I would never read a book if it were possible for me to talk half an hour with the man who wrote it.

Woodrow Wilson

 
 
 
 
 
Tác giả: Dư Hoa
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Vũ Công Hoan
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 44
Cập nhật: 2023-03-26 23:06:02 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
ai năm sau, vào một hôm, khi đang đi trên đường phố, Hà Tiểu Dũng bị một chíêc xe tải từ Thượng Hải lao đến đâm vào cửa của một nhà dân, cửa bị bật tung, sau đó Hà Tiểu Dũng đã nằm vật trên nền nhà dân đó.
Tin Hà Tiểu Dũng bị xe tải đâm ngã, đã truyền đến chỗ Hứa Tam Quan, Hứa Tam Quan mừng hẳn một ngày. Một chiều tối ngày hè, Hứa Tam Quan mặc áo may ô, quần đùi, đi ra đi vào nhà hàng xóm, gặp ai cũng bô bô:
Tục ngữ có câu: ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, làm việc xấu xa lại không thừa nhận, cứ tưởng người ta không biết, nhưng mắt ông Giời nhìn rõ hết. Ông Giời đã có ý định phạt ai, đừng có nói là bị đâm xe, cho dù có đi dưới hiên nhà hẳn hoi, viên ngói cũng sẽ rơi trúng đầu cho mà xem, cho dù đang đi trên cầu hẳn hoi, cầu cũng sẽ sập xuống. Bà con cứ nhìn Hứa Tam Quan này mà xem, thân thể cường tráng, da dẻ hồng hào, tuy sống nghèo sống khổ, nhưng tôi có thân thể khoẻ mạnh, thân thể là lưng vốn, đấy là do ông Giời thưởng cho tôi…
Vừa nói, Hứa Tam Quan vừa lên gồng để bà con hàng xóm nhìn thấy cơ bắp nổi cuồn cuộn trên hai tay hai chân mình. Sau đó lại nói:
Kể ra tôi bị cắm sừng đã mười ba năm, nhưng bà con xem xem Nhất Lạc thân thiết với tôi biết chừng nào, còn thân thiết hơn cả Nhị Lạc và Tam Lạc. Hàng ngày có thứ gì ngon ngon bao giờ nó cũng hỏi tôi: Bố ơi, bố có ăn không. Nhị Lạc và Tam Lạc hai thằng nhãi có món ăn gì ngon, chưa bao giờ há mồm hỏi bố. Nhất Lạc đối xử tử tế với tôi, tại sao thế? Cũng là ông Giời thưởng tôi đấy…
Cuối cùng Hứa Tam Quan đã tổng kết:
Cho nên, làm người phải làm nhiều việc thiện, không làm việc ác, làm việc ác, nếu không sửa chữa ngay, sẽ giống như Hà Tiểu Dũng, bị ông Giời phạt. Khi ông Giời đã phạt ai, cứ gọi là cạn tàu ráo máng, phạt cho đến chỗ chết. Thằng cha Hà Tiểu Dũng nằm trong Bệnh viện, chưa biết sống chết ra sao.
Người thường xuyên làm việc thiện, như tôi, ông Giời luôn luôn nhớ, nên thưởng tôi cái gì đó, không nói cái khác, chỉ nói chuyện bán máu, bà con anh em cũng đều biết việc Hứa Tam Quan này bán máu. Dân thành phố này, ai cũng cảm thấy bán máu là chuyện mất mặt, chuyện xấu hổ, kỳ thực trong thôn ông nội tôi, ai bán máu, họ nói người ấy khoẻ. Bà con hãy nhìn tôi, tôi bán máu, người có yếu đi đâu? Không yếu. Tại sao? Ông Giời thưởng tôi đấy, dù ngày ngày tôi bán máu, cũng không chết được. Máu trên người tôi, như một cây rung ra tiền, ông Giời đã cho tôi cây rung ra tiền này.
Sau khi biết tin Hà Tiểu Dũng bị xe đâm, Hứa Ngọc Lan không tỏ ra vui mừng như Hứa Tam Quan, chị dửng dưng như không có chuỵện gì sẩy ra, nên đi rán bánh quẩy, thì chị đi rán bánh quẩy, nên về nhà nấu cơm, thì chị về nhà nấu cơm, nên giặt quần áo cho Hứa Tam Quan, cho Nhất Lạc, Nhị Lạc và Tam Lạc, thì chị bưng chậu gỗ đi ra bờ sông. Chị biết Hà Tiểu Dũng xúi quẩy, chỉ trợn mắt há mồm, ngạc nhiên một lát, ngay đến cười cũng không. Hứa Tam Quan rất không hài lòng đối với chị, chị bảo:
Hà Tiểu Dũng bị xe đâm, thì chúng ta được gì? Nếu anh ta bị xe đâm, nhà mình có một thỏi vàng rơi xuống, thì chúng ta vui mừng còn có lý. Trong nhà có thêm cái quái gì đâu, thì vui mừng cái nỗi gì?
Nhìn Hứa Tam Quan cánh tay trần, cười khà khà, đi hết nhà nọ đến nhà kia trong khu phố, mồm xí xớn những câu, ở hiền gặp lành, ác giả ác báo, Hứa Ngọc Lan tỏ vẻ khó chịu, chị nói với chồng:
Anh muốn rủa hắn mấy câu, thì rủa mấy câu, đừng có hễ mở mồm ra là nói dai nói dẳng, hôm qua nói rồi, hôm nay lại nói, hôm nay nói rồi, ngày mai còn nói. Hà Tiểu Dũng có xấu xa đén đâu đi chăng nữa, thì cũng là một người sống dở chết dở nằm trong Bệnh viện, anh còn cứ suốt ngày dè bỉu hắn, cẩn thận kẻo ông Giời phạt anh đấy.
Câu cuối cùng của vợ khiến Hứa Tam Quan chột dạ lạnh gáy, Anh thầm nghĩ, ừ phải, mình suốt ngày suốt buổi vui mừng trên đau khổ của người khác, chửa biết chừng ông Giời sẽ phạt thật, chứ chẳng phải chuyện đùa. Thế là Hứa Tam Quan chừa luôn, từ hôm ấy trở đi, anh không xí xa xí xớn, đi la ca hết nhà nọ đến nhà kia trong hàng xóm.
Ông Hà Tiểu Dũng nằm trong Bệnh viện bảy ngày, ba ngày đầu hôn mê không tỉnh, ngày thứ tư mở mắt ra nhìn, rồi nhắm lại ngay, tiếp theo lại là ba ngày hôn mê.
Ông bị xe tải đâm gẫy chân phải và cánh tay trái, bác sĩ nói gẫy xương thật ra không lớn, vấn đề là chảy máu bên trong không có cách nào cầm được ngay trong chốc lát. Trên cột thuỷ ngân, huyết áp của Hà Tiểu Dũng khi lên khi xuống. Sáng nào sau khi tiếp máu, huyết áp cũng có nhích lên, đến tối ra máu nhiều, huyết áp lại tụt.
Mấy người bạn của ông Hà Tiểu Dũng nói với nhau:
Huyết áp của Hà Tiểu Dũng ngày nào cũng leo cầu thang, sáng lên tối xuống. Leo ba bốn ngày như thế còn được, chứ ngày nào cũng lên xuống như vậy, e rằng một ngày nào đó sẽ không leo nổi.
Họ nói với vợ Hà Tiểu Dũng:
Chúng tôi thấy bác sĩ cũng không có cách nào hơn, ngày nào họ cũng đứng trước giường bệnh của Hà Tiểu Dũng một hai tiếng đồng hồ, bàn bạc thế này thế khác, bàn bạc xong, vẫn là cắm một ống khí ô xy vào trong mũi Hà Tiểu Dũng và treo một lọ truyền dịch trên cánh tay. Thuốc dùng hôm nay vẫn là thứ thuốc bảy hôm trước đã sử dụng, cũng không thấy bác sĩ cho thuốc mới.
Cuối cùng họ nói:
Có lẽ chị nên đi tìm ông Trần ở Thành Tây xem sao…
Ông Trần ở Thành Tây là một thày lang đông y, cũng là một thày bói, ông Trần nói với vợ Hà Tiểu Dũng:
Tôi đã cắt thuốc cho chị, thuốc tôi cắt đều là những vị nặng nhất, những vị thuốc này có nặng mấy đi nữa, cũng chỉ trị được phần xác, chứ không trị nổi phần hồn của anh nhà. Hồn anh ấy muốn bay đi, thì không thuốc nào giữ lại nổi. Hồn người ta muốn bay đi, đầu tiên là đi ra từ ống khói nhà mình. Chị này, chị hãy sai con trai chị leo lên nóc nhà, ngồi lên ống khói, gọi về đằng Tây:“ Bố ơi, bố đừng đi, bố trở về ”. Không gọi điều gì khác, chỉ gọi hai câu này, gọi liền nửa giờ, nghe thấy tiếng gọi của con trai, hồn anh Hà Tiểu Dũng đã bay đi cũng sẽ bay trở lại, nếu vẫn chưa bay, sẽ không bay đi nữa.
Vợ Hà Tiểu Dũng nói:
Anh Hà Tiểu Dũng không có con trai, chỉ có hai con gái.
Ông Trần nói:
Con gái là con người ta, con gái đi lấy chồng có khác nào bưng chậu nước hắt đi, con gái lên mái nhà gọi có vang đến mấy, xa đến mấy, hồn của bố cũng không nghe thấy.
Vợ Hà Tiểu Dũng nói:
Anh Hà Tiểu Dũng không có con trai, tôi không đẻ được con trai cho anh ấy, tôi chỉ đẻ cho anh ấy hai đứa con gái, không biết kiếp trước tôi có tội gì, hay là kiếp trước anh Hà Tiểu Dũng có gây tội ác. Chúng tôi không có con trai, anh Hà Tiểu Dũng không có con trai. liệu có giữ nổi mạng của anh ấy?
Các bạn của Hà Tiểu Dũng nói:
Ai bảo Hà Tiểu Dũng không có con trai? Thế Nhất Lạc nhà ông Hứa Tam Quan là con trai của ai?
Thế là vợ Hà Tiểu Dũng đã đến nhà Hứa Tam Quan. Người đàn bà rất gầy guộc này trông thấy Hứa Ngọc Lan là khóc. Đầu tiên chị đứng ở cửa, lấy khăn mùi xoa lau cặp mắt đỏ hoe, sau đó ngồi xuống ngưỡng cửa, khóc hu hu thành tiếng.
Lúc đó, chỉ có một mình Hứa Ngọc Lan ở nhà. Trông thấy vợ Hà Tiểu Dũng đi vào cổng, chị thầm nghĩ, chị ta đến làm gì? Một lát sau, thấy người đàn bà “ trước sau như một”, ngồi xuống ngưỡng cửa, lại khóc hu hu, Hứa Ngọc Lan đã lên tiếng, chị nói:
Vợ nhà ai mà mặt dầy mày dạn thế này? Sao không khóc ở nhà mình, mà đến ngưỡng cửa nhà người ta ngồi khóc? Khóc như con mèo cái động đực?
Nghe nói vậy, vợ Hà Tiểu Dũng nín khóc, chị nói với Hứa Ngọc Lan-
Số tôi khổ quá! Chồng tôi, anh Hà Tiểu Dũng đang đi trên phố yên lành tử tế, không vẫy gọi ai, không trêu chọc ai, còn bị xe đâm vào, nằm trong Bệnh viện đã bảy ngày, bảy ngày đều hôn mê cả bẩy, bác sĩ trong Bệnh viện không còn cách nào cứu được anh ấy, họ bảo chí có ông Trần ở Thành Tây là cứu đươc anh ấy, ông Trần ở Thành Tây bảo, chỉ có Nhất Lạc là cứu được anh ấy, tôi đành phải đến van xin chị…
Tiếp lời chị ta, Hứa Ngọc Lan nói:
Số tôi sướng thật! Chồng tôi, anh Hứa Tam Quan cả đời không khi nào phải vào bệnh viện, đã hơn bốn mươi tuổi vẫn không biết nằm trên giường bệnh là gì. Sức vóc vạm vỡ, năm chục cân gạo vác lên là đi ngon ơ, từ cửa hàng lương thực về đến nhà, có đến hai dặm, không nghỉ lần nào…
Vợ Hà Tiểu Dũng lại khóc hu hu, chị vừa khóc vừa nói:
Số tôi khổ quá! Anh Hà Tiểu Dũng nằm trong bệnh viện sắp chết đến nơi, bác sĩ không cứu nổi anh ấy, ông Trần ở Thành Tây cũng không cứu nổi anh ấy, chỉ có Nhất Lạc cứu được anh ấy, nếu Nhất Lạc lên được nóc nhà gọi hồn, thì còn gọi được hồn anh Hà Tiểu Dũng trở về, nếu Nhất Lạc không đi gọi hồn, thì anh ấy chết là cái chắc, tôi sẽ trở thành bà goá….
Hứa Ngọc Lan nói:
Số tôi sướng, ai ai cũng bảo anh Hứa Tam Quan có tướng sống lâu, bảo anh Hứa Tam Quan thiên đình đầy đặn, trong lòng bàn tay anh Hứa Tam Quan nhà tôi, đường sinh mạng vừa to vừa dài, dù sống đến tám chín mươi tuổi, ông Diêm Vương có muốn gọi đi cũng không gọi nổi. Mạng tôi cũng dài, nhưng có dài đến mấy cũng không dài bằng anh Hứa Tam Quan. Thế nào tôi cũng chết trước anh ấy, anh ấy sẽ đưa tang tôi. Làm đàn bà sợ nhất là gì? Chẳng phải là sợ sống goá bụa đó sao? Sau khi goá bụa, sẽ sống như thế nào đây? Chưa kể đến thu nhập trong gia đình giảm sút, con cái mồ côi bố, sẽ có nhiều kẻ bắt nạt chúng, laị còn khi trí gió dở trời, mưa gió sấm sét, trong lòng sẽ lo ngay ngáy không tìm được một cánh tay có thể nương tựa…
Vợ Hà Tiểu Dũng càng khóc càng đau lòng, chị nói với Hứa Ngọc Lan:
Số tôi khổ quá!Xin chị làm ơn, bảo Nhất Lạc đi gọi hồn anh Hà Tiểu Dũng nhà tôi trở về, xin chị xét cho cái phận của Nhất Lạc, nói thế nào thì nói, anh Hà Tiểu Dũng cũng là bố đẻ của Nhất Lạc.
Hứa Ngọc Lan cười hì hì nói:
Nếu chị nói câu này sớm hơn, tôi đã cho Nhất Lạc đi theo chị, bây giờ chị mới nói Hà Tiểu Dũng là bố đẻ của Nhất Lạc, thì đã muộn, anh Hứa Tam Quan chồng tôi sẽ không đồng ý. Nhớ ngày nào tôi đến nhà chị, chị mắng tôi, Hà Tiểu Dũng cũng đánh tôi, lúc đó hai vợ chồng chị ra mặt lắm, không ngờ các người có ngày hôm nay, anh Hứa Tam Quan nói đúng, nhà các người là ác giả ác báo, nhà chúng tôi là ở hiền gặp lành. Chị xem đấy, cuộc sống trong gia đình chúng tôi càng ngày càng ăn nên làm ra, chị cứ nhìn vào quần áo tôi mặc trên người thì biết, đây là áo lót vải lụa, mới may cách đay một tháng….
Vợ Hà Tiểu Dũng nói:
Vâng, chúng tôi ác giả ác báo, lúc ấy vì mấy đồng tiền, chúng tôi không chịu nhận Nhất Lạc, là chúng tôi sai. Anh Hà Tiểu Dũng đã gây nên tội, tôi lấy anh ấy cũng chịu nhiều tội, không kể những chuyện này, xin chị xét cho cái phần đáng thương của tôi, cho Nhất Lạc đi cứu anh Hà Tiểu Dũng. Tôi cũng hận anh ấy, nhưng nói gì thì nói, anh ấy cũng là chồng tôi. Mắt tôi đã khóc sưng húp, đau tấy lên, nếu anh Hà Tiểu Dũng chết đi, từ nay về sau tôi biết làm thế nào?
Hứa Ngọc Lan nói:
Từ nay về sau biết làm thế nào ư? Từ nay về sau sẽ làm bà goá.
Hứa Ngọc Lan nói với Hứa Tam Quan:
Vợ Hà Tiểu Dũng đã đến nhà mình, hai mắt khóc sưng húp như bóng đèn…
Hứa Tam Quan hỏi:
Chị ta đến làm gì?
Hứa Ngọc Lan nói:
Chị ta vốn đã gầy, Hà Tiểu Dũng gặp tai nạn, càng gầy hơn, giống y như cây sào tre, có thể gác lên phơi quần áo….
Hứa Tam Quan hỏi:
Chị ta đến làm gì?
Hứa Ngọc Lan nói:
Tóc chị ta dễ có đến mấy hôm không chải, trên vạt áo cũng đứt hai cái cúc, hai chiếc giầy, thì một chiếc sạch, một chiếc rặt bùn là bùn, không biết chị ta dẫm phải hố bùn nào….
Hứa Tam Quan hỏi:
Anh đang hỏi em, chị ta đến làm gì?
Là thế này – Hứa Ngọc Lan phân trần - Hà Tiểu Dũng nằm trong Bệnh viện sắp chết, Bệnh viện không cứu nổi Hà Tiểu Dũng, chị ta đi tìm ông Trần ở Thành Tây, ông Trần cũng không cứu nổi Hà Tiểu Dũng, ông Trần nói, chỉ có Nhất Lạc cứu được Hà Tiểu Dũng, bảo Nhất Lạc trèo lên mái nhà họ gọi hồn, gọi hồn Hà Tiểu Dũng trở về, cho nên chị ta đến tìm Nhất Lạc.
Hứa Tam Quan nói:
Sao chị ta không tự leo lên mái nhà mà gọi? Hai đứa con gái của chị ta sao không leo lên mái nhà mà gọi?
Là thế này – Hứa Ngọc Lan giải thích - Chị ta lên gọi, hồn Hà Tiểu Dũng không nghe thấy, hai con vịt trời lên gọi, hồn Hà Tiểu Dũng cũng không nghe thấy, nhất thiết phải là con trai mình đẻ ra đi gọi, hồn Hà Tiểu Dũng mới nghe thấy, ông thầy bói Trần bảo thế, cho nên chị ta đến tìm Nhất Lạc.
Chị ta đến nằm mơ à? – Hứa Tam Quan nói - Chị ta nằm mơ muốn ngửi rắm thối, ngày ấy Hứa Tam Quan này đại nhân đại lượng, còn đem cho không Hà Tiểu Dũng một đứa con trai chín tuổi, họ không nhận. Mình đã nuôi thêm bốn năm, bây giờ họ đến xin, bây giờ mình không cho. Hà Tiểu Dũng chết là đáng đời. Hạng người ấy sống trên đời có hại vô ích, cứ để hắn chết quách cho xong. Mẹ kiếp, còn muốn bắt Nhất Lạc đi gọi hồn hắn, dù có gọi về, cũng là hồn của một thằng khốn nạn…
Hứa Ngọc Lan nói:
Em thấy vợ Hà Tiểu Dũng cũng thật đáng thương, làm đàn bà sợ nhất cũng là gặp chuyện này, người đàn ông trong nhà chết đi, sẽ sống thế nào đây? Thử nghĩ nếu mình gặp phải trường hợp này, liệu có….
Láo toét – Hứa Tam Quan nói - Tôi còn khỏe chán, sức lực dồi dào, dùng không hết, thân thể vạm vỡ, toàn cơ bắp, khi đi đường cơ bắp trên người nẩy tâng tâng….
Hứa Ngọc Lan nói:
ý em không phải thế, có lúc đặt mình vào cảnh ngộ của người ta mà nghĩ cũng cảm thấy tồi tội, trong lòng lăn tăn. Vợ Hà Tiểu Dũng đã đến tận nhà khóc lóc van xin, mình cứ không giúp người ta, cũng khó nghĩ. Trước kia họ đối xử với mình như thế nào, mình nên cho qua, nói thế nào thì nói, tính mạng của người ta đang nằm trong tay mình, chẳng lẽ bóp chết mạng sống của người ta hay sao?
Hứa Tam Quan nói:
Mạng của thằng cha Hà Tiểu Dũng đáng bóp chết, đấy gọi là trừ hại cho dân, anh tài xế lái xe tải đúng là đã làm một việc tốt đẹp…
Hứa Ngọc Lan nói:
Anh thường hay bảo ở hiền gặp lành, anh làm việc tốt, người ta đều nhìn thấy, lần này nếu anh sai Nhất Lạc đi gọi được hồn Hà Tiểu Dũng trở về, thì người nào cũng bảo anh là người tốt, người nào cũng bảo Hà Tiểu Dũng đã xấu chơi với Hứa Tam Quan như thế, Hứa Tam Quan vẫn còn cứu mạng anh ta….
Hứa Tam Quan nói:
Người ta sẽ bảo, Hứa Tam Quan này là một thằng dốt, một đứa dở hơi, một kẻ hai năm mươi, một thằng bị cắm sừng Khốt ta bít, ngươì ta sẽ bảo tên bị cắm sừng Hứa Tam Quan càng sắm vai càng ngọt, càng sắm vai càng thơm….
Hứa Ngọc Lan nói:
Nói gì thì nói, Hà Tiểu Dũng cũng là bố đẻ của Nhất Lạc…
Hứa Tam Quan dí thẳng ngón tay vào mặt Hứa Ngọc Lan, tuyên bố thẳng thừng:
Nếu cô còn nói một lần nữa Hà Tiểu Dũng là bố đẻ của Nhất Lạc, tôi sẽ tát vỡ mồm cô ra cho mà xem.
Tiếp đó anh hỏi Hứa Ngọc Lan:
Thế tôi là người như thế nào của Nhất Lạc? Tôi vất vả khổ sở nuôi Nhất Lạc mười ba năm, tôi là người như thế nào của Nhất Lạc?
Cuối cùng anh nói:
Tôi nói cho cô biết, cô muốn để Nhất Lạc đi gọi hồn thằng khốn nạn đó về, trước hết hãy dẫm lên xác tôi, chỉ cần tôi còn sống, hồn Hà Tiểu Dũng đừng hòng trở về.
Hứa Tam Quan gọi Nhất Lạc đến trước mặt, nói với con:
Nhất Lạc, con đã mười ba tuổi, khi bố trạc tuổi con, bố đẻ của bố đã qua đời, mẹ bố đi theo một người đàn ông khác, một mình bố sống bơ vơ giữa thành phố, bố đã đi một ngày đường, về quê tìm ông nội. Thật ra đường không xa, đi nửa ngày là đến, nhưng giữa chừng bị lạc đường, nếu không gặp chú Tư, không biết bố sẽ đi đến đâu? Bố nói với chú Tư: Bố đẻ của cháu chết, mẹ đẻ cháu đi lấy người khác, cháu phải đi tìm ông nội. Khi chú Tư biết bố là con trai của anh ruột mình, chú Tư ngồi xuống, xoa đầu bố rồi khóc, lúc bấy giờ bố không lê nổi chân, chú Tư đã cõng bố về nhà…
Nhất Lạc con, tại sao bố có tình cảm sâu nặng với chú Tư? Là vì chú Tư đã cõng bố về nhà ông nội, làm người phải có lương tâm. Chú Tư của bố đã chết mấy năm rồi, bây giờ mỗi khi nhớ đến chú Tư, nước mắt bố laị rưng rưng.
- Làm người phải có lương tâm, bố đã nuôi con mười ba năm, trong mười ba năm đó, bố đã từng đánh con, đã từng chửi con, con không nên ghi nhớ trong lòng, bố đều vì con thành người tử tế. Trong mười ba năm đó, không biết bố đã lo lắng cho con bao nhiêu, không kể những chuyện ấy ra làm gì. Con cũng đã biết bố không phải bố đẻ của con, bố đẻ của con hiện giờ đang nằm trong bệnh viện, bố đẻ của con sắp chết, bác sĩ cứu không nổi, ông Trần ở Thành Tây, hay nói một cách khác ông Trần thầy bói, cũng là một thầy thuốc Đông y, ông Trần nói, chỉ có con cứu được Hà Tiểu Dũng, hồn Hà Tiểu Dũng đã bay khỏi lồng ngực, ông Trần nói, nếu con leo lên nóc nhà Hà Tiểu Dũng, sẽ gọi được hồn của Hà Tiểu Dũng trở về…..
Nhất Lạc con, Hà Tiểu Dũng trước kia có lỗi với nhà ta, đó là chuyện trước kia, chúng ta không nên ghi nhớ mãi làm gì, hiện giờ tính mạng của anh ta đang trong nguy kịch, cứu mạng là quan trọng. Nói gì thì nói, Hà Tiểu Dũng cũng là một con người, chỉ cần là mạng người đều phải đi cứu, hơn nữa, anh ta là bố đẻ của con, xét về bổn phận anh ta là bố đẻ của con, con hãy leo lên mái nhà anh ta gọi mấy tiếng….
- Nhất Lạc con, con hãy ghi nhớ lời bố nói hôm nay, làm người phải có lương tâm, bố cũng không đòi con sau này phải đền đáp bố cái gì, chỉ cần sau này con đối xử với bố như bố đã từng đối xử với chú Tư, là bố đã hài lòng thoả mãn. Chờ đến lúc bố già, bố chết, nhớ đến bố đã từng nuôi con, con đau lòng một chút, rơi mấy giọt nước mắt, là bố rất vui mừng…
Nhất Lạc, con hãy đi theo mẹ. Nhất Lạc, con hãy nghe lời bố, đi gọi hồn Hà Tiểu Dũng trở về. Nhất Lạc, con hãy mau mau đi.
Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu - Dư Hoa Chuyện Hứa Tam Quan Bán Máu