A truly good book teaches me better than to read it. I must soon lay it down, and commence living on its hint.... What I began by reading, I must finish by acting.

Henry David Thoreau

 
 
 
 
 
Tác giả: Simone Colette
Thể loại: Tiểu Thuyết
Nguyên tác: Et Dieu… Créa La Femme
Dịch giả: Nguyên Thiện
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 27
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 427 / 19
Cập nhật: 2020-04-07 22:01:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23
un bần bật từng chặp vì sốt, Juliette lảo đảo đi dọc bờ sỏi của St. Tropez. Nàng nhớ mang máng có lần mình đi nhờ một chiếc xe tải ngang qua, bảo bác tài là mình đi khám bệnh trên phố.
“Mình không còn thể nhìn mặt anh ấy. Mình không còn mặt mũi đâu để nhìn Michel nữa,” nàng lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại với chính mình. Khi nghe thấy anh đã về và đang nói chuyện với Antoine, nàng ráng hết sức lết khỏi giường. Nàng mới ngủ được chập chờn và giờ đây chẳng có gì rõ ràng cả. Nàng lang thang giữa phố, không biết để làm gì.
Buổi sáng khá lạnh, sáng tháng Mười ở St. Tropez thường hay vậy. Đến trưa trời sẽ ấm lên nếu lại không có bão, nhưng Juliette run lên dưới chiếc áo len chui đầu và chiếc váy rộng cài khuy.
Nhà cửa và cửa hàng cửa hiệu bây giờ đã gần nhau hơn, bởi nàng đang đến gần góc quán Bar des Amis. Juliette băng qua đường; có ý đi bộ lên bến tàu, nhưng lại đổi ý mà hướng về phía quán bar.
Một còi xe vang lên cảnh tỉnh nàng, và nàng nghe tiếng xe phanh kít, cảm thấy một cú va chạm đánh bật hết không khí bên trong cơ thể nàng ra. Nàng ngã nằm ngang trước mũi xe, cố níu lấy những mảnh ý thức rách vụn còn sót lại.
“Nè!” bác tài vừa kêu vừa nhảy trên xe xuống. “Nè, cô có sao không?” người đi cùng anh ta vòng từ phía cửa bên kia sang.
Juliette nhác đầu lên, cố gắng nhìn cho rõ họ.
“Thiếu tí nữa là cô toi rồi, thưa cô.”
“Cô không sao chớ?”
Giọng của họ khiến đầu nàng ong ong lên. Juliette đứng dậy loạng choạng bước mấy bước, khua tay xua họ đi. “Không sao. Tôi không sao hết. Để cho tôi yên.”
Nàng nghe thấy hai người kia nói với nhau trong khi nàng đi vào quán Bar desAmis. “Juliette Tardieu đó phải không? Chắc cô ả xỉn rồi.”
“Vào giờ này ấy hả?”
Chiếc xe tải chạy đi, nghiến lạo xạo trên sỏi.
Juliette lảo đảo vào quán Bar des Amis, dừng nơi cửa, cố giữ người cho thẳng. Nàng liếc quanh phòng. Hai người Bắc Phi đang sôi nổi chuyện trò bên tách cà phê nơi quầy. Một thủy thủ ngồi một mình một bàn cùng với cái ly. Một người da sẫm, ăn mặc bảnh chọe đang chơi pinball[3], mấy cái đèn chớp tắt liên hồi và những cái chuông reo lanh canh inh ỏi chói tai.
Người phục vụ quầy đang đi ra ngoài để xếp bàn ngoài hiên. Juliette túm tay anh ta. “Cho một brandy đúp. Nhanh.”
Anh ta quay lại đi vào sau quầy trong khi Juliette ngồi vào một trong mấy cái bàn. “Lucienne đã tới chưa?”
Người phục vụ quầy đem rượu đến bàn cho nàng. “Chưa.”
Người đàn ông ăn mặc bảnh chọe thôi chơi mà lại gần bàn của nàng, hờ hững nhìn nàng từ đầu tới chân. “Lucienne sắp tới rồi. Tôi đang đợi cô ta.” Ông ta lại đến chỗ cái máy chơi tiếp, đấm thình thình vào hai bên hông máy khi mấy quả banh kêu lanh canh giữa các chốt chặn.
Juliette cầm ly brandy lên, xoay xoay chân ly giữa mấy ngón tay. Nàng nhắm mắt lại và nốc nhanh hết sức mình. Rượu làm cổ họng nàng nóng bỏng, nàng phải mở miệng ra thở, để làm dịu bớt dư vị cay xè của rượu. “Kinh quá” nàng nói với anh phục vụ quấy. “Cho tôi cái khác. Đúp.”
“Đúp?”
“Phải.”
“Cô không muốn đợi à? Đợi Lucienne,” anh phục vụ quầy đề nghị.
“Cho tôi một brandy đúp nữa.”
Nàng sắp bị say. Nàng quyết tâm sẽ thật say. Giờ nàng đã xoay mòng mòng vì cơn sốt rồi; thế nhưng nàng vẫn còn nhớ mọi chuyện quá rõ. Nàng cần phải say để tống khứ sạch những hồi ức đó, những hồi ức sống sít và đau đớn đó ra khỏi trí nàng.
Trên đường đi ra xưởng, Antoine đã thấy chiếc Angelique đi vào cảng. Đến giờ thì chắc Eric đã lên bờ rồi, đang ở chỗ Anchorage, và có một số việc Antoine cần bàn với ông ta. Đầu anh nghe cứ lùng bùng nhưng nhức, song anh chỉ muốn vùi mình vào công việc của xưởng thuyền.
Anh gọi điện tới văn phòng của Carradine tại Anchorage. Đường dây chưa được nối thì một trong các đốc công đã bước vào văn phòng. Antoine cau mày.
“Anh không thấy tôi đang bận à?” Anh nghe có tiếng chuông ở đầu dây bên kia. Người đốc công đứng đó.
“Ông Tardieu, xe tải cung ứng hàng cho ta vừa tới.”
“Tốt. Đi mà lo liệu đi.”
“Tài xế nói là Juliette suýt nữa bị tai nạn.”
Antoine dời ống nghe ra xa khỏi tai. Có tiếng cách ở đầu dây bên kia. “Đợi chút,” anh nói vào ống nói.
“Cô ấy cư xử kỳ cục lắm, tài xế bảo thế.”
“Cám ơn, giờ thì anh làm ơn để tôi lo cho xong vụ này” Antoine trỏ vào cái điện thoại.
“Cô ấy vào quán Bar des Amis.”
“Hôm nay anh hơi bị nhiều thông tin quá hả.”
Người đốc công nhướn mày nhìn Antoine. “Nghe này, tôi biết đây chả phải chuyện của tôi, dĩ nhiên, nhưng ông không nên để cô ấy đi loanh quanh như vậy. Ông nên cử ai đó đi đón cô ấy về.”
“Rồi sẽ có thôi. Anh coi cái cô nàng đó là cái chó gì vậy chớ? Đáng lẽ giờ này anh phải xuống dưới kia lo vụ cái xe cung ứng hàng mới phải.”
Antoine xoay phắt ghế lại và bắt đầu nói vào điện thoại. “Roger à? Xin lỗi đã bắt anh đợi...”
Juliette bắt anh phục vụ quầy phải đem chai brandy tới rót cho nàng uống. Tiếng ồn liên tục nhưng thất thường của cái máy pinball đã dừng khiến Juliette ngẩng đầu lên. Nơi ngưỡng cửa, người đàn ông quần áo bảnh chọe đang đón Lucienne, cố đưa cô ra ngoài cùng y.
Lucienne đang nhìn về phía nàng. Juliette vẫy tay với vẻ say khướt, nghe Lucienne nói với người đàn ông.
“Đợi chút. Em sẽ ra ngay.”
Y ta ra ngoài phố, châm một điếu thuốc. Lucienne lại gần bàn. “Bồ có chuyện gì vậy?” Lucienne hỏi nàng.
“Mình chả biết nữa”
“Có chuyện gì xảy ra?”
“Mình không biết. Mình ngồi đây suốt mấy tiếng rồi, chờ bồ. Giờ mình chả biết mình chờ bồ làm cái gì nữa.”
Lucienne cầm chai brandy lên lắc lắc. Chai chỉ còn phân nửa. Cô lại để chai xuống, ngoài tầm với của Juliette.
Juliette cố hết sức vươn người ra cầm lấy chai, rót thêm vào ly. Nàng nâng ly lên, lẳng lặng ra hiệu là uống ly này mừng Lucienne. “Mình thấy như mình đang sắp mất trí rồi. Chắc là do sốt. Mới sáng sớm mà đã uống như vầy thì thiệt là điên.”
Juliette nốc hết brandy vào cổ họng, thậm chí còn không có cảm giác nó đang đi dần xuống. “Giá mà mình có thể chết dễ dàng như uống cái thứ brandy rẻ rề này! Được vậy thì chết cũng chả đến nỗi trần ai khoai củ.” Nàng cố phá lên cười, nhưng cái tiếng nàng bật ra nghe giống như tiếng hú.
Lucienne cầm lấy chai đi về phía bên kia phòng. Juliette để mặc cho đầu mình gục xuống bàn, tì lên hai tay. Mùi brandy ngấm đầy hai lỗ mũi nàng, làm nàng thấy buồn nôn. Giờ chắc nàng say rồi, say lắm rồi.
Nhưng nàng không cảm thấy say, nàng chỉ thấy còn khó chịu hơn là khi mới tới.
Lucienne. Lucienne đang đứng ở bốt điện thoại. Nàng nghe được tiếng đầu bên kia trả lời sau khi Lucienne nói thì thầm gì đó vào ống nói.
Eric Carradine quả thực đang rất phấn chấn. Mọi việc tiến triển suôn sẻ. Tardieu đang làm cật lực, điều hành xưởng thuyền rất có lãi. Ông không ưa Tardieu, nhưng đây hoàn toàn là chuyện dàn xếp làm ăn.
Perri, kiến trúc sư, đang chờ ông khi ông bước vào Anchorage sáng hôm đó, đồ án thiết kế cho khách sạn đã sẵn sàng. Bản thân Eric quay về mang theo một số dự toán về chi phí cơ bản. Ông luôn luôn thấy phởn phơ mỗi khi đã sẵn sàng động thổ cho một dự án mới.
Ngay cả Roger, thư ký của ông cũng đang làm gì khác chứ không phải lớ ngớ vô tích sự hay ngồi uống rượu. Anh ta đang ngồi gõ công văn gửi các công ty xây dựng và lắp đường ống. Những điều kỳ diệu sẽ chẳng bao giờ dừng lại. Chà, giá như Juliette...
Điện thoại reo, Eric vui vẻ giơ tay nhấc máy. “Alô, alô, alô... Phải, Eric đây. Cái gì? Tôi không nghe rõ.” Ông cụp tay lại trên ống nghe mà quay sang Roger. “Sao anh cứ bao giờ cũng chọn đúng lúc tôi đang nói điện thoại để gõ máy chữ vậy chớ hả!”
Roger liền thôi không gõ nữa mà ngả lưng ra ghế, xanh xao rã rượi. Eric mỉm cười. Một thư ký nam - thế là vừa đẹp. Với lại, nếu là con gái... - ông lại chuyển sang chú ý vào người gọi ở đầu bên kia điện thoại.
“Phải, tôi đây... Tôi nghe đây...”
Lucienne liếc ra khỏi bốt điện thoại nhìn Juliette trong khi chờ Eric làm xong nốt cái đang làm. “Eric” cô nói khi rốt cuộc ông ta cũng quay lại điện thoại. “Eric, tôi cho ông biết, chỉ vì ông đã nhờ tôi... Phải, Juliette... Không, thế không được. Bây giờ thì không... Có chuyện xảy ra rồi, tôi không biết chuyện gì... Dù sao thì cô ấy giờ chả nói năng gì được đâu... Tôi đoán là chuyện với Michel... Cô ấy cư xử kỳ cục lắm... Phải, phải, thế chắc là được... Vâng...” Lucienne đặt ống nói xuống lại giá đỡ.
“Cho mình thêm ít brandy đi,” Juliette bảo cô khi cô quay lại bàn.
Lucienne ra hiệu bảo anh phục vụ quầy đến. Anh ta mang tới cũng chai brandy còn một nửa ấy, nhưng kèm một ly không. Trước khi rót vào ly, anh ta lấy giẻ lau bàn.
Juliette nhìn anh ta chuẩn bị với vẻ thích thú. Có tiếng nhạc từ đâu vẳng tới. Nhạc to, mạnh mẽ, đầy âm thanh và tiết tấu. “Cái gì vậy?” nàng hỏi anh phục vụ quầy.
Anh ta rót rượu vào ly mới một cách tỉ mẩn cẩn thận, hơi cầu kỳ. “Câu lạc bộ Whiskey đang diễn tập. Vài hôm nữa họ sẽ ra mắt. Đang dượt để mùa đông này đi diễn ở các thành phố.”
Nàng để nguyên ly rượu trên bàn không đụng tới, tất tả đi về phía đằng sau của quán Bar des Amis, nơi phát ra tiếng nhạc. Sàn quán rất khó đi, nó có những chỗ lồi lên mà nàng phải tránh, và có một đôi chỗ nó vênh hẳn sang bên. Nàng tì tay vào vách để có chỗ tựa rồi đặt bước vững hơn.
Nơi phía sau quán Bar des Amis là một cánh cửa nhỏ đầy vết xước với một quả đấm bằng đồng không đánh bóng. Juliette thấy rất hài lòng với bản thân rằng mình có thể nhận ra tất cả các chi tiết này. Nàng xoay quả đấm cửa và cửa liền bật mở, cho thấy một cầu thang ngắn, dốc. Mùi tầng hầm ẩm thấp mốc meo xộc vào lỗ mũi nàng, tăm tối và dụ hoặc như hầm mộ.
Juliette trèo xuống các bậc thang, mỗi lần một bậc, rất cẩn thận, rất chậm.
Bốn nhạc công đang ngồi lộn xộn dưới ánh đèn sân khấu màu trắng lóa mắt. Sân khấu nhỏ trống trơn chỉ có mỗi bộ trống, nhưng họ cũng chẳng dùng bộ ấy. Tay chơi trống đeo một cái trống Nam Mỹ dài vắt qua vai treo lủng lẳng giữa hai chân, anh ta khom mình trên nó, dùng hai lòng bàn tay và mười đầu ngón tay gõ nhịp. Nơi góc bàn, một tay chơi trôm pét tựa vào tường, hắt những điệu nhạc lên trần nhà thấp tè. Nửa trong nửa ngoài vòng ánh sáng, tay chơi ghi ta ngồi trên một cái ghế đâu lưng với một ghế khác. Anh ta cúi gập mình trên cây đàn, một tay gảy một nhịp điệu bạo cuồng còn tay kia giữ cần đàn. Tay chơi nhạc cụ gõ thứ hai bày một lô dụng cụ giữa sàn, trong số đó có một thứ ngộ nghĩnh anh ta dùng tay cào cào, và một cái ống tọng đầy cát. Giờ anh ta đang dùng cái maraca[4] làm phát ra tiếng rào rào nghe như một cơn mưa toàn gỗ.
Tiếng nhạc cao lên rồi hạ xuống với một nhịp điệu đấy mời gọi trêu ngươi. Ngay khi nàng tưởng mình nắm được nó rồi, nó lại chuội ra, nhử nàng tóm nó. Juliette tiến vào giữa vòng ánh sáng, búng ngón tay và lắc vai. Âm nhạc cuốn nàng vào, như một thứ tonic hay thuốc phiện. Mọi thứ mờ cả đi ngoại trừ vòng ánh sáng và các nhạc công đang hưng phấn. Mọi thứ bên trong vòng ánh sáng nhuốm một vẻ như trong mơ, thậm chí trong một cơn ác mộng. Hai bên thái dương Juliette phập phồng do tiết tấu và do cơn sốt. Nàng quay phắt sang người chơi maraca, giằng hai cái lúc lắc khỏi tay anh ta. Chúng run lên và trở nên sống động trong tay nàng. Anh ta cả cười và nhặt một cặp dùi lên, gõ cây này vào cây kia. “Có muốn múa không, thưa cô?” anh ta hỏi. “Muốn múa không?”
Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà... - Simone Colette Và Chúa Đã Tạo Ra Đàn Bà...