Số lần đọc/download: 2077 / 16
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
23
Tác giả: Giang Hoài Ngọc
Hồi thứ hai mươi bốn
HÁN KHẨU KHAI TIỆC MỪNG THẮNG LỢI
NAM XƯƠNG TRỰC CHỈ CHIẾN THUYỀN KHAI
Nguồn: Tàng Thư Viện
Lại nói, Lưu Kỳ Anh muốn nhờ Giang Thừa Phong giúp đỡ, nhưng lại ngại ngùng không tiện mở miệng. Bọn Lưu Minh, Trần Chính Đường cũng vậy. Ba người họ cùng đưa mắt nhìn chàng với vẻ cần khẩn. Thực lực Thông Thiên Giáo thế nào bọn họ cũng đã được thấy qua rồi. Trước tình hình hiện tại, nếu không được chàng giúp đỡ sợ rằng Lưu gia trang khó thoát khỏi kiếp nạn.
Giang Thừa Phong khẽ cau mày:
- Lệnh tôn dù đồng tông với Lưu huynh đệ, nhưng cũng vẫn là người ngoài. Bọn Thông Thiên Giáo lại rất hùng mạnh. Ta không thể vì chuyện của lệnh tôn mà khiến các huynh đệ bị thương vong.
Lưu Đức Huy bỗng lên tiếng:
- Công tử. Việc này bọn thuộc hạ ít nhiều cũng có liên quan. Nếu vậy thì xin công tử cho phép bọn thuộc hạ đi giúp Lưu cô nương.
Y cũng theo như bọn Lưu Quốc Hiên gọi chàng là công tử chứ không gọi là vương gia. Phương Nhân Kiệt cũng nói:
- Phải đó. Xin công tử cho phép.
Giang Thừa Phong nói:
- Ba người muốn đi cũng được, nhưng cũng chỉ là đưa thân vào hổ huyệt chứ chẳng giúp ích được gì đâu.
Lý Nhược Hồng nói:
- Vậy thì ngươi không nên đứng ngoài nữa. Chỉ cần ngươi chịu nhúng tay vào là xong chứ gì.
Giang Thừa Phong chỉ khẽ mỉm cười. Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói:
- Ngươi không muốn giúp thì ta cũng không ép. Nhưng ta nói trước cho ngươi liệu mà tính. Nếu như Lưu cô nương mà bị bọn Thông Thiên Giáo bắt giữ, ta sẽ đem ngươi ra đổi cô ấy về đấy. Ta tin là bọn chúng sẽ xem tính mạng của ngươi quan trọng hơn tính mạng của cô ấy mà chấp nhận ngay. Ngươi liệu hồn.
Giang Thừa Phong đưa mắt nhìn nàng một lúc, rồi khẽ thở ra, nói:
- Thôi thì thế này vậy. Để tiểu sinh thân hành đưa Lưu cô nương đi Nam Xương. Còn công việc thì tiểu sinh sẽ bảo Trình huynh đệ thay mặt giải quyết. Chắc cũng chẳng có vấn đề gì đâu.
Lưu Kỳ Anh mừng rỡ vội đứng dậy chắp tay nói:
- Xin cảm tạ vương gia.
Lý Nhược Hồng thấy chàng đã đồng ý, hết sức hài lòng, cũng lay mạnh vai chàng, tươi cười nói:
- Thế mới phải chứ.
Bất chợt, Giang Thừa Phong sắc mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, rồi gục luôn xuống bàn tiệc. Lý Nhược Hồng hốt hoảng hỏi:
- Ngươi sao thế? Ngươi bị gì vậy?
Toàn trường lập tức hỗn loạn, mọi người xúm xít vây quanh Giang Thừa Phong lo việc cứu cấp. Trần Vũ vội truyền khẩn lệnh gọi đại phu. Lưu Quốc Hiên, Công Tôn Long đang lo chuẩn bị lên đường, nghe tin báo cũng vội chạy đến ngay.
Vừa đến nơi, thấy mọi người đang xúm xít xung quanh Giang Thừa Phong, Lưu Quốc Hiên vội quát lớn:
- Mọi người hãy tản ra xa một chút để cho thông thoáng.
Mọi người nghe lão nói thế liền vội lùi lại. Lưu Quốc Hiên tiến tới bên cạnh Giang Thừa Phong, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay chàng bắt mạch. Mọi người ngưng thần theo dõi, sắc diện vô cùng khẩn trương.
Thời gian chừng cạn tuần trà, Lưu Quốc Hiên khẽ thở phào, từ từ buông tay chàng ra, lùi lại ba bước. Công Tôn Long hồi hộp hỏi:
- Đại Tổng quản. Bệnh tình công tử gia thế nào?
Lưu Quốc Hiên nói:
- Công tử gia ngày thường sức khỏe đã không tốt rồi, nay lại dùng sức quá độ, ảnh hưởng đến ngọc thể, may mà không nghiêm trọng lắm. Chỉ cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng một thời gian là có thể bình phục.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trần Vũ vội nói:
- Như thế thì may quá. Để bản tướng thu xếp ngay một nơi yên tĩnh để vương gia nghỉ ngơi tịnh dưỡng.
Giang Thừa Phong chợt mở mắt ra, khẽ nói:
- Ta không sao đâu, mọi người không cần quá lo lắng.
Chàng đưa mắt nhìn Lý Nhược Hồng, nói:
- Sáng mai chúng ta vẫn sẽ đi Nam Xương. Cô nương có thể yên tâm.
Lý Nhược Hồng cau mày nói:
- Ngươi như thế này, ta yên tâm thế nào được?
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười:
- Cám ơn cô nương.
Lý Nhược Hồng nói:
- Ngươi đừng vội đắc ý. Ta không yên tâm là bởi vì nếu ngươi mà có mệnh hệ nào thì lấy ai giúp đỡ Lưu cô nương đây.
Giang Thừa Phong nói:
- Dù vậy thì tiểu sinh vẫn cám ơn cô nương.
Lý Nhược Hồng khẽ hừ lạnh. Trần Vũ chợt nói:
- Vương gia ngọc thể khiếm an. Hay là hãy ở lại đây nghỉ ngơi? Tiểu tướng sẽ cho chuẩn bị ngay một gian tịnh thất để vương gia tịnh dưỡng
Giang Thừa Phong lắc đầu nói:
- Không cần đâu. Bản vương sẽ xuống Nam Xương theo thủy lộ, nghỉ ngơi trên thuyền cũng được.
Trần Vũ nói:
- Nếu vương gia đã quyết định như vậy thì tiểu tướng sẽ phái một toán quân binh theo bảo giá.
Giang Thừa Phong ngẫm nghĩ giây lát rồi khẽ gật đầu. Chàng dường như đã mệt mỏi quá độ, hai mắt lại nhắm nghiền lại. Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long vội vực chàng về phòng nghỉ ngơi. Lý Nhược Hồng thấy chàng mấy phen trở nên như vậy chỉ vì chiều ý nàng, nên cũng theo chăm sóc. Những người còn lại cũng chẳng ai còn tâm trạng đâu để mà ăn uống. Bữa tiệc vì thế mà phải kết thúc sớm.
Sáng sớm hôm sau, ba chiếc đại thuyền lặng lẽ rời thủy trại Hán Khẩu, xuôi dòng Trường Giang về phía đông, hướng về địa phận tỉnh Giang Tây. Trên thuyền có đầy đủ những người đã tháp tùng Giang Thừa Phong lúc trước, chỉ vắng mặt Công Tôn Long và số bộ thuộc của lão. Thay vào đó là đám quan binh theo bảo giá.
Chẳng bao lâu sau, đoàn thuyền lại rẽ sóng tiến vào hồ Phiên Dương, rồi tiếp tục đi về phía nam, hướng đến là thành Nam Xương.
Đoàn thuyền luôn đi sát bờ sông, vì viên thuyền trưởng sợ sóng to gió lớn có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến sức khỏe của vương gia. Đó mới là vấn đề trọng yếu mà y quan tâm chứ chẳng phải chuyện của Lưu gia. Dù người của Lưu gia có chết hết, y cũng chẳng thèm để tâm đến. Cũng vì thế mà cuộc hành trình khá là chậm chạp, khiến cho bọn Lưu Kỳ Anh hết sức nóng ruột, lòng như lửa đốt.
Suốt khoảng thời gian này, Giang Thừa Phong nghỉ ngơi tịnh dưỡng nên cũng đã dần hồi phục. Lý Nhược Hồng luôn ở bên cạnh lo lắng chăm sóc chàng rất chu đáo. Chàng vô cùng cảm động, mối chân tình vì thế lại càng thêm sâu nặng.
Khi đã gần đến địa phận thành Nam Xương, Giang Thừa Phong truyền lệnh cho đoàn thuyền dừng lại, thả neo ở một nơi kín đáo để nghỉ ngơi, đồng thời phái một toán quân binh vào thành xem xét tình hình.
Tối hôm đó, toán quân binh được phái đi trinh sát đã trở về hồi báo. Bọn họ là quan binh nên làm việc rất mau chóng. Lưu Quốc Hiên cũng theo bọn họ đến ra mắt Giang Thừa Phong. Toán nhân thủ lão dẫn theo đã được bố trí ở gần đó. Và đến sáng hôm sau, cả Công Tôn Long cùng toán nhân thủ Lưu Hương Viện cũng đến nơi.
Thấy hai lão đến kịp lúc, Giang Thừa Phong rất vui mừng. Chàng liền cùng bọn họ bàn bạc, lo liệu an bày mọi chuyện. Giai đoạn tiếp theo của kế hoạch đã đến lúc thi hành. Giang Phong không có ý định để cho bất kỳ tên giáo chúng nào của Thông Thiên Giáo có thể chạy thoát khỏi Nam Xương. Nếu không, đường đường là Trường Thanh Cung thái tử mà không xử lý gọn ghẽ một đám “tiểu” nhân vật thì oai vọng của chàng còn đâu nữa.
Đoàn thuyền lại nhổ neo khởi hành.
Còn về phần Lưu Kỳ Anh. Nàng đã gần gũi Lưu Quốc Hiên một thời gian, có vẻ rất tôn kính lão, luôn gọi là Lưu bá bá. Dù tuổi tác có nhỏ hơn Lưu Thành một chút, nhưng Lưu Quốc Hiên luôn tỏ ra ở vai trên. Vả lại, lão có địa vị rất cao cả, đường đường là một vị Đại Tổng quản của Thái Chính Cung. Người ta vẫn nói thân phận địa vị, thân phận luôn gắn liền với địa vị. Hai người bọn Lưu Minh, Trần Chính Đường cũng rất kính nể Lưu Quốc Hiên. Nay thấy lão đến, bọn họ đều có vẻ vui mừng.
Vì sắp về đến gia trang, Lưu Kỳ Anh có vẻ rất nôn nao. Nàng ra đứng trước mũi thuyền trông ngóng về phía trước. Lý Nhược Hồng cũng không chịu ngồi yên trong khoang. Nàng vốn bản tính hiếu động, ở mãi trong khoang thuyền chật hẹp cảm giác rất khó chịu. Dù rằng gian dành cho Giang Thừa Phong rất rộng rãi, nhưng cũng không thể so với trên đất liền được. Nàng kéo Giang Thừa Phong ra trước đầu thuyền. Hai người sánh vai nhau đứng ngắm cảnh vật hai bên bờ.
Cách đó xa xa, Lưu Hương Tam Kiệt cũng vừa đứng ngắm cảnh vừa cùng chuyện vãn, nhưng thỉnh thoảng lại quay sang ngó chừng Giang Thừa Phong. Bọn họ được chàng xem là hộ vệ thân tín, nên tự thấy có trách nhiệm phải bảo vệ chàng, nhất là trong lúc này, sức khỏe của chàng đang không được tốt lắm. Bọn họ tỏ ra tận tâm với chàng để cảm ơn tri ngộ cũng như đền đáp những ân tình mà chàng đã ban cho. Vả chăng, được làm hộ vệ của một vị vương gia cũng đâu phải tệ.
Lý Nhược Hồng chợt cười nói:
- Ngươi nên ra đây hứng gió mát thì mới mau bình phục chứ.
Giang Thừa Phong khẽ mỉm cười:
- Chỉ sợ hàn phong sẽ làm cho tiểu sinh cảm lạnh mất thôi.
Lý Nhược Hồng nói:
- Hứ. Ngươi là nam nhi mà lại yếu quá. Còn kém hơn cả nữ nhân nữa ấy chứ. Ta thấy ngươi nên đổi sang làm nữ nhân cho rồi.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Thân phận một người là do trời sinh. Đâu thể nói đổi là đổi được.
Lý Nhược Hồng cười nói:
- Được chứ sao không? Với dung mạo của ngươi, chỉ cần thay xiêm y, trang điểm thêm một chút là sẽ trở thành nữ nhân ngay thôi.
Giang Thừa Phong khẽ nhếch môi mỉm cười, nói:
- Tiểu sinh là thân nam nhi, chẳng muốn bị biến thành nữ nhân chút nào. Nhưng nếu đó là lệnh của cô nương thì … tiểu sinh không dám cãi. Có điều, trong lúc này không nên làm thế. Cô nương bắt tiểu sinh phải giúp Lưu cô nương, nếu bị biến thành nữ nhân thì sao có thể giúp được cô ấy?
Lý Nhược Hồng cười nói:
- Thế cũng phải. Ta tạm thời tha cho ngươi đấy. Chuyện đó sau này sẽ liệu. À. Nếu việc lần này ngươi làm không xong thì ta sẽ bắt ngươi vĩnh viễn phải làm nữ nhân đấy. Cũng không phải là nữ nhân thường mà là nô tỳ, là tỳ nữ. Ngươi liệu mà cố gắng.
Giang Thừa Phong mỉm cười nói:
- Là nô tỳ cũng được. Miễn là được theo hầu hạ cô nương thì thế nào tiểu sinh cũng xin chấp nhận hết.
Lý Nhược Hồng khẽ hừ lạnh, nói:
- Ngươi đừng có mơ. Hứ. Ta sẽ mang ngươi bán vào kỹ viện chứ không cho theo hầu hạ ta đâu.
Giang Thừa Phong ra vẻ sợ hãi, nhưng trong ánh mắt lại cười cười. Bất chợt, Lưu Quốc Hiên tiến đến bên chàng, khẽ nói:
- Công tử. Xin công tử đến xem cái này.
Giang Thừa Phong theo lão đi đến đài quan sát của chiến thuyền. Đương nhiên là Lý Nhược Hồng cũng đi theo. Đây là chiến thuyền của quan quân, quy mô rất lớn, và trên cao nhất chính là đài quan sát, từ đó có thể nhìn ra rất xa, để tiện quan sát địch tình hay đánh giá chiến trường những khi giao chiến.
Trên đài quan sát, Công Tôn Long đang dùng Thiên Lý Kính quan sát phía trước. Chợt thấy Giang Thừa Phong đi đến, lão vội vàng hạ kính xuống, nghiêm cẩn chắp tay vái chào. Lưu Quốc Hiên nói:
- Công tử. Phía trước dường như có đánh nhau. Công tử hãy xem …
Giang Thừa Phong cầm lấy Thiên Lý Kính, nhìn về phía trước. Quả thật, ở phía xa xa có hai toán nhân thủ đang hỗn chiến với nhau. Trận chiến diễn ra rất là kịch liệt. Song phương dường như quyết tử chiến. Cả đôi bên đều đã có người bị thương. Chiến cuộc đã dần đi vào giai đoạn kết thúc. Tiên huyết loang cả một vùng.
Giang Thừa Phong quay lại khẽ dặn dò Lưu Quốc Hiên và Công Tôn Long. Hai lão cung kính tuân mệnh, đi xuống đài. Chiến thuyền áp sát vào bờ. Hai lão lên bờ, triệu tập nhân thủ chuẩn bị hành động. Có điều, bọn họ phải chờ cho đến khi tình hình ngã ngũ rồi mới động thủ. Cẩm thượng thêm hoa sao bằng Tuyết trung tống thán.
Bọn họ đi rồi, Giang Thừa Phong trao kính lại cho Lý Nhược Hồng quan sát. Và chàng cho gọi bọn Lưu Kỳ Anh đến.
Lưu Kỳ Anh vừa nghe Giang Thừa Phong cho gọi liền vội chạy đến ngay. Chàng bảo Lý Nhược Hồng trao Thiên Lý Kính lại cho nàng quan sát. Nàng xem một lúc, bỗng buông rơi kính, ấp úng nói:
- Vương gia … dường như gia phụ …
Giọng nói của nàng hơi run, đầy vẻ lo lắng. Ngay lúc ấy, Lưu Minh và Trần Chính Đường cũng vừa đến nơi. Bọn họ thấy Lưu Kỳ Anh lộ vẻ sợ hãi đến vậy, không hiểu đã xảy ra chuyện gì nên rất ngạc nhiên.
Giang Thừa Phong ra hiệu cho hai người bọn họ nhặt Thiên Lý Kính lên quan sát. Lát sau, Lưu Minh cũng run giọng nói:
- Vương gia. Dường như đại ca của bọn tại hạ đang kịch chiến với bọn Thông Thiên Giáo ở phía trước?
Giang Thừa Phong nói:
- Chỉ sợ không phải đang kịch chiến mà là đang tử chiến.
Nghe chàng nói thế, Lưu Kỳ Anh chợt biến sắc, cả người run lẩy bẩy, đứng không muốn vững. Nàng biết ngay phụ thân mình đang trong tình trạng cửu tử nhất sinh. Lý Nhược Hồng vội đưa tay đỡ lấy người nàng, nói đôi câu an ủi. Có điều, trước tình hình này, dù có an ủi thế nào cũng vô ích. Lưu Kỳ Anh không phải là hạng người nhìn thấy phụ thân tử chiến mà không có cảm xúc gì. Trong khi đó, Trần Chính Đường lại lo lắng nói:
- Không hiểu sao Lưu đại ca không ở trong trang viện mà lại chạy ra ngoài này giao chiến với bọn chúng? Hay là …
Y chỉ nói đến đây thì lại ấp a ấp úng, không dám nói tiếp nữa. Nhưng mọi người đều đã biết y đang định nói gì. Chắc chắn là Lưu gia trang đã rơi vào tay bọn Thông Thiên Giáo rồi, và bọn Lưu Thành đang trên đường đào tẩu thì bị truy binh đuổi kịp, phải quyết tử chiến để tìm sinh lộ.
Lưu Minh lại cầm Thiên Lý Kính lên quan sát một lúc nữa rồi hướng về Giang Thừa Phong chắp tay cung kính nói:
- Vương gia. Trông tình hình có vẻ nguy kịch lắm rồi. Cúi mong vương gia mở lượng hải hà ra tay tương trợ. Nếu không e là tệ đại ca khó thoát đại nạn.
Lưu Kỳ Anh cũng hướng mắt nhìn Giang Thừa Phong, lộ vẻ cầu khẩn van xin. Lý Nhược Hồng thấy tội nghiệp, liền nói:
- Mọi người cứ yên tâm. Đương nhiên là hắn sẽ ra tay tương trợ mà. Lúc nãy hắn đã phái Lưu tiên sinh và Công Tôn tiên sinh đi tiếp ứng rồi.
Đoạn nàng quay sang Giang Thừa Phong hỏi:
- Phải vậy không?
Giang Thừa Phong lắc đầu nói:
- Không phải đâu. Hai người bọn họ lên bờ là để đi lo việc khác chứ không phải đi can thiệp vào trận giao tranh phía trước.
Lý Nhược Hồng hỏi:
- Ngươi đã thấy tình hình nguy kịch như thế rồi sao không bảo bọn họ đi can thiệp mà còn phái đi đâu nữa?
Giang Thừa Phong nói:
- Tiểu sinh trước giờ chưa gặp Lưu Thành, làm sao mà biết được trong bọn người đang giao chiến phía trước có y trong đó. Bản cung có chuyện gấp phải lo, đương nhiên phải phái bọn Lưu huynh đệ đi giải quyết rồi.
Lý Nhược Hồng hừ lạnh nói:
- Giờ ngươi đã biết rồi. Vậy hãy mau nghĩ cách gì đi chứ.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Chàng suy nghĩ thật nhanh, rồi cho gọi viên thuyền trưởng chỉ huy đoàn chiến thuyền đến dặn dò vài câu. Y cung kính lĩnh mệnh, rồi lui xuống. Ngay sau đó, một hồi tù và rúc lên báo hiệu cho thủy thủ chuyển sang trạng thái chiến đấu. Đoàn chiến thuyền lập tức tăng tốc độ tiến thật nhanh về phía trước.
Khi đến gần cục trường, mọi người mới trông rõ tình hình trận chiến. Một bên gồm mười mấy người đang ra sức chống cự với lực lượng đối phương đông hơn gấp bội. Cả bọn tuy chiến đấu rất ngoan cường, nhưng vì sức yếu thế cô nên đã rơi vào thế tuyệt vọng. Tất cả đều mình đầy thương tích, y phục đẫm huyết. Chỉ trong chốc lát nữa thôi là cả bọn sẽ không còn đủ sức cầm cự nữa.
Lưu Kỳ Anh nhìn thấy trong số đó, ngoài phụ thân và một vài cao thủ trong trang, còn có những nhân vật lạ mặt khác nữa. Trong lòng nàng hiện đang rất nôn nóng. Nàng hướng nhìn Giang Thừa Phong khẩn khoản van nài:
- Vương gia. Cúi xin vương gia hãy mau ra tay. Nếu chậm hơn chút nữa e rằng mọi người sẽ không còn đủ sức cầm cự.
Giang Thừa Phong khẽ gật đầu. Bỗng chàng lại nói:
- Bản vương không muốn quan hệ với các nhân vật võ lâm hiện diện. Lát nữa mọi người đừng có tiết lộ lai lịch của bản vương với người ngoài.
Lưu Kỳ Anh vội nói:
- Dạ. Bọn tiểu nữ không dám tiết lộ. Xin vương gia cứ an tâm.
Lưu Minh bỗng hỏi:
- Vương gia. Bọn tại hạ vẫn chưa biết quý cung danh hiệu là gì?
Giang Thừa Phong mỉm cười quay sang Lý Nhược Hồng hỏi:
- Theo cô nương thì có nên cho bọn họ biết hay không?
Lý Nhược Hồng nói:
- Chuyện đó có gì mà không thể tiết lộ?
Rồi chẳng đợi chàng lên tiếng, nàng đã quay sang ba người bọn Lưu Kỳ Anh nói ngay:
- Hắn là chủ nhân của Thái Chính Cung đấy.
Cả ba người giật mình, miệng lắp bắp ba chữ “Thái Chính Cung”. Tuy ba người bọn họ liên tục bị bọn Thông Thiên Giáo truy sát, nhưng cũng đã phong phanh nghe nói đến tổ chức thần bí mà hùng mạnh vào bậc nhất võ lâm này. Danh tiếng Thái Chính Cung hiện vang dội khắp cả giang hồ.
Giang Thừa Phong lại mỉm cười nói:
- Cũng chẳng có gì đáng kể. Thái Chính Cung cũng chỉ là một trong các tổ chức phụng sự bản vương mà thôi.
Lúc này, các chiến thuyền đã tiến sát đến chỗ song phương đang hỗn chiến. Giang Thừa Phong cầm lá kỳ lệnh chỉ thẳng vào cục trường. Các chiến thuyền hướng thẳng về phía đó. Tù và rúc lên lanh lảnh. Hàng trăm binh sĩ dàn ra trên mạn thuyền, cung tên giương lên tua tủa, hướng thẳng vào trận chiến trên bờ. Chỉ cần Giang Thừa Phong truyền lệnh là loạn tiễn sẽ lập tức kích xạ.