The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Clark Howard
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Đỗ Quốc Dũng
Upload bìa: Đỗ Quốc Dũng
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1362 / 17
Cập nhật: 2015-07-29 11:17:16 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
úc y hồi tình, y thực sự không đau đớn. Y không cảm thấy một cơn đau chính xác nào, chỉ có một cảm giác nặng nề đè lên người y khiến y không thể động đậy. Một bên má và hai lòng bàn tay của y giá lạnh và ấm ướt, vì chúng tựa lên mặt đất lót bê tông của lối đi. Một chân của y gập lại trong vị thế khó chịu một cách mơ hồ, dường như bị tê cóng.
Trong một lúc lâu, y nằm hoàn toàn bất động, hoàn toàn dửng dưng với cảnh tượng của đường phố mà y thoáng trông thấy ở cuối lối đi. Y không vội cử động, không vội đứng lên, vì y không biết mình sẽ làm gì và sẽ đi đâu, sau khi đã đứng lên.
Thôi được, cú này mình đã thực sự tiêu tùng. Chỉ còn nước rút thang. Kẻ lừa phỉnh mình đã không qua được mắt mình.
Y thốt ra một tiếng càu nhàu và cảm thấy một cơn đau nhói khiến y cau mày.
Và tất cả thế là công cốc, y đột nhiên hiểu. Tất cả công việc này, tất cả thời gian này, tất cả những tổ hợp số tích giữ một cách nhẫn nại trong đầu y tới mức trở thành một bộ phận của não bộ y điều hành toàn bộ hành động của y.
Tất cả những con số này để đi tới đâu?
Cully đưa hai bàn tay lên ngang ngực và cố trỗi dậy. Năm phân, mười phân... và rồi một cơn đau đớn bùng nổ cào nát từ đầu tới chân y, tàn phá không thương tiếc thần kinh hệ y và ném y trở lại, thở hổn hển trên nền xi măng của lối đi.
Đôi mắt y tràn đầy lệ, trong lúc tất cả những cơn đau đã ngủ yên bất thần tình dậy và giận dữ chống lại sự di chuyển bất ngờ của một cơ thể bị đoạ đày. Mắt cá, ống chân, dạ dày, xương sườn, mặt, đầu và tất cả con người y chỉ là một khối đau, hung tợn, giày vò, ghê tởm, vừa nóng bỏng vừa lạnh buốt.
Trời ơi, bọn chúng đã làm gì mình thế này?
Một cơn choáng váng tràn ngập người y, một màn sương mù xám nhạt mà y đã tránh được giây lát trước đó lúc bất thần mở mắt. Con đường phố sáng rực không còn thấy rõ ở đầu lối đi; tất cả chợt trở nên lờ mờ và chân trời bắt đầu uốn éo. Cully nhắm mắt lại. Y cần nghỉ ngơi, bình tĩnh lại, bắt đầu lại từ số không.
Một lúc sau, y nhấc một bàn tay lên một cách thận trọng, sợ sệt, và hết sức nhẹ nhàng đưa lên bộ mặt nhức nhối của y. Mấy ngón tay của y mò mẫm trong bóng tối và phát giác một con mắt sưng phồng lên một cách kỳ quái, một cái môi bị nứt, một trái tai bị bứt vẫn còn rướm máu.
Ôi, lạy Chúa
Bàn tay tiếp tục cuộc khám phá dọc theo cơ thể y, tìm thấy hai xương sườn bị rạn, một bên hông bị tổn hại và một dạ dày bị ngược đãi đến mức chỉ cần chạm nhẹ là phát sinh những cơn co giật không nén được.
Cully nôn mửa, không sao nhịn nỗi, và luồng chất lỏng ấm và thối tung toé trên nền xi măng của lối đi, ngay dưới mũi y.
Ai? - y tự hỏi. - Ai đã làm chuyện này? Ai đã có thể hủy hoại y một cách quyết liệt như thế này?
Sonny Binkley?
Ông Edwards, thông qua một trong những tay gieo của ông ta?
Madigan, bởi một người bạn của anh ta?
Harold, gã gác ngày?
Kẻ nào căm ghét y đến mức xử sự với y một cách độc ác như thế?
Một nụ cười đau đớn làm nhăn nhó đôi môi bầm tím của Cully. Câu trả lời muốn làm nổ mắt y.
Kẻ nào căm ghét y đến thế? Tất cả.
Cully tới được đầu lối đi, trổ ra một đường phố tối tăm, dưới chiếc cầu cạn của đoạn đường tàu điện ngầm chạy trên không. Bây giờ, nỗi thống khổ đã mụ mẫm, đây là một vỏ đau đớn bao bọc từng đốt xương, từng cơ bắp của y. Khắp người y cứng đờ, mỗi bước đi lảo đảo là một khổ hình mới phải chịu đựng.
Y nghỉ chân ở chỗ ra của lối đi, khuất trong bóng tối của chiếc cầu cạn. Y chợt nghĩ tới mười hai ngàn đô la mà y đã mang đến Gem và hai mươi chín ngàn, hoặc gần như thế, chất đống trước mặt y sau lần gieo cuối cùng. Một cách vụng về, không tin chắc, y lục hết túi này sang túi khác. Chúng không chứa đựng bất cứ một cái gì, ngay cả một chiếc khăn tay. Bọn họ đã lấy tất cả của y.
" Lẽ tất nhiên, - Cully tự bảo. - Tại sao bọn họ lại ngượng nghịu? Xét cho cùng, tất cả số tiền đó xuất phát từ túi bọn họ, kể cả mười hai ngàn đô la mà y đã mang theo khi đến. Nếu bọn họ tin chắc đã bị gian lận tối hôm đó, bọn họ phải nghĩ rằng y cũng đã gian lận những lần khác. Những con súc sắc gian lận tuồn vào cuộc chơi cho bọn họ cái quyền lấy của y tất cả những gì y có. Đó là một phần của luật chơi súc sắc theo kiểu Anh.
Cully băng ngang đường phố vắng tanh, lặng lẽ qua chiếc cầu cạn, và đi vào con hẽm tối tăm mở ra ngay trước mặt y. Men theo các bức tường, mò mẫm vòng quanh các thùng rác, y khó nhọc tìm đường xuyên qua hậu trường của những quán rượu, những hội chợ và những tiệm cà phê của đường State.
°
° °
Aggie mở cửa và kinh hoàng vì cảnh tượng Cully khắp mình đầy máu và những vết bầm. Mắt cô tràn trề lệ.
Ôi! Lạy Chúa, Jack...
Cô nắm lấy cánh tay y, dìu y tới giường và đỡ y nằm xuống. Rồi cô đi tìm một thau nước và một cái khăn, chùi vết máu đông trên cái tai rách của y và đặt một cái khăn khác, thấm nước lạnh, trên con mắt sưng phồng của y.
-Aggie...
Lúc này anh đừng nói gì cả. Đừng cử động.
Anh cần tiền.
Được. Bây giờ, anh hãy im miệng.
Không nhiều, chỉ hai chục đô la, vừa đủ tiền đi xe ca về Evansville.
Đồng ý, Jack, nhưng anh hãy nằm yên, môi anh lại bắt đầu chảy máu.
Bất chấp những lời van xin của cô, Cully vẫn tiếp tục nói. Y kể cho cô nghe cuộc chơi súc sắc, hai mươi chín ngàn đô la mà y đã thắng, những con súc sắc bị đánh tráo và trận đòn. Aggie vừa lắng nghe vừa cọ rửa các vết thương của y. Sau khi băng tai y, cô giúp y cởi quần áo để có thể giặt những vết máu lấm lem trên quần dài và áo sơ mi của y. Cô phát hiện vết sướt ở hông, chăm sóc nó và tìm ra đủ băng dính để băng bó mấy xương sườn nứt rạn của y. Cô bắt y uống bốn viên aspirine với một ly sữa, để cho chúng khỏi làm đau dạ dày y. Sau đó cô đắp một tấm ra lên người y và xoa bóp hết sức nhẹ nhàng các cơ bắp bị đau của y; cuối cùng y ngủ thiếp đi. Lúc hơi thở của y trở nên đều đặn, cô mới để y một mình để đi mua thêm vật dụng băng bó ở hiệu thuốc, dự trù cho ngày mai.
Lúc trở về, cô tìm thấy Cully đứng, đang mặc quần áo.
Anh làm gì thế? - cô hỏi y, sự hãi khi thấy y đã đứng lên.
Em có muốn cho anh mượn hai chục đô la đó hay không, Aggie? Anh sẽ gửi trả lại cho em qua bưu điện.
Anh điên rồi, Jack. Anh không đủ sức đi đâu.
Anh phải đi, Aggie. Chicago không còn gì cho anh. Hoàn toàn không còn gì nữa.
Nhưng anh vẫn có thể chờ đợi...
Không. Anh đi đêm nay, ngay tức khắc.
Em sẽ không đưa tiền cho anh, - cô nói bằng một giọng thách đố.
Thế thì, anh sẽ xin quá giang.
Y khoác chiếc veston và đi về phía cửa với một bước chân cứng đờ.
Khoan đã...
Cô đưa cho y một tờ giấy bạc hai chục đô la.
Aggie, anh... anh xin lỗi em về chuyện hôm đó, trong công viên...
Đừng nhắc tới nữa, Jack.
Hôm ấy, anh đã không còn đầu óc. Anh đã quen một phụ nữ...
Đừng nhắc tới chuyện đó nữa. Em xin anh, Jack, anh đừng đi bây giờ. Ít ra, hãy chờ tới ngày mai, em van anh.
Anh không thể, em à, - Cully vừa dịu dàng trả lời vừa từ từ lắc cái đầu đang đau đớn. - Anh phải ra khỏi cái thành phố đáng ghét này. Ở đây, không thể có gì tốt cho anh. Kể từ khi anh đến đây mọi việc cứ đảo lộn. Anh không phải là người có thể sống ở đây, Aggie. Anh có cảm tưởng mình là một kẻ xa lạ. Bất cứ nơi đâu anh đến, bất cứ việc gì anh làm, anh chỉ gây ra những điều buồn phiền. Vì lỗi của anh, một người đàn ông đã vào bệnh viện, một người khác vào tù, và có lẽ một người thứ ba ra nghĩa trang. Bất cứ anh làm gì, cố ý hay không, điều đó không quan trọng, anh vẫn phải chịu trách nhiệm. Thậm chí anh đã không có khả năng giữ thân thiện với một đồng nghiệp cũng gốc gác nông dân như chính anh, - y vừa nói thêm vừa nghĩ tới Sonny Binkley. - Điều đó chứng tỏ cái thành phố dơ dáy này kỵ với anh tới mức nào. Việc duy nhất anh còn có khả năng thành công một cách đáng kể là gieo súc sắc theo kiểu Anh. Nhưng cả việc này, anh có nguy cơ mất luôn nếu anh không ra đi ngay lập tức, và đến lúc bấy giờ thì anh sẽ chẳng còn gì nữa. Em hiểu anh, phải không?
- Nhưng, cần gì nữa, Jack? - cô vẫn muôn thảo luận. - Có thay đổi gì đâu? Tất cả bọn họ đều tin chắc anh đã gian lận. Anh hãy xem bọn họ đã đặt anh vào tình thế nào? Cho dù anh là tay gieo xuất sắc nhất thế giới, bọn họ sẽ không bao giờ để cho anh chơi súc sắc nữa đâu. Và bọn họ sẽ thông báo với tất cả mọi người, anh biết rõ như thế mà; tất cả các hệ thống sòng bài trong nước sẽ bị cấm chỉ. Anh đừng liều mạng tìm cách cứu vãn một cái gì đã mất.
- Cái đó vẫn chưa mất, - Cully lắc đầu bướng bỉnh cãi lại. - Dù sao đi nữa, không phải hoàn toàn. Tối thiểu có hai người biết anh đã không gian lận. Người thứ nhất là tên đã đánh tráo hai con súc sắc của anh. Và người thứ hai là một bạn thân của anh tên Hooker. - Cully chợt thở dài và giọng y dịu xuống. - Chính Hooker đã tặng anh cặp súc sắc đầu tiên và chính ông ây đã tài trợ cho anh trong thời gian đầu. Ông ây đã chỉ dẫn cho anh cách suy nghĩ bằng những con số, như một tay gieo cần phải làm. Anh tin rằng đó là người bạn duy nhất mà anh đã từng có. - Mí mắt y nhíu lại, giọng y lại trở nên khô khan và khắc nghiệt. - Hooker sẽ không bao giờ chịu tin rằng chính anh đã mang những con súc sắc gian lận đó đến Gem và ông ấy sẽ biết cách lật mặt nạ thủ phạm.
Thôi được, anh cứ đi tìm ông ấy, nếu anh cho rằng anh phải làm việc đó, - Aggie đầu hàng bằng một giọng nghẹn ngào vì nước mắt, - nhưng không phải ngay bây giờ, không phải trong tình trạng hiện tại của anh. Hãy chờ khi đã bình phục. Thêm hoặc bớt một vài ngày đâu có gì thay đổi...
Anh không bao giờ biết được, - Cully ngắt lời bằng một giọng rầu rĩ. - Rất có thể sẽ có chuyện thay đổi.
Hãy nghe em, Jack...
Nhưng Cully vẫn dửng dưng trước những lời van nài của cô.
Vĩnh biệt, Aggie.
Cánh cửa mở ra, đóng lại, và Aggie chỉ còn lại một mình.
Nhà ga đường bộ, ở tầng hầm thứ hai, cũng được thắp sáng chói lọi như ngày Cully đã đến Chicago. Ngày hôm ấy, gian đại sảnh lớn cực kỳ hiện đại đối với y dường như là tòa nhà đẹp nhất hành tinh. Bây giờ y đang rời khỏi Chicago thay vì đến đó, y không còn thấy như thế. Tựa lưng vào bức tường đối diện với phòng giữ hành lý tự động, đầu cúi gầm để che giấu bộ mặt sưng phồng, chiếc va li bên cạnh chân, y cam lòng chờ người ta thông báo chuyến xe ca bốn giờ sáng đi Evansville. Với rất nhiều tiếng lạo xạo và tạp âm, cuối cùng chiếc loa mời các hành khách đi về phía nam lên xe. Cully liền nhặt chiếc va li lên và đi theo dãy hành khách ngái ngủ đang tiến dần tới nơi lên xe. Mỗi. bước chân gây ra một làn sóng đau đớn, nhưng Cully đã bắt đầu quen đi. Nó không khiến y buồn nôn cũng như chóng mặt. Bây giờ nó chỉ làm y đau, một cách liên tục, mỗi lần y thở, không ngớt.
Chiếc xe ca Greyhound lớn đang đậu dọc theo một bờ đường xây cao lên. Người tài xế kiểm tra vé ở cửa và cho hành khách lên từng người một. Cully giữ chiếc va ly sát mình, men theo hành lang chật hẹp và tìm thấy một chỗ gần mặt kính phía sau. Y đặt chiếc va li vào lưới để hành lý và ngồi xuống. Y tựa gò má đầy thương tích lên mặt kính trơn và mát và nhắm mắt lại. Vô số tư tưởng hỗn độn bắt đầu quay cuồng như điên loạn trong đầu óc y. Y tự hỏi mình sắp trở thành cái gì.
Cuộc đời của y từ nay về sau sẽ ra sao? Những dự tính tương lai gì còn có thể phác thảo cho Cully Tay Gieo, kẻ đã lên miền bắc để bộc lộ thiên tài? Tay chơi trẻ sẽ trở nên như thế nào với đầu óc chứa đầy những con số và cổ tay nhuyển như cao su, gã thanh niên tỉnh lẻ bị lôi cuốn bởi số tiền kếch xù như một khách hành hương bị lôi cuốn bởi thánh lễ Mecque? Y chạy trốn trong lúc vẫn còn thời gian, nhưng phần nào của Cully Tay Gieo đang bỏ lại ở đường State? Trong bao lâu những vết thương do Chicago bắt phải chịu mới lành và sẽ để lại những vết thẹo gì? Bao nhiêu của bản thân y đã thoát khỏi vụ đắm tàu này?
" Một cuộc chơi thú vị, - y hung dữ nghĩ. - Điểm chủ yếu."
Y chợt nghe cánh cửa hơi đóng lại ở phía trước xe, bít kín buồng du hành sắp mang y rời xa Chicago. Y thở dài và vừa ngồi thẳng người lại vừa mở mắt ra. Một phụ nữ đang ngồi bên cạnh y, bất động và im lặng. Y nhìn chằm chằm vào mặt cô trong im lặng.
Đó là Aggie.
Em có thể đến với anh chứ, Jack? - cô chỉ hỏi.
Cully nuốt nước bọt.
Để làm gì?
Em cũng vậy, em sợ. Cũng như anh, em sợ Chicago.
Cully tựa gáy lên lưng ghế và nhắm mắt lại. " Cũng như mình, - y nghĩ; - cô chạy trốn trong lúc vẫn còn thời gian. Bỏ lại phía sau một phần của bản thân, với hy vọng tìm ra một điều gì tốt đẹp hơn... một tương lai tốt đẹp hơn."
Em có thể chứ, Jack? Em có thể đến với anh chứ?
Được.
Y quay người về phía cô và mở mắt ra. Cô siết chặt y trong vòng tay và kéo bộ mặt bầm tím đáng thương vào sát ngực cô.
Chiếc xe ca lớn màu xám bạc rung lên trong một tiếng gầm điếc tai, leo đoạn đường dốc và ầm ầm phóng về phía ranh giới của thành phố, về một môi trường khác.
HẾT
Cánh Tay Vàng Cánh Tay Vàng - Clark Howard Cánh Tay Vàng