Số lần đọc/download: 991 / 27
Cập nhật: 2017-05-20 09:04:16 +0700
Hai Mươi Ba
G
lenn đang khoác bộ lông mùa đông của mình - áo khoác da cừu rách rưới choàng ra ngoài một cái áo ba lỗ óng ánh màu xanh da trời để lộ những sợi lông trên bộ ngực gầy gò của ông, và quần loe chật đến mức nó phóng to cái đồi bé nhỏ của ông. Ông lỗi mốt đến mức giờ lại thành ra đúng mốt.
“Chào cậu Harry,” ông nói, bắt tay tôi theo cái kiểu quyền-lực-về-tay-nhân-dân khó hiểu nào đó mà có lẽ ba mươi năm trước là dấu hiệu rằng cuộc cách mạng sắp nổ ra. “Cậu thế nào rồi? Cậu nhỏ có ở đây không? Khỏe cả chứ? Tuyệt, tuyệt.”
Đã có hồi tôi muốn ông già mình giống cha Gina hơn. Có hồi tôi ước rằng thời còn trẻ, cha mình đã xuất hiện trên tạp chí, cười trên Top of the Pops một hai lần hồi đầu thập niên bảy mươi và tỏ ra hứng thú với thế giới bên ngoài những bụi hồng ở cuối vườn ông. Nhưng khi tôi nhìn hai quả cà nhăn nheo, già cỗi lồi lên dưới cái quần chật cứng của Glenn, thì cái hồi ấy dường như đã xưa lắm rồi.
Con gái út của Glenn đang lấp ló sau lưng ông. Lúc đầu tôi tưởng Sally đang cau có chuyện gì đó. Cô bé vào nhà với vẻ mặt nhăn nhó, né mọi ánh mắt bằng cách tỏ ra vô cùng quan tâm đến tấm thảm, thả mái tóc nâu xơ xác - dài hơn tôi nhớ - rủ khắp khuôn mặt nhợt nhạt của mình như thể nó muốn trốn khỏi thế giới và tất cả những gì ở trong đó. Nhưng cô bé không hề cau có chuyện gì. Nó đang mười lăm tuổi. Đấy là vấn đề.
Tôi dẫn họ vào phòng bếp, rầu rĩ trước cảnh hai người thân của Gina tự dưng xuất hiện và tự hỏi tôi có thể đá họ đi sớm nhất là khi nào. Nhưng tôi mềm lòng khi mặt Sally bừng sáng - thực sự bừng sáng - khi Pat bì bạch vào phòng cùng Peggy. Có lẽ cô bé cũng là người.
“Chào Pat!” cô bé rạng rỡ. “Em khỏe không?”
“Ổn,” thằng bé nói, không để lộ một dấu hiệu gì cho thấy nó nhớ người em gái cùng cha khác mẹ của mẹ mình. Cô bé là gì với nó chứ? Một nửa dì à? Dì kế? Giờ đây chúng ta có những người họ hàng mà ta còn chưa phát minh ra từ gì để gọi họ.
“Chị làm cho em băng nhạc này,” cô bé nói, lục trong ba lô của mình và cuối cùng cũng chìa ra một cái băng cát sét không vỏ. “Em thích nhạc, đúng không?”
Pat mặt tỉnh bơ nhìn cái băng. Thứ nhạc duy nhất mà tôi nhớ nó thích là nhạc nền của Chiến tranh giữa các vì sao.
“Nó thích nhạc đúng không ạ?” cô bé hỏi tôi.
“Rất thích,” tôi nói. “Mình nói gì Pat nhỉ?”
“Cảm ơn chị,” thằng bé nói. Nó cầm băng và biến mất cùng Peggy.
“Cháu nhớ khi chúng cháu ở nhà cha nó rất thích hip hop,” cô bé nói. “Có vài thứ kinh điển trong đó. Coolio. Ol’ Dirty Bastard. Tupac. Doctor Dre. Những thứ kiểu thế. Những thứ một đứa trẻ con có lẽ sẽ thích.”
“Cháu thật tốt bụng,” tôi nói.
Họ ngồi im lặng nhấm nháp đồ uống - trà thảo dược cho Glenn, Coke loại thường cho Sally - và tôi thấy một cơn giận dữ nhói lên trước những gợi nhắc về sự tồn tại của Gina. Họ đang làm gì ở đây? Hai người họ có cái gì dính líu đến đời tôi? Tại sao họ không cút đi?
Rồi Pat hay Peggy chắc đã nhét cái băng của Sally vào dàn âm thanh vì tự dưng một giọng da đen đầy giận dữ oang oang trong phòng khách trên nền một thứ bass chết người.
“Mày chơi tao thì tao sẽ chơi mày - thế nên đó sẽ là một thứ ngu vãi đái, ngu vãi chưởng để mà làm vãi cả ra.”
“Rất hay,” tôi nói với Sally. “Thằng bé sẽ trân trọng cái băng lắm. Thế... cháu lại đến thăm cha à?”
Cô bé lắc đầu. “Bây giờ cháu sống ở đấy,” cô bé nói, liếc nhìn ông già mình qua màn tóc mái lếch thếch.
“Một vài vấn đề ở nhà,” Glenn nói. “Với vợ cũ của tôi. Và chồng mới của bà ấy.”
“Híp pi già,” Sally giễu. “Bọn híp pi già không chịu nổi bất kỳ ai khác vui vẻ.”
“Gây gổ với gã mới,” Glenn nói. “Hơi kỷ luật thép quá.”
“Cái lão điên đấy,” Sally chêm vào.
“Thế bạn trai của cháu thế nào rồi?” tôi hỏi, nhớ lại thằng nhóc người-vượn cười khinh khỉnh trên xô pha.
“Steve ạ?” cô bé nói, và tôi nghĩ là mình nhìn thấy cô bé hơi rơm rớm nước mắt. “Đá cháu rồi, phải không nhỉ? Con lợn béo ấy. Vì Yasmin McGinty. Con đĩ già.”
“Nhưng chúng tôi vừa nói chuyện với Gina tối hôm trước,” Glenn nói, cái bộ não mờ mịt của ông ta cuối cùng cũng bắt đầu làm việc. “Và hai cha con hứa sẽ ghé thăm anh và Pat nếu tiện đường.”
Giờ thì tôi hiểu họ đang làm gì ở đây. Hiển nhiên họ chỉ đang đáp lại sự thúc giục của Gina. Nhưng theo cái cách vụng về của riêng họ, họ đang cố giúp một tay.
“Nghe nói là cậu vừa có việc mới,” Glenn nói. “Chỉ muốn nói là thằng bé hoàn toàn được hoan nghênh đến ở nhà tôi bất kỳ lúc nào.”
“Cảm ơn Glenn. Con rất biết ơn lời mời ấy.”
“Và nếu chú có bao giờ cần người trông trẻ, thì cứ gọi cho cháu nhé,” Sally nói, trốn sau tóc mình và nhìn vào một điểm nào đó sau vai tôi.
Cô bé thật tốt bụng khi nói vậy. Và tôi biết tôi cần chút hỗ trợ để lo cho Pat vì bây giờ tôi phải làm việc bán thời gian. Nhưng Chúa ạ. Tôi chưa tuyệt vọng đến thế.
Cyd yêu London theo kiểu mà chỉ một người ngoại quốc mới có thể yêu thành phố này.
Cô bỏ ngoài mắt tình trạng giao thông tắc nghẽn, những quán rượu cú đỉn đã giải tán, sự thiếu thốn của những công trình công cộng. Cô bỏ ngoài mắt những con người hoang mang sống nhờ trợ cấp, những cô bé nhìn như đàn bà và những người đàn bà nhìn như đàn ông, những người đàn ông nhìn như người điên. Cô bỏ ngoài mắt tất cả những cái đó. Cô bảo tôi rằng thành phố này thật đẹp.
“Vào buổi tối,” Cyd nói. “Và từ trên không trung. Và khi đi bộ trong những công viên hoàng gia. Nó thật xanh - thành phố duy nhất em từng nhìn thấy còn xanh hơn cả Houston.”
“Houston xanh à?” tôi nói. “Anh tưởng nó chỉ là một thị trấn thảo nguyên bụi bặm.”
“Ừ, nhưng đấy là vì anh là một anh chàng người Anh ngốc nghếch. Houston xanh, chàng trai ạ. Nhưng không xanh bằng ở đây. Anh có thể đi bộ dọc theo trung tâm thành phố qua ba công viên hoàng gia - St James’s, Green Park, Hyde Park - mà giày không chạm đến thứ gì ngoài cỏ xanh, rất xanh. Anh có biết là bao xa không?”
“Một dặm gì đó,” tôi đoán.
“Bốn dặm,” cô nói. “Bốn dặm hoa, cây và màu xanh. Và người cưỡi ngựa! Ngay giữa trung tâm một trong những thành phố lớn nhất hành tinh!”
“Và cái hồ,” tôi nói. “Đừng quên cái hồ.”
Chúng tôi đang ở quán cà phê ở tầng trệt một tòa nhà trắng vĩ đại từ hồi thập niên ba mươi trên Portland Place - Viện kiến trúc Hoàng gia Anh, ngay đối diện Đại sứ quán Trung Quốc, một ốc đảo đồ sộ đẹp đẽ và yên bình mà tôi chưa bao giờ biết là nó tồn tại cho đến khi cô đưa tôi đến đây.
“Em yêu cái hồ,” cô nói. “Em yêu Serpentine. Ta còn thuê được một cái thuyền mái chèo bây giờ không nhỉ? Đã muộn quá chưa?”
“Anh không chắc,” tôi nói. Đã là tuần cuối tháng Chín. “Có lẽ ta vẫn có thể thuê thuyền trong vài ngày nữa. Em muốn thử không?”
Cặp mắt nâu cách xa nhau trở nên to hơn nữa.
“Ý anh là bây giờ?”
“Sao không?”
Cô nhìn đồng hồ.
“Vì em phải đi làm mất rồi,” cô mỉm cười. “Xin lỗi anh. Chắc chắn em sẽ thích nó.”
“Thế ngày mai thì sao? Lúc tinh mơ. Trước khi đám đông tới. Chúng ta sẽ bắt đầu thật sớm. Anh sẽ đón em ở nhà sau bữa sáng.”
Tôi vẫn chưa nhìn thấy căn hộ của cô.
“Hoặc là em có thể đến nhà anh sau khi làm việc xong tối nay,” cô nói.
“Tối nay?”
“Như thế thì chúng ta mới thực sự chắc chắn rằng mình sẽ khởi hành từ sớm được.”
“Em sẽ qua nhà anh sau khi đi làm về chứ?”
“Ừ.” Cô nhìn xuống những đám mây trong cốc cà phê của mình rồi ngước lên nhìn tôi. “Thế có được không?”
“Như thế tốt chứ,” tôi nói. “Như thế thật hết ý ấy chứ.”
Có lẽ chuyện với Cyd chỉ bắt đầu như một sự mê muội ngớ ngẩn khi tôi vẫn còn choáng váng vì Gina bỏ đi. Nhưng sau khi chúng tôi ngủ với nhau lần đầu tiên thì không còn như thế nữa. Vì miệng Cyd vừa khít với tôi theo kiểu không một cái miệng nào từng vừa khít - ngay cả miệng Gina.
Tôi không đùa - miệng của Cyd vừa vặn một cách hoàn hảo. Không quá mạnh, không quá mềm, không quá khô, không quá ướt, không nhiều lưỡi quá và cũng không ít quá. Đơn giản là hoàn hảo.
Tôi đã từng hôn cô trước đây rồi, tất nhiên, nhưng lần này khác. Giờ khi chúng tôi hôn, tôi muốn nó kéo dài mãi mãi. Miệng của chúng tôi có lẽ sinh ra để được bên nhau. Và ta có thể nói được như thế bao nhiêu lần chứ? Bao nhiêu lần ta tìm được một ai đấy có miệng vừa vặn hoàn hảo với miệng mình? Tôi sẽ nói cho bạn nghe chính xác là bao nhiêu - một. Chỉ đúng một lần.
Có rất nhiều người tốt trên thế giới, một triệu người mà bạn có thể phải lòng. Nhưng chỉ có một người trên đời có miệng vừa vặn hoàn hảo.
Và mặc cho bao chuyện đã xảy ra sau đó, tôi vẫn tin điều này. Thực sự là vậy.
Sáng sớm tinh mơ tôi nhìn cô khi cô đang ngủ, yêu việc cô đang nằm bên phía giường của tôi, vui là cô biết quá ít về cuộc đời cũ của tôi đến mức cô chưa tự động chiếm lấy phía của Gina.
Tôi thiếp đi mà biết rằng chúng tôi đã bắt đầu, và chúng tôi có quyền quyết định xem mình ngủ phía bên nào giường.
Rồi cô tỉnh dậy và hét lớn.
Chỉ là Pat.
Chắc là bị tỉnh ngủ vì những gã say rượu loạng choạng về nhà vào những giây phút cuối cùng của đêm thứ Bảy, nó lồm cồm bò ra khỏi giường mình và trèo lên giường tôi, chưa thực sự tỉnh giấc, ngay cả khi nó quàng chân mình quanh eo Cyd và cô choàng dậy như thể có ai đang đá vào cửa sổ.
Cô quay ra phía tôi, giấu mặt trong bàn tay.
“Ôi Chúa ơi... em tưởng... em không biết mình tưởng gì. Em nhìn thấy anh. Nhưng em sờ thấy ai khác.”
Tôi đặt một tay lên vai Cyd, cố trấn an cô. Pat đang ngủ không biết gì ở bên phía giường cô, miệng mở, tay đặt trên đầu, khuôn mặt mịn màng tròn trịa quay sang bên kia, nhưng một chân vẫn gác lên người Cyd.
“Em ổn, em ổn,” cô nói, nhẹ nhàng gỡ chân Pat ra. Cô trườn qua người tôi và bước khỏi giường, nghe có vẻ không ổn một chút nào.
Tôi tưởng cô đi vào phòng tắm. Nhưng sau năm phút không thấy quay lại, tôi đi tìm cô. Cô đang ngồi ở bàn ăn mặc một chiếc áo sơ mi của tôi, chắc là đã tìm được trong thùng đồ giặt.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Cyd, nắm lấy tay cô. Tôi hôn lên miệng cô. Nhẹ nhàng, môi mím. Tôi thích hôn cô đủ các kiểu khác nhau.
“Anh xin lỗi vì thằng bé làm em sợ,” tôi nói. “Thỉnh thoảng nó làm thế. Ý anh là trèo lên giường anh. Đáng lẽ anh phải cảnh báo em trước.”
“Em không sao.”
“Em chắc không?”
Cô lắc đầu.
“Không hẳn.”
“Nghe này, anh rất xin lỗi là nó làm em phát khiếp như thế. Anh sẽ cố gắng đảm bảo chuyện này không xảy ra nữa. Anh sẽ lắp khóa cửa. Hoặc là cột thằng bé lại. Hoặc là...”
“Không phải vì Pat,” cô nói. “Vì chúng ta.”
“Ý em là gì?”
“Chúng ta chưa thực sự nói chuyện, phải không?”
“Tất nhiên là rồi. Anh kể với em về Gina. Em kể với anh về gã mê tre. Gã mà không phải Rhett Butler. Chúng ta đã nói chuyện rất nhiều. Chúng ta đã dẹp xong đống chuyện buồn rồi.”
“Đấy là quá khứ. Ý em là chúng ta chưa nói chuyện về hiện tại. Chúng ta không biết người kia muốn gì. Em thích anh, Harry à. Anh hóm hỉnh và ngọt ngào. Anh chăm con rất giỏi. Nhưng em không biết anh đang kỳ vọng gì ở em.”
“Anh không kỳ vọng gì cả.”
“Đâu phải. Tất nhiên là có rồi. Em cũng vậy. Cũng như bất kỳ ai khác khi bắt đầu ngủ với nhau hay nắm tay nhau trong những tòa nhà đẹp đẽ rồi mơ màng bên ly cà phê và mấy thứ tương tự. Ai mà chẳng kỳ vọng gì đó. Nhưng em không chắc hai bên có giống nhau không.”
“Ý em là sao?”
“Thì... anh có muốn có thêm con không?”
“Chúa ạ. Chúng ta mới ngủ với nhau lần đầu.”
“À, thôi nào. Trong thâm tâm anh biết là mình có muốn có thêm con hay không mà Harry. Em không muốn nói là với em. Em muốn nói là với bất kỳ ai.”
Tôi nhìn cô. Thực ra là, gần đây tôi nghĩ về chuyện đó rất nhiều.
“Anh muốn có thêm con nếu người cùng anh làm điều đó sẽ ở bên anh mãi mãi. Được chưa?”
“Nhưng không ai có thể đảm bảo là họ sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
“Thì đấy là thứ anh muốn. Anh không muốn phải trải qua chuyện đấy lần nữa. Anh không thích nhìn thấy tất cả những nỗi đau và thất vọng ta truyền cho một đứa trẻ con nhỏ bé vô tội mà bản thân nó không hề muốn và cũng không hề đáng bị như vậy. Anh không thích khi phải trải qua chuyện đấy với Pat và anh sẽ không trải qua chuyện đó lần nữa, được chưa? Hay là với bất kỳ đứa con nào khác của anh cũng vậy.”
“Nghe thật cao thượng,” cô nói. “Nhưng thực ra nó không cao thượng một chút nào cả. Đấy chỉ là kế chuồn của anh. Anh muốn có thêm con, nhưng anh chỉ muốn như thế nếu anh được đảm bảo một kết cục có hậu. Chỉ Walt Disney mới có thể đảm bảo cho anh một kết thúc có hậu thôi Harry à. Và anh cũng biết điều này. Không bao giờ có ai có thể cho anh một sự bảo đảm như thế cả. Thế nên mọi thứ cứ - em không biết nữa - trôi đi.”
Tôi không thích chiều hướng của câu chuyện này. Tôi muốn thêm những nụ hôn, tôi muốn nhìn cô ngủ. Tôi muốn cô chỉ cho tôi xem những tòa nhà đẹp mà tôi không hề biết chúng tồn tại. Và chiếc thuyền - chúng tôi vẫn có thể lên chiếc thuyền ấy, phải không?
“Anh không thể cứ chuyển trái tim sang một người phụ nữ khác sau khi cuộc hôn nhân của anh tan vỡ được Harry à. Anh không thể làm thế mà không suy nghĩ về những gì mình muốn. Vì nếu không, thì bảy năm nữa anh cũng sẽ ở ngay chính vị trí anh đã tiến tới cùng Gina. Em thích anh, và anh thích em. Và thế thật tốt. Nhưng thế là không đủ. Chúng ta phải chắc chắn rằng chúng ta muốn những thứ giống nhau. Chúng ta quá già cho những trò chơi.”
“Chúng ta không quá già,” tôi nói. “Cho bất cứ cái gì.”
“Quá già cho những trò chơi,” cô nói. “Một khi ta có con, ta đã trở nên quá già cho những trò chơi.”
Cô ấy thì biết gì về chuyện có con?
“Em phải về nhà đây,” cô nói và đứng dậy.
“Thế còn chèo thuyền trên sông?” tôi hỏi.
“Chèo thuyền trên sông để sau cũng được.”