Số lần đọc/download: 1210 / 3
Cập nhật: 2017-09-01 22:17:03 +0700
Chương 25: Hết Cả Ca Từ
M
ới đó mà đã đến hai giờ chiều. Tuy là mùa đông, nhưng sau buổi trưa trời cũng ấm lên nhiều. Buổi sáng Giáo sư Trần sợ lão Ngô bị lạnh, lại sợ bệnh ở đùi và tay lão tái phát nên bắt lão mặc bao nhiêu là quần áo, khiến lão đi như rô bốt. Lúc đó lão còn bông đùa hỏi ông rằng mình giống chiến binh đất sét hay là giống trinh nữ sắt (Iron maiden một loại quan tài sắt bên trong có đinh nhọn dùng để tra tấn người). Giáo sư thẳng thừng trả lời:
Đằng ấy mà là trinh nữ à? Có đánh chết thì cũng là trai trinh chứ?
Lão Ngô cười thẹn thùng, chẳng nói câu nào.
Nhưng đến quá trưa thì nhiệt độ tăng lên, lão Ngô nóng hết cả người vì chơi giờ lại mồ hôi nhễ nhại. Lão kêu oai oái đòi cởi bớt một cái áo len. Giáo sư Trần đã không cho lại còn lên lớp lão không biết giữ gìn sức khỏe. Lão cãi là lão tự biết lượng sức mình...
Nãy giờ hai lão thân mật là thế mà giờ đã mặt nặng mày nhẹ.
Lão Ngô được Giáo sư nhường nhịn quen thói, tự nhiên bị Giáo sư mắng, nên cái mặt cứ bí xị. Sau khi nguýt ông một cái thì lão một tay ôm lấy đứa cháu vô tội đang đứng ngây ra, một tay dắt theo Quốc Bảo Bảo còn đang ngơ ngác, cứ thế lão đi mà không thèm ngoái đầu lại.
Trần Tạ Kiều thấy thế thì tái mặt:
Ba à, ba làm như vậy là có ý gì?
Hai người họ Trần các người đi với nhau đi, tôi không thèm đi với mấy người nữa!
Lão Ngô tưng tửng trả lời rồi kéo hai “con tin” đi thẳng.
Trần Tạ Kiều chẳng nói được câu nào, sao tự nhiên mình lại biến thành người bị hại? Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Giáo sư Trần cũng đang khoanh tay cau có.
Giáo sư lẩm bẩm:
Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn học theo thanh niên ở trần, đỏng đảnh, mình cũng chẳng thèm để ý đến lão nữa.
Miệng thì nói vậy, chứ hồn vía của ông thì đã bay về hướng lão rồi.
Lão Ngô dắt hai “con tin” đến chỗ ngồi nghỉ. Trần Gia Hào mở to mắt nhìn sang cái bảng hiệu “Kem Thổ Nhĩ Kỳ” ở quầy ăn vặt bên cạnh. Chú nhóc không biết nhìn thần thái người lớn mà cứ thế nuốt nước bọt, đôi mắt to lay láy nhìn về phía Quốc Bảo Bảo, ánh mắt đầy khẩn cầu: cháu muốn ăn kem, cháu muốn ăn kem, cháu muốn ăn kem...
Quốc Bảo Bảo vốn dễ mủi lòng nên không nỡ khước từ khẩn cầu của Gia Hào, lại thêm muốn để mua một cái kem cho lão Ngô ăn để “bớt nóng”, nên gật đầu đồng ý. Nghĩ vậy cậu nói với lão mấy câu rồi dắt Gia Hào đi mua kem.
Theo lý mà nói thì với đoạn đường ngắn như vậy đi về chỉ mất mười phút là cùng, thế mà lão Ngô ngồi đợi đến hai mươi phút, Quốc Bảo Bảo mới dắt Gia Hào về. Đã vậy mặt hai đứa lại đần ra, một đứa cầm kem liếm, một đứa mặt cứ thuỗn ra.
Lão Ngô đang tức bực trong người, không muốn nhiều chuyện - nếu không sẽ không thể thể hiện được nỗi tức bực của lão. Nhưng mà lão vốn hiếu kì nên không kìm được mà hỏi:
Bảo Bảo sao vậy?
Bảo Bảo cứ như người trong mộng bị giật mình tỉnh giấc, thảng thốt nhìn lại người trước mặt mình là lão Ngô mới vội nhớ ra lúc nãy mình vừa làm cái gì. Cậu có vẻ thẹn thùng khi nhìn thấy cái kem bị mình liếm mất quá nửa lúc nào không hay, ấp úng nói:
Bác Ngô ơi, lúc nãy cháu bị... bị kích động nên không chú ý đến bác...
Cậu day day trán, dường như vẫn còn chút gì đó lâng lâng.
Nhìn cậu như vậy, lão quên ngay mình đang giận dỗi, vội vàng dò hỏi:
Lúc đi mua kem cháu gặp phải chuyện gì à? Nói cho bác biết được không?
Nghe lão nói vậy, Quốc Bảo Bảo rùng cả mình, sắc mặt đỏ ửng. Thấy vậy tim lão đập thình thịch, lão rất khó chịu.
Quốc Bảo Bảo dè dặt nhìn về phía tiệm kem Thổ Nhĩ Kỳ cách đấy khoảng hai mươi mét, rồi quay lại nhìn lão Ngô bằng ánh mắt là lạ:
Bác Ngô ơi, cháu cảm thấy... lúc cháu mua kem, hình như là bị người đàn ông nước ngoài bán kem sàm sỡ...
Lão Ngô nổi cơn tam bành, xắn tay áo đi về quán kem Thổ Nhĩ Kỳ. Được lắm, thằng Tây nào dám chòng ghẹo con dâu của lão? Không dạy cho nó một bài học, thì nó cứ tưởng đàn ông Trung Quốc là dễ sàm sỡ!
Đúng lúc lão bước đến quán kem thì có một cặp nam nữ trung niên dẫn một đứa bé gái bảy, tám tuổi đến mua kem.
Kem Thổ Nhĩ Kỳ ở hiệu này là một loại kem ốc quế, nhưng không giống với kem Hagen - Dazs, để trong tủ lạnh. Người bán dừng một cái thìa múc ra những khối hình tròn, rồi tạo hình bằng cách để các khối kem chồng lên nhau. Cũng không như các quán kem ven đường có cái máy làm kem có van vặn kem, rồi cũng làm ra những hình thù khác nhau. Kem ở đây được lấy giống như là quấy bánh tổ của Nhật Bản vậy. Nhân viên bán kem cầm một cái que gỗ vừa dài vừa to ngoáy ngoáy trong thùng kem. Khi có khách muốn mua thì mới lắc lắc cánh tay, rồi dùng cái que gỗ múc những miếng kem bằng nắm tay bỏ vào ốc quế, viên kem được múc ra lại rất tròn trịa.
Kiểu lấy kem này khiến lão cũng thấy bình thường thôi.
Cậu nhóc đừng có tưởng là cầm cái que gỗ ngoáy ngoáy như vậy là sẽ biến thành thỏ non!
Lão lấy hết sức bình sinh, nói với lòng mình là sẽ không sợ cái cơ thể đầy cơ bắp của đối phương. Đó có phải là cơ bắp gì đâu, không phải cơ bắp, thực sự không phải cơ bắp...
Đúng lúc lão chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thì trước mắt lão hiện lên một màn diễn đáng ngạc nhiên.
Anh chàng đẹp trai Thổ Nhĩ Kỳ đưa ly kem cho bé gái. Nhưng đúng lúc bé chìa tay ra lấy thì anh buông tay ra, kem rơi xuống. Đứa bé sắp khóc thì anh chàng đã đỡ được kem, sau đó đảo tay một cái thì kem đã biến mất, đảo lại lần nữa thì kem lại xuất hiện bên đầu kia của que gỗ.
Đứa bé ngây ra, cha mẹ nó cũng ngây ra, lão Ngô đứng bên cạnh cũng ngây ra.
Anh chàng biểu diễn ở cự ly rất gần bé gái, tay cứ lật lên lật xuống, que gỗ cứ bay qua bay lai, miếng kem trên que gỗ cứ lượn qua lượn lại trước mắt đứa bé ở khoảng cách không quá hai mươi centimet.
Đứa bé đưa tay bắt lấy kem, nhưng cứ mỗi lần còn cách một centimet là lại lại trượt. Bé gái mặt đỏ bừng bừng, hai tay liên tục bắt lấy, cuối cùng cũng bắt được kem, nhưng chỉ bắt được cái ốc quế, còn viên kem tròn trĩnh vẫn còn ở trên que gỗ.
Anh nhân viên cười ha ha, rồi lấy cái ốc quế từ tay bé gái, múc kem bỏ vào một lần nữa, rồi lại múc một khối kem nhỏ bỏ vào bên cạnh rồi mới đưa cho bé gái.
Lão Ngô bị vở diễn này làm cho luống cuống, thấy anh nhân viên cuối cùng cũng đưa kem cho bé gái, lúc này lão bất giác thở dài thườn thượt - phen này thì nguy to, ông lão của chúng ta hồi hộp quá rồi.
Lúc này lại có chuyện bất ngờ xảy ra, lúc đứa bé đưa tay lấy kem thì anh chàng dùng bàn tay còn lại tóm lấy tay cô bé rồi từ từ hôn lên bàn tay nhỏ xíu, sau đó từ tốn nhìn bé rồi mới đặt kem vào tay bé gái.
Cuối cùng, ông bố bà mẹ mới dẫn bé gái đi, cả ba người đều có vẻ mặt ngây ngây.
Lão Ngô đứng bên cạnh mân mê râu cằm, có lẽ nào thằng nhóc hay mắc cỡ Quốc Bảo Bảo đã ngộ nhận cái hôn tay lịch sự ấy thành sàm sỡ rồi?
Lão lại đứng đó quan sát một lát, cuối cùng cũng phát hiện ra là anh nhân viên này luôn “sàm sỡ” và kết thúc bằng việc hôn tay đối với tất cả phụ nữ dưới bốn mươi tuổi, hoặc những anh chàng có vẻ ngoài dễ thương đến mua kem.
Lão đoán ra là đứa con dâu ngờ nghệch và thẹn thùng của lão đã hiểu nhầm như thế là “sàm sỡ”.
Sau khi nghĩ thông suốt lão không còn muốn báo thù nữa, và cũng quên béng mất oan gia của mình là Giáo sư Trần. Lão rút ra mười lăm tệ, lắc lư cái mông đi đến cửa quầy thu ngân mua phiếu kem, rồi đưa phiếu kem cho anh chàng Thổ Nhĩ Kỳ đẹp trai, ánh mắt đầy hàm ý “sàm sỡ tớ đi, nhanh lên nào, nhanh lên nào”.
Những không giống như lão nghĩ, anh chàng không làm giống như lúc nãy, mà ngoan ngoãn lấy kem, lại dùng hai tay đưa kem cho lão, rồi ra hiệu là lão có thể đi được rồi.
Kem ở bên ngoài có hai tệ một cái, lại còn nhiều hơn hẳn. Ngô Đại Kiều này nếu không vì muốn bị sàm sỡ thì có gì mà phải bỏ ra mười lăm đồng “vô duyên” như thế này.
Lão Ngô không hài lòng, bĩu môi, hì hục ăn hết cái kem bé tí xíu, sau đó lại mua thêm một tấm phiếu nữa đưa cho anh chàng. Nhưng lần này lão vẫn không bị “sàm sỡ”.
Anh chàng này cũng là có ý tốt, lão lớn tuổi như vậy lỡ mà bị dọa đến phát bệnh tim thì sao? Vả lại Trung Quốc là nước coi trọng lễ nghi, đưa cái gì cho người lớn tuổi cũng phải đưa đàng hoàng, đâu dám bỡn cợt.
Nhưng lần thứ hai anh đưa kem một cách lịch sự cho lão, thì mặt lão hằm hằm, nghiến răng ken két, nên anh chàng cũng có thể đoán ra một vài điều.
Thế nên lần thứ ba lão bền bỉ đến mua kem, anh đã không phụ lòng mong đợi của mọi người (?) mà... sàm sỡ lão.
Cuối cùng lão cũng được sàm sỡ, lão vui ra mặt.
Lão hớn hở đưa kem cho Quốc Bảo Bảo và Gia Hào đang đứng bên canh, rồi lại chạy như bay đến quầy thu ngân mua mười phiếu kem - bây giờ lão đã là bạn đời của “đại gia” thì tiếc gì tý tiền này!
Anh chàng đẹp trai thấy thế thì ngớ người ra: rốt cuộc lão còn muốn làm như vậy bao nhiêu lần! Cứ mỗi lần anh sàm sỡ xong là lão lại chìa ra một tấm phiếu khác, khiến anh không thể không tiếp tục sàm sỡ.
Cứ thế một lần, hai lần, ba lần... cuối cùng vì phải sàm sỡ lão mà anh chàng đờ cả người, trong lòng thầm than: sao mà mãi vẫn chưa xong? Mười lăm tệ một cái kem có rẻ đâu, lão đã mua bao nhiêu là kem rồi, cháu lão cũng cầm không nổi kem nữa rồi, lão mau mau đi về đi, tôi hết chịu nổi nữa rồi.
Nhưng lão Ngô vẫn cứ thách thức anh, đưa phiếu hết lần này đến lần khác, phá tan hết hy vọng của anh hết lần này đến lần khác.
Đến lúc lão dùng hết mười phiếu kem, thì anh chàng cũng sức tàn lực kiệt.
Lúc này Giáo sư Trần cũng hớt hải chạy đến, nghĩ bụng mình phải xin lỗi ngay nếu không lão sẽ để bụng thù dai.
Không ngờ lúc ông chạy tới thì đã nhìn thấy lão cười toe toét.
Đằng ấy mau đến đây đi, ở đây có một anh chàng Thổ Nhĩ Kỳ đẹp trai chỉ cần bỏ mười lăm tệ là sẽ được sàm sỡ một lần, hay đáo để!