Nguyên tác: The Flame Of Olympus
Số lần đọc/download: 233 / 9
Cập nhật: 2020-04-04 20:34:18 +0700
Chương 24
K
hi Emily tỉnh lại, cô thấy mình đang ở một mình trong phòng.
Chân cô đau khủng khiếp ở chỗ người đàn ông kia đã bóp mạnh nó. Cô nhớ lại những câu hỏi tra khảo mình và ánh mắt độc ác của hắn khi hắn cho biết rằng họ đã bắn Pegasus. Hắn có nói xạo không? Có thật Pegs đã bị bắn không? Nó chết rồi ư? Còn những người khác thì sao?
Lòng cô trĩu nặng lo lắng khi cô nằm một mình trong căn phòng đó. Bọn CRU xấu xa đúng hệt lời cha cô đã nói. Thậm chí còn tệ hơn ấy chứ. Đặc vụ J là người xấu xa nhất cô từng gặp. Điều cuối cùng cô nhớ được là nụ cười độc ác trên khuôn mặt hắn và ánh mắt hắn long lên sòng sọc khi hắn dùng tay bóp mạnh vào vết thương của cô.
Emily nhìn chung quanh. Khi cô bất tỉnh, bọn họ đã ngắt thiết bị kiểm soát nhịp tim và một số máy móc khác. Nhưng trên tay cô vẫn còn gắn một cây kim và hàng loạt những ống nối với các túi dung dịch khác đang chảy vào cánh tay cô. Không cần biết những chất trong mấy chiếc túi đó hoạt động ra sao nhưng rõ ràng cô đang cảm thấy khá hơn rất nhiều. Mặc dù chân đau nhức nhưng cô đã bình tĩnh lại và đầu óc cô sáng suốt hơn. Trong tĩnh lặng, cô bé bắt đầu nhận thức được những âm thanh kì lạ phát ra từ phía trên đầu mình. Ngước nhìn lên, cô nhảy nhổm khi thấy có những ngón tay đang lặng lẽ đẩy tấm chắn lỗ thông gió ra. Tấm chắn nhè nhẹ rơi ra khỏi bức tường và có hai bàn tay dài một cách kì lạ thò ra.
“Xin chào. Ai đó?” Cô bé nói.
Cô nhìn và có ghi nhớ cảnh tượng đó khi hai cánh tay dài và gầy guộc trườn qua lỗ thông hơi; tiếp đến là một mớ tóc màu nâu xám và đỉnh của một cái đầu hình thù kì lạ. Theo sau những thứ này là một bờ vai rúm ró vì đau đớn. Từ từ, cái-thứ-giống-con-rắn đó trôi tuột vào căn phòng của cô.
Emily phóng mắt về phía phòng mình. Cô bé tự hỏi liệu cô có nên la lên kêu cứu không. Đây là một loại sinh vật mới đến để giết cô ư? Bọn Nirad đã thấy nó chưa? Khi cô vừa mở miệng định hét lên thì cái-thứ-giống-con-rắn kia lên tiếng.
“Đừng sợ Emily. Ta đến đây để giúp em.” Cố gắng để không hét lên, Emily nhận ra thứ đó đang mặc một cái áo bệnh viện giống như cô vậy. Nhưng bên dưới cái áo bệnh viện ấy là thứ kì lạ nhất Emily từng thấy. Nó gần giống con người, với cái hai tay, hai cái chân và một cái đầu. Nhưng hết sức méo mó.
Sinh vật ấy nhẹ nhàng đáp xuống có tiếng xương gãy răng rắc ghê rợn khi sinh vật ấy có lại về một hình dạng giống con người hơn. Ngày này đây, bên cạnh giường cô là một chàng thanh niên. Có thể nói rằng cậu ta đẹp trai, đẹp một cách kì cục. Cậu ta trông thấp hơn Joel một chút, và không to con bằng, với cặp mắt màu nâu biết cười ấm áp.
Khi nhìn cậu ấy, Emily chắc chắn cô bé đã thấy khuôn mặt cậu ở đâu đó rồi. Thình lình một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô và mắt cô mở to nhận ra.
“Paelen!” Cô bé nói “Anh là Paelen đúng không? Em đã thấy anh ăn cắp dây cương của Pegasus. Ngay trước khi cả hai bị sét đánh.”
Đôi mắt Paelen mở to đầy kinh ngạc. “Làm sao em biết ta?”
“Pegasus nói với em.” Emily nói. Rồi giọng cô trở nên giận dữ. “Em đã thấy những gì anh gây cho nó! Nó đã không bị sét đánh trúng nếu anh không ăn trộm dây cương của nó và thu hút tia chớp đó.”
“Ta biết. Ta vô cùng xin lỗi”, Paelen gục đầu xuống nói. “Nhưng ta đang cố đền bù những gì ta đã làm. Ta ở đây để giúp đỡ. Làm ơn hãy nghe ta vì ta không có nhiều thời gian. Ta đã nói chuyện với nữ thần Diana rồi.”
“Anh gặp thần Diana rồi ư?” Emily cắt ngang. “Bà ấy ổn chứ? Còn Pegs thì sao? Họ nói họ sẽ bắn nó. Có đúng không? Nó còn sống chứ? Em lo cho nó quá. Còn bố em thì sao? Anh có gặp ông ấy và Joel không?”
Paelen giơ hai bàn tay lên để dừng chuỗi câu hỏi lại. Hỏi từng câu một đi, Emily. “Đúng, ta đã gặp thần Diana. Bà ấy đang có mặt ở đây đấy. Có vẻ như bà ấy không bị thương nhưng bà ấy đang bị xích lại. Ta chưa gặp Pegasus, nhưng sau khi ta chia tay với em, ta sẽ đi tìm. Ta cũng chưa gặp bố em hay Joel nữa.”
Paelen dừng lại và bước đến gần cô bé hơn. “Ta chỉ đến xem em thế nào thôi. Ta đang nấp ở trên đó,” cậu ta chỉ lên lỗ thông hơi, “và ta đã thấy những gì tên đặc vụ ấy làm với cái chân của em. Hắn ta là một tên độc ác và nguy hiểm. Ta đã từng xui xẻo chạm trán với hắn ta vài lần rồi.”
Paelen bước đến gần hơn, nóng lòng muốn nói ra hết những gì mình nghĩ. “Nghe ta nói này, Emily,” cậu ta nói, “Khi tên kia trở vào đây lại, và tin ta đi hắn sẽ trở lại đấy, em kể gì cho hắn cũng được trừ sự thật nhé. Nhưng em phải kể cho thật hợp lí. Đừng từ chối trả lời những câu hỏi của hắn. Hắn sẽ lại làm em đau thôi, mà còn tệ hơn những gì hắn đã làm nữa đấy. Thần Diana đã kể cho ta những việc em đã làm cho Pegasus và em đã bị thương thế nào khi cố bảo vệ nó. Bà ấy nói em và Joel đang giúp chúng ta cứu vùng núi Olympus. Nhưng để làm được điều đó em phải khỏe lên đã. Chúng ta chưa thể đi chừng nào em chưa khỏe hẳn.”
“Thần Diana nói với anh như vậy hả?” Emily hỏi.
Paelen gật đầu. “Bây giờ ta phải tìm mấy người kia đây. Hãy kể cho họ những gì đang xảy ra nhé. Rồi sau đó chúng ta sẽ lên kế hoạch trốn thoát khi em đã đủ khỏe để đi.”
“Bây giờ em đủ khỏe để đi rồi đây này.” Emily nói. Cô bé với tới trước để tháo những dây đai giữ cái bị thương của cô lơ lửng trên không. Khi cô làm vậy, cô bắt đầu thấy chóng mặt.
“Dừng lại đi, em chưa đủ khỏe đâu!” Paelen nói.
“Em không sao mà.” Emily vừa nài nỉ vừa thử cử động chân tay.
“Chưa, em chưa khỏe đâu.” Paelen vừa nói vừa giữ chặt vai cô và nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống. “Em cần thêm chút ít thời gian để hồi phục. Ta còn cần tìm những người khác nữa trước khi chúng ta làm bất cứ điều gì. Nếu quả thật Pegasus bị bắn thì nó cũng phải mất thêm rất nhiều thời gian để hồi phục.”
Emily nhượng bộ. Paelen nói đúng. Bây giờ cô bé chưa thể lên đường được.
“Nó sẽ cần đường đó.” Emily nói. “Pegs sẽ không ăn đồ ăn cho ngựa đâu. Nó cần đồ ngọt.”
“Ta biết.” Paelen nhếch mép cười duyên dáng. “Ta cũng giống y như nó mà.”
“Em cũng thế,” Emily đồng tình. “Nhưng những người ở đây nghĩ Pegs là một con ngựa. Họ sẽ không cho nó những thức ăn nó cần.”
“Vậy thì ta sẽ làm điều ấy.” Paelen nói. “Ta hứa với em đó, Emily, Pegasus sẽ có tất cả mọi thứ nó cần để phục hồi sức mạnh. Nhưng tất cả những gì chúng ta cần bây giờ là em phải nghỉ ngơi. Rồi sau đó chúng ta mới bắt đầu đi được.”
Emily gật đầu và nằm trở lại xuống gối. “Em nghĩ anh nói đúng. Nhưng có một thứ có thể thay đổi toàn bộ những kế hoạch của chúng ta”, cô bé nói.
“Là gì chứ?” Paelen hỏi.
“Bọn Nirad. Chúng đang truy lùng Pegasus và em. Thần Diana nói vì chúng đã nếm máu của bọn em. Chúng có thể theo chân bọn em đến bất cứ nơi nào,” Emily giải thích. “Nếu chúng ta đã ở đây bốn ngày thì có lẽ chúng đã đến rất gần rồi. Vì em không biết chúng ta đang ở đâu nên em không biết chúng còn cách chúng ta bao xa nữa.”
Paelen gật đầu ra chiều suy nghĩ những điều cô bé nói. Cậu gãi cằm nghĩ ngợi. “Khi ta ở nơi mà họ gọi là bệnh viện Belleview,” cậu ta nói, “có mấy người đàn ông đến bắt ta. Họ xích ta vào một cái giường hẹp và đưa ta đi bằng một cái máy kì lạ biết bay. Bọn ta đã bay một đoạn ngắn, đến một hòn đảo nhỏ phía bờ bên kia đối diện với nơi bọn ta đang ở. Nơi này nằm sâu bên dưới mặt đất của hòn đảo ấy. Nhưng ta không biết sâu bao nhiêu.”
“Một hòn đảo nhỏ á?” Emily lặp lại. “Chúng ta đang ở trên một hòn đảo ngay ngoài khơi của khu Manhattan ư?”
Paelen nhún vai. “Ta nghĩ vậy. Có một bức tượng cao của một người phụ nữ màu xanh lá cây cầm một ngọn đuốc trên mặt nước.” Paelen tiếp tục. “Bà ta đang ngoảnh mặt về phía chúng ta.”
“Bức tượng một người phụ nữ màu xanh lá cây à?” Emily trầm ngâm. Rồi cô búng ngón tay. “Khoan đã, anh đang nói đến tượng Nữ Thần Tự Do đó! Vậy chúng ta có thể đang ở đâu nhỉ? Có phải là đảo Roosevelt không nhỉ?” Rồi cô bé lắc đầu. “Không, để em suy nghĩ đã, đảo đó nằm ở phía bên kia của khu Manhattan. Hay là đảo Ellis? Nhưng tượng Nữ Thần Tự Do có đối diện đảo Ellis không nhỉ?”
Paelen nghệt mặt ra, bối rối. “Đây là thế giới của em mà, đâu phải của ta.” Cậu ta nói.
Emily gật đầu. “Đúng vậy. Nhưng theo những gì em nhớ thì em nghĩ Nữ Thần Tự Do không ngoảnh mặt về phía đảo Ellis.” Cuối cùng đầu Emily lóe lên một ý nghĩ. Là đảo Governor. Khi cô bé còn nhỏ, những đứa trẻ bảo vệ bờ biển ở trường của cô sống ở đó mãi đến khi họ bị giải tỏa và đưa đi tái định cư. Theo những gì người ta biết thì bây giờ đảo Governor là đảo hoang. Còn nơi nào tốt để che giấu một công trình bí mật của chính phủ hơn là đảo hoang Governor nữa chứ? “Paelen, em biết chúng ta đang ở đâu rồi.”
“Vậy thì ổn rồi.”
“Không, không ổn đâu!” Emily đưa tay ra nắm lấy tay Paelen. “Anh không hiểu rồi. Chúng ta đang ở trên đảo Governor. Nó quá gần Manhattan. Nếu bọn Nirad biết bơi, chỉ cần bơi qua mặt nước một tí là bọn chúng sẽ đến được đây.” Cô bé nhìn cậu chăm chú. “Bọn Nirad có biết bơi không?”
Paelen lắc đầu. “Không. Bọn chúng sẽ chìm khi xuống nước. Ở vùng núi Olympus, chính dòng sông đã làm chậm chúng lại cho đến khi chúng tìm ra những cách khác để băng qua sông.”
“Chúng có thể dùng thuyền được không?” Emily lo lắng hỏi.
Paelen nhún vai. “Ta không biết. Thật ra thì ta biết rất ít về bọn Nirad. Ta chỉ biết đến bọn chúng khi chúng tấn công vùng núi Olympus thôi.”
“Chúng ta phải rời khỏi đây càng sớm càng tốt. Chúng ta ở quá gần thành phố. Em đã đếm được ít nhất mười bốn tên Nirad theo sau lưng bọn em. Nếu chúng trộm những con thuyên ở gần bến cảng, chúng có thể giong buồm đến đây. Ngay cả khi chúng ta đang ở sâu bên dưới mặt đất, chúng vẫn đủ mạnh để tiếp cận chúng ta.”
“Ta phải nói cho Pegasus biết mới được.” Paelen nói. “Còn em thì phải cố gắng cho khỏe hơn. Nếu đúng như em nói là bọn Nirad đã đến rất gần rồi, thì chúng ta phải đi ngay.”
“Em biết rồi.” Emily đồng ý, “Hãy tìm Pegs và nói cho nó nghe những gì anh biết đi.” Emily nói. “Sau đó làm ơn tìm bố em và Joel. Họ cũng phải biết nữa.”
“Dĩ nhiên rồi.” Paelen lùi ra xa khỏi cái giường. Emily nhìn cậu không chớp mắt khi cậu lại bắt đầu ép cơ thể lại cho nhỏ hơn.
“Có đau không?” Cô bé hỏi và co rúm người lại khi nghe tiếng xương của cậu kêu răng rắc.
“Có chứ, đau chứ sao không. Khá đau đấy.” Paelen vừa trả lời vừa hoàn tất việc kéo dãn cơ thể mình ra. Những thế này cho phép ta chui vừa những khe nhỏ xíu mà không ai có thể chui qua được. Chuyện này làm thần Jupiter tức điên lên khi ta trốn thoát khỏi nhà tù của ông ấy.”
“Thần Jupiter nhốt anh vào ngục hả?” Emily hỏi.
Cái đầu như đầu rắn của Paelen gật gật. “Ông ấy bắt được ta ở cung điện của ông lúc ta đang ăn cắp và ông tống ta vào ngục, nhưng ta trốn ra được. Có thể, nếu sau lần này mà chúng ta còn sống, ông ấy sẽ tha cho ta và để ta được tự do.”
“Nếu chúng ta tìm được cách sống sót lần này và cứu vùng núi Olympus, em chắc ông ấy sẽ tha thứ cho anh và còn hơn thế nữa ấy chứ.” Emily nói. “Ông ấy sẽ phong anh làm anh hùng.”
Paelen mỉm cười rạng rỡ. “Em nghĩ ông ta sẽ làm như thế à?” Trong bộ dạng như rắn của cậu, nụ cười của Paelen trông thật kinh khủng. Emily quay mặt đi để khỏi buồn ói.
“Em chắc chắn ông ấy sẽ làm vậy mà”, cô bé nói.
“Vậy thì ta sẽ cố hết sức vì tất cả chúng ta.”
Khi Paelen đã trườn đi qua cái lỗ thông gió, Emily nằm ngay ngắn trở lại trên giường. Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến cô bé không thể suy nghĩ cho thấu đáo được. Sâu dưới lòng đất của đảo Governor, Pegasus có thể đã bị bắn còn thần Diana thì đang bị xiềng xích. Bố cô bé và Joel đang ẩn nấp đâu đó mà cô không biết, và bọn Nirad thì chỉ còn cách đó một đoạn tàu ngắn nữa thôi. Emily cầu mong rằng Paelen đang muốn giúp bọn cô thật. Mặt khác, cô bé chưa biết bọn cô sẽ tẩu thoát bằng cách nào. Khi cô bé đang cố tìm ra phương án tối ưu nhất thì cơn buồn ngủ ập vào cơ thể kiệt quệ của cô. Ngay lập tức cô bé đầu hàng mê lực của nó và thiếp đi.