The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: R.l.stine
Thể loại: Kinh Dị
Nguyên tác: The Scarecrow Walks At Midnight
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Đoàn Hải Đăng
Số chương: 29
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 618 / 18
Cập nhật: 2019-07-22 20:00:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
hanh lên! Hãy chạy về báo cho ông bà nội cậu biết đi! – Stanley kêu rống lên. – Hãy nói cho họ biết những gì ba tớ đã làm!
Vì khiếp sợ, cả Mark và tôi đều đờ đẫn cả người. Tôi không thể nào rời mắt khỏi mấy hình nhân đang vung tay lắc lư cái đầu như vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài kia được.
— Julie… Nhìn kìa! – Mark lắp bắp, tay chỉ về phía cánh đồng.
Thật kinh khủng! Rải rác xung quanh chúng tôi, tất cả lũ hình nhân đều đã bắt đầu ngọ nguậy, rùng mình, vươn vai cố gỡ chân ra khỏi những cọc gỗ cắm sâu xuống dưới đất.
Cả hơn chục mạng người rơm rạ đã tìm tới sự sống.
— Kìa, nhanh lên! – Stanley lại rống lên một lần nữa. – Hãy chạy về báo cho ông bà nội các cậu biết đi!
Tay cầm sách, Henry đứng ngây người ra nhìn cảnh tượng đang xảy ra rồi gật đầu như để thưởng thức niềm vui chiến thắng của mình.
Stanley nhăn nhó đẩy mạnh vào lưng lôi:
— Cậu còn chờ đợi gì nữal Chạy đi! Chạy nhanh lên!
Lũ người rơm rạ chìa tay ra, đầu ngật ngưỡng hất từ sau ra trước, chân chuyển động xé tan màn đêm tĩnh lặng bằng những tiếng động khô khốc và lạnh lùng.
Phải khó khăn lắm tôi mới quay đi được. Tôi nắm tay Mark rồi cùng chạy thục mạng qua những hàng cây ngô, miệng không thốt được nửa lời. Đồng cỏ… Ngôi nhà của Henry… Nhà kho… Tất cả đều chìm trong bóng tối đầy bí ẩn… Cuối cùng trang trại cũng hiện lên trước mắt chúng tôi. Nó cũng đang ngập chìm trong bóng tối.
— Nhìn kìa! – Mark kêu lên.
Chắc là vừa nghe thấy tiếng kêu của chúng tôi, ông bà nội đã chạy ra cửa đợi chúng tôi từ lúc nào.
— Đám hình nhân…! – Tôi nói trong hơi thở.
— Chúng nó đi được! – Mark bồi thêm vào. – Chú Henry— Chú ấy đã làm…
Đôi mắt ông nội cứ mở to dần ra vì sợ hãi.
— Các cháu đã giễu cợt chú ấy đấy à? – Ông hỏi bằng một giọng run run. – Ai lại đi giễu cợt chú ấy? Chú ấy đã hứa sẽ không làm như thế nữa nếu như không có ai giễu cợt chú ấy nữa!
— Có sự trục trặc! – Tôi giải thích. – Henry đã không hiểu… Cháu xin thề đấy!
— Ông bà đã rất cố gắng để không làm chú ấy phật lòng! – Bà nội Miriam thở dài. – Rất cố gắng…
— Ông đâu có ngờ chú ấy lại bắt đầu làm như vậy. – Ông nội nói tiếp.
Ông có vẻ như đã hiểu ra mức độ nguy hiểm của sự việc. Bà nội chợt quay sang hỏi Mark:
— Cái bộ quần áo nhố nhăng cháu đang mặc là cái gì vậy?
Tôi quên béng mất thằng Mark vẫn đang mặc bộ đồ của con rối. Tôi chỉ muốn tìm lỗ nẻ chui xuống. Thật là xấu hổ.
— Mark, cháu đã cải trang thành người nộm để dọa chú Henry phải không? – Bà nội hỏi.
— Không đâu! – Mark gân cổ lên cãi. – Đây chỉ là trò đùa thôi mà bà! Cháu chỉ định làm Stanley sợ, thế thôi!
— Bọn cháu chỉ muốn dọa Stanley, – tôi giải thích. – Nhưng chẳng may Henry đã nhìn thấy thằng Mark, và thế là…
Tôi chợt im bặt khi nhận ra những bóng đen cao lớn đang lố nhố ngoài đồng.
Dưới ánh trăng, tôi nhận ra đó là Henry và Stanley. Họ đang chạy vắt chân lên cổ. Henry vẫn ôm khư khư quyển sách trên tay. Có lẽ vì cỏ quá ướt, ông trượt chân ngã bổ chửng.
Đằng sau ông có vài mét là những hình nhân lố nhố chạy theo… Chúng chạy như những người máy, từng bước câm lặng và cứng đờ.
Những cánh tay rơm rạ cứ giơ thẳng đuỗn về phía trước như thể làm thế sẽ dễ dàng bắt được những kẻ đang chạy trốn hơn. Đôi mắt đen ngòm của chúng đang ánh lên những tia tức giận. Tất cả là mười hai mạng sống chui trong những chiếc áo choàng đen đúa, rách rưới, không giấu nổi những búi rơm rạ.
Chúng cứ lầm lũi tiến dần lên từng bước chậm chạp nhưng chắc chắn.
Bà nội Miriam sợ khiếp đảm, mồm há hốc ra nhìn, tay túm chặt lấy tay tôi.
Henry lồm cồm bò dậy. Stanley quay lại giúp cha đứng lên. Cả hai cha con lại bắt đầu chạy bán sống bán chết. Henry chắc đã bị đau chân vì tôi thấy ông đi cà nhắc. Mặt ông thất thần vì hoảng sợ: đám hình nhân vừa chìa bàn tay hai ngón ra tóm lấy ông. Chỉ bằng hai ngón…
— Cứu chúng tôi với! Làm ơn đi! – Henry gào lên.
— Lạy Chúa tôi, nhưng tôi đâu có thể làm gì được cơ chứ! – Tôi nghe thấy tiếng ai lầm rầm.
Đó là ông nội tôi. Ông nói những lời ấy bằng một giọng khổ sở đến khó tả.
Ngoáo Ộp Lúc Nửa Đêm Ngoáo Ộp Lúc Nửa Đêm - R.l.stine Ngoáo Ộp Lúc Nửa Đêm