Số lần đọc/download: 1407 / 9
Cập nhật: 2015-12-10 22:36:19 +0700
Chương 25
Thiên tôn!!!
Là ý nghĩ duy nhất trong đầu Khuynh Thành lúc này.
Giết thiên tôn, trả thù cho Lam Tố.
Dù phải chết cô cũng không sá gì.
Lam Tố của cô đã chết, cô sống sẽ chỉ là vô nghĩa.
“Thiên tôn!!! Thiên tôn, ngươi dẫn xác ra đây! Dẫn xác ra đây!!!”
Giọng Khuynh Thành vang vọng khắp bầu trời thần giới.
Khiến toàn bộ thần giới chao đảo như sắp sụp đổ.
Khiến mọi thần nhân vội vã bảo vệ tâm mạch của mình để tránh sát thương.
Thần giới bỗng sôi sục cuộn nhào!
Thiên tôn!
Có người dám đối đầu khiêu chiến với thiên tôn!
Trời đất!
Đó phải là siêu cao thủ!
Còn tiếng thét kinh hãi kia, khiến cả thần giới rung chuyển. Ngoài thiên tôn ra có mấy ai đạt đến tầm cỡ ấy?
Đáng sợ, quả là vô cùng đáng sợ.
“Ha ha ha ha…”
Một làn sức mạnh hùng hồn cứng rắn đang lan toả khắp bầu trời thần giới.
“Ranh con, cuối cùng ngươi đã ra rồi! Ta cứ tưởng ngươi định cả đời trốn trong đỉnh Tử Cấm!”
Trên không trung, một làn lưu quang màu đen chớp lên, thiên tôn đã đứng lơ lửng giữa trời, hắc bào bay phần phật, bộ tóc dài phơ phất.
Khuynh Thành đặt Lam Tố xuống một chóp núi cao.
Tử Thanh bảo kiếm trong tay vung lên, mặt tràn ngập sát khí khát máu, lao thẳng vào thiên tôn.
“Hôm nay ta phải giết ngươi để trả thù cho Lam Tố!”
Thiên tôn vận thần thức quan sát. Kẻ ấy… kẻ ấy đã chết rồi hay sao? Hắn đã chết thật ư?
Sao có thể chết được?
Lão còn nhớ lúc đó Lam Tố bị thương rất nặng, tuy nhiên không đến nỗi phải chết mới đúng.
Lẽ nào lão đã đánh giá anh ta quá cao?
Chết? Chết thật rồi ư?
“Ha ha ha ha… hắn mà còn phải chết, thì ngươi cho rằng ngươi có thể giết nổi ta hay sao?”
Vẻ mặt thiên tôn trông thật ngông cuồng, không thể có cách gì che giấu được tâm trạng đang hưng phấn của lão.
Thằng cha luôn ngăn trở lão, đã chết! Rốt cuộc hắn đã chết rồi.
“Con ranh con! Ta cũng nể ngươi là bậc kỳ tài, nếu bây giờ ngươi biến đi, ta sẽ cân nhắc để tha cho ngươi một con đường sống. Ngươi thấy thế nào?”
Khuynh Thành hừ một tiếng lạnh lùng đáp: “Ta không thèm! Hôm nay ta đã đến đây thì ta không định sống để mà trở về nữa!”
Khuynh Thành thay đổi sắc mặt, lao vào đánh thiên tôn.
“Khuynh Thành, chúng tôi sẽ giúp cô!”
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi chạy như bay đến bên Khuynh Thành.
Lúc nãy hai người nhận ra cả quả núi này chấn động rung chuyển.
Bèn chạy ra quan sát, nên mới thấy quả núi ở chỗ Khuynh Thành đã nát vụn ra như cám.
Họ hiểu rằng đã xảy ra chuyện hệ trọng. Hoa Mãn Nguyệt bèn cùng Lưu Hương Nguyệt Nhi đuổi theo xem sao.
Không ngờ họ đã đoán đúng.
Mặt thiên tôn bỗng biến sắc.
Ba người này. Lão không ngờ mới chỉ sau hơn bốn chục năm ngắn ngủi, công lực của bọn họ đã tiến bộ quá nhanh.
Nhất là Diệp Khuynh Thành, con bé đã đạt đến trình độ Kiếm thần cao cấp hậu kỳ!
Ba người từ ba hướng khác nhau vây đánh thiên tôn.
Bất chợt phải đối mặt với ba cao thủ lợi hại như thế này, thiên tôn thấy mất tự tin.
Nếu chỉ là ba cao thủ Kiếm thần cao cấp, thì lão không thèm coi là gì.
Nhưng con bé Diệp Khuynh Thành lại rất quái thai.
Lần trước nó đã huỷ thân xác của lão.
Khiến lão phải tu luyện ba mươi tám năm mới phục hồi được thân xác.
“Năm xưa ba ngươi không thể là đối thủ của ta thì ngày nay cũng thế thôi! Huống chi thuật ngự tâm mà ta tu luyện nay đã cực kỳ thuần thục. Các ngươi muốn giết ta, thì chỉ là hoang tưởng mà thôi!”
Đôi mắt thiên tôn bỗng mở to.
Phóng ra hồng quang như những tia chớp điện.
Bỗng chốc, trong đám đông đứng xem có năm cao thủ Kiếm thần cao cấp sơ kỳ cũng trợn mắt phóng ra hồng quang nhắm vào cả bọn Khuynh Thành.
“Ha ha ha…”
Tiếng cười ngông cuồng càn rỡ của thiên tôn vang lên, tiếng cười ngập ngụa sát khí.
Sát khí chật căng bộ ngực của lão. Cuộc tàn sát bắt đầu.
Diệp Khuynh Thành nổi giận, toàn thân biến ảo rất ma mị, tốc độ đạt đến cực đại.
“Hầy!”
Khuynh Thành và một cao thủ Kiếm đế cao cấp trung kỳ lao vào nhau. Thân thể của gã lập tức bị xả thành bốn mảnh, từ không trung rơi xuống.
“Uỵch!”
“Lũ các ngươi chết đi!”
Khuynh Thành lại vung Tử Thanh bảo kiếm lên, hai gã Kiếm đế cao cấp lập tức bị chém vụn, biến thành làn bụi máu.
Cũng cùng lúc ấy, một Kiếm đế cao cấp vốn đang truy sát Lưu Hương Nguyệt Nhi, bỗng xoay người lại đánh Diệp Khuynh Thành. Lưỡi búa khai sơn của gã vung lên bổ vào lưng cô.
Khuynh Thành không tránh kịp, lưng cô đành nhận nhát búa của gã vậy.
“Ộc…”
Mồm Khuynh Thành hộc máu tươi.
Đôi mắt ánh lên, phẫn nộ nhìn gã.
Một quyền cực mạnh táng vào đầu gã, cái đầu bị lõm thành một cái hốc to đùng, linh hồn và nguyên anh của gã cũng tan tành luôn.
Hết lần này đến lần khác xuất chiêu, Khuynh Thành, Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi ít nhiều cũng đều bị thương nhưng chỉ là xây xước nhẹ chứ không đáng ngại.
Thiên tôn nhìn các cao thủ của lão lần lượt bỏ mạng, mặt lão nhăn như bị.
Khi lão chuẩn bị lại dùng thuật ngự tâm thì Khuynh Thành vung Tử Thanh bảo kiếm lên xông vào chém lão.
“Ư… ư…”
Không khí dường như bị đông đặc, mọi sự việc động tác đều chậm hẳn lại.
Trong không khí nổi lên âm thanh “u u”. Lại có vài thần nhân đứng xem bị chấn động tâm mạch mà chết.
Toàn khu vực bị rung chuyển xê dịch. Ánh sáng màu tím chiếu rọi muôn nơi.
Đôi mắt dữ tợn của Khuynh Thành nhìn xoáy vào thiên tôn.
Cô dằn giọng nói từng chữ từng chữ một: “Hôm nay ta không thể không giết ngươi.”
“Giết ta, thì chúng phải chết sạch.”
Thiên tôn lạnh lùng nói. Mặt lão có nét cười nham hiểm, ánh mắt lão nhìn vào Hoa Mãn Nguyệt và các thần nhân đang đứng xem.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi đưa mắt nhìn nhau, không nói một lời, cả hai vung trường kiếm chém vào thiên tôn.
Chết hay không chết, đâu phụ thuộc vào mấy câu nói của lão tặc thiên tôn?
Sinh hay tử nằm trong tay chính mình chứ không phải ai khác!
Đã liều đến nước này, sơn cùng thuỷ tận rồi, đâu cần cân nhắc nhiều làm gì nữa?
“Được lắm! Đã thế thì hãy nhận côn của ta trước đã!”
Khi thấy Lam Tố đã ở tình trạng đó, thiên tôn cũng có ý buông tha cho cả bọn, nào ngờ ba đứa này cứ lỳ lợm không chịu thôi.
Thích dẫn xác đến để xin được chết.
Thì chớ trách lão vô tình.
Côn Như Ý của thiên tôn vung lên nhằm vào Lưu Hương Nguyệt Nhi vụt mạnh.
Trong ba người, Lưu Hương Nguyệt Nhi công lực yếu hơn cả.
Nếu không lập tức trừ bỏ cô ta, thì cô ta khiến thiên tôn vướng chân vướng tay rất khó chịu.
“Nhất côn kinh thiên!!!”
Thiên tôn quát lớn, bỗng có hàng trăm côn ảnh tất cả đều nhằm vào Lưu Hương Nguyệt Nhi.
Lưu Hương Nguyệt Nhi vung trường kiếm lên, côn Như Ý của thiên tôn phang vào trường kiếm.
Ngay lập tức, bàn tay Lưu Hương đau kinh khủng.
Cả bàn tay cô bị xé toạc.
“Ăn thêm một côn nữa của ta!”
Thiên tôn nhảy bật lên thật mạnh, rồi vụt một nhát vào bụng cô.
Lưu Hương Nguyệt Nhi bị đánh bay ra xa.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp mắt.
Lúc đó Khuynh Thành và Hoa Mãn Nguyệt đang đứng cách Lưu Hương Nguyệt Nhi khá xa.
Nên khi cả hai chạy đến thì đã muộn.
Hoa Mãn Nguyệt đón được cô. Lưu Hương đang thoi thóp.
Đôi mắt Khuynh Thành đỏ vằn, sát khí cuộn dâng.
Gió mạnh gào rú.
Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành phát ra âm thanh thật kỳ quái.
Không ngừng kêu u u.
Khuynh Thành không bận tâm đến hiện tượng lạ lùng ấy nữa, cô bỗng phẫn nộ hú dài, tiếng hú xuyên thấu bầu trời. Tử Thanh bảo kiếm chém thật mạnh vào thiên tôn.
Côn ảnh của thiên tôn quét ngang một đường, lần lượt đánh vào Tử Thanh bảo kiếm của Khuynh Thành, vô hiệu hoá kiếm khí của cô.
Vừa nãy thiên tôn đánh bị thương Lưu Hương Nguyệt Nhi, Khuynh Thành đã tức muốn chết.
Lúc này cô càng điên cuồng.
Dù mình bị thương thì cũng phải bắt lão ăn đòn.
“Ùng…”
Một làn khí màu tím xuất hiện quanh thanh kiếm trong tay Khuynh Thành. Làn khí ấy lại không ngớt vờn bay quanh vai cô.
Mặt thiên tôn bỗng biến sắc.
Đó là… thứ binh khí chết tiệt gì thế? Nó có thể tự động nâng cấp ư?
Kiếm khí màu tím bay trong không gian giáng thật mạnh vào côn Như Ý của thiên tôn. Thiên tôn thét lên chẳng khác gì bị ăn một đòn chí mạng, lão ngã nhào rơi xuống nửa chừng rồi mới gắng gượng đứng lại cho vững giữa khoảng không.
Thiên tôn sửng sốt, kinh ngạc nhìn Tử Thanh bảo kiếm trong tay Diệp Khuynh Thành.
Khuynh Thành cầm thanh kiếm đang phát ra khí tím, ngạo nghễ nhìn lão.
“Ngươi còn thủ đoạn gì nữa thì giở ra đi! Xem xem ngươi có thể làm gì nổi ta không?” Khuynh Thành đầy tự tin. Sự tự tin này bắt nguồn từ ý nghĩ cô coi mình như đã chết rồi.
Kể từ lúc Lam Tố không còn nữa, Khuynh Thành cũng đã chết rồi.
“Chà…” Thiên tôn quan sát kỹ Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành, lát sau ánh mắt lão bỗng cháy bỏng!
“Thứ vũ khí kia…” Thiên tôn run rẩy.
“Hầy!”
Thiên tôn quát một tiếng rồi lao vào Khuynh Thành nhanh như tên bắn.
Sức chiến đấu của lão đã được kích hoạt tối đa.
Đó là thứ binh khí có linh tính, nếu lão không giết con bé kia mà chiếm lấy thì trời không dung đất không tha lão.
Tuy vũ khí trong tay lão được coi là binh khí hàng đầu trên thần giới.
Nhưng so với thanh kiếm nhìn có vẻ không bắt mắt của Diệp Khuynh Thành, thì còn thua quá xa!
Vũ khí của lão tốt thật nhưng lại không có linh hồn.
Vũ khí của Khuynh Thành chưa được coi là hạng tốt nhất trên thần giới nhưng lại có linh tính, tự nó có thể không ngừng đột phá nâng cấp.
Sau mỗi lần giết một kẻ địch, linh hồn của thanh kiếm sẽ mạnh thêm lên.
Một bảo bối như thế… trời ơi!
Thiên tôn cực kỳ xúc động.
Nhìn Tử Thanh bảo kiếm mà mắt lão như bốc cháy, từng nhát côn Như Ý trong tay tung ra càng lúc càng dữ dằn đánh vào Khuynh Thành.
“Giao long xuất hải!!!”
Thiên tôn giận dữ gầm lên, côn Như Ý bay lượn chẳng khác gì giao long ra biển lớn, vẫy vùng khắp bốn phương tám hướng.
Ánh mắt Khuynh Thành tinh tường kinh khủng, luôn tránh thoát cực nhanh.
Tốc độ của thiên tôn thực ghê gớm, côn Như Ý vung ra tới tấp.
Khuynh Thành đâu phải hạng người chịu để cho người ta tuỳ tiện hành hạ?
“Choang!”
Tử Thanh bảo kiếm và côn Như Ý xô thẳng vào nhau.
Nói cho cùng, công lực của Khuynh Thành vẫn không bằng thiên tôn.
Cho nên dù có binh khí lợi hại hơn những vẫn không thể phát huy uy lực của nó lên đến cực đại.
Tử Thanh bảo kiếm hơi run run. Hoa Mãn Nguyệt thấy thế, tạm rời Lưu Hương Nguyệt Nhi, chạy ra tấn công thiên tôn.
“Ngươi muốn chết!”
Thiên tôn tức không để đâu cho hết. Một quyền tung ra đánh vào bụng Hoa Mãn Nguyệt.
Lão chỉ thèm khát đoạt được Tử Thanh bảo kiếm.
Vì thế lão không ham đánh lâu, chỉ mong tốc chiến tốc thẳng để cướp được bảo bối.
Cho nên hễ đã xuất chiêu thì đều là chiêu khủng.
Hoa Mãn Nguyệt cũng tức điên, bất chấp nắm đấm ấy của thiên tôn, vẫn dồn sức mạnh tấn công lão.
Trường kiếm trong tay Hoa Mãn Nguyệt chém vào thiên tôn với cường lực kinh hồn.
Thiên tôn thấy vậy, nhếch mép cười khẩy tàn độc.
Một chiêu với công lực quét sạch ngàn quân, giáng cực mạnh vào Hoa Mãn Nguyệt.
“Á…”
Nhát côn ấy đã đánh trúng lưng Hoa Mãn Nguyệt.
Máu tươi bắn toé, người lật úp bay văng ra xa.
Nếu công lực của Hoa Mãn Nguyệt gần đây không tăng tiến thì chắc nhát côn này đã lấy mạng anh.
Thiên tôn xoay người lại nhìn Diệp Khuynh Thành đang sục sôi sát khí. Mắt lão càng lúc càng sáng lên, tâm trạng lão càng hồi hộp.
Chỉ còn lại một đứa.
Giết nó.
Thì bảo bối kia sẽ về tay lão.
“Ngươi giết phu quân của ta, làm bị thương người thân của ta, hôm nay trong hai ta chỉ có một người được sống!” Khuynh Thành phẫn nộ hét vang.
Tử Thanh bảo kiếm vung lên nhằm vào thiên tôn.
Thiên tôn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Khuynh Thành. Bỗng nhiên, cô cảm thấy hình như không gian xung quanh bị phong toả, rồi sức mạnh không gian lại nén chặt lấy cô khiến cô không thể nhúc nhích!
Chuyện gì thế này? Thực ra là chuyện gì thế này?
Không gian đông đặc???
“Á…”
Một tiếng thét phẫn nộ. Khí lưu ở bề mặt Tử Thanh bảo kiếm rung lên.
Không gian quanh người Khuynh Thành lập tức chấn động.
Khuynh Thành bỗng rất hoan hỉ, không ngờ Tử Thanh bảo kiếm lợi hại như thế này.
“Bảo bối! Thù lớn không thể không trả. Tất cả, ta trông cậy ở ngươi!”
Khuynh Thành thầm nhẩm.
Thiên tôn cũng không nén nổi nét hưng phấn trong ánh mắt. Không ngờ Tử Thanh bảo kiếm lợi hại như vậy.
Ha ha! Nếu có được nó rồi, thì còn ai ở thần giới dám đối địch với lão nữa?
Và, kể cả sau này có một thiên tôn mới xuất hiện, thì hắn cũng không làm gì nổi lão.
“Xịch… xịch…” Không gian lại đông cứng một lần nữa. Khuynh Thành cảm thấy sức ép càng lớn hơn, dù cô cựa quậy kiểu gì cũng không thể di chuyển một bước.
Vũ khí thì sao? Khi đứng cách đối thủ quá xa, vũ khí cũng chẳng tác dụng gì.
“Diệp Khuynh Thành! Ngươi được chết trong tay thiên tôn ta đây, cũng là niềm vinh hạnh cho ngươi đấy!”
Nói xong.
Côn Như Ý trong tay lão vung lên, hoá thành một làn u quang, giáng vào Khuynh Thành.
“Uỳnh!!!”
“Uỳnh!!!”
Khắp bầu trời, mây đen phủ kín.
Các tầng mây không ngớt cuồn cuộn chuyển vần.
Hình thành một xoáy ốc khổng lồ khủng khiếp.
Khí thế dữ dội này… có phải có ai đó sắp độ kiếp không?
Một làn khí lưu cực mạnh lan khắp đất trời tràn đến bọn họ.
Những tia chớp ngoằn ngoèo như mãng xà chạy dài mãi trên bầu trời tối đen.
Những tia chớp đi đến đâu, những tầng mây ở nơi ấy đều biến thành màu tím, hết sức thần kỳ.
Sức mạnh kinh người.
Lẽ nào… lẽ nào có một thiên tôn mới sắp giáng sinh?
Lúc này thiên tôn không bận tâm giết Khuynh Thành nữa.
Lão nhìn như dán mắt lên bầu trời.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên không trung.
Một uy lực đáng sợ, có lẽ sắp xuất hiện một cao thủ.
Khuynh Thành hơi sững sờ, rồi lại vung Tử Thanh bảo kiếm lên.
Thiên tôn kịp thời phòng bị chặn được đáng kể, nhát kiếm Tử Thanh của Khuynh Thành bị giảm công lực rất nhiều.
Thiên tôn kinh ngạc, vụt luôn Khuynh Thành một côn.
Khuynh Thành vốn định đánh lén lão, nào ngờ lão phản ứng quá nhanh, cô không tránh kịp, và thế là bị côn Như Ý của lão đánh trúng.
“Ngươi chết đi!”
Thiên tôn quát lớn, rồi ại vụt ngay một côn nữa vào Khuynh Thành.
Cô bị đánh bật văng ra rất xa.
Bỗng nhiên.
Cô đang không ngừng rơi xuống… rồi bất ngờ rơi vào một đôi tay ấm áp.
Của một người. Người ấy nào phải ai khác, mà chính là Lam Tố!
“Lam Tố…”
Khuynh Thành rất kinh ngạc nhìn anh. Lẽ nào mình đã chết rồi?
“Xin lỗi Khuynh Thành, anh đã để em phải ấm ức.”
Lam Tố áp bàn tay vào lưng Khuynh Thành, nguồn nội lực dồi dào, như dòng nước ấm chảy vào cơ thể cô.
Thương tích lúc trước dần dần bình phục.
“Lam Tố, anh chưa chết ư?”
“Những việc đã hứa với em, anh còn chưa làm, thì anh chết sao được? Anh không muốn em sẽ mãi mãi hận anh.”
Ánh mắt Lam Tố tràn ngập yêu thương nhìn Khuynh Thành.
Thực ra, mấy chục năm qua anh luôn nhớ những lời hàng ngày cô nói với anh.
Không phải anh không cảm nhận được những chuyện xảy ra ở thế giới bên ngoài, mà chỉ là anh không thể nói được.
Khí lưu của anh bỗng biến mất, không phải tại anh đã chết.
Mà bởi vì anh buộc phải trải qua một lần giả chết thì mới được phục sinh, mới có thể đột phá để đạt cảnh giới cuối cùng.
“Lam Tố…”
“Em cứ tạm lánh sang bên cạnh nghỉ ngơi, và xem chồng em trả thù cho em như thế nào.”
Thiên tôn bất giác lim dim mắt.
Giọng nói lạnh lùng: “Lam Tố, ta không ngờ ngươi đã thành công. Nhưng lúc này ngươi vẫn còn quá yếu. Muốn giết ta… hừ!”
Lam Tố cười nhạt, nói: “Ta đã quá đủ để giết ngươi.
Hại phu nhân ta, hại các bạn ta, thì phải đền mạng!”
Ha ha… thiên tôn cười như điên. Mái tóc xoã tung bay, tà áo dài bay phần phật.
Lão chỉ đứng im nhìn Lam Tố.
Lam Tố nhảy vọt lên đứng giữa không trung, đôi chân đạp mây, hai tay khoanh trước ngực, mìm cười nhìn thiên tôn đứng trước mắt; ánh mắt anh tự tin, bình thản, tuyệt đối không mảy may e sợ.
Đôi mắt sắc nhọn của thiên tôn bỗng dưng đứng lên. Áo dài lật sang bên.
Lão hoá thành một hắc ảnh xông vào tấn công Lam Tố.
Lam Tố cười khẩy, tay cầm trường kiếm, rồi anh hoá thành một làn huyễn ảnh màu lam.
Mắt thiên tôn sáng lên: “Tốc độ nhanh thật!”
Lẽ nào lại giống như truyền thuyết nói là… Không! Thiên tôn không thể chết, thiên tôn tuyệt đối không thể thua hắn! Thiên tôn là đấng tối cao vô thượng của thần giới, tuyệt đối không ai có thể thay thế thiên tôn.
Thân ảnh của Lam Tố bỗng hoá thành một làn lưu quang. Thiên tôn cảm thấy mình như đã bị hãm trong một xoáy lốc vô tận, trở lực càng lúc càng mạnh.
Lúc này trên bầu trời, mây đen đang cuộn nhào càng lúc càng đáng sợ.
“Hãy nếm nhát kiếm của ta!”
Lam Tố đã khống chế toàn bộ không gian, thân mình nhẹ như chim én, lao thẳng vào thiên tôn.
Thiên tôn cười trong cơn phẫn nộ cùng cực.
Côn Như Ý trong tay đưa ra chặn lại. Lưỡi kiếm của Lam Tố chém thẳng vào côn.
“Choang…”
Trường kiếm và côn Như Ý gặp nhau. Lam Tố cảm thấy bàn tay đau rát, đau đến nỗi anh không thể không vụt bay lùi lại để tránh trở lực đáng sợ ấy.
Xem ra, muốn giết ngươi thì không thể dùng thanh kiếm bình thường này.
Trường kiếm của Lam Tố vốn cũng được coi là thần khí cực phẩm.
Với các thần nhân bình thường, nó đã là thứ hàng đầu trong các loại bảo bối.
Nhưng với Lam Tố và thiên tôn, thì nó cũng chưa là gì.
Lam Tố ngửa bàn tay ra. Một cây tam xoa[1] hoạ kích bỗng xuất hiện trên bàn tay anh. Tam xoa hoạ kích màu đen tuyền nhưng cũng có sắc huyền hoàng ẩn hiện. Đầu nhọn của hoạ kích có những vân to đỏ máu.
[1] Ba nhánh.
“Ta cho ngươi nếm mùi tam xoa hoạ kích mà ta đã luyện suốt một vạn năm mới thành, lâu nay ta vẫn tiếc chưa nỡ đem nó ra dùng.”
Khi thiên tôn nhìn thấy tam xoa hoạ kích, con ngươi của lão cứ dãn ra rồi lại co vào suốt.
Chính lão cũng chưa chắc đã luyện ra được thứ bảo bối tuyệt vời như vậy.
Lão “hứ” một tiếng. Lúc này trong đầu lão chỉ có một ý nghĩ.
Phải giết Lam Tố.
Không chỉ vì anh ta uy hiếp vị trí thiên tôn của lão, mà quan trọng hơn nữa là anh ta có rất nhiều bảo bối.
Giết anh ta, thì tam xoa hoạ kích đương nhiên về tay lão.
Ghen ghét đố kỵ và nộ khí tràn ngập trong đầu thiên tôn. Lão thét lên một tiếng, đồng thời quay tít côn Như Ý trong tay.
Côn Như Ý không ngớt xoay tròn. Rồi hình thành một xoáy lốc màu hồng đen mà trung tâm là thiên tôn; sức hút của xoáy lốc càng lúc càng mạnh.
Lam Tố sửng sốt, tay cầm tam xoa hoạ kích, đứng trên không bất động.
“Vù…”
Côn Như Ý mang theo lực xoáy hãi hùng vô tận, vụt về phía Lam Tố.
Là lực xoáy của xoáy lốc. Sức mạnh khủng khiếp dị thường. Nhưng tam xoa hoạ kích của Lam Tố đâu phải thứ chỉ có hư danh? Nó và côn Như Ý xô vào nhau.
“Choang…” kịch liệt hết cỡ.
Thiên tôn chẳng khác gì một người phàm trần, toàn thân lão co giật rúm ró, đồng thời bị bật văng lên cao.
Giữa không trung, thiên tôn điều chỉnh lại cơ thể. Ánh mắt lão lạnh tanh nhìn Lam Tố: “Xem ra ta đã đánh giá thấp về người.”
“Có thủ đoạn gì thì giở hết ra đi!” Lam Tố mỉm cười nhìn thiên tôn.
Thiên tôn cười nhạt, nói: “Được! Hôm nay thiên tôn ta đây sẽ cho ngươi biết ta lợi hại ra sao.”
“Thế ư?” Lam Tố đứng đó, cũng có chút hứng thú muốn xem xem gã thiên tôn này còn có ngón nghề gì nữa.
Thiên tôn nhìn chằm chằm vào Lam Tố. Thứ lợi hại nhất của lão không phải thuật ngự tâm, cũng không phải côn Như Ý, mà là thân bất tử.
Kể ra thì cũng nên cám ơn Diệp Khuynh Thành.
Nếu không phải lần trước Khuynh Thành đã huỷ xác thân của lão, thì lão cũng không có cơ duyên để có được thân bất tử.
Giờ đây thân thể của thiên tôn đã đạt độ cứng hết sức đáng sợ.
Một hắc ảnh chớp lên, lão đã đến bên cạnh Lam Tố. Toàn thân thiên tôn xoay tít. Chân phải của lão chẳng khác gì ngọn roi dài mang theo sức mạnh vô tận quất thẳng vào Lam Tố.
Lam Tố “hừ” lạnh lùng. Rồi người cũng cấp tốc xoay tít tạt vào thiên tôn.
“Uỳnh…”
Hai chân giao chiến. Họ đều có thân thể siêu mạnh siêu bền. Tiếng va đập trầm hùng và đáng sợ.
Trong nháy mắt, không gian bỗng sập một mảng lớn.
Nhân ảnh hắc y di động một chập, cuối cùng dừng lại, kinh dị nhìn Lam Tố.
Khoé mép giật giật, lão lại lao vút đến bên Lam Tố. Quyền, cước, đầu gối… đều sắc nhọn như nhau. Cận thân tác chiến cực kỳ dã man.
“Huỵch, huỵch, huỵch, huỵch, huỵch…”
Hết lần này đến lần khác, hai người điên cuồng giao tranh tàn sát.
“Á…”
Cả hai bỗng tách nhau ra. Nhưng ngay sau đó lại xông vào chiến đấu với tốc độ càng nhanh hơn.
“Uỳnh…”
Một cú va đập kinh hồn, âm thanh phát ra từ chính giữa nơi va đập, vang động khắp bốn phương tám hướng. Riêng tiếng va đập ấy đã đủ khiến bọn Khuynh Thành đứng xa quan sát phải rùng mình sởn gai ốc.
Cả hai thân thể đều bị chấn động kịch liệt rồi bật văng ra. Thân thể của thiên tôn lập tức tan rã, hoá thành một đám chất lỏng màu đen dính máu, nhưng ngay sau đó đám chất lỏng ấy đã biến trở lại thành thiên tôn.
“Lam Tố! Ta muốn xem xem lần này ngươi có chết không?”
Lam Tố cũng hoá thành một đám máu, rồi lập tức ngưng tụ, sau đó lại biến thành Lam Tố.
Nét cười trên mặt thiên tôn cứng ngắc.
Hừ! Dù sao thân thể Lam Tố cũng là mới tu luyện được, sao lại có thể đủ sức chịu đòn của lão? Thứ gì cũng thế, sức bền chỉ có giới hạn tối đa. Một khi thân thể bị xung lực cực mạnh vượt quá giới hạn chịu đựng thì sẽ bị nát ra cám bã, phân rã tiêu tan ngay lập tức. Lẽ ra là thế.
Trời đất bỗng tĩnh lặng lạ thường.
Xem ra, để giết được Lam Tố thực không dễ gì.
Nhưng, nếu hôm nay không giết nổi Lam Tố thì có lẽ thiên tôn không còn cơ hội nào để giết nữa.
Thiên tôn nhìn Lam Tố, lòng kinh hãi hết mức.
Rành rành cảm thấy thực lực của anh ta không bằng mình, mà mình lại không thắng nổi.
Mặt thiên tôn bỗng biến sắc.
Nhìn Lam Tố xông đến với tốc độ tối đa, với khí thế đỉnh cao, thiên tôn dường như hết cách.
Có lẽ phải liều mình.
“Uỳnh!”
Tia lửa bắn ra khắp không trung.
Thiên tôn không ngớt lùi lại phía sau.
Làn khí ba dữ dội lan ra chẳng khác gì sóng xô cuồn cuộn.
Khí ba lan đến đâu, thiên địa tan hoang đến đó.
Ánh mắt sắc nhọn của Lam Tố nhìn thiên tôn, ngắm chuẩn vào tim lão, phóng tam xoa hoạ kích.
Đồng thời, toàn thân anh vút đến thiên tôn như một cơn lốc.
“Á…”
Tĩnh tại.
Thiên địa dường như bất thình lình đứng im, tĩnh tại.
Thiên tôn, không sao tưởng tượng nổi, nhìn cây tam xoa hoạ kích đâm xuyên linh hồn và nguyên anh của lão.
“Không đúng! Chắc không phải là thật. Không phải…”
Cho đến chết, lão vẫn không tin đây là sự thật.
Lúc này Lam Tố mới đỡ Diệp Khuynh Thành bước lên, “hừ” lạnh lùng, rồi nói: “Thiên tôn! Tất cả là do tự ngươi gây ra, thân làm thân chịu. Chúng ta và ngươi vốn không thù không oán, nhưng ngươi là người đứng đầu thần giới đã không bảo vệ con dân thì chớ, lại còn không ngừng dồn ép người khác…”
“Ta không chấp nhận thế này, không thể chấp nhận!!!”
Thiên tôn hét lên một tiếng.
“Uỳnh…” Thân xác lão nổ tung, biến thành một đám máu me.
Linh hồn và nguyên anh đồng thời cũng bị nát vụn.
Thiên tôn đã chết.
Kẻ luôn uy hiếp sự sống của họ, cuối cùng đã chết.
Hoa Mãn Nguyệt căng thẳng đến nghẹt thở, lúc này đã chùng xuống.
Anh thở phào nhẹ nhõm, thân thể anh bỗng mềm nhũn, ngồi xuống bên Lưu Hương Nguyệt Nhi.
“Lưu Hương, thắng rồi, cuối cùng chúng ta đã thắng rồi!”
Lam Tố đỡ Khuynh Thành, cũng bước đến bên hai người.
“Hoa Mãn Nguyệt, Lưu Hương! Chúng ta thắng lợi rồi!”
Diệp Khuynh Thành vô cùng xúc động nhìn mọi người.
Ngay sau lúc thiên tôn bỏ mạng, bầu trời lại khôi phục sự yên tĩnh như mọi ngày.
Trên đỉnh Tử Cấm, Lam Ngạn bị Khuynh Thành điểm huyệt ngủ say, cuối cùng cũng tỉnh lại.
Thiên tôn đã chết.
Thuật ngự tâm đương nhiên cũng bị phá.
Khuynh Thành và Lam Tố tĩnh dưỡng ít lâu. Cả hai đều rất nhớ Kim Bằng và Hồng Loan. Đã hơn năm mươi năm trôi qua họ không có tin tức gì về chúng.
Hoa Mãn Nguyệt dẫn Lưu Hương Nguyệt Nhi bước vào.
Hết sức hồ hởi, nói: “Khuynh Thành, Lam Tố!”
“Sao hôm nay hai người lại nhớ ra, đến thăm chúng tôi?”
Hoa Mãn Nguyệt cười ha hả, đưa ra tờ thiếp đám cưới: “Ngày mười tám tháng sau chúng tôi sẽ thành hôn.”
Lưu Hương Nguyệt Nhi vẻ mặt tràn trề hạnh phúc, nhỏ nhẹ nói: “Khuynh Thành nhất định phải đến dự nhé!”
“Đương nhiên rồi! Có điều, tôi thấy lo về Kim Bằng và Hồng Loan, tôi muốn đến núi Kình Thiên một chuyến.”
Nghe đến đây, Hoa Mãn Nguyệt bỗng cau mày, nói: “Đúng thế! Bao năm qua toàn chạy trốn thiên tôn, chúng ta phải ở mãi trên đỉnh Tử Cấm không dám ra; nay thiên tôn đã chết, chúng ta rất nên đi tìm hai đứa ấy.”
Anh thoáng chút do dự, nhìn sang Lưu Hương Nguyệt Nhi.
Lưu Hương đâu có thể không hiểu tâm tư của anh, cô chậm rãi nói: “Định đi thì cứ đi! Hôn lễ của chúng ta vẫn chưa công bố ra ngoài, thiếp mời cũng mới chỉ đưa cho Khuynh Thành và Lam Tố.”
Hoa Mãn Nguyệt mừng rỡ, ôm choàng Lưu Hương Nguyệt Nhi hôn cô, rồi nói: “Anh biết vợ anh là cô gái rất tốt bụng.”
“Đừng đùa nữa…”
Lưu Hương Nguyệt Nhi ngượng nghịu nhìn anh.
Hoa Mãn Nguyệt cười vang, rồi nhìn sang Khuynh Thành và Lam Tố tủm tỉm cười, nói: “Xấu hổ đấy mà!”
“Đáng ghét! Hãy nói chuyện đứng đắn đi!”
Lưu Hương Nguyệt Nhi nũng nịu.
“Thế thì chúng ta sẽ xuất phát ngay. Tôi cứ thấy lòng bồn chồn không yên.”
“Được!”
Bốn làn lưu quang nháng lên, bốn người đã biến mất trong đại điện.
Núi Kình Thiên.
Thanh Thanh, Hồng Loan và Kim Bằng đang sắp sửa giao chiến với bốn đại cao thủ Nghiêm Vũ, Cao Phong, Hắc Lân và Triệu Càn.
“Bốn kẻ tiểu nhân đê tiện, rốt cuộc các ngươi đã xuất hiện!”
Vừa nhìn thấy chúng, Thanh Thanh đã tức điên.
“Chu Tước, ngươi chớ sồn sồn lên, hãy nghe bọn ta nói đã.”
Triệu Càn cau mày rõ chặt nhìn Thanh Thanh, mối khúc mắc nặng nề trong lòng gã đã đến lúc phải giải toả.
“Nói xem giữa chúng ta còn có điều gì đáng nói nữa? Năm mươi ngày! Thế mà ta phải đợi các ngươi năm mươi năm! Ngày xưa các ngươi liên kết với nhau hãm ta trong trận pháp, rồi lại làm hại chồng ta con ta. Mối thù này sâu hơn biển. Hôm nay ta nhất định bắt các ngươi phải trả nợ máu!”
“Chu Tước! Năm xưa đúng là chúng tôi đã sai, về sau chúng tôi đã nhận ra sai lầm của mình. Bao năm nay chúng tôi cũng luôn sống trong sự cắn rứt không yên.
Cho nên chúng tôi đành mai danh ẩn tích, thầm lặng sám hối. Lẽ nào các vị không thể cho chúng tôi cơ hội, không thể tha thứ cho chúng tôi?”
Thực ra Nghiêm Vũ, Cao Phong và Hắc Lân vốn cũng không thật muốn đến đây.
Nếu không vì Triệu Càn nài nỉ thì họ cũng chẳng đến làm gì.
Con Chu Tước chết tiệt này, năm xưa bọn chúng thấy nó vừa sinh con nên mới nhón tay làm phúc, tha chết cho.
Sau đó chúng cũng không cố tình hãm hại nó nữa.
Nào ngờ nó vẫn cứ huênh hoang vô lối như thế này.
“Thấy không? Năm xưa ta nói rằng, nó chưa chạy thoát thì cứ giết luôn, các ngươi lại không nghe, rồi tha mạng cho nó! Bây giờ thì thế đấy. Chúng ta đã tha mạng cho nó mà nay nó cứ đòi giết chúng ta.” Hắc Lân tức giận nói.
“Đúng thế! Tất cả chỉ tại Triệu Càn. Đã nói là không đến, mà ngươi cứ bảo bọn ta đến. Nó đã không tìm thấy chúng ta thì cứ mặc kệ, đâu cần phải vẽ ra lắm chuyện làm gì chứ?”
Cao Phong cũng rất ai oán. Dù sao cả bọn cũng đã mai danh ẩn tích, thay đổi cả khí lưu, Chu Tước tuyệt đối không thể tìm thấy mà đòi trả thù.
Chỉ tại gã Triệu Càn mua việc vào thân.
“Đúng thế đấy Triệu Càn, ta đã nói với ngươi rằng rất khó mà làm rõ với cô ta được, nhưng ngươi lại cứ không nghe.”
Nghiêm Vũ cũng ngao ngán nói.
Thực ra.
Lúc đầu cả bốn gã cùng truy kích Bá Dã.
Bá Dã bản tính phải nói là lương thiện.
Dùng kế khiến cho bốn người bọn họ tự tàn sát lẫn nhau, cuối cùng ông cũng không nỡ nhìn thấy cảnh tương tàn.
Nên đã đứng ra giảng hoà. Cả bốn gã nhìn thấy Bá Dã và hai đứa con thì lại hứng lên.
Bất chấp phải trái, nhìn thấy họ bèn tấn công luôn.
Lúc lâm chung Bá Dã mới có cơ hội để nói.
Ông ta khuyên nhủ cả bốn người bọn họ đừng đấu đá nhau nữa.
Kể từ đó, thần giới chia thành bốn phần, họ tự quản lý khu vực của mình.
Triệu Càn luôn thấy cắn rứt, chẳng còn bụng dạ nào cai quản thần giới nữa, bèn chia khu vực của mình cho ba người này.
Từ đó thần giới lại chia làm ba.
Mỗi người tự thu nạp đệ tử của mình.
Cũng tức là ba gia tộc Nam Cung, Đông Phương và Tây Môn về sau này.
Và có ba đại thiên tôn.
Triệu Càn luôn bế quan tu luyện.
Về sau ông ta gặp Hắc Sát.
Rồi thu nhận gã làm đồ đệ.
Hắc Sát có ngộ tính cao, Triệu Càn chỉ bảo là hiểu ngay, Hắc Sát lại rất cần cù chịu khó.
Hắc Sát tu luyện muộn hơn các đệ tử của Nghiêm Vũ, Hắc Lân và Cao Phong.
Nhưng anh ta lại có công lực cao hơn họ.
Nghiêm Vũ, Hắc Lân, Cao Phong và Triệu Càn bận rộn, tu luyện, cứ thế mãi, dần dần họ cũng không quản lý chuyện thần giới nữa.
Cho nên mới có các cuộc tàn sát giữa bốn đại thiên tôn về sau này.
Cuối cùng, một mình Hắc Sát bức lên nhất thống thần giới.
Nhưng vì rất nể ba vị Lão tổ tông Nghiêm Vũ, Hắc Lân và Cao Phong, nên Hắc Sát nghe lời sư phụ Triệu Càn, không tiêu diệt ba đại thế lực ở thần giới.
“Mẹ ơi, mẹ đừng phí lời với chúng, cứ giết phăng chúng đi để trả thù cho cha con.”
“Đúng thế! Mẹ nuôi cứ giết chúng đi!”
Kim Bằng cũng rất điên tiết, bốn tên khốn này, trừ Triệu Càn ra, ba gã kia hầu như không hối cải gì hết.
“Chu Tước! Cứ trả thù nhau mãi thì đến bao giờ mới thôi? Nếu có thể thì nên tha thứ cho nhau.”
Triệu Càn vẫn cố thuyết phục, ông ta thực tình không muốn phải đánh nhau với họ.
“Nếu giết chúng tôi thì cô mới được rửa hận thì tôi xin tình nguyện chết để tạ tội, nhưng xin các vị hãy nể tôi, tha cho bọn họ.”
Nghiêm Vũ thấy thế vội kéo Triệu Càn, nói: “Sao ngươi phải thế? Nam nhi dám làm dám chịu, đâu cần mình ngươi phải chết? Đã nói tử tế rồi, cô ta cứ không nghe thế thì hai bên quyết một trận sinh tử vậy; ai sống ai chết thì do trời định!”
“Được! Thế thì chiến đấu một trận cho thật đã đi!”
Hồng Loan vẻ mặt bất cần, nhìn bọn họ. Mấy chục năm qua nó đã học được ở Thanh Thanh không ít tuyệt kỹ.
Công lực của nó cũng đã cao hơn trước nhiều.
Bọn Hắc Lân, Cao Phong hằn học nhìn Hồng Loan, chỉ muốn giết phăng nó: “Đồ khốn nhà ngươi, lẽ ra ngày xưa bọn ta không nên nhón tay làm phúc, không nên tha ngươi.”
Nên nói là ngẫu nhiên tình cờ, bản mệnh Hồng Loan vững mới đúng, chứ không phải do họ đã nhón tay làm phúc.
Khi xưa họ giao đấu với Bá Dã, thằng em Hồng Loan sảy chân rớt xuống kẽ hở không gian rồi rơi xuống phàm trần.
Còn Hồng Loan thì bị dồn vào một khu rừng núi khô cằn.
Khu thạch lâm ấy lại có khí lưu tốt, Hồng Loan thì bị hôn mê, thế là nó thoát nạn.
Thế mà hai gã này dám xoen xoét rằng chúng dón tay làm phúc tha mạng cho!
Hồng Loan cấp tập xông vào bọn họ, Kim Bằng cũng đồng thời lao vào.
“Huynh đệ đồng lòng, sức mạnh vô song!”
“Đúng! Huynh đệ đồng lòng, sức mạnh vô song!”
Cả hai nhìn nhau một hồi, rồi mỗi đứa tung ra tuyệt chiêu của mình.
Triệu Càn vốn chỉ mong chuộc tội, đương nhiên ông ta sẽ không đánh nhau với bọn Hồng Loan.
Cả bốn người đều là bậc thuỷ tổ ở thần giới.
Định giết họ, thực không dễ gì.
Năm xưa, nếu vợ chồng Chu Tước liên kết, thì có thể họ sẽ thua.
Chứ hiện nay Chu Tước cộng với hai đứa bé con miệng còn hơi sữa này, khỏi phải nói nhiều, mẹ con họ tuyệt đối không thể chiến thắng.
“Được thôi! Các người cứ cố ý muốn chết thì ta cho các người được thoả lòng. Hắc Lân cứ tránh sang bên. Để ta xử lý hai thằng nhóc này!” Giọng Cao Phong giễu cợt.
“Phong toả không gian!”
Cao Phong hô lớn. Trong chớp mắt, không gian trong phạm vi mấy vạn dặm lập tức ngừng vận động.
Không gian đã cứng đơ.
Kim Bằng và Hồng Loan mặt biến sắc.
Tốc độ của chúng bị cản trở, chậm hẳn lại, bước đi hết sức chật vật.
Cao Phong nhếch mép cười châm biếm: “Thế nào? Muốn giết ta thì đến mà giết đi?”
Kim Bằng và Hồng Loan đâu phải hạng dễ chấp nhận thất bại.
Cả hai đứa cố gắng nhích lên phía trước.
Chu Tước thấy thế bèn phất ống tay áo, không khí khẽ dao động lan ra những gợn sóng, sau đó không gian lại trở lại thông thoáng như trước.
“Chớ hòng hại được các con của ta.”
“Chu Tước, nếu bây giờ ngươi dừng tay, thì ta sẽ cân nhắc và tha cho ngươi. Nếu không, ngươi và con ngươi phải chết cả lũ.”
Mặt Hắc Lân đầy vẻ cuồng ngạo.
“Đừng hòng! Các ngươi đã giết chồng ta, không trả thù này ta thề không làm người nữa!”
“Hừ! Thế thì các ngươi đừng trách ta không khách khí! Chu Tước, dù ngươi lợi hại đến đâu cũng không thể địch nổi bốn chúng ta. Nhưng ngươi cứ muốn chết thì chúng ta sẽ chiều ý ngươi, để ngươi cũng được nếm trải cái chết của Bá Dã năm xưa là thế nào.”
Thanh Thanh nắm chặt nắm tay, giận dữ tái mặt, căm phẫn tột cùng.
“Vù…”
Gần như đồng thời.
Trong chớp mắt Thanh Thanh đã đến bên Hắc Lân, lưỡi huyết nhẫn[2] lấp loáng trong tay vung ra đâm luôn, tốc độ nhanh như chớp.
[2] Dao sắc.
“Chu Tước! Không ngờ công lực của ngươi lợi hại thật!”
Thanh Thanh vừa xuất chiêu, bọn Hắc Lân đã cảm thấy áp lực rất lớn.
Tài nghệ của Thanh Thanh rõ ràng hơn hẳn Bá Dã – chồng cô.
Cũng may năm xưa họ không giao đấu với Thanh Thanh, nếu không chưa rõ ai sống ai chết đây.
Công lực của bọn họ ngày nay đều tăng tiến không ít. Giờ đây bọn họ bốn người chẳng coi Chu Tước Thanh Thanh là gì nữa.
Ngọn hắc tiên[3] dài trong tay Hắc Lân như con linh xà quấn chặt vào lưỡi huyết nhẫn của Thanh Thanh.
[3] Tiên: roi.
“Hừ! Ta thu binh khí của ngươi, xem ngươi còn dám huênh hoang nữa không?”
“Định thu binh khí của ta ư? Hừ!”
Thanh Thanh cười chế nhạo. Khí huyền hoàng[4] trên lưỡi huyết nhẫn hơi rung động, ngọn roi đen dài đã bị đánh bật ra.
[4] Huyền hoàng: thiên địa.
Nên biết rằng, tuy binh khí của họ đều là linh bảo viễn cổ hàng đầu, nhưng binh khí cùng một đẳng cấp ở trong tay Thanh Thanh sẽ phát ra uy lực mạnh hơn hẳn trong tay các thần nhân khác.
Trừ phi, đối thủ có công lực cao hơn Thanh Thanh.
Nhưng lúc này xem ra công lực của Hắc Lân đang ở thế ngang tài ngang sức với Thanh Thanh.
Thanh Thanh lập tức biến thân, đôi cánh khổng lồ quạt “vù” vào Hắc Lân, bộ móng vuốt sắc nhọn đồng thời đạp vào mặt gã.
Huyết nhẫn trong tay Thanh Thanh cũng đồng thời lia vào Hắc Lân.
Cao Phong thấy thế cả kinh. Các thần khí bình thường đâu có thể đọ với bộ móng vuốt của Chu Tước? Nếu nó quặp vào xé nát đầu Hắc Lân thì nguy.
“Hắc Lân cẩn thận!”
Cao Phong lớn tiếng kêu lên, né tránh Kim Bằng, rồi tàn ảnh chớp lên, ngọn tàn huyết thần thương[5] trong tay gã phóng vào Thanh Thanh.
[5] Ngọn giáo thần dính máu.
Đúng lúc phi tiêu của Kim Bằng và tàn huyết thần thương của Hắc Lân xô vào nhau. Thì bộ móng sắc của Thanh Thanh đã chộp được cái đầu của gã.
Đồng thời, huyết nhẫn cũng cực chuẩn xác ngon lành đâm trúng ngực gã.
“Oàng…”
Thân thể Hắc Lân nổ tung, gã chết ngay tại chỗ.
“Ta đã nói rồi, các ngươi đều phải chết.”
Thanh Thanh biến thân trở lại hình người, tay nắm chặt huyết nhẫn, ánh mắt lạnh tanh nhìn khắp lượt đối thủ.
Bỗng có hai luồng khí ghê gớm dâng lên ở phía trước và sau.
Là Cao Phong và Nghiêm Vũ.
“Muốn giết bọn ta? Ngươi đâu có cái số ấy?”
Cao Phong lạnh lùng nói. Tàn huyết thần thương trong tay gã sẵn sàng phi ra ngay.
Thực ra lúc nãy sau khi Thanh Thanh giết Hắc Lân, bọn họ đã giật mình, không ngờ Chu Tước lại mạnh đến thế.
Cho nên họ lập tức nảy ra ý định liên kết lại để giết Thanh Thanh.
Hồng Loan và Kim Bằng cấp tốc chạy đến bên Thanh Thanh gọi: “Mẹ!”
“Mẹ nuôi, cẩn thận!”
“Hai con cứ yên tâm, chúng định giết mẹ con ta, tuyệt đối không dễ đâu.”
“Khốn kiếp, không nhiều lời nữa! Xem chiêu của ta đây!”
Cao Phong gầm lên rồi xông vào đánh ba mẹ con.
Nghiêm Vũ nhìn Triệu Càn, lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi đứng về bên nào?”
Có vẻ như muốn bàn với Triệu Càn, nhưng thực ra gã có ý uy hiếp hắn.
Ý câu này đã quá rõ ràng: nếu ngươi đứng về phía Chu Tước thì bây giờ ngươi chết luôn.
Nếu đứng về phía bọn ta, cả bọn cùng nhau giết địch, thì người còn đất sống.
“Ta…”
Triệu Càn hiểu rõ công lực của mình chỉ ngang ngửa với hai gã, nếu đánh nhau thì chưa biết mèo nào sẽ cắn mỉu nào.
Nhưng nếu giết ba mẹ con Chu Tước thì mình không nỡ nào.
“Triệu Càn, ngươi đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ta…”
“Hả?”
Nghiêm Vũ trợn mắt, đằng đằng sát khí.
“Được! Ta theo các ngươi.”
Triệu Càn ngẫm nghĩ, nếu mình không theo họ thì rất có thể bị họ giết luôn.
Nếu theo họ, thì mình chỉ cần bấm bụng giết phăng bọn Chu Tước, thì vẫn là kế sách vẹn toàn.
Tuy không thật tròn trịa nhưng trước mắt chẳng thể nghĩ ra cách nào khác.
“Chu Tước, ba chúng ta liên kết; dù ngươi đã giết Hắc Lân, bọn ta vẫn thừa sức giết sạch cả lũ các người.”
Giọng lạnh tanh của Cao Phong vang bên tai Thanh Thanh.
“Mẹ ơi, ta sẽ liều đánh luôn!”
“A Mạc, đã có mẹ đây, con yên tâm, chúng không thể đụng đến con.”
Thanh Thanh đã quyết ý tất phải làm được.
Bao năm trời bị chúng vây khốn trong trận pháp, Thanh Thanh đã không lãng phí thì giờ.
Cô không lúc nào nguôi nghĩ đến trả thù.
Hôm nay cơ hội đã đến, Thanh Thanh đâu có thể dễ dàng bỏ qua, đâu có thể để chúng làm hại con cô?
Nghiêm Vũ, Cao Phong và Triệu Càn lập tức tách ra ba hướng, bủa vây và tấn công Thanh Thanh.
Tuy Hồng Loan và Kim Bằng đều có công lực khá.
Nhưng so với ba nhân vật này thì hai đứa còn thua rất xa.
Họ là ba nhân vật thuỷ tổ khai sơn phá thạch của thần giới!
Nếu cả ba người cùng điên lên thì Kim Bằng và Hồng Loan hết cách chống trả.
“Vù…”
Cả ba không hề do dự lập tức ra tay với Thanh Thanh. Cao Phong hất tay bắn ra tia sáng ngũ sắc, tàn huyết thần thương đâm thẳng vào Thanh Thanh.
Cùng lúc, lưỡi búa ngàn cân của Nghiêm Vũ cũng bổ vào cô.
Lực đạo của cả hai đều cực mạnh, mạnh hơn hẳn thiên tôn đã bị Lam Tố giết hôm nọ. Nếu Thanh Thanh trúng chiêu thì e sẽ bị trọng thương, bị trọng thương rồi thì họ có thể giết luôn.
Họ hiểu rõ điều này, Thanh Thanh cũng hiểu rất rõ.
Cho nên cô quyết không để cho họ có cơ hội.
Vô số đường huyết nhẫn bay ra giao đấu với binh khí của Cao Phong và Nghiêm Vũ.
Đôi mắt Cao Phong loé sáng, tập trung nội lực giáng một chưởng cực mạnh vào Thanh Thanh.
Thanh Thanh không thể không biến trở lại bản thể.
Thần thú đều thế cả: chỉ khi nào biến trở lại bản thể thì họ mới phát huy cực đại uy lực và tiềm năng của mình.
Đôi cánh khổng lồ của Chu Tước quét một nhát đã vô hiệu hoá một nửa chưởng lực của Cao Phong.
Đôi mắt Chu Tước chớp loé tinh quang, rồi cấp tốc xông vào Cao Phong.
Dùng cánh của mình tiếp luôn chưởng ấy của gã.
Kinh hãi!!!
Kim Bằng và Hồng Loan kinh ngạc không nói nên lời.
Chưởng ấy của Cao Phong cách hai đứa rất xa mà chúng vẫn cảm nhận được sức mạnh của nó, huống chi Chu Tước tiếp chưởng.
Chu Tước không chút do dự, mắt hơi lim dim.
Thét lên một tiếng động trời. Một nhát huyết nhẫn tung ra bổ thẳng vào Cao Phong.
Cự ly quá gần, Cao Phong muốn tránh cũng tuyệt đối không thể.
“Chu Tước, nhà ngươi khá thật! Quả là hiểm ác!”
Cao Phong nổi giận đùng đùng. Gã không ngờ con Chu Tước này dù đang bị đau cũng mặc kệ, vẫn quyết ra đòn với gã.
Huống chi. Chu Tước sau khi biến trở lại bản thể có sức phòng ngự đỉnh cao, thân mình nó rắn chắc như linh bảo thời viễn cổ, rất khó có thể đánh nó bị thương.
Chưởng vừa nãy của gã đã bị Chu Tước chặn mất một nửa công lực, dù đánh trúng cánh thì cũng chẳng khác gì gãi ngứa cho nó!
Lúc này huyết nhẫn của Chu Tước lại đang chém đến, sẽ kinh khủng hơn nhiều so với chưởng của gã.
“Hiểm ác? Ta có hiểm ác bằng ngươi không? Vợ chồng ta không thù không oán với các ngươi, cũng không có ý định nhúng tay vào các chuyện của thần giới, nhưng các ngươi lại năm lần bảy lượt gây rắc rối cho chúng ta, cuối cùng lại ra tay sát hại chúng ta.
Khi trước, nếu không vì ta vừa sinh con xong thì chắc các ngươi đã giết ta chứ còn gì!”
“Hừ! Lẽ ra lúc đó ta không nên tha cho ngươi mới phải!”
“Cho nên hôm nay ngươi phải chết!”
Thanh Thanh nghiến răng nói. Khi xưa cô đã năm lần bảy lượt nói năng mềm mỏng, thanh minh, tỏ rõ thái độ, nhưng chúng cứ không tin và nhất định kéo đến phá hoại gia đình cô.
“Cao Phong hãy chết đi!”
Miệng Chu Tước bắn ra mấy lưỡi huyết nhẫn.
Cao Phong “hừ”, lạnh lùng nói: “Ngươi tưởng rằng làm thế là giết được ta ư? Ngươi coi thường ta quá rồi!”
Tàn ảnh thần thương trong tay gã quét một nhát đã đánh bay mấy lưỡi huyết nhẫn.
Nhưng bụng gã vẫn bị một lưỡi huyết nhẫn đâm trúng.
Máu chảy ròng ròng.
Cao Phong không hứ hừ gì hết, nhổ phắt lưỡi huyết nhẫn ra, liếm máu dính trên đó. Ánh mắt gã càng thêm tàn độc.
Rồi lập tức phóng trở lại Thanh Thanh, tiếp đó tàn ảnh chớp lên, Kim Bằng và Hồng Loan chỉ cảm thấy mắt chói loà, tốc độ… quả là khủng khiếp!
Cả hai đứa vốn tự cho rằng tốc độ của mình đã là ghê gớm, nhưng so với Cao Phong thì dường như vẫn còn kém quá xa.
Cả hai đứa thậm chí căn bản không nhìn rõ Cao Phong đã xông đến như thế nào.
Khi nhìn rõ thì Cao Phong đã đứng ngay trước mặt Thanh Thanh rồi.
Và, tàn huyết thần thương của gã đã đâm sang Thanh Thanh.
“Mẹ!”
“Mẹ nuôi cẩn thận!”
Hai đứa sợ quá vội chạy ào đến.
Nghiêm Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, tay gã vung chuỳ nặng ngàn cân bổ vào hai đứa.
“Uỳnh…”
Một tiếng vang động trời, cả vùng núi Kình Thiên dường như rung chuyển.
Một bức tường bằng khí bỗng xuất hiện trước mặt Hồng Loan và Kim Bằng.
Cả hai đứa bị chặn lại, dù cố sức đến mấy cũng không vượt qua được.
Đành đứng giương mắt nhìn Thanh Thanh và Cao Phong giao đấu.
“Ta muốn các ngươi tận mắt chứng kiến mẹ của các ngươi chết như thế nào.”
Giọng lạnh buốt của Nghiêm Vũ vang lên bên tai hai đứa.
“Nên làm gì bây giờ?”
Hồng Loan nhìn Kim Bằng. Nó đã cuống lên không thể suy nghĩ gì được nữa.
Gian nan lắm nó mới tìm được mẹ, nó tuyệt đối không thể để mất, tuyệt đối không thể.
“Phải liều! Tôi không tin rằng chúng ta không thể đi qua!!!”
Thực ra Kim Bằng cũng không nghĩ ra cách gì để phá được bức tường khí.
Nhưng không thể cứ đứng đây mà chờ chết.
Không sao! Còn nước còn tát. Không thử thì sao biết được?
Cả hai đứa phi thân ra xa mấy ngàn thước, sau đó vận hết nội lực phi trở lại với tốc độ cực nhanh xô vào bức tường khí.
“Uỳnh…”
Bức tường khí khẽ rung rung nhưng không hề có dấu hiệu sụp đổ.
Còn Kim Bằng và Hồng Loan thì chóng mặt quay cuồng, mắt hoa toé lửa.
Nghiêm Vũ đứng trước tường khí bật cười ha hả, nói: “Bộ dạng các ngươi mà đòi phá tường này, đúng là ảo tưởng!”
“Ta không tin ta không qua nổi!!!”
Kim Bằng hét lên. Miệng nó phun ra một con hoả long.
Thấy thế Hồng Loan cũng phun ra một con hoả long.
Điều kỳ diệu đã xảy ra. Bức tường khí đã biến dạng.
Cả hai đứa mừng rỡ, lại tiếp tục phun hoả long. Rồi vận nội lực xông qua bức tường khí.
Vừa xuyên qua được, không chờ Nghiêm Vũ kịp phản ứng.
Kim Bằng ra đòn phủ đầu. Một con hoả long phun thẳng vào Nghiêm Vũ.
“Hai đứa nhãi con miệng còn hơi sữa, hãy xem hôm nay Lão tổ tông này giết các ngươi!”
Nghiêm Vũ trợn mắt, vung chuỳ ngàn cân táng vào hai đứa.
Còn Triệu Càn đứng bên, gã không trực tiếp xông vào đánh Thanh Thanh, cũng không chạy đến giúp Nghiêm Vũ, gã chỉ phi hành lượn quanh. Thực tình gã không nỡ nào ra tay với Thanh Thanh.
Cao Phong và Nghiêm Vũ không nhận ra tâm trạng ấy của Triệu Càn, cho rằng Triệu Càn đang dùng mưu kế.
Một khi hai gã đánh bị thương Thanh Thanh thì Triệu Càn sẽ xông vào ra một đòn chí mạng.
Thanh Thanh chớp lên thật nhanh tránh đòn tàn huyết thần thương của Cao Phong. Rồi lập tức phóng ra một lưỡi huyết nhẫn đối kháng với quả chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ.
Quả chuỳ ngàn cân to hơn hẳn lưỡi huyết nhẫn, nhưng vẫn bị huyết nhẫn chặn đứng.
Đối kháng với cuộc tấn công điên cuồng của Cao Phong và Nghiêm Vũ, tốc độ của Thanh Thanh đã đạt tới cực đại. Cô phi hành một đường cánh cung vòng sang bên.
Đồng thời phóng ra một chùm huyết nhẫn.
“Vù…”
Những mũi dao lạnh buốt. Vẽ nên những đường cong tuyệt đẹp. Rạch xé bầu trời. Phóng thẳng vào Cao Phong.
“Choang…”
Cao Phong lập tức thu tàn ảnh thần thương về rồi quét một đường cực mạnh, mới đánh bật được huyết nhẫn bay ra.
Chỉ thấy trên bầu trời mây đen rối mù cuồn cuộn có mấy chục làn lưu quang đang tíu tít lướt nhanh. Thanh Thanh bay lượn cực nhanh trên một quỹ đạo thanh thoát duyên dáng.
“Vù…”
“Vù…”
Kim Bằng và Hồng Loan đứng bên quan sát, bỗng phi thân trên một đường cong hoàn mỹ xông vào Nghiêm Vũ.
Vừa nãy chúng đã nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục đánh kiểu này, Thanh Thanh dẫu không bị chúng giết chết thì cũng hao kiệt tinh lực mà chết.
Mặt Nghiêm Vũ biến sắc, gã lập tức thi triển hết mọi thủ đoạn điên cuồng đánh lại Hồng Loan và Kim Bằng.
“Hôm nay ta phải giết hai tên nhãi con này trước đã.”
Chuỳ ngàn cân trong tay gã liên tiếp bổ vào hai đứa không thương tiếc.
Hồng Loan và Kim Bằng đâu phải đối thủ của gã, nên không sao chống đỡ nổi.
Thanh Thanh nhìn, cảm thấy rất lo cho chúng.
Cô càng lúc càng nóng mắt.
“Nghiêm Vũ, chớ làm hại con ta!”
“Hừ! Giết con cái ngươi xong, ta sẽ lấy mạng ngươi.”
Nghiêm Vũ càng hung hăng dồn sức đánh Hồng Loan.
Thanh Thanh định chạy đến hỗ trợ nhưng không thể, vì cô bị Cao Phong kiềm chế.
Hai gã phối hợp đồng bộ, hết sức chặt chẽ không chút sơ hở.
Thanh Thanh bỗng cảm thấy rất lúng túng.
Hồng Loan thấy thế vội linh thức truyền âm: “Mẹ hãy cố giữ đừng để mình bị rối loan, chúng sẽ thừa cơ tấn công.”
Hai đứa không ngờ, chúng xông vào đánh hộ thì lại là phản tác dụng.
Thanh Thanh.
Nghe nói thế.
Bấy giờ mới trấn tĩnh lại.
Đúng! Cô không thể lúng túng bị động.
Kẻo lỡ chẳng may cô gặp bất trắc thì hai đứa con cô sẽ ra sao?
Phải tốc chiến tốc thắng giết gã Cao Phong, thì mới bảo vệ được hai đứa con mình.
Nghĩ thế rồi, đôi chân cô tăng tốc cực nhanh.
Tốc độ quá nhanh khiến không khí sinh ra những tiếng rú rít sắc nhọn và những tiếng nổ vang dội.
Thấy Hồng Loan và Kim Bằng sắp không gượng nổi nữa, huyết nhẫn trong tay Thanh Thanh đâm thẳng vào Cao Phong.
Cao Phong cũng nhận ra ý đồ của Thanh Thanh: nếu hai đứa con cô ta bị Nghiêm Vũ giết thì cô ta sẽ rối loạn ngay lập tức, gã sẽ giết cô dễ như bỡn.
Gã nghĩ vậy, và càng thêm đắc ý.
“Ú…ù…”
Mũi dao cực kỳ ghê rợn giá băng, từ trên cao phạt xuống, bổ vào thân thể Cao Phong.
Gã kinh ngạc nhìn cô gái trước mặt, không nói nên lời.
“Soạt!”
Cao Phong bị xả làm hai mảnh từ đỉnh xuống. Lục phủ ngũ tạng xổ ra tơi tả. Một xé thành hai!
Rồi từ trên không trung rơi xuống.
Linh hồn và nguyên anh của gã cũng bị huyết nhẫn của Thanh Thanh chém đứt.
Bốn nhân vật thuỷ tổ mở mang thần giới, trong chốc lát chỉ còn lại hai.
Cũng đồng thời với lúc này.
Quả chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ sắp đập xuống Hồng Loan.
Có vẻ như…
Quả chuỳ ngàn cân sắp giáng vào thân thể Hồng Loan.
Mặc dù Nghiêm Vũ chưa dốc toàn lực vào quả chuỳ này.
Nhưng nếu đập trúng Hồng Loan thì vẫn quá đủ để lấy mạng nó.
“Không!!!”
Thanh Thanh tuyệt vọng kêu lên.
Bỗng nhiên, một làn kim quang chớp sáng. Quả chuỳ ấy lại giáng vào thân thể Kim Bằng.
“Kim Bằng!!!”
Bọn Diệp Khuynh Thành chạy đến, ai ai cũng kinh hãi không nói được một lời.
Không!!!
Chắc chắn không phải là sự thật, tuyệt đối không phải thế.
“Kim Bằng! Kim Bằng!!!”
Khuynh Thành nước mắt như mưa. Kim Bằng của cô không thể chết, tuyệt đối không thể chết.
Nhưng, đứa trẻ trước mắt Khuynh Thành đã bị đánh trở lại nguyên hình.
Là một con Kim Bằng khổng lồ nằm vật trên mặt đất, ánh mắt bất lực.
Hồng Loan ngây đơ mất một lúc rồi mới định thần, chạy bổ đến Kim Bằng.
“Chim phao câu thối ơi, chim phao câu thối ơi!!!”
“Kim Bằng…”
Thanh Thanh cũng vội phi thân đến bên nó.
“Mẹ nuôi… mẹ đừng khóc. Mạng của con, vốn được con trai của mẹ đổi cho, ngày nay… ngày nay…”
“Kìa chim ơi, ngươi nói bừa gì thế? Ngươi phải sống thật tốt! Nào có ai bảo ngươi chạy đến giúp? Ai bảo ngươi che chắn hộ ta? Ngươi là con chim phao câu thối chẳng biết trời cao đất dày là gì…”
Hồng Loan vừa quệt nước mắt vừa không ngớt lẩm bẩm.
“A Mạc, không được gọi tôi là chim phao câu thối! Ta đã có tên rồi, tên của ta nghe rất kêu. Ta là… Thái Tử!”
Mọi người nín lặng.
“Chim thối ơi, bây giờ là lúc nào mà ngươi còn hài hước kiểu này được?”
Thấy Kim Bằng cố tỏ ra nhẹ nhõm như không, Hồng Loan càng buồn rầu đau khổ.
“A Mạc đừng khóc. Ngươi đường đường là một nam nhi, sao lại khóc chứ? Phải nhớ: ngươi là người anh em của ta, mãi mãi là anh em của ta. Là người anh em của ta thì không dễ chảy nước mắt đâu!”
“Chim thối ơi…”
“Gọi ta là Thái Tử! Ta nghĩ nát óc mới tìm ra cái tên hay như thế này, còn chưa được ai gọi…”
“Thái Tử… Thái Tử… Được! Ngươi hứa đi: ngươi sẽ không chết. Thì ngày ngày ta sẽ gọi ngươi là Thái Tử. Được chưa?”
Kim Bằng nhìn sang Khuynh Thành, nói giọng rất yếu: “Khuynh Thành…”
“Kim Bằng… Chim thối ơi…”
Khuynh Thành nghẹn ngào, nói năng có phần lộn xộn.
Kim Bằng của cô, con chim tinh nghịch của cô sao lại chết được? Không! Tuyệt đối không thể chết.
“Chim thối ơi…”
“Khuynh Thành, cô phải… hạnh phúc. Nhất định cô và Lam Tố phải sống thật tốt… hiểu chưa?”
Khuynh Thành đôi mắt nhoà lệ nhìn nó, không ngớt gật đầu.
“Chim ơi… tại ta chẳng ra sao, nếu ta đến sớm hơn một chút thì ngươi sẽ không…”
“Khuynh Thành, đâu có thể trách gì cô?”
“Không! Ta thật đáng trách. Ngươi đã bao lần cứu ta, còn ta thì sao? Vào lúc ngươi cần ta nhất thì ta lại không ở bên ngươi…”
“Ộc…”
Miệng Kim Bằng lại trào máu tươi.
“Xin lỗi Khuynh Thành, tôi không thể ở bên cô được nữa…”
Kim Bằng lại nhìn sang Thanh Thanh, nói: “Mẹ nuôi, mẹ hãy chăm sóc A Mạc thật tốt! Nó cũng như con… bao năm trời một thân một mình lủi thủi…”
“Con ơi! Con ơi!!!”
Thanh Thanh từ lâu đã coi Kim Bằng như con đẻ của mình, lúc này cô đã khóc không thành tiếng nữa rồi.
Thanh Thanh nhìn sang Nghiêm Vũ, ánh mắt dữ dằn, ghê rợn.
“Ta phải giết ngươi!!! Phải giết ngươi để trả thù cho con ta!!!”
Tóc dài tung bay, áo trắng phần phật, mặt Thanh Thanh đầy sát khí.
Trong chớp mắt.
Lưu quang chớp lên.
Thanh Thanh đã phi thân ra.
Lòng cô tràn ngập sát khí. Gã Nghiêm Vũ đáng chết dám hại con trai cô.
Nghiêm Vũ lạnh lùng giơ tay vung chuỳ ngàn cân đập vào Thanh Thanh.
“Ngươi không đáng mặt để giết ta!”
Cũng đúng vào lúc đó.
Tiếng thét như xé phổi của Diệp Khuynh Thành vang lên.
“Kim Bằng!!! Kim Bằng!!!”
Kim Bằng đã vĩnh viễn nhắm mắt. Khuynh Thành bỗng như hoá điên.
Bao hình ảnh xa xưa cô và Kim Bằng bên nhau tác chiến hiện lên rõ mồn một.
Đôi tay nắm chặt cứng, cổ nổi gân xanh chằng chịt.
Ánh mắt cô ngập ngụa sát khí.
“Ta nhất định sẽ chặt thây Nghiêm Vũ khốn kiếp thành muôn mảnh.”
Đây là Kim Bằng của cô! Là người anh em đã vào sinh ra tử với cô!
Khuynh Thành đau xót đến cùng cực, trái tim cô như đang bị mũi dao khía vào từng nhát từng nhát.
Thân ảnh Khuynh Thành bỗng vút một tiếng bay vọt ra.
Nghiêm Vũ chỉ cảm thấy mắt hoa lên, thì Khuynh Thành đã đứng ngay trước mặt gã.
Gã khẽ nhếch mép, cười nhat nói: “Lại thêm một đứa muốn chết! Một đứa Kiếm thần cao cấp ranh con mà dám đến giở trò càn rỡ trước mặt ta ư?”
“Dù có chết thì ta cũng phải giết ngươi trước đã.”
Nghiêm Vũ hơi lim dim đôi mắt híp nhìn sang Triệu Càn. Thằng cha này thật là…
Tàn ảnh nháng lên.
“Uỳnh!”
Một tiếng nổ vang.
Triệu Càn không thể tin nổi, nhìn Nghiêm Vũ.
“Chỉ tại thằng sống dai nhà ngươi! Nếu không phải tại ngươi thì ba người bọn ta cũng không rơi vào tình cảnh như ngày nay.”
Mọi người đang có mặt đều sửng sốt.
Tuyệt đối không thể tin rằng vào lúc này Nghiêm Vũ lại giết chết gã đồng đội của mình.
Thanh Thanh cau mày, cô hết sức kinh ngạc nhưng cũng tin rằng cũng chẳng phải bỗng dưng vô cớ Nghiêm Vũ giết chết Triệu Càn.
Gay rồi!
Lẽ nào hắn định…
Quả nhiên.
Đôi mắt Nghiêm Vũ lim dim khép lại, rồi hàn quang phóng ra từ khe mí mắt gã.
“Oàng…”
Tất cả bỗng cảm thấy thiên địa của toàn bộ thần giới chấn động. Một sức mạnh vô cùng đáng sợ phát ra từ thân thể Nghiêm Vũ.
Trên bầu trời, có ba hạt linh châu lóng lánh đang quay tít, sức mạnh kinh khủng của chúng xuyên suốt đất trời.
Đó là kim đan của ba cao thủ đang rơi xuống. Không! Tu luyện đến trình độ như họ không phải là kim đan nữa.
Mà là linh châu tập trung sức mạnh kinh hoàng.
Lúc nãy Thanh Thanh chỉ mãi đánh giết chúng, cô hoàn toàn không chú ý đến linh châu và các vật khác của chúng để lại.
Và thế là gã Nghiêm Vũ được lợi.
Uy lực của ba viên linh châu còn mạnh hơn hẳn ba gã đã bỏ mạng.
Nếu cộng với sức mạnh của Nghiêm Vũ nữa thì e rằng Thanh Thanh khó bề tưởng tượng nổi hậu quả sẽ là gì.
“Hôm nay ta sẽ bắt các ngươi tan thây ở đây!”
Diệp Khuynh Thành không nghĩ gì khác, ngoại trừ một ý nghĩ phải trả thù cho Kim Bằng.
Cô tuyệt đối không cho phép kẻ đã sát hại người anh em của cô ung dung sống nhởn nhơ, diễu võ dương oai đe doạ người thân và bạn bè của cô.
“Được lắm! Vậy hãy xem xem ai chết trước ai.”
Như một con điện xà màu đỏ, Diệp Khuynh Thành lao vút vào Nghiêm Vũ.
Lam Tố thấy thế cũng tàn ảnh loáng lên rồi xông vào.
Anh cũng cảm thấy bức bối trước uy lực của Nghiêm Vũ phát ra, và lo rằng Khuynh Thành không thể địch nổi gã.
Nhưng anh cũng rất hiểu cá tính của Khuynh Thành.
Lúc này anh không có cách nào can ngăn được cô.
Hoa Mãn Nguyệt và Lưu Hương Nguyệt Nhi đưa mắt nhìn nhau, rồi cũng phi vút ra.
Hồng Loan nhẹ nhàng ôm xác Kim Bằng lên đặt trên một mỏm núi ở đỉnh Kình Thiên.
Nó nhìn mãi vào Kim Bằng, rồi nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ trả thù rửa hận cho người anh em!”
Tàn ảnh chớp lên, trong nháy mắt nó đã xông vào đánh gã Nghiêm Vũ.
Nghiêm Vũ phải đối mặt với sáu người tấn công, gã cũng cảm thấy áp lực nhưng vẫn chống đỡ được.
“Định giết ta, không dễ thế đâu!”
Nghiêm Vũ lạnh lùng hừ một tiếng, chuỳ ngàn cân của gã bỗng phát ra mấy làn ánh sáng ngũ sắc rồi vụt vào Diệp Khuynh Thành.
Khuynh Thành vội giơ Tử Thanh bảo kiếm ra đỡ, không ngờ chuỳ ngàn cân của Nghiêm Vũ lợi hại đến thế!
Cô đã vận ra toàn lực mà vẫn bị quả chuỳ đánh bị thương.
“Khuynh Thành!”
Lam Tố thét vang, rồi tàn ảnh chớp lên, lướt đến bên cô.
“Em có sao không?”
“Không sao.”
Khuynh Thành chùi vết máu rỉ ra ở mép.
Rồi nhìn ba viên linh châu. Cô chợt nảy ra một ý.
“Đã có cách rồi. Linh châu Biến Địa Thủ!”
Còn Lam Tố, anh trợn mắt, lớn tiếng quát: “Dám đánh bị thương phu nhân của ta, hãy nộp mạng!”
Tam xoa hoạ kích trong tay anh vung lên đâm thẳng vào Nghiêm Vũ.
“Không ngờ, kẻ hậu sinh nhà ngươi cũng có chút thành tựu đấy! Tốt nhất là hãy về làm việc cho ta!”
Nghiêm Vũ thoáng nhìn đã nhận ra Lam Tố không phải hạng tầm thường.
Nhìn khắp thần giới này, tuyệt đối không tìm ra người thứ hai có nền tảng vững vàng như anh chàng này.
“Ngươi đang ngủ mê chắc?”
Nghiêm Vũ cảm thấy tiếc, lắc đầu nói: “Tiểu sinh! Ta không có ý định giết ngươi, không ngờ ngươi lại tự dẫn xác đến, vậy thì chớ trách ta.”
“Chớ dài dòng! Nhìn chiêu đây!”
Nghiêm Vũ chỉ hừ một tiếng, khinh thường.
Tay áo thụng khẽ phất, Lam Tố lập tức bị lật ngã nhào.
Khi anh đứng dậy định bước lên thì thấy toàn thân bị lực cản rất mạnh, dù dốc hết sức cũng không thể nhích nửa bước lên phía trước.
Thanh Thanh mặt biến sắc.
Không gian đông đặc!!!
Trong chớp mắt, trong phạm vi trăm dặm, toàn bộ không gian cứng đơ tĩnh lặng.
Bọn Diệp Khuynh Thành không ai nhúc nhích gì được.
Rồi, mặt mũi mọi người thảy đều nhăn nhó khổ sở.
Khuynh Thành hô lên: “Thanh Thanh!”
Thanh Thanh hiểu ý cần giải trừ không gian đông đặc, cô lập tức chạy lại chỗ Khuynh Thành.
Khuynh Thành nhảy vọt, ngồi lên lưng dài rộng của Thanh Thanh.
Được ngồi lên lưng Thanh Thanh, lại có linh châu Biến Địa Thủ trong tay, cô không tin mình không thể đối phó nổi thằng cha chết giẫm này.
Quả nhiên, Nghiêm Vũ thấy thế sắc mặt gã cũng hơi ngán ngẩm.
“Các ngươi cho rằng như thế là sẽ giết được ta ư? Ngây thơ quá!”
Nghiêm Vũ khom người, áo dài của gã bỗng lộng gió, toàn thân gã căng phồng.
“Linh châu – thần nhân hợp nhất!”
Trong chớp mắt, hào quang toả khắp.
Một sức mạnh khủng khiếp bùng phát từ thân thể Nghiêm Vũ.
“Oàng” một tiếng. Khuynh Thành và Thanh Thanh đều bị bắn ra xa.
Lam Tố lăng không bay vọt lên, đưa tay đỡ Khuynh Thành đang rơi xuống.
“Em thế nào rồi?”
“Em không sao.”
“Anh không tin không thể giết nổi hắn!”
Lam Tố hừ hừ, tay nắm chặt cứng, lao vào tấn công Nghiêm Vũ.
Khuynh Thành vội kéo tay anh lại, nói: “Không ăn thua đâu!”
“Nhưng chúng ta không thể đứng chờ chết.”
“Vườn Vạn Thú!”
Đôi mắt Lam Tố bỗng loé sáng. Đúng! Thế mà anh lại quên béng không nghĩ ra vườn Vạn Thú!
Khuynh Thành điều khiển ý nghĩ. Toàn bộ yêu vương cấp chín của vườn Vạn Thú đã có mặt.
“Chủ nhân!”
“Giết hắn đi!”
Nhìn đám yêu vương cấp chín đứng trước mặt, Nghiêm Vũ hơi nhăn nhó những gã vẫn cười ha hả, nói: “Nhờ vào mấy con yêu vương mà đòi giết ta ư?”
Khuynh Thành không thèm phí lời với gã, cô lại nhảy lên lưng Thanh Thanh. Lam Tố cùng Hồng Loan và các yêu vương cấp chín đều nhất tề xông vào tấn công Nghiêm Vũ.
Nhưng Nghiêm Vũ lúc này chẳng khác gì được thành đồng vách sắt bao bọc, bọn họ ra sức tấn công mà vẫn chỉ là đánh vào bề ngoài vùng hào quang của gã chứ thân thể gã không mảy may suy suyển.
“Ha ha ha ha… như thế này mà cũng đòi giết ta ư?”
Bỗng nhiên nét cười trên mặt gã cứng đơ.
Gã nhận ra vùng hào quang quanh gã có một đường nứt do bị họ đánh.
Xem ra, không thể coi thường bọn người này.
“Cả lũ chúng bay chết đi!”
Gã không còn bụng dạ nào tiếp tục dờn dứ nữa.
Cũng đồng thời với lúc này, Thanh Thanh há miệng phun ra vô số lưỡi huyết nhẫn cùng với những tia hồng quang phóng vào khe nứt kia.
Tử Thanh bảo kiếm trong tay Khuynh Thành cũng “vù vù” phát ra âm thanh.
Vô số tia sáng màu tím bùng nổ phóng ra.
Chói lọi, khiến ai ai cũng phải nhắm tịt mắt.
“Kim Bằng của ta!!!”
Khuynh Thành thét vang, lao vào Nghiêm Vũ nhanh như tên bắn.
Lam Tố, Hồng Loan và các yêu vương cấp chín cũng tức khắc xông vào Nghiêm Vũ.
“Hừ…”
Mồm Nghiêm Vũ bỗng hộc ra một đám máu tươi, sắc mặt gã trắng bệch như đám vôi tôi.
Tuy nhiên, bắt gã khuất phục thực không dễ gì.
Mũi kiếm của Khuynh Thành đã thọc vào người Nghiêm Vũ, mũi kiếm của Lam Tố cũng lạnh lùng đâm vào người gã. Rồi họ rút kiếm ra thật mạnh. Bọn Hồng Loan và các yêu vương cấp chín lập tức xông vào đánh gã luôn.
Nhưng, thuỷ tổ của thần giới quả là đáng mặt thuỷ tổ, thân thể tuy đã bị trọng thương nhưng vẫn còn đó chứ không tan thành bột mịn.
“Ta sẽ cho các ngươi thấy thuỷ tổ của thần giới lợi hại đến đâu.”
Nói rồi Nghiêm Vũ thét lên một tiếng, chuỳ ngàn cân trong tay gã lia ra thật mạnh.
Quả chuỳ ngàn cân quét thành đường cung bằng một nửa đường tròn, táng vào Khuynh Thành.
Những tia sáng chói mắt từ quả chuỳ bắn ra khắp chốn.
Tia sáng bắn vào đâu, nơi ấy tan hoang.
Mọi sinh vật đều bị nát nhừ.
Đó… đó là tuyệt kỹ kinh hồn gì vậy?
Lam Tố nhìn thấy, mặt biến sắc.
Người khác không hiểu, chứ anh thì rất hiểu.
Đó gọi là – giảo sát.
“Lùi lại! Mọi người mau lùi lại!!!”
Uy lực của giảo sát, người bình thường không thể chống đỡ nổi.
Nếu mọi ngày Lam Tố không ham đọc sách thì anh cũng không biết giảo sát lợi hại ra sao.
Đồng đội của anh dù nhanh đến mấy cũng không thể nhanh hơn ánh sáng!
“Phập! Phập! Phập!”
Lập tức. Máu tươi phun khắp nơi.
Hoa Mãn Nguyệt che chở bảo vệ Lưu Hương Nguyệt Nhi nên thân thể anh đã bị cắt đôi. May sao linh hồn và nguyên anh của anh đã kịp chạy thoát, nếu không sẽ là chấm hết!
Một bên cổ tay của Lưu Hương Nguyệt Nhi cũng bị cưa đứt.
Lông đuôi Hồng Loan bị xén phẳng. Các yêu vương đều sứt đầu mẻ trán.
Chỉ riêng Thanh Thanh là không bị thương.
Nghiêm Vũ cười ha hả.
“Thế nào? Sợ chưa? Chu Tước, ta muốn xem xem ngươi còn gì để đấu với ta không?”
Thanh Thanh, tay nắm chặt quyền. Bất thình lình lao vào Nghiêm Vũ nhanh như tên bắn.
Như một mũi dùi vừa xoay tít vừa cấp tốc phóng vào gã.
Trong chớp mắt cuồng phong nổi lên, toàn thân Thanh Thanh quay tít như lốc xoáy vòi rồng lao vào Nghiêm Vũ.
Với sức mạnh huỷ thiên diệt địa.
Nghiêm Vũ bất giác sửng sốt. Thế này là…
“Huỵch, huỵch, huỵch!”
Thân thể của gã bị Thanh Thanh đánh thủng ba hốc to tướng.
Nghiêm Vũ dựa vào sức mạnh của linh châu, thân thể gã phục hồi lành lặn cực nhanh, rồi vận sức mạnh của linh châu triệt tiêu quá nửa uy lực của Thanh Thanh.
Nếu không, hậu quả sẽ không chỉ là ba lỗ thủng ấy.
Nghiêm Vũ đã liên tiếp chặn được ba chiêu tấn công, nhưng sau mỗi lần chặn được, sắc mặt của gã càng nhợt nhạt thêm. Sau ba lần chống đỡ, mặt gã bỗng biến thành xám xịt.
Mọi người thấy vậy lại càng hăng hái nhất tề xông vào tấn công Nghiêm Vũ.
Khuynh Thành vung Tử Thanh bảo kiếm. Một làn kiếm khí màu tím xẹt vào đúng cổ Nghiêm Vũ.
Rất nhanh.
Máu phun bốn bể.
Nghiêm Vũ nhìn Khuynh Thành, gã không sao tưởng tượng nổi. Cái đầu gã rơi “khục” xuống đất.
Khi chạm mặt đất, đôi mắt Nghiêm Vũ vẫn đảo tròn.
Cũng đúng vào lúc này.
Năm thứ binh khí nhanh chóng cắm ngập vào thân thể gã.
Cái đầu rơi xuống đất, mắt vẫn thao láo. Chết không thể nhắm mắt là thế. Nó còn trợn mắt nhìn Khuynh Thành.
Lam Tố nhìn thấy.
Bèn co chân đá văng ra xa.
Đầu Nghiêm vũ bỗng hoá thành một bãi máu bắn tung lên bầu trời.
Thân xác của gã cũng phân rã.
Nhìn Nghiêm Vũ chết mất xác, ai cũng im lặng không nói một câu.
Kim Bằng, Kim Bằng của họ đã không còn nữa.