Books are lighthouses erected in the great sea of time.

E.P. Whipple

 
 
 
 
 
Tác giả: Jill Mansell
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Gió
Upload bìa: phạm thúy linh
Số chương: 45
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3185 / 34
Cập nhật: 2015-10-11 19:20:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
húc mọi người Giáng Sinh vui vẻ!” Để ăn mừng ngày này, Malcom mặc bộ đồ màu đỏ tươi, tròng một cái áo len ông già Nô-el bên ngoài cái áo phông sặc sỡ với cái quần nhung kẻ của mình. Lúc bước vào nhà, ông hôn nhẹ lên má Blythe và mỉm cười với Lola. “Chà, thật là hạnh phúc. Hai mẹ con thật tốt khi mời bác đến thế này. Bác hi vọng mình không làm phiền mọi người quá.”
“Tất nhiên là không đâu ạ.” Lola thấy tự xấu hổ; ông ấy là người dễ mến, nếu không muốn nói là một người quyến rũ. Và ít ra là hôm nay ông ấy không đeo dép xăng-đan nên những ngón chân lông lá không thò ra ngoài.
“Càng đông càng vui mà,” Blythe vui vẻ nói. “Anh vào phòng khách đi. Chúng ta sẽ có một ngày dễ thương đấy!”
Lola nhìn Malcom ngồi xuống và cô nhận ra rằng cả ngày hôm nay, thay vì cùng mẹ chia đôi cái ghế sofa mềm mại, thoải mái, cô sẽ bị vứt ra một cái ghế bành ít thoải mái hơn với góc nhìn ra TV tệ hơn.
“Bác không biết nhà cháu có Cờ Tỷ phú không nên bác mang bộ của bác đến.” Malcom hoan hỉ lôi nó ra từ trong cái túi xách kaki của mình. “Không gì có thể làm Giáng Sinh vui vẻ hơn là vài hiệp Cờ Tỷ phú! Những người ngồi ru rú như bánh pudding xem mấy thứ rác rưởi trên TV…họ thế nào nhỉ? Họ không hề biết là mình đã bỏ lỡ điều gì!”
Lola, người không thể chịu được cái trò Cờ Tỷ phú đã từng suốt ngày ngồi ru rú như bánh pudding để xem TV, vui vẻ nói: “Cháu lấy gì cho bác uống nhé, bác Malcom?”
Và nó không hề rác rưởi.
Ông ta rõ ràng đã phát hiện ra cái âm vực rít lên bực bội trong giọng cô nên lo lắng hỏi: “Thế mọi người không thích chơi Cờ Tỷ phú à?”
“Tất nhiên là bọn em thích chứ, Malcom.” Blythe vội vàng trấn an ông ấy. “Bọn em thích lắm.”
Ngày thật dài. Rấtttttttttttttt dàiiiiiiiiiiiiiiiiiiii. Phải luôn tỏ ra tử tế và phải giả vờ là đang vô cùng vui thật mệt mỏi. Tới mười giờ, Malcom cũng chưa tỏ vẻ gì là muốn về, Lola chào thua. Cô giả vờ ngáp rõ to, cáo lỗi rồi hôn tạm biệt Blythe.
“Cháu chắc là ta không thể rủ cháu chơi thêm một ván Cờ Tỷ phú nữa chứ?” Giọng Malcom vui vẻ nói, mắt tràn đầy hi vọng.
“Cảm ơn bác, bác Malcom, nhưng cháu không thức được nữa đâu ạ.” Ông lão tội nghiệp, cũng chẳng phải lỗi của ông ấy khi mà ông ta tẻ nhạt như thế. “Cháu đi ngủ đây ạ.”
“Hi vọng bác không phải một người bạn chán ngắt, ha ha ha!” Mảnh vụn từ miếng trái cây ông ấy vừa ăn đung đưa trên hàng râu lúc ông mỉm cười với Blythe. “Nếu anh tẻ nhạt, em sẽ nói với anh, đúng không?”
Vấn đề là, người ta nói thế, nhưng thực tâm họ không có ý đó; nếu bạn nói với họ rằng họ chán ngắt tới choáng váng, họ sẽ bị sốc và tổn thương.
“Đừng có ngốc thế, Malcom.” Blythe hớn hở nói, “một chén rượu Scotch đi kèm với cái bánh hoa quả đó thì thế nào?”
Trong phòng ngủ cũ trên gác của mình, Lola ngồi xuống giường cùng một quyển sách và cố gắng hết sức để giống như Đức mẹ Teresa hơn là giống một đứa bé cáu bẳn được nuông chiều. Câu cuối cùng Malcom nói với cô là: “Cảm ơn cháu vì đã rất hiếu khách, cháu yêu. Ta có thể nói với cháu, đây là Giáng Sinh tuyệt vời nhất trong cuộc đời ta đấy.”
Điều đó làm cổ họng cô hơi nghẹn lại. Vì Malcom rất ngọt ngào, thực sự tốt bụng, người đã từ bỏ ngày Chủ nhật của mình mấy năm trời để làm tình nguyện dẫn chó đi dạo, người chưa bao giờ nói điều gì không tốt về người khác. Ông ấy sẽ không bao giờ làm tổn thương Blythe.
Nhưng ông ta cũng chẳng phải là Bruce Springsteen. Ông ta còn chẳng giống người chú già, tóc hoa râm te tua vì thời tiết của Bruce Springsteen. Lola thực sự, thực sự hi vọng ông ấy sẽ không ở đây qua đêm…Ôi, Chúa ơi, những người có bố mẹ-đang-hẹn-hò xử trí thế nào khi người mà bố mẹ họ chọn không…à, chuẩn nhỉ?
Quyển sách không làm cô chú ý. Sau một vài chương, cô hạ nó xuống, nghe thấy giọng thì thầm của Malcom và mẹ mình ở phòng khách dưới lầu. Cô không nghe được là họ nói gì nhưng ít ra là nếu họ đang nói cái gì đó thì điều đó có nghĩa họ không…ặc ặc, hôn hít trên cái sofa.
Với tay lấy điện thoại, Lola lần tìm trong danh bạ cho tới khi tìm được số của Nick James.
Lúc đầu bên kia đổ chuông, cô cảm thấy như có bướm bay ở trong lồng ngực, cô hốt hoảng bấm phím Hủy.
Phải, thế này thật kì quặc. Ông ấy là bố cô cơ mà. Điều này hoàn toàn được phép.
Hít thở sâu, cô gọi lại. Liệu có phải ông đã chờ giờ phút này suốt năm ngày qua, nhảy dựng lên mỗi khi điện thoại đổ chuông rồi lại thất vọng mỗi lần đó không phải là cô?
Hoặc là, hoặc là, ngộ nhỡ cô đã khiến ông quá thất vọng và cuối cùng ông quyết định mình không cần một cô con gái như cô trong đời?
Sẽ ra sao nếu ông vội vàng đổi số? Ôi Chúa ơi, nếu như ngay từ đầu đó đã là số giả thì sao?
Năm hồi chuông. Sáu hồi chuông. Mỗi khoảnh khắc trôi qua đều có thể có tiếng nhấc mấy và cô có lẽ nên quyết định xem có nên để lại một___
“A lô?”
Ốiiii, trong tích tắc nỗi lo sợ của Lola biến mất. Giọng ông vấn ấm áp và thân thiện như trong trí nhớ của cô.
“Nick?” Cô không thể gọi ông là bố, gọi thế cảm giác kì quá. “Chào bác, cháu…ưm, là Lola ạ.”
“Lola.” Cô nghe tiếng ông thở phào. Rồi, hình như ông đang cười, ông nói: “Cảm ơn Chúa. Con không biết bố mừng thế nào khi con gọi đâu. Bố đã bắt đầu nghĩ là mình không được nghe giọng con cơ đấy.”
Lola ve vẩy ngón chân một cách nhẹ nhõm. “Còn cháu thì đang tự hỏi không biết mình đã nhận được một số điện thoại giả hay không.”
“Con thực sự nghĩ là bố sẽ làm thế à?”
“Chà, cháu ăn mặc như một con thỏ. Có thế điều đó sẽ làm mọi người phát hoảng.”
“Bố cứng rắn hơn thế nhiều đấy. A, Giáng Sinh vui vẻ nhé con.”
Lola cười toe vì giờ bố ruột cô đang chúc cô Giáng Sinh vui vẻ. Tuyệt biết bao chứ? “Bác cũng thế. Bác đang ở đâu?”
“Bố vừa về thôi. Đi chơi cả ngày với bạn bố ở Hampstead. Còn con?”
Cảm ơn Chúa vì ông không cô đơn; thế quả thực rất tệ.
“Cháu đang ở nhà mẹ.”
Giọng ông có vẻ hài lòng. “Ý còn là con đã nói với bà ấy?”
“Ưm, chưa ạ.” Lola nhận ra là ông có thể nghĩ Blythe đang ở trong phòng cùng cô, cô nói: “Cháu muốn nói, cháu đang định nói thì bạn của mẹ xuất hiện nên cháu không thể nói gì. Họ đang ở dưới lầu. Cháu đang ở trên giường. Chơi cờ Tỷ phú nhiều quá khiến người ta mệt mỏi.”
“Chúa ơi, bố không thể chịu được trò cờ Tỷ phú đâu.” Nick nói tình cảm: “Xin lỗi con. Mà con nghĩ bà ấy sẽ phản ứng thế nào nếu con nói với bà ấy?”
“Đấy chính là vấn đề. Cháu cũng không biết nữa.” Cô do dự, cuộn đầu gối dưới cái chăn lông vịt. “Nhưng cháu hơi lo là mẹ sẽ từ chối gặp bác. Và một khi mẹ đã quyết việc gì thì mẹ có hơi, à…”
“Con không cần phải nói với bố.” Giọng Nick khô khan. “Được rồi, để bố nghĩ một chút. Ngày mai con sẽ làm gì?”
“Đi làm ạ.” Lola run lên, bởi ngày mai sẽ mệt mỏi đây; lúc cô đăng quang Nữ Hoàng Thế Giới, mở cửa hàng vào ngày lễ Boxing[1] sẽ bị cấm.
“Thứ Sáu thì sao?”
“Cháu đi làm.”
“Còn thứ Bảy?”
“Cháu không làm thứ Bảy.”
“Còn Blythe thì sao? Hôm đó bà ấy có rảnh không?”
“Theo cháu biết thì có.”
“Được, nghe bố nói này,” Nick từ tốn nói. “Con thấy ý này thế nào?”
Nhưng trước khi ông kịp nói với cô ý ấy là gì thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ của cô và Blythe thò đầu vào. Nhìn thấy điện thoại của Lola, bà nói: “Chà, yên tâm rồi, mẹ đã nghĩ con tự nói chuyện một mình! Con đang nói chuyện với ai đấy?”
Ưm… “Gabe ạ.”
Mẹ cô, người rất quý Gabe, vui vẻ nói: “Bảo cậu ấy mẹ gửi lời chào nhé!”
“Mẹ em đang ở đây.” Lola giữ điện thoại thật chặt rồi nói vào đó. “Mẹ bảo chào anh.”
“Bố là Gabe à?” Nick có vẻ bất ngờ. “Con chào lại bà ấy nhé. Và bảo bố chúc bà ấy Giáng Sinh vui vẻ.”
Phải, chuyện này giờ vô cùng kì quặc rồi. “Anh ấy bảo chào mẹ và chúc mẹ Giáng Sinh vui vẻ.”
“Nói với cậu ấy là mẹ hi vọng cậu ấy đã có một ngày vui.” Blythe cười tươi.
“Bảo bà ấy là rất tốt, cảm ơn bà ấy,” Nick nói. “Được nghe lại giọng bà ấy còn tốt hơn nữa.”
“Và mẹ hi vọng là cậu ấy ngoan.” Được rồi, thế đủ rồi.
Nick hình như đang cười. “À ừ. Bảo với bà ấy là hàng năm nay bố chưa bị tóm.”
Nếu có thứ gì thất thường hơn đi làm ở khu West End sau Giáng Sinh lúc hạ giá cực điểm thì đó chính là việc mua sắm ở khu West End trong lúc hạ giá cực điểm. Quá ồn ào, ngón chân với đám trẻ nhỏ bị dẫm đạp còn mọi người thì xách những túi đồ mình vừa mua được hoặc những thứ họ được tặng dịp Giáng Sinh đi trả. Và việc đợi bốn mươi phút để trả lại đồ ở Mark and Spencer là vô cùng đáng giá vì có ai ngốc muốn giữ lại chúng trong khi những thứ y hệt ở trên giá treo có giá chỉ bằng một nửa, nên bạn có thể mua – ha! – nhiều gấp đôi? Đây chính là phần Blythe yêu thích nhất.
“Mẹ, chúng ta đã mua sắm ba tiếng đồng hồ rồi đấy. Chân con đau. Lưng con cũng bắt đầu đau nữa.”
“Nhẹ nhàng mà!”
“Và con khát,” Lola van nài nói.
“Chúng ta đi mua cho con một chai nước nhé.” Mẹ cô đang trong cơn mê đắm vì mua sắm; mắt bà đảo quanh, nhìn hau háu những cái áo đính hạt lấp lánh, những cái đầm đính hoa và diềm, mấy thứ có chấm với sọc với viền…Được rồi, có vài màu trông nhờ nhờ, nhưng chúng đang giảm giá…
“Và con đói,” Lola van nài. “Quáaaa đói ấy. Mẹ, nếu mẹ muốn con tiếp tục đi mua sắm lúc này, con chỉ đi được một tiếng nữa thôi. Nhưng nếu giờ chúng ta nghỉ tử tế và ăn thứ gì ngon ngon thì con sẵn sàng đi cả ngày.”
Blythe sượt một cái thở dài thiếu kiên nhẫn. “Lúc con còn ngồi xe đẩy thì đưa con đi mua sắm mới dễ làm sao. Được rồi, chúng ta đi ăn. Con muốn đi đâu?”
“Marco’s ạ,” Lola gợi ý. “Chúng ta vẫn luôn đến Marco’s mà.”
“Con chắc chứ? Từ đây phải đi bộ mười phút đấy. Mình cứ đến quán café ở dưới lầu đi con.”
“Ôi không, không được.” Lola lắc đầu. “Vì rồi mẹ sẽ cố dụ con bằng một cốc nước cam và một cái bánh mì kẹp tôm. Chúng ra sẽ đến Marco’s và sẽ ăn gà cacciatore cùng một cốc vang đỏ, một bữa trưa như các quý bà.”
Nhà hàng đông đúc, ấm áp và hiếu khách. Lola cởi giày dưới chân bàn và uống một ngụm lớn – được rồi, có lẽ là nhiều hơn một ngụm lớn một chút – vang Merlot. “A, thế này đỡ hơn rồi. Chân con cảm ơn mẹ. Dạ dày con cũng cảm ơn mẹ. Cả hai mẹ con mình sẽ ăn gà chứ ạ?”
“Mẹ sao cũng được. Uống rượu từ từ thôi con yêu. Con đang tu ừng ực như tu nước ấy.”
Một giờ rồi. Lola thấy đàn bướm lại ngọ nguậy trong phấp phỏng; từ giờ phút này, bất cứ lúc nào mẹ cô cũng sẽ biết lí do.
Hai mươi phút sau cô thấy ông từ sang đường đi sang, bước vào qua cửa trước. Blythe ngồi quay lưng về phía cửa, đang mải nghĩ về kì nghỉ. Lola hít sâu; trong một thế giới lý tưởng thì tóc mẹ cô cần được chải và bà sẽ trang điểm kĩ hơn, nhưng ngoại trừ việc rướn qua bàn và thoa một lớp son lên môi mẹ mình thì cô chẳng thể làm gì hơn nữa. Ối, giờ cửa đã mở, ông đây rồi, vậy là cũng đến lúc.
“…nên mẹ mới nói là mẹ đang nghĩ về chuyện đấy, dù mẹ không nghĩ đó thực sự là thứ hợp với mẹ hay không.” Blythe khịt mũi. “Ý mẹ là việc đi dạo trên đồi Snowdonia ấy. Trong những đôi ủng leo núi to đùng. Ngủ trong lều, Chúa ơi! Mẹ có thể nói mình là loại người chu đáo không? Malcom thì không sao nhưng mẹ sẽ cắm máy sấy tóc ở đâu? Và điều gì xảy ra nếu mẹ muốn..muốn..” Giọng bà nhỏ đi vì miếng thịt gà bà đang ăn trượt khỏi cái dĩa. Và mặt bà đột ngột biến sắc, chỉ còn đám tàn hương là đậm nét.
Nick đứng đằng sau ghế Lola lên tiếng: “Chào em, Blythe!”
Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ - Jill Mansell Lời Đề Nghị Không Thể Chối Từ