Nguyên tác: 1973年のピンボール – 1973–Nen No Pinbouru
Số lần đọc/download: 0 / 95
Cập nhật: 2025-02-16 13:53:15 +0700
Chương 23
C
huột không còn gặp người phụ nữ nữa. Hắn cũng thôi không nhìn ánh đèn nơi căn phòng cô. Có gì đó trong hắn trôi nổi một thời gian trong bóng tối, rồi mất tăm, như cuộn khói trắng bốc lên khi cây nến bị thổi tắt. Sau đó là sự thinh lặng mịt mùng.
Thinh lặng. Nó gọt đi hết lớp này đến lớp khác cho đến khi còn lại gì? Đến Chuột cũng không rõ. Cái tôi ư? Hắn nằm trên giường nhìn từ tay này qua tay kia. Có thể con người ta không sống nổi nếu thiếu cái tôi. Nhưng sống chỉ bằng cái tôi không, e là tiền đồ hết sức tăm tối.
Quá sức tăm tối.
Chia tay với người phụ nữ thì đơn giản. Một tối thứ sáu hắn chỉ cần không gọi điện nữa. Vậy là xong. Biết đâu cô đã chờ cuộc gọi của hắn đến nửa đêm. Nghĩ đến đây khiến hắn càng thêm khó xử.
Không biết bao nhiêu lần tay hắn đã vươn về phía cái điện thoại, song kìm lại được. Hắn chụp tai nghe vào và mở đĩa nhạc lớn tiếng. Hắn biết cô sẽ không gọi, nhưng vẫn hy vọng sẽ nghe thấy tiếng chuông đổ như thường.
Cô đợi đến mười hai giờ, rồi có lẽ thôi không đợi nữa.
Cô rửa mặt, đánh răng, sau đó trèo lên giường. Và nghĩ, đến sáng mai anh ấy kiểu gì cũng sẽ gọi. Xong cô tắt đèn đi ngủ.
Nhưng vào sáng thứ bảy, điện thoại vẫn im lìm.
Cô mở cửa sổ, ăn sáng, tưới mấy chậu cây. Cô chờ đến trưa, rồi bỏ cuộc, một lần và cũng là mãi mãi. Đứng chải tóc trước gương, cô nở nụ cười dăm ba lần, như để luyện tập. Rồi cô nghĩ trong lòng rằng cô biết ngày này sẽ đến.
Suốt lúc đó Chuột ở trong căn hộ của hắn với rèm mành đóng kín, nhìn cây kim của đồng hồ điện tử treo trên tường. Không khí trong phòng lặng lờ đến khó tin. Đôi chốc một giấc ngủ nông sẽ choán lấy hắn. Cái kim đồng hồ sau một hồi cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Mọi thứ trôi qua trôi lại giữa những mảng màu đen khác nhau. Chuột thấy chính cơ thể của hắn mất đi sự chắc chắn, nặng nề hơn, và rồi tê liệt. Đã không biết bao nhiêu tiếng đồng hồ chó chết hắn ngồi như thế rồi, Chuột tự hỏi. Bức tường trồi sụt theo từng hơi thở ngay trước mắt hắn. Không gian trở nên đặc quánh, thấm vào từng thớ thịt.
Hắn đã đạt đến cái ngưỡng mà hắn nghĩ rằng sẽ không thể chịu nổi nữa. Hắn đứng dậy, tắm một cái rồi lơ đãng cạo râu. Hắn lau khô người, uống chút nước cam trong tủ lạnh. Hắn thay ra bộ đồ ngủ mới, lại trèo lên giường, nghĩ, sự đã xong cả rồi.
Rồi giấc ngủ sâu trùm lấy hắn. Một giấc ngủ sâu thật sâu.