Bí mật của thiên tài là có được tinh thần của trẻ con khi mình đã lớn, có nghĩa là không bao giờ mất nhiệt huyết.

Aldous Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Vệ Tuệ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Nguyễn Lệ Chi
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Little rain
Số chương: 33
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1885 / 45
Cập nhật: 2016-01-14 12:39:31 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25: Là Tình Yêu Hay Dục Vọng?
Hạnh phúc của người đàn ông là: tôi muốn
Hạnh phúc của người đàn bà là: Anh ấy cần
-Nietzsche-
“Làm tình và ngủ với đàn bà là hai dạng tình cảm không liên quan tới nhau. Vế trước là tình dục, vế sau là tình yêu”.
-Milan Kundera-
Thiên Thiên đã trở về. Một không gian quan trọng trong cuộc sống của tôi một lần nữa lại được lấp kín. Hằng đêm, chúng tôi hít hơi thở của nhau, cùng hòa vào giấc ngủ. Mỗi sáng sớm, khi bụng réo vang, chúng tôi cùng mở mắt, đói khát hôn nhau. Càng hôn càng đói, chắc chắn tình yêu khiến chúng tôi đói đến vậy.
Trong tủ lạnh đầy hoa quả, các loại kem và nguyên liệu thích hợp làm salad rau. Chúng tôi khát khao sống theo chủ nghĩa ăn chay, cố gắng đơn giản chay tịnh nhất, như thể loài vượn sống trong hang động mấy nghìn năm trước. Mặc dù chúng không có tủ lạnh, kem, tưởng tượng và bồn cầu giật nước.
Con mèo vẫn hoang dã không chịu sửa, vẫn giữ thói quen chạy cả hai nơi: thùng rác đầu đường và nhà chúng tôi. Thời gian chạy tới chạy lui giữa hai địa điểm này rất có quy luật. Thứ sáu và thứ bảy, nó nằm ngủ dưới chân giường chúng tôi, khắp người tỏa mùi thơm của sữa tắm (Thiên Thiên phụ trách tắm rửa và tẩy trùng cho nó), nhưng sang thứ hai, nó lại cụp đuôi ra khỏi nhà như đi làm, để rồi tha hồ phóng đãng chơi bời trên đường phố. Khi màn đêm vừa buông, nó tập hợp một lũ bạn, rồi cùng gào lên gọi tình. Tuy nhảy nhót trong đống rác hôi thối, nhưng nó như có cảm giác hưởng thụ.
Suốt một thời gian có thể nghe thấy lũ mèo gào gọi nhau trong đêm khuya, tổ dân phố tổ chức người tới tất cả các khu mà lũ mèo có thể trốn, đặc biệt là chỗ thùng rác. Quả nhiên đã bắt được rất nhiều mèo hoang, nhưng con mèo của chúng tôi vẫn hoạt động ngang nhiên ở một khu phố. Như thể nó có năng lực trốn chạy dị thường và cao số. Đôi khi nó dẫn theo về một anh mèo cường tráng cùng qua đêm. Chúng tôi đoán, nếu có một “bang mèo”, con mèo chúng tôi có thể trở thành nữ bang chủ, có thể vinh hạnh ban ơn cho bất kì con mèo đực nào trong số chúng.
Còn tôi bắt đầu rơi vào giai đoạn viết rất khó khăn. Còn khoảng năm nghìn từ nữa là đến phần kết tiểu thuyết nhưng đầu tôi trống rỗng. Dường như tất cả tưởng tượng, tài năng, lửa thiêu chỉ qua một đêm đều trôi tuột đi từ hai lỗ tai. Những dòng chữ dưới ngòi bút vừa thối hoắc vừa khó hiểu. Cứ viết xong lại xé, chẳng thà vứt luôn bút bi vào thùng đựng đồ phế thải, nói chuyện cũng có phần nói lắp. Dù khi gọi điện thoại hay trò chuyện với Thiên Thiên, tôi cũng cố gắng hết sức tránh dùng tính từ, chủ ngữ +vị ngữ+tân ngữ, hoặc là câu mang tính cầu khiến như: “Không cần an ủi tôi”, “Xin đừng dày vò tôi”.
Thiên Thiên trốn trong một phòng khác, tập trung tinh thần giúp tôi vẽ tranh minh họa cho cuốn tiểu thuyết đang tạm bế tắc của tôi. Phần lớn thời gian anh đều ở trong phòng. Khi tôi còn lo lắng và nghi ngờ, đột ngột đẩy cửa bước vào, tôi không hề ngửi thấy có mùi gì khác thường trong không gian, cũng không thấy anh có bất kì hành động gì khác lạ.
Sau khi anh ở Trung tâm cai nghiện về, tôi rất cẩn thận để ý khi quét dọn phòng, mất cả một buổi sáng để kiểm tra mọi ngóc ngách xem có ma túy hoặc những vật khả nghi. Sau khi đã xác nhận trong phòng không còn vết tích gì liên quan tới quá khứ, tôi mới yên tâm.
Anh vùi mình trong đống nguyên liệu, như Da Vinci tìm kiếm bộ mặt thật của sự vật trong thế giới hỗn loạn, như Adam dùng xương sườn để tạo nên kỳ tích tình yêu trong vườn Địa đàng.
“Em không thể làm gì được. Chắc em sắp tiêu rồi. Không còn nhiệt tình, không còn cảm xúc. Em chỉ là một cô gái bình thường tới mức không thể bình thường hơn, mắc phải chứng tưởng tượng điên rồ về việc muốn viết sách để nổi tiếng”. Tôi yếu ớt than vãn, ngắm nghía những bức tranh xinh xắn bày đầy trên bàn anh, thấy lòng thật chua xót như thể tôi đã phụ lòng với tình yêu của anh và với ước mơ của chính mình.
“Không đâu”, anh nói cũng không ngước đầu lên, “Em chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, nhân dịp này trút giận và thư giãn một tí”.
“Anh nghĩ thế sao?”, tôi ngạc nhiên nhìn anh. Ngôn từ của anh nghe thật khác người, rất thú vị.
“Trút giận ra khỏi mình và thư giãn với người em yêu”, anh nói rất thông minh, “Đó là một cách để giảm bớt áp lực trong lòng”.
“Nghe rất giống logic của bác sĩ tâm lý của em Ngô Đại Duy. Nhưng anh có thể nghĩ như vậy, em rất vui”.
“Bên xuất bản có đồng ý sử dụng các hình vẽ minh họa này không?”, anh đặt bút xuống hỏi. Tôi lại gần bàn, lật từng trang vẽ ra xem. Có những bức chỉ là phác thảo, song cũng có một số đã là thành phẩm tinh xảo. Màu nước rất dịu, đường nét nhân vật đơn giản, hơi khoa trương. Cổ nào cũng dài như kiểu Modigliani, nhưng mắt lại dài, nhỏ hẹp đặc trưng của người phương Đông, truyền tải được nét buồn bã, hơi giảo quyệt và trong sáng.
Đó chính là đặc trưng chung của ngôn từ tôi viết và trong những bức tranh của anh.
“Em yêu những bức tranh minh họa này. Dù tiểu thuyết của em không thể hoàn thành, chúng vẫn có thể tồn tại độc lập, cũng có thể mang ra triển lãm. Mọi người sẽ thích lắm”, tôi ghé mặt tới, hôn một cái lên môi anh, “Nhận lời với em đi, nhất định anh phải vẽ tiếp nhé. Em tin rằng anh sẽ trở thành một họa sĩ tài ba”.
“Anh chưa từng nghĩ đến điều này”, anh thong thả đáp, “Và chưa chắc anh đã muốn trở thành người nổi tiếng”. Đó là câu nói rất thật lòng. Anh chưa bao giờ ham hố điều gì, cả trong tương lai cũng vậy. Người Trung Quốc có câu nói quen dùng, “Ba tuổi nhìn kẻ tám mươi”, hàm ý là một con người dù từ năm ba tuổi tới tám mươi tuổi cũng không thể thay đổi được những thứ thuộc về bản chất của mình. Nói như vậy nghĩa là rất nhiều người đều có thể dự đoán được viễn cảnh tương lai của mình.
“Không phải là vấn đề nổi tiếng hay không, mà là tạo dựng một chỗ dựa vững chắc cho tâm lý mình. Đó là một lý do có thể vui vẻ đi tiếp cuộc đời”, tôi kiên trì nói. Còn một câu nữa nhưng tôi kìm không nói ra: “Đó là cũng lực đẩy giúp anh vĩnh viễn rời bỏ ma túy và cuộc sống khép kín”. Nếu Thiên Thiên có khát vọng trở thành họa sĩ lớn, phần lớn sức lực và tinh thần của anh phải dồn vào chuyện này.
Trước đây tôi từng viết một câu: Cuộc đời như một căn bệnh mãn tính. Tìm ra được một việc làm có ý nghĩa cho mình đã trở thành một thủ pháp chữa bệnh lâu dài.
“Bệnh chứng của mọi vấn đề chỉ là: vĩnh viễn không được tự lừa dối mình”. Anh nói đơn giản, nhìn tôi chằm chằm (Rất hiếm khi anh có ánh mắt như vậy. Từ sau khi ở Trung tâm cai nghiện trở về, trên người anh có những biến đổ nho nhỏ lần lượt lộ ra). Như thể tôi đang dùng lý lẽ cuộc đời để lừa dối cả hai, tạo ra một cái bẫy thơm phức và ngọt ngào.
“Được rồi, anh nói đúng”, tôi vừa nói vừa đi ra, “Đó cũng chính là nguyên nhân em yêu anh”.
“Coco”, anh gọi sau lưng tôi, dùng khăn giấy lau vết sơn ướt trên tay, nom hơi căng thẳng nhưng vui vẻ. “Ý của anh hẳn em cũng hiểu rõ. Mỗi sáng thức dậy mở mắt có thể thấy em nằm bên cạnh, anh đã thấy vui sướng vô cùng”.
Trước khi gặp Mark, tôi cứ ngần ngừ không biết viện cớ gì để đi ra ngoài. Kết quả phát hiện thấy việc ra khỏi nhà cũng không cần lý do. Thiên Thiên chơi trò “đế quốc phản kích” ở nhà Madona, dặn là muốn chơi suốt đêm. Tôi gác máy, mặc chiếc áo trong suốt hở eo và chiếc quần đen, đánh một chút phấn bạc rồi ra khỏi nhà.
Tôi nhìn thấy Mark cao lêu nghêu ở đầu ngã tư đường Vĩnh Phúc cắt đường Phục Hưng. Anh ăn mặc rất nghiêm chỉnh, đứng dưới một cây đèn đường, nom như từ trong phim vừa bước ra, trôi qua biển Thái Bình Dương tới đây. Người tình ngoại quốc của tôi có đôi mắt xanh tuyệt đẹp nhưng láu cá, cặp mông tròn cong và “đồ chơi” to đến ghê người. Mỗi lần gặp anh, tôi nghĩ có thể chết vì anh được, chết dưới người anh. Mỗi lần rời khỏi anh, tôi lại nghĩ kẻ đáng chết là anh.
Khi anh ập xuống người tôi, lảo đảo ôm xốc tôi lên, bế vào nhà tắm; khi anh dùng đôi tay dính đầy xà bông trơn chuột thọc vào giữa hai đùi tôi, tỉ mỉ rửa kĩ tinh dịch của anh còn bám lại từ âm đạo tôi; khi anh lại hưng phấn, nhấc bổng tôi lên, đặt lên bụng anh; khi chúng tôi lại làm tình trong cái ướt nhãy của xà bông; khi anh thở hổn hển thấy tôi giạng chân ra, kêu tên tôi; khi tất cả mồ hôi, tất cả nước, tất cả cao trào cùng trùm lên chúng tôi, tôi đã thầm nghĩ tên người Đức này đáng phải chết.
Nhắm nghiền mắt, bản năng của tình dục và bản năng của cái chết vĩnh viễn chỉ cách nhau có một sợi dây mỏng manh. Trong truyện ngắn “Khẩu súng dục vọng”, tôi đã sắp xếp cho ông bố của nhân vật nữ chính lăn ra chết đúng vào lúc cô và người tình sĩ quan đạt tới cao trào trong lần làm tình đầu tiên và cũng là lần cuối cùng. Câu chuyện đó đã đem lại cho tôi các độc giả nam đầy ngưỡng mộ và giới truyền thông bị trúng thương.
Chúng tôi ôm nhau hôn đắm đuối, tay trong tay cùng ra khỏi cửa, băng qua một công viên, bước vào một rạp chiếu nhỏ trong mùi hương mê hồn của cẩm tú cầu màu tím. Tôi đứng mãi ở góc tường sau hàng ghế, nhìn Mark và đám bạn tóc vàng của anh trò chuyện với nhau bằng tiếng Đức. Trong đó có một cô gái tóc ngắn chốc chốc lại nhìn về phía tôi. Ánh mắt của phụ nữ nước ngoài nhìn cô tình nhân Trung Quốc do đồng bào của mình mang tới luôn có vẻ là lạ như nhìn thấy một kẻ xâm lược. Phạm vi phụ nữ phương Tây ở Trung Quốc chọn bạn tình hoặc chồng luôn ít hơn so với đàn ông phương Tây. Họ thường không thích đàn ông Trung Quốc, song phụ nữ Trung Quốc lại cạnh tranh với họ giành đàn ông phương Tây.
Vào những lúc ở bên Mark, tôi luôn có cảm giác nhục nhã sâu sắc. Tôi sợ bị người khác coi mình rẻ tiền, chuyên câu đàn ông ngoại quốc như một số phụ nữ Trung Quốc khác. Vì những phụ nữ như vậy đều rất tồi tệ, không chừa thủ đoạn nào để xuất ngoại. Thế nên tôi luôn nghiêm nghị đứng trong góc, đáp lại ánh mắt liếc tình của Mark bằng vẻ lạnh lùng và hơi phẫn nộ. Rất nực cười.
Mark đi tới, nói với tôi, Xem xong phim, đi uống cà phê với nữ đạo diễn nhé.
Người quá đông, chúng tôi phải đứng xem. Tôi thừa nhận không hiểu rõ lắm những khuôn hình về xe lửa và băng xuyên như trò chơi trong mơ. Nhưng tôi nghĩ nữ đạo diễn này đang thử thể hiện một dạng cảm giác mạnh mẽ về sự khiếp sợ sinh tồn và nỗi bất lực nói chung của loài người. Cô ta đã lựa chọn hình thái thể hiện giàu sức sống và màu sắc trên khuôn hình thật mê hồn. Tương phản với màu đen và trắng mạnh mẽ là sự hài hòa kì diệu giữa màu tím và xanh. Dẫu có đi hết các tiệm ở Thượng Hải cũng không thể tìm được thứ màu sắc thuần túy nghệ thuật và thu hút người đến vậy. Tôi thích người đạo diễn có thể làm ra một bộ phim như vậy.
Khi phim kết thúc, tôi được gặp đạo diễn Shamir, một phụ nữ tóc ngắn như con trai, mặc váy ngắn màu đen. Cô có đôi mắt màu lam tỏa hơi nóng cuồng nhiệt, đôi chân dài và thẳng. Mark giới thiệu tôi với cô. Cô nhìn tôi bằng ánh mắt rất đặc biệt, dè dặt đưa tay ra bắt. Tôi ôm lấy cô ta chào hỏi, cô có vẻ hơi bất ngờ nhưng rất vui.
Như Mark đã nói trước với tôi, Shamir là người đồng tính. Trong ánh mắt cô ta nhìn tôi có một thứ gợi tình khác hẳn với các phụ nữ bình thường khác.
Chúng tôi ngồi bên ban công uốn hoa trên lầu Park 97, uống rượu trong ánh đèn vàng lóe sáng, những bức họa bích ấm cúng và âm nhạc du dương. Một trong những chủ nhân của Park là một người Mỹ gốc Hoa là Tony đang chạy tới chạy lui bên dưới tiếp đón khách. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy chúng tôi, anh đã vội vã đánh tiếng chào.
Shamir ho khẽ, cầm chiếc túi sa tanh đỏ thêu hoa lên ngắm nghía rất kĩ, rồi mỉm cười với tôi, nói, “Rất đáng yêu”. Tôi gật đầu, cười với cô. “Tôi phải thừa nhận là chưa hiểu hết phim của cô”, Mark nói với Shamir.
“Tôi cũng thế”, tôi tiếp, “Nhưng tôi bị màu sắc trên khuôn hình làm mê mẩn. Thứ ánh sáng đó như đối chọi nhau, nhưng cũng rất quyến rũ. Khó có thể nhìn thấy được những màu sắc đó trên các bộ phim khác hoặc ở các tiệm thời trang”.
Cô cười, “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng các tiệm thời trang lại có liên quan đến phim của tôi”.
“Sau khi xem xong, có cảm giác như vừa nằm mơ, hoặc có ai đó kể cho tôi một câu chuyện. Nó y hệt tâm trạng như khi đọc truyện của Coco trước đây. Tóm lại, tôi rất thích cảm giác này… Chẳng hạn như trước hết đánh vỡ mọi thứ, rồi lần lượt ghép lại với nhau. Điều đó khiến người ta vừa lo lắng”.
Đó là người phụ nữ có thể để lại ấn tượng sâu đậm. Cô có kinh nghiệm phong phú, đã từng đi Bắc cực làm phim, trèo qua một thác nước lớn bằng băng rắn cô đọng, có tên là “Bức tường than khóc”, giống như một bức tường do nước mắt đọng lại mà thành. Hiện nay, cô làm việc cho DAAD cơ quan giao lưu văn hóa lớn nhất của Đức, phụ trách lĩnh vực điện ảnh, quen biết tất cả những người làm điện ảnh nghiệp dư và mới nổi ở Bắc Kinh và Thượng Hải. Hàng năm, cơ quan này lại tổ chức các hoạt động giao lưu, mời các nghệ sĩ nước ngoài tới Đức, trong đó có Trung Quốc. Rất nhiều người thích cô. Tôi cũng thấy quý mến cô bởi từ chính bộ phim “Chuyến bay du hành” vừa xem”.
Cô hỏi thăm về tiểu thuyết của tôi. Những gì tôi kể đều là chuyện có thật và hỗn loạn ở Thượng Hải, nơi được ví như khu vườn hoa thời kỳ hậu thuộc địa. “Có một cuốn đã được dịch ra tiếng Đức, nếu cô thích, tôi sẽ tặng cô”, tôi chân thành nói. Đó là do một nam sinh học tiếng Đức yêu tôi từ hồi học ở Phúc Đán sau này đã dịch cho tôi. Anh là một sinh viên xuất sắc, chưa tốt nghiệp đã sang Berlin du học.
Cô mỉm cười, nụ cười như hoa nở mùa xuân. Cô đưa cardvisit có ghi đầy đủ điện thoại, fax, thư điện tử cho tôi, “Đừng làm mất nhé, sau này chúng ta còn có cơ hội gặp nhau”, cô nói.
“Chà, cô phải lòng Coco rồi”, Thiên Thiên nói đùa. “Thì sao?”, Shamir cười, “Đây là một cô gái khác thường, không những thông minh, lại còn rất đẹp, đúng là một bảo bối đáng sợ… Nhưng tôi tin rằng cô ta biết nói tất cả và cũng biết làm tất cả”. Câu nói này làm tôi cảm động, thoắt một cái, khắp người tôi như cứng đờ, có cảm giác như giật điện. Cho tới nay tôi vẫn không hiểu tại sao người hiểu phụ nữ nhất lại chính là phụ nữ. Một người phụ nữ luôn có thể thể hiện chính xác nhất về những đặc trưng bí mật nhất, nhỏ bé nhất của một phụ nữ khác.
Vì câu nói gặp được tri âm này, trước khi chia tay, chúng tôi hôn nhau thân thiết trước cửa Park. Cặp môi ấm nóng và ươn ướt của cô như đóa hoa lạ bừng nở, hút chặt tôi. Một niềm khoái lạc thể xác dâng lên. Đầu lưỡi chúng tôi quấn lấy nhau dịu dàng và nguy hiểm như miếng lụa quý. Tôi không thể rõ nổi làm thế nào để vượt qua cái ranh giới ấm áp của người phụ nữ này mang lại. Từ nói chuyện tới hôn nhau, từ cái hôn từ giã tới cái hôn khát dục.
Đèn đường đột nhiên tắt ngóm. Một cảm giác trĩu nặng tấn công nhưng đó cũng là sự giải thoát. Một tay cô khẽ vuốt lên ngực tôi, chạm lên đầu ngực nhô cao dưới lần áo lót, tay còn lại trượt xuống đùi tôi.
Đèn đường lại đột ngột bừng sáng. Tôi như người chợt tỉnh giấc mơ, thoát khỏi sức quyến rũ lạ lùng này. Mark đứng bên cạnh im lặng quan sát tất cả, như thể đang tận hưởng cảnh đẹp vậy.
“Cô đáng yêu quá. Thật tiếc ngày mai tôi phải về nước”, Shamir nói nhỏ, rồi ôm Mark, “Tạm biệt nhé”.
Ngồi trên xe của Mark, tôi vẫn còn hơi mơ màng, “Em cũng không hiểu tại sao… lại như vậy”, tôi khẽ vuốt tóc, nói.
“Đầu tiên em đã bị bộ phim của cô ta làm mê mẩn”, Mark tóm lấy tay tôi hôn một cái, “Một người đàn bà thông minh và nhạy cảm hôn một người đàn bà cũng thông minh và nhạy cảm, thực sự khiến người ta phải hồn bay phách tán. Thông minh và nhạy cảm chính là gợi dục đấy”. Câu này nghe ra không có vẻ nam quyền tí nào, trái lại còn rất khoan dung và am hiểu khiến phụ nữ phải cảm động.
Vì câu nói này, tôi như bay bổng suốt chặng đường, rồi cũng tới được căn hộ rộng lớn của anh. Mở nhạc, lại nghe một ca khúc của Từ Lệ Tiên, vừa cởi quần áo vừa đi vào nhà bếp.
Đột nhiên anh nhớ ra trong tủ lạnh còn món thạch hoa quả mà tôi cực kỳ thích ăn. Anh ra hiệu cho tôi chờ một lát, chui tọt vào bếp, lát sau nghe thấy tiếng lách cách của bát đũa va đập. Rồi anh mình trần đi ra, mang theo một đĩa thạch hoa quả và thìa bạc tới bên giường. “Cưng ơi, ăn một miếng nào”, anh đưa thìa lên bón cho tôi.
Cứ luân phiên mỗi người một miếng, chúng tôi tận hưởng dư vị ngọt ngào của món thạch. Ngắm nhìn nhau, rồi cùng phá lên cười. Anh đẩy tôi ngã nhào, dùng cái lưỡi còn dính ngọt và hơi lạnh hôn lên bụng tôi, thô lỗ như người rừng sống hoang đảo. “Em có một chốn tuyệt diệu không gì bằng. Từ Berlin tới Thượng Hải không thể tìm ra một vưu vật thứ hai như vậy nữa”.
Tôi mở to mắt, nhìn lên trần nhà. Khoái lạc xác thịt làm mụ mẫm tri giác tôi, tước đoạt hết trí khôn của tôi. “Tặng thưởng đẹp nhất”, nghe thật tuyệt, có lẽ nó còn khiến một phụ nữ cảm động hơn là “Giải tiểu thuyết hay nhất trong năm”.
Anh ăn một miếng lại bón cho tôi một miếng, như thủ lĩnh một bộ tộc ăn thịt người. Khi anh ưỡn ngực, xọc thẳng vào, tôi không kìm nổi cơn khát khao bùng phát. “Có muốn sinh con không?”, anh lẩm bẩm thật vô trách nhiệm rồi ra sức thúc vào. Trong khoảnh khắc đó, cảm giác tình dục trào dâng như có thể dời núi lật biển, tôi như thấy mình đang làm tình với tất cả đàn ông trên trái đất.
Baby Thượng Hải Baby Thượng Hải - Vệ Tuệ Baby Thượng Hải