Nguyên tác: Kidnapped
Số lần đọc/download: 410 / 22
Cập nhật: 2019-12-06 08:59:50 +0700
Chương 24 - Chạy Trốn Qua Rừng Núi – Cuộc Cãi Vã
N
hờ đêm tối che chở, tôi và Alan đã vượt qua lạch biển Errocht. Chúng tôi đi dọc bờ phía đông tới một điểm ẩn náu khác gần Loch Rannoch. Một trong những người hầu của Cluny đã đưa đường chúng tôi. Anh ta mang tất cả đồ đạc, thêm cái măng tô bự của Alan. Anh ta bước đi dưới gánh nặng nhẹ nhàng như một con ngựa rừng. Có lẽ chỉ một nửa số đồ đạc đó cũng sẽ làm tôi ngã gục không chỉ một lần rồi, mà người này lại có thân hình mảnh khảnh và tôi chắc sẽ thắng anh ta trong một keo vật trung thực.
Được đi không phải mang vác thế này thật thoải mái, có lẽ tôi đã không vượt lên được nếu không có hoàn cảnh này và không có ý thức mới xuất hiện là gánh nặng thông thường cho một thời gian lâu hơn của tôi chỉ có thể thôi. Tôi vừa mới ốm dậy và trong hoàn cảnh này không có gì thúc giục tôi phải cố gắng cả. Chúng tôi đi dưới bầu trời âm u, qua những cánh đồng hoang vu của Scotland, thêm vào đó còn có sự cãi cọ giữa hai người bạn đường.
Một thời gian dài chúng tôi đi câm lặng bên nhau hoặc người trước, người sau. Tức giận và tự hào trong người tôi. Từ cái tình cảm đó tôi tạo ra sức lực cần thiết. Alan bực bội và xấu hổ, xấu hổ vì đã thua hết số tiền của tôi, bực bội vì tôi dằn vặt mình đã vì chuyện này.
Tôi luôn luôn nghĩ đến việc chia tay và càng nghĩ đến tôi lại càng hổ thẹn vì sự sẵn sàng của mình. Alan có một cử chỉ đẹp, đáng quý và hào hiệp nếu bây giờ anh quay sang tôi và nói: “Hãy đi con đường của cậu. Mối nguy hiểm của tôi lớn hơn của cậu, tôi đi cùng sẽ làm mối nguy cơ của cậu lớn hơn”… Nhưng mà tôi thì không bao giờ nói với một người bạn đã làm một cái gì đó cho mình rằng “Cậu đang trong cơn nguy hiểm, còn tôi thì không đến nỗi như vậy, tình bạn của cậu là một gánh nặng cho tôi. Hãy đi đi, hãy tạo cho mình một số phận, nhưng hãy mang cái gánh nặng một mình” không, không được. Chỉ nghĩ như vậy thôi, máu đã dồn lên mặt tôi rồi.
Và ngoài ra Alan còn cư xử như một đứa trẻ, nghiêm trọng hơn nữa như một đứa trẻ dối trá lấy tiền của tôi trong lúc nửa tỉnh nửa mê còn nghiêm trọng hơn là lấy trộm của tôi, thế mà anh ta vẫn bước đi tỉnh bơ bên cạnh tôi, không một xu dính túi và như tôi hiểu, lại hoàn toàn có khả năng vui vẻ nhận lại số tiền mà tôi đã ăn xin được. Tất nhiên tôi luôn luôn sẵn sàng chia cho anh ta tất cả, nhưng cái cách anh tính đến chuyện đó làm tôi giận điên lên.
Tôi suy nghĩ cả hai việc đó. Nhưng nếu mở miệng nói ra thì lại là một việc vô ơn xấu xa. Lúc đó tôi làm một việc hầu như còn tồi tệ hơn: Tôi yên lặng và không nhìn vào mặt bạn mình lần nào mà chỉ liếc qua anh ta.
Cuối cùng, khi chúng tôi tới bờ đối diện của Lach Errochht trên con đường bằng phẳng mọc đầy cây bấc, nơi đi lại không còn khó khăn nữa, Alan không chịu nổi lâu hơn, anh đến gần tôi mà nói:
— David ạ, đó không phải là cách những người bạn thật sự đối xử với nhau trong những chuyện nhỏ nhặt vừa qua. Tôi muốn nói với cậu là chuyện xảy ra làm tôi rất buồn. Nếu cậu muốn thì nói ra đi.
— À, tôi không nói gì cả.
Câu trả lời của tôi có vẻ làm anh lúng túng, còn tôi thì thỏa mãn.
— Tức là không. – Anh nói, giọng run run – Nếu cậu nói với tôi rằng tôi đáng bị quở trách
— Tất nhiên anh đáng như vậy. – Tôi lạnh lùng nói – Nhưng anh phải công nhận là tôi đã không phàn nàn gì.
— Không. Nhưng cậu biết rõ là cậu đang làm những việc rất nghiêm trọng. Chúng ta cần chia tay à? Trước đây đã có lần cậu cân nhắc chuyện này. Cậu có muốn lặp lại không? Đồi núi và rừng có sẵn, nơi này là hai lạch biển. Và tôi phải thú nhận là tôi không muốn ở đâu mà người ta không thích tôi.
Những lời đó bắn vào tôi như những mũi tên nhọn và làm bật ra ý kiến của tôi:
— Alan Breck, – Tôi kêu lên – Anh tin là tôi có thể quay lưng lại anh, đúng lúc anh đang khó khăn nhất? Anh không được quyền nói vào mặt tôi như vậy. Toàn bộ cách cư xử của tôi sẽ trừng phạt sự nói dối của anh. Đúng, tôi đã ngủ quên trong đầm lầy nhưng đó là vì tôi quá mệt mỏi; và sẽ không công bằng nếu anh phàn nàn tôi.
— Điều đó tôi không bao giờ làm cả, David.
— Nhưng ngoài ra tôi đã làm gì để anh coi như con chó và hạ thấp tôi vậy? Chưa bao giờ tôi bỏ một người bạn cả và cũng không thể cho rằng tôi bắt đầu việc này với anh. Giữa chúng ta có những kỷ niệm tôi không bao giờ quên, dù anh có thể quên chúng.
— Tôi chỉ muốn nói với cậu một điều, David. – Alan nói rất bình tĩnh – Từ lâu tôi đã nợ cậu cuộc sống của mình và bây giờ nợ cả tiền nữa. Cậu nên tìm cách đừng làm nặng thêm món nợ đó.
Chuyện đó có thể làm tôi động lòng và thực tế cũng như vậy theo một cách nào đó, có điều không phải động lòng theo cách đứng đắn. Tôi cảm thấy tôi đã đối xử tồi cho nên bây giờ không chỉ giận Alan mà giận cả chính mình và điều này làm tôi thô bạo hơn:
— Anh yêu cầu tôi nói. Được, tôi sẽ nói. Anh cũng tự nhận là đã tạo cho tôi một chuyện không hay, tôi phải chịu một sự xúc phạm. Chưa bao giờ tôi phàn nàn về anh dù chỉ nhắc tới chuyện đó cho đến khi anh tự nói tới và bây giờ anh quở trách tôi vì tôi không thế cười khi bị xúc phạm như vậy. Cái tiếp theo sẽ là tôi cần phải quì xuống cảm ơn anh! Anh nên nghĩ nhiều hơn đến tình cảm người khác, Alan ạ. Nếu làm như vậy có lẽ anh sẽ nói ít hơn về mình và nếu người bạn trung thực của anh chịu đựng sự xúc phạm một cách im lặng, thông minh nhất là anh cứ để như vậy thay cho đáng lẽ đánh cho anh ta một trận để phá tan cái gánh nặng đó đi. Theo ý của riêng anh, anh là người bị mắng mỏ. Nếu đúng như vậy thì anh đừng tìm cách cãi cọ nữa.
— Được rồi. – Alan nói – Chúng ta không nói về chuyện đó nữa.
Và chúng tôi lại câm lặng như trước đây để đi tới đích của hôm đó, ăn và nằm ngủ và vẫn không trao đổi với nhau một lời nào.
Mờ sáng hôm sau, người đầy tớ đã đưa chúng tôi qua Locl Ranmocl, giải thích theo ý anh ta con đường nào là tốt nhất đối với chúng tôi. Ngay lập tức chúng tôi phải leo lên một con đường dốc lên núi, đi vòng chút ít để tránh các đỉnh Glen Lyon và Glen Lochay rồi Glen Dochart. Theo ý anh ta bằng cách đó chúng tôi sẽ tới đích nhanh và dễ dàng hơn. Anh ta chỉ rõ những địa điểm có lính đóng và cuối cùng nói không ở đâu yên ổn cho chúng tôi hơn vùng đất của bọn Campbell.
Sau cùng Alan chịu thua, mặc dù vẫn còn phản đối.
— Đó là vùng đất bi thảm nhất của Scotland. Tôi biết vùng đó chỉ có rừng, gà gô và bọn Campbell. Nhưng vì tôi thấy anh rất sắc sảo nên bảo lưu ý kiến đó.
Với dự kiến đó trong đầu, chúng tôi lên đường. Phần lớn thời gian của ba đêm liền chúng tôi đi qua vùng núi không có lối đi, qua các con suối thác nước, rất nhiều lúc trong sương mù. Gió át chúng tôi, mưa rơi trên đầu và không lần nào được sưởi ấm bằng tia nắng mặt trời. Ban ngày chúng tôi nằm ngủ trong các bụi thạch thảo ướt đẫm, ban đêm trèo lên những đỉnh cao gẫy cổ, những vách đá lởm chởm. Chúng tôi thường xuyên bị lạc và nhiều lần phải nằm yên trong sương mù đến lúc sương tan, không thể nghĩ đến một đốm lửa, chúng tôi ăn toàn bột mì lạnh và thịt lạnh mang từ nhà lồng theo. Còn uống bây giờ chúng tôi không bao giờ thiếu nước cả.
Đó là thời gian đáng sợ, còn đáng sợ hơn vì thời tiết âm u và phong cảnh hoang vắng. Lúc đó tôi thấy lạnh vô cùng, răng đập vào nhau liên tục, cổ họng lại bị đau như ngày ở đảo Mull, ngoài ra còn luôn luôn đau bên hông. Khi ngủ trong đám cỏ ẩm ướt, mưa xối xả bên trên, bùn nhão nhoét bên dưới thì tôi lại nhớ đến thời kỳ đen tối của cuộc phiêu lưu sai lầm. Trong mơ tôi nhìn thấy tháp nhà của họ Shaws ánh lên trong tia chớp sáng rực, thấy Ransom được đưa ra boong trong một cái bó, thấy ngài Shuan nằm trên nền nhà, thấy Colin Campbell ôm lấy ngực ngã xuống chết như thế nào. Tôi bị đánh thức dậy từ giấc ngủ không yên đó, vẫn ăn thứ bột mì lạnh đó. Nước mưa đập vào mặt như những mũi tên. Nước lạnh buốt chảy xuống lưng. Sương mù bao quanh như những bức tường của một phòng tối hoặc tan ra trong một cơn gió và trước mắt chúng tôi hiện ra một thung lũng mờ mờ có những dòng suối chảy róc rách.
Vô số dòng suối thì thầm quanh chúng tôi. Do mưa liên tục nên từ trong lòng núi đổ ra không biết bao nhiêu dòng nước, ở mỗi khe đá nước tuôn ra như một giếng phun. Các con sông đầy nước, tràn qua bờ. Trong đêm, tiếng ồn ào của sông suối nghe xa lạ và thiêng liêng như con quỉ sống trong chuyện dân gian, than thở và gào thét số mệnh.
Suốt cuộc hành trình đáng sợ này giữa chúng tôi không có sự gần gũi, thậm chí không có một cuộc nói chuyện nhạt nhẽo nào. Tôi khốn khổ muốn chết, qua đó tôi có thể tha thứ một cách tốt nhất cho cách cư xử của mình. Ngoài ra, từ nhỏ tôi tuy không dễ bị xúc phạm nhưng lại khó quên một sự xúc phạm vì vậy mà bây giờ tôi giận mình và giận bạn.
Phần lớn thời gian hai ngày đầu Alan vui vẻ đều đều, luôn sẵn sàng giúp đỡ tôi có lẽ là với lòng mong đợi cơn cáu giận của tôi sẽ qua đi. Nhưng lúc đó tôi còn lúng túng trong lòng, giữa sự bực bội và từ chối sự giúp đỡ của anh. Tôi nhìn anh một cách dửng dưng như nhìn vào bụi cây, vách đá.
Trong đêm thứ hai, đúng hơn là sáng ngày thứ ba, chúng tôi đứng trên một đỉnh đồi trọc nên không thể thực hiện thói quen ngồi xuống ăn và sau đó ngủ ngay được. Trước khi chúng tôi tìm được một nơi trú ẩn thì trời đã sáng, và mặc dù trời vẫn mưa nhưng mây không còn bay thấp như lúc trước. Alan nhìn tôi với sự lo lắng trên mặt.
— Tốt nhất cậu nên đưa cái túi tôi mang cho. – Anh nói, có lẽ là lần thứ mười rồi từ khi chúng tôi chia tay với người dẫn đường.
— Cảm ơn, thế này tốt rồi. – Tôi đáp bằng một giọng lạnh lùng.
Alan đỏ mặt.
— Tôi sẽ không mời chào sự giúp đỡ của mình một lần nữa đâu, David. Tôi không phải là con người rất kiên nhẫn đâu.
— Điều đó tôi cũng chưa bao giờ nghĩ cả. – Tôi đáp lại một cách thiếu nhã nhặn và điên khùng như một đứa bé lên mười.
Alan không trả lời ngay nhưng cách xử sự thì cũng là một câu trả lời rồi vì anh kéo mũ xuống tai, bước nhanh và thổi sáo một bài hát nhỏ. Anh nhìn tôi từ bên cạnh với một nụ cười thách thức.
Trong đêm thứ ba này chúng tôi phải vượt qua phần phía tây của vùng Balquidder.
Đêm tối đến lạnh lẽo, có lẽ có sương muối trong không khí. Gió bấc thổi mây đi và các ngôi sao lấp lánh hiện ra.
Các dòng suối cuồn cuộn vẫn tiếp tục ồn ào giữa các vách núi, nhưng tôi thấy Alan không còn sợ con quỷ sống nữa mà khá vui vẻ. Với tôi, sự thay đổi thời tiết đến quá muộn. Tôi đã nằm quá lâu trong đầm lầy cho nên như lời ghi trong kinh thánh “thậm chí quần áo của tôi cũng khinh tôi”. Tôi mệt muốn chết, khó chịu vô cùng, tất cả xương cốt đau nhừ và toàn thân run rẩy. Gió lạnh thổi qua người và thổi vào tai tôi. Anh ta ba hoa và luôn luôn hướng mũi nhọn vào tôi: “Đảng Whig là một thứ ngon lành nhất”, “Đây là một cái cột Whig mà cậu cần nhảy qua, tôi biết cậu nhảy giỏi thế nào mà…”
Anh ta cứ tiếp tục như vậy, luôn luôn bằng giọng châm biếm kèm theo những cử chỉ khiêu khích. Tôi biết lỗi là ở mình chứ không phải ai khác, nhưng tôi cảm thấy khốn khổ, hối hận. Tôi cũng biết tôi sẽ không lê bước được nữa mà phải nằm xuống mà bò giống như con cừu hoặc con cáo, chân tôi sẽ trắng nhợt như con vật chết. Tôi không còn minh mẫn nữa, tôi sung sướng vì cái kết cục này và nghĩ đến cái chết cô đơn ở đầm lầy với những con đại bàng dã thú ở phía trên nghe ngóng chờ đợi hơi thở cuối cùng của tôi. Lúc đó Alan sẽ hối hận, tôi nghĩ. Khi tôi không còn nữa, anh ta sẽ phải nghĩ lại tất cả những gì tôi đã làm cho anh ta và sự hồi tưởng đó sẽ dày vò anh ta.
Tôi tiếp tục lảo đảo như cậu học trò ốm yếu, điên rồ, giận dữ và trong tim đang đi dần đến căm ghét một người cùng giống, đáng lẽ phải quỳ xuống và cầu chúa tha thiết cho anh ta. Mỗi cử chỉ châm chọc của Alan càng làm tôi khốn khổ thêm. Tôi nghe thấy thời điểm đang đến “Khi tao nằm xuống và chết sẽ như đạp vào mặt mày, mày sẽ hối hận hơn về sự vô ơn và dã man”.
Trong nỗi đau đớn, có lần tôi ngã xuống đất nhưng lại vùng dậy ngay và tiếp tục đi. Sốt cao rồi lại lạnh cóng thay đổi nhau và tôi khó mà mang cái túi bên mình đi nữa. Cuối cùng, tôi thấy không thể đi nữa và có nhu cầu tính toán sòng phẳng với Alan, không muốn kìm hãm nỗi căm giận nữa và kết thúc nhanh chóng cuộc sống của mình. Anh ta lại gọi tôi là kẻ theo Đảng Whig. Tôi đứng lại.
— Ngài Stuart! – Tôi hét lên, giọng bị át đi vì giận dữ – Ngài hơn tuổi tôi và chắc là biết cách cư xử, nếu ngài thấy rất cần hoặc rất hứng thú tranh luận chính trị với tôi. Cho đến nay tôi luôn cho rằng những người tử tế, dù quan điểm chính trị có thể bất đồng, vẫn có thể lịch sự với nhau. Nếu không như thế thì chắc tôi đã có câu trả lời thích hợp cho ngài.
Alan đứng như mọc rễ trước mặt tôi, mũ lông chim đội lệch trên đầu, tay đút trong túi quần, đầu hơi cúi, nghe tôi nói với một nụ cười giận dữ – như tôi nhìn thấy qua ánh sao đêm – và khi tôi ngừng lời, anh bắt đầu huýt sáo một bài Jakobit, một bài thơ trào phúng về thất bại của tướng Copes ở Preston Pans.
Ồ, Johnnie Copes không bao giờ còn nữa.
Mà tiếng trống của mày kêu to quá.
Tôi thấy ngay đã có lúc Alan chiến đấu bên phía hoàng gia.
— Tại sao lại chính bài này, Ngài Stuart? Nó làm ngài nhớ lại là ngài đánh nhau cả hai bên?
Alan ngừng lại giữa bài hát và hét lên:
— David!
— Chấm dứt những chuyện vừa qua – Tôi tiếp – Tôi chờ đợi là trong tương lai ngài sẽ nói một cách đứng đắn về nhà vua và các bạn Campbell của tôi.
— Tôi là một Stuart. – Alan bắt đầu.
— Ồ, tôi biết. – Tôi ngắt lời – Anh mang họ một hoàng đế nhưng mà anh đừng quên là tôi biết loại đó hơn nhiều từ khi tôi ở cao nguyên và điều quý báu nhất tôi muốn nói với những người ấy là sẽ không có hại gì đâu nếu thỉnh thoảng họ lại rửa mình một chút.
— Cậu có biết cậu đang xúc phạm tôi. – Alan nói rất nhỏ.
— Rất tiếc, nhưng tôi chưa nói xong, nếu anh không quen và cụ thể hơn là không thích điều tôi nói. Trong trận mạc, những người đàn ông của đảng tôi, đảng Whig, đã đánh thắng và truy nã anh. Tôi cảm thấy cái niềm vui thú của anh dồn một đứa trẻ mới lớn thuộc đảng đó vào chân tường một cách hèn hạ là một điều đáng khinh. Những người Campbell và Đảng Whig đã chiến thắng ngài, ngài phải chạy trốn như một con thỏ bị đuổi, đáng lẽ ngài phải nói về họ với một sự kính trọng chứ.
Alan đứng đó không nhúc nhích, mảnh áo măng tô bay trước gió.
— Rất tiếc. – Cuối cùng anh nói – đó là những điều người ta không thể bỏ qua.
— Tôi cũng không mong ngài bỏ qua, tôi cũng sẵn sàng nếu ngài muốn.
— Sẵn sàng? – Anh ta hỏi.
— Sẵn sàng. – Tôi nhắc lại – Tôi không phải là kẻ nói mồm và ba hoa. Thôi, bắt đầu đi, tôi rút kiếm ra và giữ ở tư thế chiến đấu, điều đó chính Alan dạy tôi.
— David! – Anh ta kêu lên – Cậu điên rồi à? Tôi không thể đấu kiếm với cậu, đó sẽ là việc giết người trắng trợn.
— Điều đó đáng lẽ ngài phải nghĩ đến khi xúc phạm tôi và khiêu khích tôi sôi máu lên.
— Đúng như vậy! – Alan nói. Anh đứng đó run rẩy ép tay vào mồm như một người không còn biết làm gì nữa – Đúng như vậy thật. – Anh nói và rút gươm ra.
Nhưng trước lúc chúng tôi đụng gươm, anh đã quăng vũ khí của mình ra rất xa và luôn nhắc lại:
— Không, không, không. Tôi không thể, tôi không thể.
Tự nhiên nghe thấy vậy nỗi tức giận của tôi giảm đi. Tôi rất khốn khổ, rất buồn và không còn biết làm gì. Tôi muốn thế giới không nghe thấy những điều tôi vừa nói, nhưng lời nói rồi thì không lấy lại được. Tôi nhớ lại tất cả những điều quý báu, Alan đã làm cho tôi trong quá khứ, tôi nhớ lại lòng dũng cảm của anh khi giúp đỡ tôi, đã khích lệ tôi và đem đến cho tôi sự yêu đời trong những hoàn cảnh khó khăn. Và tôi nhớ đến những lời xúc phạm của mình và tôi thấy tôi không thể trông cậy vào tình bạn của con người tốt bụng này. Đồng thời tình trạng hiện nay của tôi càng xấu đi, đây đeo trên vai trở nên sắc như dao. Tôi tin là mình sẽ bất tỉnh tại chỗ.
Lúc đó tôi có một ý nghĩ: không có lời xin lỗi nào xóa được những gì tôi đã nói, nhưng nếu lời xin lỗi không còn tác dụng nữa thì có thể tôi sẽ có lại Alan bằng một tiếng kêu cứu. Tôi kìm chế tính kiêu ngạo của mình và nói:
— Alan, nếu anh không giúp tôi, tôi sẽ phải chết ở đây.
Anh ta giật mình nhìn tôi.
— Đó là sự thực. – Tôi nói – Tôi đã kiệt sức. Hãy đưa tôi tới một căn nhà nào đó, ở đấy cái chết sẽ nhẹ nhàng hơn.
Tôi không cần làm bộ, dù muốn hay không, nước mắt đã làm ngắt quãng giọng tôi có lẽ đủ để làm mềm một tảng đá.
— Cậu có thể đi được không? – Alan hỏi.
— Không, nếu không có sự hỗ trợ, nhưng mà có thể nếu anh đỡ tôi. Đã từ hơn một giờ nay, thỉnh thoảng chân tôi lại không làm việc nữa. Nếu tôi chết, anh sẽ không giận phải không, Alan? Trong thâm tâm lúc nào tôi cũng quý anh kể cả lúc căm giận anh.
— Yên lặng, yên lặng. Không nói nữa! – Alan kêu lên – Không nói chuyện đó. Cậu biết là… – Một cái vấp đã làm anh phải ngừng lại – Hãy để tôi ôm lấy cậu, – anh nói tiếp – thế được rồi. Hãy bám chắc vào tôi! Trời mới biết được quanh đây có cái nhà nào không. Chúng ta không còn xa Balquidder nữa, ở đó sẽ đủ nhà và những người bạn tốt. Thế này có khá hơn không David?
— Tốt, tốt, – tôi thì thầm – sẽ tốt thôi – và tôi bám chặt vào tay anh.
Alan vẫn còn gần như sắp khóc.
— David, – Anh nói – Tôi không phải là một người đàn ông thật sự, ở tôi còn thiếu lý trí và lòng tốt. Tôi đã quên rằng cậu hầu như còn là một cậu bé và tôi không nhận ra cậu đã gần cái chết rồi, David, cậu phải tìm cách tha thứ cho tôi.
— Alan, Alan, đừng nói về chuyện đó nữa! – Tôi yêu cầu – Không người nào trong hai chúng ta phải phàn nàn về người kia. Chúng ta phải chiều nhau, tha thứ cho nhau và quên đi. Ối! vết đâm ở bên cạnh đau quá. Vẫn chưa nhìn thấy cái nhà nào à?
— Tôi sẽ tìm được một chỗ ở cho cậu, David ạ. – Alan nói, giọng tin tưởng – Chúng ta đi dọc theo dòng suối, chẳng bao lâu sẽ đến nơi có nhà cửa. Cậu bé khốn khổ của tôi, bây giờ để tôi cõng cậu trên lưng có tốt hơn không?
— Ồ, Alan, – Tôi phản đối – Trong khi tôi cao hơn anh mười hai zoll.
— Không đời nào! – Alan kêu lên giận dữ – Có thể chỉ một hoặc hai zoll thôi! Tôi không muốn nói rằng tôi là một anh khổng lồ và rằng – Anh bổ sung như muốn cười – nếu suy nghĩ nghiêm túc thì điều cậu vừa nói có lẽ đúng, đúng là mười hai zoll hoặc là một foot, có thể đúng như vậy, thậm chí có thể hơn một chút.
Thật là cảm động và hơi kỳ khi thấy Alan sửa lại lời nói của mình để tránh cãi nhau. Nếu vết đâm bên cạnh không tra tấn tôi, chắc tôi đã có thể cười to, nhưng có lẽ tiếng cười sẽ bị tiếng khóc át mất.
— Alan! – Tôi kêu lên – Tại sao anh lại tốt với tôi vậy? Tại sao anh có thể lại đi với một thằng bé vô ơn như tôi?
— Điều đó thực tôi không biết. Điều làm tôi trước đây yêu cậu nhất đó là thực tế cậu không bao giờ tìm cách buôn bán, tính toán. Nhưng mà bây giờ tôi còn yêu cậu hơn.