A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Wynette, Texas, #1
Dịch giả: Song Vang
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 8
Cập nhật: 2023-06-18 15:51:19 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
rancesca mỉm cười nhìn thẳng vào máy quay khi nhạc hiệu chương trình “Frances-ca Today” nhỏ dần và chương trình bắt đầu. “Chào các bạn. Tôi hy vọng mọi người đã để sẵn đồ ăn nhẹ bên cạnh và đã hoàn tất mọi nhu cầu cá nhân bức thiết, vì tôi đảm bảo các bạn sẽ không muốn rời chỗ ngồi một khi đã gặp bốn vị khách trẻ tuổi của chúng tôi trong tối nay.”
Cô nghiêng đầu về phía ánh đèn đỏ đã sáng bên cạnh máy quay số hai. “Tối nay chúng tôi sẽ phát tập cuối cùng trong serie về giới quý tộc nước Anh. Các bạn biết đấy, chúng ta đã trải qua đủ các cung bậc cảm xúc từ khi đến với nước Anh – thậm chí tôi sẽ không cố giả bộ như chương trình lần trước của chúng tôi không hề chán ngắt - nhưng tối nay chúng tôi sẽ lấy lại phong độ.”
Qua khóe mắt, cô trông thấy nhà sản xuất của mình, Nathan Hurd, đã đưa tay chống nạnh, dấu hiệu chắc chắn cho thấy ông ta không hài lòng. Ông ta rất ghét việc cô thừa nhận trên sóng rằng một trong những chương trình của họ không hấp dẫn, nhưng vị khách mời hoàng tộc nổi tiếng trong tập trước tẻ nhạt không chịu nổi và ngay cả những câu hỏi khích tướng nhất của cô cũng không làm gã sôi máu lên được. Đen đủi thay, tập đó, không như cái họ đang ghi hình đây, lại được phát trực tiếp, nên không thể biên tập lại.
“Đồng hành cùng tôi tối nay là bốn con người trẻ tuổi cuốn hút, tất cả đều là con cháu những dòng họ nổi tiếng trong giới quý tộc Anh. Các bạn có khi nào tự hỏi lớn lên mà biết trước cuộc đời mình đã được vạch kế hoạch sẵn thì cảm giác sẽ thế nào không? Những đứa trẻ hoàng gia liệu có từng muốn nổi loạn? Ta hãy hỏi họ xem.”
Francesca giới thiệu bốn vị khách đang ngồi thoải mái trong gian phòng khách lộng lẫy được bài trí giống trường quay ở New York nơi “Francesca Today” thường ghi hình. Rồi cô chuyển sự tập trung vào ái nữ của một vị công tước lừng danh nhất nước Anh. “Lady Jane, bạn có bao giờ nghĩ đến chuyện tung hê truyền thống gia đình và bỏ trốn với tài xế của nhà mình không?”
Lady Jane cả cười, rồi đỏ mặt, và Francesca biết mình đã có sự khởi đầu của một chương trình thú vị.
Hai tiếng sau, với việc ghi hình hoàn tất và câu trả lời của các khách mời đủ sinh động để tăng tỷ lệ người xem, Francesca xuống khỏi taxi và đi vào Connaught. Hầu hết dân Mĩ coi Clardige là khách sạn đỉnh nhất London, nhưng đối với một người chẳng hề muốn xa nhà, Francesca cảm thấy tốt hơn nên chọn khách sạn Connaught khiêm nhường, chỉ có chín mươi phòng, chất lượng phục vụ tốt nhất thế giới, và rất ít khả năng chạm mặt một ngôi sao nhạc rock ở hành lang.
Thân hình nhỏ nhắn của cô được quấn kín trong chiếc áo choàng đen lông chồn dài tới bắp chân, kết hợp với đôi bông tai kim cương bốn carat hình trái lê tinh xảo lấp lánh qua làn tóc hạt dẻ gợn sóng. Gian sảnh, với những tấm thảm Oriental và những bức tường tối màu, ấm áp và mời gọi sau khi ta vừa ở ngoài đường phố tháng Mười Hai ướt át của Mayfair. Cầu thang tráng lệ trải thảm viền mạ đồng uốn khúc qua sáu tầng lầu, lan can gỗ gụ lên nước bóng loáng. Dù đã mệt lử sau một tuần làm việc tối tăm mặt mũi, cô vẫn cố nở nụ cười với nhân viên gác sảnh. Cánh nam giới trong sảnh đều ngoái đầu nhìn khi cô đi về phía chiếc thang máy nhỏ gần quầy lễ tân, nhưng cô không để tâm.
Bên dưới sự thanh lịch của chiếc áo choàng và vẻ lóng lánh kiêu sa của đôi bông tai, quần áo của Francesca hết sức lôi thôi, cô đã thay bộ trang phục nghiêm ngắn trước ống kính sang bộ đồ cô mặc tới trường quay buổi sáng – quần da đen cắt gấu bó sát đi cùng áo len rộng thùng thình màu quả mâm xôi đính một chú gấu teddy nâu xám. Rất ăn nhập với đôi tất màu mâm xôi mép gấp cả chục nếp là đôi giày bệt SusanBennis. Nó là trang phục Teddy đặc biệt yêu thích, vì những con gấu mũm mĩm và những băng đảng mô tô mặc đồ da là những thứ thằng bé cuồng. Cô thường diện nó khi hai mẹ con ra đường, dù là để lục lọi cửa hàng F.A.O Schwarz tìm một bộ dụng cụ thí nghiệm, hay đi thăm ngôi đền Dendur ở bảo tàng nghệ thuật Metropolitan, hoặc ghé vào xe bánh quy xoắn béo ngậy ở quảng trường Thời đại mà Teddy khẳng định là nơi có món bánh ngon nhất Manhattan.
Mệt là thế, nhưng nghĩ đến Teddy là Francesca lại tươi nét mặt. Cô nhớ thằng bé quá. Phải xa con thật là một cực hình, đến mức cô đã nghiêm túc nghĩ đến chuyện cắt giảm lịch trình làm việc khi hợp đồng của cô đến lúc gia hạn vào mùa xuân. Có con mà không được ở bên cạnh con thì còn gì là hạnh phúc. Bóng mây chán nản lơ lửng trên đầu cô mấy tháng qua hạ thấp xuống nữa. Gần đây cô thường hay nóng nảy, dấu hiệu rõ rệt của tình trạng làm việc quá sức. Nhưng cô ghét phải chậm nhịp độ lại khi mọi sự đang tiến triển thuận lợi.
Ra khỏi thang máy, cô nhìn đồng hồ và nhẩm tính. Hôm qua Holly Grace đã đưa Teddy đến chơi nhà Naomi, còn hôm nay hai cô cháu định đi Bảo tàng Hàng hải. Chắc cô vẫn kịp gặp nó trước khi nó ra khỏi nhà. Cô cau mày khi nhớ ra Holly Grace có kể là Dallas Beaudine sắp đến New York. Sau chừng ấy năm, ý nghĩ Teddy và Dallie ở cùng một thành phố vẫn khiến cô lo lắng. Không phải cô sợ bị phát hiện; Chúa biết là chẳng có gì ở Teddy khiến Dallie nảy sinh bất cứ liên tưởng nào. Chỉ là cô không thích ý nghĩ Dallie có chút dính dáng gì đó với con trai cô.
Cô lồng áo choàng vào chiếc mắc áo bọc satin và treo vào tủ. Rồi cô nhấc điện thoại gọi đến New York, vui mừng khi Teddy nghe máy.
“Nhà của gia đình Day. Theodore xin nghe.”
Chỉ nghe giọng của nó thôi mà mắt Francesca đã mờ nước. “Chào con yêu.”
“Mẹ! Mẹ đoán xem! Hôm qua con đã tới nhà cô Naomi và gặp bác Gerry ở đấy, bác ấy với cô Holly Grace lại cãi nhau. Tí nữa cô sẽ dẫn con đi xem bảo tàng hàng hải, sau đó chúng con sẽ về nhà cô gọi đồ ăn Trung Quốc. Mẹ có biết Jason bạn con…”
Francesca mỉm cười nghe Teddy liến thoắng. Cuối cùng khi nó dừng lại lấy hơi, cô mới xen được vào, “mẹ rất nhớ con. Mấy hôm nữa mẹ sẽ về, khi đó chúng ta sẽ có tận hai tuần đi nghỉ ở Mexico, một quãng thời gian tuyệt vời.” Đây là kỳ nghỉ đúng nghĩa đầu tiên của cô kể từ khi gia nhập ngành truyền thông, và hai mẹ con đã mong chờ nó từ mấy tháng nay.
“Lần này mẹ sẽ bơi ngoài biển chứ?”
“Mẹ vầy nước thôi,” cô thừa nhận.
Nó khịt mũi vẻ khinh miệt. “Ít nhất cũng phải tới tận eo.”
“Thôi thì đến đầu gối, không cao hơn được đâu.”
“Mẹ đúng là một con gà,” nó trịnh trọng nói. “Gà hơn cả con.”
“Con nói chỉ có đúng.”
“Mẹ vẫn ôn bài cho kỳ thi nhập tịch đấy chứ. Lần trước con ra cho mẹ mấy câu trắc nghiệm, mẹ nhầm lẫn lung tung về những dự thảo sắp đưa vào luật.”
“Mẹ sẽ học trên máy bay,” cô hứa. Làm thủ tục nhập quốc tịch Mĩ là việc cô đã trì hoãn quá lâu. Cô lúc nào cũng bận rộn, lịch trình kín mít, cho đến một ngày cô nhận ra mình đã ở đất nước này mười năm mà chưa bao giờ đi bỏ phiếu bầu cử. Cô thấy xấu hổ với chính mình và, với sự giúp đỡ của Teddy, bắt đầu đánh vật với mớ hồ sơ giấy tờ dài lê thê ngay trong tuần đó.
“Mẹ yêu con rất nhiều,” cô nói.
“Con cũng yêu mẹ.”
“Mà con hãy cư xử thật tử tế với cô Holly Grace tối nay nhé? Mẹ không trông đợi con hiểu, nhưng hễ gặp bác Gerry là cô ấy sẽ buồn bực.”
“Con không hiểu vì sao lại thế. Bác Gerry hay mà.”
Francesca đủ sáng suốt để không giải thích những điều tế nhị trong mối quan hệ nam nữ với một thằng bé chín tuổi luôn coi đám con gái là những đứa ngớ ngẩn. “Cứ đối đãi thật tốt với cô ấy, con ạ.”
Sau khi gác máy, cô trút bỏ quần áo và sửa soạn cho buổi tối với hoàng tử Stefan Marko Brancuzi. Khoác lên người chiếc áo choàng lụa, cô bước vào phòng tắm lát gạch với những bánh xà phòng tròn trịa cô yêu thích xếp cạnh bồn tắm lớn cùng nhãn dầu gội Amercian quen thuộc. Khách sạn Connaught rất chịu khó tìm hiểu sở thích khách hàng, cùng với những loại báo khách đọc, khách muốn cà phê pha như thế nào vào buổi sáng, và, trong trường hợp của Francesca, là sở thích sưu tập nắp chai của Teddy. Những nắp chai bia độc đáo của Châu Âu luôn đợi sẵn cô trong một gói nhỏ buộc gọn ghẽ khi cô trả phòng. Cô không đành lòng bảo với người ta rằng Teddy thích sưu tập về số lượng hơn là chất lượng, với Pepsi hiện đang vượt Coke 394 nắp.
Cô dầm mình vào làn nước nóng và khi da thịt đã thích ứng với nhiệt độ, liền ngả ra sau và nhắm mắt lại. Ôi, cô mệt rã rời. Cô rất cần một kỳ nghỉ. Một giọng nói cằn nhằn vào tai cô, hỏi cô còn định tiếp tục như thế này bao lâu nữa – bỏ bê con cái để bay liên miên khắp thế giới, tham dự những cuộc họp chương trình không ngớt, đọc lướt một chồng sách mỗi đêm trước khi ngủ? Dạo này Holly Grace và Naomi còn ở bên Teddy nhiều hơn cô.
Những ý nghĩ về Holly Grace đưa tâm trí cô chầm chậm quay lại với Dallas Beaudine.
Cuộc gặp gỡ với anh đã diễn ra cách đây lâu lắc đến độ dường như nó không còn mang ý nghĩa nào khác ngoài việc anh tình cờ là cha của Teddy. Anh không phải là người đẻ ra nó, hay không có tất để đi trong những năm đầu tiên vì phải dành tiền mua những đôi giày trẻ con cỡ chân đặc biệt, hoặc lo lắng đến mất ngủ không biết làm sao nuôi dạy một đứa trẻ có I.Q cao hơn mình bốn mươi điểm. Francesca, chứ không phải Dallie Beaudine, mới tạo nên Teddy ngày hôm nay. Mặc kệ Holly Grace hối thúc, Francesca vẫn từ chối để anh bước vào dù chỉ một góc nhỏ nhất trong cuộc sống của cô.
“Thôi mà Fracie, đã mười năm rồi,” Holly Grace cằn nhằn trong lần gần đây nhất họ nói về chuyện đó. Họ ăn trưa ở quán Aurora mới mở trên phố East Fourty-Ninth, trên băng ghế dài bọc da gần quầy bar hình móng ngựa ốp đá granite. “Sắp tới Dallie sẽ có mặt ở thành phố trả lời phỏng vấn và bình luận về giải đấu mùa xuân năm nay. Cậu xem thế nào nới lỏng quy tắc một lần cho tôi dẫn Teddy đi gặp Dallie? Teddy đã nghe những câu chuyện về Dallie suốt mấy năm qua, còn Dallie thì tò mò về Teddy sau khi nghe tôi lải nhải về nó quá nhiều.”
“Nhất định là không!” Francesca xiên một miếng thịt om kiểu Pháp rưới dầu hạt phỉ trong đĩa salad của mình và đưa ra cái cớ quen thuộc mỗi khi chủ đề này xuất hiện, cái cớ duy nhất mà Holly Grace chấp nhận được. “Thời gian đó với Dallie là giai đoạn nhục nhã nhất đời tôi, và tôi không muốn triệu hồi dù chỉ một mẩu ký ức đó. Tôi sẽ không có bất cứ liên hệ nào với anh ta hết – có nghĩa là Teddy cũng phải tránh xa anh ta. Chị biết tôi cảm thấy thế nào về chuyện này mà, Holly Grace, và chị đã hứa sẽ không thúc ép tôi nữa.”
Holly Grace rõ ràng điên đầu. “Francie, thằng bé lớn lên sẽ bị lệch lạc mất nếu cô không cho nó tiếp xúc với đàn ông.”
“Chị thừa khả năng làm cha một cậu bé,” Francesca đáp ngắn gọn, cảm thấy bực bội đồng thời vô cùng biết ơn người phụ nữ đã ở bên cô qua bao sóng gió.
Holly Grace nghiêm túc xem xét câu nói của Francesca. “Chắc chắn tôi không thể tạo dựng cho nó một con đường thể thao vẻ vang.” Cô nhìn không chớp mắt những quả cầu thủy tinh trắng đục treo trên quầy bar. “Nói thực lòng, thằng bé vụng về hơn cả cô, Francie ạ.”
Francesca biết mình quá bảo thủ về việc Teddy không cần một ông bố, nhưng cô không thể làm khác. “Tôi đã rất cố gắng đó thôi? Chị đã bắt tôi ném bóng cho thằng bé hồi nó lên bốn còn gì.”
“Và đó không phải là một kỷ niệm đáng tự hào trong lịch sử bóng chày,” Holly Grace trề môi đáp. “Helen Keller ném bóng và Little Stevie Wonder bắt bóng. Hai người là đồng đội lạc quẻ nhất trong…”
“Chị cũng đâu có khá hơn. Chị dạy nó cưỡi ngựa thì nó ngã văng xuống đất, rồi thì gãy ngón tay ngay lần chơi bóng chày đầu tiên với chị.”
“Đó là một trong những lí do tôi muốn thằng bé gặp Dallie đấy. Giờ Teddy đã lớn, Dallie có lẽ biết nên làm gì với nó.” Holly Grace moi nhánh cải xong từ dưới khúc cá tuyết xông khói tơi xốp và nhâm nhi thưởng thức. “Hừm – hẳn là do dòng máu ngoại lai trong người Teddy. Giá Dallie là bố ruột thằng bé thì chúng ta ắt chẳng gặp vấn đề này. Tố chất vận động viên đã được lập trình sẵn trong gene nhà Beaudine rồi.”
Đấy là chị tưởng thế, Francesca cười nửa miệng khi cô xát xà phòng lên cánh tay rồi trượt bông tắm xuống hai chân. Đôi khi cô tự hỏi không biết cái nhiễm sắc thể tuyệt vời, ương bướng nào đã tạo nên con trai mình. Cô biết Holly Grace thất vọng vì Teddy không ưa nhìn. Nhưng cô luôn coi gương mặt hồn nhiên, thô mộc của Teddy là món quà vô giá. Sẽ không bao giờ có chuyện Teddy dựa vào mã ngoài để được việc. Nó sẽ dùng trí tuệ, bản lĩnh, và trái tim ấm áp đa cảm của mình.
Nước trong bồn đang ấm dần, và cô nhận ra mình chỉ còn hai chín phút trước khi xe đến chở cô tới du thuyền của Stefan. Dù mệt nhưng cô đang trông đợi buổi tối nay bên Stefan. Sau bao tháng trời gọi điện thoại đường dài và chỉ có vài cuộc họp giáp mặt nhau trong vội vã, cô cảm thấy thời gian đã làm sâu đậm thêm mối quan hệ của họ. Thật không may, ngày nào cũng làm việc mười bốn tiếng đồng hồ kể từ khi đến London đã chẳng chừa cho cô phút giây nào vui thú. Nhưng với tập cuối đã được ghi hình, công việc ngày mai của cô chỉ là đứng trước những công trình nổi tiếng của nước Anh chụp vài tấm hình lưu niệm để dùng cho phần kết chương trình. Cô đã nhất quyết rằng trước khi bay về New York, cô và Stefan phải có ít nhất hai tối ở bên nhau.
Mặc kệ thời giờ đang đuổi sau lưng, cô cầm bánh xà phòng lơ đãng xát lên ngực. Hai bầu ngực râm ran gợi nhắc đến niềm vui được kết thúc tháng năm sống độc
thân cô tự đặt ra cho mình. Cô không hề có ý định đó, chỉ là về mặt tâm lý cô dường như không thể gần gũi với ai. Holly Grace có thể thương tiếc sự diệt vong của tình một đêm, nhưng cho dù có bị nỗi bức bối của một thân thể khỏe mạnh dằn vặt tới đâu đi nữa, Francesca vẫn thấy sex mà không có sự hòa quyện về cảm xúc là một giao dịch khô khan và ngượng ngùng.
Hai năm trước, cô đã suýt cưới một nghị sĩ trẻ có uy tín bang California. Người đó điển trai, thành đạt, và rất tuyệt trên giường. Nhưng anh ta thiếu điều phát khùng mỗi khi cô đưa về nhà một người vô gia cư và chẳng hề cười trước những trò đùa của cô, vì thế cuối cùng cô ngừng gặp gỡ anh ta. Hoàng tử Stefan Marko Brancuzi là người đàn ông đầu tiên cô quen kể từ dạo đó mà khiến cô nảy sinh lòng cảm mến.
Họ đã gặp nhau từ nhiều tháng trước khi cô phỏng vấn anh trong chương trình của mình. Stefan thông minh và lôi cuốn, và sớm chứng tỏ mình là một người bạn tốt. Nhưng quý mến liệu có đồng nghĩa với tình yêu, hay cô chỉ đang cố tìm cách thoát khỏi cảm giác bất mãn với cuộc sống của mình?
Lắc đầu xua đi tâm trạng rầu rĩ, cô lau khô người và mặc áo choàng. Vừa thắt dải áo cô vừa đi tới trước gương, bắt đầu trang điểm một cách gọn lẹ, chẳng thời gian đâu mà xem xét tỉ mỉ hay trầm trồ bản thân. Cô chăm sóc nhan sắc vì đòi hỏi của công việc, nhưng khi người ta ca tụng đôi mắt xanh lá, gò má thanh tú và mái tóc màu hạt dẻ óng ả của cô, Francesca lại thấy mình lảng tránh họ. Kinh nghiệm xương máu đã dạy cô rằng sinh ra với khuôn mặt như vậy là một của nợ hơn là thứ tài sản. Năng lực do trui rèn mà nên, không phải từ hàng mi dày màu khói.
Song trang phục lại là chuyện khác.
Ngắm tới lui bốn bộ đồ đi chơi tối cô đem theo, cô loại ra chiếc đầm Kamali tán đinh bạc và bộ váy Donna Karan quyến rũ, quyết định chọn chiếc váy lụa đen không tay thiết kế của Gianni Versace. Chiếc váy để hở đôi vai và ôm sát eo, rồi rủ xuống thành những nếp dập dờn ở bắp chân. Cô mặc đồ thật nhanh, cầm ví rồi với đến chiếc áo lông chồn. Khi những ngón tay sượt qua cổ áo lông mềm mại, cô lưỡng lự, ước gì Stefan đừng tặng cô chiếc áo này. Nhưng sự từ chối của cô đã khiến anh buồn lòng đến mức cô đành nhận vậy. Song cô không thích ý nghĩ có những con thú nhỏ đã bị lột da để cho cô trưng diện. Mức độ hoang phí của món quà cũng phần nào xúc phạm đến tính độc lập của cô.
Vênh cằm lên đầy bướng bỉnh, cô đổi chiếc áo choàng lông sang chiếc khăn quàng đỏ rực. Rồi, lần đầu tiên trong tối đó, cô thực sự soi mình trong gương. Váy Versace, hoa tai kim cương, tất đen lấp lánh những chuỗi hạt cườm nhỏ xíu ẩn hiện, giày cao gót Italian – tất cả những món đồ xa hoa đều là cô tự mua cho mình. Khóe môi cô cong lên trong nụ cười khi cô choàng chiếc khăn qua đôi vai trần và đi ra thang máy. Chúa phù hộ cho nước Mĩ.
Fancy Pants (Tiếng Việt) Fancy Pants (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Fancy Pants (Tiếng Việt)