Số lần đọc/download: 2374 / 17
Cập nhật: 2015-11-28 05:26:08 +0700
Chương 24
V
ốn định đợi đến 0 giờ để chúc mừng, nhưng sợ lúc đó tin nhắn chúc năm mới quá nhiều, lời chúc của anh sẽ bị vùi lấp ở một xó xỉnh nào đó. Giang Văn Khê, chúc em năm mới vui vẻ, muốn gì được nấy. Nếu cảm thấy cô đơn, nhớ quay lại, người luôn quan tâm đến em là anh luôn đứng phía sau em. Cố Đình Hòa.
Vốn trong lòng có cảm giác hụt hẫng, nhưng vì tin nhắn ấy mà cô thấy ấm áp, hơn hết là cảm động vui mừng, thậm chí còn có cảm giác thỏa mãn khi được người khác quan tâm yêu thương.
Ít nhất trên thế gian này có một người nhớ đến cô. Cô nhắn lại ngắn gọn: “Cảm ơn lời chúc của anh, cũng chúc anh năm mới vui vẻ, vạn sự như ý”.
Gửi tin xong, cô thở dài, lẩm bẩm: “Tại sao ban đầu mình chọn không phải là lê…”, cười khổ rồi cô cúi xuống lần tìm chìa khóa.
Khi tay chạm đến chìa khóa, cô nghe thấy ngoài cô ra, có tiếng thở dài của một người khác, và cả âm thanh ma sát của quần áo phát ra. Sau lưng cô có người!!!
Cô quỳ dưới đất không dám đứng lên, cũng không dám quay lại, lòng bàn tay cầm chìa khóa bắt đầu rịn mồ hôi.
Vì tiểu khu này là khu nhà cũ, hành lang không lắp đặt đèn, mỗi khi trời tối, tòa nhà nào cũng trở nên tối om, nếu có người rắp tâm làm bậy, nửa đêm ra tay thì đúng là cơ hội tuyệt vời.
Cô đã ở đây bao nhiêu năm, người xung quanh đều biết hoàn cảnh của cô, muốn tìm hiểu cặn kẽ về cô cũng rất đơn giản, đêm Ba mươi cướp của cũng dễ dàng hơn thường ngày.
Cô chỉ dám thở thật nhẹ, mùi rượu và thuốc lá nồng nồng tràn ngập trong bóng tôi, trước khi leo lên, cô lại không chú ý đến điều này. Hơi rượu càng lúc càng nồng, có người tiến đến gần cô.
Cô lập tức quyết định, không hề e ngại, đứng vụt lên, cánh tay trái co lại, quay nhanh người đấm cho kẻ đằng sau một cú vào thẳng dưới cằm.
Ai ngờ nắm đấm còn chưa kịp chạm đến người đó, cánh tay trái của cô đã bị giữ chặt. Tay phải nhanh chóng công kích, nhưng vẫn rơi vào tay người kia.
Trong bóng tối, đôi mắt người ấy như có thể quan sát tất cả, nhanh chóng và chuẩn xác. Hai tay bị giữ chặt, đúng lúc cô định co chân lên đá thì nghe thấy giọng thở dài quen thuộc: “Anh đây”.
Giây sau, cả người cô bị kéo vào một vòng tay ấm áp, mùi đàn ông quen thuộc xen lẫn mùi rượu và thuốc lá ập đến, chiếm cứ mọi hơi thở của cô.
Cơ thể cô cứng đờ, đầu óc hỗn loạn, trong tích tắc không suy nghĩ được gì. Sao anh lại ở đây?
Lạc Thiên ôm chặt lấy cô, đôi môi thoảng hơi rượu áp sát tai cô, thì thầm: “Móng mèo cuối cùng cũng thò ra rồi à? Có cơ hội nhất định anh phải cắt mới được”. Tiếng cười trầm khàn phát ra từ cổ họng anh.
Sợ hãi, kinh ngạc, xấu hổ… những cảm xúc phức tạp nhưng mãnh liệt đột ngột dâng lên trong lòng cô.
Cô muốn vùng thoát ra khỏi vòng tay anh, nhưng anh ôm rất chặt và không muốn buông tay, cô chỉ có thể thì thầm vẻ bất lực: “Buông tay được không…”.
“Anh đã đợi em ba tiếng đồng hồ, anh tưởng em không quay về nữa…” Trong bóng tối, tuy không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng vẫn có thể nghe thấy hơi thở gấp gáp nặng nề của anh thoảng bên tai.
Đợi cô ba tiếng đồng hồ? Sao anh không ở nhà đoàn tụ với gia đình mà tự dưng chạy ra đây làm gì? Biết rõ đêm Ba mươi cô phải đến nhà Lý Nghiên ăn tối, còn chạy đến cửa nhà cô đợi cô ba tiếng, rốt cuộc anh muốn thế nào?
Cái tên kỳ quặc này, nói đến là đến, nói đi là đi, chưa bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cô. Lúc tâm trạng tốt thì đùa giỡn cô như thú cưng, đến khi không vui thì nói cô ngu ngốc.
Một kẻ ngu ngốc, anh còn chạy đến tìm cô làm gì?
Cơn tức giận nén đầy bụng, cô đã chịu hết nổi, vùng ra khỏi tay anh: “Anh uống say rồi, bây giờ muộn lắm rồi, anh về sớm nghỉ đi”.
Không đợi anh đáp, cô đã quay đi. Chìa khóa còn chưa tra vào ổ, cơ thể cô đã bị ép quay lại.
“Đi với anh”, anh không nói không rằng, kéo tay cô.
“Không. Muộn lắm rồi còn đi đâu…” Sức cô không bằng anh, không thể thoát ra được. Cô không muốn làm búp bê gỗ, mặc người ta thao túng, mặc người ta co kéo nữa.
“Đi rồi sẽ biết.”
“Không mà…” Không kịp đề phòng, cô bị bế bổng lên, cô hét lên, “Á…”, ngượng ngùng vùng vẫy, “Lạc Thiên, rốt cuộc anh muốn gì?! Thả em xuống”.
“Nếu em muốn cả hai chúng ta ngã từ tầng năm xuống, đầu năm đầu tháng đã vào bệnh viện, ngày mai lên báo thì em cứ vùng vẫy, anh không phản đối.” Tuy là uy hiếp nhưng đồng thời cũng là sự thật.
Hành lang tối om thế này, nếu ngã xuống không thành kẻ ngốc thì ít nhất cũng bán thân bất toại. Cô căng thẳng đưa tay giữ chặt áo anh: “Anh… anh… anh nhớ đứng vững đó”.
Anh bất giác cười khẽ.
Bỗng, cửa nhà thím Vương đối diện mở toang. Cô nhìn thấy thím Vương mặc đồ ngủ, bỗng mặt cô đỏ bừng như tôm luộc, thấp giọng thì thầm với Lạc Thiên: “Mau cho em xuống đi”.
Lạc Thiên như không nghe thấy. Thím Vương thấy hai người như vậy thì cười: “A? Tiểu Khê à, con về rồi đấy hả? Bạn con hôm nay ngồi trên cầu thang đợi con những mấy tiếng, thím bảo cậu ấy là tối nay con không về, mà cậu ấy không tin, bảo vào trong nhà ngồi đợi cũng không chịu. Con về là tốt rồi”.
Theo ánh mắt của thím Vương, cô nhìn xuống mặt đất, trên đó đầy những đầu lọc thuốc lá. Cô hơi ngước lên, nhìn rõ gương mặt chân thành và tuấn tú của anh.
Anh thật sự đã đợi cô lâu như vậy…
Cô cắn chặt môi, trong tích tắc, tim cô bỗng nhói đau…
“Có cần để cửa sáng thấy đường mở cửa không?”, thím Vương hỏi.
“Cảm ơn, không cần ạ, bọn cháu đang định đi”, Lạc Thiên lễ phép đáp lời, bế cô xuống lầu.
“Ồ, vậy cẩn thận nhé”, giọng nói nhiệt tình của thím Vương nhanh chóng biến mất sau cánh cửa khép lại.
Trong hành lang tối đen, chỉ nghe thấy giọng nói ngượng ngùng lắp bắp của cô: “Anh… anh, anh cho em xuống, em tự đi được”.
“Không cần, đến rồi”, anh đã bế cô ra khỏi hành lang của tòa nhà đen kịt.
Nhờ ánh đèn lờ mờ, cô nhìn chiếc xe đua xa lạ có lẽ là màu bạc, đến khi anh mở cửa cho cô, cô như sực tỉnh khỏi giấc mộng.
Người giàu đúng là tạo nghiệt! Một chiếc xe không đủ, phải hai chiếc, mà chiếc này còn đắt hơn chiếc kia.
Như thường lệ, cô lên xe, anh còn nghiêng người sang thắt dây an toàn cho cô. Hơi thở quen thuộc thoang thoảng mùi rượu lẩn quẩn trong xe, khiến cho từng sợi dây thần kinh của cô đều căng lên.
Cô nhíu mày: “Anh định đi đâu? Anh uống nhiều rượu thế kia, không thể lái xe…”.
“Nếu em mệt thì cứ ngủ một chút, đến nơi anh sẽ gọi em”. Lạc Thiên quay sang cười mỉm, đôi mắt đen nhánh và sáng rỡ.“Đừng lái xe, được không?” Đường sá bây giờ càng lúc càng xấu, anh lại uống nhiều rượu như thế mà còn đòi đi, cô thật không biết phải làm sao.
“Tin anh đi, không có việc gì đâu. Em cứ ngủ đi. Ngoan”, giọng nói yêu thương và dịu dàng như đang dỗ dành cô.
Cô ủ rũ không nói tiếng nào, chỉ cắn chặt môi, mở to mắt, nhìn chằm chằm phía trước.
Con phố gần đến giờ giao thừa tuy lạnh lẽo, không thấy mấy người bộ hành, nhưng trong không trung đâu đâu cũng có thể nhìn thấy pháo hoa rực rỡ.
Chiếc xe chạy như bay, nếu không vì cửa xe đóng chặt thì có thể cảm nhận được gió lạnh quất lên mặt rát đến nhường nào.
Từ khoảnh khắc chiếc xe lăn bánh, vận tốc càng lúc càng nhanh, tim Giang Văn Khê gần như thót lên tận cổ họng, tuy âm nhạc réo rắt đã giải phóng tâm trạng, nhưng hai tay cô vẫn bám chặt lấy tay nắm cửa, lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi. Cô không biết anh định đi đâu, nhưng con đường mà chiếc xe đang đi càng lúc càng xa trung tâm thành phố, hình như đang hướng về ngoại ô phía đông.
Đến khi bức tượng điêu khắc bằng đá cao lớn xuất hiện trước mắt, cô mới sực tỉnh, không thể ngờ rằng anh cuống lên muốn đưa cô đến một nơi, mà lại là quảng trường Nhân Dân ở dưới chân núi ngoại ô phía đông, ở đây cũng là nơi cho phép bắn pháo hoa. Trên quảng trường rất đông người, đều là những người từ thành phố chạy đến đây để bắn pháo hoa.
Pháo hoa rực rỡ, âm thanh vui tai, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tỏa sáng kia, trong lòng cô bỗng có một nỗi xúc động khó tả.
“Đẹp quá…”, cô lẩm bẩm.
Anh khẽ nhướn khóe môi, nắm lấy tay cô: “Đừng ngưỡng mộ nữa, lát đến lượt em bắn, để người khác phải ngưỡng mộ em”.
“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn anh, không phải chỉ đến đây xem pháo hoa thôi sao?
“Theo anh.” Anh nắm tay cô tiến đến quầy hàng bán pháo hoa.
Ông chủ thấy Lạc Thiên thì cười tươi rói: “Lạc tiên sinh, pháo hoa anh cần đều ở đây cả. Tôi giúp anh mang đám to này sang khoảnh đất trống bên kia nhé, còn những cái nhỏ thì lát nữa anh đến cầm là được”.
Ông chủ lôi ra từ sau lưng một bao pháo hoa vuông vắn, cao bằng nửa người.
Giang Văn Khê sửng sốt há hốc miệng, nhìn theo, ở đó không chỉ có một, mà còn rất nhiều loại to nhỏ khác nhau, chiếm cả một vị trí lớn.
“Cảm ơn.” Lạc Thiên kéo Giang Văn Khê đang đờ đẫn, đi theo ông chủ đến khoảnh đất trống.
Thái độ phục vụ của ông ta rất chu đáo, chọn ra từng dây dẫn lửa của từng cái để tiện khi châm lửa, sau đó còn tặng họ một cái bật lửa nữa. Lạc Thiên nhét bật lửa vào tay cô: “Đi châm lửa đi”.
Đối diện với đám pháo hoa to như thế, cô hơi ngần ngại, lắc đầu: “Em không dám…”.
“Có anh đây”, anh dỗ dành, đẩy cô về phía đám pháo hoa.
Cô đau khổ, từ từ cúi xuống, run tay bật lửa, rõ ràng bật lửa còn chưa lên, nhưng cô đã sợ hãi bịt tai nhảy tránh ra xa. Liên tiếp mấy lần, dây dẫn lửa vẫn chưa được châm ngòi.
Lạc Thiên đứng cạnh hút thuốc, thấy thế thì rít vào một hơi rất tao nhã, thở khói ra, khóe môi cong lên, không kìm được cười thành tiếng: “Thôi, cái đầu tiên để anh làm, sau đó đến em”.
“Vậy, bật lửa đây anh.” Cô định nhét vào tay anh thì chỉ thấy anh giơ điếu thuốc kẹp giữa ngón tay lên. Cô đành chấp nhận, bịt tai trốn sang một bên.
Anh rít một hơi thuốc, cúi xuống, gí đầu thuốc lá vào dây dẫn, sau đó bắn ra những tia lửa “xẹt xẹt xẹt”, anh nhanh chóng bước tới ôm lấy cô lùi ra sau thật xa.
“Đùng” một tiếng rất to, một cụm pháo hoa hình hoa cúc nở rực rỡ trên không trung, trong tích tắc khi rơi xuống, lại biến thành những ánh sao đầy trời, như tiên nữ rải hoa vậy, tỏa ra bốn bề, rơi xuống, biến mất. “Đùng” một tiếng nữa, lại một chùm pháo hoa đẹp tuyệt bay lên, bắn ra những ánh sáng rực rỡ, nở rộ, lúc tưởng nó đã biến mất thì nó lại nhấp nháy những ánh sáng chói lòa như những ánh sao đêm…
Giang Văn Khê ngồi trên ghế gỗ nghỉ chân cạnh quảng trường, chăm chú nhìn bầu trời đêm, không chịu bắn pháo hoa nữa mà chỉ nhìn Lạc Thiên chạy đi chạy lại bận rộn, điếu thuốc của anh cũng nhanh chóng cháy hết.
Từng chùm lại từng chùm, như dải sao băng rực rỡ tuyệt đẹp lướt ngang bầu trời, trong chớp mắt, sao băng biến thành những cụm pháo hoa rực rỡ. Đám người huyên náo đều hò hét vui sướng vì pháo hoa đẹp tuyệt trên bầu trời.
Cái cuối cùng bắn xong, anh chậm rãi tiến về phía cô, ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng choàng ôm lấy cô rồi áp gò má vào tóc cô, giọng nhẹ như gió thoảng: “Lúc còn nhỏ, điều anh thích nhất là Tết. Vì có quần áo mới để mặc, có đồ ăn ngon, có thức uống ngon, có đồ chơi. Điều vui nhất là, đến tối có thể bắn pháo hoa. Nhưng về sau, dần dần, anh không tìm lại được cảm giác đó nữa, bao lâu rồi không bắn pháo hoa thế này, anh cũng không nhớ nữa…”.
Cô từ từ quay lại, nhìn chăm chú gương mặt của anh, những đốm lửa sặc sỡ ánh lên trên mái tóc bạch kim của anh, gương mặt anh, trên người anh, lúc mờ lúc tỏ, cả người anh như đang ở trong thế giới ảo ảnh vậy.
Mái tóc anh, đường nét khuôn mặt anh, mày mắt của anh, sống mũi của anh, đôi môi mỏng của anh… và cả ánh mắt chăm chú, thành thật của anh, mọi thứ của anh đều khiến người ta không tài nào rời mắt đi được.
Vẻ đẹp không làm con người say đắm mà là con người tự say mê, rượu không làm người ta say mà là người tự say.
Cô nghĩ, kiếp trước anh chắc chắn là một con cáo đạo hành cao thâm, nếu không trái tim vốn kiên định của cô làm sao lại bắt đầu rung động, đốm lửa sắp lụi tàn trong lòng cô lại dễ dàng bị anh khơi dậy.
Bỗng, anh quay sang nhìn cô, vừa hay nắm bắt được vẻ say mê khi cô nhìn trộm anh, đôi môi mỏng rất đẹp khẽ nhướn lên, biết rõ còn hỏi: “Đang nhìn gì đấy?”.
Gương mặt hai người chỉ cách nhau có mấy centimet, cô có thể cảm nhận được mùi hương quen thuộc xen lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt phả lên gương mặt mình.
Mặt hơi nóng lên, cô khó khăn thu lại ánh nhìn, cúi xuống nhìn bóng hai người dưới đất. Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: “Anh không phải ở nhà với người thân à?”.
“Họ không cần anh ở cùng”, ánh mắt anh nhìn xa xăm.
Nghe câu trả lời của anh, cô mím chặt môi, trong lòng có một suy nghĩ không chắc chắn. Lẽ nào, anh cũng không có người thân như cô, hoặc là gia đình bất hòa, nên mới đợi cô ba tiếng đồng hồ trong một ngày đặc biệt như đêm nay? Những lời thắc mắc đó, cô không hỏi. Cô chỉ lén lút nhìn anh, dường như càng chắc chắn suy nghĩ trong lòng hơn.
Có người nói, pháo hoa rất cô đơn. Mà lúc này, cô cảm thấy còn có người cô đơn hơn cả pháo hoa, là anh và cô.
Cô chầm chậm dựa vào vai anh, anh chỉnh lại tư thế để cô tựa thoải mái hơn. “Còn một phút nữa, tiếng chuông đồng hồ chào năm mới sắp gõ rồi, có muốn đến đó ước nguyện không?”, tiếng anh rất khẽ. Cô quay sang nhìn chiếc đồng hồ nặng nề ở chính giữa quảng trường, bên đó có rất nhiều người đang xếp hàng, đợi lúc 0 giờ sẽ cùng chạy đến ôm lấy chiếc giá bằng gỗ để nghe tiếng chuông năm mới.
Ước nguyện? Cô ngẩn ngơ, từ khi người nhà qua đời, cô chưa từng ước mơ gì. Vì lúc đó nguyện vọng lớn nhất của cô là thời gian quay lại, gia đình cô vẫn còn. Nhưng đó là chuyện không thể. Thế nên có ước gì hay không, đối với cô cũng chẳng có ý nghĩa gì lớn.
“Không cần đâu, đông người quá. Em ở đây nhìn là được.” Ánh mắt cô rơi trên chiếc đồng hồ đó.
“Phụ nữ đều thích ước mơ, tại sao em không thích?”, anh tỏ ra thắc mắc.
“Đó là tự an ủi bản thân thôi, cho dù có ước cũng chưa chắc thực hiện được, việc gì phải khổ tâm cho bản thân hy vọng rồi lại thất vọng”, cô buồn bã nói.
“Anh ngỡ em là người theo chủ nghĩa mộng ảo ấu trĩ, không ngờ em lại theo chủ nghĩa hiện thực tỉnh táo”, anh cười khẽ.
“Em ấu trĩ chỗ nào…”, cô ngẩng lên trách móc vẻ bất mãn.
“Suỵt, nhắm mắt ước nguyện đi, tiếng chuông đồng hồ 0 giờ sắp gõ rồi.” Cánh tay anh vòng qua sau lưng cô, kéo cô vào lòng, hai tay ôm chặt lấy cô trong tư thế cầu nguyện.
Trong tích tắc, nghe tiếng hoan hô vang dậy ở trung tâm quảng trường vẳng đến, sau đó là tiếng chuông đồng hồ “tang – tang – tang” vang lên. Giang Văn Khê thẫn thờ nhìn những người đang ra sức lao đến chiếc đồng hồ, trên gương mặt họ là những nụ cười hạnh phúc. Năm mới đến rồi.
Cô từ từ nhắm mắt, trong một khoảng thời gian lại không biết ước gì, bây giờ dường như cô cũng chẳng cần thứ gì cả.
Trước kia, có rất nhiều đêm, cô gấp biết bao bướm giấy, ước rất nhiều điều, nhưng chẳng có gì thành sự thật, không có một con bướm nào có thể đưa người thân quay về với cô…
Bỗng, bên tai vang lên giọng nói trầm trầm: “Giang Văn Khê, năm mới vui vẻ!”. Cô mở bừng mắt, quay sang nhìn anh, chỉ sợ đó là ảo giác.
“Ước gì được nấy!”, là giọng anh, không sai. Anh đang mỉm cười nhìn cô. Trong lồng ngực, thứ chứa đựng mọi tâm sự của cô cứ co thắt rồi giãn ra, cảm xúc khó nói đang lan tỏa trong cơ thể. Giờ phút này, nói không cảm động là lừa dối.
Cô vốn ngỡ rằng việc cãi nhau hôm qua đã đặt một dấu chấm hết cho mối quan hệ kỳ quặc của hai người, ai ngờ anh lại chờ cô suốt ba tiếng đồng hồ trong một ngày đặc biệt lẽ ra nên ở nhà đoàn tụ cùng gia đình. Nếu không phải Lý Nghiên uống say, thì liệu anh có còn ngồi đợi mãi ở cầu thang hay không.
Khi biết người sau lưng mình là anh, khoảnh khắc đó, trái tim cô bỗng đập mạnh, niềm vui sướng và xúc động khó kiểm soát tràn ngập trong lòng. Nỗi buồn một ngày một đêm cũng đã biến mất cùng với sự xuất hiện của anh. Anh đưa cô đến xem pháo hoa rực rỡ, cô luôn cho rằng mình đang nằm mơ, sợ mọi thứ chỉ là ảo giác, sợ sau khi tỉnh giấc thì sẽ như pháo hoa, tỏa sáng rực rỡ rồi biến mất một cách vô tình.
Nhưng, lời chúc mừng rõ ràng “Giang Văn Khê, năm mới vui vẻ, ước gì được nấy” của anh đã thực sự vang lên. Đêm nay, mọi thứ, không phải là mơ, cũng không phải là ảo giác, mà nó thực sự tồn tại.
Đó là đêm giao thừa đặc biệt nhất mà cô từng trải qua sau khi cha mẹ và cậu qua đời. Nếu nói rằng Lý Nghiên đã cho cô tình thân mà cô đã mất đi, thế thì thứ mà anh cho cô lại là tình yêu mà cô chưa từng nếm trải.
Cho đến đêm nay, cuối cùng cô đã thưởng thức được vị ngọt của tình yêu…
Dần dần, đáy mắt cô như phủ sương mù…
“Khóc gì chứ? Ngốc quá.” Anh cười, cúi xuống khẽ hôn lên mắt cô, dịu dàng hút hết những giọt nước mắt lăn ra.
Anh hôn dần xuống theo gương mặt cô, cuối cùng nhẹ nhàng như chuồn chuồn đậu mặt nước, khẽ hôn lên đôi môi mềm mại của cô, rồi buông ra, không tiến thêm bước nữa.
Mắt đối mắt, mũi đối mũi, môi chỉ cách một, hai centimet, hơi thở hai người quấn quýt vào nhau.
“Cảm ơn anh…”, cô nghẹn lời, khẽ nói rồi từ từ nhắm mắt, hai tay vòng qua gáy anh, run rẩy hôn lên môi anh.
Khi hai đôi môi thân mật áp sát vào nhau, trong khoảnh khắc ấy cô đã ước một điều: Nếu có thể, cô hy vọng rằng khoảnh khắc này mãi mãi dừng lại, đừng rời xa cô.
Tiếng chuông đồng hồ báo năm mới kích động lòng người đã kết thúc, trên quảng trường, pháo hoa lại rực rỡ, tiếng nổ vang dậy, cả bầu trời đêm trở nên huy hoàng, rực rỡ.
Hai người cứ ôm nhau thật chặt, đến khi đám người dần dần tản mác hết, màn đêm lại trở về với sự yên tĩnh ban đầu, anh mới nắm tay cô đi về phía chỗ đậu xe.