Nếu bạn cứ chằm chằm nhìn vào mặt xấu của một ai đó sẽ làm anh ta càng trở nên tồi tệ hơn. Nhưng nếu khuyến khích anh ta vươn tới những điều hay mà anh ta có thể, chắc chắn anh ta sẽ làm được.

Johann Goethe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 24
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 334 / 55
Cập nhật: 2019-12-23 22:16:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 23 - Người Gác Cửa
blivia Newton rảo bước trên sàn đá cẩm thạch trong dinh thự của mình. Manfred, gã tài xế với khuôn mặt côn đồ đã tháp tùng cô ta tới Biệt thự Argo, chặn cô ta đang bước vào vội vã từ cửa bên.
"Manfred!" Cô ta hét lên, giật mình vì sự xông ra bất thình lình như thế.
Gã đó nhìn cô ta một cách dữ tợn, với một chút khoái trá vì đã dọa được cô. "Cô Newton... Tôi có một vài điều cần nói với cô," gã rì rầm.
Giọng của Manfred rất trầm và khàn.
Oblivia đi qua gã, kiên quyết đi về phía cánh cửa màu xanh chóe ở cuối hành lang, không thèm nhận thêm những chuyện xen ngang phiền phức khác nữa.
Manfred cun cút đi theo cô chủ.
"Tôi đã theo dõi bọn trẻ, theo lệnh cô. Chúng đã xuống vách đá để tắm, trước khi trời mưa..."
"À."
Gót giày của Oblivia rảo bước nhanh đến nỗi không nghe rõ nhịp trên sàn cẩm thạch. "Trong lúc quay lên, một trong số chúng đã bị ngã."
"Tuyệt lắm. Nó còn sống chứ?"
"Tiếc là đúng thế... Nó mắc vào một mỏm đá, hai đứa kia đã kéo nó lên và đưa nó về nhà." "Tiếc nhỉ. Hẹn lần sau vậy."
"Chưa hết đâu. Nửa giờ sau đó, chúng lấy xe đạp và đạp xuống Kilmore Cove. Chúng quay về nhà với một ít sách."
"Chúng đọc sách cơ đấy! Chúng đọc sách cơ đấy! Tất cả mọi người đều phàn nàn rằng bọn trẻ không đọc sách bao giờ. Kiểu này, ít nhất là chúng cũng sẽ không gây ra thảm họa."
"Vấn đề chính là ở đó." Oblivia dừng bước. "Thế là có ý gì?"
"Tôi không biết phải nói thế nào nữa, nhưng... đêm nay, trước khi về tới đây, tôi đã nhìn thấy những tia sáng, trong hang."
Khuôn mặt xinh đẹp của Oblivia trở nên khó coi với biểu hiện tức giận không thể kiềm chế nổi.
"Những tia sáng ư? Sao có thể thế được?" "Tôi không biết, thưa cô. Thật ra là..."
"Nhưng làm thế nào chúng có thể qua đó được? Lão già đó vẫn nghĩ là mình có thể làm được gì nữa sao? Lão Nestor không thể nào ngăn ta được đâu! Bây giờ lão không thể ngăn được ta!"
Oblivia Newton tóm lấy vai Manfred, bấm sâu vào da thịt hắn bằng cả mười đầu móng tay sắc nhọn. Manfred nghiến răng vì đau.
"Dù sao thì chúng ta vẫn sẽ tiếp tục!" Oblivia rít lên. "Coi như không có chuyện gì cả. Chúng ta cứ tiếp tục! Rõ chưa? Ta tin tưởng ngươi, Manfred ạ."
"Dạ vâng... thưa cô... Newton..." Hắn rên rỉ.
Hắn chỉ dám thở khi Oblivia nhấc những móng vuốt ra khỏi người hắn, quay lại và mở cánh cửa màu xanh ở cuối hành lang.
"Cô cứ tin ở tôi." Manfred rì rầm, khi cánh cửa khép lại và trong hành lang chỉ còn lại mùi thơm không thể lẫn đâu được của quý cô Newton. Rồi hắn vừa đặt tay lên bả vai vẫn còn đau của mình vừa đế thêm:
"Quý bà Đạo chích!"
Trong hang dưới vách đá, lúc này, đang nổi lên một cơn bão thực sự. Giống như thể con tàu và bọn trẻ đang bất ngờ ở trong lồng của một chiếc máy giặt khổng lồ bằng đá và nước muối. Con tàu chồm lên rồi lại chúi xuống, nghiêng ngả rồi hứng nước và gió từ cả hai bên mạn.
Bám chặt vào các sợi dây thừng, rồi cả những chiếc ghế dành cho người chèo, Rick và Julia cố gắng một cách tuyệt vọng để không bị văng ra khỏi tàu, nhưng có vẻ như đó là một việc làm vô vọng.
Jason, trái lại, đang cực kỳ bận rộn trong nỗ lực chế ngự cái bánh lái đang chồm lên như một con ngựa bất kham trong tay cậu.
"Chúng ta sẽ làm được!" Cậu gào lên. "Mọi người hãy bám chắc vào!"
Khi mà cảm tưởng như cả cái hang hẳn đã sụp xuống nhấn chìm bọn chúng vào cõi vĩnh hằng, thì cơn bão tiêu tan.
Chỉ một thoáng trước đó, con tàu còn đang vật lộn với những con sóng cao như những cột buồm. Thì giờ đây, mặt biển đã trở lại yên bình. Con tàu thôi dập dềnh và, dần dần, tiến vào cầu tàu.
Jason ngã gục lên bánh lái. Julia, ướt sũng nước lạnh, cô bé nhìn quanh, trườn người từ dưới lên chiếc ghế lúc nãy đã dùng tất cả sức lực để bám vào. Rick rời sợi dây thừng mà cậu đã gửi gắm tính mạng mình và xoa xoa hai bàn tay vẫn còn đau nhức.
Không ai trong ba đứa còn sức lực lẫn mong muốn nói một lời nào. Tất cả những gì đã xảy ra thật là phi lý. Phi lý và đáng sợ. Cơn bão diễn ra trong vòng không quá ba phút, nhưng đó là ba phút dài nhất, vô tận và khó tin nhất trong cuộc đời của chúng.
"Jason... mọi chuyện ổn chứ...?" Chị cậu hỏi, khi chúng bắt đầu loạng choạng đi trên boong tàu.
Quần áo của cả ba đều ướt sũng và chúng cảm thấy lạnh buốt. Boong tàu đầy nước, khoang tàu cũng vậy.
"Chuyện... chuyện gì đã xảy ra thế?" Jason hỏi, khó khăn lắm mới đứng dậy được. Rick và Julia lắc đầu.
"Bọn mình không biết. Nó đã xảy ra, vậy thôi." "Chúng ta đã sang đến bờ bên kia rồi đấy, Jason."
Cậu bé chớp mắt và nhìn quanh. Đúng thế: con tàu đã vượt qua vùng biển trong hang, và giờ đây đang lắc lư nhẹ nhàng, ở bên cạnh cầu tàu thứ hai.
"Không... không thể nào," cậu mỉm cười.
"Chị nói với em là chúng ta đã ở bờ bên này rồi: nhìn xem!" Julia chỉ cho cậu cái cầu thang có những bậc màu đen dẫn tới lối ra mà bọn chúng đã nhìn thấy từ xa.
Rick cố vắt mớ quần áo ướt sũng.
"Việc thắc mắc về chuyện gì đã xảy ra, chúng ta để sau đi các cậu..." Cậu vừa rùng mình
vừa nói. "Chúng ta ướt như chuột lột hết cả rồi. Hắt xì! Phải hong khô người càng sớm càng tốt."
"Có quần áo trong rương ở ca-bin thuyền trưởng đấy," Julia giọng mệt mỏi. "Chúng ta đi xem sao!" Jason nói.
Trong ca-bin thuyền trưởng chúng tìm thấy những bộ quần áo chắc phải được ba mươi năm tuổi rồi, dựa vào việc chúng bụi bặm đến nhường nào. Thật may là cơn bão dường như đã tránh những chiếc rương ra, và cả phần bên trong của chúng nữa, vì vậy tất cả vẫn còn khô ráo. Chúng thay quần áo lần thứ tư trong cùng một ngày hôm đó và khoác lên người những chiếc quần xếp nếp, những áo sơ mi đã biến dạng và những chiếc xăng đan bằng gỗ xù xì. Sau đó, thậm chí không còn sức để trêu nhau xem mình khôi hài đến cỡ nào, chúng lấy cuốn từ điển và một ít đồ khác rồi xuống khỏi con tàu.
Vẫn còn quá bối rối để nói thêm một lời nào nữa, chúng cúi đầu băng qua bãi cát và trèo lên men theo các bậc cũ kỹ của cầu thang.
"Mình chỉ mong là phía sau kia sẽ không có thêm bất ngờ lạ lùng nào nữa," Julia lẩm bẩm, khi bọn chúng đến trước cánh cửa, "vì mình thực sự nghĩ rằng bản thân sẽ không thể nào chịu đựng được nó."
Trên rầm cửa bằng đá có khắc hình ba con rùa. Vừa chỉ lên chúng, Rick vừa thấy buồn cười:
"Chậm mà chắc..."
Cánh cửa có vẻ bị đóng nhưng, thật may làm sao, không có bất cứ ổ khóa phức tạp nào cần mở cả.
Jason tì một tay lên đó. Ngay cả với một lực nhẹ như thế, cánh cửa đã hé mở. Cậu bé quay người về phía các bạn hỏi:
"Chúng ta đi chứ?" Julia và Rick gật đầu.
Và thế là chúng mở cánh cửa ra.
Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian - Pierdomenico Baccalario Ulysses Moore Tập 1 - Cánh Cửa Thời Gian