Cái tốt đẹp nhất trong mọi cái là việc học. Tiền có thể bị mất, sức khỏe và sức mạnh có thể bị mất, nhưng những gì trong đầu bạn thì là của bạn mãi mãi.

Louis L’Amour

 
 
 
 
 
Tác giả: Jo Nesbo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 52
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1233 / 34
Cập nhật: 2017-08-25 12:57:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24: São Paulo
iệng Raskol nặn ra một nụ cười dịu dàng. Vì thế, không thể xác định liệu nó có thật sự dịu dàng hay không.
Harry đoán là không.
“Vậy là anh có một người bạn ở Ai Cập đang tìm một số điện thoại,” Raskol nói. Harry không thể đoán ra ngữ điệu đó là mỉa mai hay thản nhiên.
“El Tor,” Harry nói, xoa lòng bàn tay lên tay vịn của chiếc ghế. Anh cảm thấy cực kỳ bất an. Không phải vì lại phải ngồi trong cái phòng tiếp khách vô trùng đó một lần nữa, mà là vì mục đích của anh. Anh đã xem xét mọi lựa chọn. Vay một khoản tiền cá nhân. Giãi bày với Bjarne Møller. Bán chiếc Ford Escort cho cái ga ra nơi anh luôn phải đem nó đến sửa. Nhưng đây là cơ hội khả thi duy nhất, cách thức hợp lý duy nhất. Thật điên rồ.
“Số điện thoại đó không đơn giản là một số điện thoại,” Harry nói. “Nó sẽ dẫn chúng tôi tới chỗ khách hàng đã gửi email cho tôi. Cái email chứng tỏ hắn biết nhiều chi tiết về cái chết của Anna, những chi tiết hắn khó lòng biết được nếu như hắn không có mặt ở đó ngay trước khi cô ấy chết.”
“Và gã bạn của anh bảo rằng chủ sở hữu của ISP đó đã đòi 60.000 bảng Ai Cập. Tức là?”
“Xấp xỉ 120.000 krone.”
“Mà anh nghĩ là tôi nên đưa cho anh?”
“Tôi chẳng nghĩ gì cả. Tôi chỉ đang kể cho ông hoàn cảnh là thế. Họ muốn tiền mà tôi thì không có.”
Raskol lướt một ngón tay dọc môi trên. “Tại sao đó lại là vấn đề của tôi, Harry? Chúng ta đã giao kèo với nhau và tôi đã thực hiện thỏa thuận của mình rồi còn gì.”
“Tôi sẽ thực hiện phần thỏa thuận của tôi, nhưng sẽ mất nhiều thời gian hơn nếu không có tiền.”
Raskol lắc đầu, giơ cả hai tay lên và lẩm bẩm gì đó mà Harry đoán là tiếng Di gan. Øystein tỏ ra tuyệt vọng trên điện thoại. Chắc chắn là họ đã tìm được chính xác cái máy chủ đó, anh ta nói vậy. Nhưng anh ta đã tưởng tượng ra một món đồ cổ han gỉ trong một cái nhà kho, kêu lọc xọc nhưng vẫn chạy được, và một gã buôn ngựa đội khăn xếp muốn ba con lạc đà và một bao thuốc lá Mỹ. Nhưng thay vào đó, anh ta lại bước vào một văn phòng có máy lạnh nơi có gã Ai Cập trẻ măng, com lê cà vạt đàng hoàng nhìn anh ta chằm chằm qua cặp kính gọng bạc và hét cái giá ‘không mặc cả’, trả bằng tiền giấy không thể phát hiện ra và lời đề nghị chỉ có giá trị trong vòng ba ngày.
“Tôi đoán là anh đã cân nhắc những hậu quả nếu như chuyện lộ ra rằng anh đã nhận tiền từ một kẻ như tôi trong lúc làm nhiệm vụ?”
“Tôi đâu có làm nhiệm vụ,” Harry nói.
Raskol xoa lòng bàn tay lên tai. “Tôn Tử bảo rằng nếu anh không kiểm soát mọi chuyện đang diễn ra thì chúng sẽ kiểm soát anh. Anh không kiểm soát được mọi chuyện, Spiuni. Thế có nghĩa rằng anh đã sai lầm. Mà tôi thì không thích những kẻ mắc sai lầm. Vì thế, tôi có một đề nghị thế này. Chúng ta sẽ đơn giản hóa cho cả đôi bên. Anh cho tôi biết tên của gã đó và tôi sẽ lo nốt phần còn lại.”
“Không!” Harry đập tay đánh chát xuống mặt bàn. “Tôi không muốn hắn bị tẩn bởi một trong số những gã đâm thuê chém mướn của ông. Tôi muốn hắn phải bóc lịch trong tù.”
“Anh làm tôi ngạc nhiên đấy, Spiuni. Nếu tôi hiểu chính xác về anh thì anh đã ở vào vị trí nhạy cảm rồi. Tại sao không để cho công lý được thực thi đủ một cách ít đau buồn nhất có thể?”
“Không giết người để trả thù. Chúng ta đã thỏa thuận như vậy.”
Raskol mỉm cười. “Anh đúng là một gã cứng đầu, Hole ạ. Tôi thích thế. Và tôi tôn trọng thỏa thuận. Nhưng lúc này anh đang bắt đầu làm hỏng việc rồi đấy. Làm sao tôi chắc chắn được đó chính là kẻ đã giết Anna?”
“Ông đã có cơ hội để kiểm tra xem chiếc chìa khóa tôi tìm thấy trong nhà gỗ của anh ta có giống với chiếc chìa của Anna không?”
“Và giờ anh lại tới tìm tôi xin giúp đỡ. Vậy thì anh phải trả thêm cho tôi chứ.”
Harry nuốt khan. “Khi tôi thấy Anna, cô ấy đã nhét một tấm ảnh trong giày của cô ấy.”
“Tiếp đi.”
“Tôi nghĩ là cô ấy đã tìm cách nhét nó vào đó trước khi tên giết người bắn cô ấy. Đó là tấm ảnh chụp gia đình tên giết người.”
“Chỉ có thế thôi sao?”
“Đúng thế.”
Raskol lắc đầu, nhìn Harry rồi lại lắc đầu.
“Tôi không biết ai mới là kẻ ngu ngốc nhất ở đây. Anh, vì đã để cho bạn mình lừa bịp. Bạn anh, kẻ nghĩ rằng hắn có thể trốn được sau khi đã cuỗm tiền của tôi.” Hắn thở dài sườn sượt. “Hay tôi, vì đã đưa tiền cho anh.”
Harry nghĩ là anh sẽ cảm thấy sung sướng hoặc ít ra là nhẹ nhõm. Trái lại, anh chỉ cảm thấy ruột gan thắt lại thêm. “Vậy ông cần biết gì?”
“Chỉ cần tên của gã bạn anh và ngân hàng ở Ai Cập nơi hắn muốn rút tiền.”
“Một tiếng nữa ông sẽ có.” Harry đứng dậy.
Raskol xoa cổ tay như thể vừa tháo còng ra. “Tôi hy vọng là anh không nghĩ rằng anh đã hiểu được tôi, Spiuni.” Hắn nói nhỏ, không hề ngước nhìn lên.
Harry khựng lại. “Ý ông là gì?”
“Tôi là người Di gan. Thế giới của tôi là một thế giới đảo ngược. Anh có biết Chúa trong tiếng Di gan là gì không?”
“Không.”
“Devel. Quỷ. Kỳ lạ, phải không? Khi anh bán linh hồn mình đi, nên biết kẻ mua nó là ai, Spiuni ạ.”
○○○
Halvorsen nghĩ rằng trông Harry có vẻ kiệt sức.
“Định nghĩa từ ‘kiệt sức’ xem nào,” Harry nói, tựa lưng vào chiếc ghế trong phòng làm việc của anh. “Hay, đúng ra là, đừng có định nghĩa.”
Khi Halvorsen hỏi Harry mọi chuyện tiến triển thế nào rồi và Harry lại bảo anh ta định nghĩa từ ‘tiến triển’ thì Halvorsen đành thở dài mà rời khỏi văn phòng, đi thử vận may với Elmer.
Harry bấm số điện thoại mà Rakel đã cho anh, nhưng lại nghe thấy cái giọng Nga mà anh đoán là đại khái đang bảo anh đã nhầm số. Vì vậy, anh gọi cho Bjarne Møller và cố gắng gây ấn tượng với sếp rằng anh không đi nhầm hướng. Møller nghe có vẻ không tin lắm.
“Tôi muốn nghe tin tức tốt lành, Harry ạ. Đừng có báo cáo là anh đã sử dụng thời gian của mình như thế nào.”
Beate đi vào để báo rằng cô vừa xem cuộn băng thêm mười lần nữa và cô không còn nghi ngờ gì rằng Kẻ Hành quyết và Stine Grette biết nhau. “Tôi nghĩ rằng câu cuối cùng mà hắn nói với cô ta là cô ta sẽ chết. Anh có thể nhìn thấy điều đó trong mắt cô ta. Vừa thách thức lại vừa sợ hãi, giống y như trong những bộ phim chiến tranh mà anh thấy những chiến sĩ kháng chiến xếp hàng chờ bị bắn ấy.”
Ngừng.
“Này?” Cô huơ huơ tay trước mặt anh. “Trông anh có vẻ kiệt sức.”
Anh bèn gọi cho Aune.
“Harry đây. Người ta thường phản ứng thế nào khi biết là họ sắp bị hành quyết?”
Aune cười khùng khục. “Họ tập trung,” Ông ta nói. “Vào thời gian.”
“Và sợ hãi? Sợ đến quẫn trí?”
“Còn tùy. Kiểu hành quyết mà anh đang nói tới là kiểu gì?”
“Hành quyết trước mặt nhiều người. Trong một ngân hàng.”
“Hiểu rồi. Hai phút nữa tôi sẽ gọi lại cho anh.”
Harry nhìn đồng hồ trong lúc chờ đợi. Mất đúng 120 giây.
“Quá trình chết đi, rất giống với quá trình sinh ra, là một chuyện rất riêng tư,” Aune nói. “Lý do những người ở vào hoàn cảnh đó, theo bản năng, sẽ mong muốn được ẩn náu không phải chỉ vì họ cảm thấy dễ bị tấn công về thể xác. Chết trước mặt những người khác, như trong một vụ hành quyết công khai, là một đòn trừng phạt gấp đôi vì nó là sự sỉ nhục nỗi nhục nhã của nạn nhân theo cách tàn bạo nhất có thể tưởng tượng ra được. Đó là một trong những lý do những vụ hành quyết công khai được xem là có hiệu quả răn đe người dân lớn hơn so với việc hành quyết trong nhà tù không ai hay biết. Tuy nhiên, người ta vẫn có một số chiếu cố như bắt buộc người hành quyết phải đeo mặt nạ. Đó không phải là để che giấu danh tính của người hành quyết như nhiều người tưởng - vì ai chẳng biết đó là một đồ tể hoặc một thợ bện dây thừng ở địa phương. Đeo mặt nạ là vì kẻ bị kết án, để hắn không cảm thấy một người xa lạ đứng quá gần mình vào khoảnh khắc hắn chết.”
“Ừm. Tên cướp này cũng đeo mặt nạ.”
“Cách sử dụng mặt nạ là cả một lĩnh vực trong nghiên cứu tâm lý đấy. Ví dụ như, quan niệm hiện đại cho rằng đeo mặt nạ sẽ tước mất tự do của chúng ta có thể đã bị đảo ngược hoàn toàn. Mặt nạ có thể làm mất nhân cách theo một cách lại đem đến sự tự do. Nếu không thì, theo anh, sự nở rộ những vũ hội hóa trang thời Victoria là do đâu? Hoặc là việc sử dụng mặt nạ trong các trò chơi ân ái? Mặt khác, đương nhiên một tên cướp ngân hàng đeo mặt nạ vì nhiều lý do tầm thường hơn.”
“Có lẽ vậy.”
“Có lẽ vậy ư?”
“Tôi không biết,” Harry thở dài. “Có vẻ như anh…”
“Đang mệt. Gặp lại ông sau.”
○○○
Vị trí của Harry trên trái đất từ từ dịch chuyển ra xa mặt trời và chiếu ngày càng tối sớm. Những trái chanh bày bên ngoài cửa tiệm của Ali phát sáng như những ngôi sao màu vàng nhỏ bé, và một làn mưa bụi lặng lẽ rơi trong lúc Harry thả bộ trên phố Sofies. Anh dành cả buổi chiều hôm đó để thu xếp việc chuyển tiền đến El Tor. Việc đó cũng không khó khăn cho lắm. Anh đã nói chuyện với Øystein, lấy số hộ chiếu của anh ta cộng với địa chỉ của cái ngân hàng cạnh khách sạn anh ta ở và gọi điện báo thông tin đó cho tờ nội san của nhà tù có tên là Bóng ma Trở lại, nơi Raskol đang viết một bài về Tôn Tử. Rồi vấn đề còn lại chỉ là chờ đợi.
Harry về đến cửa và đang định tìm chìa khóa thì nghe thấy tiếng chân bước nhẹ trên vỉa hè sau lưng anh. Anh không quay lại.
Cho đến khi nghe thấy tiếng gầm gừ nho nhỏ.
Thật ra thì anh cũng chẳng ngạc nhiên. Nếu đun nóng một cái nồi áp suất thì người ta biết sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.
Cái mặt của con chó đen như bóng đêm và tương phản với hàm răng đang nhe ra trắng ởn. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn chụp phía trên cánh cửa hắt vào một dòng nước dãi vẫn còn dính vào một cái răng nanh to tướng làm nó lóe sáng.
“Ngồi xuống!” Một giọng nói quen thuộc vang lên từ trong bóng tối dưới lối vào ga ra ở phía bên kia của con phố hẹp, tĩnh lặng. Con chó giống Rottweiler ngần ngừ hạ thấp cái phần thân sau đồ sộ, vạm vỡ lên mặt đường ẩm ướt, nhưng cặp mắt nâu sáng quắc của nó, thứ khác xa với cái gọi là “mắt cún” nhất mà người ta có thể tưởng tượng ra, thì không rời Harry.
Bóng của cái mũ che khuất khuôn mặt của người đàn ông đang tiến lại gần. “Chào anh, Harry. Sợ chó hả?”
Harry nhìn xuống bộ hàm đỏ lòm trước mặt anh. Một mẩu chuyện vặt vãnh nào đó chỉ hiện lại trong óc anh. Người La Mã đã từng sử dụng tổ tiên của giống chó Rottweiler này trong cuộc chinh phục châu Âu. “Không, anh muốn gì?”
“Cho anh một đề nghị. Một đề nghị mà anh… cụm từ đó là gì nhỉ?”
“Được rồi, cứ nói tôi nghe đề nghị của anh đi, Albu.”
“Thỏa ước ngừng bắn.” Arne Albu hất cái lưỡi trai của chiếc mũ lên. Anh ta cố gắng nở nụ cười trẻ con, nhưng nó không trơn tru như lần trước. “Anh tránh xa tôi, và tôi sẽ tránh xa anh.”
“Hay đấy. Và anh định làm gì tôi, Albu?”
Albu hất đầu về phía con chó giống Rottweiler, không phải đang ngồi mà là ngồi xổm sẵn sàng tấn công. “Tôi có cách của tôi. Và tôi chẳng đến nỗi thiếu tiềm lực.”
“Ừm.” Harry vỗ vào túi áo khoác để tìm thuốc lá, nhưng dừng lại khi nghe thấy tiếng gầm gừ trở thành hăm dọa. “Trông anh mệt mỏi quá rồi, Albu. Có phải việc chạy trốn đã khiến anh kiệt sức không?”
Albu lắc đầu. “Không phải tôi chạy trốn, Harry. Mà là anh.”
“Vậy ư? Những lời đe dọa mơ hồ với một sĩ quan cảnh sát ở một nơi công cộng. Tôi gọi đó là những dấu hiệu của sự mệt mỏi. Tại sao anh không muốn chơi thêm nữa?”
“Chơi ư? Anh coi chuyện này như vậy à? Một trò gieo súc sắc với số phận của con người?”
Harry nhìn thấy sự giận dữ trong ánh mắt của Albu. Có cả điều gì khác nữa. Quai hàm của anh ta hết siết lại dãn và những mạch máu ở hai bên thái dương và trán lồi lên. Đó là sự tuyệt vọng.
“Anh có biết mình vừa làm gì không?” Anh ta nói, gần như thì thầm, không còn buồn cố gắng mỉm cười nữa. “Cô ấy đã… bỏ tôi. Cô ấy đã đưa cả lũ trẻ theo. Vì một vụ ngoại tình cỏn con. Anna không còn có nghĩa lý gì với tôi nữa.”
Arne Albu đứng sát lại gần Harry. “Tôi gặp Anna khi một người bạn đưa tôi đi xem triển lãm tranh của anh ta và tình cờ cô ta có một buổi triển lãm riêng ở đó. Tôi mua hai bức tranh của cô ta, tôi không thật sự hiểu tại sao. Tôi bảo mua cho văn phòng. Đương nhiên là chúng chẳng bao giờ được treo ở bất cứ đâu cả. Hôm sau, khi tôi đến lấy hai bức tranh đó về, tôi và Anna tự nhiên lại trò chuyện, và đột nhiên tôi lại mời cô ta đi ăn trưa. Rồi đi ăn tối. Và hai tuần sau là một chuyến đi nghỉ cuối tuần ở Berlin. Mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát. Tôi bị mắc kẹt và thậm chí không thèm cố gắng giải thoát cho mình. Cho đến tận lúc Vigdis phát hiện ra và dọa sẽ bỏ tôi.”
Giọng anh ta bắt đầu run rẩy.
“Tôi đã hứa với Vigdis đó chỉ là chuyện xảy ra một lần, một si mê ngu ngốc mà bọn đàn ông tầm tuổi tôi thỉnh thoảng đeo đuổi khi gặp một người phụ nữ trẻ. Cô ta khiến họ nhớ lại thời thanh xuân. Trẻ trung, mạnh mẽ và độc lập. Nhưng họ thì không còn được như vậy nữa. Kém nhất là độc lập. Khi nào anh có con, anh sẽ hiểu…”
Giọng anh ta đuối dần và anh ta thở nặng nhọc. Anh ta đút hai tay sâu vào túi áo khoác và nói tiếp.
“Anna là một người tình mãnh liệt. Mãnh liệt đến gần như dị thường. Cứ như thể cô ta không bao giờ có thể buông ra. Tôi đã phải dứt áo ra đi theo đúng nghĩa đen; cô ta đã xé rách một cái áo khoác của tôi khi tôi cố gắng ra khỏi cửa. Tôi nghĩ là anh hiểu điều tôi nói. Cô ta từng kể với tôi về tình cảnh của mình sau khi chia tay anh. Cô ta đã gần như vỡ vụn.”
Harry sửng sốt đến mức không đáp lại được gì.
“Nhưng có lẽ là tôi thấy thương hại cô ta,” Albu nói tiếp. “Nếu không thì tôi đã không đồng ý gặp lại. Tôi đã nói rất rõ ràng rằng chuyện giữa chúng tôi đã chấm dứt, nhưng cô ta bảo chỉ muốn trả lại cho tôi vài thứ. Tôi không biết anh sẽ đến và phá hỏng mọi chuyện. Khiến nó trông như thể chúng tôi đã… tiếp nối từ chỗ chúng tôi chấm dứt.” Anh ta cúi đầu. “Vigdis không tin tôi. Cô ấy bảo cô ấy sẽ không bao giờ có thể tin tôi nữa. Không một lần nào nữa.”
Albu ngẩng mặt lên và Harry nhìn thấy nỗi tuyệt vọng trong mắt anh ta. “Anh đã lấy mất cái duy nhất tôi có, Hole. Họ là tất cả những gì tôi còn lại. Tôi không biết liệu có thể lấy lại được nữa hay không.” Mặt anh ta biến dạng vì đau đớn.
Harry nghĩ tới cái nồi áp suất. Sắp đến lúc rồi.
“Cơ hội duy nhất mà tôi có là nếu anh… nếu anh không…”
Harry phản ứng theo bản năng khi thấy bàn tay của Albu chuyển động bên trong túi áo khoác. Anh đá vào mặt bên đầu gối anh ta, làm anh ta khuỵu xuống vỉa hè. Harry vung cẳng tay quật thẳng vào mặt con Rottweiler khi nó lao tới tấn công; anh nghe thấy tiếng vải bị xé rách và cảm thấy những cái răng xuyên thủng da, cắm vào thịt mình. Anh hy vọng là cái hàm của con chó sẽ bị vướng vào đó, nhưng con vật ranh ma khốn kiếp đó lại nhả ra. Harry nhắm vào một mảng thịt để hở đen sì mà đá nhưng lại trượt. Anh nghe thấy móng chân nó cào roẹt một cái trên mặt đường nhựa khi nó lao tới và nhìn thấy hàm răng của nó há hoác ra để tợp anh. Có ai đó từng bảo anh rằng giống chó Rottweiler này, từ khi chưa đầy ba tuần tuổi, đã biết rõ rằng cách giết người hiệu quả nhất là xé rách cổ họng, và lúc này cỗ máy bằng thịt bảy mươi cân đó đã vọt qua hai cánh tay anh. Harry lợi dụng sức đẩy của cú đá tạo ra để xoay một vòng. Nhờ vậy, khi bộ răng của con chó khép lại thì không phải trên họng anh mà là trên gáy. Nói vậy không có nghĩa là anh đã thoát nạn. Anh với ra sau và dùng một tay túm chặt hàm trên còn tay kia túm chặt hàm dưới, dùng hết sức bình sinh để kéo.
Tuy nhiên, thay vì nhả ra, bộ hàm đó lại cắm sâu thêm vài mi li mét nữa vào gáy anh. Những khúc gân và các cơ hàm của con chó rắn như thép. Harry chạy giật lùi và xô mạnh vào tường. Anh nghe thấy xương sườn của con chó gãy rắc, nhưng bộ hàm thì nhất quyết không chịu nhả ra. Anh cảm thấy kinh hãi. Anh đã từng nghe kể về chuyện những bộ hàm ngậm chặt, về loài linh cẩu với bộ hàm ngoạm chặt lấy cổ họng của một con sư tử đực rất lâu sau khi bị những con sư tử cái xé xác làm trăm mảnh. Anh cảm thấy máu nóng chảy xuống lưng bên trong chiếc áo thun và nhận thấy mình đã ngã khuỵu xuống.
Phải chăng mọi thứ đang bắt đầu mất hết cảm giác? Mọi người đâu hết cả rồi? Phố Sofies vốn vắng vẻ, nhưng Harry nghĩ anh chưa từng thấy nó hoang vắng như lúc này. Anh chợt nhận ra là mọi chuyện đã diễn ra trong yên lặng, không một tiếng la hét, không một tiếng sủa, chỉ có tiếng thịt va vào thịt và thịt bị xé rách. Anh cố hét lên, nhưng không thốt ra nổi một tiếng.
Thị lực của anh bắt đầu tối lại ở hai bên rìa. Anh biết một động mạch đang bị chèn ép và anh đang rơi vào trạng thái thị trường hình ống vì não không nhận được đủ máu. Những quả chanh rực rỡ bên ngoài cửa hiệu của Ali đang mất dần vẻ rực rỡ của nó. Có gì đó màu đen, bằng phẳng, ẩm ướt và rắn đanh lao tới gần và nổ tung trên mặt anh. Anh nếm thấy sỏi. Xa xa, anh nghe thấy giọng Albu gọi, “Đi thôi!”
Sự chèn ép xung quanh gáy anh bỗng dịu hẳn. Vị trí của Harry trên mặt đất từ từ dịch chuyển ra xa khỏi mặt trời và đến lúc tối đen như mực thì anh nghe thấy ai đó hỏi. “Anh còn sống không? Anh có nghe thấy tôi nói không?”
Rồi một tiếng thép khua lạch cạch sát tai anh. Những bộ phận của súng. Có người đang lên cò.
“Ụa…” Anh nghe thấy một tiếng rên trầm và tiếng chất nôn rơi toẹt xuống mặt đường. Thêm nhiều tiếng lạch cạch nữa. Chốt an toàn đang được tháo ra… Vài giây nữa thôi mọi chuyện sẽ chấm dứt. Cảm giác là như vậy. Không tuyệt vọng - không sợ hãi - thậm chí không cả hối tiếc. Chỉ thấy nhẹ nhõm. Chẳng có gì nhiều mà để lại. Albu đang thong thả. Đủ để Harry nhận ra rốt cuộc là anh vẫn còn gì đó. Một thứ anh để lại. Anh hít căng phổi. Mạng lưới mạch máu hấp thụ ôxy và bơm nó lên não.
“Nào, được rồi…” Giọng nói đó cất lên, nhưng ngừng bặt khi cú đấm của Harry phóng trúng họng.
Harry quỳ dậy. Anh đuối sức lắm rồi. Anh đã cố gắng tỉnh táo trong lúc chờ đợt tấn công cuối cùng. Một giây trôi qua. Rồi hai giây. Ba giây. Mùi bãi nôn xộc lên mũi anh phát lợm.
Những ngọn đèn đường phía trên đầu anh trở nên rõ ràng hơn. Con phố không người. Vắng tanh. Ngoại trừ một người đàn ông đang nằm bên cạnh anh, khoác cái áo chăn bông màu xanh và có vẻ như là cái áo ngủ lòi ra ở cổ, đang ho sặc sụa. Ánh sáng lóe lên trên bề mặt kim loại. Đó không phải súng, là bật lửa. Tới lúc này Harry mới nhận ra người đàn ông đó không phải Arne Albu. Đó là Trond Grette.
○○○
Với một tách trà bỏng giãy trên tay, Harry ngồi đối diện với Trond bên bàn ăn, lúc này vẫn còn thở hổn hển và khò khè, cặp mắt trố hoảng hốt như lồi bật ra khỏi tròng. Về phần mình, anh cũng chóng mặt buôn nôn, và những vết thương trên gáy nhức nhối như phải bỏng.
“Uống đi,” Harry nói. “Trong đó pha nhiều chanh lắm đấy. Nó sẽ làm tê liệt các cơ và xoa dịu chúng để anh thở dễ dàng hơn.”
Trond làm theo. Trước sự kinh ngạc của Harry, ly nước đó dường như có tác dụng thật sự. Chỉ sau vài ngụm nước và hai cơn ho, gò má nhợt nhạt của Trond đã dần dần hồng hào trở lại.
“Troakiqua,” anh ta khò khè.
“Gì cơ?” Harry ngồi thụt sâu vào trong chiếc ghế còn lại trong bếp.
“Trông anh kinh quá.”
Harry mỉm cười và sờ cái khăn anh đã quấn quanh cổ. Nó đã ướt đẫm máu.
“Có phải vì vậy mà anh bị nôn không?”
“Không chịu được khi nhìn thấy máu,” Trond nói. “Tôi cứ…” Anh ta đảo mắt.
“Ừm, lẽ ra chuyện sẽ còn tệ hơn nữa cơ. Anh đã cứu nguy cho tôi.”
Trond lắc đầu. “Lúc thấy anh tôi ở cách khá xa. Tôi chỉ hô lên. Tôi không chắc có phải vì thế mà hắn gọi con chó đi không. Xin lỗi vì tôi đã không nhìn biển số xe, nhưng tôi thấy chúng leo lên một chiếc xe Jeep Cherokee để chuồn.”
Harry xua tay gạt đi. “Tôi biết hắn là ai.”
“Vậy ư?”
“Hắn đang bị điều tra. Nhưng có lẽ tốt hơn hết là anh nên nói cho tôi biết anh làm gì mà lại loanh quanh ở đây, Grette.”
Trond Grette ngọ nguậy không yên với tách trà. “Với vết thương như thế thì anh dứt khoát phải tới phòng cấp cứu đi.”
“Tôi sẽ xem xét chuyện đó. Anh đã suy nghĩ chút nào kể từ cuộc nói chuyện lần trước của chúng ta chưa?”
Trond chậm rãi gật đầu.
“Vậy anh đã có kết luận thế nào?”
“Tôi không thể giúp anh ấy thêm nữa.” Thật khó để Harry xác định xem có phải chỉ là vì cái thanh quản đang đau mà Trond thì thào cái câu cuối cùng đó không.
“Vậy thì anh trai anh đang ở đâu?”
“Tôi muốn anh nói với anh ấy rằng tôi chính là người đã báo cho anh. Anh ấy sẽ hiểu.”
“Được.”
“Porto Seguro.”
“Ờ.”
“Một thành phố ở Brazil.”
Harry nhăn mũi. “Tốt. Làm thế nào chúng ta tìm được anh ta ở đó?”
“Anh ấy chỉ nói với tôi là anh ấy có một căn nhà ở đó. Anh ấy không chịu cho địa chỉ, chỉ có số điện thoại thôi.”
“Tại sao? Anh ta có bị truy nã đâu.”
“Tôi không biết địa chỉ có đúng không.” Trond nhấp ngụm nữa. “Dù thế nào thì anh ấy cũng bảo là sẽ tốt hơn nếu tôi không biết địa chỉ.”
“Ừm. Thành phố đó có rộng không?”
“Lev bảo chừng một triệu dân.”
“Được rồi. Anh không có thông tin nào khác nữa hả? Những người khác biết anh ta và có thể có địa chỉ của anh ta?”
Trond do dự rồi gật đầu.
“Cứ nói đi,” Harry nói.
“Lần gặp nhau ở Oslo vừa rồi, Lev và tôi đi uống cà phê. Anh ấy bảo là cà phê ở đây còn tệ hơn mọi khi. Bảo anh ấy đã bắt đầu uống cafezinho ở một ahwa địa phương.”
“Ahwa ư? Đó là một quán cà phê kiểu Ả Rập phải không?”
“Chính xác. Cafezinho là một biến thể đậm đặc theo kiểu Brazil của loại cà phê đen. Lev bảo rằng ngày nào anh ấy cũng tới đó. Uống cà phê, hút hookah và chơi cờ đô mi nô với ông chủ quán người Xyri, họ gần như chơi thân với nhau. Tôi nhớ tên ông ta là Muhammed Ali. Giống tên của gã võ sĩ quyền Anh.”
“Và năm mươi triệu người Ả Rập khác. Anh trai anh có nói đó là quán cà phê nào không?”
“Chắc là có, nhưng tôi lại không nhớ. Nhưng ở Brazil chắc không thể có quá nhiều ahwa chứ?”
Có lẽ vậy, Harry nghĩ. Chắc chắn là một manh mối cụ thể để lần theo rồi. Anh định đưa một bàn tay lên trán, nhưng ngay khi anh cố gắng giơ bàn tay lên thì cổ anh đau nhói.
“Câu hỏi cuối cùng, Grette. Điều gì khiến anh quyết định nói với tôi chuyện này?”
Tách trà của Trond lượn mấy vòng. “Tôi biết anh ấy đã về Oslo.”
Harry bỗng cảm thấy chiếc khăn trên cổ anh chẳng khác nào một sợi thừng nặng trịch. “Sao anh biết?”
Trond gãi cằm một lúc lâu mới trả lời. “Chúng tôi đã không nói chuyện hơn hai năm nay. Đột nhiên, anh ấy gọi cho tôi và bảo là đang ở trong thành phố. Chúng tôi đã gặp nhau ở một quán cà phê và nói chuyện rất lâu. Thế mới có chuyện cà phê cà pháo đó.”
“Chuyện đó xảy ra lúc nào?”
“Ba ngày trước vụ cướp.”
“Hai người đã nói chuyện gì?”
“Mọi chuyện. Nhưng chẳng có gì quan trọng. Khi người ta đã biết nhau lâu như chúng tôi thì những chuyện lớn thường trở nên lớn đến độ chúng tôi lại chỉ toàn nói chuyện vặt. Bọn tôi nói về… những bông hồng của ông già, kiểu vậy.”
“Chuyện lớn kiểu như thế nào?”
“Những chuyện đã làm mà tốt nhất là không nên làm. Và những gì đã nói mà tốt nhất là không nên nói.”
“Cho nên các anh quay ra nói về hoa hồng hả?”
“Tôi chăm sóc những khóm hồng khi chỉ còn lại tôi và Stine ở trong căn nhà đó. Đó là nơi Lev và tôi đã lớn lên. Đó cũng là nơi tôi muốn các con tôi lớn lên.” Anh ta cắn môi dưới. Cái nhìn của anh ta dán vào mảnh vải dầu màu nâu và trắng; mảnh vải đó là kỷ vật duy nhất mà Harry đem theo khi mẹ anh mất.
“Anh ta không đả động gì tới vụ cướp sao?” Trond lắc đầu.
“Anh biết là lúc đó thì vụ cướp ắt hẳn đã phải được lên kế hoạch xong xuôi rồi. Rằng ngân hàng của vợ anh sẽ bị tấn công?”
Trond thở dài sườn sượt. “Nếu vậy thì tôi đã biết trước và ngăn chặn được nó rồi. Anh thấy đấy, Lev rất khoái kể cho tôi nghe về những vụ cướp ngân hàng của anh ấy. Anh ấy đã kiếm được các cuốn băng ghi hình mà anh ấy cất giữ trên gác xép ở Disengrenda, và thỉnh thoảng lại bắt tôi xem cùng. Để thấy anh ấy là một ông anh thông minh cỡ nào. Khi tôi lấy Stine và bắt đầu đi làm, tôi đã nói rõ là tôi sẽ không nghe thêm bất cứ kế hoạch nào của anh ấy nữa. Chuyện đó khiến tôi rơi vào tình thế nhạy cảm.”
“Ừm. Vậy là anh ta không hề biết Stine làm việc ở ngân hàng đó?”
“Tôi đã kể với Lev là cô ấy làm cho ngân hàng Nordea, nhưng tôi nghĩ là không nói chi nhánh nào.”
“Nhưng họ biết nhau chứ?”
“Đúng, họ có gặp nhau vài lần. Vài lần họp mặt gia đình. Lev chưa bao giờ thích thú những chuyện kiểu vậy.”
“Quan hệ giữa họ thế nào?”
“À, khi nào muốn thì Lev có thể rất dễ mến.” Trond mỉm cười giễu cợt. “Như tôi đã nói, chúng tôi chia nhau một bộ gien. Tôi mừng là anh ấy còn buồn nghĩ tới chuyện phô ra những gì tốt đẹp với Stine. Và bởi vì tôi đã bảo trước với cô ấy rằng Lev có thể cư xử với những người anh ấy không ưa như thế nào, nên cô ấy thấy vừa lòng lắm. Lần đầu tiên cô ấy tới nhà tôi chơi, Lev đã đưa cô ấy đi một vòng quanh khu và chỉ cho cô ấy thấy những nơi mà anh em tôi thường chơi đùa hồi nhỏ.”
“Nhưng không có cái cầu dành cho người đi bộ đấy chứ?”
“Không, không có.” Tond trầm ngâm nâng hai bàn tay lên và nhìn chúng. “Nhưng chớ tin rằng đó là vì anh ấy. Lev cực kỳ thích kể về những chuyện xấu mà anh ấy đã làm. Đó là vì anh ấy biết tôi không muốn cô ấy biết tôi có một ông anh như vậy.”
“Ừm. Anh chắc là không phải mình đang vẽ ra một bức tranh cao quý hơn về ông anh trai so với những gì anh ta xứng đáng đấy chứ?”
Trond lắc đầu. “Lev có cả mặt tối lẫn mặt sáng. Giống như tất cả chúng ta thôi. Anh ấy sẵn sàng chết cho người mình yêu quý.”
“Nhưng không phải trong tù?”
Trond mở miệng định nói, nhưng chẳng thốt ra được câu trả lời nào. Da bên dưới một bên mắt giật giật. Harry thở dài, rồi khó nhọc đứng dậy. “Tôi phải gọi taxi đi cấp cứu.”
“Tôi có xe đây,” Trond nói.
Tiếng động cơ ro ro. Harry nhìn đăm đăm lên những ngọn đèn đường đang lướt qua trên nền trời đêm đen thẫm bảng điều khiển trong xe và chiếc nhẫn kim cương trên ngón út của Trond chốc một lại lóe lên trong lúc anh ta giữ vô lăng.
“Anh đã nói dối về chiếc nhẫn anh đang đeo,” Harry thì thào. “Viên kim cương nhỏ thế kia làm gì có giá tới ba mươi nghìn. Tôi đoán nó chỉ chừng năm nghìn và anh đã mua cho Stine tại một cửa hiệu kim hoàn ở Oslo này. Phải không?”
Trond gật đầu.
“Anh gặp Lev ở São Paulo, phải không. Và số tiền đó là để đưa cho anh ta.” Trond gật đầu.
“Đủ để anh ta sống tiếp,” Harry nói. “Đủ để mua vé máy bay khi anh ta quyết định quay về Oslo làm một vụ nữa.”
Trond không đáp.
“Lev vẫn đang ở Oslo,” Harry thì thào. “Tôi muốn có số di động của anh ta.”
“Anh biết sao không?” Trond thận trọng rẽ phải vào khu Alexander Kiellands. “Đêm qua tôi nằm mơ thấy Stine hiện về nói chuyện với tôi. Cô ấy ăn mặc như một thiên thần. Không giống một thiên thần thật sự, nhưng ăn mặc như trong lễ hội hóa trang. Cô ấy bảo thiên đàng không phải là chỗ của cô ấy. Và khi tỉnh dậy, tôi nghĩ ngay tới Lev. Tôi nhớ tới cảnh anh ấy ngồi trên rìa mái một tòa nhà trong trường, hai chân thả xuống đung đưa trong lúc chúng tôi vào giờ học tiếp theo. Anh ấy chỉ là một cái chấm nhỏ, nhưng tôi nhớ lúc ấy mình nghĩ gì. Đó là chỗ của anh ấy.”
Kẻ Báo Thù Kẻ Báo Thù - Jo Nesbo Kẻ Báo Thù