Số lần đọc/download: 4048 / 64
Cập nhật: 2015-10-07 21:40:43 +0700
24. Những Đứa Trẻ Thất Thường
D
ĩ nhiên Cún Bụi kể rất nhiều về Bé Táo. Nó mô tả cô bé dưới mọi khía cạnh : bướng bỉnh, hay nổi giận, dịu dàng trong thời gian đầu, “quyền lực” của cô bé đối với người lớn và tàn nhẫn không thể tin được lúc sau này, tất cả.
-Anh không có ý làm cho chú mày thất vọng, Linh Cẩu vừa ngáp vừa trả lời (Đêm đã khuya, nhưng hai anh bạn của chúng ta vẫn nói chuyện). Nhưng nói thật, Bé Táo ấy chẳng có gì đặc biệt cả. Nó cũng giống mọi con bé khác thôi : nó sắp trở thành người lớn ; chỉ có điều trong lúc này, nó vẫn còn thất thường.
-Thất thường ?
-Đồng bóng, nếu như chú mày thích, đó là từ mà người lớn thường dùng. Nhưng cũng không hẳn là đồng bóng, đó là sự thất thường. Chính con bé cũng không biết nó muốn gì.
Vì Cún Bụi vẫn chưa hiểu, Linh Cẩu dẫn Cún Bụi đi xem một sổ trẻ con thất thường khác. Đó là một buổi chiều có mây xám và chút nắng nhẹ, vào khoảng ba, bốn giờ. Vườn trẻ và những khoảng sân chơi dành cho trẻ con đột nhiên trở nên đông nghịt bởi những đứa trẻ bé xíu và ồn ào. Ngồi cạnh nhau quan sát tấm lưới sắt, Cún Bụi và Linh Cẩu bắt đầu quan sát.
Bọn trẻ đang chơi dưới những tán cây dẻ. Chơi đùa ? “Liệu có thể gọi đó là chơi đùa không nhỉ?”, Cún Bụi tự hỏi. Chúng lặng lẽ tham gia những hoạt động phức tạp, theo từng đôi hoặc từng nhóm nhỏ. Thế rồi đột nhiên, cả bọn quay ra đánh nhau. Những trận gây gổ đó kết thúc cũng nhanh như lúc nó nổ ra và chúng lại tiếp tục chơi đùa như cũ, với tinh thần hết sức nghiêm túc.
Ở góc vườn, bên cạnh chiếc cầu tụt, Cún Bụi nhìn thấy một thằng bé cao to, hồng hào, ngồi bệt trên đôi mông to và ngoạc mồm kêu khóc. Nước mắt như suối từ hai con mắt giương thao láo. Nó tự nhủ trước khi sắp ngất xỉu: “Thằng bé đang chết dần vì buồn phiền”. Nhưng đúng lúc ấy, một cái lá dẻ rơi xuống trước mặt thằng bé to béo, hồng hào. Lập tức nó thôi khóc, rồi say đắm nhìn chiếc lá và mỉm cười một cách sung sướng như thể ngoài chiếc lá ấy, nó không cần biết trên đời này còn có gì khác.
Trên lối đi chính, một con bé đang kể lại một câu chuyện hồi hộp cho con bé khác đứng nghe với vẻ mặt say sưa. Một con bé thứ ba đi ngang qua chỗ hai con bé kia. Con bé nghe kể chuyện liền bỏ ngay con bé kể chuyện để đến với con bé thứ ba. Con bé kể chuyện vẫn tiếp tục kể một mình như thể chẳng có gì xảy ra, và cứ sau một câu nói lại phá lên cười. Rồi một lát sau, nó đi đến cái thùng đựng cát. Chính tại đó, Cún Bụi gặp thằng bé Tỉ Mỉ. Thằng bé có một cái xô, một cái xẻng nhỏ và nó vừa xây xong ngọn tháp thứ mười bốn của tòa lâu đài cát. Một ngọn tháp thật đẹp với lỗ châu mai, lan can có lỗ ném đá, bẫy chết người, tất cả những thứ cần phải có của một ngọn tháp. Nó đeo kính và dồn hết tâm trí vào công việc. Những ngọn tháp được nối với nhau bằng thành lũy có đường viền gắn những viên đá giả mà nó đã dùng đầu ngón tay vẽ lên. Lúc này, nó đang dùng lưỡi xẻng xoa nhẵn ngọn tháp thứ mười bốn, thổi khe khẽ cho những hạt cát thừa rơi xuống và ngắm tác phẩm của mình, vẻ đầy âu yếm. Không biết nó đã mất bao nhiêu thời gian để xây tòa lâu đài này nhỉ? Kiên nhẫn thật!”, Cún Bụi nghĩ thầm.
Nhưng đột nhiên thằng bé Tỉ Mỉ ngẩng đầu nhìn lên. Hai mắt nó lóe lên một tia sáng kỳ lạ. Nó giậm chân nhảy lên, dang rộng hai tay và miệng nó bắt đầu phát ra những tiếng ầm ầm như tiếng động cơ đang chạy. Mất một lúc lâu, nó bay lượn vòng quanh tòa lâu đài như một con chim gắn động cơ, và bất thình lình, nó hét lên một tràng “Tạch-Tạch-Tạch-Tạch-Bùm!” rồi đưa chân đạp mạnh vào tường thành và tòa tháp. Những tiếng nổ, từng nắm cát vọt lên trời, bụi tung mù mịt, hố bom sâu hoắm, một thảm họa thực sự! Không còn chút dấu tích của tòa lâu đài tuyệt đẹp với mười bốn ngọn tháp. Rồi thằng bé Tỉ Mỉ đột nhiên ngừng ném bom. Nó nhặt chiếc xẻng nhỏ lên rồi nhẹ nhàng cho vào trong xô và bỏ đi một nơi khác như thể không có chuyện gì xảy ra.
Im lặng. Những giọt mưa đầu tiên bắt đầu rơi.
Cún Bụi vẫn chưa hoàn hồn.
Sau cùng, Linh Cẩu lên tiếng:
-Thế nào? Chú mày đã hiểu chưa?
Cún Bụi ngồi im, không mở được mồm để trả lời. Nó thầm nghĩ: “Linh Cẩu nói đúng: trẻ con đứa nào cũng giống hệt Bé Táo, hoàn toàn thất thường. Chúng thay đổi trò chơi, mối quan tâm hay nét mặt cũng nhanh như gió đổi hướng. Và không thể lường trước được. Chỉ giây trước giây sau, chúng đã không còn là chúng nữa rồi.”
Lúc đó, Cún Bụi chợt nhớ lại thời kỳ mà đối với nó là xa xăm lắm rồi, lúc nó chưa đủ khả năng để trong mỗi lần chỉ theo một mùi. Dạo ấy, nó cũng thất thường, cũng như bọn trẻ con kia. Và lần đầu tiên, nó hiểu được câu nói của Linh Cẩu:
-Điều bi kịch chính là, chúng ta lớn nhanh hơn chúng nó đến bảy lần.
Đúng thế. Trong khi Cún Bụi đã trưởng thành, dù nó không hề nhận ra điều ấy, thì Bé Táo vẫn là một đứa trẻ con. Thất thường. Như tất cả những đứa trẻ khác.
Lúc này, trời đang mưa nặng hạt. Vườn trẻ vắng tanh. Cún Bụi đang mải thả hồn mơ mộng thì nghe như tiếng Linh Cẩu vẳng lại từ xa:
-Đi thôi, đi theo anh, đi đón Lợn Rừng thôi.