Số lần đọc/download: 1723 / 10
Cập nhật: 2017-07-24 16:07:30 +0700
Chương XV
- Gì thế bố?
- Tàu ra! Tàu ra đấy!
Lần này thì bố đánh thức mình. Nhụ nghĩ trong lúc chân luống cuống quơ đôi dép cao su. Nhụ chạy vội ra ngoài, không biết vấp vào cái gì, ngã dúi về phía trước, làm tuột cả quai dép. Bố Nhụ đã ra khỏi sân rồi lặn vào trong ánh trăng mờ ảo không có bóng. Lô nhô những bụi cây ràng ràng và sim mua. Con đường van vát nghiêng nghiêng một vệt trắng nhạt. Tiếng còi tàu lại rúc lên một hồi dài, nóng ran cả mặt. Bộn rộn trong ngực quá. Nhụ cúi xuống cầm dép cao su lên tay, cứ thế chạy bừa xuống mép biển.
Một đống củi không biết được vun lại từ bao giờ, và ngọn lửa thình lình bùng lên. Ngọn lửa đã lôi ra từ bóng tối, những tảng đá to bằng cái bồ, nham nhở vết răng gặm của sóng, những mũi tàu cá và thuyền máy nghếch lên, ngạo nghễ và từng trải. Lố nhố biết bao nhiêu là người, ngổn ngang bao tải, sọt, quanh gánh, chai lọ. Ồn ào một hồi, vì tiếng người gọi nhau và tiếng chó cắn, tiếng lợn kêu.
Trên sườn đồi, Nhụ thấy đi xuống một nhóm bộ đội, rồi lại một nhóm nữa. Từ sân trụ sở ủy ban, hai ba tốp thanh niên đi ra, vừa đi vừa chạy gằn. Có mấy người vác trên vai những tấm ván gỗ xẻ. Họ đứng tụm lại hay tản ra xung quanh đống lửa. Bóng họ dài, ngắn, chập chờn, nghiêng ngửa, thấp thoáng in lên vạt đất sỏi của sườn đồi, trông như trong một điệu vũ thời tiền sử. Che khuất đường chân trời không có sao, những đỉnh hình răng cưa đen sẫm của núi Mõm Cá Sấu, nguệch ngoạc bóng cây đại ngàn.
- Không cập vào nữa được à? - Có tiếng ai gọi to từ trên bờ xuống.
- Cạn rồi. Cạn mất rồi! - Tiếng trả lời xôn xao.
- Có cụ già, đàn bà và trẻ con không?
- Có. Có. Có!
- Nước sâu lắm. Ái dà dà...
- Yêu nhau mấy núi cũng trèo, mấy sông cũng lội...
- Không lội được đâu.
Trên bờ, những cây củi to và khô được vứt thêm vào đống lửa. Người kéo ra đông thêm. Tưởng tất cả những ai có thể có mặt được, thì đều đã có mặt. Những cụm khói thuốc lá xanh nhạt, nghi ngút tỏa lên từ mái tóc của mấy người chụm lại. Bóng họ ngổn ngang hắt xuống những bụi dứa dại, hắt xuống mặt nước thẫm đen, nhuếnh nhoáng hồng.
Đã có mấy người từ tàu cá tranh nhau nhảy xuống lẵng. Con lẵng chao đi, bập bềnh, chỉ tí nữa là ụp. Mấy chú bộ đội còn rất trẻ, nhanh nhẹn để cả quần áo dài, lội ào xuống nước, kéo mấy con lẵng khác lại. Không biết những ai đã kê nhanh những tấm ván gỗ xẻ lên.
- Buộc dây thép vào! Buộc dây thép vào cho người đi qua đã! - Ai đó nói to lên bằng một giọng ngực rất vang.
- Đồ vật hàng hóa thì để mai.
- Mai với cuốc gì?
- Vôi với gạch, ai mà chuyển bây giờ được.
- Có vôi à?
- Ối!
- Ưu tiên cụ già, phụ nữ, em bé đây.
- Ái! Xéo vào chân người ta!
- Người lên trước! Người lên trước!
Không còn phân biệt được tiếng ai với tiếng ai nữa.
Người đầu tiên đập vào mắt Nhụ là ông Trương Sần, với dáng béo lùn, nước da đỏ màu đồng điếu, tóc bạc trắng và quấn quanh người lủng củng những bi đông rượu. Nhụ nhảy lên ôm chầm lấy ông. Hơi rượu từ các bi đông bị va vào nhau tỏa ra nồng nặc.
- Cu Cõn! Cu Cõn à! Không nên! Không nên! - Ông Trương nói, vẫn bằng lối gọi tên của riêng ông.
- Lần này thì ông ở hẳn đây chứ? Có nhiều trẻ con lắm.
- Ờ... ờ... Nhà mày có thư đấy!
- Của mẹ cháu á?
- Thằng anh mày.
- Anh Thu! Trời, bố ơi, có thư của anh Thu! - Nhụ đảo mắt tìm quanh nhưng không thấy bố nó ở đâu trong đám người lố nhố, chập chờn bên đống lửa.