Số lần đọc/download: 715 / 27
Cập nhật: 2016-06-22 16:01:20 +0700
Chương 22: Ba
C
hủ Nhật, 13/3/1999 (Henry 35 tuổi, Clare 27tuổi)
HENRY: Charisse và Gomez vừa sinh đứa con thứ ba, Rosa Evangeline Gomolinski. Chúng tôi chờ cho một tuần trôi qua rồi bất ngờ đến thăm họ với hàng đống quà và thức ăn.
Gomez mở cửa. Maximilian, ba tuổi, đang bám vào chân và giấu mặt sau đầu gối của Gomez khi chúng tôi nói, "Xin chào, Max!" Joseph, hướng ngoại hơn ở độ tuổi lên một, chạy bổ lại gần Clare và bi bô, "Ba ba ba" rồi ợ to khi cô ấy bế nó lên. Gomez đảo mắt, còn Clare cười, Joe cười, đến cả tôi cũng phải cười trước sự hỗn loạn tuyệt đối này. Nhà của họ trông như một dòng sông băng với cửa hàng Toys "R" Us bên trong vừa di chuyển, để lại hàng đống những đồ chơi Lego và những con gấu nhồi bông bị bỏ rơi.
"Đừng nhìn", Gomez nói. "Chẳng có thứ gì ở đây là thực cả. Bọn tớ chỉ đang thử nghiệm một trong những trò chơi mô phỏng thực tế của Charisse. Bọn tớ gọi nó là Làm cha mẹ."
"Gomez?" tiếng Charisse vọng ra từ phòng ngủ. "Có phải Clare và Henry đấy không?"
Chúng tôi kéo nhau đi qua hành lang vào phòng ngủ. Tôi liếc nhìn vào nhà bếp trong lúc đi qua. Một phụ nữ trung niên đang rửa bát.
Charisse đang nằm trên giường với em bé trong tay. Con bé đang ngủ. Nó nhỏ xíu và có mái tóc đen, trông như thổ dân Mehico. Max và Joe có tóc màu sáng. Charisse trông thật khủng khiếp (đối với tôi. Về sau Clare quả quyết rằng cô ấy trông "tuyệt vời"). Cô ấy đã tăng cân rất nhiều, có vẻ kiệt quệ và ốm yếu. Cô ấy phải mổ đẻ. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế. Clare và Gomez ngồi trên giường, Max trèo lên với mẹ rồi rúc vào dưới cánh tay còn rảnh rang của Charisse. Thằng bé nhìn tôi chằm chằm và đút một ngón tay vào miệng, Joe ngồi trên đùi Gomez.
"Con bé thật đáng yêu", Clare nói. Charisse mỉm cười. "Và cậu trông rất rạng rỡ."
"Tớ mệt muốn chết", Charisse nói. "Nhưng vậy là xong. Bọn tớ đã có cô con gái của mình." Cô ấy vuốt má đứa bé, Rosa ngáp và đưa bàn tay nhỏ xíu lên. Cặp mắt con bé chỉ là một đường đen kịt.
"Rosa Evangeline", Clare thủ thỉ với con bé. "Thật là một cái tên đẹp."
"Gomez muốn đặt tên nó là Wednesday 1, nhưng tớ cương quyết không cho", Charisse nói.
"Dù sao thì con bé cũng sinh vào thứ Năm", Gomez giải thích.
"Cậu muốn bế nó không?" Clare gật đầu, Charisse cẩn thận đặt cô con gái của mình vào tay Clare.
Nhìn Clare bế đứa trẻ trong tay, hiện thực của những lần xảy thai lại vây lấy tôi, và trong giây lát tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi hi vọng mình không sắp sửa biến mất. Cảm giác nôn nao biến mất và tôi bị bỏ lại với thực tế của những gì chúng tôi đang làm: chúng tôi đang đánh mất những đứa con của mình. Chúng đang ở đâu, những đứa trẻ bị đánh mất này? Lang thang, quanh quất trong bối rối ở một nơi nào đó? "Henry, anh có muốn bế Rosa không?" Clare hỏi tôi.
Tôi hoảng hốt. "Không", tôi nói quá mạnh. "Anh cảm thấy thông khỏe", tôi giải thích. Tôi đứng dậy và đi ra khỏi phòng ngủ, qua nhà bếp và ra cửa sau. Tôi đứng trong sân. Trời đang mưa lất phất. Tôi chỉ đứng và thở.
Cánh cửa sau bật mở. Gomez bước ra và đứng cạnh tôi.
"Cậu ổn chứ?" cậu ấy hỏi.
"Tớ nghĩ vậy. Chỉ cảm thấy hơi tù túng ở trong kia thôi."
"Tớ hiểu cảm giác đó."
Chúng tôi đứng im lặng trong vài phút. Tôi đang gắng nhớ lại những khoảnh khắc khi bố bế tôi lúc còn nhỏ. Tất cả những gì tôi có thể nhớ là chơi cùng ông, chạy nhảy, cười đùa và cưỡi trên vai ông. Tôi nhận ra Gomez đang nhìn tôi, và những giọt nước mắt đang thi nhau chảy trên má tôi. Tôi quẹt tay áo ngang mặt. Phải có ai lên tiếng nói điều gì đó.
"Đừng bận tâm đến tớ", tôi nói.
Gomez làm một cử chỉ kì cục rồi nói, "Tớ sẽ quay lại ngay", và biến mất vào trong nhà. Tôi đã nghĩ cậu ấy sẽ đi hẳn, nhưng rồi cậu ấy trở ra với một điếu thuốc đang cháy trên tay. Tôi ngồi xuống chiếc bàn picnic xập xệ đang ẩm ướt vì mưa và phủ đầy lá thông. Trời ngoài này khá lạnh.
"Các cậu vẫn đang cố sinh con?"
Tôi giật mình vì điều này, rồi nhận ra chắc hẳn Clare đã kể cho Charisse nghe mọi chuyện, và Charisse chắc hẳn chẳng giấu Gomez điều gì.
"Phải."
"Clare vẫn buồn vì vụ xảy thai đó sao?"
"Các vụ xảy thai. Số nhiều. Bọn tớ xảy thai ba lần tất cả rồi."
"Ông DeTamble, để mất một đứa con có thể bị coi là bất cẩn, nhưng để mất ba đứa thì thật cẩu thả quá mức đấy."
"Không phải lúc tấu hài đâu, Gomez."
"Xin lỗi." Lần đầu tiên Gomez tỏ ra lúng túng. Tôi không muốn nói về chuyện này. Tôi chẳng có gì để nói; tôi hầu như không thể nói với Clare, với Kendrick và với các bác sĩ khác mà chúng tôi đã đặt gánh nặng lên vai họ. "Xin lỗi", Gomez lặp lại.
Tôi đứng dậy. "Chúng ta nên vào thì hơn."
"Họ không muốn chúng ta có mặt, họ muốn nói chuyện đàn bà với nhau."
"Vậy thì chúng ta sẽ nói về đội Cubs nhé?" Tôi lại ngồi xuống. "Im đi." Chẳng ai trong chúng tôi theo dõi bóng chày. Gomez đang đi tới đi lui. Tôi ước gì cậu ấy dừng lại, hoặc tốt hơn là đi vào trong. "Vấn đề là gì?" cậu ấy hỏi, thản nhiên.
"Về cái gì? Đội Cubs hả? Theo tớ thì vì không có tay ném bóng tốt."
"Không, nhóc thủ thư, không phải đội Cubs. Nguyên nhân khiến cậu và Clare không thể sinh con là gì?"
"Đó không phải là chuyện của cậu, Gomez."
Cậu ấy vẫn không chịu dừng lại. "Cậu có biết nguyên nhân nằm ở đâu không?"
"Biến đi, Gomez."
"Chậc, chậc. Coi chừng miệng lưỡi chứ. Chẳng là tớ biết một bà bác sĩ tài ba..."
"Gomez..."
"Bà ấy chuyên về rối loạn nhiễm sắc thể bào thai."
"Tại sao cậu biết..."
"Nhân chứng chuyên gia."
"Ồ."
"Tên bà ấy là Amit Montague", Gomez tiếp tục, "Bà ấy là một thiên tài. Bà ấy đã xuất hiện nhiều lần trên ti vi và đạt được đủ kiểu giải thưởng. Bồi thẩm đoàn yêu bà ấy."
"Nếu bồi thẩm đoàn yêu bà ấy thì..." tôi bắt đầu bật lại, châm biếm.
"Cứ đi gặp bà ấy đi. Chúa ạ, tớ chỉ đang cố tìm cách giúp đỡ cậu."
Tôi thở dài. "Được rồi. Cảm ơn."
"Đó là ‘Cảm ơn, bọn tớ sẽ chạy đến gặp bà ấy ngay như lời cậu bảo, chiến hữu đáng mến', hay ‘Cảm ơn, giờ thì đi chết đi'?"
Tôi đứng dậy, phủi lá thông dính trên mông. "Vào nhà thôi", tôi nói, và chúng tôi đi vào.
--------------------------------
1 Wednesday: thứ Tư.