Số lần đọc/download: 3094 / 27
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Hồi 25 - Cửu Cửu Chân Kinh
V
ừa phát hiện Cửu Cửu sư thái đang có dấu hiệu hồi tỉnh, Tiểu Bình lập tức nghiêng đầu phụ nhĩ:
- Chúng ta đang lâm vào tình thế thật nguy hiểm, mong sư thái chớ gây kinh động.
Có lẽ Cửu Cửu sư thái đã mở to hai mắt và đang nhìn quanh, Tiểu Bình nghe sư thái lào thào:
- Xung quanh hoàn toàn vắng lặng, chỉ có đá với đá, sao thí chủ bảo tình thế thật nguy hiểm.
Miễn cưỡng, Tiểu Bình khe khẽ giải thích:
- Vì muốn giải cứu lệnh đồ, tại hạ đã lẻn bám theo Triệu Thạch Liễu và Giác Nhân. Và nếu tại hạ “nghe” không lầm thì Bạch Cốt Môn đã xuất hiện, đang sắp cùng Triệu Thạch Liễu và Giác Nhân diễn ra trận thư hùng. Ồ ...
Cố lắng nghe nhưng không thể nghe như Tiểu Bình đang nghe, tiếng kêu vừa rồi của Tiểu Bình làm cho Cửu Cửu sư thái động tâm:
- Đã xảy ra chuyện gì?
Tiểu Bình khẽ quát:
- Đừng lớn tiếng như vậy! Mụ Môn chủ Bạch Cốt Môn cũng đã xuất hiện. Và lạ thay, Giác Nhân hóa ra là đệ tử tâm phúc của mụ Thạch Quế Trân, có lẽ đã được mụ thu nhận gần đây hầu đặt Triệu Thạch Liễu vào tử địa. Hà ... Triệu Thạch Liễu phen này e khó thoát.
- Vậy thì nguy cho tiểu đồ mất. Thí chủ không thể phát hiện chỗ chúng giam giữ tiểu đồ sao?
Tiểu Bình thở dài:
- Tại hạ có ý định này. Chỉ tiếc, Bạch Cốt Môn xuất hiện quá sớm, khiến Triệu Thạch Liễu và Giác Nhân chưa thể đưa tại hạ đến chỗ giam giữ lệnh đồ.
Và đột nhiên Tiểu Bình đổi giọng:
- Có rồi! Giác Nhân vừa có lệnh đưa lệnh đồ đến. Chúng ta đi thôi.
Đúng như nhận định ban đầu của Cửu Cửu sư thái, Tiểu Bình đã vô tình đặt chân vào một nơi chỉ toàn là đá với đá và Tiểu Bình sẽ vô phương tìm được lối đi nếu như không có Cửu Cửu sư thái chỉ điểm. Ngược lại, sư thái cũng sẽ phải lầm lối nếu không có Tiểu Bình là người nhờ thính lực tinh tường nên dễ dàng “nghe” và phát hiện phương hướng dịch chuyển của Giác Nhân qua mấy lần đá.
Như lúc này chẳng hạn, sư thái chợt hỏi:
- Phía trước có hai lối rẽ ...
Tiểu Bình đáp ngay:
- Giác Nhân đang di chuyển bên phía tả.
Cửu Cửu sư thái nắm tay Tiểu Bình và lôi đi.
- Vậy thì rẽ tả. Nào!
Cứ thế cho đến lúc Tiểu Bình tự ý dừng lại:
- Giác Nhân đã dừng lại, chỉ cách chỗ chúng ta đứng chừng hai trượng.
Sư thái lào thào:
- Phía trước đã bị một lớp đá chắn ngang, không có một khe hở nào đi qua hoặc nhìn.
Tiểu Bình vận dụng nội lực vào tay hữu, tả thủ thì cầm vài mũi thần châm:
- Tại hạ sẽ phá vỡ vách đá và đối phó ngay với Giác Nhân. Phiền sư thái tự lo giải nguy cho lệnh đồ.
- Thí chủ đã khôi phục hoàn toàn?
Tiểu Bình cười nhẹ:
- Sư thái sợ gây kinh động, làm cho bọn Bạch Cốt Môn chạy đến! Đó chính là ý định của tại hạ, chỉ ngại sư thái và lệnh đồ vì quá chậm chân sẽ khó bề tẩu thoát.
- Bần ni không có ý định tẩu thoát. Chỉ mong sao tiểu đồ được bình an, để sau này thay bần ni chấp chưởng phái Nga Mi.
Tiểu Bình nghi ngại:
- Sư thái hãy cố nhẫn nại. Đừng vì quá quẫn trí mà ảnh hưởng đến đại cục, nhất là nguyên khí của phái Nga Mi rất cần có sư thái để bảo toàn:
- Bần ni cho đến lúc này vẫn chưa một lần thâm tạ ân tình sâu nặng của thí chủ đã dành cho tệ phái. Thế này vậy, bần ni sẽ vì thí chủ, vì tệ phái Nga Mi, quyết không để thí chủ thất vọng! Được chứ?
Tiểu Bình mỉm cười:
- Thế là tốt! Vì tại hạ vẫn còn ghi nhớ lời nói của lệnh đồ, rằng người xuất gia không hề ngoa ngôn ngụy ngữ. Bắt đầu đây.
Và Tiểu Bình vỗ mạnh hữu thủ vào vách đá ngay trước mặt.
Ầm!
Rào ... Rào ...
Vách đá không mấy dày nên vỡ toang. Có tiếng Giác Nhân bật kêu:
- Kẻ nào dám ...
Tiểu Bình hất nhanh tả thủ:
- Là ta! Đỡ!
Viu ...
Phập!
Giác Nhân gào vang:
- Tý ngọ tuyệt độc châm? Ngươi là ... ối ...
Tiểu Bình nghe tiếng Thanh Tâm phều phào kêu khóc:
- Sư phụ! Đồ nhi ... Đồ nhi ...
Cửu Cửu sư thái vội lên tiếng:
- Đừng vội thế, Thanh Tâm! Trước tiên hãy cho sư phụ biết cửu cửu nếu không là bát thập nhất thì phải là thế nào?
Câu hỏi của Cửu Cửu sư thái làm cho Tiểu Bình sững sờ. Nhưng ngay sau đó Tiểu Bình liền vỡ lẽ khi nghe Thanh Tâm thút thít đáp:
- Bẩm, sư phụ từng dạy Cửu Cửu công phu do không còn đủ chín chiêu nên với năm chiêu, mỗi chiêu là chín thức biến hóa, vị chi chỉ còn tứ thập ngũ.
Cửu Cửu sư thái lúc bấy giờ mới reo:
- Đúng rồi! Đây mới thật là đồ nhi của ta, không phải do ai khác giả mạo nữa. Chúng ta mau đi thôi, đồ nhi!
Tiểu Bình cũng nhấc Giác Nhân lên, gọi Cửu Cửu sư thái:
- Chúng ta sẽ kịp thoát nếu sư thái vẫn chưa quên lối chúng ta vừa đi vào. Nhanh nào!
Họ bước đi vội vã và may là Cửu Cửu sư thái vẫn chưa quên lối đã tiến vào. Mãi đến khi có tiếng kêu của Thanh Tâm tiểu sư thái vang lên, Tiểu Bình mới dám tin là mọi người đã thật sự thoát, chưa bị bọn Bạch Cốt Môn phát hiện. Thanh Tâm kêu kinh ngạc:
- Sư phụ, tăng bào của sư phụ sao lại ...
Cửu Cửu sư thái vội ngăn lại:
- Sư phụ không còn thời gian giải thích, chưa kể đó là nỗi ô nhục mà kiếp này sư phụ không thể nào quên. Đừng chần chừ nữa, Thanh Tâm, đồ nhi hãy mau cùng Tiểu Bình thí chủ ly khai chốn này. Đi đi, càng đi xa càng tốt.
Hiểu rõ tâm ý của Cửu Cửu sư thái, Tiểu Bình lên tiếng:
- Một mình sư thái nhất định không thể là đối thủ của Bạch Cốt Môn. Sao sư thái vẫn quyết ý tìm chết, vội quên lời đã hứa cùng tại hạ? Mong sư thái cân nhắc và nghĩ lại, đại họa thật sự của võ lâm, ngoài Bạch Cốt Môn, Thần Bang, Thanh Y giáo hãy còn có Cửu Phái Nhất Thống Lệnh. Mà để đối phó với nhân vật đã chủ xướng Cửu Phái Nhất Thống Lệnh đó đương nhiên không thể thiếu sư thái.
Thanh Tâm tỏ ra hoang mang và hoảng hốt:
- Sao sư phụ lại phải tìm đến cái chết? Có chuyện gì rất nghiêm trọng đã xảy ra cho sư phụ?
Không thể đáp và càng không tiện giải thích, Tiểu Bình nghe Cửu Cửu sư thái miễn cưỡng bảo:
- Đa tạ thí chủ đã nhắc nhở. Và ngược lại, bần ni cũng muốn nhắc nhở thí chủ, người mà võ lâm đang cần để đối phó với bao đại họa thí chủ vừa kể cũng không thể thiếu thí chủ.
Nếu thí chủ vẫn khăng khăng đòi đương đầu với Bạch Cốt Môn vào lúc này thì đó là hành vi bất trí khiến bần ni thật sự thất vọng. Sao thí chủ không tạm thời nhẫn nại, cùng bần ni ly khai chốn này và sau đó là thương nghị một kế sách vẹn toàn hầu giúp võ lâm vãn hồi đại cuộc?
Tiểu Bình chợt phì cười:
- Rốt cuộc ý của sư thái là muốn tại hạ cùng đi nên giả vờ làm khó tại hạ? Được thôi, nhưng còn gã Giác Nhân biến tính này thì sao?
Cửu Cửu sư thái bảo:
- Hình như thí chủ chưa muốn giết y? Có thể cho bần ni biết tại sao?
Tiểu Bình thở dài:
- Chẳng biết sư thái có tán đồng hay không, tại hạ định dùng y để đánh đổi Triệu Thạch Liễu có lẽ đã bị mụ Thạch Quế Trân bắt giữ.
Và câu nghi vấn của Cửu Cửu sư thái đương nhiên được nêu lên không ngoài dự đoán của Tiểu Bình:
- Thí chủ suýt bị ả sát hại, hành động này của thí chủ ắt hẳn phải có mưu đồ?
- Không sai! Tại hạ vẫn luôn quan niệm rằng người với người sẽ là bằng hữu nếu cả hai bỗng có chung một kẻ thù, Triệu Thạch Liễu sẽ hữu ích cho tại hạ hơn là tại hạ phải bẩn tay hạ thủ một kẻ thù đê tiện và đội bại như gã Giác Nhân này.
- Thảo nào ngay lúc này thí chủ vẫn cứ muốn cùng Bạch Cốt Môn đương đầu. Nhưng không sao, bần ni chợt nghĩ ra một cách có thể giúp thí chủ tạm thời lánh mặt Bạch Cốt Môn nhưng vẫn buộc chúng tìm đến ta để đổi người.
Tiểu Bình kinh ngạc:
- Sư thái có cách nào?
- Lệnh sư Thần Châm Lão Phu Tử vốn có một thủ pháp độc môn gọi là Tý Ngọ châm ...
Tiểu Bình ngắt lời:
- Tý Ngọ tuyệt độc châm chứ?
- Không phải bần ni nói sai đâu. Mà là do người giang hồ vì quá khiếp sợ tuyệt kỹ thần châm của lệnh sư nên mới gọi bừa Tý ngọ châm thành Tý ngọ tuyệt độc châm. Khiến sau này bất kỳ ai thoạt nghe đều ngỡ đó là mũi châm có tẩm độc. Kỳ thực đó là loại thủ pháp mà hễ lệnh sư thi triển với bất kỳ ai thì kẻ đó sẽ mãi mãi bị đau đớn mỗi ngày hai lần vào hai giờ Tý và Ngọ. Thí chủ lẽ nào không biết?
Tiểu Bình lắc đầu:
- Tại hạ không hỏi và cũng chưa từng nghe gia sư giải thích như thế bao giờ.
- Vậy thí chủ nghĩ gì về năm chữ “Tý ngọ tuyệt độc châm”?
Tiểu Bình cười gượng:
- Tại hạ cũng nghĩ đó là mũi châm đã bị tẩm độc. Hóa ra không phải ư?
- Đương nhiên là không. Vì một nhân vật được xem là đại kỳ nhân như lệnh sư lẽ nào tự hạ thấp thân phận bằng cách dùng độc. Có nghĩa là lệnh sư chưa truyền thụ cho thí chủ thủ pháp Tý ngọ châm?
- Vậy thì chưa? Sao?
Tiểu Bình nghe tiếng Cửu Cửu sư thái thở dài:
- Ý định của bần ni là bảo thí chủ dùng thủ pháp này thi triển trên người Giác Nhân.
Sau đó khi được buông tha, Giác Nhân vì muốn tự cứu mạng nhất định phải tìm cách giải thoát cho ả Triệu Thạch Liễu để cầu xin thí chủ sự hóa giải. Nhưng cách này giờ đã không thực hiện được nữa rồi, tiếc thật!
Tiểu Bình cũng tiếc ngẩn tiếc ngơ:
- Cũng tiếc thật đấy. Nhưng tại sao gia sư không hề nhắc gì đến thủ pháp này cho tại hạ biết?
Không ai có thể giải thích tại sao, và đó là nguyên do khiến Cửu Cửu sư thái chợt lên tiếng:
- Vẫn còn một cách khác. Đó là chúng ta nên mau chóng tìm một chỗ kín đáo để ẩn thân, chờ đến khi bần ni và nhất là tiểu đồ Thanh Tâm hoàn toàn hồi phục, bọn bần ni sẽ giúp thí chủ tìm cách đòi người. Thí chủ nghĩ sao?
Tiểu Bình thở dài:
- Cũng đành vậy thôi! Chỉ sợ bọn Bạch Cốt Môn vì phát hiện thấy mất Giác Nhân, chúng sẽ tìm đúng vào lúc sư thái chưa kịp hồi phục.
Cửu Cửu sư thái vội ngắt lời:
- Tất cả rồi sẽ ổn thỏa nếu ngay bên ngoài chỗ ẩn thân của chúng ta lại được bần ni bố trí thêm một trận đồ, như trận phản Ngũ Hành chẳng hạn?
Tiểu Bình tươi tỉnh lên ngay:
- Quả là diệu kế. Mọi việc xin cứ theo chủ trương của sư thái.
Thanh Tâm cũng reo:
- Vậy thì chờ gì nữa, chúng ta đi thôi, sư phụ.
Có thêm Thanh Tâm dẫn đường, Tiểu Bình thật sự vững tâm và tin tưởng nhiều vào kế sách của Cửu Cửu sư thái. Tuy vậy, tự đáy sâu trong tâm khảm Tiểu Bình vẫn cứ ngờ ngợ và hoang mang, không hiểu vì sao bọn Bạch Cốt Môn lại tỏ ra quá vụng về. Giác Nhân bị thất tung kể đã lâu thế mà bọn họ mãi cho đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu truy tìm. Đúng là lạ thật đấy.
oOo Cửu Cửu sư thái chợt hỏi:
- Thí chủ thật sự không cần tọa công tịnh dưỡng?
Tiểu Bình lắc đầu:
- Tuy chúng ta đang ẩn thân ở một nơi kín đáo, bên ngoài lại có trận phản Ngũ Hành đủ ngăn chặn vạn mã thiên binh, nhưng tại hạ sẽ yên tâm hơn nếu trong lúc sư thái và lệnh đồ tọa công vẫn còn có tại hạ làm hộ pháp. Đa tạ sự lo lắng của sư thái.
- Người cần phải đa tạ chính là bần ni đây thì đúng hơn. Thử nghĩ nếu không có thí chủ bất ngờ tự giải khai huyệt đạo, lại còn kịp phục hồi gần như toàn bộ chân nguyên để xuất kỳ bất ý giải nguy cho bần ni, thì có lẽ lúc này bần ni đã ra người thiên cổ từ lâu rồi.
Tiểu Bình phì cười:
- Có phải sư thái lấy làm lạ và không hiểu vì sao tại hạ có thể tự giải khai huyệt đạo, sau đó lại còn đủ thời gian khôi phục phần nào công phu?
- Mong thí chủ chớ trách, quả thật bần ni có ý này. Huống chi, vì đã biết thí chủ đúng là truyền nhân của Thần Châm Lão Phu Tử nên bần ni cũng hoang mang. Bởi lệnh sư hình như cũng chưa bao giờ có năng lực này?
Tiểu Bình đáp:
- Nếu tại hạ bảo đó là do tại hạ tự thức ngộ ra, sư thái liệu có tin không?
- Đương nhiên là tin. Vì dù sao chuyện đó hầu như cũng xảy ra ngay trước mắt bần ni, sao bần ni không thể không tin?
Tiểu Bình cười bí ẩn:
- Nghĩa là sư thái vẫn chưa tin? Thế này vậy, tại hạ xin mạn phép giải thích, nếu sư thái khi nghe xong vẫn chấp nhận đó là lời giải thích.
Và Tiểu Bình kể lại lần bản thân đã cùng phụ tử Tiểu Kình Ngư đương đầu một trận bão biển. Qua đó Tiểu Bình cũng nói về sự thức ngộ của bản thân về hai đạo lý võ học cương nhu mà Tiểu Bình tự thấu triệt từ trận bão biển. Để kết luận, Tiểu Bình bảo:
- Vậy là từ đó về sau, cứ mỗi lần tại hạ bị đối phương chế trụ huyệt đạo, tại hạ lại dùng phương cách này để tự giải khai. Và nhân đó, khi nội lực nguyên chân lực bị thúc đẩy, tợ như từng đợt sóng biển trào dâng, thì cho dù tại hạ có đủ thời gian để tọa công điều nguyên, công phu vẫn tự khôi phục ba, bốn thành.
- Thí chủ chỉ mường tượng bấy nhiêu đó mà thôi? Không theo bất kỳ một tâm pháp nào cả.
Tiểu Bình lắc đầu:
- Đã bị chế ngự toàn thân, kể cả kinh mạch, sư thái thử nghĩ, tại hạ đâu còn cách nào để vận dụng tâm pháp? Chỉ khi huyệt đạo đã tự giải khai, để ra tay hành động, tại hạ mới phải vận dụng tâm pháp.
- Đó là tâm pháp ...
- Tâm pháp Vô Vi! Tại hạ sẽ mang tội thất kính nếu ngay lúc này vẫn chưa giải thích cho sư thái rõ một việc. Đó là nhờ lời giảng giải của sư thái về chính phản Ngũ Hành mà tại hạ vô tình thức ngộ đôi ba phần về tâm pháp Vô Vi này.
- Thí chủ đã đắc thủ tâm pháp Vô Vi?
Tiểu Bình thở ra nhè nhẹ:
- Nguyên đó là bí kíp Vô Vi Bát Mạch do tại hạ tình cờ phát hiện. Tuy vậy, kèm theo bí kíp về tâm pháp lại có thêm năm bức đồ hình, khiến tại hạ tự lấy làm lạ, là vì sao chỉ có năm bức đồ hình trong khi danh xưng của bí kíp lại là Bát Mạch. Mãi đến khi nghe sư thái nói về Ngũ Hành ...
- Ý thí chủ muốn nói tâm pháp Vô Vi và tâm pháp Cửu Cửu có chỗ liên quan?
Tiểu Bình gật đầu:
- Đó cũng là điều mà Giác Nhân và Triệu Thạch Liễu vì nghi ngờ nên cố tìm cách đắc thủ cả hai loại tâm pháp. Cũng may, nhờ nghe họ nói như vậy nên tại hạ lại tăng thêm một tầng hiểu biết.
- Tóm lại, thí chủ đã thức ngộ bao nhiêu về tâm pháp Vô Vi?
- Chín phần!
- Chín phần! Nghĩa là thí chủ sắp đạt đến đại thành nếu ngay lúc này bỗng có thêm kinh văn Cửu Cửu?
Tiểu Bình ngờ ngợ:
- Như ý sư thái muốn thành toàn cho tại hạ?
- Bần ni cũng muốn. Nhưng chỉ tiếc ...
- Sao?
- Kinh văn Cửu Cửu có quá nhiều khiếm khuyết, chỉ sợ ...
Tiểu Bình mỉm cười:
- Cửu Cửu chân kinh của quý phái không thể bảo là khiếm khuyết nếu quả như nó gồm năm chiêu với mỗi chiêu là chín thức biến hóa như tại hạ từng nghe lệnh đồ nói. Vì khẩu khuyết của tâm pháp này chẳng phải vẫn lấy Ngũ Hành làm chủ đó sao? Mà Ngũ là năm, không phải bắt buộc có đủ chín chiêu như sư thái từng lo sợ.
- Nhưng danh xưng của chân kinh lại là Cửu Cửu?
- Cũng có thể đúng nếu hai tâm pháp Vô Vi và Cửu Cửu được hợp lại làm một. Vô Vi bí kíp có tất cả năm đồ hình, Cửu Cửu chân kinh lại có năm chiêu, nếu được hợp lại, tại hạ nghĩ ắt sẽ được chín chiêu với chiêu sau cùng phải là sự phối hợp giữa một chiêu Cửu Cửu với một đồ hình Vô Vi.
- Thí chủ muốn bảo với sở học hiện giờ của thí chủ, đã có bốn chiêu Vô Vi được thí chủ đắc ngộ?
Tiểu Bình không ngần ngại gật đầu thừa nhận:
- Đúng vậy! Và riêng với đồ hình thứ năm, nếu tại hạ đoán không sai, đó chính là phân nửa của chiêu tuyệt kỹ sau cùng và cần phải phối hợp với một chiêu nào đó trong năm chiêu Cửu Cửu của quý phái.
Giọng nói của Cửu Cửu sư thái chợt tỏ ra hoan hỷ:
- Nếu đó là sự thật, được, bần ni sẽ vì đại cục võ lâm, nguyện trao truyền đủ năm chiêu Cửu Cửu cho ...
Một tràng cười lanh lảnh chợt vang lên:
- Hạ. Ha ...! Đã là thú tự chui đầu vào bẫy, bọn ngươi còn huênh hoang khoác lác được nữa sao! Đúng là lũ người ấu trĩ! Ha ... ha ...
Tiểu Bình thất kinh, quờ tay nhấc bổng Giác Nhân lên:
- Là mụ Thạch Quế Trân, Môn chủ Bạch Cốt Môn? Nhưng còn trận phản Ngũ Hành, lẽ nào ...
Mụ Thạch Quế Trân lại cười ngạo mạn:
- Ngươi quên rồi sao, Tiểu Bình? Ta từng là dưỡng mẫu của ngươi và chẳng phải ngươi từng tỏ ra hiếu thuận khi trao cả toàn bộ kinh văn Vô Vi cho ta sao? Ngươi có thể tự am hiểu trận phản Ngũ Hành thì tại sao ta lại không thể? Hãy tỏ ra ngoan ngoãn nào, Tiểu Bình. Rồi ta và ngươi sẽ cùng chia đôi thiên hạ, ngươi vẫn là dưỡng tử của ta! Ha ... Ha ...
Tiểu Bình phẫn nộ, nhấc Giác Nhân cùng lao ra ngoài, lấy tràng cười của mụ họ Thạch làm đích nhắm đến:
- Dưỡng mẫu ôi dưỡng mẫu! Phen này mụ phải nạp mạng cho ta thôi! Đỡ!
Ào ...
Mụ họ Thạch vẫn không ngớt cười:
- Ha ... Ha ...
Chợt giữa hàng loạt những tiếng huyên náo, tiếng kình phong do tự Tiểu Bình quật ra, tràng cười và luồng chưởng phong quật ngược lại của mụ họ Thạch, Tiểu Bình nhờ thính lực tinh tường bỗng nghe như có tiếng hô hoán thất thanh của Thanh Tâm len vào và vang lên:
- Đề phòng kế trá ngụy của mụ ác ma! Vực sâu ...
Tiểu Bình nghĩ thật nhanh:
“Thanh Tâm đang tọa công kia mà? Phải chăng tiếng huyên náo đã gây kinh động, làm tiểu sư thái Thanh Tâm choàng tỉnh? Còn vực sâu nào Thanh Tâm muốn đề cập đến?” Nghĩ thật nhanh và Tiểu Bình cũng có sự nhanh trí cùng với phản ứng nhanh không kém.
Giác Nhân đang ở trong tay Tiểu Bình liền được Tiểu Bình dùng chân lực thúc đẩy làm gã tỉnh lại.
Giác Nhân bật kêu kinh hoàng:
- Môn chủ? Môn chủ mau mau ngăn y lại, đừng để tiểu tử lôi luôn tiểu nhân xuống vực!
Ối ...
Cùng lúc với tiếng kêu này của Giác Nhân, Tiểu Bình cũng cảm nhận luồng kình phong đối kháng của mụ họ Thạch không hiểu sao chợt biến mất đi, hoàn toàn không còn chút kháng lực nào ngăn cản ngọn lực đạo đang được Tiểu Bình quật ra.
Hoàn toàn vỡ lẽ, Tiểu Bình chợt cảm thấy toàn bộ tâm trí hầu như đều tê cứng và một hình ảnh duy nhất là còn tồn tại và đang đọng lại trong tâm trí Tiểu Bình, một hình ảnh mà Tiểu Bình thừa khả năng để tự mường tượng ra. Đó là mụ Thạch Quế Trân ngay khi xuất hiện đã cố ý đứng ngay bên cạnh bờ miệng một vực sâu. Để khi mụ đã có cách khích nộ và làm cho Tiểu Bình phải cuồng nộ xông ra, xông ngay vào vị trí mụ đang đứng, mụ chỉ cần thu kình về và lập tức dịch chuyển bộ vị qua chỗ khác thế là đủ cho Tiểu Bình lao toàn thân về phía vực. Cái chết sẽ đến với Tiểu Bình mà không hề hao tổn chút sức lực nào của mụ.
“Thủ đoạn thật tàn độc! Hừ! Mụ nhẫn tâm dùng thủ đoạn này để đối phó với một kẻ đã bị mất hoàn toàn nhãn quang là ta! Thạch Quế Trân ơi Thạch Quế Trân! Mụ thật đáng chết cả trăm lần!” Ý nghĩ này đến với Tiểu Bình lúc chợt có lại nhận thức và nhận biết nền đất dưới chân chỉ là một khoảng không vô tận.
Có lại nhận thức là có phản ứng, Tiểu Bình lập tức hất ngược gã Giác Nhân về phía sau và lập tức nghe gã dù chới với vẫn cố chộp hai tay vào vật gì đó khá cứng.
Bộp! Bộp!
Vậy là đủ cho Tiểu Bình có luôn hành động kế tiếp để tự cứu. Thứ nhất, tiếng Giác Nhân chộp hai tay vào vật nào đó nhưng chỉ cách Tiểu Bình chưa đến nửa trượng về phía sau, thứ hai, tuy Tiểu Bình có ném gã Giác Nhân đi nhưng chưa phải là ném hẳn. Tiểu Bình vẫn còn giữ một phần chéo áo tăng bào của gã. Tiểu Bình vội truyền thêm lực đạo vào nội thể gã Giác Nhân, giúp gã nếu đã chộp thì phải chộp thật vững vào vật gì đó, chắc chắn phải là mép của bờ vực. Và sau đó, Tiểu Bình đột ngột thu kình về, dồn cả lên thượng bàn, đồng thời hét lên một tiếng thật to:
- Lên!
Vút!
Lập tức có nhiều tiếng trầm trồ thán phục dù chỉ là miễn cưỡng:
- Ồ! Khinh thân pháp Thiên Mã Phi Hành!
- Ôi chao! Hảo thân pháp! Tiểu tử đúng là truyền nhân của Thần Châm Lão Phu Tử!
Đang đà uốn người bay ngược lên cao và chếch về phía hậu, những tiếng trầm trồ nọ làm cho Tiểu Bình động tâm:
“Là lão Đại bá bá? Có cả mụ Thất lão cô cô! Hay lắm! Chỗ Trưởng Lão Hội của Bạch Cốt Môn đứng nhất định phải là chỗ thật sự an toàn, cho họ và cho ta! Ha ... Ha ... “ Lòng cười thầm và Tiểu Bình bất ngờ lao ập luôn về phía vừa phát ra những tiếng trầm trồ:
- Đây là món quà hậu đãi và tri ngộ của gia sư Thần Châm Lão Phu Tử bảo ta phải tặng cho bọn ác ma các ngươi. Đỡ!
Viu ... Viu ...
Một nắm phi châm đã được Tiểu Bình dùng tuyệt kỹ thần châm ném đi.
Những tiếng trầm trồ lúc nãy liền đổi sang những tiếng kêu thất thanh:
- Ôi chao! Thần châm tuyệt kỹ ...
- Ngươi đã luyện hết, thần châm của lão ... Hự!
- Tiểu tử đã mù nhưng sao ... Hự!
Tiểu Bình thoát chết tan xác dưới vực, lại còn dùng tuyệt kỹ tối diệu của Thần Châm Lão Phu Tử hạ thủ một loạt nhiều mạng người, toàn là những điều làm cho mụ họ Thạch phẫn nộ.
Mụ lao đến:
- Tiểu tử chớ quá ngông cuồng! Đỡ!
Vù ...
Tiểu Bình đang chờ cơ hội này:
- Mụ muốn chết!
Ào ...
Ầm!
Mụ thất kinh:
- Vô Vi Tuyệt Ngũ Thức? Ngươi thực sự đã luyện xong Vô Vi tuyệt học?
Tiểu Bình thần tốc lao vào mụ:
- Chớ nhiều lời! Nạp mạng!
Ào ...
Có tiếng thân hình mụ dịch chuyển thật nhanh.
Vút!
Tiểu Bình cười khanh khách:
- Mụ chạy thoát được sao với tuyệt kỹ thần châm của ta? Ha ... Ha ...
Viu ... Phập!
Mụ nghiến răng ken két và đtộ nhiên gầm vang:
- Dừng tay! Hoặc ngươi muốn ta hạ thủ ngay lập tức ả tiểu ni này?
Tiểu Bình dừng lại như bị một lực đạo vô hình cột giữa hai chân:
- Là Thanh Tâm? Lệnh sư đâu rồi tiểu sư thái!
Mụ họ Thạch cười ngạo nghễ:
- Ngươi hỏi làm chi mụ Cửu Cửu chỉ biết thụt cổ như rùa! Hãy ngoan ngoãn tuân theo mệnh lệnh ta, bằng không ... Ha ... ha ...
Tiểu Bình bất ngờ dịch chuyển thân hình.
Vút!
Và khi Tiểu Bình xuất hiện trở lại thì trên tay Tiểu Bình chính là Giác Nhân, gã vừa leo lên vực và vô tình gây tiếng động tạo cơ hội cho Tiểu Bình thực hiện kế mưu chợt có. Tiểu Bình bật cười.