Nguyên tác: Animorphs - 3: The Encounter
Số lần đọc/download: 1111 / 0
Cập nhật: 2018-01-18 14:58:40 +0700
Chương 25
“B
ay lên đi! Bay lên!” Visser Ba ra lệnh cho phi hành đoàn của chiếc tàu bồn.
Hầu như ngay tức thì, cái vật khổng lồ ấy bắt đầu rục rịch chuyển động. Thoạt tiên rất chậm. Nhưng khi dịch chuyển, nó tạo ra một làn gió nóng. Phòng lái đang rời xa tôi khi chiếc tàu dâng lên. Giờ thì khoảng cách đã là ba mươi mét. Sáu mươi mét rồi!
“Ha! Không dễ đâu, tên Andalite kia!”
Ngay lúc đó, tôi có một bức xúc rất mạnh, muốn làm cho con quái vật ghê tởm kia phải sửng sốt. Tôi muốn nói thẳng vào mặt hắn “Biết gì không, đồ rác rưởi? Chẳng phải Andalite gì đâu! Phải gọi ta là Tobias.”
Nhưng cái thế của tôi chưa phải lúc để huênh hoang. Và tình hình thực tế thì lại đang xấu đi. Con tàu đang từ từ tăng tốc.
Tôi vỗ cánh cật lực, ráng hết sức bình sinh. Tôi lại rút ngắn được khoảng cách. Nhưng sao mà nó chậm chạp một cách đau khổ... Tôi đang kiệt quệ dần. Khẩu tia Nghiệt lại đang trì tôi xuống. Luồng gió nóng tiếp tục phát ra.
Phía trước tôi, chỉ cách tôi có vài mét, tôi thấy chỗ phình ra tạo thành phòng lái.
Tôi rút ngắn được thêm vài tấc. Vài tấc nữa. Lại thêm vài tấc nữa.
Tôi đáp xuống và xếp cánh lại. Tôi không bay nổi nữa rồi. Nhưng tôi vẫn đang bay nhờ những chiếc vuốt cấu chặt vào những gờ nhỏ chạy dọc theo đỉnh của phòng lái.
Tôi đã đến được đó! Phía trước tôi, qua lớp nhựa trong suốt, tôi thấy phi hành đoàn trong phòng lái. Bọn Taxxon đang điên cuồng nhòm lên.
Bằng một cú rướn tuyệt vọng, tôi đẩy mình vào không trung. Tôi phải bay cật lực để đến trước cửa sổ phòng lái đang lao nhanh tới trước.
Và rồi, với một chiếc móng nhọn, tôi bấm vào mấu cò của khẩu tia Nghiệt.
“Tao sẽ nướng chín bọn mày, đồ sâu bọ!”
Không thấy có phản lực. Chẳng giống súng thường chút nào.
Nhưng tia sáng đỏ cực mạnh đã phóng ra từ chỗ tôi, hướng về phía phòng lái. Nó đốt một lỗ nhỏ trên cửa sổ, chọc thủng bụng một tên Taxxon mập ù rồi dập vào bảng điều khiển cùng các thiết bị, chẳng khác gì một con dao nóng đâm xuyên qua một khoanh bơ. Tôi bấu vào cái cò đó thật lâu...
Cuối cùng, kiệt quệ, tôi không bấu nổi nữa.
Khẩu tia Nghiệt trượt khỏi vuốt tôi và rơi nhanh xuống dưới.
Nhưng tôi đã xong việc.
Đó là một hình ảnh khủng khiếp, không thể nào tin nổi: con tàu, bự như nguyên một tòa nhà chọc trời và lớn ngoài sức tưởng tượng, đột nhiên rung lên như vừa đụng phải một bức tường vận tốc.
Nhưng nó vẫn bay lên, bay thẳng đứng lên bầu trời, như một con cá voi lao lên khỏi mặt nước. Nó hướng về phía không gian, môi trường tự nhiên của nó. Nhưng rõ ràng là nó không còn tự kiểm soát được nữa. Nó chợt lật sang bên.
BUÙM! Một khối cầu lửa màu cam lan tỏa ra!
Con tàu bị mất kiểm soát tông bừa vào một chiếc trực thăng. Chiếc trực thăng vỡ ra từng mảnh, rơi lả tả xuống đất.
Mấy chiếc Con Rệp và chiếc Lưỡi Rìu vội tránh ra nhường đường cho con tàu điên. Nhưng quá trễ.
RẦẦẦMMM! BÙÙÙMMM!
Một chiếc Con Rệp va vào hông tàu. Thế là nó tiêu. Chiếc Lưỡi Rìu và mấy chiếc Con Rệp còn lại vội vã rút lui.
Và rồi tôi thấy cái lỗ.
Đó là một vết rách dài cỡ ba mét nằm dọc bên hông của chiếc tàu bồn. Từ cái lỗ, nước hồ đang xối xả trào ra. Cả một thác nước từ trên trời đổ xuống! Hàng triệu lít nước đang ồ ạt trút ra.
“Tía ơi!” tôi thì thào.
Ở độ cao chừng hai trăm mét bên trên khu rừng, tôi nhìn thấy bọn nó.
Đầu tiên là Cassie. Sau đó là Rachel và Marco cùng một lúc. Và cuối cùng là Jake. Bốn đứa nó đang rơi ra từ vết rách bên hông tàu.
Bọn nó đang bất lực, quờ quạng, cuống quýt. Và mặt đất thì đang dâng lên rất nhanh.
“Khhhôôônnnggg!”
Tôi biết mình không thể làm gì hơn. Tôi biết rõ điều đó. Nhưng tôi vẫn lao về phía bọn nó. Tôi lao hết tốc độ về phía các bạn mình. Cả bốn đứa đang rơi tự do, tay chân chúng chấp chới, miệng chúng há hốc, phát ra những tiếng hét hãi hùng.