Số lần đọc/download: 1029 / 10
Cập nhật: 2015-10-23 10:46:32 +0700
Chương 24
L
âm Phong và Minh Nhật bị tiếng quát làm tỉnh lại, trừng mắt nhìn nhau. Mọi người nhân cơ hội tác hai người bọn họ ra.
– Bốp…bốp…
Hai cái tát tai thật mạnh nhắm vào gương mặt của hai người lần lượt giáng xuống.
– Hai anh em tụi bây làm gì vậy hả. Đánh lộn trong ngày vui như thế này khiến các quan khách chê cười rồi có biết hay không hả – Ông nội Lâm Phong dọng mạnh cây gậy của mình xuống sàn.
– Anh em? Con có an hem gì với cái thằng đó đâu – Lâm Phong hừ mũi liếc nhìn Minh Nhật.
– Phong! Con nghe cho rõ đây. Thằng bé này chính là Lâm Minh Nhật, là anh trai ruột của con. Là anh trai song sinh bị thất lạc từ nhỏ của con – Giọng ông nội Lâm Phong dỏng dạc tuyên bố.
– Ông nói cái gì? – Lâm Phong trợn mắt đầy kinh ngạc nhìn ông mình, cả Bảo Suy và Sơn Hải cũng ngạc nhiên không kém.
Ngân Hằng cũng bất ngờ khi nghe nói như thế nên bất giác cũng ngẩng đầu lên, không ngờ lại chạm vào ánh mắt của Lâm Phong, cô vội vã quay đầu đi lẩn tránh.
– Không ngờ, hôm nay cháu thay mặt ba cháu đến đây, đồng thời dẫn vợ chưa cưới đến ra mắt lại gây ra trận ẩu đã thể này. Đúng là rất có lỗi – Một chàng thanh niên ăn bận sành điệu bước đến choàng tay ôm lấy eo của Ngân Hằng nói.
– Cái gì? – Cả Minh Nhật lẫn Lâm Phong đều kinh ngạc nhìn người con trai đó.
– Hừ! Thật là nhục nhã, thật là mất mặt – Ông nội Lâm Phong nện mạnh cây gậy trong tay mình tức giận nói khi mà khách khứa đã ra về hết – Hai thằng cháu đánh nhau sứt đầu mẻ trán chỉ vì một đứa con gái là sao hả. Con bé nó là ai?
– Ba, bớt giận đi ba – Ông lâm Hải Nam, ba Lâm Phong sợ hãi nói.
– Cô bé đó là bạn học chung lớp với hai đứa nó – Bà Ngọc Lan ấp úng nói.
– Chỉ là bạn học chung thôi mà phải đánh nhau đến vậy hay sao? Đánh nhau….Nguyên nhân đều là vì con bé đó.
– Ba, không liên quan đến Ngân Hằng đâu ba. Vốn dĩ Minh Nhật ghét Lâm Phong từ trước mà, nếu không thằng bé đâu có năm lần bảy lượt từ chối hiến tủy cho Lâm Phong – Bà Ngọc Lan sợ ba chồng tức giận Ngân Hằng bèn lên tiếng bênh vực.
– Lôi đầu hai thằng đó ra đây – Ông nội Lâm Phong bèn ra lệnh.
Bà Ngọc Lan bèn đi lên lầu gọi Lâm Phong và Minh Nhật xuống dưới.
– Mẹ, chuyện này là sao hả mẹ. Sao tự nhiên cái thằng đó lại trở thành anh em sinh đôi với con – Lâm Phong vừa thấy mẹ bước vào thì chạy đến hỏi ngay.
– Con đó, vừa mới xuất viện đã đánh nhau rồi, lỡ đánh trúng miệng vết thương thì thế nào hả – Vừa vào, bà Ngọc lan đã mắng lâm Phong ngay lập tức, lúc nãy thấy cậu đánh nhau mà bà hoảng sợ tột độ, sợ con trai có chuyện gì – Sao lúc nào cũng làm mẹ lo lắng như thế chứ.
– Con…- Lâm Phong cúi đầu hối lỗi.
Bà Ngọc Lan thấy vậy thở dài.
– Phong, con nghe mẹ nói. Trước đây, khi mẹ mang thai, mẹ đa mang song thai. Nhưng khi sinh ra thì Minh Nhật bị người ta bắt cóc đi, nhưng sau khi bọn chúng lấy được tiền chuộc lại không chịu trả Minh Nhật lại, mà bỏ rơi thằng nhóc bên một vệ đường. Minh Nhật vì vậy được người ta nhận nuôi. Ba mẹ đã thuê thám tử diều tra mất bao nhiêu lâu mới tìm ra được tên bắt óc, sau đó từ miệng chúng tiếp tục truy tìm và tìm được Minh Nhật – Bà Ngọc lan nhẹ nhàng giải thích cho cậu hiểu.
– Vậy tại sao từ trước đến giờ ba mẹ chưa nói cho con biết. Cả chị cũng không hay biết chuyện này là sao? –Lâm Phong đặt nghi vấn.
– Lúc đó chị con còn nhỏ, có nhớ gì đâu. Ba mẹ lại sợ không tìm được Minh Nhật, nếu nói ra sẽ đau lòng nên mới giấu như thế – Bà Ngọc Lan xoa đầu con trai cười nói.
– Vậy…có phải người hiến tủy cho con là Minh Nhật đúng không? – Lâm Phong buồn bã hỏi.
– Đúng vậy – Bà Ngọc Lan gật đầu xác nhận lời Lâm Phong hỏi –Thật ra ba mẹ không nói sớm cho con biết vì muốn tạo một bất ngờ cho con. Không ngờ hai đứa lại đánh nhau như thế – Bà nắm lấy tay Lâm Phong khuyên nhủ – Mẹ không biết vì sao hai đứa lại ghét nhau, nhưng Lâm Phong này, Minh Nhật đã chịu nhiều bất hạnh từ khi còn nhỏ, mẹ hy vọng, con sau này sẽ đối xử tốt hơn với Minh Nhật. Bởi vì Minh Nhật là anh trai của con.
– Mẹ có chắc là Minh Nhật là anh trai của con hay không? – Lâm Phong còn nghi ngại không tin – Sao hai đứa con lại chẳng hề giống nhau tí nào hết.
– Mẹ đã cho xác định AND, kết quả cho thấy Minh Nhật chính là anh trai ruột của con. Có thể hiến tủy cho con, đó là bằng chứng hữu hiệu nhất – Bà Ngọc Lan cố gắng thuyết phục.
– Con biết rồi mẹ, sau này con sẽ cố gắng đối xử tốt với Minh Nhật – Lâm Phong cuối cùng cũng tin, cuối đầu buồn bã nói.
Bà Ngọc Lan cười hài lòng xoa đầu Lâm Phong.
– Được rồi, mau xuống dưới nhà, ông nội đang chờ con ở bên dưới.
Khi Lâm Phong đi xuống dưới đã thấy Minh Nhật ngồi ở bên cạnh ông nhận lỗi, dường như lời Minh Nhật khiến ông nội rất hài lòng. Ông Hải Nam ở bên cạnh cũng gật đầu hài lòng.
Lâm Phong trước lời trách mắng của ông nội, cũng im lặng, ánh mắt cậu lướt qua Minh Nhật có chút bối rối. Khó khăn lắm cậu mới nói ra được tiếng:” Anh”
Bà Ngọc Lan từ từ đi xuống, nhìn thấy cảnh ba chồng vui vẻ khen ngợi Minh Nhật, nói cho cậu biết một chút tình hình của công ty. Hai bàn tay bà cấu vào nhau, một cảm giác lo sợ trỗi lên.
Tuy tiếp xúc với Minh Nhật rất ít, nhưng bà cảm thấy thằng bé này trong lòng nó rất kín đáo, khó ai biết được trong lòng nó nghĩ gì. Minh Nhật là mặt trái đối lập của Lâm Phong.
Bất giác bà lo sợ rồi đây vị trí của con trai bà sẽ bị hất đỗ. Bà không muốn, hoàn toàn không muốn chuyện này xảy ra, nhất là khi, Lâm Phong phải chịu một căn bệnh đáng sợ như vậy. Bà nhất định phải bảo vệ ví trí đã định sẵn của con trai.
Ngân Hằng được người con trai đó đưa về nhà mới của mình. Cô lúng túng chào tạm biệt cậu ta rồi bước xuống xe. Nhưng…
– Hai thằng nhóc đó là thế nào vậy? – Giọng cậu ta lạnh lùng lên tiếng hỏi, tay cậu ta rút điếu thuốc ra hút.
Dù biết cậu ta hỏi ai, nhưng Ngân Hằng vẫn cố ý hỏi lại:
– Anh muốn hỏi ai.
– Em thông minh như vậy, chắc là biết anh muốn hỏi ai mà đúng không – Cậu ta nhìn Ngân Hằng cười nhạo – Đừng giả vờ nữa.
Ngân Hằng bị anh ta nói thế, cô cắn môi khẽ nói:
– Họ chỉ là bạn học của em thôi.
– Thật vậy sao – Cậu ta quay người áp sát mặt về phía Ngân Hằng, cô nép người né tránh mùi thuốc lá của cậu ta.
Trong tình huống như thế này, Ngân Hằng cảm thấy rất sợ hãi, tay bấu chặt vào nhau, cô giả vờ ho để quay mặt né tránh. Cậu ta thấy vậy cũng miễn cưỡng ngồi lại vị trí của mình.
– Vào nhà đi – Cậu ta đuổi cô xuống bằng một giọng lạnh lùng.
– Anh có muốn vào nhà ngồi chơi chút không? – Dù không muốn, nhưng Ngân Hằng xuống xe rồi vẫn cố thể hiện sự lịch sự trong lòng mình.
– Vào trong đó- Cậu ta cười châm biếm – Nó xứng sao.
Nói xong, cậu ta lái xe đi thẳng. Ngân hằng rất giận nhưng cô biết mình chẳng thể nào làm gì khác được. Cô cần cậu ta, cần tiền của ba cậu ta.
– Cậu Hào đưa con về à – Bà Kim Lương thấy Ngân hằng đi vào nhà thì lên tiếng hỏi.
– Dạ.
– Dì xin lỗi con. Dì cũng không muốn ép buộc con như thế đâu, nhưng mà con cũng biết đó, công ty đang rơi vào hoàn cảnh như vậy, ba con lại như thế. Một mình dì không thể nào gánh vác hết được – Bà Kim Lương bật khóc nói.
– Dì đừng tự trách nữa. Là con tình nguyện mà, gả vào đó cũng tốt. Vừa có thể giúp được cho công ty, vừa có được nơi nương tựa tốt. Huống chi chỉ mới hứa hôn thôi mà.
Nói xong cô mệt mỏi đi về phòng. Khi cánh cửa đóng sầm lại, nước mắt cô mới rơi ra. Ngân Hằng thả người ngồi xuống đất, gục đầu khóc nức nở.
Công ty nhà cô vì chuyện lần trước mà lâm nợ, ba cô đã cố gắng hết mình để hoàn thành công việc, hy vọng có thể bù đắp phần nào nợ nần. Nhưng không ngờ ba cô lại xảy chân té ngã, cuối cùng đã bị liệt nữa người. Đến nước này đã không còn cách nào khác đành phải bán dần từng thứ để trả nợ.
Bà Kim Lương vì muốn duy trì công ty nên đến xin giám đốc Ngân Hàng của họ, cũng là chỗ quen biết cũ để có thể cho khuất nợ thêm một ít thời gian. Không ngờ ông giám đốc Ngân Hàng lại nói:
– Thế này đi. Gia đình tôi có một thằng con trai, nhưng khổ nổi nó suốt ngày lêu lổng. Nó đã hơn 27 tuổi rồi mà vẫn chưa chịu cưới vợ. Những nhà đoàng hoàng thì không dám gửi con gái vào tay một đứa như nó. Những cô gái nó đem về thì toàn là những đứa ham tiền. Tôi biết anh chị có hai đứa con gái ngoan, nếu đồng ý gã một đứa cho thằng con trai tôi. Tôi sẽ cho công ty khuất nợ thêm một thời gian.
Cho nên….bởi vì cô bỏ nhà đi, ba cô lo lắng trở về, công trình đang xây dở vì thế xảy ra chuyện. Công ty lâm vào cảnh nợ nần, ba cô bị liệt…Vì thế, cô phải gánh lấy tất cả.
Chỉ cần cô chấp nhận, công ty sẽ có thể vực dậy…
Đó là số phận mà cô phải chấp nhận.
Sau khi được mẹ cho phép ra ngoài, Lâm Phong vội vàng đi tìm Sơn Hải và Bảo Duy.
– Có tìm được hay không? – Lâm Phong hỏi Sơn Hải và Bảo Duy vì hai người đã bí mật chạy theo chân của Ngân Hằng và anh chàng kia.
– Không tìmđược. Anh ta phóng xe chạy rất nhanh – Bảo Duy lắc đầu – Tụi mình mất dấu anh ta khi gặp đèn đỏ. Anh ta vượt đèn đỏ luôn.
Lâm Phong vừa nghe nói đã lo lắng không yên, cái tên con trai kia chắc chắn không phải hạng người hiền lành. Vì sao Ngân Hằng lại chọn ở bên cậu ta. Chính vì điều này, càng khiến Lâm Phong lo lắng cho Ngân Hằng hơn bao giờ hết, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nắm tay của Lâm Phong nắm lại thành quyền.
– Nhưng tụi mình thấy xe của anh ta đi ra, không có Ngân hằng, cho nên tụi mình nghĩ, nhà Ngân Hằng chắc chắn gần đâu đó. Chỉ cần tụi mình chịu khó tìm, chắc chắn sẽ ra – Sơn hải thấy vẻ mặt thất vọng của Lâm Phong bèn nói.
– Vậy tụi mình chia nhau ra tìm đi – Lâm Phong bèn giục.
Không chỉ có 3 người tìm, mà nhóm bạn thân của Ngân Hằng cũng tham gia đi tìm, bọn họ cũng không có cách nào liên lạc với Ngân Hằng nên cũng lo lắng mà tham gia vào việc tìm kiếm này.
– Ai gọi cho mấy bà chằn này đến đây vậy? – Sơn Hải nhăn nhó nhìn tụi con gái chậm chạp kéo đến phát bực hỏi.
– Mình gọi đó, nhiều người chia ra tìm sẽ nhanh hơn mà – Bảo Duy nhìn Bảo Trâm đáp, cậu đã hứa với Bảo Trâm, nhất định khi tìm ra sẽ nói cho cô biết, nếu không nói, cậu sợ cô sẽ giận.
– Hừ ….- Sơn Hải nhìn Xuân Phương hừ nhẹ một cái.
Xuân Phương cũng không vừa trợn mắt nghênh mặt với Sơn Hải.
– Được rồi, tụi mình chia nhau ra tìm đi. Nam đèo nữ, cứ để nữ đến hỏi chuyện cho dễ – Lâm Phong bèn phân chia.
– Mình với Bảo Trâm cùng đi – Bảo Duy bèn nói.
– Vậy Hà Nhi đi với mình – Lâm phong phân chia khi Hà Nhi đứng gần cậu – Xuân Phương đi với Sơn Hải, còn Nhật Tân, bạn ở lại giữ những chiếc xe còn lại giùm tụi mình – Lâm Phong nói tiếp.
– Sao mình phải đi với bà chằn này? – Sơn Hải nghe bị phân công đi với Xuân Phương liền giãy nảy lên phản đối.
– Làm như tôi muốn đi chung với ông lắm vậy – Xuân Phương cũng lên tiếng phản đối.
– Đừng cằn nhằn nữa, lên xe đi – Bảo Duy bèn thúc giục.
Cả nhóm bèn nhanh chóng chia nhau đi tìm nhà của Ngân Hằng.
Ngay lúc đó, Minh Nhật đã tìm được nhà Ngân Hằng và đến gặp cô.
– Sao bạn biết được nhà mình – Ngân Hằng miễn cưỡng đi ra gặp Minh Nhật rồi ngạc nhiên hỏi.
– Cũng không khó lắm. Mình điều tra về cái anh đã đi cùng bạn. Rồi tìm ngay ra nhà bạn – Minh Nhật nhún vai đáp.
– Vậy sao? – Ngân Hằng cười buồn nói.
– Chuyện gì đã xảy ra. Sao đột nhiên bạn trở thành vợ chưa cưới của anh ta? – Minh Nhật bất bình hỏi.
– Là chuyện của gia đình mình thôi – Ngân Hằng không muốn Minh Nhật biết nhiều.
– Có phải là chuyện công ty của ba bạn đã làm sai phạm một công trình khiến người chủ nổi giận đúng không? Và công ty nhà bạn nếu không có đủ vốn để xoay sở, ba bạn sẽ đi tù – Minh nhật dường như đoán biết nên hỏi.
– Sao bạn biết – Ngân Hằng nhìn Minh Nhật đầy sự ngạc nhiên.
– Người chủ của công trình đó là ông của mình.
– Thì ra là vậy – Ngân Hằng gật đầu tỏ ý hiểu.
– Có phải gia đình anh ta đưa ra điều kiện ép buộc bạn có đúng không?
– Chuyện của mình, bạn đừng quan tâm – Cô quay mặt né tránh.
– Ngân Hằng, bạn có biết anh là nổi tiếng là công tử ăn chơi. Hơn nữa, bạn có biết vì sao mà họ chấp nhận và đưa ra điều kiện đơn giản như thế không? Là bởi vì anh ta bị mắc bệnh truyền nhiễm – Minh Nhật tức giận nói.
Toàn thân Ngân Hằng bỗng nhiên ớn lạnh, cô run rẩy nhìn Minh Nhật, môi mấp mấy không thành lời.
– Bạn vừa nói gì? Anh ta bị bệnh truyền nhiễm sao?
– Đúng vậy, chứ nếu không bạn nghĩ vì sao nhà họ lại chấp nhận cho gia đình bạn vay số tiền lớn đến vậy – Minh Nhật thản nhiên nói.
Ngân Hằng cảm thấy đất dưới chân mình hình như sụp xuống, trời đất cuồng quay, cả người chao đảo muốn ngã xuống. Minh Nhật vội vàng đỡ lấy cô.
– Bạn đừng lo, cho mình thêm ít thời gian đi. Mình nhất định sẽ có cách giúp gia đình bạn – Minh Nhật thấy cô như thế thì đau lòng nói.
Ngân Hằng sau khi thoát khỏi cơn trấn động vừa rồi, cô bình tĩnh lại rồi tự mình đứng thẳng, yếu ớt nhìn Minh Nhật nói:
– Không cần đâu. Không có cách nào đâu.
– Sẽ có cách. Nhất định sẽ có cách, mình sẽ cầu xin ông của mình – Minh Nhật cương quyết nói.
– Bạn lấy gì để yêu cầu ông bạn giúp mình đây. Bạn không thể nào dựa vào Lâm Phong nữa.
– Bạn…. – Minh Nhật nhìn cô …
– Mình biết, bạn dùng lâm Phong để yêu cầu ông nội cho phép mình bước chân vào nhà. Dùng Lâm Phong để buộc mẹ bạn ấy nói dối bạn chính là đứa con sinh đôi với Lâm Phong do bà đẻ ra. Dùng Lâm Phong để ép buộc mình rời xa bạn ấy. Nhưng giờ thì sao? Bạn lấy gi để uy hiếp họ nữa chứ?
– Bạn đang trách mình có phải không? Trách mình đã chia rẻ bạn và Lâm Phong – Minh nhật đau khổ nhìn Ngân Hằng, lòng cảm thấy rất đau.
Cậu yêu Ngân Hằng, nhưng cô không yêu cậu, cậu có thể chấp nhận trong đau buồn. Nhưng chỉ là người cô yêu lại là kẻ mà cậu ghét nhất. Vì sao những thứ tốt đẹp trên đời này đều thuộc về Lâm Phong.
– Mình không trách bạn – Ngân Hằng mĩm cười nhẹ lắc đầu nói – Đó là số phận. Số phận cho mình với Lâm Phong có duyên mà không nợ. Dù không có bạn, mình và bạn ấy vẫn là không thể nào?
– Ngân Hằng, bạn đừng buồn nữa. Chỉ cần bạn cho mình ít thời gian. Mình nhất định sẽ có cách. Rời xa tên đó đi, anh ta như thế, bạn làm vậy chỉ là tự tìm con đường đau khổ cho bản thân mình – Minh Nhật khuyên cô trong nghẹn ngào.
– Rời xa tôi. Cậu có cách gì sao? – Một giọng nói lớn vang lên phía sau hai người bọn họ.
Đó chính là anh chàng chồng sắp cưới của Ngân Hằng, không biết anh ta đến từ khi nào?
Ngân Hằng hoảng hốt quay đầu nhìn lại, cô mấp mấy môi gọi:
– Anh Hào! Bạn em chỉ là lỡ lời thôi.
– Lỡ lời – Cậu ta cười nhạt khinh bỉ nhìn Minh Nhật, rồi hất mặt nói – Cậu nghĩ ông nội cậu sẽ chịu giúp sao? Vậy là cậu không hiểu gì về ông nội mình rồi. Ông ta chấp nhận điều kiện của cậu, chỉ đơn giản là vì cậu là cháu ruột của ông ta mà thôi. Còn nếu muốn giúp họ, vô cùng khó khăn. Cậu phải biết, ông cậu là dân làm ăn. Ông ta sẽ không làm gì mà không có ích cho mình.
Minh Nhật cũng hiểu rõ điều này, bị anh ta nói, cậu không thể phản bác lại, tay cậu cung lại thật chặt.
– Từ nay anh cấm em qua lại với cậu ta nữa, có rõ không? – Tên Hào quay sang Ngân hằng trừng mắt cảnh cáo.
– Anh có tư cách gì mà ép buộc cô ấy không được qua lại với tôi – Minh Nhật tức giận xấn tới trước mặt anh ta hỏi.
– Với tư cách là chồng sắp cưới của cô ấy – Tên Hào cũng không vừa, hắn ta kéo Ngân Hằng sát vào lòng mình kênh kiệu đáp.
Minh Nhật quả thật rất tức giận, cậu ghiến răng nói:
– Tôi nhất định sẽ không để anh đắt ý đâu.
– Tôi chờ xme cậu làm được gì nào – tên hào cười nhạt đáp.
Minh Nhật quay người bỏ đi, trước khi đi, cậu nhìn Ngân Hằng, thấy vẻ mặt cô tái nhợt run rẩy trước tên này. Cậu tự nói với lòng, nhất định tìm ra cách.
Sơn Hải và Xuân Phương cùng nhau đi tìm được một lúc thì chiếc xe bị hư. Vừa phải đẩy xe vừa phải chờ Xuân Phượng, Sơn Hải nổ cáu lên.
– Bà đi lẹ lên coi, đi gì như rùa bò vậy hả?
– Tui cũng muốn đi nhanh chứ bộ – Xuân Phương do bị vấp, nên té trầu chân, nhưng cô không muốn cho Sơn Hải biết, nên cứ chầm chậm bước đi theo sau. Còn Sơn Hải cứ vô tư đi đằng trước.
– Con rùa nó còn đi nhanh hơn bà. Chân bà là chân người chứ có phải chân heo đâu, đâu có ngắn đến nỗi đi chậm đến thế – Sơn Hải mĩa mai trêu chọc rồi quay đầu nhìn lại.
Cậu nhìn thấy dưới cái váy trên đầu gối là một vệt trầy, máu chảy dài dưới chân, hoảng hốt cậu kêu lên:
– Chân bà sao vậy.
– Lúc nãy, lo tìm nhà, tui sơ ý đạp trúng cục gạch nên bị té – Xuân Phương mếu máo nói, xong thì uất ức trước câu mắng của Sơn hải mà òa khóc – Tui cũng đâu muốn đi chậm đâu.
Sơn Hải nhăn mặt ấy này nói.
– Sao bà không nói cho tui biết.
– Tui sợ mất công làm lỡ việc tìm kiếm.
Nghe Xuân Phương nói như vậy, Sơn Hải thấy thương vô cùng, lại thấy trên đôi chân trắng bỗng xuất hiện vết thương như thế thật tội. Cậu nói:
– Được rồi, đau lắm không. Ngồi nghỉ một lát đi.
Cũng nhờ như vậy, hai người họ mới thấy được Ngân hằng đang nói chuyện với Minh Nhật. Cả hai vội gọi điện thoại cho Lâm Phong và Bảo Duy ở gần đó.
Lâm Phong vừa đến thì bắt gặp cảnh tên Hào đang bóp cằm Ngân Hằng ghiến răng nói:
– Tôi cảnh cáo em. Nếu em dám ở sau lưng tôi léng phéng với mấy thằng con trai khác, tôi sẽ không tha cho em và gia đình em đâu.
– Bình tĩnh đi. Bây giờ Phong ra mặt, chỉ khiến cho tên đó càng thêm tức tối mà thôi. Sau này người khổ chính là Ngân Hằng – Bảo Trâm bèn khuyên nhủ.Lâm Phong nghe vậy thì cố nhẫn nhịn đứng lại, hai nấm tay xiết chặt nhìn tên Hào từ từ buông cằm Ngân Hằng ra. Gương mặt cô đầy sự sợ hãi, mặt xanh như cắt, ánh mắt hoảng hốt nhìn hắn ta gật đầu. Khi tay hắn buông cằm cô ra, cô mới thở một cách mệt nhọc.
Nhìn thấy tên Hào lên xe rời đi, Ngân Hằng mới rơi nước mắt, những giọt nước mắt tủi thân cho số kiếp của cô. Ngay từ giây phút bắt đầu gặp hắn ta, cô đã nhìn thấy trong hắn, một sự đe dọa chết người. Hắn không giống như bao chàng trai khác, tỏ vẻ lịch sự trong lần đầu gặp mặt, mà bộc lộ ngay bản tính tàn nhẫn thích chà đạp người khác của mình. Bởi vì hắn biết, biết rằng cô đang phụ thuộc vào hắn, nên không cần phải che giấu bản tính thật sự của mình.
Vì ba, vì gia đình, cô cắn răng chịu đựng hắn ta trong nước mắt của nỗi sợ hãi. Chỉ trách ông trời đã ban cho cô số phận quá khắc nghiệt đến tàn nhẫn. Đến bao giờ cô mới có thể thoát khỏi số phận bi thương này đây.
Ngân Hằng lặn lẽ gạt đi những giọt nước mắt trên gương mặt mình, cô phải mạnh mẽ lên, vì tất cả người thân của mình. Nếu như số phận đã chọn cho cô con đường đầy chông gai, vậy thì cô sẽ đối mặt với nó. Sẽ chiến đấu với nó, cho đến khi cô kiệt sức thì thôi.
Đôi khi cái chết là lối thoát duy nhất cho cô trên con đường đau khổ này, nhưng cô ra đi thì sao, ba cô thế nào, còn Gia Bảo, cô đành lòng nào mà rời bỏ nó một mình trên thế gian này.
Cho nên cô chỉ có thể sống, dầu cuộc sống đó là biển lửa.
Cô cố gượng cười quay lưng bước vào nhà.
– Ngân Hằng – Cuối cùng Lâm Phong không nhịn được nữa lên tiếng gọi cô.
Ngân Hằng nghe gọi tên, cô hoảng hốt đưa tay lau đi những giọt nước mắt, cố xóa đi sự đau khổ của mình. Cô quay người lại nhìn Lâm Phong, hỏi:
– Sao bạn lại đến đây.
– Mình tìm bạn – Lâm Phong nhìn cô bằng ánh mắt rạng rỡ vui mừng sau bao nhiêu ngày mong đợi tìm kiếm.
– Đến lúc vào học sẽ gặp lại thôi mà – Ngân Hằng cố cười đáp.
– Đã có gì xảy ra trong cả tháng nay vậy. Vì sao bạn lạ trở thành vợ chưa cưới của ông già đó chứ – Lâm Phong lo lắng hỏi, từ lúc cái gã đàn ông kia nói rằng cô là vợ chưa cưới của hắn ta, cậu đã mất đị sự bình tĩnh muốn chất vấn ngay tức khắc, nhưng lúc đó ông nội đang nổi giận nên mẹ và chị gái đã kéo cậu đi thẳng lên lầu. nếu không, cậu nhất định làm cho ra lẽ.
– Anh ấy chỉ mới có 27 tuổi thôi mà, đâu thể nào gọi là ông già được – Cô nhẹ nhàng trả lời.
– Nhưng bạn còn chưa được 17 tuổi, sao có thể trở thành vợ chưa cưới của anh ta. Nếu anh ta làm vậy thì sẽ vi phạm pháp luật – Lâm Phong nói ngay.
– Đúng là mình chưa 17 tuổi thì không được kết hôn, cho nên chỉ là đính hôn mà thôi, cái này pháp luật không hề cấm. Với lại, theo như cách nghĩ của người lớn, chỉ cần hôm nay bạn vừa tròn 17 tuổi, thì qua ngày hôm sau sẽ bắt đầu tính là 18. Chỉ còn 5 ngày nữa, mình tròn 17 tuổi rồi. Nói vậy thôi, chứ thật ra, phải học xong mình mới làm đám cưới.
– Đám cưới….Vậy còn mình thì sao? Bạn có nghĩđến mình dù chỉ một chút hay không? – Lâm Phong nhìn Ngân Hằng bằng đôi mắt bi thương buông lời oán trách – Bạn có nghĩ đến tình cảm mình dành cho bạn hay không?
– Hãy xem mình như một giấc mơ thoáng qua – Ngân Hằng nhìn Lâm Phong, ánh mắt u sầu chất chứa đau khổ.
– Dù là một giấc mơ thoáng qua, mình cũng không muốn quên nó. Dù chỉ là một giấc mơ thoáng qua, thì giấc mơ đó cũng quá đổi ngọt ngào. Nó mang lại cho mình hạnh phúc.
– Hạnh phúc đôi khi chỉ là chút vu vơ cùng cỏ hoa. Bạn rồi đây sẽ tìm thấy được một hạnh phúc khác.
– Liệu có thể không? Ngày bạn đến…bạn dạy mình cách yêu thương trọn vẹn một người là như thế nào. Nhưng ngày bạn đi…bạn chưa dạy mình cách quên đi một người mà mình từng yêu thương trọn vẹn. Bạn nói xem, làm sao mình có thể hạnh phúc, làm sao tìm thấy hạnh phúc khác khi trong lòng mình chỉ có hình bóng của bạn.
Giọt nước mắt của ngân Hằng ì những lời nói đầy xúc động của Lâm Phong mà rơi xuống. Rơi vào khóe môi cô, thấm vào đầu lưỡi mang theo vị đắng cay.
– Nếu bạn muốn mình hạnh phúc, hãy dạy mình cách làm thế nào để quên bạn – Lâm Phong tiếp tục nói.
Ngân Hằng nhìn cậu với đôi mắt đầy nước mắt, ghẹn đắng chẳng thể nào nói thành lời. Làm sao cô không hiểu nỗi đau trong lòng cậu, nỗi đau khi phải xa người mình yêu thương chứ. Bởi vì nỗi đau đó, cô cũng đang mang trong người, một nỗi đau như đâm vào tim nhức nhối.
Lâm Phong bước lại gần, đứa tay lên lau nước mắt cho cô:
– Đừng khóc. Nếu bạn khóc, mình sẽ thấy đau lòng lắm.
Ngân Hằng dù muốn ngừng khóc nhưng sự xúc động ở trong lòng cứ mãi tuôn trào, khiến nước mắt không ngừng rơi. Cô nhìn Lâm Phong, ánh mắt chứa chan tình cảm nhưng ẩn chứa sự tuyệt vọng khôn nguôi.
Lâm Phong choàng tay ôm lấy cô:
– Chúng ta đã từng nói, mãi mãi không xa nhau. Bạn cũng đã từng nói, dù khoảng thời gian chúng ta bên nhau là ít ỏi. Nhưng chỉ cần chúng ta biết trân trọng nó, thì sẽ không hối tiếc có phải không? Mình không biết chuyện gì đã xảy ra cho bạn trong thời gian qua. Nhưng mà chỉ cần bạn không bỏ cuộc, mình cũng không bỏ cuộc. Nhất định chúng ta cũng có thể vượt qua số phận này. Không có gì làm tình yêu của chúng tax a cách. Hứa với mình đi được không?
Ngân Hằng vòng tay ôm lấy Lâm Phong gật đầu đồng ý. Cậu nói đúng, chưa đến phút cuối cùng, cô cũng không muốn bỏ cuộc. Ít ra, họ cũng sẽ có khoảng thời gian bên nhau dù là ít ỏi. Nhưng như vậy cũng được rồi, cô không muốn đòi hỏi thêm quá nhiều.
Nhật Tân đang đứng trông xe, bị mấy tên dê xồm bước đến trêu ghẹo, không ngờ gặp được anh bạn đeo mắt kính Gia Huy.
– Thả bạn ấy ra – Gia Huy lớn tiếng nói.
– Mắc mớ gì đến mày. Cút đi.
– Nếu không thả ra, tao lập tức báo công an ngay. Đừng quên cả khu này ai cũng biết hành vi xấu xa của tụi bây – Gia Huy cầm điện thoại ra đe dọa.
Hai tên này nhìn Gia Huy bực tức rồi thả Nhật Tân ra bỏ đi.
– Không sao chứ?
– Cám ơn bạn đã giúp đỡ nha.
– Không có gì? Khu vực này không an toàn lắm. Bạn là con gái đứng đây một mình không được tiện lắm đâu.
– Các bạn mình đang đi tìm nhà một cô bạn. Mình đứng đây giữ xe – Nhật Tâm bèn giải thích.
– Có phải cái bạn có mái tóc dài thật dài thường đi chung với nhóm bạn hay không? – Gia Huy nghĩ một lúc rồi hỏi.
– Uhm, chính là bạn ấy. Bạn biết sao?
– Nhà mình ở chỗ này, thỉnh thoảng vẫn thấy bạn ấy. Nhà bạn ấy cũng gần đây thôi. Mình dẫn bạn đi.
Nhật Tân vui mừng vội vã gật đầu. Cô đang giữ hai chiếc xe đạp, vì thế cô chạy một chiếc, Gia Huy chạy một chiếc, định đến nơi tìm được nhà rồi mới gọi cho mọi người, nào ngờ vừa đến đã thấy đám bạn đứng ở đó, cũng nghe được những lời xúc động của Lâm Phong nói với Ngân Hằng.
Cả nhóm đứng đó, cũng không cầm được nước mắt nhìn đôi bạn trẻ yêu nhau đang hứa hẹn cùng nhau. Lời hứa hẹn dù chưa chắc thành hiện thực, nhưng ít ra đó cũng là tình cảm sâu đậm nhất.
– Vì Minh Nhật đã nhờ vã, cho nên tới quyết định để cho anh một vị trí ở công ty, coi như cám ơn anh đã nuôi dưỡng thàng bé bao nhiêu năm qua. Hy vọng sau này anh có thể vì công ty cố gắng hết sức mình – Ông nội Lâm Phong ngồi thẳng người nhìn người đàn ông trước mặt mình, và ban cho anh ta chút ơn huệ.
– Cám ơn tổng giám đốc đã đoái hoài đến tôi. Tôi nhất định sẽ chăm chỉ làm việc – Ông Văn Thành, ba nuôi của Minh Nhật vui mừng gật đầu cám ơn rối rít.
– Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, anh hãy đến công ty làm việc – Ông nội Lâm Phong khá hài lòng về biểu hiện cúi mình của ông Văn Thành.
– Vâng vâng…tôi nhất định sẽ làm việc thật tốt, không phụ lòng nâng đỡ của tổng giám đốc. Cám ơn ông đã bỏ qua mọi lỗi lầm của tôi mà cho tôi một cơ hội mới – Ông Văn Thành khúm núm vâng dạ giống như con chó vẫy đuôi bên cạnh chủ.
– Được rồi, ông về đi. Chuẩn bị cho tốt. Mai còn đi làm – Ông nội Lâm Phong phất tay xua đuổi.
Ông Văn Thành đứng dậy cúi người chào rồi từ từ quay lưng ra về.
Vừa ra đến bên ngoài, ông đã gặp ngay ông Hải Nam, ba Lâm Phong. Ông vội vã cúi đầu chào:
– Chào phó tổng giám đốc.
Ông Hải Nam thấy ông chào dừng lại vài giây, sau đó bỏ đi tiếp không thèm đáp lại lời chào của ông Văn Thành tí nào. Ông Văn Thành bề ngoài tỏ vẻ nhún nhường nhưng khi nhìn thấy ông Hải Nam đã đi xa thật xa. Bàn tay ông siết chặt lại, vẻ mặt đanh lại, ghiến răng đầy tức giận nhìn theo ông Hải Nam với đôi mắt căm thù.
Ông hã quyết tâm, sẽ có một ngày nào đó, ông sẽ cho kẻ kiêu hãnh kia biết thế nào là nhục nhã.
………..
Ngân Hằng nhìn bà Kim Lương tỉ mỉ chăm sóc cho ba cô xong rồi lại phải vùi đầu vào đống sổ sách của công ty và các món nợ vẫn chưa đủ khả năng trả. Trong lòng cô bỗng thấy xót xa vô hạn, người đàn bà này, cô từng rất hận, nhưng giờ đây cô lại thấy thương cho sự vất vả tận tụy của bà biết bao nhiêu.
“Con người có thể hoàn lương” – Cô khẽ cười khi nghĩ câu nói này rất đúng.
Bà ấy đúng là đã thay đổi rất nhiều, đã không còn bản chất độc ác khi xưa nữa. Hành động của bà đối với ba cô, khiến cô rất cảm động.
Nhẹ nhàng pha một ly sữa nóng, cô mang vào cho bà nói:
– Dì uống một chút cho khỏe.
– Cám ơn con.
– Con phải cám ơn dì mới đúng. Vì gia đình này, dì đã vất vả nhiều rồi – Cô mĩm cười đáp – Cám ơn dì đã không bỏ rơi ba và gia đình này.
Trước lời nói của cô, bà Kim Lương dừng tay, hít thật sâu, sau đó nhìn cô nói:
– Con có muốn biết sao dì yêu ba con hay không? Dùng nhiều thủ đoạn để ba con thuộc về dì?
Ngân Hằng nhìn bà với ánh mắt tò mò, bà Kim Lương cười nhẹ sau đó trầm ngâm một lúc rồi bắt đầu kể:
– Gia đình dì nghèo lắm. Bữa đói bữa no, nhưng ba dì vẫn cố gắng cho dì đi học. Cuối cùng dì cũng tốt nghiệp được trung cấp. Nhưng cái bằng trung cấp chỉ có thể kiếm được công việc với đồng lương bèo bọt, trong khi đó, ba mẹ dì đồng loạt ngã bệnh nặng. Làm con chứng kiến cảnh ba mẹ bệnh mà không có tiền cứu chữa, dì cảm thấy mình thật bất hiếu. Để trả ơn cho ba mẹ đã nuôi dì khôn lớn, dì cũng giống như bao cô gái quê mùa khác, bán thân làm gái để kiếm tiền.
Ngân Hằng há hốc miệng khi nghe bà Kim Lương kể. Bà Kim Lương cười nhạt trước thái độ kinh ngạc của cô, bà kể tiếp.
– Người đàn ông lấy đi thứ quý báu nhất của dì, hắn ta chỉ để lại cho dì có 400 ngàn đồng rẻ mạt. Dì nuốt cay đắng vào lòng chấp nhận số tiền đó, bởi vì dì cần tiền. Sau đó, là những chuỗi ngày xấu hổ của dì. Và dì gặp ba con….Ông ấy là người đàn ông dịu dàng nhất mà dì gặp được. Dì là do đối tác của ông gọi đến để phụ vụ cho ông trong khách sạn. Lúc đó dì vẫn còn trẻ, có thể nói, rất có sức hấp dẫn và dì đã biết cách câu khách, quyến rũ khách ra sao. Nhưng ba con đã từ chối dì, ông nói, ông có vợ rồi, ông không muốn làm chuyện có lỗi với vợ mình. Bởi vì ông yêu vợ.
– Sau đó thế nào? – Ngân Hằng không kìm nén nổi tò mò lên tiếng hỏi, cô không ngờ số phận bà Kim Lương lại bi thảm đến như thế.
– Dì đã khóc – Bà Kim Lương buồn bã đáp – Giống như bao cô gái khác, để có được sự cảm thông của đàn ông, cô bèn kể lại hoàn cảnh đáng thương của mình. Dì nói, dì cần số tiền ít ỏi này để cứu chữa cho ba mẹ mình. Xin ba con rũ lòng thương cho dì ân huệ được phục vụ ba con. Nhưng ông vẫn nhất quyết từ chối. Dì đành phải ra về.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi trên mặt của bà Kim Lương.
– Đêm đó, ba dì lại vật vã với căn bệnh. Dì đã khóc hết nước mắt, nhưng tiền bạc không có thì làm sao cứu chữa cho ông đây. Cho dù hằng đêm dì tiếp bao nhiêu lượt khách đi chăng nữa, vẫn là vô vọng. Dì biết sẽ chẳng có thằng đàn ông nào chịu rũ lòng thương xót khi nghe dì kể chuyện của mình. Họ chỉ là khách làng chơi, cùng lắm sẽ cảm động cho dì thêm ít trăm. Nhưng ba con đã tìm đến bệnh viện, xác nhận câu chuyện của dì là có thật, sau đó ra tay cứu giúp. Cho dì một công việc ổn định với thu nhập vừa đủ. Nhưng cuối cùng, ba mẹ dì cũng không chống chỏi được với bệnh tật và lần lượt rời xa dì.
Ngân Hằng xúc động cô đưa tay lau đi những giọt nước mắt trên mặt bà Kim Lương. Bà nắm tay cô nhìn cô hỏi:
– Con hận dì lắm đúng không?
Ngân hằng không đáp, cô quay mặt đi, không muốn nhớ lại mọi chuyện. Bà Kim Lương bèn nói tiếp.
– Dì cố gắng làm việc, cuối cùng cũng được cất nhắc vào vị trí kề cận ba con. Càng tiếp cận ông ấy, dì càng ngưỡng mộ và biết ơn ông ấy. Cuối cùng dì đã yêu ông. Tình yêu đó mãnh liệt đến nỗi, dì lợi dụng lúc ông say rượu và ngủ với ông. Dì đã từng là gái, ba con biết điều này. Dì không mong đợi gì từ ông cả, chỉ đơn giản là tình yêu thôi. Dì nghĩ, ông sẽ nổi giận và đuổi dì ra khỏi công ty. Không ngờ ông lại nói, ông sẽ chịu trách nhiệm với dì. Và dì đã được ở bên cạnh ông, dùng mọi thủ đoạn để có được ông. Nhưng dì mãi mãi thua mẹ của con.
Bà Kim Lương cười cay đắng nói.
Ngân Hằng cũng không biết nói gì hơn, cô lẳng lặng ôm bà vào lòng vỗ về. Có lẽ có những chuyện khi nói ra, con người mới có thể hiểu tường tận mọi nỗi đau của người khác.
Cô trở về phòng, nhìn chính mình trong gương. Trong đó có một Ngân Hằng chất chứ sự oán hận với thế gian này, nhưng vẫn mang vẻ bọc phục tùng.
Hóa ra trên đời này, không chỉ mình cô gặp phải nỗi bất hạnh. Còn rất nhiều người gặp hoàn cảnh bất hạnh hơn cô. Cho nên cô không có quyền oán hận số phận bất công đối với mình, cô chỉ có thể chấp nhận nó, đương đầu với nó mà thôi.
Lâm Phong nói đúng, chưa đến phút cuối cùng, cô sẽ không bỏ cuộc. Khẽ cười cổ vũ mình, cô quyết định gạt bỏ đau buồn sang một bên.
Ngày mai, ngày mai là sinh nhật lần thứ 17 của cô rồi. Cô sẽ cùng Lâm Phong đón sinh nhật 17 tuổi thật vui vẻ
Nhưng cô không biết rằng, ngày sinh nhật thứ 17 của cô lại là cơn ác mộng đáng sợ mang theo bao nỗi đau đớn.