Số lần đọc/download: 2121 / 14
Cập nhật: 2015-11-25 18:53:20 +0700
Chương 24: Thổn Thức Kiếm Tìm
N
hìn thấy bên ngoài, trời đã tối đen mà Đới Tư Dĩnh còn chưa trở về, Long Ngạo Phỉ cầm lấy điện thoại di động bấm số của cô, ai ngờ âm thanh từ điện thoại truyền ra chính là: "Thật xin lỗi số máy quý khách vừa gọi đã khóa máy."
Lòng đột nhiên kinh hãi, Tư Dĩnh sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Có lẽ điện thoại của cô bị hết pin, có lẽ cùng bạn bè nói chuyện phiếm đến nỗi quên thời gian hay là đang chờ đợi ai đó.
Thời gian vẫn trôi qua từng phút từng giây, đảo mắt kim đồng hồ đã chỉ đến vị trí số mười, sắc mặt Long Ngạo Phỉ càng ngày càng trở nên khó coi, lòng cũng càng ngày càng trở nên bất an.
Vội vã lái xe không hề có phương hướng trên đường tìm một vòng, Long Ngạo Phỉ đành phải lái xe về nhà, biệt thự đèn đuốc vẫn sáng trưng, những người làm đều chờ ở cửa lòng của anh đột nhiên trầm xuống, cô còn chưa trở về.
"Không đúng, nhất định đã xảy ra chuyện gì rồi? Nếu không Tư Dĩnh sẽ không trễ như vậy mà vẫn chưa về nhà".
"Hả, ai đó?" Từ Tây Bác vẫn còn buồn ngủ, giận dữ cầm lấy điện thoại di động bên cạnh hỏi, tâm tình không vui ai mà nửa đêm vẫn còn gọi điện tới.
"Là tôi đây, Tây Bác. Tư Dĩnh không trở về nhà, cậu nhanh liên hệ người lập tức tìm kiếm giúp tôi". Long Ngạo Phỉ lo lắng ra lệnh trong điện thoại.
"Không thấy Tư Dĩnh hả?" Từ Tây Bác sửng sốt một hồi lâu mới từ trong mơ ngủ giật mình tỉnh táo trả lời "Được rồi Ngạo Phỉ, tớ lập tức đi ngay". Anh vội vàng đến nỗi quên không hỏi vì sao lại không thấy cô?
Từ Tây Bác vội vàng rời giường, bấm số gọi đến một số người phân phó, rốt cục đều chuẩn bị tốt, mới nhớ đến gọi cho một người.
"Alo, Cảnh Hiên phải không? Mau tỉnh lại". Tây Bác gọi điện thoại cho Cảnh Hiên, có lẽ Cảnh Hiên sẽ biết.
"Tây Bác, khuya như vậy còn có chuyện gì xảy ra sao?" Bị Tây Bác đánh thức, Hàn Cảnh Hiên lên tiếng hỏi trong điện thoại, anh biết nếu không có chuyện gì quan trọng Tây Bác sẽ không gọi điện đến vào lúc này.
"Không thấy Tư Dĩnh, đến bây giờ cô ấy còn chưa về nhà, cậu có gặp cô ấy không?
"Cái gì? Không thấy Tư Dĩnh? Chuyện xảy ra khi nào?" Hàn Cảnh Hiên chấn động nhìn lên đồng hồ, đã gần bốn giờ sáng.
"Vừa mới hôm qua, xem ra cậu cũng không biết chuyện này, thôi quên đi, tớ đã gọi người đi tìm rồi, Ngạo Phỉ cũng rất sốt ruột". Từ Tây Bác có chút hy vọng, nhưng Cảnh Hiên cũng không biết.
"Cậu chờ một chút, tôi lập tức qua liền, chúng ta cùng nhau đi tìm".Nghe không tìm thấy Tư Dĩnh, Hàn Cảnh Hiên lo lắng, vội vàng rời khỏi giường.
o O o
Trong văn phòng Tổng tài của tập đoàn Long thị, sắc mặt của Long Ngạo Phỉ, Hàn Cảnh Hiên và Từ Tây Bác đều âm trầm ngồi bên trong đợi người tới báo kết quả cho họ.
"Long Ngạo Phỉ, có phải anh lại làm chuyện gì có lỗi với Tư Dĩnh phải không? Nếu không tại sao cô ấy lại đột nhiên mất tích". Hàn Cảnh Hiên rống giận chất vấn.
"Hàn Cảnh Hiên, anh không được nói bừa bãi, tôi không làm chuyện gì có lỗi với Tư Dĩnh cả, mà nếu như có làm cũng không đến lượt anh tới giáo huấn tôi". Long Ngạo Phỉ cũng lạnh lùng đối chọi gay gắt cùng Cảnh Hiên.
"Được rồi, các người không cần vừa thấy mặt nhau liền tranh luận như vậy, không tìm thấy Tư Dĩnh có lẽ trong lòng mọi người đều không muốn, Cảnh Hiên cậu cũng đừng làm khó Ngạo Phỉ, có lẽ Tư Dĩnh có chuyện gì đó ngoài ý muốn?" Từ Tây Bác ở một bên vội vàng khuyên nhủ.
"Ầm, ầm." Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
"Vào đi." Long Ngạo Phỉ vội vàng lên tiếng, có lẽ đã có kết quả. Từ ngoài cửa có mấy người mặc thường phục đi vào.
"Long tiên sinh, tôi đã kiểm tra, từ ngày hôm qua tất cả bản ghi chép của cảnh sát đều không phát hiện tư liệu của Đới tiểu thư".
"Long tiên sinh, tôi đã kiểm tra, tất cả các bản ghi chép của các chuyến bay đều không có thông tin của Đới tiểu thư".
"Long tiên sinh, tôi đã kiểm tra, tất cả nhà hàng đều có ghi hình theo dõi nhưng không phát hiện bóng dáng của Đới tiểu thư".
"Long tiên sinh, tôi đã tìm được bạn thân của Đới tiểu thư là Triệu Vũ Văn, cô ấy nói ngày hôm qua dù có hẹn nhưng Đới tiểu thư cũng không đi tìm cô ấy".
"Long tiên sinh, tôi đã kiểm tra căn hộ trước đây của Đới tiểu thư, phát hiện nơi đó không có người ở, Đới tiểu thư cũng không trở về đó"
Từng người vào trình bày xong, sắc mặt Long Ngạo Phỉ trở nên càng ngày càng âm trầm. Tâm của Hàn Cảnh Hiên và Tư Tây Bác cũng ngày càng nén chặt, thật ra Tư Dĩnh đã đi đâu?
o O o
Thổn thức kiếm tìm 2
Phía sau một người từ bên ngoài đi vào, trên mặt hiện lên vẻ vui sướng làm cho họ cảm thấy hi vọng.
"Long tiên sinh, chúng tôi điều tra được ngày hôm qua Đới tiểu thư từng ghé qua bệnh viện, truy cứu hồ sơ bệnh tình của cô ấy, y tá nói cô ấy xem xong thì vẻ mặt kích động chạy vội đi. Buổi chiều tôi điều tra ra hồ sơ nhập viện của Đới tiểu thư ở một bệnh viện khác, tôi hỏi bác sĩ thì bác sĩ nói Đới tiểu thư bởi vì đau lòng quá độ nên phải nằm viện, trên đầu có chút trầy xước, do một người đàn ông ngoại quốc tuổi còn trẻ đưa cô nhập viện, sau đó xuất viện nhưng bệnh viện không có hồ sơ về người đàn ông ngoại quốc kia, trước mắt tôi không điều tra ra được"
Đến bệnh viện tra xét hồ sơ bệnh án, Long Ngạo Phỉ, Hàn Cảnh Hiên và Từ Tây Bác cùng nhìn thoáng qua lập tức hiểu được đã xảy ra sự tình gì? Tư Dĩnh biết cô sảy thai, khó có thể mang thai nữa, nhưng là ai nói cho cô biết? Tại sao tự hniên cô lại đi thăm dò bệnh tình?
Mắt Long Ngạo Phỉ lộ ra tia giận dữ, mặc kệ đó là ai, anh nhất định sẽ không bỏ qua.
"Hiện tại các người đi điều tra tất cả người ngoại quốc ở thành phố S, mau chóng tìm ra Đới tiểu thư." Từ Tây Bác nhìn thấy mấy người thám tử tư mặc thường phục lên tiếng phân phó.
"Vâng." Mấy người thám tử tư mặc thường phục rời khỏi văn phòng.
"Long Ngạo Phỉ, đây đều là chuyện tốt do anh gây ra, Tư Dĩnh đã biết nhất định cô ấy chịu không nổi đả kích, vì vậy một mình lén lút bỏ đi, đều là do anh hại." Hàn Cảnh Hiên trừng mắt nhìn Long Ngạo Phỉ, cố kiềm chế không ra tay, giờ đây Tư Dĩnh nhất định rất đau khổ.
"Cảnh Hiên, cậu bình tĩnh chút đi, không cần kích động như vậy. Tư Dĩnh mất tích, Ngạo Phỉ cũng rất đau khổ, cậu ấy luôn tự trách, ngày hôm qua tìm suốt một đêm, hiện tại chuyện đã xảy ra nên nghĩ cách nào tìm được Tư Dĩnh, khuyên cô ấy mới là việc cần làm" Từ Tây Bác biết rằng sau này e rằng chỉ có anh là người tỉnh táo nhất.
"Tôi sẽ tìm được Tư Dĩnh, tôi sẽ không làm cô ấy tổn thương nữa, tôi sẽ luôn yêu cô ấy, ở bên cô ấy." Long Ngạo Phỉ bỗng nhiên mở miệng nói ra.
"Coi như đây là lời hứa hẹn của anh đúng không? Vậy anh nhớ kĩ hôm nay anh nói anh sẽ luôn yêu Tư Dĩnh." Hàn Cảnh Hiên có chút châm chọc, anh không quá tin tưởng lời cam đoan của Long Ngạo Phỉ.
"Tốt lắm. Cảnh Hiên cậu về trước đi, có tin tức gì mình sẽ thông báo với cậu. mọi người hãy nghỉ ngơi chút đi, cuối cùng chúng ta biết Tư Dĩnh đã bình an không có chuyện gì." Từ Tây Bác vừa an ủi họ vừa kéo Hàn Cảnh Hiên ra khỏi văn phòng.
o O o
Jack nhìn thấy Đới Tư Dĩnh không yên lòng ăn điểm tâm trước mặt, cô đã ở trong nhà hai ngày rồi. Trong hai ngày này trừ ăn ra thì là ngủ, cũng không nói gì, dáng vẻ như có nhiều tâm sự thế nào ấy? Cô cũng không muốn chơi xấu, dựa dẫm vào anh ta?????
"Cô có tâm sự, cô đang muốn trốn tránh đúng không?" Jack nhìn cái trứng ốp la bị cô phá vỡ cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi.
"Anh có thể nhìn ra?" Đới Tư Dĩnh cũng không muốn giấu diếm anh điều gì.
"Bộ dáng của cô rất rõ ràng, tôi nghĩ không nhận ra cũng khó. Nói cho tôi biết đi, có lẽ tôi có thể giúp cô" Trong đôi mắt đẹp màu xanh lam của Jack lóe lên vẻ chân thành.
"Cám ơn anh, Jack. Anh không giúp được tôi đâu, nhưng anh để cho tôi ở lại, tôi thật cảm ơn anh rồi." Đới Tư Dĩnh nhẹ cười khổ, ai cũng không thể giúp được cô, ngay cả bản thân cô cũng không thể, trời cao thật tàn nhẫn với cô.
"Nếu cô không muốn nói thì quên đi, bất quá cô có thể ở lại đây bao lâu cũng được bởi vì tôi muốn làm bạn với cô."
"Anh không sợ tôi dựa dẫm bám riết lấy anh sao?" Đới Tư Dĩnh cố ý hỏi một câu, Jack thật là người tốt.
"Không sợ, được một tiểu thư xinh đẹp như vầy yêu dựa dẫm, tôi không phải không cầu". Jack cũng nổi hứng trêu đùa.
"Ha..hả...Jack, phải nói là cầu còn không được." Đới Tư Dĩnh bị anh ta chọc cho cười.
"À phải..., là cầu còn không được ấy chứ." Jack ngượng ngùng gãi đầu, nói lại: "Tôi ăn xong rồi, tôi đi làm đây, cô nghỉ ngơi đi. Bye bye."
"Bye bye."