Never judge a book by its movie.

J.W. Eagan

 
 
 
 
 
Tác giả: Nicholas Sparks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Vu Van Quyen
Upload bìa: Son Le
Số chương: 43
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3323 / 46
Cập nhật: 2015-10-05 14:35:46 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
uần thứ ba của tháng Sáu là một chuỗi ngày hè nắng gay nắng gắt. Nhiệt độ lên cao nhất là giữa trưa, mang theo không khí ẩm đủ đậm để làm đặc quánh không khí và xóa nhòa đường chân trời. Sau đó những đám mây nặng trĩu sẽ hình thành như có ma lực và bão tố sấm rền sẽ giội xuống những luồng mưa. Tuy nhiên mưa lớn kéo dài không được bao lâu, chỉ để lại phía sau những chiếc lá ướt rượt và một màn hơi
Katie vẫn làm những ca đêm dài tại quán ăn. Đạp xe về đến nhà thì cô cũng đã thấm mệt, và sáng hôm sau cả chân cô thường đau nhức. Cô cho một nửa số tiền boa nhận được vào hộp cà phê, và nó đã sắp đầy vèn. Cô có nhiều tiền hơn mức cô từng hình dung rằng mình có thể dành dụm, thừa đủ để bỏ đi nếu buộc phải thế. Lần đầu tiên, cô tự hỏi liệu mình có cần bỏ thêm tiền vào đó nữa không.
Nhấm nháp nốt mấy miếng cuối cùng bữa sáng, cố nhìn qua cửa sổ sang nhà Jo. Kể từ hôm hục hặc với nhau, cô chưa nói chuyện với Jo, và đêm qua, sau ca làm, cô thấy đèn vẫn sáng trong bếp và phòng khách nhà Jo. Sáng tinh mơ hôm nay, cô nghe thấy tiếng xe Jo khởi động và tiếng lạo xạo của đất sỏi khi bánh xe lướt qua. Cô không biết phải nói gì với Jo, thậm chí còn chẳng biết mình có muốn nói gì không. Cô còn không xác định nổi mình có giận Jo hay không nữa. Jo quan tâm tới Alex và bọn trẻ; Jo lo lắng cho họ và đã bày tỏ sự quan ngại của mình với Katie. Thật khó để nhìn ra ác ý trong những việc Jo làm.
Cô biết sáng nay Alex sẽ sang. Những buổi sang chơi của anh đã trở thành việc thường nhật, và khi họ ở bên nhau, cô luôn được nhắc lại mọi lý do vì sao từ đầu cô đã yêu anh. Anh chấp nhận tính khí thất thường và những khoảng yên lặng bất chợt của cô, anh đối xử với cô nhẹ nhàng tới mức khiến cô ngạc nhiên và cảm động. Nhưng từ buổi nói chuyện với Jo, cô tự hỏi phải chăng mình không công bằng với anh. Rốt cuộc chuyện gì sẽ xảy ra nếu Kevin xuất hiện? Alex và bọn trẻ sẽ phản ứng thế nào đây, nếu cô biến mất, không bao giờ trở lại? Cô có đành lòng bỏ lại họ phía sau và không bao giờ nói chuyện với họ nữa hay không?
Cô ghét những câu hỏi Jo đã khơi ra, vì cô chưa sẵn sàng đối mặt với chúng. Chị làm sao mà biết được những gì tôi đã trải qua, cô những muốn đáp trả như thế, mỗi khi có thời gian nghĩ về điều đó. Chị làm sao biết chồng tôi thế nào chứ. Nhưng ngay cả cô cũng biết đó chỉ là ngụy biện.
Bỏ đĩa ăn sáng vào bồn, cô bước qua căn nhà nhỏ, thầm nghĩ đã có bao điều thay đổi chỉ trong mấy tháng qua. Gần như cô vẫn chẳng sở hữu gì, nhưng lại cảm giác như mình có nhiều thứ hơn bao giờ hết. Bao nhiêu năm rồi cô mới lại yêu. Cô chưa từng làm mẹ, nhưng cô lại thấy như mình suy nghĩ và lo lắng cho Kristen và Josh khi cô ít mong đợi điều đó nhất. Cô biết mình không thể đoán trước tương lai, thế nhưng đột nhiên cô có cảm giác chắc chắn rằng từ bỏ cuộc sống mới này là điều không thể tưởng tượng nổi.
Jo đã có lần nói gì với cô nhỉ? Tôi chỉ nói với mọi nguời điều họ vốn đã biết nhưng lại sợ phải thừa nhận với bản thân.
Ngẫm lại những lời của Jo, cô đã biết rõ mình phải làm gì.
o O o
“Được chứ,” Alex đáp, sau khi cô đưa ra lời đề nghị. Cô có thể thấy rõ là anh rất ngạc nhiên, nhưng dường như anh cũng phấn chấn. “Em muốn bắt đầu khi nào?”
“Hôm nay được không?” cô gợi ý. “Nếu anh có chút thời gian.”
Anh nhìn quanh cửa hàng. Chỉ có một người đang ăn ở khu đồ nướng, và Roger đang tựa người vào quầy tán gẫu với ông ta.
“Ông Roger ơi! Ông thấy có thể trông quầy thanh toán khoảng một giờ được không?”
“Không vấn đề gì, ông chủ ạ,” Roger nói. Ông vẫn ở yên tại chỗ; Alex biết ông sẽ không đi ra khu phía trên của cửa hàng nếu không có việc gì cần. Nhưng vào một buổi sáng trong tuần, sau khoảng bận rộn đầu buổi, anh không nghĩ sẽ có nhiều người tới cửa hàng, thế nên anh không bận lòng. Anh bước ra từ sau quầy thanh toán.
“Em sẵn sàng chưa?”
“Không hẳn.” Cô vòng tay quanh người vẻ căng thắng. “Nhưng em cần phải biết làm việc đó.”
Họ rời khỏi cửa hàng, bước về phía xe của anh. Bước vào trong, cô nhận thấy anh đang nhìn mình chăm chú.
“Đột nhiên muốn học lái xe là vì sao đây?” anh hỏi. “Phải chăng chiếc xe đạp không đủ tốt?” anh trêu chọc.
“Xe đạp là tất cả những gì em cần,” cô nói. “Nhưng em muốn có bằng lái xe.
Đang định với tay ra chìa khóa xe, anh chợt ngừng lại. Anh lại quay sang cô, và khi anh chăm chăm nhìn cô, cô thấy bóng dáng con người điều tra viên trước đây trong anh. Anh đang cảnh giác, cô cảm nhận được sự thận trọng của anh. “Học lái chỉ là một phần trong đó. Để có bằng, chính quyền bang đòi hỏi phải có chứng minh thư. Giấy khai sinh, thẻ an sinh xã hội, những thứ như thế.”
“Em biết,” cô nói.
Anh cẩn thận chọn từ ngữ. “Những thông tin như thế có thể bị truy tìm,” anh chỉ ra. “Nếu em có bằng lái, người ta có thể tìm ra em.”
“Em đã sử dụng một số an sinh xã hội an toàn rồi,” cô nói. “Nếu Kevin mà biết thì hắn đã lần theo em xuống đây rồi. Và nếu định ở lại Southport, em cần thứ đó.”
Anh lắc đầu. “Katie…”
Cô vươn người tới hôn lên má anh. “Không sao đâu mà,” cô nói. “Tên em có phải là Katie đâu, nhớ không?”
Anh đưa tay vuốt ve lên má cô. “Với anh, em sẽ mãi là Katie.”
Cô mỉm cười. “Em có một bí mật,” cô nói. “Tóc em vốn không phải màu nâu. Trước đây tóc em vàng óng.”
Anh dựa lưng, trông như đang xử lý thông tin mới này “Em có chắc muốn nói với anh chuyện đó không?”
“Dù sao em nghĩ cuối cùng anh cũng nhận ra thôi. Ai mà biết chứ? Biết đâu một ngày nào đó em sẽ lại là cô gái tóc vàng thì sao.”
“Tất cả chuyện này là sao đây? Muốn học lái xe, tự nguyện cung cấp thông tin?”
“Anh đã bảo em có thể tin anh mà.” Cô nhún vai. “Em tin anh.”
“Thật sao?”
“Vâng,” cô nói. “Em thấy như mình có thể nói với anh mọi điều.”
Anh nhìn đôi tay họ đan cài vào nhau trên chỗ nối hai ghế, rồi nhìn lên cô. “Thế để anh nói thẳng nhé. Em có chắc giấy tờ của em sẽ còn giá trị không? Bản photo thì không được đâu. Phải là giấy tờ gốc đấy.”
“Em biết mà,” cô nói.
Anh biết tốt hơn là không nên hỏi thêm gì. Anh với tay lên chìa khóa nhưng không khởi động xe.
“Sao vậy?” cô hỏi.
“Vì em muốn học lái nên chúng ta có thể học ngay từ bây giờ.” Anh mở cửa bước ra ngoài. “Em sang ngồi sau vô lăng đi.”
Họ đổi chỗ. Ngay khi Katie ngồi vào vô lăng, Alex liền chỉ ra những điều căn bản: ga và các bàn đạp phanh, cách gài số, xi nhan, đèn và cần gạt nước, các máy đo trên bảng đồng hồ. Bắt đầu từ đầu luôn là tốt nhất.
“Em sẵn sàng chưa?” anh hỏi.
“Em nghĩ là rồi,” cô nói, tập trung.
“Vì xe này không phải xe có hộp số sàn nên em chỉ sử dụng một bàn chân thôi nhé. Nó vừa đặt trên chân ga vừa trên chân phanh, hiểu chưa?”
“Rồi,” cô đáp. Cô nhích chân trái ra gần cửa xe.
“Nào, giẫm chân phanh xuống và khởi động xe đi. Xong rồi tiếp tục giữ chân phanh trong khi cài số lùi. Đừng sử dụng chân ga, cứ chầm chậm thả chân phanh thôi. Rồi đánh tay lái ngược chiều kim đồng hồ, giữ chân hờ trên chân phanh.” Cô làm đúng như được bảo và từ từ lùi xe ra, sau đó anh hướng dẫn cô chạy xe ra khỏi bãi. Lúc đầu cô dừng lại. “Anh có chắc là em nên lái xe lên đường chính không
“Nếu có nhiều xe qua lại, anh sẽ bảo không nên. Nếu em mười sáu tuổi, anh sẽ bảo không nên. Nhưng anh nghĩ em có thể điều khiển được, và anh ở ngay đây để trợ giúp. Em sẵn sàng chưa? Tiếp theo đây em sẽ rẽ phải và chúng ta sẽ đi thẳng cho tới ngã rẽ tiếp theo. Rồi chúng ta sẽ lại rẽ phải. Anh muốn em có được cảm giác khi lái xe.”
Suốt một tiếng đồng hồ sau đó họ lái xe dọc những con đường quê. Cũng như phần đông người tập lái, cô gặp khó khăn khi cua gắt, đôi khi cô còn phải xoay hẳn vai, và cũng phải mất một lúc lâu mới quen với thao tác đỗ xe, nhưng ngoài điều đó ra, cô làm tốt hơn cả hai người mong đợi. Khi buổi tập sắp kết thúc, Alex bảo cô đỗ xe trên một con phố trung tâm thị trấn.
“Chúng ta đi đâu đây?”
Anh chỉ vào một tiệm cà phê nhỏ. “Anh nghĩ chắc là em muốn ăn mừng chứ nhỉ. Em làm tốt lắm mà.”
“Em không biết nữa,” cô nói. “Em cứ có cảm giác như không biết mình đang làm gì ấy.”
“Luyện tập rồi sẽ quen thôi,” anh nói. “Càng lái nhiều càng có cảm giác tự nhiên.”
“Mai em tập lái được không?” cô hỏi.
“Được chứ,” anh nói. “Nhưng chúng ta tập vào buổi sáng được không? Giờ Josh đang nghỉ hè nên thằng bé với Kristen tham gia trại hè buổi ngày trong vài tuần. Tầm trưa hai đứa sẽ về nhà.”
“Buổi sáng thì quá hay ấy chứ,” cô nói. “Thực lòng anh có nghĩ em đã làm tốt không?”
“Chắc chỉ cần tập vài ngày nữa là em có thể vượt qua phần thực hành của kỳ thi lấy bằng lái thôi. Tất nhiên, em còn phải vượt qua bài thi viết nữa, nhưng chỉ cần có chút thời gian chuẩn bị là được ấy mà.”
Đột nhiên cô dang tay ôm chầm lấy anh. “Nhân tiện nè, cảm ơn anh nhé.”
Anh cũng ôm lấy cô. “Anh vui vì được giúp. Dù không có xe, em vẫn nên biết cách lái. Sao em không…?”
“Học lái từ sớm hơn ấy à?” Cô nhún vai. “Hồi em mới lớn, nhà em chỉ có một chiếc xe mà bố em cứ dùng nó suốt. Dù có bằng thì em cũng không được lái, thế nên em chưa bao giờ xem việc học lái là quan trọng. Sau khi rời khỏi nhà, em không đủ tiền mua xe, thành thử em cũng chẳng quan tâm. Rồi tới khi kết hôn, Kevin không muốn em có xe.” Cô quay sang. “Và giờ em thế này đây. Cô-gái-hai-bảy-tuổi đi xe đạp.”
“Em hai bảy tuổi sao?”
“Anh biết rồi mà.”
“Thực tình anh không biết.”
“Và?”
“Em trông không kém ba mươi lấy một ngày.”
Cô đấm nhẹ vào cánh tay anh. “Vì câu nói đó, em sẽ bắt anh mua cho em một cái bánh sừng bò.”
“Công bằng lắm. Và vì em đang có cảm hứng tiết lộ chân tướng, anh muốn nghe chuyện cuối cùng làm thế nào mà em trốn đi được.”
Cô ngập ngừng một thoáng. “Được,” cô đáp.
o O o
Tại một cái bàn nhỏ ngoài trời, Katie kể lại câu chuyện chạy trốn của mình - những cuộc gọi chuyển hướng, chuyến đi tới Philadelphia, những công việc thay đổi liên miên, những quán trọ rẻ tiền khốn khổ, hành trình cuối cùng tới Southport. Khác với lần đầu, lần này cô đủ bình tĩnh để kể lại những trải nghiệm của mình, hệt như đang kể về một người nào khác. Nghe cô kể xong, anh bèn lắc đầu.
“Sao cơ?”
“Anh đang cố tưởng tượng ra cảm giác của em sau khi dập máy cuộc gọi cuối cùng từ Kevin. Khi hắn vẫn nghĩ em đang ở nhà. Anh tin chắc em đã cảm thấy nhẹ hẳn người.”
“Đúng là thế. Nhưng em cũng thấy khiếp sợ. Vả lại vào thời điểm đó, em vẫn chưa có việc và không biết phải làm gì tiếp theo.”
“Nhưng em đã làm được.”
“Vâng,” cô nói. “Em đã làm được.” Mắt cô nhìn chăm chú vào một điểm xa xăm nào đó. “Em chưa từng tuởng tượng mình sẽ sống cuộc đời như thế.”
Alex lấy giọng dịu dàng. “Anh nghĩ chắc chẳng có ai được sống đúng cuộc đời như họ tưởng tượng. Tất cả những gì chúng ta có thể làm là cố gắng sống sao cho tốt nhất. Ngay cả khi điều đó chừng như là không thể.”
Cô biết anh đang nói về cô nhưng cũng chính là đang nói về bản thân, và trong một lúc lâu cả hai chẳng nói gì.
“Anh yêu em,” cuối cùng anh thì thầm.
Cô vươn người, chạm vào mặt anh. “Em biết. Em cũng yêu anh.”
Thiên đường bình yên Thiên đường bình yên - Nicholas Sparks Thiên đường bình yên