"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Maya Banks
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Whispers In The Dark
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Nguyen Thanh Binh
Số chương: 51
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2250 / 24
Cập nhật: 2024-10-26 21:03:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
hea lái xe liên tục về hướng đông, theo những con đường nhỏ Nathan chỉ dẫn. Cô phải gắng không rẽ ra xa lộ liên bang ngay khi có cơ hội. Bọn truy đuổi có nghĩ họ chọn những con đường thôn quê này không? Liệu đi trên đường xa lộ liên bang tấp nập xe cộ có an toàn hơn không? Cố gắng không nghĩ đến kẻ thù vô danh đã làm mình kiệt sức và căng thẳng, cô liên tục nhìn kính chiếu hậu cho đến khi cổ đau nhức.
“Tấp vào lề đi,” Nathan nói. Cô giật mình liếc qua nhìn anh. Anh chỉ vào biển báo sắp có trạm đổ xăng. “Trước khi ghé đó đổ xăng, chúng ta sẽ đổi chỗ cho nhau. Anh muốn em ngồi ở ghế hành khách và giả vờ đang ngủ. Có chăn và mũ lưỡi trai ở đây. Hãy kéo sụp mũ xuống rồi đắp chăn lên.
Em đã bị thương do mảnh kính vỡ cứa vào. Anh không thích dấy lên bất cứ sự ngờ vực nào, cũng như không muốn ai nhìn rõ mặt em.” Shea tấp vào bên đường rồi họ vội vàng đổi chỗ cho nhau. Anh đưa cái chăn, đội nón cho cô, kéo nó xuống thấp để mắt cô không lộ ra ngoài. Sau khi hài lòng với việc cô được che chắn đầy đủ, anh mới lái xe trở ra đường cao tốc.
Một lát sau, chiếc xe Jeep chậm lại. “Chúng ta sắp tấp vào trạm xăng. Em cứ ngồi yên và giả vờ đang ngủ. Anh sẽ trả bằng tiền mặt nên không cần phải ra ngoài đâu.” Mặc dù bất động như lời chỉ dẫn của anh, Shea vẫn hé mắt quan sát khi nhân viên bước đến đổ xăng. Nathan hạ kính xe xuống, đặt một ngón tay lên môi rồi đưa ít tiền cho nhân viên.
Anh quay kính xe lên rồi tựa lưng vào ghế. Đối với người khác, anh trông có vẻ thư giãn nhưng Shea biết không phải thế. Mắt anh không ngừng chuyển động nhìn trái, phải, phía trước rồi kiểm tra tất cả kính chiếu hậu. Anh nắm chặt phía trước vô lăng, thậm chí còn để chân vào vị trí phòng trường hợp phải lái đi thật nhanh.
Mấy phút sau, nhân viên xuất hiện ở cửa xe để đưa biên lai. Nathan vẫy tay chào rồi rời khỏi trạm xăng. Shea chờ cho đến khi họ ra đường lớn và Nathan chạm tay vào cô. “Giờ em có thể ngồi dậy rồi.” “Chúng ta sẽ đi đâu?” cô hỏi khi đẩy chăn xuống chân. “Anh muốn trở lại phía nam, hướng về thành phố Cresent.
Máy bay đang đậu ở đó và đấy là cách thức di chuyển thích hợp nhất, chưa kể nó sẽ là phương tiện an toàn nhất nếu chúng ta có thể đến đấy bình an.” “Chúng ta không thể rời khỏi nơi này! Chúng ta chưa biết Grace ở đây không. Hay chị ấy đang ở đâu. Chúng ta cần phải tìm cách xem đoạn phim giám sát kia.” “Anh chỉ nói là anh muốn đưa chúng ta đến đó, vì vậy chúng ta có quyền lựa chọn,” Nathan bình tĩnh nói.
“Anh sẽ gọi cho các anh trai. Anh cũng đã gửi đoạn phim ấy cho Donovan. Anh chỉ hy vọng tất cả được tải lên hoàn tất trước khi bọn kia phá hủy căn phòng.” “Bọn chúng là ai hả, Nathan? Em hoàn toàn không hiểu. Không có người bình thường nào lại vào nhà và đặt bom phá hủy tường cả.
Trông chúng giống như… người trong quân đội vậy.” Vẻ mặt Nathan trở nên căng thẳng, gương mặt tối sầm lại và ánh mắt trầm ngâm tức giận. “Chắc chắn bọn chúng trông có vẻ chuyên nghiệp rồi.” “Em sợ. Nếu đó là người của quân đội thì liệu chúng ta có cơ hội để chống lại đám người ấy hay không?” Nathan buông lỏng vô lăng rồi nắm lấy tay Shea.
Anh siết chặt những ngón tay run rẩy của cô, không chắc phải nói gì để trấn an. Chết tiệt, đúng vậy, bọn chúng trông như binh lính thuộc tổ chức bí mật y hệt KGI. Không ai biết kẻ nào đang điều khiển mọi việc, nhưng chắc chắn chúng có ý định nghiêm túc. Shea cứng đờ người như thể vừa nhớ ra điều gì đó rồi cô lôi quyển nhật ký nhỏ đã tìm thấy trong đường hầm ra.
Cô rê ngón tay trên lớp da bọc, ánh mắt lộ vẻ buồn bã và thiếu chắc chắn. “Em có thể bật đèn lên. Điều đó không làm phiền anh đâu,” Nathan khẽ nói. Trời mỗi lúc một tối khiến anh tin rằng cô không thể nào đọc lâu trong ánh sáng tắt dần này. Shea thốt ra tiếng thở dài đượm buồn.
“Em không muốn thu hút nhiều sự chú ý. Em sẽ đọc nó khi chúng ta đến nơi.” Rồi cô ngước lên. “Chúng ta sẽ thuê phòng chứ? Chính xác chúng ta sẽ làm gì hả anh?” “Anh sẽ thuê phòng nhưng không phải ở chỗ cũ. Sau đó anh sẽ gọi cho các anh trai của mình. Sau khi bọn anh nói chuyện, chúng ta sẽ cùng quyết định xem bước kế tiếp là gì.” Cách Shea nhìn anh làm anh chỉ muốn tấp xe vào bên đường, quên đi việc họ đang gặp nguy hiểm và kéo cô vào lòng mình.
Ánh mắt ấy tựa như anh là người tuyệt vời nhất vậy. Nhưng tất cả những gì Nathan có thể nghĩ là anh đã gần như giết cô vì không lắng nghe dự cảm ban đầu của mình. Đó là đưa cô đi thật xa, nhốt cô trong căn hầm sâu an toàn nhất mà amh có thể tìm thấy. “Cám ơn anh,” Shea nói bằng giọng khàn êm ái.
“Việc anh nói từ chúng ta có ý nghĩa rất lớn. Điều đó làm em cảm thấy mình không còn cô độc hay sợ hãi nữa.” Nathan phải cố kìm nén tiếng gầm gừ chiếm hữu chực chờ nơi môi mình. Mỗi khi ở bên cô, anh luôn có phản ứng của kẻ thượng cổ khó hiểu này. Nó chiếm lấy các giác quan và hoàn trả những suy nghĩ thiếu lý trí cho anh.
Điên cuồng vì một người phụ nữ không phải là tính cách của anh. Anh thích… không, phải nói là yêu phụ nữ mới đúng. Anh thường hiểu họ, hay chí ít biết khi nào nên nói và khi nào nên im lặng. Anh chưa bao giờ thiếu bạn gái hay bạn tình. Ít nhất là trước khi bị cầm tù. Nhưng chưa một ai tạo ra tình trạng điên loạn mãnh liệt và có vẻ kiểm soát anh như mỗi khi ở bên cô thế này.
Chết tiệt, thậm chí nó vẫn xuất hiện khi anh chỉ có một mình. Tất cả những gì anh phải làm là nghĩ về cô. “Từ giờ trở đi, anh sẽ dùng từ chúng ta,” Nathan lên tiếng. “Không còn là em hay anh nữa. Chỉ chúng ta thôi.” Shea mở to mắt và há hốc miệng rồi khép lại như thể không biết làm sao đáp lại lời nói ấy của anh.
Thật tốt! Đây là một trong những việc cô chỉ chấp nhận thôi. Mạng sống và linh hồn của họ đã hòa quyện bền chặt kể từ khoảnh khắc cô len lỏi vào tâm trí anh. Không có cách nào để tách cô ra khỏi anh, và anh cũng chẳng muốn thử làm thế. Nathan không phải là một tù binh vô dụng.
Chẳng phải anh không có quyền lựa chọn và bị mắc kẹt trong kết nối với Shea. Anh muốn cô bằng cả trái tim, tinh thần và thể xác. Mối liên kết được tôi luyện trong địa ngục này chỉ càng mạnh mẽ theo thời gian họ dành cho nhau mà thôi. “Chúng ta còn vài giờ nữa mới đến nơi.
Anh biết em rất căng thẳng nhưng em có thể nghỉ ngơi một lát được chứ? Mấy vết thương kia còn làm em thấy khó chịu không?” Để đáp lại, Shea cau mày rồi đưa tay chạm vào những vết thương trên cổ. Máu đã khô từ lâu và vẻ mặt bối rối của cô cho anh biết cô chẳng hề nhận ra mình đã bị thương.
Có một vết thương đặc biệt sâu và dài do mảnh kính lớn cứa vào. Máu ở đó vẫn còn chưa khô. Nó trông có vẻ không quá nghiêm trọng nhưng cần được vệ sinh thật sạch và có lẽ phải khâu một hai mũi. “Em khỏe,” Shea thì thầm. “Em không chắc có thể ngủ được không, nhưng em sẽ cố.” “Chúng ta sẽ tìm được cách giải quyết, Shea à.
Các anh trai anh biết rõ những việc cần làm. Họ sẽ tìm thấy Grace và khám phá ra kẻ đứng đằng sau chuyện này.” “Em muốn tin anh, Nathan. Em rất muốn và đang cố làm thế. Nhưng em tin tưởng anh hơn bất kỳ ai.” “Anh biết, cưng à. Tất cả sẽ sớm kết thúc, sau đó chúng ta có thể tập trung vào những điều quan trọng hơn.” Shea nhướn một bên lông mày nhưng bỏ ngỏ lời tuyên bố ấy.
Lời Thì Thầm Trong Đêm Lời Thì Thầm Trong Đêm - Maya Banks Lời Thì Thầm Trong Đêm