Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:21 +0700
Chương 25
D
aphne đã không nói chuyện với Benny, và Benny không quan tâm, và Melissa thì không thể tìm thấy cái kính movie-star của cô, và trời bắt đầu đổ mưa. Tất cả mọi thứ giờ là một đống lộn xộn lớn!
Daphne Đi Trại Hè
Lilly dừng lại ngay bên trong cánh cửa nhà bếp của khu B & B. Molly đang ngủ trên mặt bàn. Đầu cô tựa trên cánh tay, bàn tay cô nằm đè lên các bản phác họa, và mái tóc cô đổ ra trên mặt bàn gỗ sồi cũ như chai xi-rô bị tràn. Làm thế nào Lilly có thể chưa bao giờ tin rằng cô là một nghệ sĩ?
Molly đã quay trở lại khu cắm trại mười ngày trước, cô đã hoàn thành các bản minh họa cho Daphne Đi Trại Hè, và đang bắt đầu một cuốn sách mới, với viết một bài báo cho Chik, thêm vào đó là công việc nấu nướng và chăm sóc các vị khách. Cô đã không thể nghỉ ngơi, mặc dù cô đã nói với Lilly rằng hợp đồng mới của cô cuối cùng đã cho cô một sự ổn định về mặt tài chính. Lilly biết cô đã cố gắng không nhắc đến Kevin và thấu hiểu nỗi đau khổ thầm lặng của cô. Bà có thể sẽ bóp cổ con trai mình.
Molly động đậy và chớp mắt, sau đó nhìn lên và mỉm cười. Có một vài vết thâm ngay dưới mắt của cô. Chúng cũng hoàn toàn giống với các vết thâm mà Lilly có dưới mắt mình. "Một chuyến đi bộ tuyệt vời hả?"
“Vâng”
Cô ngồi dậy và vén lại các lọn tóc sau tai mình. "Liam đã ở đây."
Trái tim Lilly đập lỡ một nhịp. Ngoại trừ cái trộm nhìn ông ở thị trấn một vài ngày sau khi ông ra tối hậu của mình, bà đã không nhìn thấy ông trong nhiều tuần. Thay vì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn, thì sự chia tay của họ đã trở nên đau đớn hơn.
“Ông ấy đã mang một thứ cho bác", Molly nói. "Cháu đã để ông ấy đặt nó trong phòng của bác."
"Nó là cái gì vậy?"
“Có lẽ bác nên tự đi xem nó.” Cô nhấc cái bút đã rơi xuống sàn nhà lên, sau đó nghịch với nó. "Ông ấy nói cháu gửi lời chào tạm biệt tới bác.”
Lilly cảm thấy lạnh cả người, mặc dù ở nhà bếp rất ấm. "Ông ấy rời đi à?"
"Vào hôm nay. Ông ấy sẽ sống ở Mexico trong một thời gian. Ông ấy muốn trải nghiệm nhiều khía cạnh mới."
Bà không nên bị sốc. Bà phải mong ông vởn vơ xung quanh chờ đợi bà thay đổi suy nghĩ sao? Bất cứ ai am hiểu nghệ thuật của Liam Jenner thì đều biết rằng bản chất ông là một người đàn ông của hành động. "Ta hiểu."
Molly đứng dậy và cho bà một cái nhìn thông cảm. "Bác đã xử lý tình thế rất tệ.”
"Quá tệ hại", bà vặn lại, một trong những phản xạ còn sót lại từ cuộc sống với Craig.
"Không phải là vì cháu có thể sống sót mà không có bác, nhưng, Kevin đã đi, tại sao bác vẫn còn ở đây?"
Lilly đã lên kế hoạch sẽ gặp lại Kevin ở Chicago sớm. Cả hai đều không muốn giữ mối quan hệ của họ trong vòng bí mật, và Kevin đã bay tới Bắc Carolina để chia sẻ tin tức mới này với bạn bè của mình, gia đình nhà Bonner. Theo như cuộc gọi cuối cùng của họ thì anh cũng đã nói với em trai Cal, vợ của bọn họ, và cả anh chàng ngồi kế bên cạnh anh trên máy bay.
Lilly khao khát được gặp lại anh, nhưng bà chưa thể để mình rời khỏi khu cắm trại được. Bà tự nói với mình bà đang ở lại là vì Molly. "Ta la cà xung quanh đây là để giúp cháu, cháu có một chút vô ơn đấy.”
Molly mang ly nước đến bồn rửa chén. "Khác hơn thế."
"Bởi vì ở đây rất yên tĩnh, và vì ta ghét L.A."
“Hoặc có lẽ bởi vì bác không thể làm cho mình tránh xa được khỏi Liam, thậm chí ngay cả khi bác đã đối xử với ông ấy thật tệ và bác không xứng đáng với ông ấy."
"Nếu cháu nghĩ rằng ông ấy thật tuyệt vời, hãy đi mà lấy ông ấy. Cháu không thể tưởng tượng được việc cưới một người đàn ông đầy kiểm soát là như thế nào đâu.”
"Cũng giống như bác bắt ông ấy phải phục tùng nếu như bác muốn.”
"Đừng có giở cái giọng đó ra với ta, quý cô trẻ tuổi ạ.”
"Bác đúng là một quý bà ngớ ngẩn.” Molly mỉm cười. "Hãy lên lầu và nhìn xem ông ấy đã để lại gì cho bác."
Lilly đã cố gắng để lướt qua nhà bếp với cơn mết lòng của một diva, nhưng bà biết rằng Molly không có ý xúc phạm. Vợ của con trai bà có cùng sự quyến rũ cởi mở, trung thực như là Mallory. Tại sao Kevin có thể không nhìn thấy được những gì nó đã bỏ lại sau lưng?
Còn người đàn ông mà bà đã quay lưng lại thì sao? Bà vẫn không thể làm việc lại với tấm chăn của mình. Tất cả những gì bà có thể nhìn thấy vào chúng bây giờ là những mảnh vải phế liệu. Đã không còn một tí năng lượng sáng tạo nào cả, không còn những cái nhìn thông suốt cho những bí ẩn cuộc sống.
Bà đi qua tầng hai theo cầu thang dẫn đến căn gác mái. Kevin đã cố gắng thuyết phục bà chuyển vào một căn phong rộng rãi, những Lilly lại thích được ở đây.
Khi bà vào bên trong, bà nhìn thấy một tấm bạt lớn, chiều cao dài hơn chiều rộng của nó, được tựa vào cuối giường của bà. Mặc dù nó được bọc trong giấy màu nâu, nhưng bà biết chính xác nó là cái gì. Bức Đức Mẹ mà bà đã rất ngưỡng mộ vào buổi chiều hôm đó trong xưởng vẽ của ông. Bà hạ đầu gối xuống tấm thảm bện, giữ nhịp thở của mình, kéo tấm giấy bọc ra.
Nhưng nó không phải là bức Đức Mẹ. Đó là bức tranh Liam đã hoàn thành xong về bà.
Một tiếng nấc dâng lên trong lồng ngực bà. Bà ấn ngón tay lên miệng và ngả về phía sau. Ông đã rất tàn bạo trong cách ông miêu tả về cơ thể của bà. Ông đã cho thấy mọi nếp võng xuống, mọi nếp nhăn, mọi chỗ lồi ra nơi mà nó nên phải bằng phẳng. Thịt một trong những bên đùi bà đã che phủ một cạnh của chiếc ghế nơi bà ngồi; ngực bà thì được treo một cách nặng nề.
Nhưng bà rất rực rỡ. Da của bà tỏa sáng hồng hào dường như được xuất phát từ sâu bên trong, những đường cong mạnh mẽ và những nếp chảy của bà, khuôn mặt bà đẹp một cách trang trọng. Bà là hiện thận của chính bản thân mình và bất kì người đàn bà nào khác ở cùng độ tuổi này.
Đây là bức thư tình cuối cùng của Liam Jenner cho bà. Một tuyên bố kiên quyết của cảm xúc qua cái nhìn rõ ràng và không hề sợ hãi. Đây là linh hồn của bà được phơi bày bởi người đàn ông tài năng mà bà đã không đủ can đảm để giữ ông cho riêng mình. Và có thể bây giờ đã là quá muộn.
Bà chộp lấy chìa khóa, bay xuống cầu thang, chạy ra ngoài xe của bà. Một trong những đứa trẻ đã vẽ một con thỏ tỉ mỉ trên thân xe. Sau đó, bà nhận ra rằng đó là một bản vẽ quá phức tạp. Nó có vẻ là của Molly và những trò nghịch ngợm của cô.
Quá muộn, quá muộn, quá muộn rồi... Tiếng lốp xe rít lên khi bà tăng tốc từ khu cắm trại tiến về phía nhà kính của ông. Trong khi bà dựng lên những rào chắn chống lại người chồng đã chết của mình, nó đã làm bà không thể yêu được ai trong nhiều năm. Ông vẫn còn điều khiển được bà khi đã mất.
Quá muộn, quá muộn, quá muộn rồi... Chiếc xe giật xóc lún sâu trên mặt đường, sau đó ổn định trở lại khi căn nhà đi vào tầm nhìn. Nó trông trống rỗng và hoang vắng.
Bà nhảy ra, lao ngay tới cửa, và bấm chuông. Không có ai trả lời. Bà đập cửa bằng nắm đấm của mình, sau đó lùi lại. Ông ấy đã đi Mexico...
Xưởng vẽ bằng kính ngay phía trên đầu bà, một ngôi nhà trên cây của một thiên tài. Bà có thể thấy không có dấu hiệu của cuộc sống nào bên trong, không có cả trong phần còn lại của ngôi nhà.
Đằng sau bà, mặt hồ lấp lánh trong ánh sáng mặt trời, và bầu trời phủ màu xanh với mây lở lửng, một ngày hoàn hảo để chế giễu bà. Bà phát hiện ra một cánh cửa phía bên và vội vã tiến về phía nó, không hy vọng nó được mở, nhưng cái núm nặng được xoay trong tay bà.
Mọi thứ bên trong đều yên tĩnh. Bà đi từ phía sau căn nhà vào trong bếp, sau đó tiến ra phòng khách. Từ đó bà có thể leo lên lối cầu thang hẹp.
Khối kiến trúc hình vòng cung đó như mời gọi bà tiến về phía nơi không gian thiêng liêng của ông. Bà không có quyền được vào, nhưng bà đã vào.
Ông đang đứng quay lưng lại với cửa đóng gói các hộp màu nước vào thùng. Giống như lần trước bà đã ở đây, ông mặc cái quần âu đen và một cái áo sơ mi dài tay. Trang phục dành cho việc đi lại.
"Bà muốn gì à?" Ông càu nhàu mà không cần nhìn lên.
"Ồ, có đấy," bà nói không kịp thở.
Ông quay lại, nhưng bà nhìn thấy các biểu hiện cứng đầu trên quai hàm của ông nói rằng ông sẽ không để cho nó dễ dàng.
"Em muốn anh", bà nói.
Nếu bất cứ dấu hiệu gì thì đó là biểu hiện của ông ngày càng kiêu ngạo hơn. Bà đã làm sứt mẻ trầm trọng niềm kiêu hãnh của ông, và ông cần nó rất nhiều.
Bà với người tới đường viền cái váy hè của bà, kéo nó qua đầu, và ném nó sang một bên. Bà tháo cái áo ngực và thả xuống, trượt ngón tay cái bên dưới dây thắt lưng quần lót của bà, đẩy chúng xuống, và bước ra khỏi chúng.
Ông nhìn bà một cách im lặng, gương mặt ông không biểu hiện một cảm xúc nào cả.
Bà nâng cánh tay lên và luồn vào mái tóc của mình, hất nó ra sau gáy. Bà hạ một đầu gối, xoay nhẹ thắt lưng, và thả lỏng vào tư thế như trong những tấm áp phích đã được bán hàng triệu bản.
Với độ tuổi và cân nặng của mình, đứng trước ông như thế này có thể là một trò hề. Thay vào đó, bà cảm thấy mạnh mẽ, gợi cảm một cách mãnh liệt, giống như cái cách ông đã vẽ bà.
"Bà nghĩ rằng đó là tất cả những điều bà phải làm để có được tôi trở lại à?" ông chế giễu.
"Vâng, em nghĩ thế."
Ông hất đầu về phía một chiếc ghế nhung cũ, cái mà đã không có ở đó trước đây. "Nằm xuống".
Bà tự hỏi có phải ông đã vẽ một người mẫu khác ở đó, nhưng thay vì cảm thấy ghen tuông, bà chỉ cảm thấy thương hại. Bất kì người phụ nữ nào đã ở đó, cô ta đã không có những sức mạnh như của Lilly.
Với một nụ cười chậm rãi, chắc chắn, bà tự mình đi đến cái ghế dài. Nó được đặt bên dưới cái cửa sổ ở mái của xưởng vẽ, và ánh sáng như tắm trên làn da của bà khi bà nằm trên nó.
Bà không ngạc nhiên khi thấy ông lấy ra một cái bảng pha màu và ống màu từ trong thùng. Làm thế nào ông có thể chống lại được việc vẽ bà? Bà ngã đầu lên một trong các cánh tay cuộn lại của mình, bà nằm xuống với sự hài lòng hoàn hảo trên nền vải nhung mềm, trong khi ông làm việc, pha trộn các màu sơn. Cuối cùng ông cầm chổi vẽ lên và đi về phía bà.
Bà đã để ý thấy hơi thở gấp gáp của ông. Còn giờ thì bà nhìn thấy được ngọn lửa khát vọng cháy đằng sau đôi mắt thiên tài của ông. Ông quỳ xuống trước mặt bà. Bà chờ đợi. Hài lòng.
Ông bắt đầu vẽ bà. Không phải là một hình ảnh trên tấm vải. Ông đã vẽ trên da thịt của bà.
Ông vẽ một đường kéo rộng mềm mại với màu đỏ thẫm (cadmium red) trên xương sườn của bà, sau đó thêm vào màu tím đỏ (Mars violet) và màu xanh đen (Prussian blue). Ông chấm lốm đốm lên vai và bụng bà với màu cam, xanh ngọc (cobalt), và màu ngọc lục bảo (emerald), kẹp chặt cái bàn chải bỏ đi giữa hai hàm răng ông như một con dao găm của bọn cướp biển và ông điểm chấm trên ngực bà với màu xanh biếc và màu vàng chanh. Núm vú của bà như hạt cườm khi ông hoà quyện giữa màu xanh ngọc và màu đỏ tươi. Ông đã đẩy mở đùi bà ra và trang trí chùng với các mô hình bùng nổ của màu xanh lục và màu xanh tím.
Bà cảm thấy sự thất bại của ông ngày càng tăng cùng với khát khao của ông và không ngạc nhiên khi ông vứt cây cọ vẽ sang một bên và bắt đầu sử dụng đôi bàn tay của mình lên bà, xoa trộn các màu sắc, đòi hỏi xác thịt bà cho đến khi bà không còn có thể chịu đựng hơn được nữa.
Bà thả chân xuống và mở các nút trên áo của ông, bôi bẩn nó với dấu thánh Phục hưng màu vàng mà ông đã chấm lên trong lòng bàn tay bà. Không còn là nơi thể hiện sự sáng tạo của ông nữa, bà cần thiết phải tái tạo ông trong tưởng tượng của bà, và khi ông đang trần truồng, bà ép chặt mình vào với da thịt ông.
Các sắc tố da nóng rực và pha trộn với màu vẽ khi bà in dấu mình lên người ông. Một lần nữa không có cái giường nào cả, vì vậy bà kéo tấm đệm từ chiếc ghế dài xuống và hôn ông cho đến khi cả hai đều thở hổn hển. Cuối cùng, ông cũng lùi lại đủ xa để bà có thể mở bản thân mình cho ông. "Lilly, tình yêu của anh..." Ông đi vào bà một cách đam mê như khi ông đang sáng tạo.
Màu sơn bên trong đùi làm chân bà trượt khỏi hông của ông, vì vậy bà đã cố bám vào chặt chẽ hơn. Ông đâm vào mạnh mẽ hơn và nhanh hơn. Miệng họ pha trộn các màu sắc trên cơ thể họ cho đến khi họ không còn là hai người nữa. Cùng nhau họ đi vào nơi tận cùng thế giới.
Sau đó họ chơi đùa với sơn và trao nhau những nụ hôn sâu cùng với tất cả các ngôn từ tình yêu mà họ cần phải nói ra. Chỉ khi họ đứng tắm dưới vòi hoa sen thì Lilly mới nói với ông rằng bà sẽ không lấy ông.
"Ai đã hỏi em đâu nào?"
"Không phải là ngay lập tức", bà nói thêm, bỏ qua sự tức giận của ông. "Trước tiên em muốn chúng ta sống cùng với nhau đã. Một cuộc sống hạnh phúc không có sự ràng buộc.”
"Chỉ cần nói anh biết là anh sẽ không phải thuê một căn hộ trống rỗng đâu đó dưới Manhattan là được.”
"Không. Và cũng không phải là Mexico. Ở Paris. Nó không tuyệt vời à? Em sẽ là nàng thơ của anh.”
"Lilly yêu dấu, em không biết rằng em đã là nàng thơ của anh rồi à?"
"Oh, Liam, em yêu anh rất nhiều. Hai chúng ta... có một xưởng vẽ ở Quận Sixth Pháp thuộc sở hữu của một phụ nữ lớn tuổi đáng kính. Anh cùng với sự thiên tài và cơ thể tuyệt vời của mình. Và em cùng với những tấm chăn của mình. Và rượu vang và màu sơn và cả Paris nữa."
“Chúng là của em." Ông cười tràn đầy sức sống và xoa xà phòng lên ngực của bà. "Anh đã nói anh yêu em chưa?"
“Anh nói rồi." Bà mỉm cười với đôi mắt đen dữ dội kia bằng cảm xúc từ tận đáy lòng mình. "Em sẽ treo một bộ chuông gió dưới mái hiên đấy."
"Nó sẽ giữ cho anh tỉnh táo, vì vậy anh sẽ phải làm tình với em cả đêm đấy."
"Em yêu những cái chuông gió.”
"Và anh yêu em."
Với một cảm giác thờ ơ Kevin theo dõi chỉ số ngày càng tăng trên cái đồng hồ đo tốc độ của chiếc Ferrari. 87… 88. Anh bắn về phía Tây trên con đường cao tốc băng qua vùng ngoại ô cuối cùng của Chicago. Anh sẽ đi bằng tất cả các cách để đến Iowa nếu anh phải làm, bất cứ điều gì để làm biến đi sự bồn chồn trong anh để anh có thể tập trung vào những gì là quan trọng.
Trại huấn luyện sẽ bắt đầu vào buổi sáng ngày mai. Anh sẽ chạy cho đến khi đó.
Anh cần phải cảm thấy tốc độ. Tiếng báo động của nguy hiểm. 90… 91.
Bên cạnh anh là tờ đơn ly hôn vừa mới được gửi đến vào sáng hôm nay từ luật sư của Molly đang trượt khỏi ghế. Tại sao cô không nói cho anh biết trước khi cô làm điều này? Anh đã cố gắng để ổn định chính mình bằng cách ghi nhớ những gì là quan trọng.
Anh mới chỉ có năm hoặc sáu năm tốt đẹp trước đó mà thôi... Chơi cho đội Stars thì không tính…
Anh không đủ khả năng để phân tâm cho một người phụ nữ khó chiều...
Anh chạy liên tục, cho đến khi anh cảm thấy quá mệt mỏi phải lắng nghe chính mình rằng anh đạp chân ga ngày càng khó khăn hơn.
Đã được một tháng và bốn ngày kể từ khi anh nhìn thấy Molly, vì vậy anh không thể đổ lỗi cho cô bởi một thực tế rằng anh đã không tăng cường tập luyện như anh đã lên kế hoạch hoặc xem lại tất cả các cuốn phim ghi hình trận đấu anh dự định xem. Thay vào đó, anh đã đi leo núi đá, đi thám hiểm thác nước, đi tàu lượn. Nhưng không cái gì trong số đó thỏa mãn anh.
Thời gian duy nhất anh cảm thấy một ít hài lòng là khi anh nói chuyện với Lilly và Liam một vài ngày trước đây. Giọng của họ nghe có vẻ rất hạnh phúc.
Các bánh xe rung lên dưới bàn tay anh, nhưng anh cảm thấy một sự xôn xao lớn hơn khi nhảy khỏi vách đá với Molly.
Chín mươi lăm. Hoặc là cái lúc mà cô bị lật xuồng? Chín mươi sáu. Hoặc là khi anh trèo lên cây để bắt Marmie? Chín mươi bảy. Hoặc chỉ cần nhìn sự tinh nghịch ánh lên trong mắt cô.
Và khi họ làm tình. Đó là khoảnh khắc xáo động nhất cuộc đời anh.
Bây giờ tất cả niềm vui đó đã mất. Anh đã có nhiều cảm giác mạnh khi anh đi xe đạp ở khu cắm trại với cô bên mình hơn là chạy chín mươi tám cây số một giờ với chiếc Spider Ferrari này.
Mồ hôi nhỏ giọt dưới cánh tay anh. Nếu anh bị nổ một lốp xe ngay bây giờ, anh sẽ không bao giờ nhìn thấy cô một lần nữa, không bao giờ có một cơ hội để nói với cô là cô đã đúng tất cả mọi thứ về anh. Anh chính xác là sợ hãi như cô đã nói.
Anh đã yêu cô rồi.
Giống như những không gian trống rỗng bên trong anh đã được lấp đầy, và anh kéo chân mình ra khỏi chân ga. Anh ngã người trở lại ghế, anh cảm thấy như thể ngực anh đã chịu nhượng bộ. Lilly đã cố gắng để nói với anh và Jane Bonner cũng vậy, nhưng anh đã không chịu để mình lắng nghe. Molly đã đúng. Anh đã tin một cách bảo thủ rằng anh không là ai khác ngoài một cầu thủ, vì vậy anh đã không cố gắng. Tuy nhiên, anh đã quá già để tiếp tục sống cuộc sống của mình dưới cái bóng còn sót lại đó.
Anh rẽ vào làn đường bên phải. Lần đầu tiên trong tháng anh cảm thấy bình tĩnh. Cô đã nói với anh rằng cô yêu anh, và bây giờ anh biết chính xác nó có nghĩa là gì. Anh cũng đã hiểu những gì anh cần phải làm. Và lần này anh dự định sẽ làm một điều đúng đắn.
Nửa giờ sau anh ấn chuông cửa nhà Calebow. Andrew ra trả lời mặc chiếc quần jean và một cái áo da cam đóng thùng. "Chú Kevin! Chú có muốn đi bơi với cháu không?"
"Xin lỗi, cộng sự, không thể làm điều đó ngày hôm nay được." Kevin trượt vào xuyên qua cậu. "Chú cần phải gặp mẹ và bố cháu."
"Cháu không biết bố đang ở đâu, nhưng mẹ đang ở trong văn phòng của bà."
"Cảm ơn." Anh vò tóc Andrew và tự mình băng qua căn nhà đi đến cái văn phòng ở phía sau. Cánh cửa đang mở, và anh nghĩ gõ cửa cũng chẳng khác gì. "Phoebe?"
Cô quay lại và nhìn chằm chằm vào anh.
"Xin lỗi đã xông vào như thế này, nhưng tôi cần nói chuyện với chị.”
"Ồ?" Cô thả mình trở lại ghế và duỗi thẳng đôi chân dài hơn Molly nhưng gần như không hấp dẫn bằng ra. Cô mặc quần trắng và đôi dép màu hồng được in con khủng long màu tím. Mặc dù vậy, cô trông còn ghê gớm hơn cả Chúa, và khi ở trong thế giới của đội Stars, cô đơn giản chỉ là đầy quyền lực.
"Đó là về Molly.”
Trong một khoảnh khắc, anh nghĩ rằng anh đã nhìn thấy một biểu hiện đầy suy đoán trên mặt cô. "Có điều gì về con bé?"
Anh bước vào phòng và chờ đợi một lời mời để ngồi xuống. Nhưng nó đã không đến.
Không có cách nào dễ dàng để đi vào vấn đề này, và không có lý do gì anh cần để phải thế. "Tôi muốn cưới cô ấy. Cưới thực sự. Và tôi muốn sự chúc phúc của chị."
Anh đã không nhận được nụ cười mà anh mong đợi. "Thế tại sao trái tim của cậu lại thay đổi?"
"Bởi vì tôi yêu cô ấy và tôi muốn là một phần cuộc sống của cô ấy mãi mãi."
"Tôi hiểu."
Cô có một khuôn mặt giả tạo hoàn hảo. Có thể cô không biết cái cách Molly cảm thấy về anh. Nó có thể như là Molly đang cố gắng để bảo vệ anh bằng cách che giấu cảm xúc của cô với chị gái mình.
"Cô ấy yêu tôi."
Phoebe trông không ấn tượng mấy.
Anh cố gắng lần nữa. "Tôi khá chắc chắn là cô ấy sẽ hạnh phúc với điều này."
"Ồ, tôi chắc chắn là con bé sẽ. Đầu tiên sẽ như vậy.”
Nhiệt độ trong phòng giảm xuống 10 độ. "Chị nói thế có nghĩa gì?”
Cô đứng lên từ bàn làm việc, trông mạnh mẽ hơn so với bất kì một người nào khác mang dép khủng long nên. "Cậu có biết chúng tôi muốn một cuộc hôn nhân thực sự cho Molly."
"Tôi cũng thế. Đó là lý do tại sao tôi ở đây."
"Một người chồng sẽ đặt con bé lên trước tiên."
“Đó là những gì cô ấy sẽ nhận được."
"Những con Hổ thay đổi sọc trên người nó hết sức nhanh chóng."
Anh không giả vờ không biết những gì cô đang đề cập. "Tôi thừa nhận mất một khoảng thời gian để tìm ra rằng cuộc sống của tôi cần nhiều thứ hơn là chơi bóng bầu dục, và tình yêu với Molly sẽ điều chỉnh quan điểm của tôi."
Biểu hiện lạnh lùng hoài nghi của cô trong khi cô đến đi phía bên kia cái bàn làm việc không phải là để động viên. "Còn về tương lai? Mọi người đều biết cậu cảm thấy như thế nào về đội bóng. Một lần cậu đã nói với Dan là cậu muốn trở thành huấn luyện sau khi nghỉ thi đấu, và anh ấy đã mang cái ý muốn sau cùng của cậu di chuyển vào văn phòng phía trước. Cậu vẫn còn cảm thấy muốn như vậy chứ?"
Anh đã không nói dối. "Đặt các trận đấu vào một viễn cảnh không có nghĩa là tôi muốn vứt nó đi."
"Không, tôi không nghĩ nó như vậy." Cô khoanh tay lại. “Hãy trung thực với nhau – hoặc là Molly mà cậu muốn hoặc là đội Stars?"
Tất cả mọi thứ bên trong anh vẫn sẵn sàng. "Tôi hy vọng chị không có ý như tôi đang nghĩ."
"Kết hôn vào gia đình trên cơ sở lâu dài có vẻ như là một cách hiệu quả để đảm bảo rằng cuối cùng cậu sẽ được đến văn phòng phía trước."
Sự lạnh lẽo tràn vào anh, đi qua tất cả các ngóc ngách trong cơ thể anh. "Tôi nói rằng tôi muốn sự chúc phúc. Tôi không nói là tôi cần nó.” Anh bắt đầu bước ra, chỉ đến khi những từ ngữ tiếp theo của Phoebe đánh vào anh từ phía sau.
"Nếu cậu đến gần con bé một lần nữa, cậu có thể hôn tạm biệt đội Stars."
Anh quay lại, không tin vào những gì mình nghe thấy.
Đôi mắt cô lạnh lùng và chắc chắn. "Tôi có ý đó đấy, Kevin. Em gái tôi đã bị tổn thương đủ rồi, và tôi sẽ không cho phép cậu lợi dụng con bé để thực hiện kế hoạch lâu dài của mình. Tránh xa con bé ra. Cậu có thể có đội Stars hoặc cậu có thể có Molly, nhưng cậu không thể có được cả hai. "