Nguyên tác: The Beast From The East
Số lần đọc/download: 298 / 8
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:41 +0700
Chương 26
Q
uên đi nhé, – tôi nói. – Mày không thể đổi được luật chơi đâu. Không thể đổi.
— Mày chẳng thể thoát, – nó nhắc lại. – Cuộc chơi hãy còn tiếp tục cho đến lúc mặt trời lặn. – Nó nhìn tôi đầy thách thức.
Tôi nhìn bầu trời. Màu tím hồng đã chuyển sang xám nhạt. Thời gian không còn nhiều. Nhưng vẫn còn.
Tôi không muốn làm kẻ Tìm lần nữa.
Tôi có thể trốn cho đến lúc trời tối mịt. Nhưng trốn ở đâu?
— Đừng có đứng đực ra đó, – Spork nhắc nhở. – Mày có thể sẽ bị chạm lại đó.
— Đừng hòng, – tôi quả quyết. – Tao không để chuyện đó xảy ra đâu.
Trước lúc tôi chạy, Fleg ngật ngưỡng bước ra từ phía sau của một cái cây. Cái túi da dưới cằm nó lắc qua lắc lại.
Gleeb bám sau nó.
— Nó chạm được tao rồi! – Spork bảo chúng.
— Tao biết! – Fleg trừng mắt nhìn tôi. – Tao biết mày đã chơi trò này từ trước.
Tôi siết chặt nắm đấm. Tôi đang tức điên lên. Tôi đã quá mức chịu đựng. Nhưng điều đó càng làm tăng thêm quyết tâm của tôi.
Bọn chúng buộc tôi tham gia cái trò chơi ngu ngốc của chúng. Nhưng bây giờ tôi sẽ không chịu thua nữa.
Fleg vẫy tay ra hiệu cho tôi chạy.
— Mày hãy trốn thật xa cho đến lúc tao đếm đến “tren”, – nó nói – Rồi bọn tao được phép đuổi theo mày.
Nó quay lưng lại và đưa tay bịt mắt.
— Gờ ling… pờ ru… zi… phờ ring… tren… – Nó đếm.
Tôi không còn cách nào để lựa chọn. Tôi cắm đầu chạy.
Không được dừng, tôi tự động viên. Đừng nghĩ gì cả. Cứ chạy. Tìm một nơi để nấp.
— Sẵn sàng chưa, bọn tao đến đây! – tôi nghe Fleg gào ông ổng.
Đằng sau tôi, bầy quái vật cứ gầm gừ trong cơn hưng phấn.
Tôi tạt ra khỏi lối mòn, chạy băng qua vạt cỏ cao, rậm rì giăng kín giữa những hàng cây. Tôi nhảy ào qua một bụi cải bắp.
Chân tôi nhức nhối. Bàn chân nóng như lửa đốt.
Nhưng tôi không thể dừng lại.
Không thể cho đến khi tìm được chỗ nấp.
Khi nghe tiếng nước vỗ vào bờ, tôi đứng chững lại. Tôi gần như rơi tõm xuống suối. Một con cá màu xanh cực lớn, ngoi lên khỏi mặt nước, đớp vào mắt cá chân tôi.
Nơi này không có chỗ nấp. Tôi quay lại chạy vào rừng.
Một cơn gió lạnh thổi thốc vào mặt tôi. Những quả bí ngân lên những âm thanh huyền diệu đầy bí ẩn.
— Tao đến đây! – Spork hét vang từ phía bên trái tôi.
Tôi cố chạy nhanh hơn. Nó sẽ không có cơ hội chạm được tôi đâu.
Tôi nhìn quanh. Theo lối nào nhỉ?
Đường hầm đá! Tôi thấy nó chỉ cách có vài bước chân.
Tôi lẩn nhanh vào bóng tối. Không còn tiếng quái vật gầm gừ hay rống gào, đường hầm yên tĩnh một cách đáng sợ. Tôi nhón chân, từ từ đi qua đường hầm. Khi ra đến bên ngoài, tôi lủi nhanh vào rừng cây rậm rì. Tôi nấp sau một gốc cây và chờ đợi, cố giữ im lặng, bởi tôi đang thở hồng hộc và sợ bọn quái phát hiện ra!
Thoáng một cái.
Tôi thấy mặt đất rung chuyển bởi bọn chúng đang đến gần.
Tôi nín thở rồi chui xuống một cái cây tán ô.
Vài giây sau, Fleg, Spork và Gleeb lao ra khỏi đường hầm quăng mình chạy nhanh xuống lối mòn. Bốn con quái khác bám sát theo sau. Chúng vượt qua bụi cây tôi đang nấp, phóng nhanh vào rừng và cứ thế lao đi.
Tôi đợi cho dến lúc biết chắc là chúng đã đi xa.
Không gian yên ả.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Tôi quờ chân đứng dậy.
Cái gì đó chồm vào tôi từ phía sau.
— Không! – tôi hét lên bởi kinh hoàng.
Hai cánh tay quàng qua người tôi. Một sinh vật đang cố quật tôi ngã xuống đất.