Nguyên tác: Ihmiset Suviyössä
Số lần đọc/download: 258 / 10
Cập nhật: 2020-02-13 14:06:35 +0700
Chương 25
V
ậy là Helka đi xe của Hannu và ngồi cạnh anh. Xe sau Arvid lái với Selma bên cạnh. Trang trại Teliranta xinh đẹp dần lùi lại đằng sau. Ngày hè Chủ nhật ở nơi đó tràn đầy hạnh phúc, bình yên và rời đó đi trong chốc lát quả thật cũng rất tuyệt. Arvid đặc biệt thích thú là Helka đi cùng với Hannu - lúc này khi đi. Đến khi về họ sẽ lại được cùng nhau - chỉ hai thôi. Hannu tiếp tục chuyến đi của cậu ấy còn Selma có lẽ sẽ ở lại thành phố. Họ đã dự định vậy từ khi đi.
Vẻ rực rỡ tuyệt đẹp của đêm hè như cùng theo họ. Từ phong cảnh này qua phong cảnh khác, từ tầm nhìn này qua góc nhìn kia đêm lộng lẫy thấp thoáng song hành, khi là một làng xã chạy dài phía bên, khi ẩn náu dọc theo con đường vòng đang rẽ, cho đến khi lại trải rộng và mở toang bát ngát, lúc thì nằm bình yên trên mặt hồ là lạ, sâm sẫm mơ màng với những dải đồi phía sau. Cùng với năm tháng họ trưởng thành, những người lữ khách này đã quá quen với đêm hè Phần Lan yêu dấu, cũng chính vì vậy họ không dừng lại để chiêm ngưỡng chúng. Họ sống trong đó. Ánh mắt họ, cái tia sáng lấp lánh ấy như hòa vào với màu đêm mà họ chẳng hề để ý. Họ hòa mình vào đêm nay, cũng như họ từng sống, từng lặng người trong ánh trăng rằm của đêm băng giá tháng Một.
- Vào nửa đêm ở phía nam chắc trời đã tối hơn ở đây, - Helka nói với người bạn đồng hành, đoạn liếc nhìn khuôn mặt có nước da mềm và nét rất đẹp của anh.
- Đúng đấy, nhất là ở vùng đảo ngoài khơi, - Hannu trả lời, mắt hơi nheo nheo tập trung, - có xe cỏ của trang trại nào đó bị bỏ quên trên đường. Và đèn đường chiếu sáng trên các phố phường của các thành phố dọc bờ biển Baltic. Một đêm hè như thế chính ra cũng rất tuyệt, khi rừng hoa hạt dẻ trắng sáng bừng trong ánh điện. Nhưng thời nở hoa của cây dẻ cũng qua rồi.
Selma lúc trước không quen Hannu, nên bây giờ ngượng ngùng và có phần hơi vụng về hỏi Arvid về người khách.
- Cô hãy cẩn thận đấy thưa cô, trong một đêm như thế này, khi đi với anh ta. Anh ta xéo nát trái tim của các cô thiếu nữ giống như chúng ta dẫm đạp lên cỏ hoa trên đồng cỏ mùa hè vậy.
- Có lẽ anh mới là người phải cẩn thận đấy, - Selma đáp trả - và trong cái xe này lại chính là người lái buộc phải liếc sang bạn đồng hành ngồi cạnh và nhìn kỹ khuôn mặt cô.
Selma đang nhìn chằm chằm, mắt không rời chiếc xe chạy đằng trước, khi đáp trả câu vừa rồi. Arvid nhìn thấy dáng đầu có đường nét hơi thô của cô, những nét lượn chắc chắn, làn da nhăn và thô có lẽ thích hợp hơn với nước da của cậu thiếu niên đang tuổi lớn. Thế nhưng những lọn tóc xoăn tự nhiên uốn cong xòa bên vành tai mềm mại lại cho thấy một cái gì đó khác. Màu vàng sậm nóng bỏng của chúng tựa những ngọn lửa buộc phải cháy bùng, phụt lên từ lò sâu thẳm. Cô Selma là người khó gần. Nếu ai đó đến gần cô, dù đó là người phụ nữ cùng tuổi hay bất cứ người đàn ông nào, thì cô cũng trở nên mất tự nhiên cho dù vẫn nhã nhặn và những ngọn lửa vàng bên thái dương kia như bị tắt ngấm. Chẳng rõ vì lý do gì mà Selma luôn nghĩ là dáng hình cô không được đẹp. Khi người làm công nào đó - chị thợ may, bà hầu trong nhà tắm - nói rất thành tâm: “Cô chủ có dáng người thật đẹp” cô lại cảm thấy ngay rằng, họ nói như vậy chỉ vì khuôn mặt cô không được xinh.
Ngay cả bây giờ, vào tối Chủ nhật muộn màng này, những nhóm thanh niên đứng ở đàng xa trên con đường làng có thể chợt nhìn cô, đang ngồi trên ghế trước của ô tô, một cách thật ngưỡng mộ. Cô rất biết chọn cho mình váy áo và màu sắc thích hợp, cho dù không ai thực sự nhận thấy cô mua chúng từ đâu và vào lúc nào. Cô nhìn thấy và rất hiểu mọi điều xảy ra xung quanh cô. Và những lọn tóc hung đỏ sáng rực bên thái dương giống như những biểu tượng nữ tính đậm đặc đã được cất giữ rất sâu.
Arvid không thể không liếc nhìn cô thiếu nữ vốn trầm lặng sau câu nói vừa rồi của cô. Cô gái nhận thấy điều đó, nhưng cô chỉ nhìn ra phía trước, cứ như với cái nhìn của mình cô sẽ giữ cho xe chạy được đúng hướng.
Đúng lúc đó xe phải chạy vượt qua đường sắt, mỗi người nhìn sang một bên. Phía trước ngoại ô thành phố đang từ từ hiện lên trên triền đồi cao. Trong đêm thành phố là một khối thống nhất với các loại đường ngược xuôi cùng hàng trăm tòa nhà, nằm thật hài hòa với cả hai vùng hồ trải dài hai bên và những ống khói nhà máy nhô lên ở phía sau và đôi chỗ ở bên cạnh nữa. Ở nơi nào đó đằng sau cánh rừng thông mọc dày và đều kia là địa điểm mà nhóm thanh niên sẽ đến.
- Không rõ những lời của Hannu về một lễ đính hôn nào đó có thật hay không, hay cậu ta chỉ tưởng tượng ra vậy. Có lẽ cậu ta muốn rủ chúng ta lái xe đi giải trí đôi chút. - Arvid nói, mắt nhìn thẳng về phía trước. Chiếc ô tô rất đẹp của anh gây nên sự chú ý nơi ngoại ô này. Có đôi người lái xe chuyên nghiệp đang uể oải đứng và nhìn chiếc xe chạy qua. “Ta mà có chiếc xe như thế thì ta cũng phóng.” “Cậu nghĩ cậu làm gì? Chiếc xe như thế ngốn xăng nhiều đến mức cậu chẳng đủ tiền nuôi nó đâu.”
Đúng như Arvid dự đoán. Lễ đính hôn đang diễn ra ở nơi nào đó trong vùng đất thấp dưới triền đồi, chắc chắn là mình sẽ tìm được mà, Hannu đã bảo như vậy. Bây giờ cậu ta đang lái xe dẫn đường đằng trước, đôi lúc lại cười khi nhìn sang người bạn đường ngồi bên cạnh. Hai người nói chuyện chắc vui vẻ lắm. Và chiếc xe lăn bánh về phía trước với mục đích thật rõ ràng. Bây giờ nó đang vừa rung vừa lắc trên con đường lát đá gập ghềnh, cho đến một điểm nhất định thì rẽ phải ngay không do dự và chẳng mấy đã ở trên con đường tuyệt đẹp trên rẻo đất cao giữa hai vùng hồ, nơi thỉnh thoảng ở cả hai bên giữa các thân thông thẳng đứng thấy thấp thoáng mặt nước xanh thẫm của đêm đen. Lúc này những người đi đằng sau đã biết rất rõ, đâu là nơi có “lễ đính hôn” mà ngài Hannu nói đến.
Họ đi qua những khu vườn cảnh được chăm sóc rất cẩn thận. Đường xe chạy bây giờ là con đường đất bình thường, cho đến khi nó được mở rộng ra thành một bãi đất sẫm tối. Nơi đó ở một góc có mấy chiếc xe đang đậu. Gần đó nhô lên những bậc cầu thang bằng đá cũ kỹ dẫn lên tầng cao hơn phía trên và từ đó là bậc cầu thang bằng gỗ. Ở mọi nơi, gần như là đến tận cửa đều thấy um tùm cây cơm cháy, bụi tầm ma, đám răm dại và gần như tất cả mọi loại thực vật thường thấy mọc ở những khuôn sân có đất mùn tươi tốt. Nhưng đã thấy người gác cửa mặc bộ áo quần có dải nỉ vàng đứng ở phía trên.
“Cái xe sau” - tên mà Hannu dùng để gọi chiếc Packardia* của Arvid suốt cả đêm - cũng đã kịp rẽ vào khuôn sân. Những người đến trước đã ra khỏi xe đứng chờ họ.
Ô tô của hãng Packard, Mỹ, hãng sản xuất ô tô con từ năm 1899 đến 1958.
- Đây là lễ đính hôn đấy anh Arvid, - Helka kêu lên. - Rồi sẽ biết là của ai.
Arvid vẫn lái xe tiến lên một chút, rồi lùi lại để có thể đậu xe ngang hàng với những chiếc đã đỗ từ trước. Từ trong nhà vẳng ra tiếng nhạc, xen lẫn vào đó là những tiếng nói rất đời thường. Nghe như đang có cãi nhau, những người làm bếp của tiệm ăn đang cãi cọ gì đó. Nhưng xa hơn thì rõ ràng là dàn nhạc đang chơi điệu nhạc nhảy.
Những người mới đến được đón chào rất lịch sự. Chính ông chủ dẫn họ vào và thì thào rất thân mật với họ rằng chiếc bàn tròn mặt kính ở ngoài hiên vừa được bỏ trống. Chỗ ngồi đó có được không? Trên cả trán và cổ của ông chủ nhà đều thấy rõ những nếp nhăn như muốn nói ông sẵn sàng phục vụ. Chỗ đó cũng được, đâu cũng được. Thế rồi chỉ trong nháy mắt bàn đã được dọn sạch hết những vết tích của nhóm người ngồi đó lúc trước.
Ở đâu đó trong lũng sâu phía dưới mọc lên những cây bách cao rậm, đến mức ngọn của chúng gần chạm đến chân những người ngồi đây. Qua những tán bách đó lại có thể nhìn thấy rõ vùng nước bát ngát sẫm mờ mà họ nhìn thấy lấp ló sau các thân bách trên đường đến đây. Có những ai đó đang chèo thuyền, có những ai đó lái thuyền gắn máy với tốc độ nhanh hơn - tiếng máy nổ không vang được đến tận đây - nhưng làn nước nó để lại làm tâm trạng những người ngồi đây nhìn nó càng vui hơn. Xa hơn nữa cũng có thể thấy nhiều thuyền gắn máy và thuyền chèo tay của những người dân thành phố đang trên đường trở về những căn hộ cứ-mùa-hè-đến-là-vắng-lặng của họ sau chuyến chơi ngày Chủ nhật. Ai cũng có những trải nghiệm riêng của mình. Nhiều người vẫn còn phải tiếp tục cuộc hành trình trong đêm nay. Chỉ mấy giờ nữa thôi các cỗ máy trong nhà máy bắt đầu chạy và cửa hàng cũng như văn phòng sẽ được mở cửa. Nhưng bây giờ người ta vẫn còn ngồi trên những thuyền kia ngắm nhìn phong cảnh quen thuộc ven bờ, cùng đoán ở đâu có những gì và cũng thử đắm mình vào không khí đang được tưởng tượng ra đó. Cũng như từ sân tiệm ăn ngự trên cao này ai đó thi thoảng để cho suy nghĩ trượt ra ngoài cuộc vui chung, nhìn xuống hồ nước và sống lại những trải nghiệm của riêng mình nếu như đang ngồi trên chiếc thuyền nào đó dưới kia. Ở đó chỉ thấy thanh niên, những người đang ngồi trong khoang, sống hết mình vào thời điểm này, chưa cần phải lo lắng đến những gì ngày mai mang lại.