Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Jean Teulé
Thể loại: Truyện Cười
Dịch giả: Phạm Duy Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 343 / 44
Cập nhật: 2020-04-16 22:16:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ô hãy học cách chiêm ngưỡng hình ảnh của chính mình qua cái mặt nạ này. Cô hãy nhìn nữa xem và hãy mang nó zề nhà. Cô để nó trong phòng tắm hoặc trên bàn ngủ.
- Ồ là la, thôi cám ơn tôi không cần đâu, tôi đã thấy nhiều những điều kinh khủng rồi...
- Cô sẽ cần đó, - Alan nài nỉ phía trước két tiền. - Hãy học cách yêu chính mình. Cô hãy nhìn gương một lần cho con zui đi.
Nó nhấc chiếc mặt nạ gương trước mặt người phụ nữ nhanh chóng quay mặt đi.
- Cô không thể.
- Nhưng tại sao ạ?
- Cô nhìn như quỷ ấy.
- Sao lại thế? Cô đang nói đùa gì thế ạ? Cô như mọi người: cũng có hai tai, hai mắt, một cái mũi,... Đâu có zì khác?
- Con thấy rõ điều đó mà cậu bé. Cái mũi của cô bị quẹo và dài. Hai con mắt của cô lại quá gần nhau, và cô lại có đôi má quá khổ đầy mụn.
- Ồ là la, cô chỉ khéo tưởng tượng. Cô cho con xem nào...
Alan mở ngăn tủ dưới két tiền và lấy sợi thước dây. Nó đặt một cái đầu của thước dây vào giữa hai mắt của cô khách hàng và kéo dài xuống chóp mũi: Xem nào, bảy centimet. Chiều dài của mũi phải bao nhiêu? Năm đúng không? Bây giờ chúng ta sẽ đo khoảng cách hai mắt. Hai mắt phải cách xa bao nhiêu nhỉ? Một centimet, không hơn. Còn má? Chúng có nhiều hơn bao nhiêu? Cô đừng cử động để con đặt đúng vào dái tai. Con cho là chỉ hơn bốn centimet.
- Mỗi bên.
- Đúng rồi, mỗi bên. Nhưng thật ra cũng đâu nhiều hơn bao nhiêu so với kích cỡ bình thường. Chắng có lí do gì để chết. Theo con biết, khi con nhìn thấy cô bước vào tiệm, con không thấy đây là một người ngoài hành tinh với tám cái vòi, hai con mắt tròn với những chiếc ăngten mười hai mét. A, cô cười rồi... Nụ cười thật hợp với cô. Cô hãy xem nó hợp với cô như thế nào, - nó nói và nhấc chiếc mặt nạ trước mặt người phụ nữ lập tức xìu mặt.
- Răng tôi kinh quá.
- Không đâu, răng của cô không hề gớm. Dù mọc nghiêng ngả, chúng lại mang đến cho cô dáng vẻ muôn thuở của một thiếu nữ không bị niềng răng. Nhìn rất zễ thương. Cô cười xem.
- Cháu thật tử tế.
- Đúng là nó thật tử tế... - Một giọng nói trầm thì thào không xa phía sau lưng người phụ nữ trẻ... bởi vì răng của cô này đúng là kinh thật.
- Suỵt...
Mishima và Lucrèce đang đứng cạnh nhau trước quầy lưỡi dao cạo và hai tay khoanh lại, họ đang im lặng quan sát đứa con trai cố gắng bán chiếc mặt nạ cho một người khách hàng mà họ chỉ nhìn thấy mỗi cái lưng ngắn ngủn và cái mông bự, hai cẳng chân to như cột nhà. Còn những đường nét vô duyên trên gương mặt xấu xí thì họ thấy được qua chiếc gương phản chiếu trên chiếc mặt nạ trắng đang được Alan giới thiệu.
- Cô hãy cười lên nào. Những điều đó hoàn toàn bình thường. Con thường hay nghe những người đến đây nói họ bắt đầu không thể nhìn mình trong gương rồi họ tự xé những tấm hình của họ. Hãy cười lên nào, người ta đang nhìn cô kìa.
- Mặt cô đầy mụn.
- Đó là do lo lắng. Khi cô thư giãn, chúng sẽ tự biến mất thôi.
- Những người đồng nghiệp cho rằng cô là một người ngu ngốc.
- Đó là vì cô thiếu tự tin. Vì thế cô trở nên lóng ngóng, nói những điều sai thời điểm. Nhưng nếu cô biết chấp nhận hình ảnh của chính mình trong chiếc mặt nạ này và yêu thương hình ảnh đó... Cô nhìn xem con người này đang đứng trước mặt cô. Hãy nhìn người này! Đừng xấu hổ! Nếu cô gặp người như vậy trên đường, cô có muốn giết không? Người này đã làm gì để bị căm ghét đến vậy? Người này đã phạm tội gì? Tại sao lại không yêu thương người này? Trước tiên cô hãy kết bạn với cô gái ấy và những người khác sẽ làm theo như vậy.
- Thật đáng kinh ngạc, nó làm tất cả điều đó chỉ để bán một cái mặt nạ một trăm euros-yens!... Anh phải công nhận con nó có tài buôn bán và nó không hề tiết kiệm nước miếng, - Mishima đánh giá cao.
Người phụ nữ ngạc nhiên nhìn từ trái sang phải:
- Tôi có đi nhầm chăng?... Đây có phải là Cửa hiệu Tự sát không?
- Ô là la, cô hãy quên cái tên đó, chẳng đi tới đâu cả.
- Tại sao nó lại nói thế? - Ông bố cau mày.
- Cuộc đời là như thế. Nó đáng giá của nó. Nó làm những gì có thể, nó cũng có những sai lầm. Không nên đòi hỏi quá nhiều ở cuộc đời. Đến mức phải tự sát. Nên xem những mặt tích cực thì tốt hơn. Cô hãy bỏ lại đây cái dây thừng và khẩu súng dùng một lần. Nếu đang lo lắng và căng thẳng như hiện giờ, cô sẽ gút cái thòng lọng và như vậy kết cục chẳng đi về đâu. Cô sẽ té khỏi ghế và bể đầu gối. Cô không bị đau đầu gối chứ?
- Tôi đau khắp người.
- Nhưng ở đầu gối thì thế nào?
- Không...
- À, cũng đúng lúc. Cô hãy tiếp tục như thế. Và cái đầu gối sẽ mang cô trở về nhà với gương mặt người phụ nữ trên chiếc mặt nạ này. Nếu không phải vì con, cô hãy làm vì cô ấy. Cô ấy tên gì nhỉ?
Người khách hàng ngước mắt nhìn chiếc gương:
- Noémie Ben Sala, Darjeeling.
- Noémie, tên thật đẹp... Cô hãy thương yêu Noémie nhé. Cô sẽ thấy, cô ấy rất dễ thương. Hãy mang chiếc mặt nạ của cô ấy về nhà. Hãy cười với cô ấy, cô ấy cũng sẽ cười lại. Hãy chăm sóc cô ấy, cô ấy cần tình thương. Tắm cho cô ấy, làm cho cô ấy thơm tho, mặc quần áo đẹp cho cô ấy, cô ấy sẽ cảm thấy yêu đời hơn. Hãy cố gắng chấp nhận cô ấy. Cô ấy sẽ trở thành một người bạn, một người tâm giao, và hai người sẽ không bao giờ chia lìa. Hai cô sẽ cùng nhau cười cho xem!... Tất cả chỉ tốn có một trăm euros-yens, tính ra cũng không quá đắt. Vậy nhé, con gói món đồ lại. Con giao cô ấy cho cô. Hãy chăm sóc thật cẩn thận cho cô ấy. Cô ấy xứng đáng với điều đó.
Trong lúc ngăn kéo két tiền mở, Mishima tiếc nuối:
- Nó cũng có thể tính tiền sợi dây và cây súng...
- Nào, cô hãy chọn một viên kẹo trong hũ, - Alan mỉm cười.
- Ủa, nó không có...? - Người khách hàng hỏi.
- Ồ không, nào xin vĩnh biệt, người phụ nữ không bị đau đầu gối.
Cửa Hiệu Tự Sát Cửa Hiệu Tự Sát - Jean Teulé Cửa Hiệu Tự Sát