Hope is important because it can make the present moment less difficult to bear. If we believe that tomorrow will be better, we can bear a hardship today.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Mark Winegardner
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: The Godfather's Revenge
Dịch giả: Lê Quang Minh
Biên tập: Bùi Thanh
Upload bìa: Bùi Thanh
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2491 / 71
Cập nhật: 2016-05-06 21:42:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ommy có những phẩm chất tốt - trung thành, cứng rắn, một giọng hát tuyệt vời, thương yêu mẹ mình, nấu ăn tốt nhưng thông minh có vẻ không phải là thứ mà nó sở hữu.
Chiếc máy bay hai động cơ chở Al Neri và cháu của mình đậu xuống một sân bay tư nhân ở vùng sa mạc Arizona vào buổi sáng. Sân bay là nơi những xưởng phim thường sử dụng khi đến Old Tucson để quay phim về miền Tây. Chiếc máy bay được thuê ở Las Vegas và phi công có vẻ nghĩ rằng họ bay đến đây để quay phim. Họ không nói gì, phủ nhận hay khẳng định điều này cả. Họ ăn mặc theo gợi ý của Al, đội mũ beret, áo gió, đi giày như những tay golf đang chuẩn bị bước vào cuộc đấu. Bộ áo chùng và không sơ-vin của Tommy - gần đây hắn ta đã giảm vài kí - được phủ lên cây súng giấu trong quần. Trên quãng đường từ Las Vegas, phi công liên tục kể về những ngôi sao điện ảnh anh ta đã chở trên chiếc máy bay này. Al và Tommy cứ để anh ta nói. Phi công nói khi họ xuống máy bay:
- Chúc các anh diễn tốt. Hay lần này chỉ là diễn cho nhà hát? AI nói:
- Cảm ơn anh. Chúc một chuyến bay tốt đẹp. Tommy nói:
- Ở khu của tôi, chúng tôi gọi đó là In Culo Alla Balena. Al ném cho cháu mình một cái nhìn.
- Tôi chưa từng nghe câu này. Nó nghĩa là gì? Tommy bắt gặp cái nhìn của chú mình:
- Ngập đến tận mông cá voi. Chỉ có nghĩa là chúc một diễn viên diễn tốt mà thôi. ít hoặc nhiều thì ý nghĩa nó là vậy.
Người phi công hỏi:
- Đây là tiếng gì?
Al khoát tay ra hiệu Tommy ra ngoài, nói:
- Chúng tôi sẽ gặp anh lúc sáu giờ.
Họ đi xuông vỉa hè rải nhựa từ sân bay tới chiếc xe thuê cách đó vài trăm thước. Al lẩm bẩm:
- Mày nói ít thôi, mọi người sẽ không chú ý đến mày. Quá im lặng, mọi người sẽ không nhớ mày. Dạy người ta những câu tiếng lóng, mày chẳng khác gì đưa cho họ ảnh căn cước và hồ sơ tội phạm làm vật kỷ niệm cả.
Tommy nói:
- Ảnh căn cước ư? Cháu không nghĩ rằng chú gọi thứ mà cháu có là ảnh căn cước. Thứ duy nhất dính dáng giữa cháu với mấy vụ lùm xùm ở Breno, nhưng vì thời gian hạn hẹp nên không giải quyết được.
- Đó không phải là điều tao định nói.
Tommy có những phẩm chất tốt - trung thành, cứng rắn, một giọng hát tuyệt vời, thương yêu mẹ mình, nấu ăn tốt - nhưng thông minh có vẻ không phải là thứ mà nó sở hữu.
Người Mexico ở bãi cho thuê xe hỏi họ muốn dùng hiệu xe gì và đưa ra hai cái tên gợi ý. Và Neri không trả lời. Người Mexico kia khẳng định anh ta không làm việc cho đại lý bán xe. Cuối cùng Al Neri nói:
- Đây có vẻ là chuyến làm ăn hời với tôi. Người Mexico hỏi:
- Tôi từng nhìn thấy ông trước đây trong một bộ phim phải không nhỉ? Một gã toàn đóng vai cảnh sát, cũng có một nữ diễn viên nữa, tôi không nhớ mặt cô ta. Cô gái có bộ ngực lớn. Tôi chỉ nhớ mỗi vậy.
Al đưa cho người này một khoản tiền, nói:
- Có lẽ anh nhớ nhầm người rồi.
Tommy lái xe, tăng mức điều hòa nhiệt độ và rẽ vào con đường dẫn đến Tucson. Ở phía bên phải, theo những gì họ thấy, là hàng trăm chiếc máy bay bỏ hoang, phần lớn trong số đó là máy bay từ Thế chiến thứ hai. Tommy xoa xoa mắt, nói:
- Chú nhìn thấy đống sắt vụn này không? Al nói:
- Mày có lái được không?
- Tại sao không?
- Mày xoa mắt, mồ hôi đổ như tắm. Tao chỉ muốn chắc mày không sao. Tommy vươn người và mở loa hết công suất:
- Cháu ổn mà. Chúng ta đang ở sa mạc khôn kiếp, chú AI ạ. Nhiệt độ làm người ta chảy mồ hôi như tắm. Cháu còn dị ứng với mấy loài cây ở đây nữa. Nếu chú nhớ, hồi chúng ta còn sống ở Nevada, ở trên Tahoe, cháu vẫn ổn, nhưng khi xuống Vegas, cháu bắt đầu hắt hơi, sổ mũi, đại loại vậy.
Tommy không chỉ lau mồ hôi và ngứa mắt, nó bị sụt cân và việc đầu tiên nó làm vào mỗi buổi sáng là uống một chai bia. Al biết những dấu hiệu này. Al nói:
- Dị ứng hả? Mày không biết uống rượu sao?
- Chúng ta đi khỏi đây thôi.
- Nhìn thẳng vào mắt tao và nói cho tao biết mày không sử dụng ma túy.
- Cháu không sử dụng ma túy. Cháu thề với Chúa!
- Mẹ kiếp! Thề với tao đây này.
- Cháu thề với chú, chú Al. Cháu sẽ không nói dối chú, cháu có sử dụng một ít gần đây. Nhưng không có nghĩa là cháu đang sử dụng. Chú cứ hỏi mẹ cháu nếu chú không tin rằng cháu bị dị ứng.
Ở bãi phế liệu của sân bay có một hàng dài những chiếc máy bay ném bom B29, động cơ và cửa sổ của chúng được phủ bằng vải dầu. Al khoanh tay và xem xét cháu mình. Quả thực không có điều gì trong hành vi hoặc cử chỉ của Tommy cho thấy nó đang nghiện thuốc. Cũng không cần phải cư xử thái quá như vậy. Tất cả lũ trẻ đều thích sử dụng thứ đó. Bản thân Al cũng không phải là thằng nhóc thánh thiện trong dàn nhạc của nhà thờ, trước đây cũng đã từng sử dụng. Al nói:
- Đừng nói dối tao, nhóc ạ. Mày chỉ cần nói cho tao biết lần cuối cùng mày sử dụng là khi nào? Tommy hít một hơi dài:
- Hai hôm trước.
- Tốt hơn hết là mày đừng có nói dối.
Tommy khẳng định, lần này nói to hơn lần trước:
- Hai hôm trước thật mà. Còn trước đấy là cả tháng trời, thậm chí có thể là gần một năm.
- Có thể hả? Có thể gần hơn thì sao?
- Chú muốn cử ai làm việc này thì làm, tự làm cũng được, chú biết không? Tất cả những gì chú làm là muốn cháu chứng minh cháu không nghiện ma túy. Chú nói đi, cháu sẽ chứng minh.
Al im lặng một lúc, có lẽ hắn ta đã hiểu ra. Al thực sự không muốn làm công việc này, nhưng có lẽ chuyện của thằng cháu khiến hắn suy nghĩ không sáng suốt. Hắn nói:
- Cứ lái đi.
Tommy bật radio lên. Ai sẽ nhảy lên, Buck Owens hát, khi bạn nói bạn là một con ếch, Tommy lặp lại những giai điệu du dương. Al nói:
- Mày thôi cái giọng chim gõ kiến đấy đi! Tommy cười khẩy, nhưng nó cũng không hát nữa. Al
hỏi:
- Có gì vui vậy?
- Không có gì.
- Tao hỏi mày một câu. Mày cười cái gì?
- Thằng cha trong bài hát hát rằng Ai sẽ nhảy lên, khi bạn nói bạn là một con ếch, rồi chú bảo
cháu tắt radio đi.
- Nhưng nó liên quan mẹ gì tới con ếch?
- Không có gì.
- Nếu mày muốn nghe radio thì cứ nghe đi, hát theo cũng được, nhưng đừng hát bằng cái giọng chim gõ kiến chó chết đó.
- Thôi quên đi.
Al nhìn con đường bụi bặm qua cửa kính.
- Ở ngoài kia, chú nghĩ có gì không?
Đây là chuyến đi thứ ba của Tommy Neri đến Tucson để nói chuyện với Fausto Geraci. AI nói:
- Mày nói với tao như vậy tức mày thích việc này? Tommy vô thức sờ tay vào khẩu súng ở hông, nói:
- Cháu bật radio lên để nghe ca nhạc.
Al biết rằng đó cũng là cử chỉ không định trước.
Có nhiều gã làm như vậy. Có những cảnh sát cứ ba mươi giây lại chạm vào khẩu súng của mình trong vòng ba mươi năm. Al không mang theo khẩu súng nào. Chiếc đèn pin bằng sắt nặng chình chịnh của hắn để đằng sau trong chiếc vali nhỏ.
Lại một lần nữa, Tommy sờ khẩu súng. Đó là khẩu Walther chín li còn mới - một kiệt tác, Al nghĩ. Một thứ vũ khí mà người sáng suốt sẽ không sử dụng một lần rồi vứt đi. Nếu đó là Al, hắn sẽ mang theo khẩu súng thích hợp cho việc giáp lá cà, nhưng Al cố gắng để không suy đoán về từng hành vi của thằng cháu mình. Đó là điều mà cha của Al đã làm với hắn ta - đánh hắn nhừ tử, rất nhiều lần, vì không nghe lời của ông già. Với chị gái lớn của Al, mẹ của Tommy, ông ta còn dã mạn hơn khi nói với đứa con gái rằng nó đang làm sai rồi ngắt quãng lời cô bằng một cú đấm. Mẹ kiếp. Thứ làm Al băn khoăn đó là khẩu súng của Tommy rất sạch sẽ và không một dấu vết. Nếu công việc hôm nay trôi chảy, Tom sẽ không cần đến thứ đó và cũng không cần phải vứt nó đi. Nếu phải bắn thì chắc chắn phải vứt. Đó chỉ là một khẩu súng khốn kiếp. Bọn người Đức chỉ mong sản xuất được nhiều khẩu Walther hơn mà thôi.
Chiếc máy bay ma mà họ đang đi qua được trang trí bởi nhiều bức tranh của những phụ nữ có bộ ngực vĩ đại, đi vớ hoặc đang tắm.
Al hỏi:
- Mày biết đang đi đâu không đấy?
- Chú bình tĩnh nào.
- Mày rẽ vào sân bay cho tao!
- Chúng ta vừa đi qua đó thôi.
- Không phải là đường băng. Sân bay. Đó là...
- Cháu biết sân bay ở đâu.
- Được rồi.
Al lôi ra một tấm bản đồ và xem xét.
***
Đó là việc mà ông ta thường làm mỗi sáng. Fausto Geraci quay trở lại nhà sau khi đưa vợ mình, Conchita, đến nơi làm việc trong xưởng đồ hộp ở phía bên kia thị trấn. Sau khi về nhà, ông ta mặc cái áo choàng tắm cũ rích, ngồi xuống chiếc ghế đặt trên thảm cỏ được cắt xén gọn gàng ở sân sau, hút mấy điếu thuốc Chesterfield Kings và nhìn ra ngoài bể bơi. Al nói:
- Tại sao ông ta không mua cho vợ một chiếc xe? Bà ta không biết lái à?
Hắn và Tommy đậu xe cách đó vài dãy phố, ngồi ở nơi mà họ có thể nhìn thấy khoảng sân sau của nhà Fausto.
Tommy nói:
- Bà ta biết lái. Nhưng ông ta thích đưa vợ mình đi. Cháu nói với chú rồi đây, ông ta thích lái xe. Cứ mỗi chủ nhật, Fausto Geraci lại lôi chiếc xe của mình chạy lượn lờ rồi mở ga hết tốc lực,
thường hơn một trăm kilomet. Đó là một trong những điều mà AI định hỏi ông ta. Al nói:
- Tại sao người vợ Mexico của ông ta không nghỉ việc? Bà ta kết hôn rồi. Bà ta đang ngồi lên đông tiền mà. Tao không tưởng tượng được bà ta cần gì nữa.
- Có lẽ bà ta thích làm việc, làm sao cháu biết được. Bà ta là người Mexico, làm sao biết được họ nghĩ gì?
Al lôi ra chiếc ống nhòm. Tommy nói:
- Cháu nói gì bây giờ? Trong suốt cuộc đời chú đã bao giờ nhìn thấy một thằng ất ơ trông giống như xác chết chưa?
- Nói thật với mày, lão ta đúng là giống thế thật. Nhưng mặc kệ ông ta. Tao nhớ mày nói rằng ông già luôn để bể bơi cạn nước.
Ông già dù sao cũng mới cưới vợ. Ông ta đang tận hưởng sự biến mất dài ngày của thằng con.
- Đúng là ông ta làm như vậy.
- Bây giờ thì đầy rồi.
Al đã tính đến việc còng tay Fausto Geraci và vứt xuống nước. Hắn biết điều đó sẽ rất hữu dụng. Hắn có vài chiếc còng ở trong túi áo gió. Al trước đây chưa từng làm điều gì tương tự. Hàng xóm xung quanh có thể nghe tiếng hét của ông ta. Và làm cho ông già hét lên, Al nghĩ, là cách duy nhất để có được thông tin mà họ muốn, nhưng thứ Al thích là làm công việc này - không chỉ đấm dá hoặc sử dụng cơ bắp mà là nghĩ ra một vài lựa chọn trong đầu, rồi sau đó thu gọn lại và đưa ra cái đúng đắn nhất. Như một vận động viên bóng chày chặn quả bóng khỏi sân đấu, như một người chuyên nhạc jazz chơi bản nhạc mà ai cũng biết, hoặc một kẻ cướp có súng chạy vào thành phố, nơi ông ta có thể cướp được nhiều tiền.
Tommy nói:
- Có lẽ điều này xảy ra với những ông già mà thời tiết bên ngoài còn nóng hơn nước tiểu ông ta thải buổi sáng. Chú nghĩ xem, bây giờ mà được tắm thì tuyệt biết bao.
Al giương ống nhòm lên, nói:
- Có thể. Hoặc có thể đó là ý kiến của bà vợ Mexico.
Tommy nói dù biết Fausto đã cưới Conchita được hơn một năm:
- Có thể.
Câu chuyên về bể bơi - Nick Geraci đã từng kể - Fausto và người vợ đầu tiên chuyển đến đây từ Cleveland sau khi bà ta được phát hiện mắc bệnh Big c. Bạn bè của bà ta đến từ Milazzo, những người đánh cá và những người thợ lặn, rất thích chơi đùa dưới nước. Cuối cùng họ cũng có một cái bể bơi, và sử đụng nó bất kỳ lúc nào có thể. Bà ta bơi trong khi tim yếu dần rồi quỵ hẳn. Fausto tìm thây vợ mình dưới nước và kéo bà lên. Trước khi bà được kéo lên mặt đất, ông ta đã rút hết nước và không bao giờ lấp đầy nó nữa. Có lẽ rất đau đớn, bởi vì ông ta chỉ là một lão khùng - ai mà biết được. Nick lấp đầy bể bơi mỗi khi về nhà, nhưng sau đó ông già lại rút sạch nước khi thằng con đi khỏi.
Đột nhiên cánh cửa kim loại đóng sầm lại. Fausto Geraci ngồi trên bãi cỏ, cười to. Al đưa cho Tommy chiếc ống nhòm, nói:
- Rất có thể ông già là người thích nhạc pop. Ông ta đang hát cho cô cháu nghe.
Có tiếng nước quẫy và đằng xa là tiếng cười của cô gái. Thông tin mà họ có được rất tốt. Bev Geraci, con gái út của Nick, đã kết thúc chương trình học năm hai ở trường Cao dẳng Berkeley và đến chơi suốt mùa hè với ông nội mình. Từ tiếng nước quẫy Al Neri có thể đoán, con bé là một đứa dầy đặn.
Al và Tommy Neri lái vòng quanh khu nhà và đỗ chiếc xe thuê bên cạnh căn hộ của Fausto Geraci, phủ lên một tấm vải bạt. Chiếc Olds Starfire đang ở trong gara. Ông già có vẻ là người ham mê lái xe và tự hào về điều đó. Có rất ít cơ hội để ông già có thể chạy đến chỗ chiếc xe - hoặc cháu của ông ta đi một quãng đường xa đến vậy - nhưng Al Neri vẫn muốn chắc chắn bằng cách khóa nó lại. Khi hắn còn trẻ và đang làm nhiệm vụ trong quân đội, hắn muốn chết trẻ trong tư thế vinh quang như một anh hùng bí mật ở miền Tây mà hắn rất ưa thích. Hắn thậm chí còn tìm cách để đạt được ước mơ của một thằng nhóc ngu ngốc. Nhưng mọi sự đã đổi thay, hắn vẫn yêu miền Tây (những bộ phim, truyền hình, thậm chí cả sách) và hắn vẫn nghĩ bản thân mình là một người trẻ (năm sau hắn sẽ chính thức bước sang tuổi bốn mươi) vẫn có thể coi là anh trai của đứa cháu mặc dù tóc đã điểm hoa râm. Hắn bị ám ảnh với việc mình ngày càng già đi. Và - như một người hâm mộ miền Tây - hắn sẽ phải chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt nhất có thể gây ra sai lầm.
Họ bước ra ngoài, đóng cửa xe. Gara ô tô đang mở cửa. Họ chạy vào bên trong nhưng không quá vội vàng để không ai nghĩ rằng họ đang làm điều đen tối nào đó. Gara đầy mùi dầu mỡ và nhựa thông. Cửa của nó đã được sơn lại. Đường ống, dây nhợ, những dụng cụ sửa chữa treo trên giá. Al lấy cuộn băng keo và cuộn dây phơi quần áo. Họ lẻn vào sân trong nhà Fausto.
Nhìn xuyên qua những tấm cửa kính, Al có thể thấy con bé vẫn đang bơi và Fausto đang hút
thuốc, chăm chú nhìn đứa cháu. Tiếng kêu re ré của người đàn ông với cây đàn ghita chắc chắn phát ra từ chiếc radio rẻ tiền của cô gái kia. Thứ âm nhạc hippy, AI nghĩ. Có gã nào đó hát về tên hề đang khóc trong một cái ngõ nhỏ. Al phì cười. Trưởng thành hơn đi, cháu gái ạ. Nhìn xung quanh xem. Chúc cháu may mắn tìm được cái ngõ mà không có một thằng hề nào trong đó, đang khóc về việc gì đó.
Al ra dấu đi vào bên trong căn nhà, sau đó họ sẽ bắt Fausto và đứa con gái vào bên trong để thẩm vân. Tommy gật đầu đồng ý. Al để cuộn dây và băng dính xuống, giơ hai ngón tay lên, rồi kéo hai ngón tay ra hiệu rằng phải để họ trong hai căn phòng khác nhau. Tommy lại gật đầu. Tommy nhét chiếc mũ vào áo, và lôi súng ra. Cái nhìn của nó vẫn rất bình thản.
Al đập vào vai nó và lắc đầu. Chưa phải lúc cần dùng đến súng. Đây chỉ là một ông già và một đứa con gái. Giết người lúc này là quá thừa thãi. Al đã để lại chiếc đèn pin ở trong xe. Hắn vui vì đã mang nó theo. Với hắn, chiếc đèn pin là một thứ trang trí, vật may mắn hơn là vũ khí.
Con sẽ làm gì, con trai mắt xanh của ta. Con sẽ làm gì, đứa con yêu quý của ta?
Al ra dấu bằng hai bàn tay để Tommy đi chậm lại, hãy thật bình tĩnh. Tommy đặt khẩu súng sang một bên. Al nhặt dây và cuộn băng dính, đếm đến ba và họ chạy ra phía cửa.
Fausto nói như thể ông đang chờ đợi họ. Mặc dù vậy ông không đứng lên:
- Các quý ông, tôi có thể lấy cho các ông cà phê hoặc bánh trái gì không? Giống như một cử chỉ thân thiện vậy, các ông có nghĩ thế không?
Tommy nói:
- Chúng ta cần nói chuyện.
Bev đang bơi, đầu cô đội một chiếc mũ bơi màu trắng. Mấy nút cao su bịt chặt ở tai. Fausto chỉ ngón tay cái về phía Al:
- Như tôi đã nói trước đây, cuộc đời quá ngắn ngủi, những người quan trọng như ông đi một chặng đường xa đến để gặp tôi, chả lẽ các ông lại muốn phí thời gian với những cử chỉ rườm rà? Anh bạn xấu xí đội chiếc nón kỳ quặc kia là ai? - Ông ta hỏi Tommy - Có vẻ anh bạn này là một cảnh sát giả trang.
Al cố gắng để kìm cơn tức giận, thay vì đấm gãy răng ông già, nói:
- Đứng lên. Tôi nói rồi, đứng dậy!
Fausto Geraci từ từ đứng dậy. Ông ta không giơ tay ra. Fausto chỉ về cuộn dây thừng và cuộn băng dính nói bằng giọng Ý thay vì giọng Mỹ:
- Này, các anh biết không, trong gara của tôi cũng có một cuộn dây như vậy, cuộn băng dính mới của tôi cũng thế. Với tất cả những gì giống nhau như vậy, tôi nghĩ rằng chúng ta nên tìm cách để thành bạn của nhau.
Bev hẳn đã nhìn thấy điều gì, cô ngừng bơi, gọi ông mình. Chiếc mắt kính của cô đang để trên chiếc bàn bên cạnh ông nội.
- Không sao cả, cháu gái.
Tommy Neri bước đến cạnh rìa bể bơi, nói:
- Chúng tôi là bạn của ông cô, được chứ?
Trong chốc lát, mắt cô gái mở to, rồi cô ta lặn nhanh xuống nước và bơi sang bờ bên kia. Tommy chạy sang phía bờ bên kia của bể bơi. Nó không phải là thằng nhanh nhẹn.
Fausto đút tay vào áo choàng tắm.
Lập tức cùi chỏ bên tay phải của Al Neri đập mạnh vào xương sườn ông ta.
Khẩu súng của ông già bay lên. Ông ta ngã bổ xuống thảm cỏ, lăn lộn. Đôi dép ở chân bị trượt đi cả chục thước.
Bev sang đến bờ bên kia nhưng nhìn thấy Tommy đang đến. Trước khi Tommy có thể túm được cô, cô lại lặn xuống nước và bơi về hướng ngược lại. Tommy mệt lử, chửi thề và chạy ngược lại chỗ nó vừa đứng.
Fausto lẩm bẩm, rồi chuyển sang một câu chửi bằng giọng Sicily:
- Nó không biết gì cả.
Al chạy vội đến nhặt khẩu súng ở bụi trúc đào. Đó là khẩu Smith & Wesson ba mươi tám li, tuy cũ nhưng vẫn tốt. Hắn nhét súng vào túi mình. Ông già đang hít thở một chút không khí nhưng vẫn rên rỉ. Al có thể cảm thấy bộ ngực ướt đẫm của ông ta, hắn biết chắc rằng có vài chiếc xương sườn đã gãy. Xương sườn gãy là điều tốt. Rất đau, nhưng không nghiêm trọng lắm. Một người phải chịu đựng những cơn đau như vậy thì không thể nào ngất đi hoặc chết dễ dàng được.
Bev Geraci lặn xuống nước rồi bơi về phía ngược lại. Tommy nói:
- Cháu cần sự giúp đỡ của chú.
Al dồn Fausto vào chiếc ghế gần đó:
- Tao đang bận. Mày nhảy xuống và bắt nó đi.
- Cháu không biết bơi.
- Cái gì cơ?
Al nhặt cuộn băng dính, dùng răng để không phải tháo găng tay, kéo một đoạn băng dài. Fausto lưỡng lự. Chỉ cần nghe tiếng xé băng keo đã đủ khiến người ta sởn gai ốc. Tommy nói:
- Cháu chỉ biết bơi một ít, nhưng không phải ở đây. Mẹ kiếp con này. Nó tên là gì nhỉ? - Hắn lại chạy vòng quanh bể bơi, tay lăm le khẩu súng - Lẽ ra cháu nên mang theo ống giảm thanh.
Al Neri đập cuộn băng dính vào mặt ông già và cuốn nó thật chặt quanh đầu ông ta. Tay ông ta giơ lên để chống cự, nhưng Al đã đi trước một bước. Hắn đẩy ông già vào góc căn nhà, đầu gối đè lên
lưng ông ta, túm chặt lấy tay và trói bằng cuộn dây phơi.
- Mày hãy bắt nó vào trong trước khi phải dùng đến súng.
Al nói, nhưng đó là một câu nói đùa. Điều cuối cùng trên thế giới này mà Al muốn làm là bắn một đứa con gái.
Al băn khoăn đến việc trói hay là dùng băng dính để ép Fausto vào ghế, nhưng việc cần là đưa cả hại vào bên trong, mà hắn thì không muốn cõng hay bế lão ta. Nếu Al dẫn ông ta vào trong, trói chặt, hắn tin rằng Tommy sẽ không bắn đứa con gái. Hắn phải tin chắc rằng Tommy không bắn đứa con gái hoặc để nó chạy thoát. Tommy mặt đỏ bừng vì phải chạy quanh hồ. Nếu Bev thoát ra bây giờ nó sẽ chạy nhanh hơn Tommy. Chắc chắn thằng nhóc sẽ bắn con bé.
Al nói:
- Đứng dậy, nhanh lên. Mày trông chừng lão ta, đừng để lão chạy thoát.
Rất bình tĩnh, cảm thấy nhẹ nhõm, Tommy làm theo những gì chú mình bảo. Al chạy lại và túm lấy cái cào lá trên thảm cỏ. Chiếc gậy dài tầm tám feet. Hắn dùng hết sức bình sinh đập mạnh vào đầu Bev.
Mạnh hơn hắn nghĩ. Hắn đã tính toán sai, có lẽ vì Bev bơi nhanh quá. Bev chìm nghỉm.
Al Neri chửi thầm và vứt cái cào cỏ sang một bên. Mẹ kiếp thằng Scootch. Al đã cố gắng đi một chặng đường dài đến vậy không phải để đánh phụ nữ. Ngay khi được yêu cầu giết người trong nhà chứa mà Fredo làm chủ, ở sa mạc ngoài Vegas, hắn cũng giao công việc đó cho một tên trẻ hơn mình.
Con bé đang ở dưới đáy bể bơi và có vẻ không chuyển động. Nếu cô chưa chết, hắn nghĩ, cô sẽ phải nổi lên. Hắn đợi một lúc.
Cô gái đột nhiên nổi lên trên mặt nước, trôi nổi giữa hồ bơi, máu từ thái dương chảy ra nhưng không quá nghiêm trọng. Cô lườm hắn, bơi đứng và đầy sợ hãi, cô lại lặn xuống và một lần nữa bơi ra góc xa nhất của hồ bơi. Tommy nói:
- Có lẽ chú nên nhảy xuống và bắt nó.
Al chạy qua phía bờ bên kia. Hắn chạy ba dặm một ngày nên không quá mệt mỏi trước khi cô gái tội nghiệp kiệt sức. Hắn sẽ giải quyết với sự bất kính của thằng cháu sau. Tommy Neri là một tên Mafia kỳ cựu, điều đó có nghĩa là nếu chú nó không giúp một tay, thì cũng có rất nhiều việc tự nó làm được. Bev Geraci trèo lên thành hồ và ra khỏi làn nước nhưng khá chậm chạp. Cô chạy về phía sau sân, la hét chẳng khác gì một con điên. Có hàng rào ở đó. Al Neri bắt được Bev trước khi cô kịp nhảy qua.
Bev rõ ràng là một đứa con gái rất khỏe. Hắn xoay xở để tóm chặt cô, giữ lấy tay, kéo cô qua cái bể bơi, đi qua ông nội đang rên rỉ, vào trong căn nhà thông qua cánh cửa sân sau. Trong phòng ngủ đầu tiên, hắn ném cô lên giường.
Tất cả những lần đi xa, tất cả những lần hắn chăm chỉ tập luyện trong phòng tập thể hình trong
nhà mình, mọi người thường đùa về điều đó. Nhưng trong một công việc đòi hỏi thể lực thế này, điều đó thực sự là cần thiết đấy chứ.
Một trong những chiếc dây áo tắm của Bev Geraci bị đứt. Al liếc nhìn ngực cô, nhưng quay mặt đi và tìm cho cô cái khăn. Trên tường có bức tranh xếp hình dài ba foot Bữa ăn cuối cùng, đã được sắp xếp ngay ngắn, dán hồ đóng khung. Cánh cửa phòng tắm ở ngay trong phòng và hắn không muốn xao nhãng cô dù chỉ một lúc. Hắn cũng bị ướt đẫm. Chiếc áo của hắn đầy máu. Hắn lấy chiếc áo choàng tắm màu hồng từ móc treo đằng sau cửa phòng ngủ và tự lau người.
Bev ngồi dậy, kéo dây áo bị đứt, thổn thức, máu và nước mắt chảy xuống trên khuôn mặt ướt đẫm của cô.
Al ném cho cô chiếc áo choàng tắm, nói:
- Chúng tôi không muốn làm hại cô. Tôi thề trên mộ mẹ mình, tất cả những gì chúng tôi muốn chỉ là thông tin.
Bev ném chiếc áo xuống sàn. Cô tháo chiếc mũ cao su đội đầu và để mái tóc rối bù xõa xuống. Cô ngước nhìn hắn, vo tròn cái mũ cao su và giơ lên trước mặt, tránh ánh nhìn của Neri. Al nghĩ đến cặp kính của cô đang nằm chỏng chơ trên chiếc bàn ngoài sân. Nó làm hắn đau nhói trong tim. Hắn không muốn có mặt ở đây. Hắn muốn ra ngoài, đưa cho cô cái kính và nói với cô rằng tất cả chỉ là sự hiểu nhầm. Al vẫn nhớ hĩnh ảnh hai cô gái ở Halem mà tên ma cô Wax Bains đã cắt cổ bằng con dao cạo, ngay trước khi AI đập lõm sọ tên này bằng chiếc đèn pin. Điều đó làm hắn bị đuổi ra khỏi ngành. Hắn cũng nghĩ đến ả điếm trong nhà chứa của Fredo, cuộn mình trong đống ga trải giường đẫm máu, khi Thượng nghị sĩ Geary ngồi ở bên giường, cô ta thổn thức và sợ hãi, như cô gái tội nghiệp này bây giờ. Al nói:
- Tôi xin lỗi về chiếc gậy. Tôi không muôn làm đau cô. Tôi không muốn làm như vậy, nhưng sự thực tôi đã làm cô đau. Nghe tôi này cô bé, hãy làm theo những gì chúng tôi bảo, và cô sẽ yên ổn. Cô hiểu chứ?
Hắn ném cho cô chiếc khăn mùi xoa để lau máu. Vẫn thổn thức, cô ngước nhìn hắn rồi gật đầu.
Al nói:
- Ông của cô, thật không may là không thể bắt ông ta hứa một điều như vậy.
Cô lấy tay xoa đầu và vẫn khóc. Máu loang lổ khắp nơi, nhưng vết thương không nghiêm trọng lắm. Với đầu bị thương như vậy, chắc hẳn nó cũng không thể đi được quá xa. Bev nói với hắn:
- Ông tôi già rồi, làm ơn… Al nói:
- Ông ta đã làm những điều xấu xa. Điều này thật không may, Bev Geraci lại rên rỉ.
Al nói, mặc dù vậy đó chỉ là sự diễn kịch:
- Thằng cháu tôi là một con thú. Nó không kiên nhẫn được như tôi, và mặc dù không phải lúc nào tôi cũng kiên nhẫn, đó là điều đáng tiếc mà cô nhìn thấy.
Cô bé nói:
- Tôi không biết bất kỳ thông tin gì có lợi cho ông cả. Tôi gọi điện từ bốt điện thoại, tôi không biết nó được phát từ đâu. Tôi chỉ...
Al nói:
- Thời gian hết rồi. Cô hãy kể chuyện đó cho bạn tôi, được chứ? Bev nói:
- Tôi sẽ kể. Tôi chỉ muốn ông biết, tôi sẽ không bao giờ tìm đến cảnh sát cho đến khi nào bắt buộc phải đến.
Al đóng cửa sổ phòng tắm, mặc dù cô bé không còn la hét nữa. Hắn mỉm cười:
- Tôi biết, cô bé ạ.
Đứa bé này định sẽ làm gì? Đưa ra những thông tin về cha nó, rồi sau đó chạy đến đồn cảnh sát? Không đời nào. Nói dối hắn và Tommy, rồi nói dối cảnh sát? Có thể, nhưng điều đó sẽ gây cho cô nhiều rắc rối hơn là giải quyết được vụ việc. Cách dễ nhất là nghe ông nội cô la hét rồi nói những gì cô biết để cứu ông ta. Sau đó, nếu cô nói với cảnh sát, cô sẽ phải tiết lộ những chi tiết về cha mình. Kể cả cô đến đồn cảnh sát hay không cũng không phải là vấn đề. Không có gì có thể chứng minh hắn và Tommy có mặt ở đây. Al gọi cháu mình:
- Được rồi, Tommy. Mang ông già vào đây.
Tommy làm theo lệnh, súng rút ra, dẫn Fausto vào trong nhà, chĩa súng vào người ông ta. Khi Al để Tommy ở cùng đứa con gái, hắn cúi người vào tai đứa cháu thì thầm:
- Mày mà chạm vào nó, tao giết mày!
Tommy Neri cười khẩy. Dù Al vừa đánh vào đầu con bé bằng chiếc gậy, nhưng hắn vẫn không chấp nhận bất kỳ một thái độ nào quá đáng với con bé.
Tommy đưa cho chú mình chiếc mũ mà hắn để ở sân sau.
***
Một người bị những cuộn băng dính cuộn chặt quanh đầu, anh ta nói Mẹ kiếp liên tục và liên tục, cũng là điều dễ hiểu. Al đẩy Fausto Geraci xuống chiếc ghế ở phòng khách, trói ông ta bằng cuộn băng dính. Hắn dùng phần còn lại của cuộn dây trói tay Fausto vào hai bên hông. Ông ta đang cắn răng chịu đựng, có lẽ là sự tức giận và cả cơn đau từ những chiếc xương sườn bị gãy. Tường phòng ngủ dán đầy ảnh của Bev và Barb và vài người Mexico. Không có hình nào của Nick, vợ của Nick, hoặc chị của Nick. Bà ta hiện giờ là giáo viên thê dục đồng tính dang sống ở Phoenix. Một vài bức tranh xếp hình
khác được treo trên đầu giường, có bức Chúa Jesus ngồi trên một con lừa mệt mỏi.
Tiếng đứa con gái thổn thức từ phòng bên vang lên.
Cánh cửa vào phòng tắm đã được khép lại. Mục đích là để cả hai nghe được tiếng la hét và khóc lóc của nhau, buộc họ phải nói ra những điều họ biết. Đứa con gái sẽ dễ dàng sợ hãi đến nỗi phải la hét lên. Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì lắm. Đối với Fausto Geraci thì phải cần những cách khác.
Al lấy ra con dao bấm, món quà giáng sinh của Tommy.
Al giơ con dao trước mặt ông già đủ lâu để khiến ông ta tức giận, rồi hắn dán cuộn băng dính lên má của Fausto, dùng dao rạch qua cuộn băng dính vào lớp da xám xịt nham nhở râu của ông già. Sau đó Al cầm đầu kia cuộn băng giật mạnh về phía sau, kèm theo vài sợi tóc ướt máu đằng sau đầu ông già. Ông ta hét to làm tai Al bùng nhùng một lúc.
Bev Geraci sau đó cũng la hét, gọi tên ông nội mình. Fausto nhắm nghiền mắt, chống lại những cơn đau.
- Ông vẫn ổn.
Fausto biết rằng đứa cháu gái vẫn có thể nghe mình nên ông không chửi bới nữa. Ông ta thay mặt cháu van xin, thề rằng nó không biết gì cả. Al nói:
- Thế còn ông thì sao? Ông nói cho tôi biết con ông đang ở đâu, rồi chúng tôi sẽ dể ông yên.
Chúng tôi biết ông đã nói chuyện với hắn.
- Tôi chưa bao giờ nói chuyên với nó cả. Nó không gọi điện, không viết thư. Đó là điều những thằng con trai thường làm khi ông già nó cưới người vợ khác. Nó không thích tôi lấy vợ. Điều đó thật khó khăn với bất kỳ đứa trẻ nào. Tôi có thể làm gì được.
Al đấm vào mặt Fausto - ngay phần má chưa bị dao rạch - sau đó là vài cú thụi vào mạn sườn.
Fausto rên rỉ, nghe còn đau đớn hơn cả khi ông ta la hét.
Lại một lần nữa, Bev Geraci gọi ông mình.
Ông ta trả lời cháu gái rằng mình vẫn ổn. Mặt ông ta nhễ nhại mồ hôi. Ông ta chẳng khác gì vừa mới từ bể bơi lên.
Con bé òa khóc. Al không nghe bất cứ âm thanh gì cho thấy Tommy đánh nó. Al nói:
- Con ông là con quái vật. Tôi rất tiếc vì điều này. Nhưng nó lại là con ông. Hắn là kẻ mà tôi phải giải quyết bây giờ. vấn đề là, con trai ông sẽ chết dù cách này hay cách khác. Sớm hay muộn chúng tôi cũng sẽ tìm ra hắn. Hắn cũng từng nói, nếu lịch sử dạy cho chúng ta điều gì, đó là chúng ta sẽ tìm được thứ mình cần. Nhưng cháu gái ông, nó vô tội. Ông có thể cứu được nó. Ông chỉ cần đưa thông tin cho chúng tôi, rồi chúng tôi sẽ đi. Năm phút nữa mọi chuyện sẽ kết thúc. Chúng tôi sẽ đi khỏi, và mọi chuyện chỉ có vậy.
Ông già lắc đầu:
- À, anh ở Napoli, phải không? Chúng tôi sắp chết rồi. Anh sẽ phải nghĩ về điều này. Chúng tôi biết mặt anh.
Xương sườn gãy làm cho ông ta rất khó khăn khi nói. Al nói:
- Thật ra thì ông không biết đâu. Chúng tôi không ở đây. Không có bằng chứng nào về điều đó. Chúng tôi chẳng khác gì ma quỷ. Danh tính của tôi và thằng cháu tôi không có ở đây. Và những người mà chúng tôi gặp gỡ ở nơi khác sẽ chắc chắn điều này. Những kẻ chân thành, chất phác, chẳng có lý do gì để nói dối, sẽ nhớ rằng đã nhìn thấy chúng tôi. Tôi nói với ông điều này để ông có thể thấy thoải mái, sau đó chúng tôi sẽ giải quyết mọi việc và thanh toán tính mạng của ông cũng như cháu ông. Hút thuốc lá không?
Fausto gật đầu.
Al đi ra chiếc bàn để lấy thuốc. Hắn quay trở lại và tra tấn Fausto bằng cách hút thuốc trước mặt lão ta.
Điều này thật buồn, Al nghĩ, về thái độ của những người đàn ông khi chống lại những cơn đau. Cũng đúng thôi, đau đớn chẳng chừa bất kỳ ai. Ba cơn đau lớn nhất bây giờ - gãy xương sườn, bị đốt, đá vào dương vật - có thể làm cho bất kỳ thằng dàn ông nào phải suy nghĩ. Nếu không sẽ phải chết. Hoặc có cách khác, đó là nói ra sự thật. Vấn đề là, những kẻ nói nhiều nhất thường là những kẻ nói dối. Nhưng từ những gì Fausto và đứa cháu gái nói, hắn và Tommy sẽ phải rút ra điều quan trọng. Al nói:
- Tôi không hứng thú chút nào việc này. Ông là một ông già, vậy hãy giúp tôi, được chứ? Hắn đang ở đâu?
- Tôi không biết. Có thể anh biết. Tôi thừa nhận đã giúp nó. Đưa nó đến Mexico, nhưng sau đó nó không nói với tôi về bất cứ điều gì - không gì cả. Đừng đấm tôi nữa. Không đùa đâu. Đó là cách mà mây thằng con thường làm với cha chúng. Cậu có con trai chứ?
Al đặt điếu thuốc lên môi Fausto và châm. Fausto hít một hoi và nó làm ông ta tỉnh cả người. Ông ta nhắm nghiền mắt, tận hưởng hơi thuốc. Al ngưỡng mộ Fausto vì lão không chửi thề để cháu mình nghe thấy, nhưng không biết gì cả là như thế nào? Mẹ kiếp thằng nhà quê Cleveland này! Al lại châm điếu thuốc nữa cho mình.
- Tôi hỏi lại, hắn đang ở đâu?
- Chúng tôi thu xếp để nói chuyên qua điện thoại. Nhưng làm sao mà tôi biết được nó gọi điện ở đâu? Điều đó là không thể. Làm sao anh biết được những chuyên như vậy?
Al châm điếu thuốc và chọc nó vào cánh tay của Fausto. Tiếng la hét của ông nội làm đứa cháu gái nức nở không dứt.
Al lại châm thuốc và một lần nữa chọc vào bàn tay của ông ta.
Ý chí của Fausto Geraci có thể nhìn thấy rõ trên khuôn mặt. Ông ta đang thu nốt chút sức tàn, gọi cháu mình và nói rằng ông ta sẽ nói cho chúng biết mọi chuyện. Al nhặt lấy điếu thuốc của Fausto trên sàn và đặt nó lên môi ông già. Fausto sau đó nói ra một loạt địa điểm: đâu đó ngoài Cleveland, Taxco,
vài thị trấn nhỏ gần Acapulco, rồi Mexico City, Vera Cruz, rồi vài nơi ngoài Guatemala, rồi Panama. Kể cả nó ở nơi nào ở Panama hoặc Florida, ông ta cũng không biết. Danh sách này trùng với danh sách mà nhà Corleone nhận được từ Joe Lucadello. Ngoại trừ vài thị trấn gần Acapulco, đó là tin tức mới, khả năng rằng, mặc dù còn mơ hồ, Nick Geraci có thể đang ẩn trôn trong những khu rừng ở phía Tây Bắc Florida. Nếu hắn ta thực sự đến những nơi này, đây quả là cuộc hành trình đầy ấn tượng với một người không biết bay.
Xương sườn gãy của Fausto khiến ông ta rất khó khăn khi nói, nhưng ông ta có vẻ quyết tâm nói. Một dấu hiệu cho thấy ông ta muốn nói sự thật. Ông ta thề không biết Nick ở đâu, rằng nếu họ muốn có thể đến buồng điện thoại bên ngoài nhà hàng Painted Pony vào chiều mai, hoặc có thể đợi cho đến hồi chuông thứ năm rồi tự mình hỏi Nick đang ở đâu. Đây có thể là lời nói dối, Al biết, một cái bẫy, nhưng nó củng là cách để biết được những điều cần biết.
Fausto nói, hơi thở của ông ta khò khè:
- Tôi có một tấm thiệp sinh nhật. Trên tivi. Giữa những đống giấy. Trong chiếc phong bì.
Như thể Nick Geraci đang chỉ ra nơi ở của mình một cách liều lĩnh. Al chạy như bay đến lấy tấm thiệp.
Hắn tìm thấy một thứ trông giông phong bì. Nó được đánh máy, địa chỉ nhận trên phong bì là William Shakespeare, London, Anh. Bên trong có bức thư cũng được viết bằng tiếng nước ngoài hoặc ký hiệu gì đó, được đánh máy cẩn thận, dài độ bốn hoặc năm dòng. Thứ duy nhất không được đánh máy là một chữ N viết hoa ở cuối dòng. Dấu bưu điện là ở New York. Al nhét nó vào túi.
Ở phòng bên cạnh, có tiếng súng nổ. Bev Geraci hét lớn. Fausto gọi cháu mình. Tiếng súng lại vang lên hai lần nữa.
Al chạy sang.
Tommy cau mày với chú mình. Bev đang ngồi trên giường. Rõ ràng cô đang cực kỳ sợ hãi, nhưng đỡ hơn lúc Al rời khỏi phòng. Al hỏi:
- Cái quái gì vậy? Tommy nói:
- Cái quái gì là cái gì? Nó vẫn trong tầm kiểm soát chú ạ.
- Mày bắn cái gì thế?
- Không gì cả. Chúa ơi!
Hắn nhướng lông mày. Al nhận ra Tommy vừa bắn mấy phát để dọa đứa con gái và cả Fausto
nữa.
Al vẫn bình tĩnh chỉ vào lỗ đạn mới trên bức tranh ghép hình, nói:
- Không chúa chiếc gì cả! Tao tưởng bức tranh này là Judas.
- Thật nực cười.
Al nói:
- Đúng lúc thật đấy. Ở yên đây. - Al nói với Bev Geraci - Còn mày - Hắn nói với Tommy - Để tao cho mày biết điều này.
Hắn dẫn Tommy ra ngoài và đóng cửa lại. Sau đó hắn đập vào phía sau đầu thằng cháu rồi chỉ ra cửa dẫn về phía gara. Al đặt một ngón tay lên môi, và yên lặng như khi họ đến, lẻn ra ngoài.
Al không muốn tỏ vẻ vội vã, nhưng họ phải cuốn gói khỏi đây càng sớm càng tốt. Chắc chắn những người hàng xóm đã nghe tiếng súng nổ và gọi cảnh sát địa phương.
Tommy nói khi đang lái xe:
- Chú nghĩ sao? Al nói:
- Đi đi, đừng nhanh quá, nhưng đi đi.
Hắn đã thắt dây an toàn, nhìn ngó xung quanh xem có ai đang theo dõi không.
- Nếu mày bị phạt tốc độ, tao sẽ giết mày. Tommy rẽ vào góc đường. Al nói:
- Đi tìm một khách sạn nào đó đi. Seminice, Howard Johnson, Holiday Inn, cái quái gì cũng
được.
Bất kỳ chỗ nào lúc này cũng là chỗ trốn cần thiết. Mặc dù vậy Tommy sẽ phải đi vào phòng đăng
ký. Al có máu của cha Nick Geraci trên người, và cả cháu gái của hắn ta nữa. Al tự nguyền rủa bản thân mình vì không mang theo đèn pin. Làm sao mà một thứ mang lại may mắn cho hắn lại để trong chiếc xe thuê này chứ? Tom nhắc lại:
- Thế chú nghĩ thế nào?
- Nghĩ về cái gì? Tommy ngắt lời:
- Chúng ta đã làm tốt công việc chứ?
Al nhìn cháu mình, hắn không hẳn là con nghiện ma túy, nhưng không nghi ngờ gì, nó đã sử dụng chúng. Al đập vào đầu cháu mình:
- Lái xe đi!
***
Tên Mexico ở chỗ thuê xe hắn đã kết thúc ca làm của mình. Đằng sau tấm cửa kính là một người đàn ông da trắng, mặc chiếc áo trắng với hàng khóa phecmotuya thay vì cúc bấm. Ông ta nhìn Al và Tommy, sau đó nhìn vào giấy tờ với tên giả của họ trên đó, nói:
- Một chuyến đi ngắn ngủi nhỉ.
Al nói:
- Chuyến đi rất tuyệt. Người đàn ông trả lời:
- Amen!
Ông ta gần như quên họ ngay khi họ ra đến cửa.
Họ đã đi ngược lại vỉa hè lát nhựa đường để vào đường băng.
Al Neri đã thay quần áo ở khách sạn, nhưng vẫn đội mũ, mặc dù vậy hắn không mang theo chiếc áo gió sơ cua. Hắn đã cạo sạch những vết máu bẩn khỏi da bằng cục đá bọt mà hắn mang theo. Trong nhiều năm ở Nevada, hắn biết rằng những lều cắm trại ven đường thường có lò đốt rác và rất nhiều thị trấn ở vùng núi có trại nghỉ qua đêm. Chiếc lò đốt rác đầu tiên được tìm thấy, hắn nhét chiếc vali chứa những đôi găng tay đầy máu, quần áo và bằng lái xe. Ở chiếc lò thứ hai, Tommy ném vào khẩu Walther. Họ lái được một lúc và không tìm thấy chiếc lò thứ ba, vậy nên Al đi vào nhà vệ sinh ở một trạm xăng. Thùng rác khá đầy. Hắn lau sạch sẽ khẩu ba mươi tám li của Fausto Geraci, gói nó trong giấy ăn, nhét vào thùng rác, rửa tay, rồi đi khỏi. Quay trở lại khách sạn, Al và Tommy ngồi so sánh những thông tin mà họ có được, cố gắng giải mã những dòng chữ trên tấm thiệp và cố gắng nghĩ xem có thể nhờ được ai đến nhà hàng Painted Pony vào chiều mai, trả lời điện thoại hoặc đỗ xe gần đó để xem ai sẽ nhấc máy. Họ không nghĩ ra ai cả. Quá nguy hiểm, nhất là vào lúc này.
Sau đó họ biết rằng, họ đã làm đúng trong trường hợp này. Fausto Geraci không xuất hiện để nghe điện. Bev thay ông nội nhấc máy. Đầu của cô băng bó, và cô nghe sau hồi chuông thứ năm. Sở cảnh sát bang Arizona đã yêu cầu cô đến đây. Cảnh sát đã biết được mọi chuyện.
Fausto Geraci bị ngất trong phòng khách. Khi Bev Geraci tìm thây ông mình, ông ta vẫn còn sống. Cô gọi xe cứu thương. Vài giờ sau, với Bev và Conchita bên cạnh, tim ông ta ngừng đập, cũng đúng lúc AI và Tommy bước lên máy bay. Phi công đã sẵn sàng. Động cơ đã khởi động. Anh ta nhăn nhở cười khi đóng cửa lại:
- Mọi chuyện thế nào? Tommy nhìn Al. Al nhún vai:
- Cái gì thế nào?
Phi công thắt dây an toàn:
- Cái việc ngập đến mông cá voi thế nào rồi? Al trả lời:
- Cũng bình thường thôi. Cảm ơn anh.
Sự Trả Thù Của Bố Già Sự Trả Thù Của Bố Già - Mark Winegardner Sự Trả Thù Của Bố Già