Số lần đọc/download: 8584 / 10
Cập nhật: 2015-07-02 06:34:02 +0700
Chương 25
M
ãi chiều tối, Quỳnh Như mới trở lên Biên Hoà. Nàng đã ghé đến cái địa chỉ thứ bảy mới tìm được một chỗ vừa ý cho hai mẹ con.
-Trong nhà có sẵn đồ đạc mẹ ạ! -Nàng phấn khởi bảo mẹ- Mình có thể dọn đến ở ngay.
-Đi tắm rửa, nghĩ ngơi đã con! -Bà Hân giục con gái
-Cậu mợ đâu rồi mẹ?
-Chắc là ở sau vuờn. Con lấy nước trong bình thủy mà tắm. Tối rồi trời lạnh lắm.
Quỳnh Như tắm xong thì mẹ nàng cũng đã hâm nóng cơm canh. Bà dọn cơm bảo nàng:
-Mẹ cũng chưa ăn cơm.
Hai mẹ con ngồi vào bàn, không hẹn mà cùng đưa mắt nhìn nhau. Quỳnh Như mỉm cười:
-Con mệt ghê đi, nhưng bây giờ thì khỏe rồi. Ngày mai, con đưa mẹ về xem nhà. Có khả năng họ sẽ bán luôn đó mẹ.
-Con có...khám bệnh không? -Bà Hân dè dặt hỏi.
Quỳnh Như lắc đầu:
-Dạ không! Để mai mốt cũng được. Sao mẹ không ăn cơm trước với ngoại?
-Chiều nay ngoại buồn nên không chịu ăn cơm.
Cả hai mẹ con chợt im lặng. Từ trong buồng ngoại, có tiếng sụt sịt vọng ra. Quỳnh Như lắc đầu:
-Tội nghiệp ngoại quá.
Cậu Út từ sau hè bước vào:
-Chị Hai nè! Hay là...chị và cháu đừng đi -Giọng cậu nghèn nghẹn.
Quỳnh Như nhìn cậu đầy thương xót:
-Cháu đã hợp đồng thuê nhà và trả tiền trước cho người ta rồi.
-Nếu cậu biết hai mẹ con đã bán nhà dưới Sài Gòn thì...đâu có chuyện này xảy ra -Cậu Út cúi đầu, giọng run run
-Thôi đi em! -Bà Hân xen vào- Mọi chuyện đã tính toán đâu vào đấy cả rồi, không còn gì phải bàn bạc nữa.
-Cháu sẽ về thăm ngoại và cậu mợ thường xuyên hơn –Quỳnh Như hứa.
Mợ Út của nàng giờ này mới bước vào:
-Chị Hai! Chị đừng giận tụi em
-Không có chuyện giận hờn ở đây -Bà Hân lắc đầu- Hoàn cảnh của chị và cháu, cậu mợ không hiểu đâu.
Không khí như trầm hẳn xuống. Mọi người im lặng không ai nhìn ai.
Mãi đến khi lên giường, bà Hân mới nói với Quỳnh Như:
-Hồi sáng Thiên Kim có lên tìm con.
Quỳnh Như giật mình:
-Nó tìm con chi vậy mẹ?
Bà Hân ngồi dậy, quờ tay xuống sàn giường lấy ra một gói giấy to tướng đặt trước mặt con:
-Nó mang cái này lên cho con. Nghe đâu thằng Huy bảo nó mang lên...Quỳnh Như hấp tấp mở cái gói ra. Đây là quần áo mà hôm trước Huy đã mua cho nàng...phải là ý của Huy thật không?
-Thiên Kim ở chơi lâu không mẹ? –Quỳnh Như lơ đễnh hỏi.
Bà Hân lắc đầu:
-Nghe mẹ bảo con đi Sài Gòn nó về liền. Mẹ thấy Thiên Kim dạo này có cái gì khang khác Như à.
-Khác sao hả mẹ?
-Mẹ có cảm giác tình cảm của nó đối với con không còn như trước nữa.
Quỳnh Như không nói gì bởi chính nàng cũng đã thấy Thiên Kim hoàn toàn thay đổi. Nàng bắt đầu ngờ vực tình cảm của bạn từ khi biết chuyện xảy ra ở Nha Trang với người yêu Thúy Vân. Nhưng biết ra thì cũng đã muộn màng.
-Mẹ ơi! -Giọng Quỳnh Như bỗng thảng thốt.
Bà Hân giật mình:
-Gì vậy con?
-Mai mình về Sài Gòn...con có linh cảm thấy có chuyện chẳng lành rồi mẹ ơi! –Quỳnh Như nhìn trân trối vào đống quần áo.
-Con sợ thằng Huy sẽ lên đây chứ gì?
-Sau đó Thiên Kim cũng sẽ tìm tới! Chắc chắn nó sẽ rùm beng.
-Mẹ không sợ điều đó -Bà Hân nhìn con bằng ánh mắt cương quyết- Chuyện ân nghĩa với gia đình Thiên Kim xem như con đã trả xong. Nếu Thiên Kim dám đụng tới con, mẹ sẽ không tha cho nó.
Giờ đây trông Quỳnh Như thật nhỏ nhoi, tội nghiệp. Nàng rút đầu vào ngực mẹ như một chú gà con muốn tìm sự che chở của gà mẹ. Bà Hân hiểu tâm rạng của con nên bà nhè nhẹ vỗ về:
-Thôi ngủ đi con, sáng mai mình sẽ về Sài Gòn sớm.
Không có tiếng Quỳnh Như trả lời. Lát sau nghe hơi thở của con đã đều đều, bà Hân nhẹ nhàng trở dậy. Bà đã sửa soạn hành trang cho chuyến trở về của mẹ con mình.
Hôm sau, hai mẹ con ra đi thật sớm, sớm đến độ khi Huy lên tới thì chỉ còn gặp bà cụ đang ngồi khóc mờ cả đôi mắt già nua, phiền mụôn...
Chàng đã kiên nhẫn ngồi chờ đến khi vợ chồng người con trai của cụ đi làm về, nhưng cũng chẳng biết gì hơn.
-Hai mẹ con nó vừa đi sáng nay. Nếu anh lên ngày hôm qua thì đã gặp Quỳnh Như.
Vậy là lại mất dấu em rồi. Huy thẫn thờ như người mất hồn. Trên đường đến đây, chàng đã mừng háo hức bao nhiêu thì bây giờ là mệt mỏi, tuyệt vọng bấy nhiêu.
-Thế nào rồi? -Phú hỏi ngay khi vừa thấy Huy về tới.
-Vừa đi sáng nay -Huy thở dài gieo mình xuống ghế- Có lẽ cô ấy đoán thế nào tôi cũng lên nên mới đi gấp như vậy.
-Cậu có hỏi xem Quỳnh Như đi về hướng nào không?
-Về Sài Gòn! Quỳnh Như đang có mặt tai Sài Gòn này.
-Vậy thì dễ rồi! Trước sau gì cậu cũng gặp thôi mà...Phú nói một cách chắn chắn.
Huy nhăn mặt:
-Anh nói cứ y như cái thành phố này chỉ bằng cái lỗ mũi của mình vậy.
-Cậu không nghe người ta nói: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" đó sao? À, tôi nhớ ra rồi -Phú vỗ nhẹ vào trán mình- Tôi sẽ dẫn cậu đi tới chỗ bà thầy bói mà có lần Thiên Kim đã đưa tôi tới đó.
-Chi vậy? -Huy tròn mắt.
-Để bà ấy bói xem cậu có còn gặp lại Quỳnh Như không?
-Anh mà cũng tin vào trò bói toán nữa? -Huy khó chịu.
-Không tin nhưng thấy cũng vui vui -Phú gật gù- Tiện thể tôi sẽ nhờ bói xem...người ấy có để ý gì đến tôi không?
-Thúy Vân hả? -Huy bỗng phì cười- Chắc chắn cô ấy sẽ vắt giò lên cổ mà chạy khi trông thấy cái bụng phệ của anh.
-Tôi đang tập cử tạ và ăn kiêng đấy -Phú xoa bụng- Đã giảm được hai ký rồi. Hi vọng sẽ còn giảm nữa.
-Ghê thật! Thế mới biết sức mạnh của tình yêu nó kỳ diệu như thế nào! -Huy trêu anh.
-Còn cậu thì ngược lại đấy. Lúc này trông cậu xấu trai hơn tôi gấp mấy lần. Quỳnh Như đã hớp hồn cậu mất rồi.
Nhge nhắc Quỳnh Như, vẻ mặt đang vui của Huy bỗng sa sầm.
-Nếu Phật Trời không chứng soi cho lòng thành của tôi thì thật là bất công.
-Lúc nãy Thiên Kim có gọi điên thoại đến tìm cậu -Phú sực nhớ- Tôi bảo cậu đi ra cảng nhận hàng rồi.
-Tôi có cảm giác Thiên Kim bị tâm thần -Huy cau mặt- Chẳng biết thằng cha kia có làm gì tổn thương đến thần kinh của cô nàng hay không?
Ngay lúc đó, chàng lại nhớ tới Quỳnh Như, nhớ tới đêm đầu tiên của hai người. Cơn cuồng nộ đã khiến chàng đối xử quá sức thô bạo, tàn nhẫn đối với nàng. Giờ đây, mỗi lần nhớ lại chàng không thể tìm đủ ngôn từ để nguyền rủa mình.
-Tới giờ làm việc rồi -Phú bỗng đứng dậy- Để tôi bảo Thu Hà mang mấy bảng kê khai danh mục các mặt hàng thị trường đang cần đến cho cậu xem để lập kế hoạch khai thác.
Phú đi một lát thì Thu Hà đến. Nàng trao giấy tờ cho cấp trên rồi im lặng ngồi chờ.
Huy xem xong ngẩng lên:
-Có chuyện gì vậy?
-Ba mẹ em mời anh đến dự tiệc mừng thọ nội của em –Thu Hà nhìn Huy chăm chú- Anh đến nha.
-Bao giờ?
-7 giờ tối nay.
Huy giở sổ công tác xem qua rồi gật đầu:
-Được rồi! Còn gì nữa không?
-Hồi sáng này...vợ anh gọi điện thoại cho em- Thu Hà ngập ngừng.
-Thiên Kim gọi điện thoại cho cô à? Chi vậy?
-Chị ấy mắng em và đe dọa đủ thứ.
-Mụ ấy điên rồi chắc! -Huy bực tức buột miệng- Cô trả lời thế nào?
-Em bảo...nếu chị cứ ghen tuông mãi như vậy thì...cũng giống như người ta vẽ đường cho hưu chạy.
-Nghĩa là sao? -Huy ngớ người ra.
-Nghĩa là...có ngày em sẽ giành mất anh -Thu Hà nói nhanh.
Thấy câu chuỵên đã đi quá đà Huy nghiêm mặt:
-Tôi khuyên cô không nên nghĩ đến điều đó. Rồi sẽ có lúc cô hiểu vì sao lại như vậy. Điều quan trong là cần phải giữ mối quan hệ thật đúng mực giữa chúng ta. Cô là nhân viên còn tôi là ông chủ.
Thu Hà bướng bỉnh:
-Không ít những ông chủ yêu nhân viên đấy thôi.
-Tôi không thuộc những ông chủ như vậy. Cô về phòng làm việc đi -Giọng Huy thật nghiêm khắc.
Cô thư ký giận dỗi bỏ ra ngoài phòng, Huy không nhìn theo mà lại chăm chú vào đống giấy tờ, hồ sơ trước mặt. Chỉ có cách ấy mới giúp chàng tạm quên được Quỳnh Như. Chàng biết rằng nàng đang ở một nơi nào đó cách mình không xa nhưng niềm hy vọng gặp lại nàng thì lại nghìn trùng dịu vợi.
Buổi tối thấy Huy sửa soạn đi dự tiệc, Thiên Kim nằng nặc đòi theo. Chàng bực dọc quát:
-Người ta có mời cô đâu mà đòi đi?
Ngay lập tức Thiên Kim quát lại:
-Vậy thì kẻ đó là người bất lịch sự! Vợ chồng người ta mà tại sao lại mời có một người.
-Ai vợ chồng vói cô? -Huy trừng mắt.
Thiên Kim loay hoay mất mấy giây rồi mới ném giấy đăng ký kết hôn ra trước mặt Huy:
-Cái này nó nói đấy.
Nàng vừa dứt lời thì đã nghe một tiếng "r...ẹ...t" trầm trầm vang lên. Tờ giấy được bọc nhựa cẩn thận phút chốc bị xé toạc. Thiên Kim thất kinh vì sự bất cẩn của mình. Từ trước tới nay, chưa bao giờ nàng đám đưa cho Huy cầm đến tấm "bùa hộ mệnh" ấy.
-Trời ơi! Anh làm cái gì vậy? -Nàng hét lên.
Huy không trả lời mà bật hộp quẹt châm lửa đốt luôn những mảnh giấy. Mùi nhựa khét lẹt bốc lên xộc vào mũi Thiên Kim khiến nàng lồng lên.
-Tôi sẽ kiện anh.
-Tôi đang chờ để đi hầu đây! -Huy quay gót bỏ đi.
Đã mấy lần chàng muốn đưa Thiên Kim vào bệnh viện Chợ Quán để người ta khám xem thần kinh của nàng có gì bất thường không, Nhưng lần nàoThiên Kim cũng nổi cơn thịnh nộ vì nghĩ rằng mình bị xúc phạm. Còn Huy lại hy vọng khi tìm thấy "trục trặc" gì đó trong bộ não của nàng, các bác sĩ sẽ chữa lành bệnh. Lúc đó Thiên Kim sẽ tự biết mình phải xử sự như thế nào?
Nhưng xem ra chàng chẳng có khả năng đưa được Thiên Kim đến bệnh viện. Thôi thì mặc xác cô ta. Khi nào ở chán cô ta sẽ bỏ đi, lo gì.