"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Dạ Hoàn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 233
Phí download: 14 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 456 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:56:56 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
on thôn trưởng cương thi này không giống mấy con cương thi bình thường, chẳng những tốc độ của nó cực nhanh mà lực công kích cũng rất dọa người. Cuồng Vũ chính là tiến đến cản một kiếm thôi đã bị nó giơ móng vuốt cào một cái, nửa cột máu liền biến mát. Cũng may Tiểu Tà nhanh tay thêm huyết và hai huynh đệ song sinh thì vừa kịp lúc quăng ra kỹ năng mê muội, mới không làm cho nó lại cào thêm một vuốt.
Cả năm người đánh hơn 20 phút đồng hồ mới đem con boss 30 cấp thu phục, lãng phí nửa ngày trời. Vật phẩm bạo ra gồm có 1 kim và 32 ngân tệ, một cây tỳ bà màu lam của vũ giả. Đáng tiếc cả hai huynh đệ song sinh đều dùng đàn tranh làm vũ khí nên xem như vô dụng.
Bọn họ lại tốn thêm nửa giờ đi xung quanh thu thập khô đằng, sau khi hoàn thành chỉ tiêu của nhiệm vụ mới bắt đầu quay lại giai đoạn chà kinh nghiệm thăng cấp. Lần này Cuồng Vũ biết điều hơn, cực kỳ im lặng, cũng không kích động vọt sâu vào bên trong thôn.
Bọn họ đánh quái đến khi trời tờ mờ sáng, bọn cương thi đều chui hết vào trong quan tài, không có quái để đánh, thế mới quyết định thu binh.
Gần 8 giờ đồng hồ phấn đấu không mệt mỏi, Hỉ Ca rốt cuộc nhìn thấy cấp bậc 20 của mình nhảy lên thành 24. Mà bọn cương thi này tuy không bạo ra vật phẩm gì tốt, ngược lại bạo ra rất tiều tiền, đánh nguyên một đêm, trong túi Hỉ Ca nhiều thêm 5-6 kim nha. Nhưng khuôn mặt vui sướng của nàng hiện giờ mang vẻ buồn ngủ nhiều hơn.
Cả bọn lê tấm thân mệt mỏi với đôi mắt quầng thâm như gấu trúc trở lại trong thành. Không phải bọn họ không muốn hạ tuyến (thoát trò chơi), mà là bọn họ đã quên mua lều trại. Trò chơi này có quy định, người chơi khi hạ tuyến phải ở trong thành thị hoặc thôn lí, không thì ở trong lều trại của chính mình, không thể hạ tuyến khi đang ở ngoài dã ngoại. Đáng lý bọn họ còn có một lựa chọn nữa là tiến vào quỷ thôn để hạ tuyến. Có điều bên trong toàn là cương thi nha, nguyên một thôn toàn cương thi nha. Sau khi biểu quyết, cả đám đều giơ tay nhất trí hồi thành, thế là bọn họ lên ngựa phóng đi.
Ngồi lắc lư trên lưng ngựa, mắt nhắm mắt mở không biết trải qua bao nhiêu giờ, Hỉ Ca thiếu điều muốn ngủ gục, đến khi nhìn thấy cửa đông của Nam Uyên Thành, nảng rốt cuộc mới chịu mở mắt.
Vốn nghĩ về đến thành là có thể hạ tuyến, ai biết cả bọn nhắm mắt cưỡi ngựa làm sao lại xông thẳng vào trong một đám người.
“Sao lại nhiều người như vậy?” – Cảm giác con ngựa không chịu đi mà cứ đảo vòng quanh, Cuồng Vũ rốt cuộc mở mắt, than thở một câu. Than xong mới phát hiện nguyên một đám người trước mắt toàn là hồng danh. Bọn người đó như hổ rình mồi đang chằm chằm nhìn nàng.
Bọn Hỉ Ca rất không may, đã xông vào giữa vòng hỗn chiến, thoạt nhìn có vẻ như những người kia đang muốn dùng bọn họ để khai đao. Nguyên bản còn uể oải tinh thần, Cuồng Vũ nhìn tình hình trước mắt liền lập tức thanh tĩnh. Mắt thấy có chuyện đánh nhau, toàn thân nàng ta liền kích động run run, nhanh tay rút thanh cự kiếm bên hông vun lên.
Ngồi ở phía sau, Hỉ Ca bất đắc dĩ nói nhanh: “Đội trưởng đồng chí, bọn kia có hơn 20 người a!”
“À…” – Nhờ Hỉ Ca nhắc nhở, Cuồng Vũ cuối cùng mới tỉnh táo lại. Mặc dù nàng rất thích đánh nhau, đặc biệt là xáp lá cà, nhưng nàng cũng không muốn bị một đám người quần ẩu nha. Thế là Cuồng Vũ thu hồi thanh kiếm, dùng chân đập vào bên hông ngựa để nó tiến lên phía trước.
Vốn tưởng chuyện không dính dáng đến mình thì sẽ không đụng phiền phức, ai biết còn chưa đi qua khỏi đám đông, một cái kim quang cầu (trái cầu ánh sáng) đột nhiên từ bên trong đám người hướng Hỉ Ca đánh tới.
Cái này tuyệt đối là ác ý khiêu khích. Hỉ Ca nhảy ngay xuống đất, thu hồi ngựa chuẩn bị đối phó, nhưng Cuồng Vũ phản ứng nhanh hơn, trực tiếp đem công kích hứng chịu.
Khi Cuồng Vũ bị công kích, cả tiểu đội liền nhận được tin tức. Ba người kia cũng hưng phấn không kém, quay ngựa chạy đến trước mặt Cuồng Vũ.
“Là ai?” – Cuồng Vũ biểu tình không thay đổi, thanh âm cũng thực bình tĩnh.
Chiến trường trước mắt hiện tại chỉ còn lại một phe. Phe kia đã biến thành thi thể nằm đầy trên mặt đất. Nhưng bọn người đang đứng chỉ đưa mắt nhìn, không ai mở miệng.
Nửa ngày không thấy ai trả lời, Cuồng Vũ ánh mắt nheo lại: “Ta hỏi lần nữa, là ai?”
“Là ta lỡ tay.” Một thanh âm ngọt ngào từ phía sau truyền lên. Hỉ Ca ngẩng đầu nhìn xem người vừa nói, liền kinh ngạc.
Không nghĩ tới thế nhưng là Thu Thủy. Xem ra nàng ta đã nhịn không được, từ đặt bẫy sau lưng chuyển sang khiêu khích trước mặt luôn. Phía sau nàng ta là 3 người mà Hỉ Ca cực kỳ quen mặt. Cừu nhân. Ba người kia nhìn thấy Hỉ Ca thì ánh mặt liền lạnh như băng, phỏng chừng là hận không thể lôi nàng ra chặt làm tám khúc.
Hỉ Ca thực bình tĩnh nhìn ánh mắt phẫn hận của bọn hắn, dù sao nếu bản thân nàng bị người ta giết đến nổi bạo mất tàng bảo đồ, nàng cũng sẽ sinh khí (giận dữ), nhất là cái rương bảo tàng kia lại có giá trị rất xa xỉ.
Làm cho Hỉ Ca thấy hơi kỳ quái chính là, cơ hội tốt như thế này, vì sao bọn hắn còn bất động a? Trừ bỏ lúc bắt đầu, Thu Thủy có hành vi cố ý khiêu khích ra thì bọn hắn giống như không có ý định tấn công.
“Là người Khổ độ gia tộc? Thủ hạ của Minh Độ Thiên?” – Cuồng Vũ nhìn huy chương gia tộc trước ngực bọn họ, lông mày nhíu chặt.
Hỉ Ca kinh ngạc nhìn Thu Thủy và ba tên cừu nhân kia. Chuyện Minh Độ Thiên kiến lập gia tộc nàng không kinh ngạc, dù sao hiện tại cũng chưa có kiến thành lệnh, cho nên muốn tạo dựng thế lực thì chỉ có thể đi từ bước thấp nhất là thành lập gia tộc mà thôi. Điều nàng không ngờ là Thu Thủy thế nhưng lại là thủ hạ của Minh Độ Thiên.
Biết điều này, Hỉ Ca đã hiểu vì cái gì bọn hắn còn không động thủ. Minh Độ Thiên có quy định rất khắt khe. Ân oán cá nhân thì tự thân giải quyết. Nếu không để ý đến toàn cục, đừng trách hắn tâm ngoan thủ lạt (trừng phạt tàn bạo). Hỉ Ca từng chứng kiến Minh Độ Thiên xử trí thủ hạ không tuân thủ quy củ. Nàng trước giờ còn không biết trong trò chơi cũng có thể tra tấn người ta dã man như vậy.
Lại nói, cho dù hắn tàn nhẫn, trước sau vẫn có rất nhiều người cúi đầu thuần phục hắn. Đại khái đó gọi đó là sức quyến rũ trong truyền thuyết đi.
“Như thế nào, đánh người mà không biết nói tiếng xin lỗi ư?” – Dáng vẻ Thu Thủy cực kỳ tức giận, đáng tiếc Cuồng Vũ thì hoàn toàn ngược lại, bộ dáng nhàn tản, không xem đám người Khổ độ gia tộc xung quanh vào mắt, chỉ âm trầm trừng mắt nhìn Thu Thủy.
“Ta đã nói lỡ tay. Ngươi còn muốn thế nào?!” – Thu Thủy là đại tiểu thư. Đến bây giờ cũng chưa từng nói tiếng xin lỗi người khác. Thấy Cuồng Vũ cố ý không bỏ qua sự việc, âm thanh ngọt ngào liền trở nên bén nhọn.
Thấy Cuồng Vũ sắp phải đánh nhau, Hỉ Ca định đi lên khuyên Cuồng Vũ bớt giận. Nếu là Thu Thủy chủ động công kích thì còn tốt, đằng này nếu là Cuồng Vũ ra tay trước, đám người kia tuyệt đối sẽ không buông tha. 20 người đối phó với 5 người, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết kết quả sẽ như thế nào a.
Nhưng Hỉ Ca còn chưa kịp lên tiếng, Tiểu Tà đã kéo tay nàng: “Hỉ Ca, đứng xem náo nhiệt thôi, đừng đi lên.”
“Cuồng Vũ cùng nàng ta có cừu oán sao?” – Rõ ràng là Thu Thủy hướng chính mình đánh a, như thế nào Cuồng Vũ so với nàng còn kích động hơn?
“Không, Vũ tỷ là có cừu oán với Minh Độ Thiên.” – Đông Nam chậm chậm giải thích.
“Vũ tỷ đã thề là sẽ đả kích tất thảy những gì liên quan đến Minh Độ Thiên, cá nhân, tổ chức, tập thể.” – Tây Bắc tiếp lời đệ đệ.
“À ra vậy ~~” – Hỉ Ca gật đầu, sau đó quay đầu nhìn Cuồng Vũ.
Cuồng Vũ tuy là người táo bạo nhưng đầu óc vẫn rất thanh tĩnh. Nàng ta biết rõ lúc nào thì nên động thủ lúc nào thì cần nhẫn nhịn. Cho nên đến bây giờ nàng ta cũng chỉ mới động khẩu thôi (chửi bằng miệng). Nguyên một đám người Khổ độ gia tộc vì quy định của Minh Độ Thiên nên chỉ có thể trơ mắt nhìn Cuồng Vũ mắng Thu Thủy đến ngậm miệng không nói được gì.
“Ta không ngờ đội trưởng lại có tài ăn nói như vậy a.” – Hỉ Ca cảm thán. Cuồng Vũ mắng hơn nửa tiếng đồng hồ, mắng xối xả đến mức Thu Thủy bậc khóc luôn, đến nỗi giận quá định động thủ, may mà 3 tên phía sau đã kịp cản lại.
“Tài mắng chửi của Vũ tỷ không phải người bình thường có thể thừa nhận a.” – Tiểu Tà thở dài nói, ánh mắt nhìn về Cuồng Vũ đều là vẻ ngưỡng mộ.
“Cản cái gì cản. Ba người các ngươi có phải nam nhân không? Có gan thì đánh lão nương a!” – Cuồng Vũ còn hiềm mắng chửi chưa đủ nên chuyển qua giở giọng khiêu khích.
Bọn Hỉ Ca ở phía sau lặng lẽ vỗ tay. Hỉ Ca còn chưa từng trải qua cảm giác thích thú như vậy nha. Trước kia bị người ta giết thì tìm cách trả thù thôi. Lần đầu tiên nàng mới biết, nguyên lai mắng chửi người ta so với trả thủ còn hưng phấn hơn.
“Móa, ba cái nạo chủng thêm một cái tiện chủng.” – Cuồng Vũ sau khi mắng thỏa thích, quay đầu lại hướng bọn Hỉ Ca ngoắc tay. Sau đó tiểu đội hướng cửa thành nam mà đi.
**Giải thích: nạo chủng, tiện chủng là từ dùng để chửi con hoang, con ngoài giá thú. Hết giải thích **
“Cuồng Vũ, Hỉ Ca, ta sẽ nhớ kỹ hai người các ngươi.” – giọng nói oán hận của Thu Thủy từ phía sau truyền đến.
Hỉ Ca dừng cước bộ, quay lại nhìn bọn hắn cười thản nhiên: “Anh bạn thích khách của ta công phu giết người không tồi đi, nhớ để ý a.”
Sau đó nàng học theo phong cách của Thất Tử, đưa tay lên cổ sờ nhẹ một cái, nhìn thấy bốn người đồng thời cứng đờ, nàng thiếu chút nữa huýt sáo ra miệng.
Xem ra Thất Tử tạo cho bọn họ tâm lý bóng ma còn lớn hơn nàng tưởng tượng. Loại người như Thất Tử, chính là hình ảnh của tử thần, sẽ mang cho người ta cảm giác sợ hãi. May mắn hắn đứng ở phe mình. Nhớ tới Thất Tử, tâm tình của Hỉ Ca đột nhiên tốt hẳn lên. Không biết hắn đang chạy đi đâu giết người đây ta?!
“Hỉ Ca, ngươi cùng nữ nhân kia có cừu oán sao?” – Cuồng Vũ đương nhiên biết Thu Thủy là nhắm vào Hỉ Ca. Nàng sở dĩ lao ra đỡ đạn, thứ nhất vì bọn người kia là thủ hạ của Minh Độ Thiên, thứ hai vì Hỉ Ca là đồng đội. Nàng là kiếm khách trong khi Hỉ Ca là thuật sĩ. Theo lý lẽ thông thường thì kiếm khách chính là tấm lá chắn của đồng đội a.
“Nàng ta thích đệ đệ của ta, nghĩ ta là tình địch, cho nên mới như vậy.” – Hỉ Ca nhún vai giải thích. Về nhà nàng sẽ cùng tiểu tử Sở Tiếu Ca nói chuyện điều kiện lại mới được. Vốn tưởng chỉ là một nữ nhân mê giai mà thôi, không nghĩ tới đụng phải chó điên, chạy loạn khắp nơi cắn người, rất phiền phức a.
“Đúng là bi kịch.” – Cuồng Vũ sờ cằm, sau đó thần bí tiến đến bên cạnh Hỉ Ca hỏi nhỏ. – “Đệ đệ của ngươi đẹp trai không?”
“Hắn… rất nhu nhược, sẽ chịu không nổi sức ép của ngươi a.” – Hỉ Ca nhìn Cuồng Vũ nửa ngày, mới chậm chậm trả về một câu. Thiếu chút nữa làm Cuồng Vũ té ngựa.
Vào đến trong thành, trời đã muốn sáng tỏ. Nam Uyên Thành ngày càng có nhiều người qua lại. Hỉ Ca cùng bọn Cuồng Vũ ở quảng trường thương lượng thời gian gặp mặt để cùng đi giao nhiệm vụ, sau đó nói lời từ biệt rồi hạ tuyến.
Sau khi cởi ra mũ giáp, Hỉ Ca nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy trời vẫn còn tối, nàng liền cuộn mình vào trong chăn ngủ tiếp.
Thịnh Thế Khói Lửa Thịnh Thế Khói Lửa - Dạ Hoàn