Số lần đọc/download: 587 / 31
Cập nhật: 2020-04-06 08:57:54 +0700
Chương 24
O
ng chủ cuối cùng được biết tới của Bradley Taggart nói với Kins rằng Taggart đã gọi điện xin nghỉ và đòi tiền lương lần cuối. “Ông chủ đề nghị sẽ gửi qua bưu điện, nhưng Taggart nói hắn ta sẽ đến lấy.” Kins nói với Tracy.
“Hắn ta có nói khi nào đến không?” Tracy hỏi.
“Chiều nay. Chúng ta vừa lỡ mất dịp gặp hắn. Người chủ cho hay Taggart đã rất phấn khích về điều gì đó và rất vui mừng khi được thoát khỏi ông ta. Hắn đã gọi ông ta là đồ nham hiểm.”
“Ông ta có nghĩ ra được là hắn đi đâu không?”
“Không, nhưng một trong những người làm trong kho nói vào ngày phát lương, Taggart thích uống ở một chỗ trong quảng trường Pioneer tên là Phát súng cuối cùng.”
“Chắc là phát cuối của chúng ta đấy.”
Phát súng cuối cùng nằm trong một tòa nhà gạch xây thấp trên đại lộ Một, nó đã cho thấy dấu hiệu sẽ rất đông đúc vào một buổi tối giữa tuần. Mọi người ngồi trong các lô riêng nốc bia và đánh bi-a trong không gian dài và hẹp phía cuối quán bar. Tracy nhận ra Taggart từ tấm ảnh trên giấy phép lái xe của hắn. Hắn đang ngồi trên một chiếc ghế cao, nhấm nháp thứ đồ uống màu hổ phách, với một chai bia Budweiser trên quầy bar. Taggart đang chú ý đến một cuộc đua mô tô phát trên một chiếc ti-vi treo trên cao, theo dõi các đối thủ lướt và trượt những chiếc xe bẩn quanh một đường đua. Hắn ta có khung người nhỏ nhắn nhưng thái độ lì lợm của hắn hiển hiện rõ rệt qua cách ăn mặc: áo khoác da màu đen, giày thể thao đen và chiếc quần bò đen với dấu mòn nổi bật ở túi sau bên trái, cho thấy hắn là người thích nhai thuốc lá. Tracy để ý thấy một bao đựng dao gắn vào thắt lưng của hắn.
Cô quay trở ra ngoài và thảo luận tình hình với Kins đang đỗ xe cạnh một xe khác trong khi chờ hỗ trợ. Trong vài phút, hai đơn vị tuần tra đã tới. Tracy lệnh cho một người đến con ngõ phía sau tòa nhà và người khác đến chỗ góc tòa nhà, nơi sẽ không bị phát hiện khi ai đó nhìn ra ngoài cửa sổ gắn kính của Phát súng cuối cùng.
Cô và Kins cùng nhau bước vào quán bar. Tracy ngồi vào chiếc ghế cao còn trống phía bên phải của Taggart. Ghế bên trái của Taggart đã bị một cặp vợ chồng chiếm giữ, vậy nên Kins ngồi ở cuối quầy, gần cửa sau.
“Bradley Taggart.” Tracy lên tiếng.
Taggart lạnh lùng liếc nhìn cô và cầm chai bia lên. Đôi mắt hắn đờ đẫn, nhưng đầu gối đang rung lên bên dưới quầy bar. Taggart hoặc cần đi cai nghiện hoặc đã vô phương cứu chữa. “Ai đây?” Hắn nghiêng cái chai lên môi. Hình xăm những ngọn lửa nhiều màu sắc chạy dọc trên môi cẳng tay. Một hình xăm con dao đang nhỏ máu tô điểm cho bắp tay bên phải.
Tracy giơ phù hiệu và thẻ của mình cho Taggart. Taggart nhếch môi cười và quay trở lại theo dõi cuộc đua mô tô, nhưng Tracy nhận thấy hắn ta trượt về đằng trước để hạ thấp đôi giày xuống sàn, chứng tỏ hắn đang cân nhắc việc bỏ trốn. “Có một sĩ quan ở cuối quầy bar và hai người nữa ở cửa trước.” Cô nói.
Taggart nhìn về phía Kins đang đứng. “Thì sao?”
“Thì tôi sẽ yêu cầu anh đặt cả hai tay lên quầy bar, nơi tôi có thể thấy chúng.”
“Tại sao? Tao chẳng làm gì cả.”
“Anh có một lệnh triệu tập chưa chấp hành.”
“Vớ vẩn.”
Taggart có thói quen lùa tay qua tóc. “Anh bỏ lỡ một buổi hầu tòa vì tội tàng trữ.”
“Luật sư của tao xử lý chuyện đó rồi.”
“Rõ ràng là không tốt lắm. Anh cũng phá vỡ một trong các điều kiện tạm tha khi anh bỏ việc.”
“Biết đâu tao đã tìm được việc tốt hơn.”
“Anh nên chia sẻ chuyện đó với sĩ quan quản chế. Anh vẫn có lệnh triệu tập đấy.”
Taggart ghé chai bia lên môi. “Tao muốn có luật sư.”
“Tôi tưởng anh bảo anh có luật sư rồi.”
“Tao muốn một người khác.”
“Anh sẽ phải sắp xếp những chuyện đó sau khi anh bị buộc tội. Anh đã ở đâu trong vài ngày qua?”
“Trong nỗi đau buồn.”
Chuyện này đang nhanh chóng chẳng đi đến đâu. “Giờ sao đây hả anh Taggart?”
Hắn đổi chỗ cái chai với chiếc cốc. “Tao còn chưa uống xong.”
“Trong hôm nay thì anh sẽ không uống xong được đâu.”
Taggart đập rầm cốc rượu xuống và mỉm cười vẻ thách thức với cô. “Có phỏng đoán nào khác không?”
“Có. Anh sẽ bị còng tay trước khi bước qua cánh cửa kia. Anh có thể tự đứng dậy, hoặc tôi sẽ kéo lê cái mông của anh trên sàn nhà.”
“Mày không vướng phải cáo buộc liên bang vì tội cảnh sát hành hung dân thường à?”
“Một lần nữa, tôi yêu cầu anh đặt tay lên quầy. Anh có một lệnh triệu tập chưa chấp hành. Tôi hoàn toàn có quyền bắt giữ anh.”
“Mày giỡn mặt tao à, sĩ quan?” Hắn nháy mắt. “Bởi vì tao đang cất đồ chơi trước quần đây này.”
Cô gật đầu với Kins đang tiến lại gần. Taggart liếc qua vai trái, thở dài, và đặt chai xuống. Hắn ta giơ tay lên vẻ đầu hàng khoa trương và đập rầm chúng xuống bàn đủ lớn để thu hút sự chú ý. Đôi vợ chồng trên chiếc ghế cao bên trái Taggart nhanh chóng tránh đi. Tracy bước ra phía sau Taggart và vòng sang phía bên phải hắn. Cô luồn còng tay vào ngay bên dưới chiếc vòng bạc có hình trông như một con rắn với đôi mắt là hai viên đá màu đỏ. Khi cô kéo tay Taggart ra sau lưng hắn, chiếc ghế xoay đi. Bàn tay trái của Taggart vọt lên và tóm lấy đũng quần cô.
Bị giật mình, Tracy theo phản xạ thúc khuỷu tay vào mặt Taggart và nghe thấy tiếng xương nứt. Cô tóm lấy gáy hắn và đập rầm đầu hắn xuống mặt quầy. Kins nhanh chóng di chuyển, dùng trọng lượng cơ thể mình để giúp ghim Taggart lại, hắn đang bắt đầu vùng vẫy và chửi thề một cách độc địa.
“Tất cả mọi người làm chứng! Tao chẳng làm gì cả! Cảnh sát hành hung tao!” Máu chảy xuống từ mũi Taggart, nhuộm đỏ răng hắn.
“Này!” Nhân viên pha chế lùi lại sau quầy bar bất kể anh ta đã đứng ở đâu lúc trước. “Có cần thiết phải vậy không?”
Tracy xoay xở bẻ quặt tay trái của Taggart ra sau lưng hắn và còng nốt lại. Cô rút con dao ra khỏi thắt lưng hắn và đưa nó cho một viên cảnh sát tuần tra tham gia cùng họ, sau đó vỗ nhẹ xem Taggart còn bất kỳ thứ vũ khí nào khác không.
Không tìm thấy gì, cô lên tiếng: “Đứng lên!”
Cô kéo Taggart khỏi ghế, nhưng hắn vẫn chống cự, chân hắn trượt trên vũng máu cùng chỗ bia bị đổ. Trước khi Tracy và Kins có thể xốc hắn dậy, hắn đã ngã xuống, đập mạnh gáy xuống sàn nhà.
“Không cần thiết phải thế đâu.” Nhân viên pha chế nói.
“Tao muốn luật sư.” Taggart gào lên từ dưới đất. “Tất cả mọi người làm chứng. Cảnh sát hành hung tao!”
Đám đông trở nên hứng thú – đây vốn không bao giờ là chuyện tốt – và sẽ nhanh chóng trở nên kích động, to tiếng phản đối và phán xét bằng những lời tục tĩu. Nhận thấy tình huống tồi tệ đang xấu dần, Tracy và Kins nâng Taggart vẫn đang đấm đá, la hét lên và đẩy hắn ra cửa sau, đến chỗ chiếc xe tuần tra đang chờ.