Nguyên tác: The Hunger Games
Số lần đọc/download: 6238 / 342
Cập nhật: 2017-05-19 13:22:41 +0700
Chương 25
N
hững sinh vật Muttation. Không nghi ngờ gì. Tôi chưa từng nhìn thấy những con vật thuộc giống chó này, nhưng chúng không phải là những sinh vật tự nhiên. Chúng giống như những con sói khổng lồ, nhưng loại sói nào mà có thể chồm lên và đứng thăng bằng một cách dễ dàng trên hai chân sau của nó như thế? Loại sói nào mà có thể ra hiệu cho những con còn lại trong đàn tiến lên phía trước bằng những móng vuốt chân trước như thể nó có cổ tay vậy? Những thứ này tôi có thể nhìn thấy từ xa. Đến gần, tôi chắc chắn các thuộc tính nguy hiểm hơn của chúng sẽ được thể hiện.
Cato chạy theo đường chim bay đến chiếc sừng Cornucopia, và không hề do dự tôi chạy theo hắn. Nếu hắn nghĩ đó là nơi an toàn nhất thì tôi là ai mà có thể tranh cãi chứ? Ngoài ra, ngay cả nếu tôi có thể trèo lên cây, thì điều đó cũng là không thể đối với Peeta để chạy thoát khỏi chúng với cái chân đó – Peeta! Bàn tay tôi chỉ vừa mới đặt lên bề mặt kim loại ở đầu chóp chiếc sừng Cornucopia khi tôi nhớ ra tôi là thành viên của một nhóm. Cậu ấy ở sau tôi khoảng mười lăm yard, chạy tập tễnh nhanh nhất có thể, nhưng những con thú đang nhanh chóng đuổi đến gần cậu ấy. Tôi bắn một mũi tên vào đàn chó biến đổi gen và một con ngã xuống, nhưng có rất nhiều con khác nhào vào thay vị trí của nó.
Peeta vẫy tôi hướng về phía chiếc sừng, “Chạy đi, Katniss! Chạy đi!”
Cậu ấy đúng. Tôi không thể bảo vệ được ai trong chúng tôi trên mặt đất. Tôi bắt đầu trèo, leo lên Cornucopia bằng hai tay và chân. Bề mặt vàng nguyên chất đã được thiết kế giống với chiếc sừng được dệt bằng vải mà chúng tôi làm đầy nó trong vụ thu hoạch, nên có những lằn gợn và rãnh nhỏ để bám vào. Nhưng sau cả ngày phơi nắng trong đấu trường, bề mặt kim loại đủ nóng để làm bỏng hai tay tôi.
Cato nằm nghiêng sang một bên trên đỉnh chiếc sừng, cao hai mươi feet cách mặt đất, hổn hển lấy lại hơi thở khi hắn nôn khan qua mép chiếc sừng. Giờ chính là cơ hội của tôi để kết liễu hắn. Tôi dừng nửa chừng khi đang trèo lên chiếc sừng và lắp một mũi tên khác, nhưng ngay khi tôi định bắn, tôi nghe thấy tiếng Peeta hét lên. Tôi quay lại và thấy cậu ấy vừa chạy đến được đầu cái sừng, và những con quái thú thì ở ngay gót chân cậu ấy.
“Trèo lên!” tôi hét. Peeta bắt đầu leo lên nhưng bị cản trở không chỉ bởi cái chân mà còn cả con dao ở tay cậu ấy. Tôi bắn mũi tên của tôi vào cổ con chó đầu tiên đang đặt chân của nó lên bề mặt kim loại. Khi nó chết, con thú bị hất ngược ra sau, vô tình gây ra các vết rạch vào một số con chạy đến cùng nó. Đó là lúc tôi nhìn thấy móng vuốt của nó. Dài bốn inch và rõ ràng sắc như dao cạo.
Peeta với đến chân tôi và tôi kẹp chặt tay cậu ấy để kéo lên. Rồi tôi nhớ ra Cato đang đợi ở trên nóc và quay lại, nhưng hắn đang gập đôi người vì chuột rút và có vẻ bận tâm về lũ chó hơn là chúng tôi. Hắn ta vừa ho vừa nói thứ gì đó không thể hiểu được. Âm thanh khò khè, thở hồng hộc của đám quái thú lại càng không giúp gì được.
“Cái gì?” tôi hét lên với hắn.
“Hắn nói, ‘Chúng có thể trèo lên không?’” Peeta trả lời, kéo sự chú ý của tôi trở lại phía dưới của chiếc sừng.
Đàn chó bắt đầu tập hợp lại. Khi chúng tập trung lại, chúng lại chồm lên và đứng một cách dễ dàng trên hai chân sau khiến chúng có nét giống con người một cách kỳ quái. Mỗi con đều có một bộ lông dày, một số con có lông thẳng và mượt, những con khác lại có lông xoăn, và màu sắc cũng rất đa dạng, từ đen nhánh tới màu mà tôi chỉ có thể gọi là màu vàng óng. Có một cái gì khác nữa về chúng, thứ mà làm cho tóc gáy tôi dựng ngược lên, nhưng tôi chưa thể nói rõ ra được.
Chúng dí mõm lên chiếc sừng, đánh hơi và liếm láp tấm kim loại, cào móng vuốt lên bề mặt và sau đó tru tréo với nhau. Đây chắc phải là cách chúng giao tiếp vì cả đàn lùi lại như thể để tạo không gian. Sau đó một trong số chúng, một con chó kích cỡ lớn với lông vàng lượn sóng mềm mượt như lụa bắt đầu chạy lấy đà và nhảy lên chiếc sừng. Chân sau của nó chắc phải có sức mạnh không tưởng tượng được bởi nó đáp xuống chỉ ở dưới chúng tôi khoảng mười feet, chiếc lưỡi hồng của nó rụt lại trong tiếng gầm gừ. Trong một lúc nó đu ở đó, và trong khoảnh khắc đó tôi nhận ra thứ gì khác mà tôi chưa nhìn ra về những con chó này. Đôi mắt xanh đang trừng lên với tôi không giống bất cứ con chó, con sói hay con vật thuộc giống chó nào mà tôi từng thấy. Không thể nhầm lẫn được, chúng là mắt người. Và sự phát hiện đó càng chắc chắn khi tôi nhìn thấy chiếc vòng cổ với số 1 được khảm lên trang sức và tất cả những thứ kinh khủng này giáng mạnh vào tôi. Tóc vàng, mắt xanh, con số… đó là Glimmer.
Tiếng hét thoát khỏi miệng tôi và tôi gặp khó khăn với việc giữ mũi tên đúng vị trí. Tôi đã chờ đợi để bắn, chỉ quá hiểu rõ rằng số lượng mũi tên của tôi đang giảm dần. Thực tế, chỉ đợi để xem những con vật này có thể trèo hay không. Nhưng bây giờ, mặc dù con chó đã bắt đầu tụt xuống, không thể tìm được chỗ bám nào trên bề mặt kim loại, mặc dù tôi vẫn nghe thấy những tiếng cào rít nhỏ của móng vuốt giống như móng tay cào trên bảng đen, tôi vẫn bắn thẳng vào cổ họng nó. Cơ thể nó co rút lại và rơi tõm xuống đất đánh uỵch một phát.
“Katniss?” tôi có thể cảm thấy Peeta bóp chặt cánh tay tôi.
“Đó là cô ta!” tôi thốt lên.
“Ai?” Peeta hỏi.
Đầu tôi quay hết bên này sang bên kia khi tôi kiểm tra đàn chó, ghi nhận các kích cỡ, màu sắc khác nhau. Một con nhỏ với bộ lông đỏ và đôi mắt màu hổ phách… Mặt Cáo! Và ở kia, tóc xám tro và đôi mắt lục nhạt của cậu trai từ Đặc khu 9, người đã chết khi chúng tôi tranh giành chiếc ba lô! Và tệ hơn cả, con chó nhỏ nhất, với bộ lông đen bóng loáng, đôi mắt nâu to tròn và chiếc vòng cổ có số 11 trên mặt tròn được tết bằng rơm. Răng đang nhe ra căm hờn. Rue…
“Chuyện gì vậy, Katniss?” Peeta lắc vai tôi.
“Đó là họ. Tất cả bọn họ. Những người khác. Rue và Mặt Cáo và… tất cả các cống phẩm khác,” tôi nghẹn giọng.
Tôi nghe tiếng Peeta thở dốc khi nhận ra. “Người ta đã làm gì với họ thế? Cậu không nghĩ là… chúng có thể có đôi mắt thật sự của họ chứ?”
Đôi mắt của chúng là thứ tôi ít lo ngại nhất. Bộ não của chúng thì sao? Liệu chúng có được trao cho bất cứ ký ức thực sự nào của các cống phẩm hay không? Liệu chúng có được lập trình để đặc biệt căm ghét gương mặt của chúng tôi vì chúng tôi đã sống sót và họ đã bị giết một cách tàn nhẫn không? Và những người mà tôi thực sự giết… họ có tin rằng họ đang trả thù cho cái chết của chính họ không?
Trước khi tôi có thể thoát khỏi suy nghĩ này, các con chó đã bắt đầu một cuộc tấn công mới lên chiếc sừng. Chúng chia làm hai nhóm ở hai bên chiếc sừng và đang sử dụng thân sau đầy sức mạnh để đẩy chúng lên chỗ chúng tôi. Một hàm răng khợp lên chỉ cách tay tôi một inch và rồi tôi nghe tiếng Peeta hét lên, cảm thấy lực giật mạnh trên người cậu ấy, sức mạnh của một chàng trai và con chó kéo tôi nghiêng sang một bên. Nếu không vì đang bám chặt vào cánh tay tôi, cậu ấy chắc hẳn đã rơi xuống đất, nhưng vì thế, tôi phải dùng toàn bộ sức mạnh của mình để giữ cho hai chúng tôi bám chặt vào cái sừng. Và thêm các cống phẩm khác đang kéo đến.
“Giết nó đi, Peeta! Giết nó!” Tôi hét lên với cậu ấy, và dù tôi không thể nhìn rõ chuyện gì đang diễn ra, tôi biết cậu ấy phải đang đâm con vật vì lực kéo đã giảm bớt. Tôi đã có thể lôi cậu ấy trở lại chiếc sừng nơi mà chúng tôi kéo nhau trèo lên đỉnh, nơi mà điều ít tệ hại hơn đang chờ đợi.
Cato vẫn chưa thể đứng lên được, nhưng hơi thở của hắn đã chậm lại và tôi biết rằng hắn ta sẽ sớm hồi phục lại đủ sức để tấn công chúng tôi và ném chúng tôi đến bờ vực của cái chết. Tôi giương sẵn cung tên, nhưng mũi tên cuối cùng lại dùng để bắn chết một con thú mà chỉ có thể là Thresh. Còn ai có thể nhảy lên độ cao đó chứ? Tôi cảm thấy một khoảnh khắc nhẹ nhõm vì chúng tôi cuối cùng đã lên cao trên mức các con chó có thể nhảy tới và tôi chỉ vừa mới quay lại để đối mặt với Cato khi Peeta bị giật ra khỏi mình. Tôi đã cho rằng đàn chó đã bắt được cậu ấy cho đến khi máu của cậu ấy nhỏ lộp bộp vào mặt tôi.
Cato đứng trước mặt tôi, gần như ở mép chiếc sừng, giữ Peeta trong một thế khóa đầu, chặn đứt hơi thở cậu ấy. Peeta quắp lấy cánh tay Cato, nhưng rất yếu ớt, như thể bối rối về việc nào quan trọng hơn, thở hay cố gắng ngăn chặn máu phun ra từ miệng vết thương mà một con chó để lại trên bắp chân cậu ấy.
Tôi chĩa một trong hai mũi tên cuối cùng của mình vào đầu Cato, biết rằng sẽ không ích gì khi nhắm vào người và tay chân hắn, thứ mà bây giờ tôi chỉ có thể nhìn thấy là được che phủ bởi tấm lưới màu da, bó sát người. Một loại áo giáp hộ thân cao cấp nào đó của Capitol. Đó có phải là thứ ở trong chiếc ba lô gửi cho cậu ta trong bữa tiệc không? Áo giáp hộ thân chống lại những mũi tên của tôi? Chà, họ quên không gửi cho cậu ta một chiếc mặt nạ bảo hộ.
Cato chỉ cười lớn. “Bắn tao đi và nó sẽ rơi xuống với tao.”
Hắn đúng. Nếu tôi bắn hắn và hắn rơi xuống đàn chó, Peeta chắc chắn sẽ chết cùng hắn. Chúng tôi đã lâm vào thế bế tắc. Tôi không thể bắn Cato mà không giết chết cả Peeta. Hắn không thể giết Peeta mà không đảm bảo rằng một mũi tên sẽ xuyên thủng sọ hắn. Chúng tôi đứng im như tượng, cả hai đều đang tìm kiếm một giải pháp.
Các cơ bắp tôi đều vô cùng căng thẳng, cảm tưởng như chúng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào. Răng tôi nghiến chặt chờ thời điểm quyết định. Đàn chó im lặng và thứ duy nhất tôi có thể nghe bằng chiếc tai lành lặn của mình là tiếng máu đang nhỏ xuống.
Môi Peeta đã trở nên xanh nhợt. Nếu tôi không làm gì đó thật nhanh, cậu ấy sẽ chết vì ngạt thở và rồi tôi sẽ phải mất cậu ấy và Cato có thể sẽ dùng cơ thể cậu ấy như một thứ vũ khí chống lại tôi. Thực tế, tôi chắc chắn đây là kế hoạch của Cato bởi vì khi hắn ngừng cười, môi hắn đã nở ra một nụ cười chiến thắng.
Dường như trong nỗ lực cuối cùng, Peeta giơ ngón tay lên, nhuộm đỏ máu từ chân cậu ấy, hướng tới cánh tay Cato. Thay vì cố gắng chiến đấu để thoát ra, ngón tay trỏ của cậu ấy đổi hướng và cố ý vẽ một chữ X trên mu bàn tay của Cato. Cato hiểu ra ý nghĩa của hành động đó chỉ sau tôi đúng một giây. Tôi có thể nói điều đó qua cách nụ cười biến mất trên môi hắn ta. Nhưng chỉ một giây thôi cũng là quá muộn bởi vào lúc đó, mũi tên của tôi đã xuyên thủng bàn tay hắn. Hắn hét lên và theo phản xạ hất văng Peeta, người mà cũng đang đập mạnh lại hắn. Trong khoảnh khắc kinh hoàng đó, tôi nghĩ cả hai người họ sẽ rơi xuống. Tôi trượt nhanh lên phía trước vừa kịp chụp được Peeta khi Cato trượt chân trên bề mặt chiếc sừng có dính máu và lao thẳng xuống đất.
Chúng tôi nghe thấy tiếng hắn ta rơi xuống đất, hơi thở đang rời bỏ hắn sau cú va đập, và sau đó những con chó tấn công hắn. Peeta và tôi ôm chặt lấy nhau, chờ đợi tiếng pháo hiệu, chờ đợi cuộc chiến kết thúc, chờ đợi để được giải thoát. Nhưng điều đó không xảy ra. Vẫn chưa. Bởi vì đây là cao trào của Trò chơi sinh tử, và khán giả trông đợi một màn trình diễn.
Tôi không nhìn, nhưng tôi có thể nghe thấy tiếng rên rỉ, gầm gè, gào rú vì đau đớn từ cả người và quái thú khi Cato vật lộn với đàn chó. Tôi không thể hiểu được làm thế nào hắn có thể sống được cho đến khi tôi nhớ ra chiếc áo giáp hộ thân đã bảo vệ hắn từ mắt cá chân cho đến cổ và tôi nhận ra rằng đó thật là một cơn ác mộng dai dẳng. Cato phải có một con dao hay thanh kiếm hoặc thứ gì đó nữa, một thứ gì đó mà hắn ta đã giấu trong quần áo mình, bởi vì thỉnh thoảng có tiếng rú chết chóc của một con thú hoặc âm thanh của kim loại chạm kim loại khi lưỡi dao va quẹt vào chiếc sừng vàng. Trận chiến xoay chuyển xung quanh chiếc sừng Cornucopia, và tôi biết Cato đang cố gắng tìm một thủ đoạn nào đó mà có thể cứu mạng hắn – để quay trở lại vị trí đuôi chiếc sừng và leo lên chỗ chúng tôi. Nhưng cuối cùng, cho dù có sức mạnh và kĩ năng xuất sắc, hắn ta đơn giản là đã kiệt sức.
Tôi không biết việc đó kéo dài bao lâu, có thể một giờ hoặc chừng đó, khi Cato gục xuống đất và chúng tôi nghe thấy tiếng những con chó kéo lê hắn, lôi hắn quay trở lại Cornucopia. Bây giờ chúng sẽ kết liễu hắn, tôi nghĩ. Nhưng vẫn không có tiếng pháo hiệu.
Màn đêm buông xuống và bài hát quốc ca vang lên và vẫn không có hình ảnh của Cato hiện lên trên bầu trời, chỉ có tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra qua tấm kim loại bên dưới chúng tôi. Không khí lạnh băng thổi ngang qua bãi đất trống nhắc nhở tôi rằng Trò chơi vẫn chưa kết thúc và có lẽ sẽ không trong khoảng thời gian bao lâu ai mà biết được, và vẫn không có gì đảm bảo cho chiến thắng.
Sự chú ý của tôi trở lại với Peeta và phát hiện ra chân cậu ấy đang chảy máu tồi tệ như trước đây. Tất cả nguồn thực phẩm của chúng tôi, ba lô vẫn ở bên hồ nước, nơi chúng tôi bỏ lại chúng khi chạy khỏi đàn chó. Tôi không có bông băng, không có gì để cầm máu đang chảy từ bắp chân cậu ấy. Mặc dù tôi đang rét run trong cơn gió lạnh căm căm, tôi vẫn cởi chiếc áo khoác, cởi áo sơ mi, và mặc lại chiếc áo khoác nhanh nhất có thể. Sự phơi bày ngắn ngủi đó cũng khiến răng tôi va lập cập không thể kiểm soát được.
Mặt Peeta xám ngoét dưới ánh trăng mờ ảo. Tôi cho cậu ấy nằm xuống trước khi tôi kiểm tra vết thương của cậu ấy. Máu nóng, nhầy nhụa chảy tràn ra các ngón tay tôi. Một miếng băng sẽ không đủ. Tôi đã nhìn thấy mẹ tôi buộc garo vài lần và cố gắng bắt chước. Tôi cắt rời một ống tay áo khỏi chiếc áo sơ mi, buộc nó hai vòng quanh chân cậu ấy ngay phía dưới đầu gối, và thắt nút một nửa. Tôi không có cái gậy nào, nên lấy mũi tên còn lại cuối cùng và gài nó vào trong nút thắt, buộc nó chắc như mình muốn. Đây là một việc làm rất rủi ro – Peeta có thể kết thúc với việc mất đi chân của cậu ấy – nhưng khi tôi cân nhắc điều đó với việc cậu ấy mất mạng thì tôi còn sự lựa chọn nào đây? Tôi băng vết thương bằng phần còn lại của chiếc áo sơ mi và nằm xuống với cậu ấy.
“Đừng ngủ,” tôi nhắc cậu ấy. Tôi không chắc đây có phải là một chỉ dẫn y tế chính xác không, nhưng tôi sợ rằng nếu cậu ấy chìm vào giấc ngủ, cậu ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
“Cậu có lạnh không?” cậu ấy hỏi. Cậu ấy mở khóa áo khoác và tôi ôm chặt lấy cậu ấy khi cậu ấy quấn nó quanh người tôi. Thấy ấm hơn một chút khi chia sẻ thân nhiệt của chúng tôi bên trong hai lớp áo khoác, nhưng đêm mới chỉ bắt đầu. Nhiệt độ sẽ tiếp tục hạ thấp.
Ngay cả lúc này tôi có thể cảm thấy chiếc sừng Cornucopia mà đã được hun nóng bỏng khi tôi mới trèo lên, đang dần chuyển sang lạnh như băng.
“Cato có thể vượt qua được điều này không,” tôi thì thầm với Peeta.
“Cậu không tin điều đó chứ,” cậu ấy nói, kéo chiếc mũ của tôi lên, nhưng cậu ấy run còn dữ dội hơn tôi.
Những giờ tiếp theo là những giờ tồi tệ nhất trong cuộc đời tôi, mà nếu bạn nghĩ về nó, cũng sẽ nói như vậy. Cái lạnh cũng đã đủ tra tấn rồi, nhưng cơn ác mộng thực sự là nghe tiếng Cato, rên rỉ, cầu xin, và cuối cùng chỉ khóc nức nở khi những con chó quay lại tiếp tục cắn xé cậu ta. Sau một lát, tôi không quan tâm hắn ta là ai hay hắn đã làm gì, tất cả những gì tôi muốn là mong cho sự đau đớn của hắn ta kết thúc.
“Sao họ không chỉ việc giết hắn ta đi?” tôi hỏi Peeta.
“Cậu biết tại sao mà,” cậu ấy nói, kéo tôi lại gần hơn.
Và tôi hiểu. Không khán giả nào có thể quay đi khỏi màn trình diễn lúc này. Từ quan điểm của các Nhà thiết lập Trò chơi, đây là màn giải trí cuối cùng.
Nó kéo dài, lặp đi lặp lại và cuối cùng hoàn toàn phá hủy tâm trí tôi, loại bỏ các ký ức và hy vọng vào ngày mai, xóa bỏ mọi thứ chỉ còn lại hiện tại, điều mà tôi bắt đầu tin rằng sẽ không bao giờ thay đổi. Sẽ không có gì ngoài sự lạnh lẽo và nỗi sợ hãi và âm thanh quằn quại đau đớn của một chàng trai trẻ đang chết dần chết mòn trong chiếc sừng.
Lúc này Peeta bắt đầu ngủ gục, và mỗi lần cậu ấy như vậy, tôi lại thấy mình đang hét gọi tên cậu ấy càng lúc càng to bởi vì nếu cậu ấy thiếp đi và chết bên cạnh tôi bây giờ, thì tôi biết rằng tôi sẽ hoàn toàn phát điên. Cậu ấy đang chống lại nó, có lẽ vì tôi nhiều hơn là vì cậu ấy, và thật khó bởi sự bất tỉnh sẽ là một biện pháp giúp tránh đau đớn. Nhưng chất adrenaline đang tuôn ra khắp cơ thể tôi sẽ không bao giờ cho phép tôi đi theo cậu ấy, nên tôi không thể để cậu ấy ra đi. Tôi chỉ không thể.
Dấu hiệu duy nhất về thời gian trôi qua nằm trên bầu trời, sự di chuyển chậm chạp của mặt trăng. Cho nên Peeta bắt đầu chỉ nó cho tôi, khăng khăng bắt tôi nhận biết quá trình của nó và đôi khi chỉ trong một giây lát tôi cảm thấy một thoáng hy vọng trước khi sự tra tấn của đêm nay lại nhấn chìm tôi một lần nữa.
Cuối cùng, tôi nghe thấy cậu ấy thì thầm rằng mặt trời sắp mọc. Tôi mở mắt và thấy các ngôi sao đang mờ dần trong ánh sáng yếu ớt của bình minh. Tôi cũng có thể nhìn thấy gương mặt Peeta trở nên tái nhợt vì mất máu như thế nào. Thời gian của cậu ấy chỉ còn lại ít như thế nào. Và tôi biết tôi sẽ phải đưa cậu ấy trở lại Capitol.
Tuy nhiên, pháo hiệu vẫn chưa bắn. Tôi áp sát chiếc tai lành lặn vào chiếc sừng và có thể nghe thấy tiếng Cato.
“Mình nghĩ giờ hắn ta đã ở gần hơn. Katniss, cậu có thể bắn hắn không?” Peeta hỏi.
Nếu hắn ta ở gần miệng sừng, tôi có thể sẽ bắn gục được hắn. Đó sẽ là hành động nhân từ ở thời điểm này.
“Mũi tên cuối cùng của mình đang ở trong ga rô của cậu,” tôi trả lời.
“Hành động đi,” Peeta nói, mở khóa chiếc áo khoác để tôi ra.
Do vậy tôi gỡ mũi tên ra, buộc ga rô lại chặt đến mức các ngón tay lạnh cóng của tôi có thể làm. Tôi chà xát hai tay với nhau, cố gắn lấy lại sự cử động. Khi tôi trườn xuống mép chiếc sừng và đu đưa ở đó, tôi cảm thấy bàn tay Peeta đang giữ chặt lấy tôi để trợ giúp.
Phải mất một vài phút để tìm Cato trong ánh sáng lờ mờ, trong vũng máu. Sau đó đống thịt sống mà đã từng là kẻ thù của tôi phát ra tiếng động, và tôi biết miệng hắn ta ở đâu. Và tôi nghĩ từ mà hắn ta đang cố nói là làm ơn.
Thương hại, không phải báo thù, tôi bắn mũi tên của mình bay thẳng vào sọ hắn. Peeta kéo tôi trở lại, chiếc cung trong tay, ống tên trống rỗng.
“Cậu đã bắn được hắn chưa?” cậu ấy thì thào.
Tiếng pháo hiệu bắn lên thay cho câu trả lời.
“Vậy là chúng ta thắng rồi, Katniss,” cậu ấy nói không ra hơi.
“Chúc mừng chúng ta,” tôi thở ra, nhưng không có niềm vui chiến thắng nào trong giọng tôi.
Một miệng hố mở ra trên bãi đất trống và như thể có ám hiệu, những con chó còn lại nhảy xuống đó, biến mất khi mặt đất đóng lại phía trên chúng.
Chúng tôi chờ đợi chiếc trực thăng đến thu thi thể của Cato, chờ đợi hồi kèn chiến thắng mà sẽ nổi lên sau đó, nhưng không có gì xảy ra.
“Này!” tôi hét lên. “Chuyện gì đang diễn ra thế?” Thứ duy nhất đáp lại là tiếng hót líu lo của những con chim đã thức giấc.
“Có lẽ là do thi thể. Có lẽ chúng ta phải đi xa khỏi đây,” Peeta nói.
Tôi cố nhớ lại. Bạn có cần phải tránh xa khỏi cống phẩm đã chết trong trận chiến cuối cùng không? Đầu óc tôi quá mụ mị để có thể chắc chắn, nhưng còn lý do nào khác cho sự chậm trễ này chứ?
“Được rồi. Cậu nghĩ mình có thể đi được đến cái hồ không?” tôi hỏi.
“Mình nghĩ mình tốt hơn là nên cố gắng,” Peeta trả lời. Chúng tôi lần từng bước xuống cái đuôi của chiếc sừng và rơi xuống đất. Nếu như tay chân tôi còn cứng ngắc thế này, thì làm thế nào Peeta có thể di chuyển được? Tôi đứng dậy trước, duỗi và xoay tay chân cho đến khi tôi nghĩ rằng tôi có thể giúp cậu ấy đứng lên. Dù sao thì chúng tôi cũng quay lại được hồ nước. Tôi vốc một ngụm nước cho Peeta và ngụm thứ hai thì đưa lên môi mình.
Một con chim mockingjay cất lên tiếng hót dài và trầm, và những giọt nước mắt nhẹ nhõm dâng đầy trong mắt tôi khi chiếc trực thăng xuất hiện và đưa thi thể Cato đi. Bây giờ họ sẽ đến đón chúng tôi. Giờ thì chúng tôi có thể về nhà.
Nhưng một lần nữa không có tín hiệu gì.
“Họ còn đang chờ đợi cái gì thế?” Peeta nói yếu ớt. Với việc mất đi ga rô và nỗ lực đi đến hồ nước, vết thương của cậu ấy lại bị toạc ra.
“Mình không biết,” tôi đáp. Dù lý do trì hoãn là gì, tôi không thể nhìn cậu ấy mất thêm chút máu nào nữa. Tôi đứng dậy để tìm một cái que, nhưng gần như ngay lập tức đi đến chỗ mũi tên mà đã bật ra từ chiếc áo giáp hộ thân của Cato. Nó cũng sẽ dùng được như mũi tên kia. Ngay khi tôi dừng lại để nhặt nó lên thì giọng của Claudius Templesmith vang dội khắp đấu trường.
“Chúc mừng những thí sinh cuối cùng của Trò chơi sinh tử lần thứ bảy mươi tư. Sửa đổi luật chơi trước đây đã hủy bỏ. Cuộc tra soát kĩ càng hơn luật lệ trò chơi đã chỉ ra rằng chỉ cho phép duy nhất một người chiến thắng,” ông ta nói. “Chúc may mắn và chúc cho vận may sẽ luôn mỉm cười với bạn.”
Sự im lặng bao trùm và rồi không có gì tiếp theo. Tôi kinh hoàng nhìn Peet trân trối khi dần hiểu ra sự thật. Họ không bao giờ có ý định để cả hai chúng tôi sống sót. Tất cả điểu này là do các Nhà thiết lập Trò chơi đặt ra để đảm bảo một trận đấu cuối cùng ấn tượng nhất trong lịch sử. Và giống như một con ngốc, tôi đã đâm đầu vào nó.
“Nếu cậu đang nghĩ về điều đó thì cũng không cần kinh hoàng đến thế đâu,” cậu ấy nói nhỏ. Tôi nhìn cậu ấy đau đớn đứng dậy. Sau đó cậu ấy tiến lại phía tôi, dường như trong động thái rất chậm chạp, tay cậu ấy đang rút con dao ra khỏi thắt lưng –
Trước khi tôi thậm chí có thể nhận thức được hành động của mình, cây cung của tôi đã được lắp mũi tên nhằm thẳng vào tim cậu ấy. Peeta nhướn mày và tôi nhìn thấy con dao đã rời khỏi tay cậu ấy rơi xuống hồ làm nước bắn tung tóe. Tôi hạ vũ khí và lùi lại một bước, mặt tôi đỏ bừng và lý do chỉ có thể là sự xấu hổ.
“Không,” Peeta lên tiếng. “Làm đi.” Tay Peeta hướng về tôi và ấn vũ khí vào tay tôi.
“Mình không thể,” tôi nói. “Mình sẽ không làm.”
“Làm đi. Trước khi họ thả những con chó trở lại hoặc thứ gì đó. Mình không muốn chết giống như Cato,” cậu ấy nói.
“Thế thì cậu bắn mình đi,” tôi giận dữ, đẩy vũ khí về phía cậu ấy. “Cậu bắn mình và trở về nhà và sống với điều đó!” Và khi tôi nói ra điều đó, tôi biết rằng cái chết ở đây, ngay lúc này sẽ là điều dễ dàng hơn cho cả hai.
“Cậu biết là mình không thể mà,” Peeta nói, vứt bỏ vũ khí. “Được rồi, dù sao thì mình cũng sẽ chết trước.” Cậu ấy cúi xuống và tháo băng ở chân ra, loại bỏ vật cản cuối cùng ngăn máu chảy xuống đất.
“Không, cậu không thể tự tử được,” tôi kêu lên. Tôi quỳ xuống, cuống cuồng buộc lại băng trên vết thương của cậu ấy.
“Katniss,” cậu ấy nói. “Đây là điều mình muốn.”
“Cậu sẽ không bỏ mình lại đây một mình,” tôi nói. Bởi vì nếu cậu ấy chết, tôi sẽ không bao giờ về được nhà, không thực sự. Tôi sẽ trải qua phần đời còn lại trong đấu trường này cố gắng tìm cách thoát ra.
“Nghe này,” cậu ấy kéo tôi đứng dậy. “Chúng ta đều biết rằng họ phải có một người thắng cuộc. Đó chỉ có thể là một trong hai chúng ta. Xin cậu, hãy giành lấy nó. Vì mình.” Và cậu ấy tiếp tục nói về việc cậu ấy yêu tôi nhiều như thế nào, cuộc sống sẽ như thế nào nếu như không có tôi nhưng tôi đã không nghe thấy gì nữa vì lời nói trước đó của cậu ấy đã chiếm lĩnh hết tâm trí tôi, quay cuồng trong đầu tôi.
Chúng ta đều biết rằng họ phải có một người thắng cuộc.
Đúng, họ phải có một người chiến thắng. Không có người chiến thắng, tất cả những thứ này sẽ thổi bay mặt mũi của các Nhà thiết lập Trò chơi. Họ sẽ làm mất uy tín Capitol. Thậm chí có thể là hủy diệt, một cách chậm chạp và đau đớn trong khi các camera truyền trực tiếp hình ảnh này đến mọi màn hình trên toàn đất nước.
Nếu cả Peeta và tôi đều chết, hoặc họ nghĩ như vậy…
Các ngón tay tôi lần mò chiếc túi da nhỏ ở thắt lưng, lấy nó ra. Peeta nhìn nó và tay cậu ấy giữ chặt cổ tay tôi. “Không, mình sẽ không để cậu làm vậy.”
“Tin mình,” tôi thì thầm. Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi một hồi lâu rồi thả tay ra. Tôi cởi nắp túi và đổ một ít dâu vào lòng bàn tay cậu ấy. Sau đó đổ vào tay mình. “Đếm từ một đến ba nhé?”
Peeta cúi xuống và hôn tôi, rất dịu dàng. “Đếm đến ba,” cậu ấy đáp.
Chúng tôi đứng lên, lưng dựa vào nhau, nắm chặt hai tay không có dâu với nhau.
“Giơ chúng lên. Mình muốn tất cả mọi người nhìn thấy,” cậu ấy nói.
Tôi xòe các ngón tay ra, và những quả dâu đen sáng bóng lấp lánh trong ánh mặt trời. Tôi bóp chặt tay Peeta lần cuối như một tín hiệu, như một lời vĩnh biệt, và chúng tôi bắt đầu đếm. “Một.” Có thể tôi sai. “Hai.” Có thể họ không quan tâm nếu cả hai chúng tôi cùng chết. “Ba!” Quá muộn để thay đổi quyết định. Tôi nâng bàn tay lên miệng, nhìn thế giới một lần cuối cùng. Những quả dâu vừa mới qua môi tôi thì những hồi kèn bắt đầu vang lên.
Giọng Claudius Templesmiths điên cuồng hét lên át cả chúng. “Dừng lại! Dừng lại! Thưa các quý ông, quý bà, tôi xin vinh hạnh giới thiệu những nhà vô địch của Trò chơi sinh tử lần thứ bảy mươi tư, Katniss Everdeen và Peeta Mellark! Tôi xin gửi tới quý vị – các cống phẩm của Đặc khu Mười hai!”