Books support us in our solitude and keep us from being a burden to ourselves.

Jeremy Collier

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Yen Nguyen
Upload bìa: Yen Nguyen
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 7
Cập nhật: 2023-06-14 21:36:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
abe tắt vòi hoa sen trong ngôi nhà trên núi, túm lấy một chiếc khăn tắm và nhanh chóng lau khô người. Anh không thể thổi tung chuyện này đi. Cho dù có chuyện gì xảy ra thì anh cũng phải khai sáng chút lý lẽ trong cái đầu bướng bỉnh đó của cô. Cuộc sống của anh phụ thuộc vào điều đó.
Quấn chiếc khăn quanh hông, anh bước ra ngoài hành lang. “Rach?”
Không có câu trả lời.
Cảm giác hoảng loạn quét xuyên qua người anh. Cô đã gợi ý để anh tắm trước. Sẽ thế nào nếu cô đang cố gắng thoát khỏi anh để có thể đón Chip và rời khỏi thị trấn?
Anh lao dọc theo hành lang, thò đầu vào phòng ngủ của Chip và của anh, rồi chạy sang phòng cô.
Cô không đi đâu cả. Thay vào đó, cô đã ngủ thiếp đi trên chiếc chăn bông, chiếc váy nhăn nhúm của cô túm tụm lại quanh chân, những ngón chân bẩn thỉu thò ra ngoài.
Hai vai anh sụm xuống. Anh mỉm cười, mặc quần áo vào và trải qua phần lớn buổi chiều chỉ ngồi bên cạnh giường và ngắm nhìn cô ngủ. Đó là cảnh tượng đẹp nhất mà anh từng được nhìn thấy.
Ba giờ sau, cuối cùng cô cũng cựa quậy, nhưng anh không có ở đó bởi vì anh đã ra ngoài để kiểm tra Tweety Bird. Và đó là một điều may mắn.
“Rach! Rachel, dậy ngay! Anh cần em!”
***
“Chúng ta nên nói với họ là chúng ta đã K-Ế-T-H-Ô-N rồi.” Kristy đánh vần từ kết hôn khi nhìn người chồng mới cứng của mình qua phần nội thất bên trong chiếc Range Rover của Jane. “Nhưng họ trông quá tả tơi để có thể có thể tiếp nhận thêm bất cứ thứ gì kịch tính nữa. Em vẫn không thể tin được là Cal đã quăng Rachel vào tù.”
“Thứ mà anh không thể tin được là chúng ta đã đề nghị trông nom hai đứa tiểu quỷ này khi mà chúng ta còn chưa kịp K-Ế-T-H-Ô-N được một ngày.”
Anh liếc nhìn Rosie và Chip qua gương chiếu hậu. Trong khi Chip đang xem xét một miếng vẩy trên khuỷu tay thì Rosie đang nhai móng vuốt của con Horse với một vẻ thoả mãn. Họ đã mượn chiếc Range Rover bởi gì như thế sẽ dễ dàng hơn là phải di chuyển chiếc ghế ngồi của Rosie. Và giờ thì cả hai đứa trẻ đều đỏ quạch vì đã chơi bời cả buổi chiều ngoài trời ở công viên.
“Cal và Jane đã phải trông bọn chúng suốt cả buổi sáng.” Kristy chỉ ra. “Và chúng ta mới chỉ nhận chúng có một giờ đồng hồ.”
Anh rẽ sang làn đường dẫn lên đỉnh Núi Heartache. “Đây là tuần trăng mật của chúng ta, vì Chúa. Có lẽ chúng ta nên sản xuất ra một đứa bé của riêng mình.”
Kristy mỉm cười. “Em không thể chờ được. Nhưng Cal và Jane cần được nghỉ ngơi. Ngày hôm nay đã thật khó khăn cho tất cả mọi người.”
“Nói về chuyện khó khăn …”
“Ethan Bonner!”
“Đừng có cố tỏ ra bẽn lẽn với tôi, bà Bonner. Tôi đã nhìn thấy những màu sắc thực sự của bà rồi.”
“Anh muốn nhìn chúng lại lần nữa không?”
Anh cười phá lên.
“Tại sao chú lại gọi cô Kristy là ‘bà Bonner’?” Giọng Chip vọng lên từ ghế sau.
Ethan và Kristy trao đổi một ánh mắt tội lỗi, rồi Ethan nghiêng đầu về phía ghế sau trong khi vẫn dán mắt vào con đường phía trước. “Chú rất vui vì con hỏi điều đó, Chip. Thực ra thì, cô chú muốn con là người đầu tiên biết chuyện … Kristy và chú đã kết hôn ngày hôm qua?”
“Thật thế ư?”
“Đúng thế.”
“Thật hay quá. Chú có biết có rất nhiều hành tinh ở khắp mọi nơi không? Và vài trong số đó đã lên đến cả tỷ tỷ năm tuổi rồi.”
Quá nhiều cho sự quan trọng của hôn nhân với một đứa trẻ năm tuổi.
Kristy lại bắt đầu rúc rích cười mãi không thôi. Ethan mỉm cười với cô, và cảm giác yêu thương tràn ngập trong trái tim anh. Làm sao anh có thể mù loà trong một thời gian quá dài như thế chứ?
Họ rẽ sang khúc quanh cuối cùng dẫn đến ngôi nhà trên núi, và cả hai người họ cùng nhìn thấy nó cùng một lúc. Kristy há hốc miệng. “Garage bị cháy kìa!”
Ethan đạp mạnh vào chân ga và chiếc Range Rover phóng vọt về phía ngôi nhà. Một đám sỏi bắn tung lên khi anh đạp phanh. Kristy mở tung cửa xe và nhảy ra ngoài.
Anh đạp sầm vào phanh khẩn cấp và quăng cho Chip một ánh mắt cảnh cáo. “Ở yên đây! Không được đi đâu cả!”
Chip gật đầu hoảng sợ, còn Ethan nhảy ra ngoài ngay đúng lúc nhìn thấy Gabe và Rachel xuất hiện ở phía sau ngôi nhà. Trong khi Gabe phóng về phía trước với một chiếc ống dẫn nước trong vườn thì Rachel chạy vội về phía chiếc vòi bên ngoài và vặn nước ra.
Kristy đang chạy về phía ngôi nhà. Ethan theo cô vào bên trong, họ lôi ra vài chiếc thảm cũ sờn, và rồi lại vội vã xông ra ngoài cùng với Gabe và Rachel.
Khi Gabe nhìn thấy họ chạy đến, anh quăng ống dẫn nước cho Ethan. “Giữ cho vòng ngoài nhà ẩm ướt!” Ethan biết anh trai mình lo lắng nhiều về chuyện ngọn lửa sẽ lan ra đến tận ngôi nhà hơn là số phận của khu garage cũ kỹ xiêu vẹo.
Gabe túm lấy một trong những chiếc thảm từ Ethan. “Em lo phía sau. Anh sẽ xử lý phía trước.”
Họ chia nhau ra và bắt đầu dập tắt vài đám lửa nhỏ. Ethan hẳn là có thể làm việc hiệu quả hơn nếu như anh chỉ có một mình, nhưng anh cứ nhìn xung quanh để đảm bảo là Kristy sẽ không đến quá gần ngọn lửa.
Thật may mắn, mặt đất vẫn còn ẩm ướt nhờ cơn mưa rào đã diễn ra trong buổi sáng sớm ngày thứ Bảy, và họ nhanh chóng kiểm soát được ngọn lửa. Không thứ gì của cái garage còn lại ngoại trừ một chồng đổ nát cháy âm ỉ, nhưng ngôi nhà thì hoàn toàn nguyên vẹn.
Kristy tắt vòi nước và Rachel thả ống dẫn xuống. Ethan bước đến chỗ họ. “Có chuyện gì thế?”
Rachel gạt một lọn tóc ra khỏi mặt bằng cẳng tay. “Tôi không biết. Tôi đang ngủ thì Gabe gọi tôi ra ngoài, và rồi tôi nhìn thấy ngọn lửa.”
“Cô ướt sũng rồi.” Kristy nói.
Cô cũng lôi thôi bẩn thỉu nữa, trong một chiếc váy in hoa mặc ở nhà nhăn nhúm trông như thể đã có người ngủ trong đó và một đôi dép tông cao su màu đen của đàn ông.
“Xem anh đã tìm thấy cái gì trong đám cỏ đầu kia này.” Gabe xuất hiện, tay cầm một bình xăng bằng nhựa màu đỏ vốn vẫn luôn được cất giữ trong garage.
“Còn lại gì trong đó không?” Ethan hỏi.
Gabe lắc đầu và quăng chiếc bình xuống với vẻ ghê tởm. “Anh không quan tâm liệu anh có phải yêu cầu giám sát ngôi nhà 24/24 hay không. Anh sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này.”
Rachel siết chặt tay Kristy. “Thật may là hai người lại ghé qua đây. Chúng tôi sẽ gặp rất nhiều khó khăn nếu phải xử lý vụ này một mình.”
“Bọn tôi ghé qua để đưa Chip về nhà. Bọn tôi cũng có một chuyện cần nói với hai người.” Kristy trao đổi một nụ cười bí ẩn với Ethan, và rồi mắt cô mở lớn. “Ethan, em quên mất. Mình đã để bọn trẻ lại trong xe.”
“Bọn trẻ ư?” Rachel bước về phía trước ngôi nhà.
“Bọn tôi đem cả Rosie theo nữa.” Ethan giải thích khi tất cả bọn họ theo sau. “Jane và Cal cần được nghỉ ngơi.”
“Có chuyện gì mà hai người cần nói với bọn tôi thế?” Rachel hỏi.
Ethan mỉm cười. “Có lẽ bọn tôi sẽ để Chip công bố tin này.”
Họ vòng qua hông nhà. Kristy hít vào một hơi, và rồi tất cả bọn họ đông cứng lại.
Chiếc Range Rover đã biến mất và không có dấu hiệu nào của bọn trẻ ở đó.
***
Bobby Dennis không thể hớp đủ không khí để thở. Cậu ta há miệng ra và cố gắng hớp thêm một ít vào, nhưng cứ như thể phổi cậu ta đã co lại rồi vậy. Cả hai đứa trẻ ở phía sau xe đang khóc toáng lên, và thằng nhóc thì cứ không ngừng hò hét vào cậu.
“Anh thả chúng tôi ra ngay lập tức, nếu không Gabe sẽ bắn chết anh bằng khẩu súng của chú ấy! Tôi nói thật đấy! Chú ấy có cả triệu khẩu súng, và chú ấy sẽ bắn anh, và rồi sẽ cắt nhỏ anh ra bằng một con dao!”
Bobby không thể chịu đựng được thêm nữa. “Câm mồm lại nếu không mày làm tao phát điên mất!”
Thằng bé im thít, nhưng đứa nhỏ kia thì vẫn gào thét. Bobby muốn lật úp chiếc xe xuống và tránh xa khỏi chúng, nhưng cậu không thể nào làm thế bởi vì cậu đã bỏ chiếc Lumina của mình ở phía sau hàng dặm rồi. Nó được đỗ gần con đường dẫn lên Núi Heartache.
Bobby đã vô cùng kích động đến mức cậu thậm chí còn không nhìn thấy bọn trẻ ở phía sau khi nhảy vào trong chiếc xe. Nếu cậu nhìn thấy chúng, chắc chắn là cậu sẽ không đầu hàng trước cái thôi thúc muốn đánh cắp chiếc Range Rover này rồi.
Làm sao mà mọi chuyện lại trở nên rối tinh thế này chứ? Đó là lỗi của Rachel Snopes. Nếu không phải vì Thánh đường, bố mẹ cậu hẳn sẽ không ly dị. Vì Thánh đường mà mẹ cậu đã trở nên quá mộ đạo đến mức bà đã làm cho bố cậu phải bỏ đi.
Bobby vẫn còn nhớ cậu đã thường phải đến tham gia các buổi lễ cầu nguyện với mẹ cậu và phải nghe G. Dwayne thuyết giảng như thế nào, trong khi con vợ chó cái của lão ta thì ngồi đó và uống từng lời. G. Dwayne đã chết vì thế Bobby không thể trả thù lão ta, nhưng qua tất cả chừng ấy năm, cuối cùng cậu cũng đã có thể trả đũa cô vợ của lão.
Ngoại trừ chuyện mọi thứ đã xảy ra đều không đúng chút nào.
Mặc dù đã uống say nhưng cậu vẫn biết rằng mình không nên phá tan bãi chiếu bóng như thế. Nhưng tối hôm đó khi cậu bước vào trong quầy thực phẩm, cô ta trông quá hạnh phúc khi làm việc ở đó làm cậu muốn bệnh. Không đúng chút nào khi cô ta thì được hạnh phúc trong khi mẹ cậu suốt ngày cứ cắm cảu với cậu, và bố cậu thì không còn gọi cho cậu nữa.
Cậu cùng với Joey và Dave đã uống Moutain Dew và vodka trong suốt thời gian trình chiếu bộ phim thứ hai. Sau đó, Bobby đã muốn chơi bời thêm một chút nữa ở nhà một đứa nhóc mà cậu biết nhưng Joey và Dave nói rằng chúng thấy mệt. Bọn thất thế tồi tệ. Bobby đã giải thoát khỏi bọn chúng, uống thêm ít vodka nữa và rồi quay trở lại bãi chiếu bóng. Tất cả mọi người đã rời khỏi đó, vì thế cậu lẻn vào và đại loại là đã trở nên điên cuồng.
Không phải mãi đến chiều thứ Bảy khi cậu đang lái xe loanh quanh thì cậu mới nghĩ về những thứ mà cậu đã khoá kín lại trong chiếc xe tải của mình và bắt đầu lo lắng về chuyện sẽ phải làm gì nếu như mẹ cậu hay ai đó tìm thấy chúng. Đó là lúc cậu nhìn thấy chiếc Escort như một đống phân của Rachel đang đỗ gần khu condo đó. Con phố lúc đó rất im ắng, không ai quanh quẩn ở đó và cậu đã hoảng sợ, vì thế cậu đã giấu những thứ trong xe tải của mình dưới mấy cái hộp mà cô ta có ở phía sau xe. Hôm nay cậu nghe nói rằng cô ta đã bị bắt và bị tống vào tù. Điều đó làm cậu cảm thấy thật tuyệt cho đến khi cậu nghe nói cô ta đã được thả ra ngay lập tức.
Cậu nhận ra mình đang phóng quá nhanh về phía chiếc xe ô tô phía trước, liền ngoặt vô lăng sang bên làn đường bên trái.
Có một chiếc bán tải đang nhắm thẳng vào cậu.
Adrenaline quét xuyên qua huyết mạch của Bobby. Một tiếng còi gào lên ầm ĩ, và vào giây phút cuối cùng, chiếc bán tải lao ra khỏi lòng đường, hạ cánh một cách chênh vênh trên một con mương.
“Anh đang đi quá nhanh!” Thằng bé kêu gào từ phía ghế sau.
Bobby quệt mồ hôi ra khỏi mắt bằng vai áo T-shirt. “Tao bảo mày câm mồm lại!”
Giá như mẹ cậu không tìm thấy thuốc lá trong buồng thay đồ của cậu vào sáng nay, bà hẳn sẽ không tống cậu ra khỏi nhà. Bà bảo như thế là tốt, nhưng cậu đã không tin bà cho đến khi cậu quay trở lại vài giờ trước và nhìn thấy chiếc xe tải của người thợ khoá đang đỗ trên lối đi. Chiếc xe tải có dòng chữ bên thành: Phục vụ 24/24.
Cậu không biết phải làm gì. Lần cuối cùng mà cậu nghe được thì bố cậu đang ở dưới Jacksonville, vì thế cậu quyết định xuống đó, nhưng cậu không biết liệu bố cậu có cần cậu hay không.
Cậu uống vài lon bia, hút vài điếu thuốc, và trong khi lái xe đi loanh quanh, cậu đã vượt qua con đường dẫn lên Núi Heartache. Cậu không thể chịu được cái thực tế là Rachel đã ra khỏi nhà giam và có lẽ là đang cười toe toét và tất cả mọi thứ. Điều tiếp theo cậu biết là cậu giấu chiếc Lumina của mình vào trong rừng cây và trèo qua đống gỗ.
Cậu hình dung ra Gabe và Rachel hẳn là đang lau dọn bãi chiếu bóng, và cậu quyết định đốt ngôi nhà trong khi họ đi vắng. Nhưng ngay khi lấy trộm được bình xăng ra khỏi garage thì cậu bỗng thấy Gabe bước ra khỏi cổng vòm phía sau. Bobby chưa đủ điên rồ đến mức đốt cháy một ngôi nhà khi đang có người trong đó, vì thế thay vào đó cậu đã quăng bình xăng vào garage.
Khi nhà để xe bắt lửa, cậu đứng nhìn nó một phút và rồi bắt đầu lẩn vào trong rừng cây trở lại để đến chỗ chiếc Lumina ngay đúng lúc chiếc Range Rover xuất hiện trên đường. Hẳn là phải kiếm được đến sáu mươi nghìn một cách dễ dàng cho một con xe như thế.
Sau khi Mục sư Ethan và Kristy Brown nhảy ra ngoài, cậu liền chui vào và lái xe đi. Bọn trẻ chết tiệt phía sau đã không gây ra một tiếng động nào cho đến khi cậu đã xuống đến con đường cao tốc. Giờ thì cả hai đứa nó đều đang kêu gào ầm ĩ.
“Nếu anh thả bọn tôi ra khỏi xe, tôi sẽ không mách với Gabe những gì anh đã làm!”
Bobby đạp sầm vào chân ga. “Tao sẽ thả bọn mày ra, okay! Nhưng vẫn chưa được. Tao phải đi xa hơn đã.”
“Ngay bây giờ! Anh phải thả bọn tôi ra ngay bây giờ! Anh đang làm Rosie sợ!”
“Câm mồm! Chỉ cần câm mồm lại, được không?”
Khúc quanh lao đến chỗ cậu quá nhanh. Cậu nghe thấy chính mình thốt ra một âm thanh khá buồn cười trong cổ họng, và rồi cậu giẫm vội vào chân phanh.
Thằng bé hét lên ở phía sau.
Chiếc xe bắt đầu đổi hướng đột ngột, và gương mặt mẹ Bobby nháng qua trong đầu cậu. Mẹ!
Cậu mất lái.
***
Rachel không thể ngừng lại những âm thanh thổn thức. Làm ơn, Chúa ơi … Ôi, làm ơn … làm ơn…
Khớp ngón tay của Gabe trắng bệch trên vô lăng của chiếc Mercedes, mặt anh xám xịt lại bên dưới lớp da sạm màu. Cô biết anh đang nghĩ đến chính điều mà cô nghĩ. Sẽ thế nào nếu họ đã rẽ sai hướng trên con đường cao tốc?
Cô tự bảo với mình cảnh sát sẽ tìm thấy bọn trẻ nếu như cô và Gabe không thể. Kristy và Ethan đã ở lại phía sau để khai báo với họ, và những dấu phanh gấp ở cuối con đường khá là rõ rệt. Tuy vậy … Họ đã đi được hơn mười dặm. Sẽ thế nào nếu họ đoán sai? Hay sẽ thế nào nếu như đồ con hoang mà họ đang đuổi theo đó đã tạt vào một con đường nhánh nào đó rồi?
Cô không thể nghĩ về điều đó. Nếu không cô sẽ hét toáng lên cho xem.
Gabe khó nhọc hít thở. “Chiếc xe.”
Và cô nhìn thấy nó. “Ôi, Chúa ơi …”
Chiếc Range Rover đã lật úp xuống trên một con mương ngay phía bên phải phía trước họ. Nhiều chiếc xe đã dừng lại, mọi người đang túm tụm lại một chỗ. Có hai chiếc xe tuần tra và một xe cứu thương.
Ôi, Chúa ơi … Làm ơn … Làm ơn, Chúa ơi …
Lốp xe chiếc Mercedes rít lên ken két và một cơn mưa sỏi tống vào gầm xe khi Gabe tạt nó vào lề đường. Anh nhảy ra khỏi xe còn cô chạy theo phía sau anh, đá cuội cắm vào lòng đôi sandal mà Kristy đã quăng cho cô. Cô nghe thấy tiếng anh kêu lên với người cảnh sát bang đang đứng bên cạnh xe cứu thương.
“Bọn trẻ! Bọn trẻ không sao chứ?”
“Anh là ai?”
“Tôi … Tôi là bố thằng bé.”
Người cảnh sát hất đầu về phía chiếc cáng cứu thương. “Họ vẫn đang làm thằng bé ổn định lại.”
Rahel lao đến chỗ cáng cứu thương ngay sau Gabe. Nhưng đó không phải Edward. Họ nhìn trân trân xuống Bobby Dennis.
Không nói một lời, Gabe quay về phía chiếc xe và cúi xuống nhìn vào bên trong qua cánh cửa xe đã mở tung ra. Anh ngay lập tức đứng thẳng dậy. “Có hai đứa trẻ nhỏ đi cùng cậu ta. Một đứa con trai năm tuổi và một bé gái.”
Người cảnh sát ngay lập tức trở nên báo động. “Anh đang nói rằng cậu bé này không phải là người duy nhất có mặt trong xe ư?”
Gabe cộc cằn giải thích trong khi cô chạy đến và nhìn vào trong chiếc Range Rover. Những sợi dây buộc trên chiếc ghế ngồi trống không của Rosie treo lủng lẳng. Rachel điên cuồng nhìn xung quanh và thấy một chiếc giày bé xíu màu trắng trên mặt cỏ dại cách chiếc xe khoảng mười bàn chân.
“Gabe!”
Anh chạy vội đến chỗ cô.
“Xem này!” Cô kêu lên. “Giày của Rosie.” Cô nheo mắt lại trước ánh nắng mặt trời đang nhạt đi và nhìn thấy một chiếc tất nhỏ xíu màu hồng đang treo trên cỏ gần một hàng cây ngay rìa một khu vực cây cối rậm rạp.
Gabe nhìn thấy chiếc tất cùng lúc với cô. “Đi thôi.”
Không chờ người cảnh sát, họ cùng nhau chạy vào trong rừng cây. Những bụi cây có gai xé rách váy cô, nhưng cô không để ý. “Edward!”
Giọng Gabe vang vọng lại. “Chip! Hãy lên tiếng nếu như con nghe thấy bọn ta!”
Không có tiếng trả lời, họ liền xông vào sâu hơn trong rừng cây. Chân Gabe dài hơn chân cô, và anh nhanh chóng vượt lên phía trước. “Chip! Con có nghe thấy chú không?”
Một cành cây thấp móc vào áo cô. Cô kéo nó ra, rồi ngẩng lên và nhìn thấy Gabe đứng khựng lại tại chỗ.
“Chip? Phải con đó không?”
Ôi, Chúa ơi… Cô dừng lại và lắng nghe.
“Gabe?”
Giọng nói nhỏ xíu và quen thuộc đến đau đớn, phát ra từ một nơi nào đó phía bên trái họ.
Gabe phóng về phía trước, gọi to lên. Cô chạy theo anh, tim đập thình thịch.
Địa hình dốc xuống dưới, cô trượt chân và vội đứng vững lại. Gabe biến mất. Cô chạy theo con đường mòn mà anh đã đi vượt qua một đám thông và dẫn ra một bãi trống ở bên cạnh một nhánh sông nhỏ.
Đó là lúc cô nhìn thấy họ.
Edward ngồi thành một đống tựa vào thân một cây bạch đàn già nua đen xì cách đó khoảng ba mươi yards với Rosie nằm cuộn tròn trong lòng.
“Chip!” Giày của Gabe nện lên nền đất khi anh phóng qua bãi đất trống về phía bọn trẻ. Rosie hoàn toàn im lặng, nhưng ngay khi con bé nhìn thấy anh, nó bắt đầu hét toáng lên. Cả hai đứa trẻ đều bẩn thỉu và lấm lem nước mắt. Chiếc áo T-shirt của Edward bị xé tơi tả và một đầu gối xây xát. Thêm vào với chiếc giày và chiếc tất bị mất của mình, bộ áo liền quần màu hồng của Rosie có một vệt dầu mỡ bẩn beo vắt ngang phía trước. Gabe quỳ xuống, bế lấy con bé trên một tay và quàng cánh tay còn lại quanh con trai của cô.
“Gabe!” Edward túm chặt lấy anh.
Một tiếng nức nở xé tan cổ họng cô khi cô chạy về phía trước.
Gabe đẩy Rosie vào cô và kéo Edward vào ngực, rồi đẩy thằng bé ra đủ xa để có thể vạch mi mắt nó ra. “Con không sao chứ? Có đau ở đâu không?”
“Tai con.”
Gabe ngay lập tức xoay đầu thằng bé lại để kiểm tra. “Tai con đau à?”
“Rosie hét rất to, làm tai con ong hết cả lên.”
Gabe nhẹ nhõm hẳn đi trông thấy. “Chỉ thế thôi ư? Còn gì nữa không?”
Chip lắc đầu. “Con thật sự đã rất hoảng sợ. Anh kia là người xấu.” Thằng bé bắt đầu khóc.
Gabe ôm chầm lấy Chip, rồi đẩy nó cho Rachel và bế lấy Rosie để kiểm tra con bé.
Edward run rẩy trong vòng tay của cô và nói trên bụng cô. “Mẹ, con đã quá sợ. Chiếc xe bị lật úp, và con chỉ sợ anh người xấu kia sẽ tỉnh dậy và đuổi theo bọn con lần nữa, vì thế con kéo Rosie ra khỏi ghế ngồi và bế em ấy, nhưng em ấy nặng quá, và em ấy cứ hét lên bởi vì em ấy cũng rất sợ, nhưng cuối cùng em ấy cũng im lặng.”
Rachel lên tiếng trong làn nước mắt. “Con của mẹ giỏi lắm.”
Trong lúc đó Gabe đã dỗ nín được Rosie. Rachel ngẩng lên nhìn anh, và anh gật đầu. “Nó không sao. Chúng ta sẽ cho kiểm tra lại cả hai đứa, nhưng anh nghĩ chúng ổn cả. Ơn Chúa là chúng được thắt dây an toàn khi chiếc xe lật ngược.”
Cảm ơn Chúa. Cảm ơn Người.
Rosie ngả đầu dựa vào ông chú của nó và đưa ngón tay cái lên miệng. Bộ ngực nhỏ xíu của con bé nhô lên khi nó mút ngón tay với vẻ dễ chịu.
Edward với tay ra và vỗ vào chân con bé. “Thấy chưa Rosie. Anh đã bảo em là họ sẽ tìm thấy mình rồi mà.”
Rachel giữ cánh tay kiên cố quàng quanh đứa con trai của mình khi họ bắt đầu băng qua bãi đất trống về phía đường cao tốc, nhưng họ chỉ mới kịp di chuyển được vài yard thì Rosie đã lại hét toáng lên.
Edward nhăn mặt. “Mẹ thấy chưa, con đã bảo mẹ em ấy có thể hò hét một cách thực sự mà.”
Gabe xoa lưng con bé. “Yên nào, bé con …”
Nhưng Rosie không chịu yên. Nó vặn vẹo cả người, tay quẫy lung tung, và hét toáng lên.
Rachel nhìn theo ánh mắt của con bé và thấy Horse đang nằm trên gốc của thân cây nơi họ đã tìm thấy bọn trẻ. Rosie muốn có con thỏ nhồi bông của nó. “Em sẽ lấy nó.”
Cô bước quay trở lại chỗ gốc cây, rồi đứng sững lại khi nhìn thấy đường chỉ phía sau đã bị tét ra và những thứ nhồi trong ruột đã bung ra.
Thứ gì đó lấp lánh, tỏa sáng.
Gabe cũng nhìn thấy chúng cùng lúc với cô. Anh vội bước quay lại gốc cây và nhìn xuống một đống nhỏ những viên đá sáng lấp lánh. Hầu hết nằm trên mặt đất, một số viên còn vướng trên lớp lông xám xịt bẩn thỉu của con thỏ.
Gabe thở hắt ra. “Kim cương.”
Cô mụ mẫm nhìn xuống những viên đá lấp lánh. Dwayne đã giấu kho báu của mình trong ruột con thỏ nhồi bông của Edward. Chiếc hộp Kennedy và cuốn Kinh thánh chỉ là những thứ nhằm đánh lạc hướng để cô không nghi ngờ sự thật. Khi ông ta cầu xin cô đem con trai của họ tới bãi hạ cánh, đó không phải bởi vì ông ta muốn nói lời chào tạm biệt, mà bởi vì ông ta biết Edward sẽ đem theo con Horse. Dwayne đã muốn số kim cương, chứ không phải con trai ông ta.
Vào giây phút đó, Rachel quyết định G. Dwayne Snopes không còn là cha của Edward nữa.
Gabe nắm lấy tay cô. “Trông như thể cuối cùng em cũng đã tìm thấy gia tài của mình, Rach.”
Cô hích vào một viên kim cương bằng đầu mũi sandal của Kristy và biết rằng anh đã sai. Những viên kim cương này không phải là gia tài của cô. Gia tài của cô đang đứng ngay trước mặt cô, nhưng cô không có quyền gì để giành lấy nó.
Dream A Little Dream (Tiếng Việt) Dream A Little Dream (Tiếng Việt) - Susan Elizabeth Phillips Dream A Little Dream (Tiếng Việt)