Nguyên tác: 79 Park Avenue
Số lần đọc/download: 1572 / 29
Cập nhật: 2015-12-31 12:32:15 +0700
Chương 3
N
hân viên hình sự là một người đàn ông dong dỏng lịch sự. Anh ta còn đẩy ghế giúp Mary khi cô định ngồi xuống trước bàn làm việc của anh ta. Anh ta nhìn cô dò xét một lúc rồi trở về vị trí của mình sau bàn viết. Từ cô gái toát ra một cái gì đấy rất đặc biệt.
Không phải là ở hình dáng cô ta. Ở cô ta không có một cái gì gọi là tầm thường. Ngay cả mớ tóc vàng ở một số người trông có vẻ đàng điếm, khêu gợi, cũng rất hợp với cô ta. Dáng người, kiểu cách đi đứng - Tất cả đều chứng tỏ: cô ta là một người đàn bà trưởng thành. Một số người thuộc loại được sinh ra để dành cho những người đàn ông.
Anh nhân viên liếc nhìn tở phiếu hồ sơ trên bàn mình: Mary Flood. Mắt anh mở to ra. Giờ thì anh đã hiểu. Anh ta nhìn cô.
- Cô sống ở đâu, cô Flood?
- Ở khách sạn Astor - Giọng Mary khàn khàn. Cô rút ra một điếu thuốc. Anh nhân viên vội bật ngay một que diêm và đưa lại phía cô. Và anh tin rằng mình đã thấy ánh mắt cười cợt trong đôi mắt đen của cô khi cô nhìn anh lướt qua ngọn lửa que diêm. Nhưng cũng có thể anh đã nhầm. Chưa có một cô gái nào ở lứa tuổi này lại có thể bình tỉnh đến thế, khi đến đồn cảnh sát lần đầu tiên. Có thể đó chỉ là sự phản chiếu của ánh lửa.
- Thú vui hơi tốn kém đấy - Anh ta nói.
- Đây là một thứ xa xỉ mà tôi đã tự hứa với mình - Cô đáp lại, coi mọi thứ như đã rõ ràng.
Anh ta lại liếc nhìn tờ phiếu hồ sơ.
- Thế cô đã tìm được một chỗ nào chưa?
Mary lắc đầu.
- Tôi vừa ra được có hai ngày. Tôi vẫn chưa lần nào để ý đến chuyện này.
- Thế cô không cho là làm ngay chuyện này là tốt nhất à? - Anh ta vui vẻ hỏi - Thời buổi này khó kiếm lắm.
- Tôi sẽ tìm xung quanh xem sao - Cô bảo đảm với anh ta.
- Cô có thể không còn nhiều tiền - Anh chàng tiếp tục. - Nhưng tôi thấy thì cô cũng vừa mới sắm sửa quần áo.
Lần đầu tiên giọng nói của cô có vẻ thách thức.
- Đó là tiền của tôi. Mà cũng chẳng có điều luật nào cấm tôi không được làm cái tôi muốn. Có không nào?
Anh ta lắc đầu.
- Không, cô Flood ạ. Chúng tôi chỉ muốn thận trọng để cô không phải gặp những vụ rắc rối thôi. Một khi người ta không còn tiền, chuyện đó rất dễ xảy ra.
- Giờ thì tôi vẫn còn tiền.
Anh ta không đáp lại, ngả người ra phía sau và yên lặng nhìn cô trong khi châm cho mình một điếu thuốc là. Đối với cô gái này kiếm tiền không khó lắm. Vấn đề của Mary Flood là cô ta tiếp xúc với quá nhiều đàn ông, những người luôn sẵn sáng cho cô ta. Anh ta chờ cô nói tiếp. Cái duy nhất mà những loại này không chịu nỗi là sự im lặng. Cô gái này lại khác. Cô ta chỉ ngồi đó và nhìn anh ta chăm chú, đôi mắt như dán chặt lấy khuôn mặt anh ta. Cuối cùng anh ta hắng giọng.
- Cô đã biết những quy định rồi đấy, cô Flood - ở trong trại chắc người ta cũng đã nhắc nhở cô đầy đủ rồi.
Mary gật đầu. Mặc dầu vậy anh ta vẫn lập lại.
- Cô phải trình diện tại đây, mỗi tháng một lần. Cô nên tránh đi lại và quan hệ với những người phạm pháp. Cô phải báo cho chúng tôi những địa chỉ mỗi khi cô thay đổi chỗ ở. Cô phải trình diện chúng tôi nơi làm việc một khi cô kiếm được. Cô chỉ được rời bỏ đất nước này khi có giấy của chúng tôi. Cô không được mang trong người súng hoặc những vũ khí nguy hiểm khác... - Anh ta ngạc nhiên dừng lại. Cô đang cười - Cô thấy có cái gì đáng cười ở đây nào, cô Flood?
Mary đã đứng dậy, một nụ cười nở trên môi và cái áo khoác ngoài tuột khỏi người rơi xuống ghế. Anh tưởng như cô vừa trút bỏ hết xiêm y trước mặt mình.
- Anh thấy em cần những thứ đó chăng?
Anh nhân viên cảm thấy xấu hổ.
- Tôi chỉ nhắc lại vì lợi ích của cô thôi, cô Flood ạ - Anh ta gắt gỏng đáp lại.
- Thế thì em xin cảm ơn anh - Mary trả lời và ngồi lại xuống ghế.
- Cô định tìm việc gì, cô Flood - Có thể chúng tôi sẽ giúp đỡ được cô.
Cô nhìn anh ta ánh mắt giễu cợt.
- Anh biết một việc gì đó hợp với em rồi sao?
Anh ta gật đầu.
- Chạy bàn hay bán hàng trong mấy dãy tiệm
- Họ trả lương bao nhiêu?
- Khoảng mười hai đến mười lăm dollar một tuần.
- Cám ơn, thế thì không! - Cô thản nhiên trả lời.
- Thé cô có điều gì phản đối nào? - Anh ta hỏi giọng nói pha trộn vẻ bực tức.
- Với đồng lương đó em chưa trả nổi tiền thuê phòng. Em cần một chỗ kiếm được nhiều tiền.
- Người ta không nhất thiết cứ phải sống ở khách sạn Astor đâu. - Anh ta nhắc nhở rõ ràng.
- Nhưng em thích thế - Cô nói, vẫn mỉm cười - Trong đời mình em đã chui rúc trong những ổ chuột bẩn thỉu đủ lắm rồi. Em không chịu được nữa.
- Thế cô định kiếm nhiều tiền bằng cách nào?
Cô không trả lời anh ta.
- Làm điếm chăng? - Giọng anh ta nghiêm nghị, lạnh lẽo.
- Thế họ trả như thế nào? - Đôi mắt Mary nhìn như dán chặt vào mắt anh ta. Nụ cười đã biến mất khỏi đôi môi cô - Cái đó kiếm được nhiều tiền không? Thưa trung uý?
Giọng anh ta lại vang lên đầy đe doạ.
- Cô sẽ có những sự rắc rối đấy. Rắc rối thật sự đấy. Giờ thì không còn là trại cải tạo thanh thiếu niên nữa. Một nhà tù khác nhiều so với một trại. Điều này thì cô sẽ nhanh chóng nhận ra thôi.
- Anh đừng quá chắc chắn như vậy, trung uý - Cô bình thản đáp lại - Tôi đã làm gì đâu? Chưa đâu.
Anh ta đứng dậy.
- Cô chỉ cần chú ý đừng làm gì mà đến một ngày phải hối hận đấy.
Anh ta đẩy tờ phiếu hồ sơ trên bàn về phía cô và đưa cho cô cây bút máy.
- Cô hãy ký vào đây.
Mary ký tên. Anh ta cầm lấy tờ phiếu xem xét chữ ký của cô.
- Được rồi - Anh ta nói - Giờ thì cô có thể đi được. Nhưng cô đừng quên những điều tôi đã nói với cô.
Mary đứng dậy, xỏ tay vào áo măng tô và đi ra cửa. Cô mở cửa và quay lại nhìn anh ta vẻ châm biếm.
- Cảm ơn những lời an ủi của anh rất nhiều, trung uý ạ!
Anh chàng nhìn cô dò xét.
- Chỉ xin đính chính, tôi không phải là trung uý. Cô hãy liên lạc với chúng tôi, tất cả chỉ có thế thôi.
- Nhất định rồi - Cô nói miệng vẫn mỉm cười. Cô nhìn quanh căn phòng nhỏ một lần nữa - Có thể một buổi trưa nào đó rỗi rãi mà anh thích giết thời gian theo kiểu khác thì anh hãy đến tìm em, trung uý ạ. Chúng ta có thể tán chuyện một lát với nhau được đấy.
Anh chàng sửng sốt nhìn cô không tìm ra được một lời đáp lại. Anh ta ngượng chín người.
Nụ cười của cô càng đầy vẻ nhạo báng hơn.
- Anh biết em ở đâu rồi đấy, phòng 1204. Anh chỉ cần yêu cầu tiếp tân báo cho em biết là xong.
Cánh cửa đóng lại sau lưng cô trước khi anh chàng kịp tìm ra câu trả lời. Anh ta trầm tư nhìn đăm đăm vào cánh cửa đã đóng lại. Một lúc sau anh ta mới cầm bút chì điền vào tờ phiếu mấy dòng rồi nhấc ống nói lên.
- Cho tôi nói chuyện với Joker Martin - Anh ta yêu cầu tổng đài.
Vài giây sau trong ống nghe có tiếng sột soạt.
- Joker đấy à?
Có tiếng kêu ù ù trong máy.
- Egam ở đồn cảnh sát số 54 đây. Cô gái mà anh đang tìm vừa trình diện ở đây xong... vâng... cô ta xưng tên là Mary, chứ không còn là Maria nữa... vâng chính cô ta... tóc vàng, thân hình tuyệt diệu... nhưng có một cái miệng sắc sảo, chẳng sợ cái gì trên đời này... cám ơn anh Joker... tôi rất vui mừng được giúp đỡ anh.