Số lần đọc/download: 1286 / 41
Cập nhật: 2016-06-26 15:55:02 +0700
Chương 25
Hai cuộc gặp
Thứ Ba, ngày 15 tháng Bảy năm 1997
Soho và Bờ Nam sông Thames
“Tin xấu là họ sẽ hủy chương trình Game On.”
“Hủy ư? Thật chứ?”
“Đúng, họ sẽ hủy.”
“Được. Được. Họ có chuyện biết lý do vì sao không?”
“Không. Dexy, họ chỉ cảm thấy là không chuyển tải được thông điệp lãng mạn của trò chơi máy tính này đến với khán giả xem truyền hình đêm khuya. Những người phụ trách kênh cho rằng họ chưa có được những yếu tố cần thiết, vì thế họ sẽ hủy chương trình này…”
“Tôi hiểu rồi.”
“… và bắt đầu lại với một người dẫn chương trình khác.”
“Và một tên gọi khác?”
“Không, họ vẫn gọi nó là Game On.”
“Đúng. Thế thì… thế thì nó vẫn là chương trình đó.”
“Họ sẽ tạo ra nhiều thay đổi đáng kể.”
“Nhưng nó vẫn được gọi là Game On.”
“Đúng.”
“Cùng bối cảnh, cùng kịch bản và mọi thứ.”
“Nhìn chung là vậy.”
“Nhưng với một người dẫn chương trình khác.”
“Đúng. Một người dẫn chương trình khác.”
“Ai vậy?”
“Không biết. Nhưng không phải cậu.”
“Họ không nói là ai à?”
“Họ nói là trẻ hơn. Người nào đó trẻ hơn, họ sẽ chọn những người trẻ tuổi. Đó là những gì tôi biết.”
“Vậy… nói cách khác là tôi đã bị sa thải.”
“Ừ, tôi nghĩ nếu nói theo cách khác thì đúng là vậy, trong trường hợp này, họ quyết định đi theo một hướng khác. Một hướng khác với cậu.”
“Được rồi. Được rồi. Thế… còn tin tốt là gì?”
“Gì cơ?”
“À, cậu nói, ‘Tin xấu là họ sẽ hủy chương trình đó’. Thế còn tin tốt?”
“Thế thôi. Đó là tất cả. Đó là tất cả tin tức mà tôi có.”
Cũng chính vào thời điểm này, chỉ cách đó hai dặm phía bên kia bờ sông Thames, Emma Morley đang đứng trong thang máy hướng lên trên cùng với Stephanie Shaw, người bạn cũ của cô.
“Vấn đề chính là… mình không thể diễn tả hết bằng lời được… cậu đừng khiếp sợ nhé.”
“Sao mình phải sợ chứ?”
“Em à, cô ta là một huyền thoại trong lĩnh vực xuất bản. Cô ta rất khét tiếng.”
“Khét tiếng? Về cái gì?”
“Vì là một… nhân cách lớn,” và dù chỉ có hai người trong thang máy nhưng Stephanie Shaw hạ giọng thành một tiếng thì thầm. “Cô ta là một biên tập viên tuyệt vời, chỉ là hơi… lập di một chút, vậy thôi.”
Họ đi thang máy qua hai mươi tầng lầu tiếp theo trong im lặng. Bên cạnh cô, Stephanie Shaw trông thật thông minh, xinh xắn trong chiếc áo vải nhăn trắng tinh - không, không phải áo thường, mà là một chiếc áo sơ mi nữ - váy bút chì bó đen, tóc búi gọn gàng, khác hẳn so với con người thô lỗ, ủ rũ đã từng ngồi cạnh Emma trong các buổi học phụ đạo cách đây nhiều năm, và Emma ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng mình cảm thấy khiếp sợ bởi chính cô bạn cũ của mình; cách hành xử chuyên nghiệp, cử chỉ thẳng thắn và nghiêm túc của cô ấy. Stephanie Shaw có lẽ đã sa thải người khác. Cô ấy có thể nói những câu như “Hãy phô tô cái này cho tôi!” Nếu Emma làm như thế ở trường, họ sẽ cười vào mặt cô. Trong thang máy, hai tay đan vào nhau ở phía trước, Emma bỗng cảm thấy muốn cười khúc khích. Giống như họ đang chơi một trò chơi có tên là “Văn phòng.”
Cửa thang máy mở ra ở tầng ba mươi, một khu văn phòng rộng lớn, với những cửa sổ cao làm bằng loại kính mờ nhìn ra sông Thames và Lambeth. Lần đầu tiên đến Luân Đôn, Emma đã viết những lá thư thiếu hiểu biết và tràn đầy hy vọng gửi đến các nhà xuất bản và tưởng tượng phong bì sẽ được các cô thư ký lớn tuổi đeo kính bán nguyệt mở bằng rao rạch giấy làm bằng ngà voi trong những căn phòng thời Georgia lộn xộn và tồi tàn. Nhưng nơi này bóng lộn, sáng sủa và toát lên vẻ trẻ trung, mô hình nơi làm việc hiện đại đặc trưng của giới truyền thông. Thứ duy nhất khẳng định lại với cô nơi đây hoạt động xuất bản là những chồng sách nằm rải rác khắp phòng, trên bàn, những đống đồ đạc dường như được vứt tùy tiên. Stephanie sải bước, Emma theo sau, và khắp văn phòng, nhiều khuôn mặt ló lên sau những chồng sách, săm soi nhân vật mới đến khi cô vừa cởi áo khoác vừa bước đi.
“Bây giờ, mình không đảm bảo rằng cô ta đã đọc hết, hay đọc không nữa, nhưng cô ta đã yêu cầu được gặp cậu, đây mới là điều tuyệt vời, Em ạ, thật sự tuyệt vời.”
“Mình rất cảm ơn cậu, Stephanie.”
“Em, hãy tin mình, câu chuyện của cậu rất hay. Nếu nó không hay, mình đã không đưa nó cho cô ta. Mình không bao giờ đưa những thứ rác rưởi cho cô ta đọc.”
Đó là một câu chuyện về trường học, thật sự là một cuốn tiểu thuyết dành cho thanh thiếu niên, lấy bối cảnh là một trường tổng hợp ở Leeds. Một thể loại truyện về cuộc sống thực, về Mallory Towers gan góc, lấy cảm hứng từ quá trình dựng vở Oliver!, và được kể bằng giọng của Julie Criscoll, cô gái huênh hoang, tắc trách đóng vai Kẻ Tinh Ranh. Ngoài ra còn có hình minh họa, những hình biếm họa với nét vẽ nguệch ngoạc và những bong bóng thoại đầy châm biếm giống như thứ bạn thường thấy trong cuốn nhật ký của một cô gái trẻ, tất cả đều được chèn lẫn vào nội dung truyện.
Cô đã gửi hai mươi ngàn từ đầu tiên và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi nhận được thư từ chối của từng nhà xuất bản một, tất cả đều có cùng nội dung. Không thuộc lĩnh vực của chúng tôi, xin lỗi vì không thể giúp được gì cho cô, hy vọng cô sẽ gặp may mắn ở nơi khác, và điều khích lệ duy nhất từ những lá thư từ chối này là sự mơ hồ của chúng; rõ ràng, bản viết tay này không được đọc nhiều, chỉ bị từ chối kèm theo một lá thư mẫu. Trong tất cả những thứ cô đã viết và bỏ đi, đây là câu chuyện đầu tiên mà sau khi đọc xong, cô đã không ném khắp phòng.l Cô biết nó ổn. Hiển nhiên là cô sẽ phải nhờ đến sự quen biết.
Dù quen biết nhiều bạn bè từ thời sinh viên nay đã thành đạt, nhưng cô đã thề với lòng là không bao giờ nhờ vả ai; việc núp bóng những người bạn thành công của mình chẳng khác nào xin tiền họ. Nhưng cô đã chất đầy những lá thư từ chối trong kẹp hồ sơ, và như mẹ cô vẫn thường nhắc nhở rằng cô không còn trẻ trung gì nữa. Một buổi nghỉ trưa, cô tìm một căn phòng yên tĩnh, hít một hơi thật sâu và gọi cho Stephanie Shaw. Đó là lần đầu tiên họ nói chuyện sau ba năm, nhưng ít ra họ thật sự mến nhau và sau một hồi trò chuyện vui vẻ, cô chợt hỏi: Cô ấy sẽ đọc chứ? Thứ mà mình đã viết ấy. Một vài chương và một bản thảo của một cuốn sách ngớ ngẩn dành cho tuổi vị thành niên. Nó nói về một vở nhạc kịch của trường.
Và giờ cô đang ở đây, sắp được gặp nhà xuất bản, một nhà xuất bản thật sự. Cô cảm thấy hơi chóng mặt vì uống quá nhiều cà phê, muốn phát ốm vì lo lắng, trạng thái căng thẳng phát sốt của cô càng trầm trọng hơn vì cô đã buộc phải trốn việc ở trường. Hôm nay là buổi họp quan trọng của tổ giáo viên, cuộc họp cuối cùng trước kỳ nghỉ, và giống như một học sinh hư, cô thức dậy vào sáng hôm đó, hít mũi và gọi cho cô văn thư, rên rỉ về chứng viêm dạ dày. Có thể nhận thấy rõ sự hoài nghi của cô văn thư qua điện thoại. Cô cũng sẽ gặp rắc rối với thầy Godalming. Phil sẽ rất tức giận.
Lúc này, không còn thời gian để lo lắng về điều đó bởi họ đã đến văn phòng nơi góc tường, một không gian làm việc hình lập phương bằng kính nên Emma có thể nhìn thấy dáng một phụ nữ mảnh khảnh ngồi quay lưng về phía mình, và phía trên một bức tranh toàn cảnh nhìn từ Thánh đường Thánh Paul xuống Nghị viện Anh.
Stephanie chỉ vào chiếc ghế thấp cạnh cửa.
“Cậu đợi ở đây. Xong việc đến gặp mình nhé. Rồi nói cho mình biết mọi chuyện diễn ra như thế nào. Và nhớ… đừng có sợ…”
“Họ có nói lý do không? Về việc vứt bỏ tôi ấy?”
“Thật sự là không.”
“Thôi nào, Aaron, hãy nói cho tôi biết đi.”
“À, cụm từ chính xác là, đúng, cụm từ chính xác là cậu có phong cách hơi 1989.”
“Wow. Wow. Được, tốt thôi, được, mẹ kiếp bọn chúng, đúng không?”
“Chính xác, đó là điều tôi đã nói.”
“Vậy sao?”
“Tôi bảo họ là tôi chả vui vẻ gì.”
“Được, vậy sắp tới có gì?”
“Chẳng có gì sất.”
“Chẳng có gì sao?”
“Có một chương trình về người máy đánh nhau và cậu kiểu như giới thiệu về những người máy này.”
“Vì sao những người máy đó đánh nhau?”
“Ai biết được? Tôi nghĩ đó là bản chất của chúng. Chúng là những người máy quá khích.”
“Tôi không nghĩ thế.”
“Được thôi. Thế còn chương trình xe hơi Men and Motors?”
“Cái gì, vệ tinh à?”
“Dex, vệ tinh là tương lai của truyền hình cáp.”
“Còn về truyền hình mặt đất thì sao?”
“Hơi lặng lẽ một chút.”
“Nó không lặng lẽ đối với Suki Meadows, nó không lặng lẽ đối với Toby Moray. Tôi không thể đi qua một chiếc ti vi mà không nhìn thấy cái tên Toby Moray chết tiệt đó.”
“Đó là truyền hình, Dex. Đó là điều dở hơi. Cậu ta chỉ là một tên dở người. Cậu từng là một tên dở người, giờ thì cậu ta thay thế cậu.”
“Tôi từng là một tên dở người ư?”
“Cậu không phải là một tên dở người. Ý tôi là cậu phải có những lúc thăng trầm, thế thôi. Tôi nghĩ cậu cần phải tính đến việc chuyển hướng công việc. Chúng ta cần thay đổi nhận thức của mọi người về cậu. Danh tiếng của cậu.”
“Đợi đã… tôi có danh tiếng sao?”
Emma ngồi trong chiếc ghế da thấp chờ đợi và chờ đợi, quan sát mọi hoạt động của văn phòng, cảm thấy hơi ghen tị với thế giới doanh nghiệp và những con người trẻ tuổi, thông minh đang ngồi trong đó. Đó chính là sự thèm khát. Văn phòng này chẳng có gì đặc biệt hay độc đáo, nhưng nếu so với trường tổng hợp Cromwell, nó rõ ràng mang phong cách hướng đến tương lai; một sự tương phản rõ rệt so với văn phòng ở trường, với những chiếc cốc đã ố vàng, đồ đạc sờn cũ và những bảng phân công không thân thiện, bao trùm là không khí đầy ca thán, cáu kỉnh và bất mãn. Và dĩ nhiên, bọn trẻ thật tuyệt vời, tuy chỉ là một vài trong số đó, và thỉnh thoảng chúng mới tuyệt vời mà thôi, nhưng những lần chạm trán gần đây trở nên thường xuyên hơn và đáng báo động hơn. Lần đầu tiên cô được yêu cầu “nói chuyện bằng tay”, một thái độ mới mà cô thấy khó lý giải được. Hoặc có lẽ chỉ vì cô đang mất đi sự khéo léo, sự khích lệ, và nguồn năng lượng của chính mình. Dĩ nhiên, hoàn cảnh giữa cô và thầy hiệu trưởng sẽ chẳng giúp được gì.
Sẽ thế nào nếu cuộc sống rẽ sang một hướng hoàn toàn khác? Sẽ thế nào nếu cô kiên trì gửi thư đến các nhà xuất bản khi cô hai hai tuổi? Có lẽ đó sẽ là Emma chứ không phải Stephanie Shaw đang ăn bánh sandwich hiệu Pret A Manger và mặc váy bút chì? Đôi lúc, cô đã tin rằng cuộc sống sắp sửa thay đổi chỉ bởi vì nó phải như thế, và có lẽ đây là thời điểm để thay đổi, có lẽ cuộc gặp gỡ này sẽ lại là một sự khởi đầu mới. Một lần nữa, bụng cô lại sôi lên vì lo lắng khi người đó đặt điện thoại xuống và bước đến. Marsha sẽ nhìn thấy cô ngay bây giờ. Emma đứng dậy, vuốt thẳng chiếc váy bởi cô đã nhìn thấy người ta làm thế trên ti vi, và bước vào văn phòng làm bằng kính.
Marsha - hay là cô Francomb? - là một người cao ráo và đường bệ, với chiếc mũi hơi khoằm khiến cho người đối diện cảm thấy sợ. Chớm bốn mươi tuổi, mái tóc muối tiêu của cô ta được cắt ngắn và chải về phía trước theo phong cách Liên Xô cũ, chất giọng khàn khàn, đầy uy quyền, cô ta đứng lên đưa tay ra.
“À, hẳn cô là người tôi hẹn gặp lúc mười hai giờ ba mươi.”
Emma lí nhí trả lời đúng, mười hai giờ ba mươi, mặc dù chính xác phải là mười hai giờ mười lăm.
“Seizen Sie, bitte hin(32), “ Marsha nói theo cách không thể hiểu được. Tiếng Đức ư? Sao phải nói tiếng Đức? Được, tốt nhất là nên làm theo.
“Danke(33), “ Emma đáp lại, nhìn quanh, sau đó ngồi xuống ghế sofa và quan sát căn phòng: những chiếc cúp bày trên kệ, những bìa sách đóng khung, những kỷ vật của một sự nghiệp lẫy lừng. Emma có một linh cảm mạnh mẽ rằng mình không nên ở đây, mình không thuộc về nơi này, rằng mình đang lãng phí thời gian của người phụ nữ đáng kính kia; cô ta xuất bản sách, những cuốn sách thật sự mà mọi người thường mua đọc. Chắc chắn là Marsha sẽ không dễ dàng gì với cô. Một khoảng im lặng bao trùm cả căn phòng khi cô ta hạ tấm rèm cửa và điều chỉnh chúng để che khuất ánh sáng bên ngoài. Họ ngồi trong ánh sáng chập chờn, và Emma bỗng cô cảm giác rằng mình sắp bị thẩm vấn.
32. Xin mời ngồi!
33. Cảm ơn.
“Thật sự xin lỗi vì đã để cô chờ lâu, công việc bận rộn đến mức không thể tin được. Tôi chỉ có thể bố trí vừa đủ thời gian cho cô. Tôi không muốn vội vàng. Với những thứ như thế này, điều quan trọng là phải đưa ra một quyết định đúng đắn, cô có nghĩ thế không?”
“Chắc chắn rồi, đây là việc quan trọng.”
“Hãy cho tôi biết cô đã làm việc với bọn trẻ được bao lâu?”
“À, để tôi xem nào, từ năm 1993, khoảng năm năm ạ.”
Marsha chồm người về phía trước, hỏi một cách sôi nổi. “Và cô có yêu thích công việc đó không?”
“Tôi yêu thích công việc đó, hầu như là thế.” Emma cảm thấy như thể cô hơi cứng nhắc, hơi không tự nhiên. “Khi chúng không gây khó khăn với tôi.”
“Bọn trẻ gây khó khăn cho cô ư?”
“Nói thật là đôi lúc chúng như một lũ tiểu quỷ.”
“Thật thế sao?”
“Chị biết đó. Xấc xược. Quậy phá.”
Marsha hất đầu và ngồi xuống ghế. “Vậy cô thường làm gì để phạt chúng.”
“Ồ, thường là ném ghế vào chúng! Không hẳn thế! Chỉ là những vật thường dùng, đuổi chúng ra khỏi lớp, đại loại thế.”
“Tôi hiểu, tôi hiểu.” Marsha không nói gì nữa nhưng thể hiện một sự phản đối sâu sắc. Mắt cô ta trở lại với những tờ giấy trên bàn, và Emma tự hỏi khi nào họ mới thật sự bắt đầu nói về công việc.
“À,” Marsha nói. “Tôi phải công nhận là tiếng Anh của cô tốt hơn nhiều so với mong đợi.”
“Xin lỗi, chị nói gì ạ?”
“Ý tôi là nói tiếng Anh của cô trôi chảy. Giống như cô đã ở Anh suốt cuộc đời mình.”
“Vâng… đúng vậy.”
Marsha trông có vẻ giận dữ. “Không như trong sơ yếu lý lịch của cô.”
“Xin lỗi?”
“Sơ yếu lý lịch của cô nói cô là người Đức!”
Emma có thể làm gì để sửa chữa tình huống này? Có lẽ, cô nên giả vờ là người Đức? Không được, cô không thể nói tiếng Đức. “Không, tôi chính là người Anh.” Vậy còn sơ yếu lý lịch thì sao? Cô không gửi nó.
Marsha đang lắc đầu. “Tôi xin lỗi, có vẻ như chúng ta có sự hiểu lầm ở đây. Cô là người tôi hẹn gặp lúc mười hai giờ ba mươi phải không?”
“Vâng, tôi nghĩ thế. Thế tôi là?”
“Người giữ trẻ? Cô đến đây tìm công việc giữ trẻ phải không?”
“Tôi có danh tiếng sao?”
“Một chút. Trong ngành.”
“Về điều gì?”
“Chỉ là hơi… không đáng tin cậy, chỉ có vậy.”
“Không đáng tin cậy?”
“Không chuyên nghiệp.”
“Theo cách nào?”
“Say rượu. Không nhìn vào máy quay.”
“Này, tôi chưa từng…”
“… và kiêu ngạo. Mọi người nghĩ là cậu kiêu ngạo.”
“Kiêu ngạo? Tôi tự tin chứ không kiêu ngạo.”
“Này Dex, tôi chỉ nói với cậu những gì mọi người nói thôi.”
“’Mọi người’! ‘Mọi người’ là ai?”
“Những người mà cậu đã từng làm việc cùng…”
“Thật sao? Lạy Chúa…”
“Tôi chỉ muốn nói, nếu cậu cảm thấy tôi có vấn đề…”
“Tôi không có.”
“… thì đây là lúc để giải quyết nó.”
“Nhưng tôi không có.”
“À, thế thì tốt. Nhân tiện, tôi nghĩ là cậu cũng nên tính toán những gì cần chi tiêu. Ít ra là trong vài tháng.”
“Emma, tôi thật xin lỗi…”
Cô bước tới thang máy, mắt đỏ ngầu và bối rối, Marsha bước theo sau, tiếp đó là Stephanie. Từ các góc làm việc, nhiều cái đầu nhô lên khi họ đi qua. Hẳn họ đang nghĩ rằng cô đã học được bài học vì dám có những ý tưởng lớn.
“Tôi thật sự xin lỗi vì đã lãng phí thời gian của cô,” Marsha nói một cách nhẹ nhàng, tình cảm. “Đúng ra ai đó phải gọi điện để hủy…”
“Không sao, không phải lỗi của chị…” Emma nói khẽ.
“Không cần nói thì tôi và trợ lý của tôi sẽ phải có thông báo. Cô có chắc là không nhận được tin nhắn không? Tôi ghét phải hủy các cuộc gặp, nhưng đơn giản là vì tôi chưa đọc bản thảo đó. Tôi sẽ xem qua ngay bây giờ, nhưng Helga tội nghiệp hình như đang đợi trong phòng họp của giám đốc…”
“Tôi rất hiểu.”
“Stephanie đây đảm bảo với tôi rằng cô rất tài giỏi. Tôi cũng mong sẽ được đọc tác phẩm của cô…”
Bước đến thang máy, Emma nhấn mạnh vào nút để mở cửa. “Vâng…”
“Dẫu sao cô cũng sẽ có một câu chuyện vui.”
Một câu chuyện vui? Cô chọc mạnh vào nút thang máy như thể đang móc mát. Cô không muốn có một câu chuyện vui, cô muốn thay đổi, một sự đột phá, không phải những chuyện vặt vãnh. Cuộc đời của cô đã chứa đầy những câu chuyện vặt vãnh, gặp gỡ vô số những kẻ không ra gì, giờ cô muốn làm điều gì đó đúng đắn ngay tức thì. Cô muốn thành công, hay ít ra là hy vọng được thành công.
“Tôi e là tuần tới không được, khi đó tôi đang đi nghỉ, vậy có thể vào một thời điểm nào đó. Nhưng trước hè, tôi xin hứa.”
Trước hè ư? Từng tháng trôi qua mà chẳng có gì thay đổi. Cô chọc mạnh một lần nữa vào nút thang máy và chẳng nói gì, cứ như một đứa trẻ không thân thiện khiến họ phải chịu đựng. Họ chờ đợi. Dường như thấy căng thẳng, Marsha dò chừng cô bằng cặp mắt xanh lơ sắc lạnh. “Emma, hãy cho tôi biết, hiện cô đang làm gì?”
“Tôi dạy tiếng Anh trong một trường trung học ở Leytonstone.”
“Đó là một công việc đòi hỏi rất khắt khe. Vậy cô lấy đâu ra thời gian viết lách?”
“Vào ban đêm. Cuối tuần. Đôi khi vào sáng sớm.”
Marsha nheo mắt. “Cô hẳn là phải rất đam mê viết sách.”
“Đó là thứ duy nhất mà tôi thật sự muốn làm lúc này.” Emma tự ngạc nhiên với chính mình, không chỉ vì sự sốt sắng trong cách nói của cô mà còn vì cô nhận ra rằng đó là lời nói thật. Thang máy mở ra sau lưng cô, và cô nhìn qua vai, gần như ước rằng mình có thể ở lại.
Marsha đưa tay ra. “Tạm biệt, cô Morley. Tôi rất mong được nói chuyện với cô nhiều hơn.”
Emma nắm lấy những ngón tay dài của cô ta. “Tôi hy vọng chị sẽ tìm thấy được người trông trẻ.”
“Tôi cũng mong thế. Người trông trẻ lần cuối là một người thần kinh không ổn định. Tôi nghĩ là cô cũng không muốn công việc đó phải không? Tôi nghĩ cô sẽ làm khá tốt đấy.” Marsha mỉm cười, và Emma cười đáp lại, phía sau Marsha, Stephanie cắn môi dưới, tròn miệng xin lỗi-xin lỗi-xin lỗi và ra hiệu “Hãy gọi cho mình!”
Cửa thang máy đóng lại, Emma tựa người vào tường khi thang máy lao xuống ba mươi tầng lầu và cảm thấy sự phấn khích trong cô đang dần chuyển thành nỗi thất vọng. Lúc ba giờ sáng hôm nay, không thể ngủ được, cô tưởng tượng sẽ có một bữa ăn trưa bất ngờ với biên tập viên mới của mình. Cô đã hình dung mình uống rượu trắng trong Tháp Oxo, vui vẻ với đồng nghiệp và kể cho họ nghe những câu chuyện về trường học, và lúc này thì cô đang ở đây, trên bờ Nam sông Thames này trong vòng không quá hai mươi nhăm phút.
Hồi tháng Năm, cô đã ăn mừng kết quả bầu cử ở đây, nhưng giờ chẳng còn cái thần thái thảnh thơi đó nữa. Vì đã nói rằng mình bị viêm dạ dày nên cô không thể tham dự cuộc họp ở trường. Cô cảm nhận một sự phản đối đang diễn ra ở đó, những lời buộc tội, những nhận xét tinh quái. Để thư giãn đầu óc, cô quyết định đi bộ, và hướng về phía cầu Tower.
Nhưng ngay cả sông Thames cũng không khiến cô khuây khỏa chút nào. Quãng đường bên phía bờ Nam này đang trong quá trình cải tạo, với đống giàn giáo và những tấm bạt che, Nhà máy Nhiệt điện bên bờ sông trông như ngôi nhà to lù vô chủ và ngột ngạt giữa một ngày hè nóng bức thế này. Cô thấy đói nhưng không biết ăn ở đâu và cùng ai. Điện thoại của cô đổ chuông, và cô lục tìm trong túi xách, mong được bày tỏ với ai đó chút thất vọng của mình nhưng khi nhận ra người gọi thì đã quá trễ.
“Vậy là… bị viêm dạ dày, phải không?” thầy hiệu trưởng nói.
Cô thở dài. “Đúng vậy.”
“Vậy là đang ở trên giường chứ gì? Bởi không có vẻ gì là cô đang ở trên giường cả. Nghe như cô đang thưởng thức ánh nắng mặt trời thì phải.”
“Làm ơn đi Phil… đừng gây khó khăn cho e.”
“Ồ, không, cô Morley, cô không thể có được nó theo cả hai cách. Cô không thể kết thúc mối quan hệ của chúng ta và sau đó mong đợi được hưởng đặc quyền…” Đó là cách nói chuyện ông đã sử dụng từ nhiều tháng nay, rả rích bên tai và đầy ác ý, và cô bỗng cảm thấy giận dữ về những cái bẫy mà cô tự đặt ra cho chính mình. “Nếu cô muốn chỉ đơn thuần là công việc, vậy chúng ta sẽ chỉ nói về công việc! Nếu không phiền, cô có thể cho tôi biết vì sao cô không tham dự cuộc họp sáng nay?”
“Đừng làm thế mà Phil. Em không có tâm trạng để nói.”
“Bởi tôi ghét phải xem đây là một vấn đề kỷ luật, Emma…”
Cô đưa điện thoại ra xa trong khi thầy hiệu trưởng vẫn đang nói đều đều. To cộc và lỗi thời, chiếc điện thoại này là món quà ông mua tặng cô để có thể “nghe thấy giọng nói của cô bất cứ khi nào ông muốn.” Lạy Chúa, họ thậm chí đã nói chuyện tình dục qua điện thoại. Hoặc là ông đã làm thế…
“Rõ ràng cô đã được thông báo rằng đây là một cuộc họp bắt buộc phải tham dự. Vẫn chưa hết học kỳ, cô biết mà…”
… và trong một lúc, cô nghĩ sẽ thích thú nhường nào nếu ném chiếc điện thoại đáng ghét này xuống sông, nhìn nó rơi xuống nước giống như nửa viên gạch. Nhưng cô sẽ phải tháo SIM ra trước, nhưng như thế sẽ làm giảm tính biểu tượng của hành động này, và những cử chỉ kịch tính như thế chỉ dành cho phim ảnh và ti vi. Hơn nữa, cô không có tiền để mua một chiếc điện thoại khác.
Không phải lúc này. Và lúc này cô quyết định từ chức.
“Phi?”
“Hãy gọi là thầy Godalming, được chứ?”
“Được, thầy Godalming?”
“Vâng, thưa cô Morley?”
“Tôi xin từ chức.”
Ông phá lên cười, điệu cười giả tạo điên rồ của ông ta. Cô có thể hình dung ông ta lúc này, đang lắc đầu một cách chậm rãi. “Emma, cô không thể từ chức.”
“Tôi có thể và tôi đã từ chức, và còn một điều này nữa, thầy Godalming?”
“Emma?”
Cô đã nghĩ đến những lời tục tĩu nhưng không có gan nói ra. Thay vào đó, cô thấy thích thú với những từ ngữ đó, dập máy thả điện thoại vào túi, và trong trạng thái chếnh choáng tự hào cùng với nỗi lo lắng về tương lai, cô tiếp tục bước về phía Đông dọc bờ sông Thames.
“Thật sự xin lỗi vì không thể ăn trưa cùng cậu. Tôi phải gặp một khách hàng khác…”
“Không sao, cảm ơn Aaron.”
“Có lẽ khi khác nhé, Dexy. Sao vậy? Trông cậu chán nản thế, anh bạn.”
“Không, không có gì. Tôi chỉ hơi lo lắng thôi.”
“Về điều gì?”
“Cậu biết đó. Về tương lai. Sự nghiệp của mình. Đó không phải là điều tôi mong đợi.”
“Nó chẳng bao giờ như ta mong đợi, phải không nào? Tương lai ấy. Đó chính là điều khiến nó trở nên vô cùng PHẤN KHÍCH! Này, đến đây, tôi bảo đến đây! Tôi có một điều muốn nói với cậu, anh bạn. Cậu có muốn nghe không?”
“Cứ nói đi.”
“Mọi người yêu cậu, Dex. Họ thật sự yêu cậu. Vấn đề là, họ yêu cậu theo cách mỉa mai, châm biếm, yêu-để-ghét. Những gì chúng ta cần làm là tìm được ai đó yêu cậu chân thành…”