Số lần đọc/download: 2511 / 42
Cập nhật: 2015-07-30 00:41:14 +0700
Chương 25: Nhễu Máu Tìm Xương Tâm Đăng Nhìn Hài Cốt
Tâm Đăng lủi thủi bước đi theo bước chân Vạn Giao, trong lòng miên man suy nghĩ:
- Thì ra cha ta đã chết một cách bi thảm đến thế.
Bước chân của Vạn Giao nặng nề gieo trên những chiếc lá vàng, vang lên những âm thanh rào rạo.
Tây Tạng về đêm thật là lạnh lùng buồn bã.
Tâm Đăng muốn khóc mà cơ hồ không còn nước mắt nữa.
Chợt Vạn Giao quay đầu lại hỏi:
- Tâm Đăng, mi đang nghĩ gì thế?
Tâm Đăng lắc đầu một cách thảm não. Vạn Giao mỉm cười nói rằng:
- Mi là người xuất gia, nên để cho lòng mình thanh thản... Việc này ta đã chôn giấu tận đáy lòng từ hai mươi năm nay, bây giờ vô tình gặp được thân nhân của hắn để ta thổ lộ, ta lấy làm sung sướng.
Vạn Giao nói nhiều lắm, nhưng Tâm Đăng nào nghe thấy, lòng chàng rối rắm như trăm cuộn tơ vò.
Từ đằng xa, có tiếng kinh văng vẳng trong Bố Đạt La Cung vọng đến, tiếng kinh khoan nhặt bổng trầm, nương theo chiều gió, đem đến cho Tâm Đăng một cảm giác mơ màng.
Vạn Giao dẫn Tâm Đăng đi sâu vào những khoảng rừng yên vắng, và quành sang một chân đồi, chiếc đồi che khuất Bố Đạt La Cung.
Vạn Giao thật rành đường lối, bằng một tốc độ khá mau, ông ta rẽ vào một con đường mòn khúc khủyu.
Độ tàn một nén hương thì Vạn Giao bất chợt dừng chân lại.
Tâm Đăng rảo mắt nhìn quanh hỏi:
- Đã đến?
Đây là một vùng thung lũng thâm u, từ bên vách đá có một cửa động tối om om, ngoài cửa động cỏ mọc quá đầu, gió đêm lướt vào nghe xào xạc.
Vạn Giao thong thả quay đầu lại, nói một câu bi thiết:
- Tâm Đăng hãy nghe ta nói, mi chớ đau lòng...
Tâm Đăng trả lời:
- Sư bá cứ nói.
Vạn Giao thở dài thảm não:
- Như mi đã biết, cái chết của cha mi thật là bi thảm, sau khi ông ta trúng độc rồi, bị phân thây, vì vậy mà hài cốt rối loạn.
Ba tháng về trước, ta phải mất rất nhiều thời giờ mới chắp nối lại được, bây giờ còn thiếu một lóng xương tay, bộ hài cốt này ta quàn ở trong này, bây giờ chúng ta vào.
Tâm Đăng đứng thẫn thờ như một người mất vía.
Vạn Giao cúi xuống nhặt một cành cây khô, bật lửa đốt thành một ngọn đuốc, trao cho Tâm Đăng bảo:
- Mi hãy cầm ngọn đuốc này đi vào đó.
Tâm Đăng thò tay ra lấy ngọn đuốc rồi lê những bước chân nặng nề đi vào cửa hang.
Một mùi tanh hôi ẩm ướt bốc ra nồng nặc làm cho chú lòng đau như cắt, đi lần vào đoạn đường, Vạn Giao níu tay áo chú, trỏ vào một góc động nói:
- Hài cốt của cha mi nằm ở nơi đây.
Ngó theo ngón tay của Vạn Giao chú lờ mờ thấy có một bộ xương khô nằm dưới đất.
Tâm Đăng run rẩy, chú nghe thấy có hai dòng nước mắt nóng hổi trào ra khoé mắt và lăn xuống hai gò má, chú gào lên hai tiếng thảm thiết:
- Cha ơi!...
Dứt lời chú nhảy xổ về phía bộ xương người.
Thình lình có một cánh tay giá lạnh như băng thò ra nhanh như chớp chộp lấy bậu áo của chú mà kéo trở về, và giọng nói của Vạn Giao văng vẳng bên tai:
- Tâm Đăng! Phải bình tĩnh, bộ xương này đã mười mấy năm, mi chạm vào nó sẽ nát ra tro.
Tâm Đăng vẫy sút vòng tay của Vạn Giao, bước tới quỳ bên bộ xương người, đưa tay sờ nhẹ vào những lóng xương khô, nước mắt của chú ràn rụa rơi thánh thót lên những khúc xương trắng hếu đó!
Vạn Giao ủ rũ đứng sau lưng Tâm Đăng, mồm lẩm bẩm:
- Thật là nghiệp chướng! Thật là nghiệp chướng...
* * * * *
Tâm Đăng khóc thật lâu mới nghe Vạn Giao nói:
- Thôi mi đừng khóc lóc thở than nữa!
Tâm Đăng ngẩng đầu nhìn lên nói rằng:
- Sư bá có chắc đây là xương của cha tôi?
Vạn Giao gật đầu:
- Theo sự phán đoán của ta thì chắc chắn không sai, nhưng mi phải làm một cuộc thí nghiệm để mi được yên trí.
Dứt lời ông ta ngồi xuống nói tiếp:
- Mi hãy cắn ngón tay trỏ của mi cho bật máu ra rồi nhễu lên những lóng xương này, nếu đây quả thật là người thân của mi, nó sẽ hút hết những giọt máu đó, bây giờ mi hãy thử cho ta xem.
Tâm Đăng cẩn thận nhặt một lóng xương lên, rồi cắn mạnh vào ngón tay trỏ của mình, một dòng máu thắm trào ra, chú nhễu nó vào lóng xương đó.
Và một việc lạ lùng hiện ra trước mắt Tâm Đăng, lóng xương ấy tức khắc hút hết những giọt máu tươi mà Tâm Đăng vừa nhễu xuống, chỉ còn lưu lại vài vệt đen thẳm mà thôi.
Vạn Giao đưa cao ngọn đuốc chiếu vào những vệt đen đó mà bảo:
- Đúng trăm phần trăm không hề sai!
Tiếng khóc của Tâm Đăng càng vang lên não ruột, Vạn Giao bước xéo vào một góc, lấy ra một chiếc hộp sơn son thiếp vàng, bên trên có đề một dòng chữ bằng son rạng rỡ:
“Tiêu Càn Nguyên chi hài cốt”.
Tâm Đăng cảm kích khôn cùng, chú thò tay ra tỉ mỉ nhặt những lóng xương đó mà bỏ vào hộp.
Đoạn Tâm Đăng ôm chiếc hộp đó vào lòng, quỳ xuống lạy tạ Vạn Giao mà nói:
- Đa tạ Vạn tiền bối đã ra ơn chỉ dẫn cho tôi, sau này tôi sẽ hết lòng báo đáp.
Câu nói thình lình bị cắt đứt bởi một chuỗi cười sang sảng, và bên ngoài có tiếng vọng vào:
- Hay cho lão Vạn, mi đã làm trước ta một bước!
Hai người giật mình nhìn ra cửa, thấy đó là một lão già râu tóc bạc phơ, chính là Cô Trúc lão nhân.
Cô Trúc vừa cười vừa bước vào động, hàn huyên cùng Vạn Giao, ông ta tỏ lời mừng giùm cho Tâm Đăng vì đã tìm được hài cốt của cha mình.
Thế rồi ba người lần bước trở ra ngoài, cùng nhau trổ thuật phi hành đi về Bố Đạt La Cung.
Còn cách chừng năm mươi trượng thì hai lão già tách đi ngõ khác, chỉ còn lại một mình Tâm Đăng sẽ lén ôm hộp hài cốt của cha mình mà vào chùa.
Quàn bộ xương khô đó sau tấm bài vị, Tâm Đăng ngày đêm tụng niệm, chú muốn rằng câu kinh tiếng kệ sẽ siêu thoát được một linh hồn đau khổ.
Xem tiếp chương 26 Tâm Đăng rơi châu hoàn tục