Tôi chưa từng biết ai phải khổ sở vì làm việc nhiều quá. Chỉ có rất nhiều người khổ sở vì có tham vọng nhiều quá mà lại không có đủ hành động.

Dr. James Mantague

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 1
Cập nhật: 2020-10-23 04:17:18 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
01
Lục Thư đem chuyện trao đổi với San San và quyết định cuối cùng của hai người kể hết với Đào. Anh rất tán thành chuyện này phải được giải quyết một cách thẳng thắn và quang minh chính đại, có như vậy mới không để lại hậu quả.
Lần trước, anh và người bạn làm việc ở tòa án đã trao đổi với nhau xem làm thế nào để “chỉnh” cho tay bác sĩ định lấy trộm tinh trùng của Nhất Ức Lục một trận; người bạn này đã cung cấp mọi tài liệu về Đỗ Bì để anh giả danh một bệnh nhân của Đỗ Bì từ nhiều năm về trước thực hiện màn “rung cây nhát khỉ”, dọa tay bác sĩ kia và cả cái bệnh viện nào đó có ý đồ dùng tinh trùng để trục lợi; ngoài ra anh cũng muốn qua việc này đánh động cho một số người biết rằng, chỉ cần động đến sợi lông chân của Nhất Ức Lục thì họ sẽ nếm mùi đau khổ, chiêu này của anh cũng ngầm cảnh báo nếu họ cứ ngoan cố thì sự việc sẽ ngày càng rắc rối hơn! Ai ngờ “chữa lợn lành thành lợn què”, đám bác sĩ nọ không ngu ngốc, càng không phải là những kẻ dễ bắt nạt; và đa phần những người lao vào cuộc đấu đá là những người trẻ. Bây giờ là thời đại thông tin, chỉ cần ấn một cái là cả thành phố đều biết tất tần tật cả họ lẫn tên, kết quả là càng làm cho sự việc thêm bung bét, ồn ào. Tất cả các bệnh viện trong thành phố C có khoa điều trị vô sinh đều biết hiện giờ trong thành phố có một người có lượng tinh trùng ưu việt rất lớn mà thị trường tinh trùng đang rất cần. Người đó còn trẻ lắm, “thời kỳ khai thác còn rất dài” đó quả là một cái mỏ giầu có, với nguồn “tài nguyên” bất tận, chỉ một bên tinh hoàn của anh ta đã chứa cả một kho tinh trùng. Trong cuối Tư bản luận, Mác đã viết: “Một khi có lợi nhuận thích đáng thì nhà tư bản sẽ thúc đẩy hoạt động. Nếu có 10% lợi nhuận thì nhà tư bản này sôi nổi hẳn lên, nếu có 50% lợi nhuận thì họ sẽ hăng hái lao vào nơi hiểm nguy; nếu có 100% lợi nhuận, họ dám chà đạp lên luật pháp, nếu có 300% lợi nhuận thì họ sẽ cả gan phạm vào bất cứ tội ác nào, thậm chí coi thường cả mối nguy hiểm bị treo cổ”. Tinh trùng siêu siêu nhỏ nên không được tính bằng mililit mà phải đếm chúng qua kính hiển vi; trong một mililit tinh dịch có đến một tỉ sáu con tinh trùng! Đỗ Bì từng tuyên bố “phải làm cho một tỉ sáu tinh trùng này biến thành một tỉ sáu nhân dân tệ”, đó chỉ là một ước đoán cực kỳ chủ quan và không xác đáng; thật ra phải nói lợi nhuận trong việc mua bán tinh trùng là không thể tính nổi. Cho nên một số người tuy biết là khó khăn vất vả nhưng vẫn cố lao đầu vào! Số người để mắt đến Nhất Ức Lục ngày càng nhiều, vì vậy những là “hăng hái lao vào nơi hiểm nguy”, “chà đạp lên luật pháp”, “cả gan phạm vào bất cứ tội ác nào” đều có khả năng xảy ra. Hiện giờ, việc Đào sợ nhất là có kẻ đứng lên kêu gọi một cuộc sục sạo trên mạng liên kết, nếu thế thì Nhất Ức Lục sẽ lộ ngay, cậu ấy sẽ không có cách nào để trốn thoát. Và khi ấy, cậu sẽ gặp nhiều mối nguy hiểm như bị lừa phỉnh hoặc bị bắt cóc bất cứ lúc nào! Dù Đào có đề phòng cũng khó mà trở tay kịp. Anh không dám nói điều đó với Lục Thư vì nếu nói ra, sợ rằng cô sẽ càng thêm lo lắng, anh chỉ còn cách nhân lúc Nhất Ức Lục không có nhà, lục soát mọi ngăn kéo trong phòng của cậu, thu hết ảnh của Nhất Ức Lục rồi cất vào một nơi chỉ có anh biết.
Đào nhờ “đi một ngày đàng học một sàng khôn” nên anh không dám sử dụng người thân tín làm các công việc vặt vãnh đó nữa!
Anh cũng rất tán thành ý của hai cô là chỉ có San San mới đủ kinh nghiệm để dạy Nhất Ức Lục làm tình. Vì cho dù không thành công thì San San cũng sẽ tìm được vấn đề tâm lý của cậu ấy, đó là điều mà bất kỳ một bác sĩ tâm lý hoặc một kỹ nữ chuyên nghiệp nào cũng đều không làm nổi; ngay cả Lục Thư cũng tìm không ra thì anh lại càng bó tay.
Có “lệnh” của Lục Thư, Đào đương nhiên phải thay cô đi “đàm phán” với Vương Thảo Căn. Anh nghĩ mãi không ra, hình như anh đã từng gặp Vương Thảo Căn ở đâu rồi thì phải? Để đàm phán thuận lợi, cần phải nắm vững tâm lí đối phương, nghĩ là làm, anh bước vào hiệu sách mua cuốn Giai thoại về những ông chủ nông dân Trung Quốc. Cuốn sách bao gồm hơn hai mươi bài phóng sự, trong đó chủ yếu là nói đến việc một số ông chủ nông thôn bị phá sản, một số dính đến pháp luật phải vào tù, có những công ty do chính tay những người nông dân sáng lập nên nhưng vì không thích ứng được với yêu cầu của thị trường hiện đại, không thực thi được cách quản lí hiện đại hóa nên cuối cùng đã bị sụp đổ; một số người khác thì không có tiếng tăm gì, mai danh ẩn tính trên thị trường kinh tế! Nhưng Vương Thảo Căn lại thuộc về số ít những người chẳng những vẫn còn hoạt động mạnh mẽ cho đến ngày nay, mà còn là một trong số các doanh nhân “chân đất” không ngừng mở rộng quy mô công ty. Một nông dân mù chữ mà vẫn có thể bon chen trong thương trường phức tạp, đầy rẫy những quỷ kế xảo quyệt, và luôn giành phần thắng về mình thì đó quả không phải là một người tầm thường!
Đào và Lục Thư trước đó đã bàn với nhau nên đàm phán như thế nào: Thứ nhất mục đích đã rõ rồi, bây giờ chỉ cần thuyết phục Vương Thảo Căn đồng ý để San San làm tình với Nhất Ức Lục, về điểm này hai người rất thống nhất với nhau. Thứ hai là định ra giới hạn đàm phán, ở vấn đề này thì ý kiến hai người lại hoàn toàn trái ngược nhau. Nếu San San không thành công trong việc dạy Nhất Ức Lục kĩ thuật làm tình thì liệu có nên tiếp tục việc ấy nữa không? Đào thì cho là nên tiếp tục nhưng Lục Thư không đồng ý. Lục Thư rất biết nhu cầu của phụ nữ. Nếu San San cảm thấy thỏa mãn, thì dù thành công, cô ấy cũng nói là thất bại để kéo dài chuyện này ra, như thế sao được? Xử lý việc này không tốt, San San sẽ giữ rịt Nhất Ức Lục không chịu buông, chiếm cậu làm của riêng mình hoặc tệ hơn cả là ép cậu phải lấy một người vợ hơn tám chín tuổi. Như vậy một mặt Lục Thư sẽ khó bề được nuôi dưỡng con của Nhất Ức Lục (nếu San San và Nhất Ức Lục thành vợ chồng, đứa bé sẽ do mẹ đẻ chăm sóc và như thế Lục Thư sẽ không có bất cứ lý do gì để nuôi dưỡng con của em trai); mặt khác, họ sẽ rất không phải với Vương Thảo Căn. Về điểm này, Lục Thư đã thuyết phục được Đào. Anh nghĩ, nếu sự việc phát triển đến mức độ đó thì Vương Thảo Căn sẽ không dễ bị qua mặt như vậy; khi ấy ông ta “phản kích” lại thì anh cũng sẽ khó bề chống đối nổi. Anh đã từng nghe nói, ba năm trước công an đã xông vào truy quét khu vui chơi mà sau này trở thành khu vui chơi San San, với lý do nơi này chứa chấp con nghiện ma túy vi phạm pháp luật. Hình như trong vụ này cũng dính đến bàn tay của Vương Thảo Căn, điều ấy đủ thấy trong tay ông ta cũng có thủ hạ và bè cánh không kém gì anh. Bởi vậy Đào đồng ý tiến hành theo phương châm của Lục Thư: nhất định phải kết thúc vấn đề nhanh gọn trong một lần duy nhất! Thứ ba, nếu chuyện ấy thành công và San San sinh được một đứa con thì đứa bé đó sẽ thuộc về Vương Thảo Căn hay Lục Thư? Về điểm này Đào thuyết phục được Lục Thư, anh nói “không chịu bỏ con săn sắt, sao bắt được con cá rô? Em không chịu trao đứa bé cho Vương Thảo Căn thì ông ta sao có thể để vợ làm công cụ dạy học giúp ta được?”
Hai người vừa bàn bạc vừa cười. Lục Thư nói thêm:
- Nếu như San San sinh đôi một trai một gái thì tốt quá, mỗi bên một đứa, trai gửi cho Vương Thảo Căn, gái trả về cho bác Lục Thư.
Độc giả đọc đến đây, xin đừng cho là tác giả nói càn nói quấy, bịa đặt vu vơ ra vẻ quan trọng hóa, kì thực những chuyện này chính là một trong những nét đặc trưng của thời đại chúng ta. Nhân đây tôi cũng xin được khẳng định mỗi một tình tiết trong phần Tiền truyện đều bắt nguồn từ cuộc sống. Chúng ta đang ở thời đại thay đổi thất thường với những chuyển biến lớn trong năm nghìn năm, như ông già bé nhỏ từng nói xã hội chúng ta đang trong trạng thái biến đổi lớn lao kỳ lạ nên không có điều gì là không thể xảy ra được. Thậm chí còn có vô số những chuyện chưa từng có trong lịch sử nhưng vì không ở trong phạm vi cuốn sách nên tác giả không đề cập đến thôi.
Tiếp đó, Đào băn khoăn không biết có nên mặc thường phục đến gặp Vương Thảo Căn không? Cuối cùng anh quyết định mặc quân phục là bởi: Thứ nhất, chắc chắn Vương Thảo Căn sẽ đặt điều kiện, bộ quân phục của anh sẽ là lời đảm bảo cho việc Lục Thư tuân thủ điều kiện mà ông ta đề xuất. Thứ hai, Vương Thảo Căn sẽ cho rằng việc đàm phán sẽ xoay quanh vấn đề “bao nhiêu tiền”, mặc cảnh phục sẽ gây ấn tượng cho Vương Thảo Căn biết ngay đây không phải vấn đề về tiền!
- Nhưng mà gặp Vương Thảo Căn ở đâu? - Đào nói, - Đây không phải việc chúng ta cầu cạnh Vương Thảo Căn, mà là việc ông ta phải cầu cạnh chúng ta, nên hẹn ở Độc Tú Cư là tốt nhất. Ông ta đến thì đến, không đến thì thôi.
Còn một vấn đề quan trọng nữa là, Lục Thư, San San và hai người đàn ông của họ cùng trao đổi với nhau, hay hai cô nên tránh đi? Cuối cùng họ quyết định sử dụng biện pháp trung gian: Trong phòng riêng của Độc Tú Cư có một thanh xà bằng gỗ cây nam chạm trổ hoa văn tinh xảo có từ thời nhà Minh, hai bên xà đều có màn mòng, mỗi khi buông màn xuống thì căn phòng sẽ được chia thành hai gian. Bốn người gặp nhau nói mấy câu xã giao rồi hai người phụ nữ sẽ xin phép cáo lui vào gian trong, để hai người đàn ông ở phòng ngoài nói chuyện với nhau. Làm như vậy, các cô vẫn nghe được câu chuyện của họ từ bên trong! Lục Thư nếu không tán thành cũng có thể đưa ra ý kiến của mình xen vào câu chuyện của họ, giống như Từ Hi Thái hậu xưa buông rèm nhiếp chính vậy.
Tốt rồi! Bàn bạc xong xuôi, Lục Thư liền gọi điện thoại cho San San, mời vợ chồng tổng giám đốc Vương đến Độc Tú Cư “thưởng trà”.
102
Hôm đó, Vương Thảo Căn “giao ban” ở chỗ San San, cô vừa cởi áo ngoài, lấy dép đi trong nhà giúp Vương Thảo Căn vừa nói:
- Anh ạ, em nói mãi cuối cùng Lục Thư cũng đã thông rồi, chị ấy bằng lòng để em trai hiến tinh trùng cho ta nhưng kèm theo điều kiện, lại còn nói người yêu chị ấy sẽ đích thân trao đổi với anh. Em không biết là điều kiện gì, nhưng chắc lại là tiền thôi!
Vương Thảo Căn nghe cô nói vậy rất vui:
- Chết tiệt! Tôi biết ngay mà! Xã hội bây giờ đái cũng phải mất tiền, nói gì đến việc xin tinh trùng của người ta nữa! Chuyện tiền nong thì tôi không lo! Chúng nó đòi bao nhiêu tôi sẽ trả bấy nhiêu. Người yêu của cô ta làm nghề gì?
San San đáp: “Hình như là sĩ quan cảnh sát”.
- Thế thì đúng rồi! Đúng rồi! Cảnh sát đòi tiền, chuyện muôn thuở ấy mà! Mẹ nó chứ! Bọn cảnh sát vòi tiền còn khá hơn cái đám quan chức quan liêu, vừa thấy tiền là đã nhao nhao như ruồi lao vào cứt. Xua được bọn này thì bọn khác đã kéo đến!
Không biết chuyện làm ăn hôm nay của Vương Thảo Căn có gặp ông nào gây khó dễ không mà vừa về đến nhà đã chửi rủa ầm ĩ. Không đợi cho San San mở miệng ông đã cắt ngang.
- Hẹn ở đâu? Lúc nào? Việc này phải càng nhanh càng tốt, không lại giở quẻ, rách việc!
San San ngọt nhạt trả lời:
- Nếu anh đồng ý gặp, em sẽ gọi điện cho chị ấy lại hẹn địa điểm và thời gian! Em nói này, anh đừng đưa nhiều tiền quá, nhiều nhất là từ tám đến mười vạn thôi, như vậy là quá lắm rồi! Nói thật, em cũng chẳng nôn nóng gì đâu! Đẻ với đái, đúng là tội nợ, lại phải vác cái bụng chửa trong mười tháng trời, đi lại bất tiện lắm!
Vương Thảo Căn cười, an ủi:
- Chẳng phải em muốn kéo dài tuổi thọ, tăng cường sức mạnh ý chí cho tôi sao! Chuyện là do em đề xuất ra đấy, cô vợ chết tiệt của tôi ạ! Tội nợ đó em không gánh thì ai gánh? Tôi sẽ thù lao hậu hĩnh cho em!
San San nói:
- Em làm vậy chẳng phải là vì ông chồng chết tiệt của em đấy sao? Em cần thù lao chứ? Chỉ mong ông thọ thêm được mấy năm thì đó là thù lao quý nhất cho em rồi!
Vương nghe San San nói thế thì rất vui:
- Vẫn chỉ có San San là tốt với tôi nhất! Nếu em “thèm” thì tối nay tôi “yêu” em thêm một chút nhé?
- Chỉ có đồ quỷ nhà ông mới thèm làm cái trò ấy... - San San phát vào người Vương Thảo Căn một cái. - Vừa nghe đến chuyện “mượn tinh trùng sinh con” đã mất hồn mấy ngày hôm nay rồi. Ngay cả chuyện ấy ông cũng lười, chứng tỏ ông ngủ với em chỉ cốt để sinh con trai thôi!
Thật vậy! Vương Thảo Căn từ sau khi có ý định “mượn tinh trùng sinh con” thì nhiều lần lẩn tránh chuyện quan hệ vợ chồng, có thể thấy những lời ông nói với chủ nhiệm Lưu là rất thật, làm tình đối với ông chỉ thuần túy là để sinh con, nhất là để sinh được một đứa con trai! Nhưng việc này có thể được giải quyết bằng cách mượn tinh trùng thì hà tất gì ông phải bắt mình chịu khổ!
Hai người đang chuyện trò với nhau thì Lục Thư gọi điện đến hỏi tổng giám đốc Vương khi nào có thời gian xin mời đến Độc Tú Cư “thưởng trà”. Vương Thảo Căn giơ tay ra hiệu: Ba giờ chiều thứ bảy. Sau đó dặn cô:
- Em đừng để cho họ nghĩ rằng ta nóng lòng sốt ruột, cứ cho họ chờ thêm vài ngày nữa đã!
103
Đúng như đã hẹn, San San và Vương Thảo Căn đến Độc Tú Cư. Mọi việc diễn ra như Lục Thư và Đào dự kiến; thoạt đầu mọi người lịch sự giới thiệu và làm quen với nhau, sau đó Lục Thư kéo San San vào gian trong được ngăn bằng màn.
- Chị em chúng ta vào đây nói chuyện riêng nhé, cô và tôi tâm sự thì chẳng bao giờ hết! Nghe làm gì chuyện của cánh đàn ông, cứ để cho họ nói chuyện của họ.
Đào và Vương Thảo Căn cùng ngồi xuống, Vương Thảo Căn cười nói:
- Cảnh sát Đào, chúng ta có quen biết nhau đấy, anh chính là người đọc báo cáo ở hội nghị chính trị hiệp thương thành phố ta!
- A! Tôi cũng nhớ ra rồi! - Đào cười đáp. - Hóa ra là tổng giám đốc Vương tiếng tăm lừng lẫy! Vừa rồi tôi cứ láng máng hình như đã gặp ông ở đâu đó thì phải, nhưng nghĩ mãi không ra.
- Anh là người đọc báo cáo trên bục còn tôi chỉ ngồi dưới bục nghe thôi, làm sao anh nhận ra tôi được!
- Không dám, không dám! Cái gì mà trên bục với chả dưới bục? Tôi đến đó là để báo cáo công tác với Hội đồng Chính trị hiệp thương các ông đấy chứ! - Đào nói tiếp, - Các ông đâu chỉ đến để nghe báo cáo, mà còn là những người có nhiệm vụ thẩm tra công tác của cảnh sát chúng tôi. Hôm đó tôi rất căng thẳng, lo lắng vì sợ các ông có chỗ không hài lòng.
- Cảnh sát các anh phải chịu nhiều vất vả để giữ trật tự trị an trong thành phố, được như thế này thì chúng tôi phải cảm ơn các anh mới phải! - Vương Thảo Căn trầm xuống, - Thực ra, ủy viên Chính trị Hiệp thương chúng tôi đều biết nghề cảnh sát rất vất vả, lương lại ít, cần phải tăng thu nhập cho các anh! Chính vì thế mà tôi đã ký tên vào bản đề án đề nghị tăng lương cho cảnh sát của Hiệp hội chính trị hiệp thương đấy.
Thực ra, khi Hiệp hội chính trị hiệp thương thành phố họp chỉ cần có người đưa đề án của mình ra trưng cầu ý kiến thì thể nào Vương Thảo Căn cũng vung bút ký luôn tên mình vào. Thậm chí có lúc hai loại đề án rất trái ngược nhau, nhưng đều có chữ ký của ông ở đấy. May mà mấy loại đề án này có đưa ra cũng chẳng có ai để mắt đến, nên chả có người nào đến hỏi Vương xem bản đề án nào mới là ý kiến thật sự của ông. Việc ký kết những bản đề án đó chỉ là để đáp ứng sở thích ký tên của ông, chứ ông đâu có ý định đề đạt kiến nghị lên trên, càng không phải là để phản ánh ý kiến dân chúng về tình hình xã hội hoặc hiến kế, hiến sách gì hết. Những mắc mớ trong sự phát triển của công ty tư nhân, ví dụ như ban ngành xét duyệt nào đấy đến bới chuyện thì họ chỉ cần bỏ ra một ít tiền là giải quyết được ngay, vừa hữu hiệu vừa nhanh gọn hơn mấy cái đề án nghiêm túc đó. Doanh nhân “chân đất” Vương Thảo Căn đã sớm rút ra được kinh nghiệm: Bất kể công vãn, giấy tờ gì khi đến những nơi kí duyệt đều phải được bôi trơn bằng nhân dân tệ! Không có nhân dân tệ thì chẳng ai thèm động tới đống công văn, giấy tờ ấy cả! Tham ô, đút lót kìm hãm sự phát triển của công ty tư nhân, nhưng đó lại là điều kiện tiên quyết để phát triển loại hình kinh tế này. Hiện tượng kì quặc này không có gì là lạ dưới con mắt của Vương Thảo Căn.
Thấy Vương Thảo Căn tỏ ý bất bình vì thu nhập của ngành cảnh sát quá thấp, Đào hiểu ngay Vương cho rằng mình mời ông ta đến đây là để trao đổi vấn đề tiền nong trong việc mượn tinh trùng sinh con. Vương Thảo Căn đã lót đường ngay từ đầu để cho anh thấy rằng, theo cách nhìn nhận của ông ta, vì lương cảnh sát quá thấp nên anh có đòi nhiều tiền một chút cũng là lẽ đương nhiên, điều này chứng tỏ ông ta rất tinh khôn.
- Thực ra, anh em cảnh sát chúng tôi đều vì nhân dân phục vụ thôi, chứ có băn khoăn gì vì chuyện lương lậu đâu, chỉ cần dân chúng được yên bình thì có vất vả nữa cũng là việc đáng làm! - Đào nói tiếp - Trên đời này, rất nhiều thứ dù có tiền cũng chẳng thể mua nổi, tổng giám đốc Vương thấy tôi nói thế có đúng không?
- Rất đúng! - Vương Thảo Căn trả lời - Tuy nhiên, đáng làm hay không đáng làm, cũng phải xem là nhiều tiền hay ít tiền đã. Nhiều tiền thì nên làm, ít tiền thì không làm. Anh thấy có phải không?
Vương Thảo Căn quả không hàm hồ, lại rất biết nói chuyện! Vừa mới ngồi vào bàn, Đào đã lập tức nhận ra sự lợi hại của ông ta, con người này thật không dễ đối phó!
Hai người tiếp tục thăm dò nhau, Đào sợ rằng mình không phải là đối thủ của Vương Thảo Căn nếu cứ đàm phán theo kiểu này thì anh e mình sẽ hớ hênh để ông ta bắt bài. Anh đành lái câu chuyện sang hướng khác:
- Tập đoàn của tổng giám đốc Vương đã tạo công ăn việc làm cho hàng vạn người lao động, thật là một cống hiến to lớn cho xã hội. Hôm nay tôi xin được trao đổi thẳng thắn mọi việc với ông, tôi nghe nói ông muốn xin tinh trùng em trai chúng tôi để có đứa con nối dõi tông đường. Tôi và bạn gái tôi đã bàn bạc, chúng tôi chấp nhận để ông được toại nguyện mà không cần một xu nào cả! Em trai chúng tôi sẽ hiến tinh trùng cho ông, cũng giống như hiến máu thôi! Chúng tôi cho rằng, làm như vậy công tư hai đằng đều hợp lý!
Vương Thảo Căn cười ha hả nói:
- Cái gì mà mượn tinh trùng sinh con chứ, đó đều là chủ ý của bà nhà tôi! Tôi hiện đã có đến năm đứa con rồi, lại còn muốn thêm nữa sao? Các vị có ý tốt, chúng tôi xin nhận. Vương Thảo Căn tôi lăn lộn trong xã hội biết bao năm, xưa nay chưa từng trục người khác, nhưng việc không phải mất tiền thì tôi không làm! Anh đã nhắc đến thì tôi cũng xin nói thực rằng, tôi rất cám ơn anh và Lục Thư, song tôi không muốn mượn tinh trùng sinh con nữa. Nếu cần, tôi sẽ tìm người bán. Hôm nay được làm quen với anh và Lục Thư, coi như tôi đã không mất công đến đây.
Vương Thảo Căn nói xong, chiêu một ngụm trà, rồi ra vẻ không muốn nhắc đến chuyện “mượn tinh trùng sinh con” nữa, ông đứng dậy:
- Chà, chà! Độc Tú Cư của hai vị tôi đã được nghe nói đến từ lâu. Hôm nay mới được nhìn tận mắt, quả thật danh bất hư truyền! Thật là an nhàn, thư thái! Giá như hồi San San nhà tôi bắt tay vào tu sửa, trang hoàng khu vui chơi mà được cô Lục Thư đến tham mưu một chút thì hay biết chừng nào!
Ở gian trong, hai người phụ nữ thấy như vậy đều lo cuống lên, họ cho rằng mọi việc sắp hỏng bét đến nơi. Vương Thảo Căn xem ra không chút hứng thú với chuyện mượn tinh trùng sinh con nữa, sắp “bai bai” thật rồi. Lục Thư vội từ bên trong bước ra:
- Tổng giám đốc Vương, sao ông lại nói thế? Khu vui chơi San San là nơi giải trí hiện đại, từ âm nhạc đến các vũ điệu đều mang phong cách hiện đại, thịnh hành đâu có quê mùa như Độc Tú Cư? Chủ ý của San San đúng đấy! Như thế sẽ vừa hào hoa, vừa lộng lẫy lại vừa mang tính hiện đại! Nếu như tổng giám đốc Vương có thời gian, xin mời ông dạo chơi thưởng lãm tệ xá một chút, rồi xin đóng góp ý kiến quý báu với chúng tôi.
- Hay, hay, hay! - Vương Thảo Căn tỏ ý rất vui, ông nói tiếp - Tôi còn chưa “hoan nghênh” nơi này của hai vị. Hôm nay may mà không có chuyên gì gấp gáp, tôi xin được tham quan quý cư một chút để mở tầm mắt, đó cũng là việc hay nên làm!
Tuy Vương Thảo Căn dùng sai từ “hoan nghênh” nhưng “khuyết điểm không che lấp được ưu điểm”. Sự tinh khôn của con người này thật đúng là danh bất hư truyền!
104
Lục Thư và Đào đành dẫn Vương Thảo Căn và San San đi tham quan Độc Tú Cư.
Hôm nay là thứ bảy Độc Tú Cư có tiết mục biểu diễn cắm hoa, Vương Thảo Căn rất thích thú. Bốn người họ cùng ngồi xuống vừa uống trà vừa thưởng thức thú chơi tao nhã này.
Vương Thảo Căn trầm trồ:
- Chà, chà! Thật không thể tưởng tượng nổi thú chơi này lại cần đến trình độ “học vấn” cao siêu như vậy! Chỉ với mấy cành cây khô và hai, ba bông hoa mà cắm trông đẹp phết! Không đơn giản! Quả là không đơn giản!
Xem biểu diễn cắm hoa xong, Vương Thảo Căn lại xem biểu diễn trà nghệ. Hôm nay người biểu diễn trà nghệ lại đúng là Nhị Bách Ngũ. Thấy Lục Thư đưa mấy người đến xem, cô biết ngay là khách quý của Lục Thư, Nhị Bách Ngũ liền pha loại Đài Loan động đỉnh thượng hảo hạng rồi rót ra chén nhỏ cẩn thận mang đến mời Vương Thảo Căn, sau đó đặt hai tay lên eo, khum người chúc Vương Thảo Căn “vạn phúc kim an”.
Vương Thảo Căn ngửa cổ uống một hơi hết luôn.
- Chà, chà! Thơm thật! Tôi chưa bao giờ được uống loại trà nào ngon như vậy! Không biết loại trà này pha thế nào nhỉ? San San, em nên học cách pha loại trà này đi.
Dứt lời, ông chăm chú ngắm nhìn Nhị Bách Ngũ, chỉ tay vào cô ta, nói:
- Cô gái này thật tuyệt vời! Vừa xinh đẹp lại vừa lanh lợi, tay nghề cũng khéo!
Đào thấy Vương Thảo Căn tán thưởng cô gái mang hơi hướm đồng nội này liền nghĩ, có lẽ đó cũng là nguyên nhân khiến ông ta thích Nhất Ức Lục.
Không để lỡ thời cơ, anh nói nhỏ với Vương Thảo Căn:
- Cô ấy là bạn gái của em trai chúng tôi đấy!
- Khi nào thì có chuyện mừng vậy? - Vương Thảo Căn hỏi - Khi nào có chuyện mừng, tôi sẽ có hậu lễ các vị.
Đào cười nói:
- Việc đó chúng tôi còn chưa bàn đến! Em chúng tôi tuy đã hơn hai mươi tuổi nhưng ngô nghê như đứa trẻ lên mười. Đến giờ mà nó vẫn còn không hiểu được chuyện nam nữ là gì!
Vương Thảo Căn chỉ thốt lên một tiếng “A!”.
Vương Thảo Căn và San San ở Độc Tú Cư ngắm cảnh uống trà một lúc thế mà đã hết hơn tiếng đồng hồ. Vương Thảo Căn liền cáo từ:
- Cám ơn nhiều, cám ơn nhiều! - Vương Thảo Căn bắt tay Lục Thư, sau đó bắt tay Đào. - Lần sau tôi sẽ làm chủ xị, mời hai vị đến Hồng Vận Lâu ăn một bữa cơm đạm bạc. Ở đấy có mấy món ăn cũng khá lắm, đầu bếp Hồng Công của chúng tôi cũng có chút tay nghề.
Lục Thư và San San đi lên trước, trông rất thất vọng, nhất là San San mặt đầy vẻ buồn phiền. Đào cùng Vương Thảo Căn đi phía sau. Đến cổng, hai người đàn ông lại khách khí chào nhau một hồi, sau đó họ bắt tay nhau lần nữa. Lúc này, Vương Thảo Căn mới buông một câu có vẻ vu vơ:
- Anh Đào này, chúng tôi cám ơn ý tốt của hai vị. Tuy nhiên, tôi muốn hỏi một chút. Lúc nãy anh có nói nhắc đến việc “hiến tặng” gì đấy, như thế là sao? Tôi chưa được rõ lắm?
Đào nói:
- Thôi nói chuyện đó làm gì! Gác lại, gác lại đã! Tôi chỉ muốn nói với ông rằng, việc đó không liên quan gì đến chuyện tiền nong cả. Ông cứ nghĩ mà xem, tôi và ông đều biết rõ, tinh trùng là thứ quý báu nhất của người đàn ông. Nhất là chuyện này lại liên quan đến cậu em chúng tôi, chúng tôi sao có thể đem bán lấy tiền được? Chúng tôi thật sự muốn giúp ông, mà như thế cũng tốt cho em mình, chúng tôi muốn nó hiểu rằng hiến tinh trùng cho ông là việc rất đáng làm. Chỉ có vậy thôi, ngoài ra không có ý gì khác!
Vương Thảo Căn bỗng dừng lại không bước tiếp nữa:
- Vậy thì bây giờ tôi muốn nghe xem chuyện gì mà lại vừa tốt với tôi, vừa tốt với cậu nhà?
Đào cười có vẻ xin lỗi:
- Điều này... Nếu như ông Vương muốn nghe chuyện của chúng tôi, chỉ e đứng ngoài cửa trao đổi không tiện. Vậy thì, hoặc là lần sau chúng ta sẽ bàn chuyện này, hoặc là quay vào để nói tiếp, ông thấy thế nào?
Vường Thảo Căn liếc nhìn đồng hồ Rolex trên tay, thấy chưa đến năm giờ, ông vừa do dự vừa hiếu kỳ:
- Vẫn còn chút thời gian, vậy chúng ta cùng vào nhà để bàn việc nhé. Tôi thấy thời gian không còn nhiều, mà chuyện này chắc nói vài lời cũng không xong được.
105
Bốn người ra đến cửa rồi lại quay lại, lúc này mọi thứ trên bàn đã được dọn đi, Lục Thư vội bảo người làm đem trà và bánh trái ra.
Đào nói:
- Tôi thấy tốt nhất là hai cô sang phòng bên cạnh để chúng tôi bàn chuyện với nhau. Các vị thấy thế nào?
- Phải đấy! - Vương Thảo Căn tán thành ngay - Có phụ nữ ở đây, đàn ông không tiện nói chuyện. Vậy xin lỗi cô Lục Thư nhé!
Lục Thư và San San nhanh chóng rút lui. - Vâng, hai người cứ nói chuyện tự nhiên.
Hai người đàn ông cùng ngồi trên hai chiếc ghế thái sư bằng gỗ đỏ, cách nhau qua chiếc bàn trà. Trong các phòng khách cổ điển Trung Quốc, với mong muốn cuộc đàm thoại thêm phần thoải mái nên người ta thường bố trí để hai bên đều nhìn về phía trước, tránh nhìn thẳng vào nhau. Vương Thảo Căn và Đào vừa thân mật vừa kính cẩn ngồi nói chuyện; nếu câu chuyện không được ăn ý thì họ đều nhìn thẳng về phía trước, không nhìn vào mắt nhau để tránh lúng túng, khó xử; nhưng nếu hai người hợp ý nhau thì chỉ cần quay mặt lại đã thấy gần gũi như anh em, thật là vô cùng thuận lợi. Việc nghiên cứu mối quan hệ tương giao của người Trung Quốc đã có lịch sử lâu đời nên tinh tế đến mức ngay cách bố trí bàn ghế cũng rất kỹ lưỡng để hai bên đều cảm thấy thoải mát tự nhiên khi nói chuyện.
Đào biết Vương Thảo Căn vốn rất khôn khéo, linh hoạt đối phó với người như vậy còn khó hơn nhiều so với đám phạm nhân hay gây rối. Trong trường hợp này môn tâm lý học tội phạm mà anh được học không có chút giá trị nào, đối phó như thế nào với người như Vương Thảo Căn thì anh không hề có kinh nghiệm, cho nên anh đành thành thực nói rõ mọi điều với ông ta.
Đợi sau khi trà bánh đã được mang lên, anh mới rót trà mời Vương Thảo Căn, tiếp đó anh nhìn thẳng vào ông rồi như tự nói với mình:
- Ông Vương, giờ chỉ có hai chúng ta, tôi xin được nói thẳng thế này: Chúng tôi rất mừng khi nghe nói ông quý Nhất Ức Lục. Cậu em trai Lục Thư là một thanh niên tốt, sức khỏe, tư cách đạo đức tốt, lại đã từng ba lần tự nguyện đi hiến máu. Nếu ai có khó khăn cậu ấy đều nhiệt tình giúp đỡ, lúc nào cũng chỉ nghĩ cho người khác. Bây giờ thanh niên như cậu ấy rất ít. Nhưng chúng tôi cũng lo lắng cho cậu ấy lắm, đó cũng là điều mà tôi muốn nói với ông. Đã hơn hai mươi tuổi rồi mà cậu ấy vẫn không có cảm xúc gì với các cô gái. Cậu ấy bị đồng tính chăng? Không phải! Nhất Ức Lục cũng có tình cảm với cô phục vụ mà ông nhìn thấy lúc nãy, chỉ có điều yêu nhau đã lâu mà cậu ấy cũng chưa từng nắm tay cô ấy, rất mực đứng đắn, nghiêm chỉnh. Còn chúng tôi cũng giống như ông, cũng muốn em nó sớm có con. Có một điều tôi xin thú thật với ông, Lục Thư là người yêu của tôi, chứ không phải là vợ. Chúng tôi ở bên nhau đã hơn mười năm rồi, tình cảm sâu nặng như vợ chồng. Nhưng tôi còn có gia đình riêng, lại thêm một điều khó xử nữa là tôi làm công chức nhà nước nên không thể có con ngoài giá thú! Lục Thư yêu tôi nhưng chúng tôi không thể có con với nhau, tôi thật có lỗi với cô ấy! Chúng tôi đều mong Nhất Ức Lục sớm có con, để cô ấy bớt hiu quạnh và cũng là chỗ dựa tinh thần sau này Tôi mong ông hiểu cho sự dằn vặt của chúng tôi. Nếu ông muốn mượn tinh trùng của em chúng tôi sinh con thì có lẽ không cần viện đến phương pháp thụ tinh nhân tạo đâu. Chúng tôi mạo muội mong ông cho phép bà nhà cùng em nó trực tiếp sinh con. Nếu đứa bé đó là con trai thì ông đưa cháu về, còn nếu nó là con gái thì xin để lại cho chúng tôi, chúng tôi xin cám ơn bội phần. Nếu chuyện này không thành công thì sẽ dùng chuyển sang phương pháp thụ tinh nhân tạo, cho đến khi nào tổng giám đốc Vương có được con trai thì thôi. Tôi hiểu yêu cầu này vô tình vô lý, nhưng chúng tôi cũng phải nghĩ mãi mới dám nói, chúng tôi không đành lòng để em trai mình tự xuất tinh cho người khác. Ông Vương, chúng ta đều là những người từng trải, lúc trẻ cũng có thủ dâm để giải quyết nhu cầu sinh lý, nhưng thực ra điều đó rất hại sức khỏe của mình! Nếu em trai chúng tôi quan hệ với một người phụ nữ có kinh nghiệm thì nó sẽ biết được khoái cảm của tình dục. Được như vậy thì ông sẽ có con trai còn chúng tôi cũng giải quyết được mối lo buồn bấy nay. Vì Lục Thư và tôi đều không thể là người dạy em trai mình làm tình, có phải thế không ạ? Chỉ khi nào chính bản thân được thể nghiệm thì nó mới thật sự hiểu được vấn đề. Mà cho dù nếu cậu ấy vẫn không hiểu ra được, thì một phụ nữ thông minh như cô San San cũng có thể giúp chúng tôi biết tâm lý cậu ấy đang gặp vấn đề gì?
Đào nói một mạch vẫn không thấy Vương Thảo Căn phản ứng gì mà chỉ nghe thấy tiếng ông uống trà ừng ực. Anh suy đoán: “Vương Thảo Căn đã không nổi trận lôi đình ngay sau khi anh vừa dứt lời thì có thể việc này không phải không có khả năng thực hiên”.
Vương Thảo Căn sau khi uống liền mấy ngụm trà, vẫn không thốt ra lời nào. Đúng năm phút sau ông ta mới mở miệng:
- Khi còn trẻ, tôi cũng không hiểu chuyện đó lắm! Lúc sắp kết hôn mấy người lớn trong thôn trêu chuyện ấy, tôi mới hiểu được chút ít. Nhưng không phải còn cô gái biểu diễn trà nghệ sao?
Đến lúc này Đào chỉ còn cách nói dỗi:
- À! Cô gái đó cũng chẳng khác gì cậu ta, ngây thơ hết sức. Cô ấy vẫn còn trinh, chuyện ấy cô ta còn không hiểu thì làm sao dạy người yêu được? Nếu không thì hai đứa chúng nó đã sớm có con với nhau rồi.
Vương Thảo Căn lại uống thêm một ngụm trà nữa, rồi bỗng “cạch” một tiếng, ông đặt chén trà xuống bàn:
- Đù cha nó! Anh nói rất thật nên tôi mới hiểu rõ mọi việc. Tôi vốn cứ tưởng là các vị đòi tiền. Tiền bao nhiêu tôi cũng không tiếc, nhưng muốn San San của tôi ngủ với cậu ta thì quả thực tôi phải cân nhắc đã! Cảnh sát Đào, anh thử nghĩ xem, nếu có kẻ muốn làm tình với Lục Thư thì anh sẽ như thế nào?
Đào nói:
- Chính vì thế tôi mới nói yêu cầu của chúng tôi thực là vô tình vô lý. Về điều này, tôi hoàn toàn hiểu tâm trạng của tổng giám đốc. Lòng vả cũng như lòng sung thôi, có ai lại muốn để người yêu mình quan hệ với người đàn ông khác chứ! Nhưng cũng phải xem xem làm như vậy có nên không? Nếu ông cảm thấy nhất định phải có con trai thì đó là việc nên làm! Còn nếu ông coi trọng vấn đề đức hạnh của người phụ nữ thì không nên làm! Nếu không đồng ý với những lời tôi vừa nói thì việc ông đến đây đã là nể mặt chúng tôi lắm rồi, coi như đây là cơ hội để chúng ta kết bạn với nhau. Những lời tôi nói xin ông đừng để bụng, sau này chúng ta sẽ không nhắc đến chuyện đó nữa!
- Chà chà! - Vương Thảo Căn cất tiếng cười khô khốc - Như vậy là anh đẩy tôi vào tình huống khó ăn khó nói rồi! Đồ chết tiệt! Cả đời tôi chưa bao giờ lại gặp một việc như thế này! - Vương Thảo Căn bây giờ mới quay lại với cái kiểu ăn nói thô tục của mình, những là “đồ chết tiệt”, “đù cha nó”... đều văng cho bằng hết, khác hẳn với hình ảnh lịch lãm lúc nãy!
Thấy vậy, Đào vội té nước theo mưa:
- Chúng tôi biết yêu cầu của chúng tôi làm khó ông. Cho nên ông Vương ạ, về việc này chúng tôi xin bảo đảm: Một là, như tôi vừa nói, sau khi em trai Lục Thư và San San quan hệ với nhau mà không có con thì chúng tôi sẽ dùng tinh trùng của cậu ấy để thụ tinh nhân tạo cho đến khi ông được bế con trai mới thôi. Hai là, nếu San San sinh con, em trai chúng tôi sẽ rời khỏi thành phố C không gặp lại cô ấy nữa, cho đến khi nào ông đồng ý để cậu ấy trở về. Ba là, xin ông tin tưởng chúng tôi, bất kể đứa con San San sinh ra bụ bẫm thế nào, xinh xắn thế nào, chúng tôi cũng quyết không bao giờ làm phiền ông hoặc tung tin nhảm nhí khắp nơi như những người đẻ hộ khác! Cháu bé là của ông, sẽ không ai dám nói nhăng nói cuội nửa lời.
Trước mặt con người lợi hại này, Đào và Lục Thư thống nhất nên nhượng bộ ông ta ở mức cao nhất, nhưng điều kiện thứ hai là do anh thêm vào, anh muốn nhân dịp này đưa Nhất Ức Lục ra khỏi thành phố C để tránh sóng gió cuộc chiến đoạt tinh trùng, đợi khi nào sóng yên bể lặng hãy quay trở về cũng được.
- Được! - Vương Thảo Căn đột nhiên nói rất hồ hởi. - Cảnh sát Đào, anh thẳng thắn như vậy, thì tôi cũng nói luôn! San San ấy mà, năm nay cô ấy chưa đầy ba mươi tuổi, còn tôi thì đã ngoài ngũ tuần rồi, như vậy tôi lớn hơn cô ấy hai mươi tuổi. Tôi đồng ý nhưng tôi yêu cầu anh và Lục Thư nói với San San, cô ấy phải bảo đảm chỉ có một lần duy nhất thôi. Sau này cô ấy không được làm bất cứ chuyện gì ám muội với người đàn ông khác. Không phải tôi đề phòng gì cậu em của hai vị mà là tôi đề phòng những người đàn ông khác. Anh và Lục Thư phải bảo đảm cho tôi, nếu mấy năm nữa San San thay đổi lòng dạ thì hai vị phải cầm cân nảy mực cho tôi, khi tôi trị tội cô ta, anh phải dùng mọi quyền lực giúp tôi một tay.
Lúc ấy hai người họ đã quay người lại, đối diện nhau qua chiếc bàn trà.
- Việc ấy tôi xin đảm bảo - Đào mừng rỡ nhưng không để lộ điều ấy ra nét mặt, - Tuy nhiên, lát nữa cô San San ra đây, những lời vừa nói xin tổng giám đốc Vương để tôi nói lại cho thích hợp. Ông thấy thế nào?
Vương Thảo Căn cười ha hả nói:
- Tôi có phải là thằng ngốc đâu. Tôi biết mình không nên nói những câu đó. Anh và Lục Thư nói đương nhiên là ổn nhất. Mẹ nó chứ! Hai bà vợ trước thì tôi rất yên tâm. Chỉ có San San! Anh cũng biết đấy, cô ấy đã quen với quán bar, sàn nhảy rồi. Trước đây đã có người mách với tôi, cô ấy từng được một ông già giàu sụ bao, nhưng cô ấy lại bồ bịch với một gã đàng điếm nào đó ở quầy bar rồi đá luôn ông già đó, khiến ông này vô cùng đau khổ! Cho nên tôi không thể không đề phòng.
- Được! Tôi xin nhận! - Đào như thể hiện quyết tâm với cấp trên. - Khi nào ông cần theo dõi cô ấy tôi sẽ cho người làm việc đó. Nhưng tôi nghĩ là chẳng đến nỗi ấy đâu! Theo thông tin tôi nắm được, từ khi San San tiếp quản khu vui chơi, việc kinh doanh ở đó rất tốt, lại nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật. Sau khi trở thành người của ông, tác phong của cô ấy rất đứng đắn, chẳng có gì phải nói cả!
- Đương nhiên rồi! - Vương Thảo Căn nói. - Nhưng cũng chỉ mới hơn hai năm thôi! C0n người ta không thể không đề phòng về sau. Chết tiệt! Tôi mà già thì mọi việc sẽ chẳng biết như thế nào. Thực ra, tôi thực lòng yêu quý San San nên mới nhờ hai vị đứng ra bảo đảm, gây chút áp lực với cô ấy. Nếu không, tôi cần cô ấy ở bên tôi làm gì? Chó thật! Nếu không yêu thì tôi đã chẳng bỏ mẹ đi rồi! Anh bảo có đúng không?
- Rất đúng! Rất đúng! - Đào lập tức phụ họa vào, - San San đúng là đã chiếm trọn trái tim của tổng giám đốc Vương rồi. Mà ông suy nghĩ cũng thật là chu toàn, có chút áp lực bên ngoài sẽ khiến cô ấy gắn bó hơn với ông. Tổng giám đốc Vương quả là nhìn xa trông rộng hơn bọn trẻ chúng tôi.
- Anh cảnh sát, bộ quân phục hôm nay của anh đã bảo đảm cho tôi rồi. Tôi tin hai vị sẽ không để cho em trai mình đi lại với San San sau khi họ quan hệ xong. Được như thế thì anh dễ ăn nói, tôi cũng dễ ăn nói! Em trai hai vị cũng không cần đi xa làm gì, bởi nếu San San không có thai, thì lại phải tìm cậu ấy về để thụ tinh nhân tạo.
- Điều này... - Đào nói, - Tổng giám đốc Vương, vốn dĩ tôi nên giao hẹn trước với ông mới phải, nhưng tôi sợ nói ra thì ông lại cho rằng tôi phô trương giá trị của em mình. Sự việc là như thế này...
Đào thuật lại cho Vương Thảo Căn biết tình hình thị trường và lợi nhuận thu được từ việc mua bán tinh trùng hiện tại, cùng hiện trạng đang có nhiều người nảy sinh ý đồ xấu với Nhất Ức Lục. Anh nói tiếp:
- Việc quan hệ trực tiếp giữa em trai chúng tôi với cô San San thành công hay không chỉ trong vòng một tháng là biết được ngay. Nếu không thành công, đương nhiên ta lại dùng phương pháp thụ tinh nhân tạo. Nếu thành công, tôi muốn em trai chúng tôi và bạn gái của cậu ấy đi đến nơi khác lánh nạn. Nếu San San sinh con gái thì cũng phải mười tháng nữa mới biết được. Đến khi họ trở về, thì sự nguy hiểm chắc cũng dịu rồi! Việc này còn cần đến sự giúp đỡ của ông, chúng ta cứ nói đó là điều kiện của ông, nếu không, tôi sợ Lục Thư không đồng ý. Chắc hẳn ông đã biết bây giờ đám người xấu đó rất nguy hiểm, thậm chí còn cao tay hơn cả cảnh sát chúng tôi, thủ đoạn gì chúng đều chẳng ngán. Vì thế nguy hiểm luôn rình rập quanh chúng ta, ông đừng cho vì tôi là cảnh sát mà nói như vậy.
Vương Thảo Căn cất tiếng cười. Từ lâu ông đã được nghe chủ nhiệm Lưu ca tụng chàng thanh niên đó là vật báu quốc gia, thậm chí còn hiếm hơn cả gấu trúc. Bây giờ đến gấu trúc còn bị lột da, há bọn chúng lại tha cho chàng trai trông rất bình thường này hay sao? Ông còn nghe nói, hiện nay loại tinh trùng ưu việt này rất khan hiếm trên thị trường, nếu không như vậy thì hà tất gì Đỗ Bì phải phí bao công sức lừa Nhất Ức Lục đến bệnh viện khác để lấy tinh trùng? Đào đã phải rất mất công thu xếp vụ này, vả lại ông cũng cảm thấy để anh chàng “quốc bảo” này ăn nằm với San San để cô sinh cho ông một đứa con trai là việc nên làm!
- Được! Tôi hiểu rồi! - Vương Thảo Căn hiểu ra ngay - Tôi sẽ nói đó là điều kiện do tôi đề xuất. Như vậy, cô ấy sẽ không thể phản đối mà anh cũng dễ ăn nói hơn.
- Đúng rồi! Tổng giám đốc thấy thế nào? Nếu quyết định như vậy thì ta nói với hai cô ấy ngay hôm nay hay là đợi vài hôm nữa?
Vương Thảo Căn vốn là người quyết đoán, việc đã quyết không bao giờ lần nữa:
- Vậy ta mời họ vào thôi, một năm một mười cứ nói rõ ra. Sớm chừng nào hay chừng đó, tôi cũng đã nhiều tuổi rồi, còn đợi đến bao giờ nữa?
106
Lục Thư và San San lại trở vào căn phòng riêng, thấy hai người đàn ông đều rất nhẹ nhõm, thoải mái thì biết ngay kết quả đã đúng với ý mình; San San lập tức làm ra vẻ thờ ơ, cốt để Vương Thảo Căn không nhận thấy được niềm vui trong thâm tâm cô.
Trước hết, Đào mời hai cô ngồi xuống để anh tuyên bố kết quả.
- Chị San San, tôi đã trao đổi đâu vào đấy với ông Vương rồi. Có một chút khó dễ cho chị, thật là không phải!
Đào từ tốn nói với San San:
- Hai người đàn ông chúng tôi đã nói chuyện chân thành với nhau, hóa ra ông nhà muốn có con trai chính là vì nghĩ đến chị. Ông ấy nói mình lớn tuổi hơn chị nhiều, nhỡ sau này ông ấy có bề gì chị cũng còn có đứa con trai, như vậy địa vị của chị trong nhà họ Vương sẽ vẫn vững vàng. Tấm chân tình ấy của ông Vương đối với chị thật là cảm động. Ông Vương đây vì rất thích em trai của Lục Thư lại vì muốn tốt cho chị nên mới đồng ý mượn tinh trùng sinh con, nhưng đó phải là tinh trùng của cậu ấy. Về phía Lục Thư, cô ấy xót em trai mình, không muốn để em chưa biết gì phải dùng tay giúp chị. Cô ấy yêu cầu chị trực tiếp quan hệ để chỉ dạy cho em trai cô ấy. Lục Thư và tôi bảo đảm với ông nhà là chỉ có một lần này, nếu chị mang thai và sinh được con trai thì là việc đại cát, còn nếu sinh con gái thì chúng tôi đồng ý tiếp tục dùng tinh trùng của cậu em thụ tinh nhân tạo cho đến khi nào chị sinh được con trai mới thôi...
Vương Thảo Căn lại chêm thêm vào:
- Nếu là con gái tôi cũng nuôi, rồi tiếp tục thụ tinh nhân tạo để sinh con trai!
- Đúng vậy! Đúng vậy! - Đào vội vã tiếp lời. - Dù thế nào đi nữa chị San San đều phải chịu thiệt thòi! Từ đáy lòng ông nhà rất thấu hiểu và rất ái ngại cho chị, tuy hai người không có danh phận chính thức, nhưng ông ấy vẫn muốn chung thủy suốt đời với chị. Tôi đã nói với ông Vương, bất kể sinh con trai hay sinh con gái thì ông Vương, chị, Lục Thư và tôi đều đã có quan hệ thân thích với nhau. Tôi và Lục Thư sẽ là người làm chứng cho hai vị, đồng thời có nhiệm vụ giúp đỡ hai người sống hạnh phúc đến khi răng long đầu bạc. Cả hai không được thay lòng đổi dạ. Ông Vương không được có bà Tư, còn chị cũng không được quan hệ ngoài luồng với bất cứ người đàn ông nào. Tóm lại, nếu có con trai, hai vị từ nay sẽ sống hạnh phúc suốt đời với nhau.
Nước mắt ứa ra, San San cúi đầu lau nước mắt rồi ấm ức nói:
- Tôi hiểu chứ! Tôi hiểu lắm chứ! Để cho chính ông, ông Vương ạ, được vui lòng, để cho sinh mệnh ông kéo dài, thì đồ khốn nhà ông đã bán tôi. Bây giờ mọi người đều có mặt tại đây, xin nói thực là, trước kia tôi cũng có làm nhiều điều không phải, nhưng từ khi về với ông Vương, tôi đã quyết tâm gìn giữ bản thân. Nào ngờ chính chồng mình lại bắt tôi ngủ với người khác! Vậy thì tôi xin nói: Chỉ một lần duy nhất này thôi! Nếu sau này ông lại yêu cầu tôi quan hệ với người đàn ông nào khác thì tôi thà chết còn hơn!
Dứt lời, San San gục đầu vào lòng Lục Thư khóc rưng rức, nghẹn ngào, vừa khóc vừa nói:
- Nếu không phải vì em trai của chị Lục Thư, vì tâm nguyện của lão Vương chết tiệt này, thì không người đàn ông nào được phép động vào người tôi! Đã có một gia đình yến ấm thì người phụ nữ nào còn lòng dạ ngủ với người khác? Nói thực nhé, tôi sẽ chung tình với ông ấy, chỉ yêu cầu là sau khi tôi sinh con trai nếu ông ấy lại kiếm cô Tư nào nữa thì tôi sẽ không tha cho ông ấy đâu! Lục Thư, đến lúc ấy thì chị phải đứng ra giúp tôi đấy.
- Không bao giờ! Không bao giờ! Tổng giám đốc Vương đâu phải là người như vậy? Cô cứ yên tâm đi! - Lục Thư vỗ lưng San San dỗ dành rồi nói tiếp - Chẳng phải còn có tôi và anh Đào hay sao? Chúng tôi sẽ không để ông nhà kiếm thêm bà khác đâu, nếu ông ấy thay lòng chúng tôi sẽ phản đối đến cùng.
San San ngẩng đầu lên, nước mắt đầm đìa:
- Các vị thấy đấy, làm như vậy chẳng phải là bắt tôi mang tội nợ hay sao? Nếu sinh con gái, tôi lại phải thụ tinh nhân tạo để sinh nữa, cứ thế cho đến khi sinh được con trai mới thôi. Tôi trở thành cái máy đẻ à? Các vị thấy hoàn cảnh tôi có đáng thương không chứ? Chưa biết chừng rồi tôi sẽ một nách ba bốn đứa con. Các vị nói đi, bây giờ làm gì có người nào đẻ sòn sòn ba bốn đứa cơ chứ?
San San đã dùng chiêu “mỡ nó rán nó” khiến việc Vương Thảo Căn đề phòng cô thay lòng đổi dạ đã xoay chuyển một trăm tám mươi độ thành ra cô đề phòng ông ta đổi dạ thay lòng! Điều này nằm ngoài dự kiến của Vương Thảo Căn, ông ta làm gì có đủ bản lĩnh để hóa giải mánh khóe của phụ nữ? Đào không phải là đối thủ của Vương Thảo Căn, nhưng Vương Thảo Căn lại không phải là đối thủ của San San. Ông nghĩ San San nói cũng đúng, cô cứ phải đẻ hết đứa này đến đứa khác, thật sự chả khác gì con lợn nái đẻ hết lứa này đến lứa khác hay sao? Nghĩ vậy, ông bỗng nói:
- San San, như vậy thực không phải với em. Thôi thế này vậy, bất kể lần này là trai hay gái tôi đều nuôi cả! Không cần em phải thụ tinh nhân tạo nữa! Em chẳng nói số tôi có con trai đó sao? Tôi cũng có cảm giác lần này em sẽ sinh con trai đấy!
Ba người nghe nói vậy đều như trút được hòn đá trong lòng. Vương Thảo Căn cười xí xóa với San San:
- Thôi đừng khóc nữa! Giờ đã hơn bảy giờ rồi! Chúng ta còn phải đến Hồng Vận Lâu ăn cơm nữa chứ!
San San lau nước mắt, thoa lại phấn son, cô mệt mỏi nói:
- Ông Vương, ông đưa Lục Thư và anh Đào đi dùng bữa đi, em không đi đâu, em muốn về nhà nằm nghỉ một lát.
Lục Thư nói:
- Nếu vậy tổng giám đốc cứ đưa San San về nhà nghỉ đi, chuyện ăn cơm để sau cũng được.
Một Tỉ Sáu Một Tỉ Sáu - Trương Hiều Lượng Một Tỉ Sáu