Nguyên tác: The Monogram Murders (2014)
Số lần đọc/download: 257 / 41
Cập nhật: 2020-04-04 20:28:24 +0700
Chương 25 - Nếu Án Mạng Bắt Đầu Bằng Vần D
N
gày hôm đó tôi đã biết rằng tôi không sợ cái chết. Đó chỉ là một trạng thái không còn năng lượng, không còn sức lực. Trong công việc của mình, tôi đã thấy nhiều thi thể người chết, và việc đó chưa bao giờ làm phiền tôi quá mức. Không, điều làm tôi sợ hãi hơn cả là sự kề cận với cái chết: âm thanh giọng nói của Jennie Hobbs khi cô ta bị hút vào nỗi khát khao muốn giết, cái trạng thái tinh thần của kẻ sát nhân, bằng tính toán lạnh lùng, đã đặt ba chiếc khuy măng-xét có khắc chữ vào miệng các nạn nhân rồi dày công đặt họ nằm xuống: duỗi đôi chân, duỗi các ngón tay, đặt những bàn tay không sức sống úp xuống sàn.
“Cầm tay ông đi, Edward.”
Làm sao người sống có thể cầm tay người chết mà không sợ chính mình cũng bị lôi vào cái chết?
Giá như tôi có quyền năng thì sẽ không còn ai phải dính dấp đến người chết, trong lúc còn đang sống. Tôi thừa nhận đó chỉ là một hy vọng không hiện thực.
Sau khi Jennie Hobbs đâm Nancy, tôi không muốn ở gần cô ta nữa. Tôi không thèm thắc mắc vì sao cô ta lại làm vậy. Tôi chỉ muốn về nhà, ngồi bên lò sưởi réo rắt của Blanche Unsworth, tính toán ô chữ của tôi và quên đi cái kỳ án ở khách sạn Bloxham hay kỳ án dòng chữ tắt gì đó, muốn gọi sao thì tùy.
Tuy vậy, Poirot lại có đủ sự hiếu kỳ cho cả hai chúng tôi, mà ý chí ông lại mạnh mẽ hơn ý chí tôi. Ông buộc tôi phải ở lại. Đây là vụ án của tôi, ông nói, tôi phải gút nó lại cho gọn gàng. Ông làm một động tác tay thể hiện sự gói ghém chi ly, cứ như thể việc điều tra án mạng cũng giống như đóng một gói hàng vậy.
Cho nên, nhiều giờ sau, Poirot và tôi đã ngồi trong một căn phòng hẹp vuông vức tại Scotland Yard, với Jennie Hobbs ngồi đối diện ở phía bên kia bàn. Samuel Kidd cũng đã bị bắt giữ và đang được Stanley Beer lấy cung. Tôi sẵn sàng đổi bất kỳ thứ gì để được xử lý Kidd thay vì Jennie Hobbs. Hắn chắc chắn là một kẻ lừa đảo, một tên vô lại, nhưng trong giọng nói của hắn tôi chưa từng nghe thấy tắt đi niềm hy vọng.
Nhân nói về giọng, tôi đã ngạc nhiên trước sự hiền hòa của Poirot khi ông nói: “Tại sao cô làm vậy, thưa cô? Tại sao lại giết Nancy Ducane khi cô và bà ấy là bạn bè và đồng minh từ suốt bao lâu nay?”
“Nancy và Patrick là một cặp tình nhân theo đúng nghĩa từng từ. Tôi không biết điều đó cho đến khi nghe bà ấy kể hôm nay. Tôi luôn nghĩ bà ấy giống như tôi: cả hai đều cùng yêu Patrick, cùng biết không thể sống với anh ấy như vợ chồng – chưa từng thân mật như thế với anh. Suốt những năm đó, tôi đã tin rằng tình yêu của họ là trong trắng, nhưng đó là sự dối trá. Nếu Nancy thực sự yêu Patrick, bà ấy không thể biến anh ấy thành kẻ tà dâm và làm vẩn đục đạo đức của anh ấy.” Jennie quệt nước mắt. “Tôi tin rằng tôi đã cho bà ấy một ân huệ. Ông đã nghe bà ấy thể hiện mong muốn đoàn tụ với Patrick rồi đấy. Tôi đã giúp bà ấy toại nguyện, đúng không ông?”
“Catchpool,” Poirot nói. “Anh còn nhớ lúc ta tìm thấy máu trong phòng 402 ở khách sạn Bloxham chứ? Tôi có nói với anh rằng đã không kịp cứu cô Jennie.”
“Vâng.”
“Anh tưởng tôi ngụ ý cô ta đã chết, nhưng anh đã hiểu lầm tôi. Anh thấy đấy, ngay từ lúc đó tôi đã biết không còn giúp Jennie được nữa rồi. Cô ta đã làm cho mọi việc trở nên quá kinh khủng, khiến cô ta khó tránh được cái chết. Đó là ý tôi muốn nói.”
“Đằng nào cũng thế, tôi đã chết kể từ khi Patrick từ trần,” Jennie nói với âm điệu của sự vô vọng bất tận.
Tôi biết chỉ có một con đường để vượt qua thử thách này, và đó là tập trung toàn bộ sự chú ý vào các câu hỏi logic. Poirot đã giải quyết được bài toán đố chưa? Hình như ông đã nghĩ là rồi, nhưng tôi thì vẫn tù mù trong bóng tối. Ví dụ, ai là người đã giết Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus? Tại sao lại làm vậy? Tôi đặt các câu hỏi này cho Poirot.
“À,” ông mỉm cười trìu mến, như thể tôi vừa nhắc ông một chuyện cười mà chúng tôi từng chia sẻ. “Tôi thấy sự khó xử của anh, mon ami. Anh nghe Poirot tôi hùng biện dài dòng và rồi, chỉ vài phút trước kết luận, một án mạng khác đã làm gián đoạn, và anh chưa nghe được những giải đáp mà anh chờ đợi. Dommage.”
“Làm ơn nói ngay cho tôi biết và chấm dứt cái dommage của ông đi,” tôi lớn tiếng nói.
“Rất đơn giản. Jennie Hobbs và Nancy Ducane, với sự trợ giúp của Samuel Kidd, đã thông đồng để giết Harriet Sippel, Ida Gransbury và Richard Negus. Tuy nhiên, trong khi hợp tác với Nancy, Jennie lại vờ tham gia vào một âm mưu hoàn toàn khác. Cô ta để cho Richard Negus tin rằng ông ta mới là người cô ta thông đồng.”
“Việc đó với tôi không có vẻ gì là ‘quá đơn giản’ cả,” tôi nói. “Nghe phức tạp một cách bất thường.”
“Không, không đâu, bạn tôi. Vraiment, không phải vậy đâu. Anh đang gặp rắc rối trong việc hòa giải các phiên bản khác nhau của câu chuyện, nhưng anh phải quên đi tất cả những gì Jennie đã nói với chúng ta khi chúng ta đến viếng cô ta tại nhà Samuel Kidd. Hãy trục nó hoàn toàn ra khỏi đầu của anh đi. Nó là sự dối trá từ đầu đến cuối, mặc dù tôi chắc cũng có chứa vài yếu tố xác thực. Những lời nói dối tài tình nhất luôn như thế. Lát nữa đây, Jennie sẽ nói cho chúng ta toàn bộ sự thật, khi mà giờ đây cô ấy chẳng còn gì để mất. Nhưng trước hết, bạn tôi ạ, tôi phải tặng anh một lời khen mà anh rất xứng đáng. Cuối cùng thì chính là anh đã giúp tôi nhìn rõ mọi sự nhờ gợi ý của anh ở nghĩa trang Nhà thờ Holly Saints.”
Poirot quay sang Jennie. Ông nói: “Lời nói dối mà cô nói với Harriet Sippel: rằng Patrick Ive nhận tiền giáo dân để đổi lấy những thông điệp của người thân đã khuất, rằng Nancy Ducane đã viếng thăm ông ấy tại nhà mục vụ cũng vì lý do đó – muốn giao tiếp với William, người chồng quá cố của bà ấy… À, đã bao nhiêu lần Poirot này nghe kể về lời nói dối khủng khiếp và độc địa đó? Nhiều lần, rất nhiều lần. Cô Hobbs, hôm vừa rồi chính cô cũng thừa nhận với chúng tôi rằng cô đã nói dối trong một phút yếu lòng, do bị thúc đẩy bởi sự ghen tuông. Nhưng đó không phải là sự thật!
“Khi đứng bên nấm mộ bị xâm hại của Patrick và Frances Ive, ông Catchpool đã nói với tôi: ‘Nếu như Jennie Hobbs nói dối về Patrick Ive không phải để hại ông ấy mà để giúp ông ấy thì sao?’ Ông Catchpool đã nhận ra ý nghĩa của một điều mà tôi từng cho là hiển nhiên, không thể tranh cãi, và vì vậy đã không xem xét nó: Tình yêu say đắm của Harriet Sippel dành cho ông chồng George quá cố của bà ta, người đã chết bi thảm khi còn trẻ. Chẳng phải Poirot tôi đã được kể Harriet yêu George như thế nào hay sao? Rằng cái chết của George đã biến Harriet từ một phụ nữ vui vẻ, nhiệt tình thành con quái vật cay nghiệt và hận thù hay sao? Thật khó mà hình dung một sự mất mát khủng khiếp như thế, hủy hoại như thế, đến mức dập tắt mọi niềm vui và hủy diệt tất cả những gì tốt đẹp ở một người. Oui, bien sur, tôi biết Harriet Sippel đã trải qua sự mất mát như thế. Tôi biết chắc điều đó đến mức tôi không nghĩ về nó nữa!
“Tôi cũng biết rằng Jennie Hobbs yêu Patrick Ive đến mức bỏ cả vị hôn phu Samuel Kidd để được tiếp tục làm người giúp việc cho vị mục sư và vợ ông. Đó là một sự hy sinh rất lớn vì tình: cho đi rất nhiều mà nhận lại chẳng bao nhiêu. Tuy vậy câu chuyện mà cả Jennie lẫn Nancy kể lại viện lý do ghen tuông để giải thích việc đưa ra lời nói dối khủng khiếp kia – ghen với tình yêu của Patrick dành cho Nancy. Nhưng điều đó không thể là thật! Không khớp! Ta phải tính đến các yếu tố tâm lý chứ không chỉ các yếu tố vật lý. Jennie đã không làm gì để trừng phạt Patrick Ive vì cuộc hôn nhân với Frances. Cô ta đã bao dung chấp nhận việc ông thuộc về người phụ nữ khác. Cô ta tiếp tục là người giúp việc trung thành của ông và đã giúp ông và vợ rất nhiều ở nhà mục vụ, đổi lại họ cũng rất mến mộ cô. Cớ sao đột nhiên sau nhiều năm phục vụ và xả thân vì yêu, tình yêu của Patrick Ive dành cho Nancy Ducane lại đẩy Jennie đến chỗ vu khống ông, khởi đầu một chuỗi các sự kiện đã hủy diệt ông? Câu trả lời là điều đó không thể và đã không xảy ra.
“Không phải sự bột phát của ghen tuông hay tình yêu bị kiềm hãm quá lâu trong lòng đã thúc đẩy Jennie đưa ra lời nói dối. Phải có một lý do nào đó hoàn toàn khác. Cô đã từng cố giúp đỡ người cô yêu, đúng không, cô Hobbs? Thậm chí đã cố cứu ông ấy. Vừa nghe xong cái giả thuyết thông minh mà ông bạn Catchpool của tôi đưa ra, tôi đã biết đó là sự thật. Nó quá hiển hiện, và Poirot này imbecile quá nên không thấy được!”
Jennie nhìn tôi. “Giả thuyết gì vậy?” cô hỏi.
Tôi mở miệng toan trả lời, nhưng Poirot đã nhanh hơn tôi. “Khi Harriet Sippel nói với cô rằng bà ta thấy Nancy Ducane đến nhà mục vụ vào ban đêm, cô lập tức lo sợ. Cô đã biết những cuộc hò hẹn này – làm sao không biết được khi cô sống ngay ở đó – và cô đã lo âu làm sao bảo vệ thanh danh của Patrick Ive. Cách nào làm được điều đó? Một khi đã đánh hơi thấy có tai tiếng, Harriet Sippel sẽ rất hào hứng với cơ hội làm nhục mặt người có tội trước công chúng. Ngoài sự thật ra, làm sao cô giải thích sự hiện diện của Nancy Ducane ở nhà mục vụ vào ban đêm, khi mà Frances Ive không ở đó? Có chăng một câu chuyện nào khác qua mặt được đám đông? Và rồi, như thể một phép lạ, vào lúc hầu như đã hết hy vọng, cô chợt nghĩ ra một cách có thể hữu hiệu. Cô quyết định sử dụng sự cám dỗ và hy vọng giả tạo để loại bỏ mối đe dọa từ Harriet.”
Jennie thẫn thờ nhìn phía trước. Cô không nói năng gì.
“Harriet Sippel và Nancy Ducane có một điểm chung với nhau,” Poirot nói tiếp. “Họ đều mất chồng sau những cái chết bi thương từ rất sớm. Cô đã nói với Harriet rằng, nhờ sự giúp đỡ của Patrick Ive, Nancy có thể giao tiếp với người chồng quá cố William Ducane, rằng chó chuyện thu tiền. Dĩ nhiên, điều này phải giữ kín không để nhà thờ và dân làng biết được, và cô đã gợi ý Harriet rằng, nếu như bà muốn, Patrick có thể giúp bà như đã giúp Nancy. Bà và George có thể… vâng, nếu không đoàn tụ được với nhau thì ít nhất cũng giao tiếp được với nhau cách nào đó. Nói tôi biết đi, Harriet đã trả lời ra sao trước những gì cô nói?”
Tiếp theo là một sự im lặng kéo dài. Rồi Jennie lên tiếng: “Bà ta nhỏ cả nước dãi, muốn điều đó diễn ra càng sớm càng tốt. Mất bao nhiêu tiền bà ta cũng sẵn sàng, miễn được trò chuyện với George lần nữa. Không thể tưởng tượng nổi người đàn bà đó yêu chồng như thế nào, ông Poirot ạ. Nhìn khuôn mặt bà lúc tôi đang nói… tôi thấy giống như một phụ nữ đã chết vừa sống lại. Tôi đã cố giải thích tất cả cho Patrick: rằng đã có rắc rối nhưng tôi đã giải quyết êm thấm rồi. Ông biết đấy, tôi đã gợi ý cho Harriet mà không xin ý kiến anh ấy trước. Tự đáy lòng tôi vẫn biết Patrick sẽ không bao giờ đồng ý, nhưng lúc đó tôi đã tuyệt vọng rồi! Tôi không để cho anh ấy có cơ hội ngăn cấm tôi. Ông có hiểu cho không?”
“Oui, mademoiselle.”
“Tôi đã hy vọng sẽ thuyết phục được anh ấy đồng ý. Anh ấy là người có nguyên tắc, nhưng tôi biết anh ấy muốn che chở cho Frances tránh những tai tiếng, đồng thời bảo vệ Nancy, và đó là cách chắc chắn để đảm bảo sự im lặng của Harriet. Đó là cách duy nhất. Tất cả những gì Patrick phải làm là nói vài lời an ủi Harriet, giả vờ rằng những lời đó đến từ George Sippel. Thậm chí anh ấy không cần phải nhận tiền. Tôi nói tất cả những điều này với anh ấy, nhưng anh ấy không muốn nghe. Anh ấy thấy kinh tởm.”
“Ông ấy đã hoàn toàn đúng,” Poirot nhẹ nhàng nói. “Làm ơn nói tiếp đi.”
“Anh ấy bảo làm như tôi đề nghị là vô đạo đức và không đàng hoàng với Harriet. Làm như vậy thì anh ấy chỉ tổ đối mặt với sự sụp đổ cá nhân thậm chí còn sớm hơn nữa. Tôi van xin anh ấy suy nghĩ lại. Có hại gì đâu nếu điều đó chỉ làm cho Harriet sung sướng hơn? Nhưng Patrick đã quyết tâm. Anh ấy nhờ tôi trao cho bà ta một lá thư nói rằng điều mà tôi đề nghị không thể nào diễn ra được. Anh ấy dặn rất cụ thể: ‘Jennie, đừng nói rằng cô đã nói dối, nếu không bà ấy sẽ quay sàng nghi ngờ sự thật,’ anh ấy nói vậy. Tôi được căn dặn chỉ nói với Harriet rằng bà ta sẽ không thể có được điều bà ta muốn.”
“Do đó cô không có lựa chọn nào khác hơn là nói vậy với bà ta?” tôi nói.
“Không có lựa chọn nào.” Jenny bắt đầu khóc. “Và từ cái lúc tôi nói với Harriet rằng Patrick từ chối yêu cầu của bà ta, bà ta đã coi anh ấy như kẻ thù, và bắt đầu phát tán lời nói dối của tôi ra khắp làng. Patrick có thể trả đũa, làm cho bà ta mất mặt bằng cách công bố việc bà ta đã háo hức muốn sử dụng cái dịch vụ không lành mạnh của anh và khi bị khước từ thì mới gọi đó là báng bổ và vô đạo, nhưng anh ấy không thể làm vậy. Anh ấy nói dù Harriet có tấn công anh hiểm độc bao nhiêu chăng nữa, anh cũng vẫn không bôi nhọ bà ta. Một người đàn ông thật ngốc nghếch! Anh ấy có thể làm bà ta câm miệng trong nháy mắt, nhưng lại quá cao thượng để mà làm vậy!”
“Có phải đó là lúc cô đến gặp Nancy Ducane để xin lời khuyên?” Poirot hỏi.
“Phải. Tôi nghĩ không lẽ gì Patrick và tôi là những người duy nhất phải buồn phiền. Nancy cũng có phần trong chuyện này. Tôi hỏi bà ấy liệu tôi có nên công khai thú nhận mình nói dối, nhưng bà ấy khuyên tôi đừng làm vậy. Bà ấy nói: ‘Tôi sợ rằng những rắc rối đang đến với Patrick, cách này hay cách khác, và cả với tôi nữa. Khôn ngoan nhất là cô hãy rút ra phía sau và không nói gì cả, Jennie ạ. Đừng xả thân làm gì. Tôi không tin cô đủ mạnh mẽ để đối chọi những trò vu khống của Harriet đâu.’ Bà ấy đã đánh giá thấp tôi. Tôi thấy bực tức, ông biết đấy. Quả thực tôi cảm thấy có phần như tan nát vì quá lo lắng cho Patrick, khi Harriet quyết tâm hủy diệt anh, nhưng tôi không phải là người yếu đuối, ông Poirot ạ.”
“Tôi biết cô không sợ.”
“Không sợ đâu. Tôi như tăng thêm sức mạnh khi biết Harriet Sippel – mụ đàn bà ghê tởm, đạo đức giả đó – đã chết. Kẻ giết bà ta đã tạo phúc rất nhiều cho thế gian này.”
“Liên quan đến câu hỏi về danh tính kẻ giết người, thưa cô. Ai giết Harriet Sippel vậy? Cô nói đó là Ida Gransbury, nhưng đó là nói dối.”
“Tôi đâu cần phải nói với ông sự thật, ông Poirot, vì ông cũng biết rõ đâu thua kém gì tôi.”
“Thế thì tôi phải xin cô chiếu cố cho ông Catchpool đáng thương đây. Ông ấy vẫn chưa biết được toàn bộ câu chuyện.”
“Ông nói với ông ta chẳng tốt hơn sao?” Jennie mỉm cười, một nụ cười xa vắng. Tôi chợt thấy cô ta ít hiện hữu trong căn phòng hơn so với cách đây mới ít lâu. Cô ta đã đưa bản thân mình đi xa.
“Très bien!” Poirot nói. “Tôi sẽ bắt đầu với Harriet Sippel và Ida Gransbury, hai người phụ nữ cứng nhắc, quá tin tưởng vào sự chính trực của mình đến mức muốn sớm lùa một người đàn ông tốt vào nấm mồ. Liệu họ có ăn năn sau cái chết của ông ấy? Không, thay vào đó họ còn phản đối việc chôn cất ông ấy trong đất nhà thờ. Liệu hai người phụ nữ đó, sau nhiều lần được Richard Negus thuyết phục, đã trở nên ân hận về cách họ đối xử với Patrick Ive? Không, dĩ nhiên là không. Họ mà ăn năn thì nghe không hợp lý. Cô Jennie ạ, chính từ chỗ đó trong câu chuyện của cô mà tôi đã biết cô nói dối.”
Jennie nhún vai. “Mọi việc đều có thể mà,” cô nói.
“Non. Chỉ có sự thật là có thể mà thôi. Tôi biết Harriet Sippel và Ida Gransbury không đời nào đồng ý cái kế hoạch hành quyết mà cô mô tả cho tôi. Do đó, họ đã bị giết hại. Chuyển việc giết người thành một dạng tự sát do ủy nhiệm là quá sức thuận tiện! Các người đã hy vọng Poirot này nới lỏng các tế bào xám nho nhỏ một khi ông ta nghe nói tất cả những người chết đều tình nguyện chết. Đó là cơ hội lớn để họ chuộc tội! Quả là một câu chuyện đặc sắc và giàu trí tưởng tượng, dạng chuyện mà ta nghe và mặc định ngay là thật, vì ai có thể nghĩ ngợi và phát minh ra một sự thêu dệt tinh vi đến cỡ đó?”
“Đó là phao cứu sinh của tôi, để sử dụng khi cần đến,” Jennie nói. “Tôi đã hy vọng ông không lần ra tôi, nhưng tôi vẫn sợ ông làm được.”
“Và nếu tôi làm được, cô trông đợi vào chứng cứ ngoại phạm của cô từ 7 giờ 15 đến 8 giờ 10, và Nancy Ducane cũng vậy. Khi đó, cô và Samuek Kidd sẽ bị kết án về tội giá họa cho một phụ nữ vô tội, chứ không phải là giết người và thông đồng để giết người. Tính toán đó rất khôn ngoan: cô thú nhận sai phạm của mình để tránh bị trừng phạt vì những tội ác nghiêm trọng hơn nhiều. Các kẻ thù của cô bị giết mà vẫn không ai bị treo cổ vì chúng tôi tin vào câu chuyện của cô: Ida Gransbury giết Harriet Sippel, rồi Richard Negus giết Ida Gransbury và tự sát. Kế hoạch của các người rất tài tình, nhưng không tài tình bằng Hercule Poirot này đâu!”
“Richard muốn chết,” Jennie giận dữ nói. “Ông ấy không bị giết. Ông ấy quyết tâm chết.”
“Phải,” Poirot nói. “Đó là cái thật trong cái giả.”
“Toàn bộ mớ hỗn độn khủng khiếp này không phải do lỗi ông ấy. Tôi sẽ không giết ai cả nếu như không phải vì Richard.”
“Nhưng cô đã giết – giết nhiều lần. Một lần nữa, chính là ông Catchpool đã giúp tôi đi đúng đường bằng cách phát ra những lời nói vu vơ.”
“Những lời gì vậy?” Jennies hỏi.
“Ông ấy nói: ‘Nếu murder bắt đầu bằng vần D…’”
Tôi bối rối quá khi nghe Poirot ca tụng sự đắc lực của tôi. Tôi không hiểu bằng cách nào những lời vu vơ ấy lại có thể hệ trọng đến vậy.
Poirot vẫn tiếp tục thao thao. “Sau khi nghe câu chuyện của cô, thưa cô, chúng tôi rời nhà Samuel Kidd và, dĩ nhiên, đã thảo luận về những gì cô kể: cái kế hoạch mà cô nói đã cùng Richard Negus dựng lên… Có thể nói đó là một ý tưởng hấp dẫn. Có sự tinh vi trong đó, như những quân đôminô lật ngửa vậy, ngoại trừ, khi tôi suy nghĩ cẩn thận, nó hoàn toàn chẳng giống vậy vì trình tự lật quân đã bị thay đổi. Không phải D gục ngã rồi đến C, đến B, đến A. Thay vào đó B hạ gục A, rồi C hạ B… Nhưng đó là chuyện bên lề.”
Ông ấy nói cái quái gì vậy? Jennie có vẻ cũng thắc mắc như tôi.
“À, tôi phải giải thích sáng sủa hơn,” Poirot nói. “Để hình dung rõ ràng hơn trình tự các sự kiện, thưa cô, tôi đã dùng các chữ cái để thay tên. Kế hoạch của cô, như cô đã kể tại nhà của Samuel Kidd, là như sau: B giết A, C giết B, rồi D giết C. Sau đó D chờ E bị quy tội và bị treo cổ vì giết A, B và C, cuối cùng thì D tự sát. Cô thấy đấy, cô Hobbs, cô chính là D trong cách sắp xếp này, theo câu chuyện mà cô kể cho chúng tôi?”
Jennie gật đầu.
“Bon. Nghe tiếp đây, tình cờ mà ông Catchpool đây lại là một người đam mê trò chơi ô chữ, và liên quan đến thú tiêu khiển này mà ông ta đã nhờ tôi nghĩ ra một từ có sáu chữ mang ý nghĩa liên hệ đến cái chết. Không, ông Catchpool nói, gợi ý của Poirot tôi sẽ chỉ dùng được nếu ‘murder’ bắt đầu bằng vần D. Ít lâu sau tôi nhớ lại lời ông ta và suy ngẫm vẩn vơ trong đầu: Nếu ‘{án mạng$murder)’ quả thực bắt đầu bằng vần D thì sao nhỉ? Điều gì xảy ra nếu người đầu tiên bị giết không phải là Ida Gransbury mà là cô, cô Hobbs? Theo thời gian, suy ngẫm này cứng cáp dần lên, trở nên chắc chắn. Tôi đã hiểu vì sao phải là cô giết Harriet Sippel. Bà ta và Ida Gransbury không hề đi cùng chuyến tàu với nhau từ Great Holling và cũng không đi cùng xe về khách sạn Bloxham. Do đó, hai người họ không biết về sự hiện diện của nhau và không hề có kế hoạch nào được thống nhất để người này giết người nọ. Đó hẳn phải là dối trá.”
“Thế sự thật là gì?” tôi hỏi khá đường đột.
“Harriet Sippel tin rằng bà ta một mình đi đến London vì một lý do riêng. Ida Gransbury cũng thế. Jennie đã bắt liên lạc với Harriet và nói cần gặp bà ta khẩn cấp. Đây là chuyện đòi hỏi phải tuyệt mật. Jennie nói với Harriet rằng cô đã đăng ký một phòng ở khách sạn Bloxham và đã thanh toán trước. Cô nói sẽ đến khách sạn vào chiều thứ năm, khoảng từ ba giờ rưỡi đến bốn giờ, để họ xúc tiến một công việc quan trọng. Harriet chấp thuận lời mời của Jennie vì Jennie đã viết trong thư mời điều gì đó mà Harriet không thể cưỡng được.
“Cô đề nghị với bà ta điều mà Patrick Ive đã từ chối suốt bao năm về trước, n’est-ce pas, mademoiselle? Giao tiếp với người chồng quá cố một mực yêu thương của bà ta. Cô nói với bà ta rằng George Sippel muốn giao tiếp với bà ta thông qua cô – người từng cố giúp ông liên lạc với bà mười sáu năm về trước, nhưng thất bại. Và một lần nữa, George đang muốn dùng cô làm một kênh để gửi thông điệp đến người vợ thương yêu của ông ta. Ông ta đã nói với cô từ thế giới bên kia! Ồ, tôi tin chắc cô đã trình bày cực kỳ thuyết phục! Harriet không có khả năng cưỡng lại. Bà ta tin vì bà ta quá nồng nhiệt mong việc đó thành hiện thực. Đã lâu lắm rồi, cô từng nói dối bà ta về việc linh hồn người thương đã khuất có thể liên lạc với người sống. Bà ta đã tin vào lúc đó, và đến nay vẫn chưa bao giờ ngừng tin.”
“Ông tài lắm, ông Poirot,” Jennie nói. “Quả là danh bất hư truyền.”
“Catchpool, nói tôi nghe xem: giờ thì anh đã hiểu ra chưa câu chuyện người phụ nữ lớn tuổi say mê người đàn ông trẻ đến mức có thể là con của bà ta? Những nhân vật đã ám ảnh anh nhiều đến thế và đã được nhắc đến trong cuộc buôn chuyện giữa Nancy Ducane và Samuel Kidd tại phòng 317?”
“Làm gì đến nỗi ám ảnh. Nhưng, không, tôi chưa hiểu.”
“Chúng ta hãy nhớ lại précisément xem Rafal Bobak đã nói gì với chúng ta. Ông ta nghe Nancy Ducane, trong vai Harriet Sippel, nói: ‘Bà ta chẳng còn là người để ông ấy yêu thương. Giờ đây, ông ấy khó lòng quan tâm đến bà ta khi mà bà ta đã đánh mất chính mình, và nay còn đáng tuổi mẹ của ông ấy nữa cơ đấy.’ Hãy nghĩ về những lời này: ‘Giờ đây, ông ấy khó lòng quan tâm đến bà ta.’ Sự kiện được nêu ra trước, sau đó hai lý do của sự mất quan tâm mới được nêu. Một trong hai lý do này là bà ta đáng tuổi mẹ của ông ấy. Nay, bà ta còn đáng tuổi mẹ của ông ấy. Anh hiểu ra chưa, Catchpool? Nếu như nói bà ta đáng tuổi mẹ ông ấy thì bà ta phải mãi mãi đáng tuổi mẹ ông ấy chứ đâu phải chỉ nay. Chỉ có khả năng đó mà thôi!”
“Nói vậy có hơi cưỡng ép quá không?” tôi nói. “Ý tôi là, nếu không có chữ ‘nay’ thì câu đó hoàn toàn rõ nghĩa: ‘Ông ấy khó lòng mà quan tâm đến bà ta, bà ta đã đánh mất chính mình và đáng tuổi mẹ ông ấy’.”
“Nhưng, mon ami, anh nói buồn cười quá,” Poirot lắp bắp nói. “Chẳng có logic gì cả. Chữ ‘nay’ nằm trong câu đó mà. Ta không thể làm ngơ khi nó có ở đó. Ta không thể phớt lờ chữ ‘nay’ khi nó lù lù ra ngay phía trước chúng ta!”
“Tôi e rằng tôi không thể đồng ý với ông,” tôi nói với đôi chút dao động. “Nếu để tôi đoán thì tôi sẽ nói ý của câu này là đại loại như sau: Trước khi bà ta đánh mất chính mình, anh chàng đó không quan tâm lắm hay không để ý đến cách biệt tuổi tác giữa họ. Có lẽ cách biệt đó không quá rõ. Tuy nhiên, nay bà ta không còn ở đỉnh cao xuân sắc nữa, gã kia bèn kiếm một cô bạn trẻ hơn, hấp dẫn hơn, người mà nay gã yêu thương…”
Mặt đỏ như gấc, Poirot bắt đầu mất kiên nhẫn và to tiếng với tôi. “Anh đoán chả hợp lý chút nào cả, Catchpool ạ. Tôi thì tôi biết! Nghe Poirot nói này! Nghe một lần nữa thật chính xác những gì đã được nói và trình tự của nó: ‘Giờ đây ông ấy khó lòng quan tâm đến bà ta khi mà bà ta đã đánh mất chính mình, và nay còn đáng tuổi mẹ của ông ấy nữa cơ đấy’.” Lý do một khiến ông ấy không quan tâm đến bà ta nữa được tiếp nối bằng lý do hai! Cấu trúc câu thể hiện quá rõ rằng cả hai tình huống chẳng may này diễn ra vào lúc này chứ trước kia thì không.”
“Ông không cần phải quát lên với tôi như thế, ông Poirot ạ. Tôi nắm được ý ông rồi, nhưng tôi vẫn không đồng ý. Không phải ai cũng nói năng chuẩn xác được như ông. Diễn dịch của tôi hẳn là đúng, còn của ông thì sai, vì như ông vẫn nói, nó không có ý nghĩa. Chính ông đã nói vậy mà: Bà ta phải mãi mãi đáng tuổi mẹ ông ấy.”
“Catchpool ơi là Catchpool. Tôi bắt đầu thất vọng về anh rồi đấy! Hãy nghĩ đến diễn biến kế tiếp trong cuộc trò chuyện đó. Rafal Bobak nghe Samuel Kidd, trong vai Richard Negus, nói: ‘Tôi nghi ngờ cái vụ đáng-tuổi-mẹ của bà. Rất nghi đấy’. Nancy, trong vai Harriet bèn trả lời: ‘Thôi được, không ai trong chúng ta chứng tỏ được mình đúng, vậy ta cứ chấp nhận là bất đồng đi’. Nhưng tại sao cả hai đều không thể chứng tỏ là mình đúng? Chắc chắn đó đơn giản là vấn đề sinh học, người phụ nữ có đáng tuổi mẹ người đàn ông kia không? Nếu bà ta lớn hơn ông ấy bốn tuổi thì bà ta không đáng tuổi mẹ. Chẳng ai nghi ngờ chuyện đó cả! Nếu bà ta lớn hơn ông ấy hai mươi tuổi thì bà ta đáng tuổi mẹ – điều đó cũng chắc chắn không kém.”
“Còn nếu bà ta lớn hơn ông ấy mười ba tuổi thì sao?” Jennie Hobbs nói, mắt nhắm nghiền. “Hay mười hai? Cũng có những trường hợp hiếm… dĩ nhiên ở đây không thể áp dụng được.”
Hóa ra Jennie đã biết Poirot đang hướng tới đâu. Tôi là người duy nhất tù mù trong căn phòng này.
“Mười ba, mười hai thì không thích hợp rồi! Ta có thể hỏi bác sĩ hay chuyên gia y khoa: về mặt lý thuyết liệu một bé gái mười ba, mười hai tuổi có thể sinh con được không? Câu trả lời sẽ là có hoặc không. Chúng ta không nên thảo luận những trường hợp ngoại lệ của lứa tuổi sinh con! Catchpool, anh còn nhớ câu nói của Samuel Kidd liên quan đến người đàn ông được cho là trẻ hơn chứ: ‘Lý trí của ông ấy ư? Tôi thì cho rằng ông ấy chẳng còn lý trí’. Chắc chắn anh sẽ nói ông Kidd chỉ đơn giản ngụ ý rằng người đàn ông đó là một gã ngốc.”
“Chắc chắn tôi nghĩ vậy,” tôi hờn dỗi nói. “Sao ông không nói ra tôi sơ suất điều gì? Ông thông minh hơn tôi quá chừng mà!”
Poirot bật ra một tiếng kêu khá dung tục: “Sacré tonnerre. Cặp đôi được đề cập trong phòng 317 là Harriet Sippel và ông chồng George của bà ta. Cuộc trò chuyện không phải là nghiêm túc mà có ý nhạo báng. George Sippel mất khi ông ấy và Harriet đều còn trẻ. Samuel Kidd nói George Sippel ‘không còn lý trí’ là ý nói nếu ông ta còn tồn tại sau khi chết thì sự tồn tại đó không phải ở dạng người nữa. Ông ta là hồn ma, n’est-ce pas? Vì lý trí thì phải ở trong não, mà linh hồn thì không sở hữu các bộ phận của con người. Hồn ma George Sippel không thể có lý trí.”
“Tôi… Ôi trời ơi. Vâng, giờ thì tôi hiểu rồi.”
“Theo cách nói của Samuel Kidd, ông ta đưa ra quan điểm này – ‘Tôi thì cho rằng…’ – vì ông chờ đợi Nancy Ducane sẽ không tán thành. Bà ấy có thể nói: ‘Dĩ nhiên hồn ma cũng phải có lý trí. Hồn ma có kênh riêng và có ý muốn của nó, đúng không nào? Mọi thứ đến từ đâu nếu không phải từ lý trí?’”
Về mặt triết học mà nói, đó là một luận điểm thú vị. Nếu ở tình huống khác thì tôi sẽ suy ngẫm vấn đề này.
Poirot nói tiếp: “Nhận xét của Nancy về việc ‘đáng tuổi mẹ’ dựa trên niềm tin của bà ấy rằng khi người ta chết thì tuổi cũng vĩnh viễn dừng lại. Ở thế giới bên kia, người ta không già đi. Nếu trở lại dưới dạng linh hồn để viếng thăm người vợ góa của mình, George Sippel sẽ là chàng trai tuổi đôi mươi, tức độ tuổi của ông ta lúc chết. Còn Harriet, ở độ tuổi bốn mươi, nay còn đáng tuổi mẹ của ông ta.”
“Hoan hô,” Jennie nói bằng một giọng như thể đó là điều đương nhiên. “Tôi không có mặt ở đó, nhưng cuộc trò chuyện sau đó đã tiếp tục với sự hiện diện của tôi. Ông Poirot quả là người thấu suốt, ông Catchpool ạ. Tôi hy vọng ông sẽ trân trọng ông ấy.” Với Poirot, cô nói: “Cuộc tranh luận tiếp tục… nó kéo dài như bất tận! Nancy khăng khăng bà ấy đúng, nhưng Sam không chịu nhượng bộ. Anh ấy nói hồn ma không tồn tại theo chiều kích tuổi tác mà triền miên bất tận. Vì vậy nếu nói ai đó đủ lớn tuổi để làm mẹ một hồn ma thì dứt khoát là không đúng.”
Poirot nói với tôi: “Gớm quá phải không, Catchpool? Trong khi Rafal Bobak giao thức ăn, Nancy Ducane – với tử thi của Ida Gransbury dựng trên ghế ngay cạnh – đã nhạo báng người phụ nữ mà bà ấy đã thông đồng để giết chết trước đó, trong cùng ngày hôm ấy. Đáng thương thay cho Harriet khờ khạo: chồng bà ta không quan tâm đến việc trao đổi trực tiếp với bà từ dưới nấm mồ. Không đâu, ông ta chỉ chịu nói với Jennie Hobbs, khiến Harriet chẳng còn lựa chọn nào khác nếu muốn nhận thông điệp từ ông ta: bà ta phải gặp Jennie ở Bloxham và khi làm vậy bà cũng tìm đến cái chết của chính mình.”
“Không ai đáng chết hơn Harriet Sippel,” Jennie nói. “Trong đời tôi đã nhiều lần hối tiếc, nhưng hối tiếc về việc giết Harriet thì không hề.”
“Còn về Ida Gransbury?” Tôi hỏi. “Tại sao cô ta đến Bloxhom?”
“À!” Poirot nói, không bao giờ mệt mỏi trong việc chia sẻ kho kiến thức bất tận mà hình như chỉ một mình ông sở hữu. “Ida cũng nhận một lời mời không thể cưỡng từ Richard Negus. Không phải để giao tiếp với người thân đã khuất, mà là để gặp vị hôn phu cũ cách đây mười sáu năm. Không khó để hình dung sự cám dỗ đó. Richard Negus bỏ rơi Ida và chắc chắn đã làm tan nát trái tim cô. Cô đã không kết hôn với ai sau đó. Tôi đồ rằng Richard đã bóng gió trong lá thư về khả năng hòa giải, thậm chí cả hôn nhân. Một kết thúc có hậu. Ida đồng ý – kẻ cô đơn nào lại bỏ qua cơ hội thứ hai cho một tình yêu đích thực? – và Richard bảo rằng ông sẽ đến phòng cô tại khách sạn Bloxham vào lúc 3 giờ 30 hay có thể là 4 giờ ngày thứ năm. Catchpool, anh còn nhớ nhận xét của anh chứ? Về việc đến khách sạn ngày thứ tư để dành nguyên ngày thứ năm cho việc nạp mạng ấy mà? Bây giờ thì đã rõ hơn rồi, phải không?”
Tôi gật đầu. “Richard Negus biết ngày thứ năm ông ta sẽ phải ra tay giết người, rồi sau đó bản thân cũng bị giết. Cũng là lẽ thường tình nếu ông ta muốn đến sớm hơn một ngày để chuẩn bị tinh thần cho cái thách thức kép này.”
“Cũng để tránh tàu hoãn chuyến hay sự cố nào đó tương tự có thể ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta,” Poirot nói.
“Như vậy Jennie Hobbs đã giết Harriet Sippel, còn Richard Negus giết Ida Gransbury?” tôi hỏi.
“Oui, mon ami.” Poirot nhìn Jennie, thấy cô gật đầu. “Vào khoảng cùng thời gian trong ngày hôm đó, lần lượt tại phòng 121 và 317. Cùng một phương pháp đã được sử dụng trong cả hai phòng để dụ Harriet và Ida uống thuốc độc. Jennie nói với Harriet: ‘Bà nên uống ly nước trước khi nghe những gì tôi nói. Đây rồi, để tôi rót cho bà nhé. Bà ngồi xuống đi.’ Richard Negus cũng nói với Ida nội dung tương tự. Trong khi rót nước vào chiếc ly cạnh bồn rửa, Jennie và Negus lén bỏ thuốc độc vào. Ly nước được trao cho hai nạn nhân để họ uống. Cái chết hẳn đã diễn ra rất nhanh sau đó.”
“Còn cái chết của Richard Negus thì sao?” tôi hỏi.
“Jennie đã giết ông ấy theo kế hoạch mà hai người đã thiết lập.”
“Phần lớn những điều tôi kể cho ông tại nhà Sam là sự thật,” Jennie nói. “Richard quả có viết cho tôi sau nhiều năm im lặng. Ông ấy quả đã bị dằn vặt bởi tội lỗi gây ra cho Patrick và Frances và không thấy được lối thoát. Ông ấy cho rằng không thể nào đi đến công lý hay tìm được sự bình yên tinh thần trừ phi cả bốn chúng tôi, những người chịu trách nhiệm, phải trả giá bằng mạng sống của mình.”
“Ông ta yêu cầu cô… giúp ông ta giết Harriet và Ida?” tôi hỏi một cách khó khăn.
“Phải. Giết họ, giết ông ấy và giết cả tôi nữa. Phải là tất cả chúng tôi, ông ấy khăng khăng như thế, nếu không thì sẽ là vô nghĩa. Ông ấy không muốn làm kẻ sát nhân mà muốn là ‘người hành quyết’ – ông ấy dùng từ này rất nhiều – và điều đó có nghĩa ông ấy và tôi sẽ không tránh khỏi sự trừng phạt. Tôi đồng ý với ông ấy rằng Harriet và Ida đáng chết. Họ là những kẻ xấu xa, độc ác. Nhưng… tôi lại không muốn chết, cũng không muốn Richard phải chết. Với tôi, việc ông ấy thực sự ăn năn về vai trò của mình trong cái chết của Patrick là đủ lắm rồi. Tôi biết như vậy cũng là đủ cả với Patrick lẫn các đấng quyền năng có hay không tồn tại. Nhưng tôi không cách chi thuyết phục được Richard. Tôi thấy ngay rằng có thử cũng vô ích mà thôi. Thông minh là vậy, nhưng đôi khi lý trí của ông ấy lại trôi tuột, khiến ông ấy trở thành một kẻ lập dị với những ý tưởng kỳ quặc. Suốt bao năm suy ngẫm về tội lỗi… ông ấy đã trở thành một dạng người quá khích đến kỳ lạ. Tôi không hề hồ nghi ông ấy sẽ giết cả tôi nếu tôi không tuân theo đề nghị của ông ấy. Ông ấy không nói ra rõ ràng điều đó. Ông ấy không muốn đe dọa tôi, ông biết đấy. Ông ấy rất tử tế với tôi. Điều ông ấy muốn và cần là liên minh với ai đó giống như tôi. Ông ấy thành thực tin tôi sẽ đồng ý kế hoạch của ông ấy vì, không giống như Harriet và Ida, tôi là người biết lý lẽ. Ông ấy rất tự tin rằng mình đúng, rằng giải pháp của ông ấy là con đường duy nhất cho tất cả chúng tôi. Tôi nghĩ có lẽ ông ấy đúng, nhưng tôi sợ. Giờ thì tôi không còn sợ nữa rồi. Tôi không biết điều gì đã làm tôi thay đổi. Có lẽ, ngay trong lúc đau khổ, tôi vẫn thấy an ủi với ý nghĩ rằng cuộc đời tôi rồi sẽ được cải thiện. Buồn khổ không nhất thiết là tuyệt vọng.”
“Cô biết cô phải vờ nhận lời để tự cứu mạng mình,” Poirot nói. “Cách duy nhất để cô thoát chết là nói dối một cách thuyết phục với Richard Negus. Cô không biết phải làm gì, nên cô đến tìm Nancy Ducane để xin giúp đỡ.”
“Vâng, đúng vậy. Và bà ấy đã giải quyết được vấn đề của tôi, tôi nghĩ vậy. Kế hoạch của bà ấy thật thông minh. Theo lời khuyên của bà ấy, tôi chỉ gợi ý với Richard một cải biên nhỏ trong kế hoạch của ông ấy. Ý tưởng của ông ấy là một khi Harriet và Ida đã chết, ông ấy sẽ giết tôi rồi tự sát. Tất nhiên, là một người quyền uy đã quen với việc nắm quyền chủ động trước bất cứ việc gì, ông ấy muốn là người kiểm soát toàn bộ cho đến khi kết thúc. Nancy dặn tôi phải thuyết phục Richard để tôi giết ông ấy thay vì bị ông ấy giết. ‘Không thể nào!’ tôi nói. ‘Ông ấy chẳng bao giờ đồng ý đâu’. Nhưng Nancy nói ông ấy sẽ đồng ý nếu tôi biết cách tiếp cận. Tôi phải vờ hăng hái với kế hoạch hơn cả chính ông ấy. Bà ấy nói đúng. Việc đó đã thành công. Tôi đến gặp Richard và nói rằng cái chết của bốn người chúng tôi – tôi, ông ấy, Harriet và Ida – vẫn là chưa đủ. Nancy cũng phải bị trừng phạt. Tôi giả vờ như mình sẽ chỉ vui vẻ mà chết nếu bà ấy cũng chết. Bà ấy còn xấu xa hơn cả Harriet, tôi nói vậy. Tôi kể lại một câu chuyện dàn dựng công phu về việc Nancy đã mưu đồ như thế nào để quyến rũ Patrick, khiến ông xa lánh vợ và không thể khước từ bà ấy. Tôi nói với Richard rằng bà ấy đã thú nhận với tôi rằng động cơ thực sự của bà ấy khi lên tiếng ở King’s Head không phải là để giúp Patrick mà để làm đau lòng Frances. Bà ấy đã hy vọng Frances tự vẫn, hay ít nhất là bỏ Patrick về sống với cha tại Cambridge, qua đó nhường đường cho bà ấy.”
“Lại dối trá,” Poirot nói.
“Vâng, dĩ nhiên là dối trá, nhưng đó là những lời nói dối do chính Nancy gợi ý cho tôi, và nó đã hiệu nghiệm! Richard đã đồng ý chết trước tôi.”
“Và ông ta không hề biết Samuel Kidd có tham gia?” Poirot hỏi.
“Vâng. Nancy và tôi đã lôi kéo anh ấy vào cuộc. Anh ấy tham gia vào kế hoạch của chúng tôi. Vì sợ ngã gãy cổ, cả hai chúng tôi không muốn leo qua cánh cửa sổ đó rồi trèo cây xuống sau khi khóa cửa phòng từ bên trong và giấu chìa khóa sau viên gạch. Đó là cách duy nhất để ra khỏi phòng 238. Đó là lý do chúng tôi cần Sam. Chuyện này và chuyện giả dạng làm Richard nữa.”
“Và vì thế mà chìa khóa buộc phải giấu sau viên gạch,” tôi lẩm bẩm, cố xác định mình đã nắm bắt tất cả hay chưa. “Để khi cô kể lại cho chúng tôi như cô đã làm ở nhà Samuel Kidd, thì tất cả đều có vẻ khớp nhau: Richard Negus giấu chìa khóa để làm ra vẻ như hung thủ đã mang nó đi, vì ông ta tham gia vào kế hoạch giá họa cho Nancy Ducane.”
“Đúng vậy,” Poirot nói. “Hoặc giả ông ta tưởng là thế. Khi Jennie trao cho ông ta ly nước chứa chất độc như thỏa thuận, ông ta tin rằng Jennie sẽ sống sót và làm mọi cách để đảm bảo Nancy bị buộc tội giết ba người ở khách sạn Bloxhom. Ông ta tin rằng Jennie sẽ ăn nói với cảnh sát cách nào đó để khiến họ nghi ngờ Nancy. Ông ta không biết rằng Nancy đã dàn xếp một chứng cứ ngoại phạm vững như thép nhờ có sự hậu thuẫn của ngài St. John Wallace và phu nhân! Ông ta cũng không biết rằng, sau cái chết của ông, chiếc khuy măng-xét sẽ bị đẩy sâu xuống cổ họng, chiếc chìa khóa sẽ được giấu sau viên gạch, và cánh cửa sổ sẽ được mở ra… Ông ta không biết rằng Jennie Hobbs, Nancy Ducane và Samuel Kidd sẽ dàn xếp để các án mạng có vẻ như diễn ra từ lúc 7 giờ 15 đến 8 giờ 10!”
“Vâng, Richard không biết những điều đó,” Jennie xác nhận. “Giờ thì ông đã hiểu vì sao tôi gọi kế hoạch của Nancy là thông minh, ông Poirot ạ.”
“Bà ấy là một họa sĩ tài hoa, thưa cô. Những họa sĩ tài hoa nhất luôn có nhãn quan chi tiết và cách nhìn cấu trúc để mọi thành tố đều ăn khớp với nhau.”
Jennie quay sang tôi. “Cả Nancy lẫn tôi đều không muốn làm vậy. Ông phải tin tôi, ông Catchpool ạ. Nếu tôi kháng cự Richard, ông ấy sẽ giết tôi mất.” Cô ta thở dài. “Chúng tôi đã tính toán tất cả. Nancy dự kiến sẽ được vô can, còn Sam và tôi sẽ bị trừng phạt về tội giá họa cho Nancy chứ không phải tội chết. Chúng tôi hy vọng sẽ chỉ ngồi tù một thời gian ngắn. Sau đó, chúng tôi dự định sẽ kết hôn với nhau.”
Thấy vẻ ngạc nhiên của chúng tôi, Jennie nói thêm: “Ồ, tôi không yêu Sam như từng yêu Patrick, nhưng tôi cũng rất mến anh ấy. Anh ấy sẽ là người bạn đời tốt… nếu như tôi không làm đổ vỡ tất cả bằng việc đâm chết Nancy.”
“Mọi thứ đã đổ vỡ cả rồi, thưa cô. Tôi đã biết cô giết Harriet Sippel và Richard Negus.”
“Tôi không giết Richard, ông Poirot ạ. Ông đã sai điều này. Richard muốn chết. Tôi trao thuốc độc cho ông ấy với sự ưng thuận hoàn toàn của ông ấy.”
“Phải, nhưng với những giả định sai. Richard Negus đồng ý chết vì cô đã đồng ý kế hoạch của ông ấy rằng cả bốn người cùng chết. Rồi bốn sẽ trở thành năm khi cô lôi Nancy Ducane theo. Nhưng cô đã không thực sự đồng ý. Cô đã phản bội ông ấy và âm mưu phía sau lưng ông ấy. Ai biết được liệu Richard Negus có chọn chết vào lúc đó và theo cách đó hay không nếu cô nói cho ông ấy biết sự thật về thỏa thuận mật giữa cô và Nancy Ducane.”
Biểu hiện của Jennie chợt đanh lại. “Tôi không giết Richard Negus. Tôi khiến ông ấy chết chẳng qua là để tự vệ. Nếu không làm vậy thì ông ấy cũng sẽ giết tôi thôi.”
“Cô từng nói ông ấy không đe đọa điều đó một cách rõ rệt.”
“Đúng, nhưng tôi biết điều đó. Ông Catchpool, theo ông tôi có giết Richard Negus hay không?”
“Tôi không biết,” tôi lúng túng đáp.
“Catchpool, mon ami, đừng có ngớ ngẩn thế.”
“Ông ấy không ngớ ngẩn,” Jennie nói. “Ông ấy biết vận dụng bộ não của ông ấy ở những nơi mà ông không vận dụng, ông Poirot ạ. Xin hãy nghĩ lại, tôi van ông đấy. Trước khi bị treo cổ, tôi hy vọng được nghe ông nói rằng tôi không giết Richard Negus.”
Tôi đứng dậy. “Chúng ta đi thôi, ông Poirot.” Tôi muốn kết thúc cuộc lấy cung trong lúc từ hy vọng vẫn lơ lửng trên không.