Ancient lovers believed a kiss would literally unite their souls, because the spirit was said to be carried in one’s breath.

Eve Glicksman

 
 
 
 
 
Tác giả: Mĩ Bảo
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 37
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1134 / 3
Cập nhật: 2015-12-01 17:41:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
au khi rời khỏi Quán Ba Cây Chổi, một mình cô bước dọc theo con phố rực rỡ ánh đèn.
Đột nhiên nghĩ đến, có lẽ vào một đêm cách đây nhiều năm, mẹ cô cũng từng thất thểu bước đi trong đêm tối như thế này. Lúc đó trời đêm chưa rực rỡ ánh đèn, mà trên cao cũng chẳng có ánh sao, bà dẫn theo hai đứa bé, chìm dần trong nỗi tuyệt vọng.
Khó khăn lắm mới đợi đến ngày con gái đầu lòng có thể tự lập được, không ngờ bà lại đổ bệnh nặng. Thật là bi kịch đời người.
Một cơn gió thu thổi qua, Linh Tố ôm chặt mình.
Linh Tố của lúc này, mất việc rồi có thể tìm việc khác, bất luận đi đến đâu cũng nhận được sự quan tâm của bạn bè. Cô không còn cô đơn lẻ loi nữa, vì thế không cần bi thảm u sầu nữa.
Vài ngày sau, Phùng Hiểu Nhiễm hay tin Linh Tố đã nghỉ việc. Cô bèn làm dấu chữ thập trước ngực, nói: “Tạ ơn trời đất, cuối cùng cậu cũng thoát khỏi công việc thân trâu kiếp ngựa đó rồi.”
Linh Tố chống nạnh: “Dù có là thân trâu kiếp ngựa thì cũng là công việc, tiền nhà tiền điện tiền nước tiền ăn tiền bảo hiểm đều phải nhờ cả vào nó.”
“Cậu muốn tìm việc không phải dễ dàng quá sao? Hồi trước mình chẳng bảo công ty xây dựng của bố nu mình đang tuyển người sao, cậu đến đó là có thể phụ trách thiết kế cho dự án ngay.”
“Dù sao cũng không thể cả đời nhờ cậy cậu được phải không?”
“Cậu nghĩ đi đâu thế? Mình chỉ giới thiệu công việc cho cậu thôi, còn làm tốt hay không là do cậu. Rốt cuộc cậu có chịu đi hay không?”
Sao lại không đi chứ? Đã là người sống thì tất nhiên cần ăn cơm rồi.
Linh Tố đến nhận việc tại công ty xây dựng Cố Thị. Ông chủ là một người đàn ông chững chạc, anh tuấn tiêu sái, phong độ phi phàm, anh ta tự giới thiệu: “Tôi là Cố Nguyên Trác.”
Chữ Nguyên đó làm Linh Tố hơi giật mình, sau đó cô tự cười mình quá nhạy cảm.
Cố Nguyên Trác là một lãnh đạo hoàn hảo không chê vào đâu được. Linh Tố có biểu hiện xuất sắc trong công việc, được anh ta đánh giá cao, từng bước phát huy năng lực của cô.
Có điều công việc vẫn hết sức vất vả, giữa trời đông giá rét, phải đương đầu với gió lớn, theo sau tiền bối chạy đôn đáo khắp nơi. Khuôn mặt non tơ bị gió khô làm cho nứt nẻ, trên tay xuất hiện nhiều vết xướt. Mùa hè nóng nực, ngày nào cũng phải ngồi trong phòng điều hòa vẽ bản thiết kế, nên cô bị cảm nặng vì gió lạnh.
Phùng Hiểu Nhiễm tuyên bố: “Chẳng có công việc nào hủy hoại nhan sắc người đẹp bằng công việc này.”
Phùng đại tiểu thư hiện đang đảm nhiệm một công việc nhàn hạ tại một nhà xuất bản sách nước ngoài, ngày ngày uống trà lên mạng, người ngoài nhìn mà ngưỡng mộ.
Tất cả chỉ vì cô có một ông bố toàn năng, còn Linh Tố thì không.
Cứ tưởng ngày tháng sẽ trôi qua như thế mãi, rồi sẽ đến ngày Linh Tố trở thành một kiến trúc sư cao cấp, tiết kiệm được một khoản tiền lớn, có thể về hưu sớm. Nhưng khó khăn lại bất thình lình ập đến.
Mẫu thiết kế dự án đầu tư của công ty bị người khác nhái lại.
Linh Tố nhận được tin vội vàng lao đến công ty, lúc này bầu không khí lo lắng đang bao trùm hết thảy, ai nấy đều hốt hoảng sợ hãi.
Cố Nguyên Trác sầm mặt gọi Linh Tố vào văn phòng, hỏi: “Chuyện này em nghĩ thế nào?”
Linh Tố thầm tính toán: “Còn ba ngày tròn và một buổi tối, nếu cố sức vẫn có thể hoàn thành bản thiết kế mới.”
“Em nghĩ hung thủ có thể là ai?”
Thật là một câu hỏi khó nhằn.
Linh Tố liều lĩnh trả lời một cách hàm hồ: “Người mới không đáng tin cho lắm.”
Cố Nguyên Trác gật đầu nói: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
“Ông chủ, bản thiết kế phải nhanh chóng hoàn thành.”
Cố Nguyên Trác buồn bã nói: “Bây giờ tôi có thể tin tưởng được ai đây?”
Linh Tố cười: “Ít nhất vẫn còn tin tưởng được em phải không? Xin hãy giao cho em.”
Cố Nguyên Trác dường như chỉ đợi câu nói này của cô, anh ta cười thích chí nói: “Tiểu Thẩm thật là hiểu chuyện. Xong việc rồi, bất luận có trúng thầu hay không, đều thưởng cho em một tháng lương.”
Linh Tố dở khóc dở cười.
Lần tăng ca bất ngờ này làm cô không ngủ đủ năm tiếng trong ba ngày trời, lập được đại công rồi, mọi người trong công ty dù rất vui sướng cũng chẳng còn sức lực mà ăn mừng. Mọi người đưa mắt nhìn nahu, ai nấy đầu tóc bù xù mặt mũi nhếch nhác. Đến Linh Tố cũng mặt mày vàng vọt, hai mắt sưng húp.
Cố Nguyên Trác tuyên bố: “Mọi người đã vất vả rồi.”
Mọi người vội dỏng tai lắng nghe.
Cố Nguyên Trác cố tình ngừng lại hồi lâu, cuối cùng mới nói: “Ai tăng ca lần này đều được thưởng một tháng lương.”
Linh Tố từ công ty bước ra, bên ngoài ánh nắng chói chang, trên trời không một gợn mây, lúc này đang là thời điểm nóng bức nhất của mùa thu.
Linh Tố giương mắt nhìn chằm chằm bầu trời to bằng lòng bàn tay giữa các tòa nhà cao tầng, chỉ cảm thấy cả thế giới đang xoay chuyn. Cô lắc đầu, cúi nhìn nền đất, cảm thấy nền đất cũng đang lắc lư, đột nhiên cơ thể cô mất thăng bằng, ngã về một bên.
Đúng lúc này, bên cạnh có người lao đến, giơ tay đỡ lấy cô.
Linh Tố hoa mắt chóng mặt, ngã vào lòng người này, không hề hay biết về chuyện vừa xảy ra.
Người này đưa tay đặt lên trán cô, giúp cô che bớt ánh mặt trời.
Linh Tố dần dần trấn tĩnh lại: “Là anh..”
Người đàn ông dịu dàng nói: “Là tôi đây. Em mệt quá rồi, cần phải nghỉ ngơi cho khỏe.”
Linh Tố cười cười. Người đàn ông đứng ngược sáng, Linh Tố không nhìn rõ khuôn mặt anh ta, nhưng giọng nói trầm ấm truyền cảm và luồng hơi ấm bao trùm xung quanh làm cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Người đàn ông đỡ cô đứng dậy. Lúc này có đồng nghiệp cũng nhìn thấy Linh Tố bị ngã, vội vàng chạy lại hỏi: “Tiểu Thẩm không sao chứ?”
“Không sao?”
“Linh Tố sao thế?” Cố Nguyên Trác cũng chạy lại.
Người đồng nghiệp trả lời: “Tiểu Thẩm vừa ngất đi thưa giám đốc.”
“Vậy à?” Cố Nguyên Trác thất kinh, “Không sao chứ? Chỗ nào thấy khó chịu?”
Linh Tố vội nói: “Bây giờ không sao nữa rồi.”
Cố Nguyên Trác không yên tâm: “Sắc mặt em khó coi quá. Để tôi đưa em về.”
“Em..” Linh Tố không tiện từ chối, bị giám đốc lôi vào trong xe. Cô quay đầu nhìn, mới phát hiện người đàn ông đó đã biến mất từ lúc nào không hay. Biển người ùa ra, ai cũng hốt hoảng, cảnh tượng ban nãy tựa như một giấc mộng.”
Người đàn ông xa lạ bấy lâu nay luôn xuất hiện vào thời điểm quan trọng, an ủi vỗ về cô, còn tặng cô cuốn vở qúy báu, đã mất tích không để lại dấu vết.
Về đến nhà, Linh Tố ăn tạm ít đồ, sau đó lăn ra giường ngủ thiếp đi.
Trong cơn mê man, đột nhiên tiếng gõ cửa dồn dập làm cô bừng tỉnh. Linh Tố còn chưa kịp tỉnh hằn, cánh cửa đã bị mở ra, Phùng Hiều Nhiễm và Đoàn Giác xông vào.
“Chuyện gì thế?” Linh Tố kinh ngạc nhìn hai người.
Phùng Hiều Nhiễm tức điên lên: “Cậu làm bọn mình sợ muốn chết! Gọi điện thì không bắt máy, gõ cửa cũng không ra mở. Chẳng ai biết cậu ở đâu cả!”
“Thì mình nằm ngủ ở nhà thôi mà.”
“Ngủ gì mà ngủ ác thế? Ngủ cả ngày rồi đấy.”
Chẳng trách bọn họ lo lắng như thế. Linh Tố cười lấy lòng: “Đừng lo lắng. Làm như mình bị ăn thịt không bằng ầy.”
Phùng Hiều Nhiễm ngoạm mạnh một miếng táo cho hả cơn tức, rồi bất ngờ nói: “Bố nuôi nói dự án đã trúng thầu rồi.”
Linh Tố cực kì vui sướng: “Vậy mình sẽ có một món tiền nho nhỏ rồi.”
“Bố nuôi còn nói, bản thiết kế của cậu rất được coi trọng, có rất nhiều người dò la tung tích của cậu đó.”
Linh Tố trêu bạn: “Vậy không cần lo ế nữa rồi.”
Phùng Hiều Nhiễm thương xót nhìn bạn: “Nhìn cậu mà xem, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Thật đáng thương cho mỹ nhân kiều diễm năm nào, Tiểu Long Nữ còn chẳng xuất thần bằng cậu.”
Linh Tố cười sảng khoái: “Dạ dày của Tiểu Long Nữ tốt hơn mình nhiều, cô ấy có thể không vướng khói bếp trần gian.”
Đoàn Giác nghe xong điện thoại, chạy vào phòng hỏi: “Linh Tố, em có rảnh không?”
Phùng Hiểu Nhiễm lườm anh một cái: “Anh không thấy cậu ta mệt sắp chết rồi à?”
Linh Tố nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đoàn Giác, bèn hỏi: “Chuyện nghiêm trọng lắm sao?”
Đoàn Giác gật đầu: “Một vụ bắt cóc, phía cảnh sát không chút tiến triển, đã giao tiền nhưng đứa trẻ vẫn chưa được thả về. Bố mẹ chúng lo muốn phát điên lên rồi.”
Linh Tố nghe thấy nạn nhân là trẻ con, lập tức đứng dậy. Cô mặc quần áo, lau qua mặt, không kịp chảy đầu, đi theo Đoàn Giác ra ngoài.
Lý Quốc Cường đang đợi ở Cục cảnh sát, nhìn thấy Linh Tố, suýt nữa thì buột miệng hô to ba tiếng vạn tuế.
Linh Tố thở dốc, hỏi: “Không có tiến triển gì sao?”
“Chẳng có chút manh mối nào, hai đứa trẻ giống như biến mất khỏi trần gian vậy.”
“Hai đứa cơ à?”
“Anh em sinh đôi, mới bốn tuổi.” Lý Quốc Cường hừ một tiếng, “Thế mới nói, có lúc đẻ nhầm vào nhà giàu có quá cũng chưa chắc đã là chuyện tốt.”
Linh Tố giục: “Mau đưa tôi đến gặp bố mẹ bọn trẻ.”
Tiểu Lý kinh ngạc: “Em chịu gặp người đương sự sao?”
“Manh mối mà bố mẹ bọn trẻ cung cấp là có ích nhất.”
Lý Quốc Cường đưa cô đến phòng tiếp khách, vừa đi vừa nói: “Chuyện này được giấu nhẹm, giới truyền thông vẫn chưa hay biết, em đừng kinh ngạc quá.”
Linh Tố cười: “Nhà nào mà thần bí thế? Chủ tịch thành phố hay bí thư thành ủy?”
Lý Quốc Cường mở cửa nói: “Là Bạch gia…”
Linh Tố bước vào phòng, đúng lúc Bạch Khôn Nguyên quay người lại.
Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau - Mĩ Bảo Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau