Số lần đọc/download: 12861 / 163
Cập nhật: 2016-06-18 07:56:22 +0700
Chương 23
B
ác cứ làm như lời tôi dặn. Xong việc tôi biếu thêm tiền.
Người đàn ông vâng dạ rối rít, rồi ra khỏi nhà. Phương công tử ngồi chờ kết quả. Người đàn ông ở gần lớp đàn của Hoàng Guitar. Khi ông ta tới thì Hoàng Guitar đang dạy mấy cô hát. Ông ta hỏi xách mé:
- Ai là Hoàng Guitar?
Hoàng Guitar đáp:
- Không có ai là Hoàng Guitar cả. Ông muốn hỏi gì? Mời ông ngồi chờ tôi một chút.
Người khách lạ không thèm ngồi. Ông ta khinh khỉnh ngó Hoàng Guitar.
- Chú định giấu tung tích hả? Nói cho chú hay, xóm này nhất định không dung dưỡng quân lưu manh du đãng, nghe chưa?
Hoàng Guitar chưa kịp nói, người khách đã cười nhạt:
- Mày cố tình làm cao bồi, du đãng hay sao mà tới đây tụ tập, kết bè gây phái? Các cô em chưa biết thằng Hoàng Guitar à?
Hoàng Guitar lớn tiếng:
- Mời ông xuống!
Người khách lạ nghiến răng:
- Mày làm hư con gái tao, mày quyến rũ nó đờn ca để hại đời nó. Tao sẽ cớ bót chuyện này.
Ông ta chỉ mặt Hoàng Guitar:
- Mày là du đãng bắt cóc con nít, tù rục xương mà chưa tởn. Tao sẽ phá cái lớp đờn sáo của mày. Mấy con tới đây nhờ mày dạy chúng nó làm đĩ, làm gái nhảy hả?
Mấy cô học trò của Hoàng Guitar ngượng chín người, bỏ về hết. Còn một mình Hoàng Guitar với người khách lạ. Nó giận tím mặt, muốn đánh chết kẻ phá đám. Nó rít qua kẽ răng:
- Ai xui ông tới đây?
- Không ai xui cả.
- Ông không nói thật, tôi giết ông.
- Tao thách mày đó.
Hoàng Guitar toan vung tát tay người khách lạ. Bỗng nó thấy phòng tạm giữ, cảnh sát, phòng dự thẩm, nhà tù, tòa án hiện ra. Nó chùn tay lại. Tiếng nói của trái tim thầm thì “tôi nín, tôi nín, tôi nín”. Hoàng Guitar nghe rõ hai tiếng “tôi nín”, hai tiếng mà các đấng thánh thiện đã dùng làm khí giới để chống lại mọi sự cám dỗ của quỷ sa tăng.
- Thôi mời ông xuống, tôi thua ông rồi...
Người khách làm tới:
- Mày chưa bán xới đất này, tao không tha mày đâu, ôn con ạ!
Hoàng Guitar vò đầu tóc:
- Tôi đã làm gì phiền ông?
Người khách nhổ toẹt một bãi nước miếng:
- Mày làm bẩn mắt tao.
Hoàng Guitar hỏi thêm:
- Làm bẩn mất ông ra sao?
Người khách đưa tay quệt miệng:
- Gái non lui tới đây làm tao khó chịu. Một giang sơn không có hai anh hùng, mày hiểu chưa?
Phương công tử đã chơi một đòn nặng nề. Nó tìm đúng một dân đứng bến hết thời đến gây sự với Hoàng Guitar. Phương công tử cho gã đứng bến biết trước thành tích ghê gớm của Hoàng Guitar rồi không quên bảo gã rằng Hoàng Guitar sẽ không dám động đến lông chân gã. Gã đứng bến đã được Hoàng Guitar chứng minh sự bảo đảm của Phương công tử. Ngày này sang ngày khác, Hội ghẻ hớp những chuyến ăn cắp khổng lồ. Nó sợ “thời vàng son” trôi qua thì không còn cơ hội nào làm giầu. Mà nó, nó không dám mạo hiểm.
Nó sợ tù đầy. Hội ghẻ tin tưởng Hoàng Guitar như Du chột từng tin tưởng Hoàng Guitar. Nó được nghe đàn anh Mười khóa, Đực lì của nó kể lại những “trang sử hào hùng” của cánh tay mặt của Du chột. Không có Hoàng Guitar, Du chột không làm nổi việc gì. Hoàng Guitar “văn võ kiêm toàn”, chắc chắn, nó sẽ “nuốt” lọt những chuyến cam nhông đầy nhóc đồ Mỹ mà khỏi lo bị sa lưới an ninh. Nếu phải chiến đấu, Hoàng Guitar sẽ chiến đấu và chiến thắng. Hội ghẻ càng tin Hoàng Guitar bao nhiêu thì nó càng cảm thấy nó bất lực bấy nhiêu. Nó đã hiểu, thời đại này, cần mưu mô hơn là cần dao búa. Mà mưu mô thì nó không có, Phương công tử chẳng thể thay nổi chỗ Hoàng Guitar. Nó đã chứng tỏ điều này. Phương công tử thích hưởng thụ. Nó ngại dùng súng. Nhưng Hội ghẻ hối thúc nó, chê trách nó quá nhiều. Phương công tử dẫu không muốn, cũng phải tìm cách cho Hoàng Guitar bỏ mộng làm lại cuộc đời trở về với bầy ngựa hoang. Và nó đã thực hiện mưu kế của nó.
Phương công tử biết chỗ ở của Hoàng Guitar từ hôm nó chọc tức Hoàng Guitar. Nó đã âm thầm tới đây, tìm một tay sừng xỏ để phá đám Hoàng Guitar, bêu nhục Hoàng Guitar khiến Hoàng Guitar phẫn nộ bỏ dở con đường nó quyết đi. Hoàng Guitar nghi ngờ có kẻ xui dục gã đứng bến phá mình. Nhưng nó không hề nghĩ kẻ xúi dục là Phương công tử. Nó tưởng đứa nào ghen ghét gì đây. Và thuê một tay dao búa đến sinh sự. Hoàng Guitar đổi giọng:
- Được rồi tao sẽ đi nhưng mày đã biết tao là Hoàng Guitar, mày không sợ tao vặn cổ mày à?
Người khách cười ha hả:
- Chưa biết tao là ai ư?
- Mày là ai?
- Nổi tiếng bụi đời từ khi mầy còn mặc quần thủng đít, ôn con ạ! Tao là Bảy húc, từng xếp xòng bọn lơ xe, bọn đứng bên các bến xe Sài Gòn và ga xe lửa, con nghe rõ chưa?
- Nếu tao cho mày tiền mày có tiết lộ tên thằng nào thuê mày đến phá tao không?
- Bao nhiêu?
- Mày muốn bao nhiêu?
- Câm mồm thối của mày lại, mày đang đói dài mà làm tàng. Chừng có ba chục ngàn về đây kiếm tao, tao chỉ chỗ thằng thuê tao phá mày. Thằng mày hận mày đã cuỗm đào của nó. Ông biết, cho ăn kẹo mày cũng đ. dám đấm đá. Mày làm lại cuộc đời đâm ra hèn! Và sợ tù tội. Ông ghét những thằng hèn nên phá mày đó, con ạ! Đ.m. con bỏ rơi đàn em đi ăn mảnh, dân bụi đời chê và sẽ khu trừ kẻ phản phé, con nhớ kỹ đi.
Bảy húc nhổ thêm bãi nước miếng rồi bỏ xuống. Hoàng Guitar đứng chết trên sàn gác. Bảy húc đã làm đúng lời dặn của Phương công tử. Nó chửi Hoàng Guitar hèn để Hoàng Guitar ức. Hoàng Guitar ức thật. Nó chán nản. Cuộc đời du đãng của nó nhiều người biết quá. Và người ta không chịu tha thứ cái dĩ vãng đê tiện của nó. Nó ví như “con cò mà đi ăn đêm, đậu phải cành mềm lộn cổ xuống ao”. Tấm lòng trong trắng chỉ xin được nấu xáo măng, nấu bằng nước sạch mà cũng không được vì chưa có tiếng trả lời. Hoàng Guitar bối rối hơn cả bao giờ. Nó nghĩ tới những giây phút ân ái với Diễm Hương mà rùng mình. Không, nàng đói khát thương yêu, nàng buông lỏng cuộc đời cho tình ái.
Rồi nàng sẽ lo tương lai và nàng ghê sợ cuộc sống bấp bênh, cuộc sống luôn luôn bị đe dọa của Hoàng Guitar. Phải tìm ngay một lối thoát khác. Hoàng Guitar mệt mỏi ngồi xuống ghế.
Bảy húc đã về đến nhà. Phương công tử săn đón:
- Thế nào?
Bảy húc tươi cười:
- Xong rồi, nhưng tôi thương hại nó.
Phương công tử nhún vai:
- Bồ tèo có lòng nhỉ, Bảy húc nhỉ?
- Mày biết tao à?
- Bộ, tiền lèo hay sao mà thuê một thằng đầy lương tâm sạch sẽ.
- Đ.m., tụi trẻ giờ khôn ghê. Rồi “vấn đề” nó ra sao, hả mày?
- Anh ấy sẽ về với bọn tao, kiếm những cú lớn. Mày có đói thì bám đít ảnh.
Bảy húc tròn xoe mắt:
- Nó... đàn anh mày đấy à?
Phương công tử rút một điếu “con mèo”:
- Biết thì để miệng, lần mò tới học lại. Hội ghẻ nó sẽ cho đàn em xẻo lưỡi mày. Cái tài đứng bến của mày hết rồi. Có còn cũng chả đáng bao nhiêu. Mầy lại già rồi chân tay chắc hết.
Phương công tử quẹt lửa mồi thuốc. Bảy húc nín thinh.
- Hoặc Hoàng Guitar hoặc tụi tao sẽ giết mày, hoặc mày có phần trong những ngày sắp tới. Mày chọn đi.
Bảy húc tái mặt:
- Tao chọn phần của tao.
Phương công tử búng ngón tay kêu một tiếng:
- Mày khôn đấy. Ở đời khôn sống, mống chết. Tao cử mày theo dõi Hoàng Guitar. Anh rời xóm này đi đâu, mày nhớ cho tao biết.
Bảy húc phân vân một lát, rồi hỏi:
- Đứa nào “giới thiệu” mà mày kiếm tao?
Phương công tử bốc thơm Bảy húc:
- Dân bụi đời tìm nhau hoặc “thịt” nhau hoặc để nhờ vả nhau, mày hỏi chi điều này.
- Chúng mày nhờ tao?
- Chứ sao.
- Mày nói vậy là tao hài lòng rồi. Tao có tiếng tăm lắm, mày nhờ gì bây giờ tao cũng sẵn sàng, khỏi cần tiền bạc. Anh em biết nhau là quý, phải không mày?
- Đúng thế.
- Tụi mày ở đâu?
- Thị Nghè.
Phương công tử không muốn cho Bảy húc biết chỗ ở của nó. Nó đề phòng sau này Hoàng Guitar có thể gặp Bảy húc. Lúc đó, chuyện sẽ vỡ lở và Hoàng Guitar không tha thứ Hội ghẻ.
- Mày về đi, thỉnh thoảng ghé đây, tao cho biết tin tức Hoàng Guitar. Tao bỏ nghề mấy năm nay không ngờ tụi bay tiến bộ dữ.
Phương công tử bắt tay Bảy húc. Nó cưỡi trên chiếc Honda, đạp máy và chạy khỏi con ngõ miệt Đakao. Bảy húc nhìn theo thèm thuồng một chiếc Honda.