Cách bạn sử dụng thời gian quan trọng hơn cách bạn tiêu tiền. Sai lầm về tiền bạc còn có thể chỉnh sửa được, nhưng thời gian thì không bao giờ quay lại.

David Norris

 
 
 
 
 
Tác giả: Mario Puzo
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Godfather
Dịch giả: Đặng Phi Bằng
Biên tập: Open Heineken
Upload bìa: Open Heineken
Số chương: 32
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 51
Cập nhật: 2023-11-05 19:16:49 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
au khi tốt nghiệp đại học, Kay Adam xin được một chân đi dạy tại trường trong tỉnh nhà, New Hampshire. Sáu tháng đầu sau khi Michael biệt dạng, tuần nào nàng cũng điện thoại cho bà Trùm, hỏi thăm tin tức nó. Bà Trùm thì lúc nào cũng thân thiết và khuyên nhủ Kay: "Cháu xinh đẹp thế, quên nó đi mà Kay không buồn bực vì những lời nói thẳng của bà, nàng hiểu là bà áy náy thật tình vì hoàn cảnh khó khăn của một cô gái trẻ.
Đệ nhất cá nguyệt của trường chấm dứt, được nghỉ, Kay định đi New York mua mấy bộ quần áo và luôn tiện thăm mấy cô bạn học và cũng có ý tìm việc làm nào khá hơn ở New York. Gần hai năm nay nàng sống như một gái già, chỉ đọc sách và dạy học. Chẳng thiết gì đến hẹn hò, không đi chơi đâu, cũng bỏ luôn việc gọi điện thoại về Long Beach cho bà già của Michael. Nàng biết nếu cứ tiếp tục gọi, thì chỉ thêm bực bội, đau khổ. Nhưng nàng vẫn hy vọng Michael sẽ gọi, sẽ viết, sẽ tìm cách liên hệ với nàng. Chẳng lẽ hắn khinh thường và không tin tưởng ngay cả đến nàng.
Kay đi chuyến xe lửa sớm, nên tới khách sạn mới xế chiều. Giờ này mấy cô bạn còn đi làm, Kay không muốn làm phiền họ nơi công sở. Nàng cũng không hứng đi mua sắm, sau chuyến đi dài, mệt mỏi. Một mình trong phòng khách sạn, Kay nhớ lại tất cả những mặn nồng cùng Michael cũng ở nơi đây. Và nỗi nhớ chỉ làm nàng thêm đau khổ, nó thúc giục nàng lại muốn điện thoại đến bà mẹ của người yêu.
Một tiếng đàn ông cộc cằn, rặt giọng New York, trả lời điện thoại. Kay xin được nói chuyện với bà Corleone. Mấy phút sau mới có giọng đàn bà nặng giọng Ý hỏi ai đó.
Kay hơi lúng túng:
– Cháu là Kay Adam đây, thưa bác Corleone. Bác còn nhớ cháu không
ạ?
Tiếng bà Trùm:
– Nhớ, nhớ chứ. Sao không thấy cháu điện thoại cho bác nữa? Cháu lấy
chồng rồi hả?
Kay vội nói:
– Ô, chưa đâu ạ, cháu chỉ bận quá thôi. Bác có được tin gì của anh Michael không? Anh ấy khỏe chứ ạ?
Kay ngạc nhiên thấy bà già áy náy thật sự vì nàng đã lâu không gọi. Im lặng một lát, rồi tiếng bà Trùm cả quyết:
– Mike đã về nhà. Nó không gặp, không gọi cháu sao?
Kay đau thắt bụng xấu hổ muốn phát khóc. Giọng nàng run run hỏi:
– Anh ấy về bao lâu rồi ạ?
– Sáu tháng.
– Vâng cháu hiểu rồi.
Hiểu thật rồi. Bà ấy đã rõ Michael coi rẻ nàng đến thế nào. Rồi nàng nổi giận. Giận Michael, giận mẹ anh ta, giận tất cả tụi ngoại kiều, tụi Ý, cái đám không có được chút lịch sự tối thiểu đối với bạn bè, cho dù tình yêu không còn nữa. Bộ Michael không biết cô lo lắng cho nó đến thế nào, dù nó không còn yêu cô, không còn muốn cưới cô nữa sao? Hay anh ta nghĩ cô giống như mấy con nhỏ Ý ngốc nghếch đâm đầu tự tử hay bù lu bù loa sau khi bị chiếm mất cái đáng giá ngàn vàng, rồi bị bỏ rơi. Kay ráng bình tĩnh nói:
– Cháu hiểu. Cám ơn bác nhiều lắm. Cháu mừng vì anh ấy đã khỏe và về nhà. Cháu chỉ muốn biết vậy thôi. Cháu sẽ không gọi lại làm phiền bác nữa đâu.
Đầu dây bên kia, giọng bà Trùm hấp tấp, như không nghe Kay nói gì: "Cháu muốn gặp Mike thì đến ngay bây giờ đi" làm cho nó ngạc nhiên. "Đi taxi nhé, bác bảo thằng gác cổng trả tiền cho cháu. Cháu bảo taxi là trả tiền gấp đôi. Nếu không, giờ này tụi nó không chịu sang tận Long Beach này đâu. Không được trả tiền nhé. Để gác cổng nó trả cho".
Kay nói nhạt nhẽo:
– Cháu không thể làm vậy được. Nếu anh Michael muốn gặp cháu, anh ấy đã phôn cho cháu rồi. Rõ ràng anh ấy không còn muốn liên hệ với cháu nữa.
Bà Trùm vội nói:
– Rõ là cháu mặt đẹp, cặp giò đẹp, nhưng đầu ngốc thế. Cháu đến thăm bác, không phải thằng Mike. Bác muốn nói chuyện với cháu. Đến ngay nhé. Nhớ đừng trả tiền xe, bác đợi đấy.
Nói dứt, bà cúp máy ngay.
Kay vẫn có thể gọi lại, bảo nàng không đến được. Nhưng nàng biết là phải gặp Michael, dù chỉ để nói chuyện xã giao. Nếu anh ta về sống công khai ở nhà như vậy, là anh ta đã hết bị rắc rối, là trở lại đời sống bình thường. Nàng nhảy xuống giường sẵn sàng đi gặp Michael. Kay trang điểm thật kỹ. Trước khi đi, nàng ngắm lại mình trong gương. Mình đẹp hơn xưa? Hay anh ta sẽ thấy mình già hơn, kém hấp dẫn hơn. Nét mặt nàng giờ đây có vẻ nữ tính hơn, mông tròn hơn, ngực đầy đặn hơn. Dân Ý thì khoái ngoại hình này, nhưng Michael vẫn bảo là yêu vẻ mảnh mai của nàng. Thật ra chuyện đó chẳng là gì nữa. Michael đâu còn tha thiết với nàng. Nếu có, chắc chắn sau sáu tháng trở lại nhà, anh ta phải gọi cho nàng biết chứ.
Quả đúng là taxi không chịu chở Kay qua Long Beach, cho đến khi cô bảo chịu tiền gấp đôi. Gần một tiếng sau Kay mới tới nơi, và thấy cơ ngơi nhà Corleone thay đổi rất nhiều. Chung quanh đều rào kẽm gai và một
cổng sắt chắn ngay lối vào. Một gã mặc vest trắng, sơ mi đỏ chạy ra, mở cổng rồi móc tiền trong túi, trả taxi.
Chính bà Trùm mở cửa đón nàng, ôm nàng trong vòng tay ấm áp, rồi bà ngắm nghía Kay, thành thật nói:
– Cháu đẹp thật. Con trai bác ngu ngốc quá.
Rồi bà đẩy Kay vào bếp. Một khay đồ ăn đã sẵn sàng, thêm ấm cà phê đang reo trên lò. Bà bảo:
– Mike sắp về đấy. Cháu sẽ làm nó ngạc nhiên.
Hai người cùng ngồi xuống, bà già vừa ép Kay ăn, vừa rối rít hỏi chuyện. Bà rất mừng vì Kay đã trở thành cô giáo, lại còn đi thăm bạn học cũ, mà còn trẻ thế, mới hai mươi bốn tuổi. Bà gật gù như tất cả những chuyện đó đều đúng như những gì bà nghĩ trong đầu. Còn Kay chỉ biết hỏi đâu, trả lời đó, không nói gì thêm được.
Qua cửa sổ nhà bếp, Kay nhìn thấy Michael trước. Chiếc xe ngừng trước nhà. Hai người đàn ông ra khỏi xe. Rồi đến Michael. Anh ta đứng lại nói chuyện với một trong hai người kia. Nửa mặt bên trái của nó quay về hướng nàng. Nửa mặt lõm xuống như mặt con búp bê bằng mủ bị đứa trẻ đá nát. Kỳ lạ là vết lõm không làm xấu đi nét đẹp trai của nó, mà chỉ làm nàng xúc động đến phát khóc. Nàng thấy Michael đưa khăn mùi xoa trắng nõn lên lau mũi, miệng, rồi cứ giữ cái khăn trên mũi như vậy trong khi bước vào nhà.
Nàng nghe tiếng cửa mở, tiếng bước chân ngoài hành lang, tiến về nhà bếp rồi Michael hiện ra ngay lối cửa, nhìn thấy nàng đang ngồi cùng mẹ. Nó như sững lại, chỉ hơi nhếch nụ cười, nửa cái hàm vỡ làm nó không thể mở miệng rộng hơn được. Còn Kay, chủ tâm chỉ lạt lẽo chào, bật khỏi ghế, chạy đến vòng tay nó, vùi mặt lên vai nó mà nức nở. Nó hôn lên má ướt nước mắt của nàng, ôm nàng cho đến khi nàng ngừng khóc. Nó dìu nàng ra
xe, ngoắc tay cho tên bảo vệ đi khỏi, lái xe cùng nàng ra đi. Kay lấy khăn tay chùi hết chút phấn son lem nhem còn lại trên mặt. Cô bảo:
– Em không định khóc thế đâu. Chỉ vì không ai cho em biết chúng đã làm anh đau đớn thế.
Michael cười lớn, rờ rờ má trái, hỏi:
– Em nói cái này hả? Không sao đâu. Nó chỉ làm anh khó chịu trong xoang mũi một chút. Bây giờ về nhà rồi, chắc chắn sẽ chữa khỏi thôi. Có một điều em cần phải hiểu, là anh không thể viết thư hay liên hệ bất kỳ cách nào với em được.
Kay bảo:
– Được. Em hiểu rồi. Michael đề nghị:
– Anh có nhà riêng trong thành phố. Chúng mình về đó, hay đi ăn, uống trước đã?
– Em không đói – Kay nói.
Khi xe tiến về New York, Michael hỏi:
– Em tốt nghiệp chưa? Kay nói:
– Rồi. Em dạy học ở tỉnh nhà. Người ta bắt được tên sát nhân rồi nên anh mới về nhà được, phải không?
Im lặng một lúc, Michael mới nói:
– Phải, đúng vậy. Báo chí New York đều đưa tin. Em không đọc sao? Kay cười, nhẹ lòng vì Michael chối tội. Cô bảo:
– Ở tỉnh em mọi người chỉ đọc tờ New York Times thôi. Chắc cái tin ấy nằm mãi ở trang tám, chín. Chứ nếu đọc được, em đã phôn cho bà già anh
sớm hơn rồi. Ngộ thật, cứ như lối nói của bà cụ, thì em tin chắc anh đã làm vụ đó. Hồi nãy, ngay trước lúc anh về, bà cụ còn bảo cái thằng ra tòa nhận tội đó rõ là thằng điên.
Michael ậm ừ:
– Có thể lúc đầu bà cụ tin thật.
– Mẹ ruột anh mà còn tin thế sao? – Kay hỏi. Michael cười cười:
– Các bà mẹ giống như cảnh sát ấy mà. Chỉ tin những gì xấu nhất.
Michael đậu xe trong một gara quen, trên đường Mulberry. Rồi nó dẫn Kay vòng góc phố, tới một ngôi nhà đá xám xập xệ, như nhà của dân nghèo ngoại ô. Nhưng khi Michael mở khóa cửa, hai người bước vào nhà, thì Kay choáng người vì đồ đạc sang trọng, tiện nghi như nhà của một triệu phú ngoài thành phố. Rồi Michael đưa cô lên lầu, gồm phòng khách, phòng ngủ, nhà bếp rộng thênh thang. Michael tiến tới quầy rượu tại góc phòng khách, pha hai ly rượu. Lúc ngồi cạnh nhau trên tràng kỷ, Michael hỏi nhỏ: Chúng mình vào phòng ngủ được chứ? Kay đưa ly lên, uống một hơi dài, mỉm cười:
– Dạ, được.
Với Kay chuyện ân ái vẫn như xưa, còn Michael có vẻ mạnh bạo hơn, không dịu dàng như trước. Hình như anh ta đề phòng, nghe ngóng phản ứng của Kay. Nàng không phàn nàn. Rồi mọi chuyện sẽ qua đi, đâu vào đó thôi. Nàng nghĩ, lạ thật, trong những trường hợp lâu ngày gặp lại này, đàn ông có vẻ nhạy cảm hơn. Còn với Kay, sau hai năm xa cách, nàng cảm thấy rất tự nhiên, như hai đứa chưa hề xa nhau một ngày.
Ôm chặt Mike, Kay trách:
– Đáng lẽ anh phải tin em, phải viết thư cho em. Em cũng biết giữ luật Omerta theo kiểu Ă ng–lê chứ. Dân Mẽo cũng kín miệng lắm, anh biết
không?
Michael cười trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng bảo:
– Anh đâu ngờ là em vẫn chờ anh. Sau những chuyện xảy ra như vậy, anh thật không ngờ em còn chờ đợi.
Kay vội nói:
– Không bao giờ em tin anh giết hại người đó. Chỉ trừ khi thấy dường như mẹ anh tin như vậy. Nhưng trong thâm tâm, em vẫn không tin được, vì em biết anh rõ quá mà.
Nàng nghe tiếng Michael thở dài:
– Em phải hiểu rằng, dù anh nhúng tay vào vụ đó hay không, cũng không đáng kể.
Giọng lạnh lùng của Michael làm Kay hơi sững sờ. Cô bảo:
– Vậy thì bây giờ anh chỉ việc cho em biết là có hay không.
Michael ngồi dậy, dựa lưng vào gối, đầu điếu thuốc sáng lên khi nó kéo một hơi:
– Anh phải nói ra điều đó, em mới trả lời ưng lấy anh hay không chứ gì?
Kay bảo:
– Vì yêu anh, em không cần. Nhưng nếu yêu em, anh đã không ngại cho em biết sự thật. Anh đã không sợ em báo cảnh sát. Đúng vậy không? Anh thật sự là một tên găng tơ, đúng vậy không? Nhưng em không cần. Điều em cần, em quan tâm là rõ ràng anh không yêu em. Về nhà rồi, anh đâu thèm gọi cho em.
Michael lại rất thuốc, làm tàn rớt lên tấm lưng trần của Kay. Cô nhăn mặt, nói đùa:
– Thôi tra tấn đi, em không nói nữa đâu.
Nhưng Michael không cười, nó lơ đãng nói:
– Em biết không, trở lại nhà, gặp lại cha, mẹ, Connie, thằng Tom, anh mừng. Nhưng không vui mừng, sung sướng như tối nay lúc về nhà, thấy em ngồi trong bếp. Em có coi đó là tình yêu không?
– Nếu đúng vậy là đủ cho em rồi – Kay nói.
Hai đứa lại cuốn lấy nhau. Lần này Michael tỏ ra dịu dàng hơn. Sau đó nó lại đi pha hai ly rượu, kéo ghế ngồi gần giường, bảo Kay:
– Nói nghiêm túc nhé, em nghĩ sao về chuyện mình cưới nhau? Kay cười ra dấu cho nó lên giường. Michael cũng cười nói:
– Nghiêm túc nào. Đừng đùa nữa. Thật ra anh không thể cho em biết về tất cả những gì đã xảy ra. Bây giờ anh đang làm việc cho ông già. Anh đang được huấn luyện để cai quản cơ sở dầu ăn của gia đình. Nhưng em biết đó, gia đình anh có những kẻ thù, cha anh có kẻ thù. Rất có thể rồi đây em trở thành sương phụ. Mà anh thì sẽ không cho em biết tất cả những chuyện hàng ngày trong văn phòng anh, trong công việc của anh. Em sẽ là vợ anh, chứ không là cộng sự của anh. Không là một cộng sự bình đẳng của anh.
Kay ngồi dậy, bột ngọn đèn lớn trên bàn đầu giường, rồi mồi điếu thuốc. Cô dựa vào ghế, lặng lẽ hỏi:
– Anh định nói với em, anh là một găng tơ, phải không? Anh định nói với em là anh có trách nhiệm với những kẻ bị giết, với tất cả những vụ có dính dáng đến kẻ sát nhân. Còn em thì không được hỏi han gì đến những phần hành đó trong cuộc đời anh? Vậy có khác gì trong phim kinh dị, khi con quái vật hỏi cưới người đẹp đâu.
Michael cười cười, quay phần mặt lồi lõm về phía nàng, Kay ân hận kêu lên:
– Ôi Mike, em không chủ tâm nói vậy đâu. Em thề đấy. Michael cười lớn:
– Anh biết. Bây giờ anh lại khoái cái mặt này, chỉ phiền là nó cứ làm anh chảy nước mũi hoài.
Kay nói tiếp:
– Thôi đi, anh bảo nói chuyện nghiêm túc mà. Nếu mình lấy nhau, đời em sẽ như thế nào? Như mẹ anh, một bà nội trợ Ý, chỉ lo đẻ và bếp núc? Và nếu có chuyện gì xảy ra thì sao chứ? Lỡ anh bị vào tù thì sao?
Michael bảo:
– Không bao giờ có chuyện đó. Bị giết, có. Bị tù không bao giờ. Kay phì cười, vừa hãnh diện vừa thú vị vì sự tự tin của nó:
– Này, thật ra làm sao anh tin chắc vậy? Michael thở dài:
– Đó là tất cả những gì anh không thể, anh không muốn cho em biết. Im lặng một lúc lâu, Kay hỏi:
– Sau thời gian dài đằng đẵng anh không hề liên lạc với em, tại sao bây giờ anh lại muốn lấy em? Có phải vì em là người bạn chăn gối xuất sắc của anh không?
Michael nghiêm trang gật đầu:
– Đúng vậy. Nhưng anh đâu coi chuyện đó là quan trọng, vậy thì vì sao anh phải cầu hôn em chỉ vì chuyện đó thôi? Nghe này, anh không muốn em trả lời ngay bây giờ. Chúng mình còn thường xuyên gặp nhau mà. Em hãy thưa chuyện với ba, má em đi. Anh nghe nói ông cụ cũng bảo thủ lắm. Hãy nghe lời khuyên của ông đã.
– Anh vẫn chưa trả lời em, tại sao anh muốn lấy em.
Michael lấy khăn mùi xoa, sụt sịt hỉ mũi, bảo:
– Đó, lý do chính đáng để em từ hôn anh đó. Làm sao chịu nổi thằng cha loanh quanh bên mình, hỉ mũi suốt ngày chứ?
Kay nổi cáu:
– Thôi đi, đúng đắn nào. Trả lời câu hỏi của em đi. Michael bảo:
– OK. Nhưng anh chỉ nói một lần thôi đó. Em là người duy nhất làm anh cảm thấy thương yêu, lo lắng. Anh đã không gọi cho em, vì anh không hề nghĩ rằng em vẫn còn tha thiết với anh sau tất cả những chuyện kia. Đúng anh đã có thể theo đuổi, quyến rũ, điều khiển em, nhưng anh không muốn làm như thế. Vì tin em, anh sẽ cho em biết một điều mà em sẽ không được nói lại với bất kỳ ai, kể cả cha em. Nếu mọi chuyện suôn sẻ, gia đình Corleone sẽ hoàn toàn làm ăn hợp pháp trong vòng năm năm nữa. Tất nhiên để đạt được chuyện này sẽ phải sử dụng đến vài trò ma đầu, nguy hiểm. Lúc đó có thể em sẽ mất anh, góa bụa. Vậy thì vì sao anh muốn lấy em ư? A, vì anh muốn có em, có một gia đình, có những đứa con. Cũng đã đến lúc đó rồi còn gì. Nhưng anh không muốn con anh chịu ảnh hưởng từ anh, như anh đã ảnh hưởng từ bố anh. Phải nói rằng ông già không chủ tâm, không muốn anh chịu ảnh hưởng. Không hề. Thậm chí ông còn không muốn anh dính dáng vào việc nhà. Ông muốn anh trở thành giáo sư, bác sĩ, hay đại loại như vậy. Nhưng những chuyện không hay đã xảy ra, anh phải phấn đấu vì gia đình. Anh phải tranh đấu vì anh thương yêu và kính phục bố anh. Anh chưa từng thấy ai đáng kính trọng hơn ông. Ông là người chồng, người cha tốt. Và cũng là người bạn có lòng với những con người quá bất hạnh trong cõi đời này. Dĩ nhiên còn một khía cạnh khác về ông, nhưng là con, anh không được quyền phán xét. Dù sau anh cũng không muốn những chuyện đó xảy đến với con cái chúng ta. Anh mong chúng được ảnh hưởng từ em. Anh muốn chúng lớn lên, giống như những đứa trẻ Mỹ, thực sự Mỹ trên mọi phương diện. Có thể một ngày kia, con cháu của
chúng ta sẽ tham gia chính trường. Biết đâu chừng có đứa sẽ trở thành Tổng thống Mỹ. Tại sao lại không thể được chứ? Trong mấy lớp học Sử ở đại học, tụi anh moi ra cả đống quá khứ của tất cả các Tổng thống. Ông, cha của các vị ấy không bị treo cổ là may lắm đấy. Anh sẽ lo cho các con chúng ta học hành thành thầy giáo, nhạc sĩ, bác sĩ. Chúng sẽ không bao giờ dính vào việc nhà như anh. Khi các con khôn lớn, thành đạt, anh sẽ nghỉ hưu. Anh và em sẽ là hội viên của một hội quán nông thôn nào đó, sống cuộc đời an nhàn, đơn giản của những người Mỹ khá giả. Em nghĩ sao về đề nghị của anh?
Kay bảo:
– Tuyệt diệu! Nhưng anh chỉ nói thoáng qua cái phần em trở thành gái góa thôi, sao vậy?
Michael vừa chùi mũi vừa nói:
– Chuyện đó đâu dễ xảy ra. Anh chỉ trình bày để em thấy rõ ràng mọi chuyện, vậy thôi.
Mặt Kay vẫn ngơ ngơ:
– Em vẫn không thể tin anh là một người như vậy. Em chẳng hiểu gì cả.
Tại sao cớ sự lại như vậy chứ?
Michael nhỏ nhẹ:
– Anh không thể cắt nghĩa gì thêm được nữa. Em nên biết rằng, không có gì phải nghĩ ngợi về tất cả những chuyện này, nó thật sự không liên quan gì đến em hay tới đời sống của hai ta, nếu ta cưới nhau.
Kay lắc đầu:
– Làm sao anh có thể muốn lấy em? Làm sao anh chỉ nói bóng gió là anh yêu em. Chưa bao giờ anh nói lời yêu em như vừa rồi anh nói anh yêu bố. Nếu anh nghi ngờ em nhiều thế, làm sao anh có thể kể những điều tối
quan trọng của đời anh. Làm sao anh có thể lấy một người vợ mà anh không tin tưởng? Em biết bố rất tin tưởng bà già mà.
Michael bảo:
– Đúng vậy. Nhưng như vậy không có nghĩa là ông cho bà biết tất cả mọi chuyện. Em biết không, ông có lý do để tin tưởng bà. Không phải chỉ vì tình nghĩa vợ chồng. Bà đã sinh cho ông bốn đứa con giữa cái giai đoạn tưởng như không thể nào nuôi nổi. Bà chăm sóc các con khi ông bị kẻ thù hãm hại. Bà tin ở ông. Suốt bốn mươi năm, ông luôn chung thủy với bà. Chừng nào em làm được như vậy, anh sẽ cho em biết vài điều, mà thực sự em sẽ chẳng muốn nghe đâu.
Kay hỏi:
– Chúng mình có phải về ở trong cơ ngơi đó không? Michael gật đầu:
– Rồi chúng ta sẽ có nhà riêng. Bố mẹ anh sẽ không can thiệp vào chuyện riêng tư của tụi mình đâu. Nhưng trước mắt, khi mọi việc chưa ổn, anh vẫn phải ở trong khuôn viên của gia đình.
Kay nói ngay:
– Vì sống ở ngoài anh sẽ bị nguy hiểm, phải không.
Lần đầu tiên kể từ ngày quen biết Michael, cô mới thấy nó nổi giận. Từ thái độ, giọng nói không có gì thay đổi, nhưng sự giận dữ tỏa ra lạnh lẽo như thần chết, cái giá buốt làm cô nên quyết định đừng nhận lời làm vợ nó. Cổ
– Toàn chuyện nhảm nhí, vớ vẩn của phim ảnh và báo chí. Em hiểu lầm về ông già và gia đình Corleone rồi. Anh sẽ cắt nghĩa lần cuối, thật sự là lần cuối đấy. Ông già anh là người làm ăn. Ông ráng sức lo cho vợ con và cả những người bạn, mà có thể ông cần đến nếu gặp khó khăn. Ông không chấp nhận lề luật của cái xã hội chúng ta đang sống vì những lề luật đó ép
ông vào khuôn khổ không thích hợp với những con người như ông, một con người có cá tính và sức mạnh phi thường. Em phải hiểu rằng, ông tự coi mình ngang hàng với những nhân vật vĩ đại, cỡ Tổng thống, Thủ tướng, Bộ trưởng, Chánh án tòa án tối cao, mèng ra cũng cỡ Thống đốc tiểu bang. Ông từ chối sống theo luật lệ do kẻ khác đặt ra, những luật lệ bắt ông phải sống trong sự khuất phục. Nhưng mục tiêu tối thượng của ông là sẽ tiến vào cái xã hội đó bằng tất cả sức mạnh, quyền uy, vì cái xã hội kia đâu có bảo vệ cho những kẻ không có chút uy quyền?
Kay nhìn nó đầy hoang mang:
– Nhưng điều ấy phi lý quá. Chuyện gì sẽ xảy ra, nếu ai cũng nghĩ như ông già anh? Đời sống xã hội sẽ ra sao? Trở lại thời chui rút trong hang động à? Mike, anh không tin những gì anh đang nói chứ? Phải không?
Michael cười:
– Anh chỉ kể cho em biết những điều ông già tin tưởng thôi. Anh muốn em hiểu dù là người thế nào, ông không hề vô trách nhiệm, ít ra thì ông vẫn luôn có trách nhiệm với cái thế giới mà ông tạo ra. Ông không phải là tên cướp điên rồ với khẩu súng cối như em vẫn tưởng đâu. Ông là một người có trách nhiệm theo quan niệm của ông.
Kay lặng lẽ hỏi:
– Còn anh, anh tin tưởng gì? Michael nhún vai:
– Anh tin gia đình anh, tin em và tin gia đình tương lai của chúng ta. Anh không tin tưởng sự bảo vệ của xã hội này, anh không muốn đặt số mệnh anh vào tay vào những kẻ mà khả năng duy nhất chúng làm được, là lừa bịp, mị dân để kiếm mớ phiếu bầu. Nhưng tới lúc này, cái thời của bố anh đã qua rồi. Không thể làm như ông được nữa, quá liều mạng, đầy rẫy hiểm nguy. Bởi vậy dù muốn hay không, nhà Corleone cũng phải gia nhập xã hội này. Nhưng nếu phải làm điều đó, anh muốn gia đình anh sẽ gia
nhập với đầy đủ thế mạnh, đó là tiền bạc và phải là sở hữu chủ của những tài sản đáng giá khác nữa. Anh muốn làm sao cho con chúng ta, trước khi nhập vào cái định mệnh chung kia, phải được an toàn.
Kay hỏi:
– Nhưng anh đã từng xung phong để đi chiến đấu cho đất nước này, từng là anh hùng chiến tranh. Điều gì làm anh thay đổi thế?
Michael bảo:
– Chuyện này nói mãi cũng chẳng đi tới đâu. Có lẽ anh giống như mấy lão cực kỳ bảo thủ ở tỉnh em vậy. Anh lo cho bản thân anh, vậy thôi. Nhà nước, thật sự lo được bao nhiêu cho mình đâu. Tóm lại một điều là anh phải giúp ông già, phải sát cánh với ông, về phe ông. Và em cũng phải quyết định về phe anh hay không.
Nó cười cười bảo:
– Chuyện lấy chồng coi bộ cũng căng đấy nhỉ? Kay vỗ vỗ lên giường, nói:
– Em chẳng biết gì về chuyện cưới xin. Nhưng em vắng anh hai năm rồi. Em không để anh dễ dàng vuột khỏi tay em nữa đâu. Lên giường đi, anh.
Đèn tắt, hai người nằm bên nhau, nàng thì thầm hỏi:
– Anh có tin, từ ngày xa anh, em không quen biết người đàn ông nào khác không?
– Anh tin – Michael trả lời.
– Còn anh? – Kay vẫn thì thầm êm ái bên tai nó.
– Cũng thế – Michael vừa nói xong, hình như Kay gồng người lại. Michael tiếp:
– Nhưng sáu tháng cuối cùng thì không.
Quả vậy, từ sau cái chết của Apollonia, Kay là người phụ nữ đầu tiên nó chung chăn gối.
Bố Già Bố Già - Mario Puzo Bố Già