Số lần đọc/download: 2605 / 15
Cập nhật: 2016-08-01 22:05:28 +0700
Chương 24: Triêu Tư Tịch Tư
D
iệp Thiên Vân trở về võ quán, hắn vừa học xong tiết học cuối cùng trước ngày mùng một tháng năm nên cảm thấy rất nhẹ nhõm.
Đi vào phòng của mình, Diệp Thiên Vân bỏ cặp sách xuống rồi phá lệ bật TV lên xem. Hắn thảnh thơi xem TV một lát rồi tiến vào mộng đẹp.
Đợi đến lúc tỉnh lại, Diệp Thiên Vân cảm thấy rất đói bụng. Hiơ tay lên xem đồng hồ, hắn thấy bây giờ đã hơn tám giờ tối rồi, phòng ăn đã đóng cửa từ sớm, hắn đành phải ra ngoài ăn chút gì đó. Xoay người rời khỏi ghế sô pha, Diệp Thiên Vân cầm lấy chìa khóa và ví tiền rồi rời khỏi võ quán.
Hắn bước vào một tiệm mì ở trên đường, rồi một hơi chén sạch 8 bát mì mới thấy hơi no.
Những người ngồi xung quanh nhìn muốn lọt cả tròng mắt, ngay cả chủ tiệm cũng mới thấy lần đầu một người ăn nhiều đến vậy. Một bát mì là ba đồng, vậy chủ tiệm đã kiếm được hơn hai mươi đồng rồi.
Diệp Thiên Vân đi dạo chung quanh một chút, khôi phục lại trạng thái tốt nhất rồi mới trở về võ quán.
Đi lên tầng hai, trong võ quán cũng chẳng có mấy người, đa phần học viên muốn nhân ngày mùng một tháng năm đi ra ngoài chơi, cho nên võ quán có vẻ khá trống vắng.
Tâm tư mấy đồ đệ của Diệp Thiên Vân có vẻ cũng không còn ở võ quán nữa, bọn họ đang nói chuyện gì đó, trông thấy Diệp Thiên Vân đi tới thì chạy tới gần chờ hắn bố trí nhiệm vụ huấn luyện ngày hôm nay.
Diệp Thiên Vân nhìn bọn họ một chút rồi nói:" Từ hôm nay ta cho các ngươi nghỉ ngơi ba ngày, sau ba ngày phải quay lại huấn luyện." Nói xong liền xoay người đi lên tầng ba.
Đám Thạch Thanh Sơn không ngờ được Diệp Thiên Vân lại cho bọn họ nghỉ ngơi, vốn tưởng hôm nay vẫn phải luyện tập giống các ngày khác, ai ngờ mặt trời lại mọc từ đằng tây.
Cả đám được nghỉ nên rất vui mừng, ba huynh đệ họ Triệu lập tức chuồn mất. Bọn họ vừa rồi còn mong nếu như được nghỉ thì tốt biết bao, không ngờ mộng ước liền biến thành sự thật, cho nên mới vội vàng chạy đi thay quần áo.
Trương Lượng cũng lập tức quay về phòng, gã muốn ra ngoài chơi với bạn gái.
Từ sau khi Diệp Thiên Vân tới dạy bọn họ, mỗi ngày đều phải luyện tập rất vất vả, cho nên lúc được nghỉ cũng chỉ muốn nằm trên giường, không muốn đi đâu cả. Bạn gái gã cũng vì thế mà giận dỗi với gã mấy lần.
Cho nên hôm nay vừa được cho nghỉ, gã liền muốn đi tìm bạn gái.
Thạch Thanh Sơn cũng muốn quay về nghỉ ngơi. mấy tháng này mệt muốn chết, vừa nhấc chân định đi lại chợt nhớ hình như Diệp Thiên Vân không đi đâu cả.
Gã muốn xem xem Diệp Thiên Vân đang làm gì, cho nên đã đi lên tầng ba. Vừa lên tới nơi đã nghe thấy có người ở trong phòng dụng cụ, gã đẩy cửa bước vào.
Chỉ thấy Diệp Thiên Vân đang luyện tập sức mạnh, mỗi bàn tay cầm một cái tạ tay nặng khoảng hai mươi lăm cân để luyện tập, Thạch Thanh Sơn tò mò hỏi:" Sư phụ, hôm nay người không nghỉ ngơi sao?"
Từ lúc Thạch Thanh Sơn bước vào cửa Diệp Thiên Vân đã cảm nhận được nên cũng không thấy bất ngờ, hắn trả lời:" Ta chỉ có một mình, không có việc gì nên nghỉ ngơi ở đây luôn."
Hắn vừa nói vừa bất ngờ tăng tốc độ luyện tạ tay lên, khiến Thạch Thanh Sơn đứng xem phải khiếp sợ. Loại tạ tay này rõ ràng luyện để tăng sức mạnh, vậy mà Diệp Thiên Vân lại dùng để luyện tốc độ.
Nói cách khác thì sức mạnh của Diệp Thiên Vân đã rất mạnh rồi, điều này khiến Thạch Thanh Sơn khiếp sợ.
Trước đây khi Diệp Thiên Vân luyện tập thì hắn thường chỉ luyện tập một mình.
Diệp Thiên Vân thấy Thạch Thanh Sơn đứng đó, không biết trong đầu gã đang nghĩ cái gì, liền nói:" Chỉ cần ngươi nỗ lực, chắc chắn cũng có thể đạt đến trình độ này. Sức mạnh cần luyện tập tuần tự, không thể bỏ gốc lấy ngọn được."
Thạch Thanh Sơn gật gật đầu, nói:" Ta đã hiểu, sư phụ. Ta chưa từng thấy người nghỉ ngơi bao giờ!" Nói xong liền sùng bái nhìn Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân cười nói:" Ta nghỉ hay không nghỉ chẳng có gì khác nhau, thật ra lúc ta luyện công cũng chính là lúc ta nghỉ." Lời này khiến cho Thạch Thanh Sơn bội phục, thành công và sự chăm đi liền với nhau, mà luyện võ giống như đi ngược dòng nước vậy, không tiến thì lùi, chỉ có kiên trì không ngừng mới có được thành tựu.
Thạch Thanh Sơn thầm hạ quyết tâm, võ quán này là tâm huyết của phụ thân, tự mình phải kế thừa di chí của ông, trở thành một võ giả chân chính, cho nên càng phải nỗ lực hơn mới được.
Sau này nhất định phải giống Diệp Thiên Vân, đặt mục tiêu nâng cao khả năng của bản thân lên hàng đầu, chỉ có như vậy mới xứng là một võ giả chân chính.
Nghĩ tới đây, gã liền nói:" Thật ra ta cũng không có việc gì, sư phụ, chúng ta cùng luyện đi." Nói xong liền cùng luyện tập với Diệp Thiên Vân. Từ giờ phút này, Thạch Thanh Sơn đã chính thức thay đổi.
Diệp Thiên Vân buông tạ xuống, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục, dường như hắn không biết mệt mỏi là cái gì, cứ lặp đi lặp lặp động tác mấy lần. Mãi cho đến lúc Thạch Thanh Sơn mệt không nhúc nhích được Diệp Thiên Vân mới hoàn thành lần luyện tập của mình.
Diệp Thiên Vân thấy hơi mệt mỏi, hắn nằm xuống, hai người cùng nằm bò ra sàn phòng dụng cụ. Thạch Thanh Sơn muốn cử động một chút cũng không đuợc, mà Diệp Thiên Vân thì lại đang nhớ tới những động tác của hai người trong trận so đấu ở Hắc Thị Quyền hôm trước. Những hình ảnh của trận đấu không ngừng xuất hiện, tạm dừng, tua lại trong đầu hắn.
Đúng lúc này chợt nghe thấy có tiếng người gõ cửa, sau đó cửa bị đẩy ra, Vương Vĩnh Cường từ ngoài đi vào, thấy Diệp Thiên Vân và Thạch Thanh Sơn hai người đang nằm bò ra sàn thì cười nói:" Có chuyện gì vậy, hai người làm cái gì mà mệt thế này? Hôm nay ta tới thăm một chút, hình như không có mấy học viên."
Diệp Thiên Vân nói:" Sắp tới mùng một tháng năm rồi, cho nên đa số muốn ra ngoài chơi, làm gì có thời gian tới đây luyện quyền? Ở đây không giống như KTV, càng là ngày nghỉ thì càng đông khách."
Nói xong liền chống người đứng dậy, mà Thạch Thanh Sơn thấy Vương Vĩnh Cường tới thì cũng cố bò dậy, nói:" Chú Cường, sao lại rảnh rỗi tới đây chơi thế, hôm nay không cần về nhà với Vương Thiến sao?"
Vương Vĩnh Cường nói:" Sao lại không về, nó nói muốn tới đây, bảo ta tới đây chờ nó. Đứa con gái rượu này, thật sự không chịu nổi nó nữa." Diệp Thiên Vân lần đầu tiên được nghe Vương Vĩnh Cường đề cập tới chuyện trong nhà.
Thật ra vợ của Vương Vĩnh Cường đã qua đời từ hai năm trước, trong nhà chỉ còn một người con gái tên là Vương Thiến, vốn đang học năm thứ ba ở một đại học của tỉnh.
Vương Vĩnh Cường rất thương yêu nàng, coi nàng như trân bảo, mấy người Thạch Thanh Sơn cũng rất cưng chiều nàng tiểu muội muội này. Nàng từ nhỏ đã theo học võ thuật ở võ quán, sao vào đại học nên không hay tới đây nữa.
Vương Vĩnh Cường không biết vì sao lại hào hứng nói với Thạch Thanh Sơn:" Chúng ta đấu thử mấy chiêu, đã lâu rồi chúng ta không so đấu với nhau."
Thạch Thanh Sơn gật đầu, trước đây bọn họ còn là quan hệ sư đồ cũng thường tỷ thí với nhau.
Lúc trước Vương Vĩnh Cường có thể rất dễ dàng đánh bại Thạch Thanh Sơn, hôm nay hai người tỷ thí một trận, Thạch Thanh Sơn mong còn chẳng được nữa là, gã muốn để Vương Vĩnh Cường kiểm tra thành quả của gã đạt được sau hai tháng vừa qua.
Vương Vĩnh Cường đi thay quần áo, Thạch Thanh Sơn cùng Diệp Thiên Vân hai người đi thẳng xuống sân huấn luyện ở dưới tầng hai. Diệp Thiên Vân không biết rút đâu ra một điếu thuốc rồi châm lửa hút.
Hắn cũng muốn xem xem Bát Cực quyền của Vương Vĩnh Cường luyện như thế nào, từ khi quen biết Vương Vĩnh Cường tới nay, hắn chưa thấy y luyện quyền bao giờ, cho nên mới nhân cơ hội này để tìm hiểu một chút.
Thạch Thanh Sơn đứng ở bên cạnh Diệp Thiên Vân thấy hắn hút thuốc thì không khỏi lo lắng. Người tập võ không thể hút thuốc, đó là điều gã biết ngay ngày đầu luyện võ, Diệp Thiên Vân cũng không giống như Vương Vĩnh Cường thường vì việc làm ăn buôn bán nên mới hút thuốc, chẳng lẽ hắn không biết hút thuốc có ảnh hưởng tới hô hấp của phổi sao?
Vị sư phụ này liên tục phá vỡ hiểu biết của gã, thật không biết Diệp Thiên Vân luyện tập như thế nào nữa.
Đúng vào lúc này có một người xuất hiện ở cầu thang lên, người này hô lên với Thạch Thanh Sơn:" Sư huynh, đã lâu rồi em không được gặp anh!"
Diệp Thiên Vân nhìn về phía cầu thang, chỉ thấy có một cô gái đang đi về phía này, vóc người nàng không được coi là cao, lại còn hơi gầy nữa, khuôn mặt bầu bĩnh, mái tóc được cắt ngắn, đôi mắt rất sáng, miệng vừa nhỏ lại vừa hồng hồng giống trái anh đào, mặc T-shirt với quần jean, thoạt nhìn có cảm giác rất thanh thuần. Đây chắc là con gái của Vương Vĩnh Cường, Vương Thiến.
Vương Thiến đi tới gần, nàng ngửi thấy mùi thuốc liền nhìn Diệp Thiên Vân, nói:" Anh thật mất lịch sự, có biết đây là nơi công cộng không hả? Anh nhìn cái gì, tôi nói không đúng sao? Lần sau mà còn để tôi trông thấy anh hút thuốc thì đừng mong được tới đây nữa." Nói xong còn rất đắc ý trợn mắt nhìn Thạch Thanh Sơn, nàng nhăn mũi lại nói:" Anh cũng không biết đường mà quản, xem xem võ quán ra sao rồi, chẳng có một mống nào cả!" Thạch Thanh Sơn tí nữa thì lọt cả tròng mắt, gã ra vẻ vô tội nhìn Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân lắc lắc đầu với Thạch Thanh Sơn, hắn không nói gì, chỉ hung hăng hút thêm hai hơi thuốc rồi dập điếu thuốc đi. Vương Thiến thấy Diệp Thiên Vân không hút nữa thì cũng không đả động tới hắn, nàng quay sang nói với Thạch Thanh Sơn:" Bố em đâu? Sao em không thấy ông, bọn em đã hẹn sẽ chờ ở đây mà."
Thạch Thanh Sơn nói:" Ông ấy đi thay quần áo, lát nữa sẽ tới."
Vừa nói xong, Vương Vĩnh Cường liền đi ra từ phía phòng thay đồ.