Nguyên tác: Animorphs - 7: The Stranger
Số lần đọc/download: 1108 / 0
Cập nhật: 2018-01-21 11:35:00 +0700
Chương 25
V
ào lúc năm giờ mười phút sáng, những khung cửa sổ của tháp EGS vẫn gần như tối om. Từ dưới quảng trường còn nằm trong bóng tối trước mặt tòa nhà, bọn tôi nhìn thấy chỗ cửa ra vào có một nhân viên bảo vệ mặc đồng phục đang gà gật.
“Trong tòa nhà này có hàng tá công ty đặt trụ sở đó.” Anh Jake cảnh báo. “Phần lớn những người trong đó có thể chỉ là người bình thường. Cũng may là vào giờ này thì hầu như chẳng có mấy mống ở đây, và anh bảo vệ cũng có thể chỉ là anh bảo vệ bình thường.”
“Làm thế nào để giải quyết ảnh mà không làm ảnh đau nhỉ?” Cassie hỏi.
Đột nhiên Tobias từ trên bầu trời tối đen nhào xuống. “Tui chẳng thấy được gì qua mấy cái cửa sổ trên cao đó.” Cậu ấy báo cáo. “Thiệt tệ hại là cái vòm kiếng khỉ gió đó chỉ đến tương lai mới có. Nhưng dù sao cũng có cái để cho mấy bồ hay đây. Trên đấy có cái gì đó đang tỏa nóng. Tui được hưởng khí nóng từ chính tòa nhà này đó.”
“Hành động thôi.” Tôi làu bàu và bắt đầu biến hình thành gấu.
“Hay lắm, nhưng nhớ đừng gây rắc rối với những người ngoài cuộc vô tội đó nha.” Anh Jake nhắc nhở. “Tobias? Mình biết là bồ oải lắm rồi, nhưng ráng ở trên đó quan sát trong khi tụi mình biến hình nha.”
“Hổng thành vấn đề, Jake à.” Tobias vỗ cánh và từ từ bay lên cao.
“Các cửa đều khóa cả rồi.” Cassie lo.
“Hổng lâu nữa đâu.” Tôi tuyên bố.
Ax đã hoàn hình Andalite.
Hai con mắt anh Jake long lên, mình ảnh dài ra và bộ lông thú vằn đen lẫn da cam lan trên da của ảnh như một làn sóng.
Cassie đã có đủ bốn chân. Bộ lông thô màu xám mọc dày quanh vai nhỏ. Miệng nhỏ thò dài ra thành mõm sói.
“Ê! Có một gã đang tới phía sau mấy bồ kìa.” Tobias kêu xuống. “Tui nghĩ là hắn xỉn rồi. Hắn cầm một cái chai. Nếu là ban ngày thì tui có thể đọc được nhãn đó. Hắn đang chân nọ đá chân kia.”
“Tiếp tục biến hình.” Anh Jake ra lệnh. “Cassie? Coi có xua hắn đi được không.”
Cassie phi tới trong lốt sói đã thành hình hoàn hảo. Và một giây sau bọn tôi nghe tiếng “Grrrr, grrrr, grrrrẦUUUURRR!” Và tiếng chai vỡ, tiếng chân chạy thình thịch.
Khi Cassie trở lại thì bọn tôi đã hoàn thành việc biến hình.
“Hắn đã quyết định đi về hướng khác rồi.” Cassie báo cáo.
“Hay lắm, vậy bây giờ mình dzô!” Tôi nói. Lúc này đã hoàn toàn là một con gấu xám, và cảm thấy hổng ai có thể xâm phạm đến mình.
“Nè, để Marco mở đường được không?” Anh Jake đề nghị.
Trong khi cả bọn vẫn phục trong bóng tối, thì Marco, bây giờ là một con khỉ đột cực kỳ bự con và đầy sức lực, khệnh khạng đi tới cái cửa vào bằng kiếng. Cậu ấy đứng thẳng trên hai chân sau và gõ một ngón tay lên mặt kiếng.
Anh bảo vệ giật bắn người trên ghế. Anh ta đứng lên và rón rén di chuyển lại gần. Rồi rút súng.
“Ê, ra khỏi đây ngay lập tức.” Anh bảo vệ hô.
“Chào.” Marco nói trong óc. “Ta vừa dự một vũ hội hóa trang về, và ta đang kiếm Visser Ba đây.”
Hai mắt tay bảo vệ trợn tròn. “Andalite!” Hắn rít lên.
“Ồ, hóa ra mi là một tên Mượn xác. Tốt lắm. Càng đơn giản cho ta biết mấy.”
Nói xong, Marco lao thẳng người qua tấm cửa kính dày cui.
XOẢNG!
Nắm đấm của con khỉ đột trúng vô cằm tên gác cửa. Hắn ta gục xuống, tay vẫn còn cầm khẩu súng.
“Đi thôi, đi thôi!” Anh Jake hét lên.
Tôi lao vô phần còn lại của cái cửa kiếng. Tôi có hơi thận trọng một chút nhưng cũng chẳng lo bị đau. Những miếng kiếng vỡ vụn khắp nơi.
Cassie, Ax, và anh Jake nhảy qua các đống kiếng vỡ. Anh Jake vụt tới thang máy.
“Có thể có thiết bị báo động, tụi mình phải lẹ chân lên.” Anh Jake nói.
“Làm sao vô lọt thang máy!” Marco kêu.
“Thì chạy qua thang chở hàng, chắc lọt.” Anh Jake ra lịnh. “Lên ngay tầng chót.”
Anh Jake, Marco và tôi có lực tấn công mạnh hơn nên đi trước. Còn Cassie và Ax coi chừng mọi hoạt động ở tầng trệt trong khi đợi thang máy xuống.
Bọn tôi cố lách vô một buồng thang máy chở hàng, chẳng dễ chút nào, nhưng cũng xoay xở được.
“Em có thể bấm nút được không? Anh thì chắc không rồi.” Anh Jake nói. Ảnh giơ một bàn chân to cộ lên cho tôi thấy.
Thiệt chẳng dễ chút nào. Bàn tay gấu chắc chắn hổng phải là loại công cụ tinh tế. Nhưng sau khi cẩn thận giương chiếc vuốt đầu tiên, tôi chạm được cái nút trên cùng.
Cửa đóng lại và bọn tôi vùn vụt dâng lên cao.
Thang máy dường như cứ lên mãi lên mãi. Tôi quan sát đồng hồ báo số tầng. Hai mươi mốt. Hai mươi hai. Hai mươi ba.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nhạc hiệu báo dừng nổi lên trong thang máy.
“Sẵn sàng nha.” Anh Jake hô.
“Tầng chót. Xin mời quý bà bỏ giày, các em nhỏ mặc áo vô. Tất cả xin ra khỏi buồng.” Marco thông báo bằng cái giọng nhân viên điều khiển thang máy giống hết chỗ chê.
Thang máy dừng. Cửa mở.
Đúng lúc ấy ba con người và hai Hork-Bajir lao tới.
“Grầầầm!” Anh Jake gầm lên bằng một giọng có thể làm nứt cả bê tông.
“Grầầầm!” Tôi hưởng ứng bằng tiếng rống không vang của loài gấu.
Tôi tấn công như một con bò tót hóa dại. Tôi lao thẳng vô tên Hork-Bajir gần nhất. Có nghĩa là húc qua thẳng người đứng sát nhất. Tôi cảm thấy một tiếng huỵch nhẹ khi cái thân hắn đổ gục sang một bên.
Tôi nhào vô tên Hork-Bajir. Lực tấn công của tôi đã nhấc bổng hắn lên và đóng đinh hắn vô bức tường đằng xa.
Tôi hổng giết hắn, nhưng hắn sẽ hết đi đâu nổi.
Anh Jake hạ tên Hork-Bajir kia với một cú lia vuốt lẹ như chớp. Bọn còn lại giông tuốt.
“Mình bị thương rồi.” Anh Jake khẽ kêu.
“Có tệ lắm hông?”
“Chẳng tốt lắm, nhưng một lát là ổn thôi.”
Đúng lúc ấy cửa thang máy mở và Ax cùng Cassie nhào ra.
“Thiệt đúng lúc.” Tôi nói. “Tụi này đã chăm sóc xong bộ phận tiếp tân rồi.”
“Xin lỗi nha. Ax bấm lộn nút lên tầng khác.” Cassie giải thích. Nhỏ liếc hai tên Hork-Bajir. “Chắc chắn có nhiều hơn hai tên bảo vệ nguồn Kandrora… kìa Jake! Bồ chảy máu rồi kìa.” Cassie la lên.
“Hổng sao đâu. Bọn mượn xác Người chạy theo hành lang này nè.” Anh Jake nói.
“Tới luôn đi. Trận này chưa thắng đâu nha.”
Tôi chạy hết tốc lực. Cả bọn theo sát phía sau. Những chiếc vuốt của tôi đục thủng tấm lót sàn. Tôi hổng nhìn rõ, nhưng ngửi được mùi nước tiểu của bọn Mượn xác đang sợ hết vía. Tôi biết chúng chạy hướng nào.
Tôi đánh hơi được chúng. Tôi cảm nhận được chúng. Chúng đã thách thức tôi. Và tôi sắp cho chúng biết là ai là sếp ở đây.
“Cẩn thận, Rachel.” Cassie kêu to. “Ngay trước mặt bồ có một cái cửa đó.”
“Hổng có cái cửa nào hết.” Tôi nói và tông cả tấm thân bốn trăm kí lô của mình vô một cửa thép, nó bật ra cái bụp y như một chiếc nắp hộp đồ chơi Thằng-Jack-trong-hộp.
Bên trong, tám chiến binh Hork-Bajir đã đứng đó sẵn sàng.
Tám lưỡi dao cạo di động.
Tám đứa bọn chúng. Năm đứa bọn tôi.
Một người hiểu chuyện sẽ nhìn rõ sự chênh lệch và dông tuốt. Nhưng tôi cứ tấn công thẳng vô bọn chúng.
Mấy đứa bạn nghĩ là tôi can đảm lắm. Nhưng bạn có biết sự thật là thế nào không? Sự thật là vì con mắt loài gấu cận thị nặng, nên tôi chỉ nhìn thấy một đống lờ mờ trước mắt. Tôi cứ nghĩ chúng là người.
Tôi chẳng can đảm gì hết. Chỉ tại tôi mù thôi.