To love is to admire with the heart:

to admire is to love with the mind.

Theophile Gautier

 
 
 
 
 
Tác giả: Robert Dugoni
Thể loại: Trinh Thám
Biên tập: Lê Huy Vũ
Upload bìa: Lê Huy Vũ
Số chương: 41
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 429 / 20
Cập nhật: 2020-04-26 15:09:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
iffany Gallentine giờ đã là bà Tiffany Martin, Giám đốc Phát triển Kinh doanh tại Microsoft. Qua điện thoại, Tracy nghe thấy giọng bà ta có vẻ không thoải mái khi cô giới thiệu mình là điều tra viên ở Seattle – cô bỏ qua từ án mạng – và xin bà ta dành cho vài phút.
“Có chuyện gì vậy?” Tiffany hỏi.
“Tôi có vài câu hỏi về người chồng trước của bà, ông Darren Gallentine.”
“Sao cơ?” Giọng Tiffany vừa nhẹ nhõm vừa hoang mang, có lẽ còn có chút bực bội nữa. Ắt hẳn mối bận tâm đầu tiên của bà ta khi nghe hai từ cảnh sát Seattle và điều tra viên là về người chồng hiện tại hay/và con gái, hoàn toàn không liên quan gì tới người chồng cũ.
Tuy vậy, đang yên đang lành bỗng nhận được một cú điện thoại trên trời rơi xuống từ một điều tra viên muốn nói chuyện về vụ tự tử của chồng mình cách đây mười lăm năm có lẽ chẳng nằm trong danh sách những điều hay ho để làm trong một buổi chiều. “Chồng tôi tự tử cách đây mười lăm năm.”
“Tôi biết chủ đề này có lẽ rất đau lòng, thưa bà Martin, và tôi cũng không có ý khơi gợi một nỗi đau quá lớn, nhưng tôi có vài câu hỏi có thể liên quan tới một việc tôi đang tìm hiểu ở quận Klickitat.”
“Tôi không hiểu đó có thể là chuyện gì. Chồng tôi đã tự sát bằng súng tại nhà của chúng tôi ở Issaquah.” Giọng Tiffany gần như vừa nhẹ nhõm vừa hoang mang.
Tracy thành thật. “Tôi đang điều tra giai đoạn đầu, hy vọng sẽ được gặp bà vài phút.”
Đây là thời điểm mà mọi người thường kiếm cớ để nói Giờ không phải lúc thích hợp nhưng Tracy cá là Tiffany, một phụ nữ chuyên nghiệp chẳng lạ gì với các cuộc trao đổi khó nhằn trong khi thời gian rảnh lại có hạn, sẽ sẵn sàng chấp nhận thương đau để nói cho dứt điểm còn hơn là dành cả ngày hay cả buổi chiều để day dứt quẩn quanh.
“Lúc ba rưỡi, tôi có vài phút rảnh.” Bà ta nói. “Sau đó, tôi có cuộc hội thảo trực tuyến suốt buổi chiều. Ngày mai thì tôi phải đi công tác.”
Văn phòng của Tiffany nằm ở một trong vô số tòa nhà thuộc Khu liên hợp phía Tây của công ty ở Redmond. Tracy chưa bao giờ tới khu liên hợp dày đặc nhà cửa và bãi cỏ rợp ngang ngửa với khuôn viên của các trường đại học lớn nhất nước này. Dừng xe ở trung tâm tiếp đón để lấy bản đồ và hỏi đường xong, Tracy đậu xe ở khu vực dành cho khách và vội vã chạy theo lối đi bộ. Khu liên hợp này gợi cho cô nhớ tới trường đại học với những đài phun nước, một cái hồ, những sân bóng lợp cỏ, những người trẻ tuổi mặc đồ jean, đeo ba lô và đi giày tennis lăng xăng khắp nơi.
Tiffany Martin lại không ăn vận bình dân như vậy. Gặp Tracy ở một hành lang bằng bê tông lợp kính, bà ta mặc quần thụng màu kem và áo lưới thụng màu vàng bên ngoài áo thun bó cộc tay màu đen. Dù đã ngoài năm mươi nhưng kiểu tóc và cách trang điểm khiến Tiffany trẻ hơn tuổi khá nhiều.
Bà ta đưa Tracy thẻ dành cho khách. “Cô sẽ cần cái này để vào trong.” Bà ta nói và đưa Tracy vào tòa nhà nhanh như cách người ta đưa người thân bị tâm thần tránh khỏi dư luận trước khi bị chê cười.
Martin chọn một phòng họp bài trí hiện đại nhìn ra trung tâm khu liên hợp. Đối với một công ty công nghệ đặt sự sống còn vào tư duy vượt tầm thì chuyện ấy chẳng lạ lẫm gì. Tường phòng sơn trắng, treo những bức họa thuộc trường phái Ấn tượng. Thảm màu lông chuột. Martin kéo chiếc ghế ở bàn họp bằng kính nhưng Tracy đã bước tới cửa sổ và cất lời khen quy mô và tiện nghi của khu liên hợp. “Nhiều thứ hấp dẫn thế này thì tôi chẳng thể hoàn thành công việc mất.”
“Rồi cô sẽ học được cách lờ chúng đi.” Tiffany nói gọn lỏn. “Mà cũng chẳng có thời gian rảnh.”
Tracy không định tìm câu trả lời. Cô chỉ hy vọng vài câu chuyện phiếm sẽ khiến Tiffany thả lỏng hơn. Mắt và miệng bà ta nheo chặt tới nỗi Tracy tưởng chừng có gì sắp vọt ra ngoài. “Dù sao thì có vẫn hơn mà.” Tracy nói.
“Nó giúp mọi người làm việc hiệu quả hơn.” Tiffany bước tới cửa sổ cùng Tracy. “Ta càng cung cấp nhiều tiện nghi cho nhân viên, những thứ mà nếu không có, họ sẽ rời bỏ công việc – phòng tập thể thao và nhà trẻ là hai tiện nghi quan trọng hơn cả – thì họ càng gắn bó với công việc hơn. Năng suất sẽ tăng theo.”
“Hãy nói những điều đó với sếp của tôi. Tiện nghi của chúng tôi là cái máy pha cà phê tuổi đời đã hơn chục năm.”
“Phải thú thật là cuộc điện thoại của cô khiến tôi bàng hoàng, thưa điều tra viên. Tôi không hiểu cái chết của Darren thì có thể liên quan tới việc gì.”
“Tôi hiểu.” Tracy kéo chiếc ghế bọc da màu đen ra khỏi bàn. Hai người phụ nữ cùng ngồi xuống. “Tôi rất lấy làm tiếc vì đã gợi lại câu chuyện khó khăn này.”
Tiffany khẽ gạt cái vòng tay bằng vàng và bạc cứ kêu leng keng mỗi lần bà cử động tay hay hạ tay xuống mặt bàn bằng kính. “Chuyện đã rất lâu rồi, thưa điều tra viên.” Bà nói rồi vội vàng bổ sung. “Nhưng ta chẳng bao giờ có thể gạt một chuyện như thế sang một bên. Dù ta có cố, nhưng xung quanh ta lúc nào cũng có những thứ gợi nhắc lại chuyện đó.”
“Bà đã chung sống với ông ấy bao lâu?” Tracy hỏi, hy vọng câu hỏi đơn giản ấy có thể khiến Tiffany bình tĩnh lại.
“Hai mươi mốt năm.”
“Hai người gặp nhau ở đại học ư?”
“Ở trường Đại học Washington, chúng tôi cùng học khoa Kỹ sư.”
Các câu trả lời của Tiffany vẫn ngắn gọn và thẳng thừng. Tracy quyết định đi vào trọng tâm. “Chồng bà có vẻ có một công việc tốt ở hãng Boeing. Bà thì có sự nghiệp tốt ở đây. Nhìn địa chỉ, tôi đoán thời gian đó hẳn ông bà có một ngôi nhà đẹp.”
“Darren bị ám ảnh.” Đoán được Tracy định làm gì, Tiffany nói. “Khi kết hôn, tôi không biết điều đó, và những năm đầu sau khi cưới, ông ấy kiểm soát khá tốt.”
“Bị ám ảnh như thế nào?”
“Thứ nhất, ông ấy ngủ không ngon.” Bà dừng lại. “Ông ấy không ngủ. Ông ấy không thích ngủ. Ông ấy thức rất khuya và việc ông ấy tỉnh giấc lúc ba giờ sáng là chuyện thường tình. Ngủ được ba đến bốn tiếng đã là quá tốt với ông ấy. Và cuối cùng hậu quả cũng đến.”
“Bà có biết tại sao ông ấy không ngủ được không?”
“Ông ấy nói rằng ông ấy không cần ngủ lắm.”
“Nhưng bà tin rằng còn có nguyên nhân khác?”
“Ông ấy gặp ác mộng. Ông ấy rên rỉ, vật vã khiến tôi tỉnh giấc. Khi tôi đánh thức ông ấy dậy, ông ấy vã mồ hôi và không thở được. Càng ngày mọi việc càng tệ hại hơn.”
“Tôi thấy cáo phó ghi là ông ấy làm việc cho hãng Boeing tới năm 1997.”
“Họ cho ông ấy nghỉ việc.” Martin nhún vai. “Tại ông ấy hết. Ông ấy tự hủy diệt bản thân. Ông ấy bắt đầu uống rượu buổi đêm để khỏi phải ngủ. Rồi ông ấy uống cả buổi trưa. Có vài sự cố trong công việc – những lời nhận xét không thích hợp với đồng nghiệp. Có vài lần tôi phải tới đưa ông ấy về. Cuối cùng, tôi nói tôi không thể nuôi dạy con cái trong môi trường ấy. Tôi bảo tôi sẽ rời bỏ ông ấy nếu ông ấy không chịu tìm sự giúp đỡ.”
“Ông ấy có làm không?”
“Ông ấy có đi tư vấn, nhưng nhìn kết quả thì tôi nghĩ cô có thể kết luận là ông ấy không bao giờ có được sự giúp đỡ cần thiết.”
“Chồng bà có bao giờ kể ông ấy gặp ác mộng về chuyện gì không?”
Tiffany lắc đầu. “Ông ấy nói không biết. Ông ấy nói khi tỉnh dậy thì không nhớ gì hết.”
“Nhưng bà nói mọi chuyện ngày càng tệ đi?”
“Tôi chỉ đoán dựa trên phản ứng khi ông ấy tỉnh dậy thôi. Tôi không biết ông ấy mơ thấy gì.”
“Chuyện bắt đầu từ khi nào?”
Tiffany ngừng lại một lúc, mấy chiếc vòng tay kêu leng keng khi bà ta giơ tay lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa mân mê môi dưới. “Không lâu sau khi Rebecca ra đời. Tôi từng nói về điều này với bác sĩ tư vấn của Darren sau khi ông ấy mất. Bà ấy nói những chuyện từ thời thơ ấu có thể bị khơi lại do sự ra đời của một đứa trẻ – ví dụ như bị bỏ rơi… hay bị lạm dụng.”
“Bác sĩ có nói trong trường hợp của chồng bà thì có thể là gì không?”
“Không. Và vào thời điểm đó tôi thật sự không muốn biết.”
“Các con gái bà bao nhiêu tuổi khi chồng bà tự tử?”
“Rebecca mười bảy tuổi. Rachel mười bốn.”
“Và bà không bao giờ biết được tại sao lại thế?”
“Tại sao ông ấy tự tử ư? Ngoài nguyên nhân trầm cảm và lạm dụng thuốc thì không.”
“Vậy còn bác sĩ tâm lý của ông ấy? Bà có bao giờ nói chuyện với bà ấy không?”
Tiffany chậm rãi lắc đầu.
“Bà có bao giờ yêu cầu xem hồ sơ tư vấn của ông ấy không?”
Tiffany thở dài. “Tại sao? Để làm gì cơ chứ?”
“Để xem ông ấy có bao giờ nói với bác sĩ tư vấn về vấn đề khiến ông ấy phiền muộn, điều gì đã khiến ông ấy thức trắng đêm, tại sao ông ấy lại uống rượu?”
Tiffany lại xoa môi. “Tại sao tôi lại muốn biết?” Bà ta nói, cử chỉ và giọng nói đều nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt thì gần như thách thức Tracy đưa ra được một lý do hợp lý. “Biết thì mang lại điều gì tốt đẹp, nếu như có một điều gì đó?”
“Bà sẽ có câu trả lời.”
“Có thể không phải câu trả lời mà chúng tôi mong đợi.”
“Tôi hiểu…”
“Không.” Tiffany giơ tay lên. Đôi mắt xanh chiếu thẳng vào Tracy. Giọng bà ta đầy mệt mỏi. “Tôi không nghĩ cô hiểu đâu, thưa điều tra viên. Tôi không có ý xúc phạm, nhưng bao năm qua, tôi đã nghe không biết bao nhiêu người nói với tôi điều đó, nhưng trừ khi cô tự mình trải qua, nếu không, cô không có tư cách phát biểu câu đó.”
“Em gái tôi bị giết năm nó mười tám tuổi. Khi đó tôi hai mươi hai. Hai năm sau, bố tôi vì quá đau buồn nên đã tự sát.” Cô dừng lại một lúc. Cô không định khiến Tiffany Martin cảm thấy tệ hại hơn mà chỉ muốn tìm tiếng nói chung. “Suốt hai mươi năm, tôi không biết được điều gì đã xảy ra với em gái mình. Tìm ra sự thật là một điều đau đớn. Nhưng không biết được sự thật còn đau đớn hơn nhiều.”
Tiffany nín thở rồi nhìn ra cửa sổ, nước mắt như chực trào. Bà ta quay lưng lại phía Tracy. “Tôi xin lỗi. Có lẽ tôi không nên tự mặc định rằng mình là người duy nhất phải trải qua chuyện này.”
“Đừng xin lỗi. Bà đâu thể biết được.”
“Vấn đề là ở chỗ đó, phải không? Chúng ta không biết được. Cô có biết sau chuyện đó đã có bao nhiêu người tới gặp tôi và nói rằng họ mất đi người họ yêu thương vì tự tử không?”
“Rất nhiều.” Tracy đáp.
“Quá nhiều.” Tiffany gật đầu. Tracy để bà ta bình tĩnh lại một phút. “Cô nói điều này có liên quan tới một cuộc điều tra?”
“Có thể.” Tracy nói. “Tôi thật sự chưa biết chắc.”
“Vụ điều tra gì vậy?”
Tracy không tìm được cách tiết lộ dễ chịu hơn. “Một cô gái mười bảy tuổi học cùng trường trung học với chồng bà mất tích vào năm 1976…”
“Lạy Chúa tôi.” Tiffany gục đầu vào hai tay. “Cô cho rằng Darren giết cô ta ư? Đó là cơn ác mộng của ông ấy ư?”
Một lần nữa, Tracy chợt hiểu ra Tiffany hẳn đã luôn dằn vặt về những điều khiến chồng bà ta phiền muộn, hay ít nhất bà ta đã suy xét về chuyện đó. “Không, không, tôi không thể nói vậy. Thưa bà Martin, chuyện này thật sự mới chỉ bắt đầu thôi. Cảnh sát đã kết luận cô gái đó tự tử.”
“Và?”
“Với những tiến bộ về kỹ thuật, chúng tôi có khả năng xét lại các vụ việc cũ theo cách mà năm 1976 không thể làm được. Chúng tôi có thể đánh giá các bằng chứng theo cách khác. Đó là những gì tôi đang làm tại thời điểm này.”
“Các bằng chứng cho thấy cô ta không tự tử ư?”
“Một số chuyên gia cho rằng có khả năng ấy.”
“Và cô cho rằng Darren có thể liên quan tới chuyện này?”
“Để tôi nói thêm cho rõ. Hồi ấy, vụ này được điều tra bởi một viên cảnh sát trẻ. Ông ấy để lại một tập hồ sơ. Trong hồ sơ đó có vài bài báo và một bức ảnh chụp chồng cũ của bà và vài người bạn cùng lớp.”
“Bức ảnh chụp những gì?”
“Chụp chồng bà và đồng đội mặc đồng phục đội bóng.”
“Sao nó lại có trong hồ sơ?”
“Tôi không biết tại sao. Thế nên tôi mới có mặt ở đây để tìm hiểu nguyên nhân.”
“Cô đã hỏi viên cảnh sát ấy chưa?”
“Ông ấy đã qua đời. Tôi đang cố gắng lần theo những gì ông ấy để lại. Tên của chồng bà là một trong những cái tên tôi tra trên hệ thống máy tính của chúng tôi. Vào lúc này, đó là tất cả.” Tracy không tiết lộ Tiffany là đầu mối dễ tiếp cận vì bà ta là người ở đây. Cô vội vã tìm cách quay lại chủ để chính. “Chồng bà có thường về thăm Stoneridge không?”
“Không. Không bao giờ.”
“Không bao giờ ư?”
“Tôi không nhớ được lần nào.”
“Bố mẹ ông ấy vẫn sống ở đó khi hai người kết hôn chứ?”
“Cho tới khi họ qua đời.”
“Và ông ấy không bao giờ thể hiện mong muốn về thăm họ ư?”
“Chúng tôi có những buổi họp mặt tại nhà chúng tôi ở Issaquah. Nhà chúng tôi to hơn và chứa được cả gia đình. Họ có thể ở lại qua đêm. Nhà bố mẹ ông ấy không phù họp cho tất cả mọi người. Họ là những người đơn giản. Bố ông ấy làm việc cho đội sửa chữa của thành phố. Họ thích tới đây thăm lũ trẻ.”
“Thế còn về thăm bạn bè thời trung học? Chồng bà có bao giờ gặp ai trong số họ không?”
“Không.”
“Bà có bao giờ gặp họ không?”
“Ông ấy nói ông ấy không thân với ai.”
“Vậy là ông ấy không liên lạc với ai à?”
“Tôi chưa bao giờ gặp họ.”
“Còn họp lớp thì sao?”
“Ông ấy không đi bao giờ.”
Những điều này khiến Tracy thấy lạ, vì Sam Goldman từng nói Gallentine là một trong bốn anh hùng mở cõi nên sẽ vẫn là một ngôi sao nhỏ ở quê nhà. Theo kinh nghiệm của cô, những việc như giành giải quán quân cũng có thể tạo nên một tình bạn bền lâu. “Chồng bà có bao giờ kể với bà rằng ông ấy đã đoạt ngôi vô địch bóng bầu dục bang vào năm cuối cấp ba chưa?”
Mặt Tiffany trống rỗng. “Tôi biết ông ấy từng chơi bóng bầu dục. Ông ấy chưa bao giờ kể về chuyện đoạt chức vô địch bang.”
“Bà có thấy lạ là ông ấy không nhắc tới điều đó không?”
“Tôi không biết. Không hẳn. Thể thao không phải thứ Darren say mê. Ý tôi là ông ấy thích xem, thỉnh thoảng cũng đi xem trực tiếp, nhưng không cuồng mộ.”
Tracy suy nghĩ vài giây. Đây đúng là một sai lầm vì Tiffany tận dụng cơ hội này để nhìn đồng hồ treo tường. “Tôi phải đi rồi.” Bà ta nói rồi vội vã đứng lên. “Tôi còn có cuộc hội thảo trực tuyến.”
Tracy nói: “Tôi cho rằng bà là đại diện cá nhân cho tài sản của chồng bà.”
“Chính tôi.”
“Bà có quyền tiếp cận hồ sơ tư vấn tâm lý của ông ấy.”
Tiffany lắc đầu. “Tôi không tới đó đâu, thưa điều tra viên.”
“Bà có thể không cần phải đi. Bà chỉ cần…”
“Để làm gì? Để càng hủy hoại ký ức của các con tôi về cha chúng, dù bây giờ đã tồi tệ lắm rồi? Cô thậm chí còn không biết liệu chồng tôi có liên quan gì không. Nếu không có nguyên nhân tử tế thì tôi sẽ không làm điều đó với các con và cháu ngoại của tôi đâu. Với chúng, đó là một tổn thương sâu sắc. Khi đó chúng vẫn còn chưa thành niên. Tôi không đưa chúng quay lại thời kỳ đó đâu.”
Tracy chộp lấy ý cuối của bà ta. “Chúng ta cần nghĩ tới một gia đình khác, thưa bà Martin, một gia đình không có cơ hội nhìn con gái mình lớn lên, một gia đình vẫn chưa có được tất cả các câu trả lời.”
“Họ sẽ phải tự đi tìm kết luận của riêng mình, thưa điều tra viên, giống như tôi đã làm. Đó là một điều khủng khiếp, và tôi xin lỗi, nhưng tôi sẽ không làm điều đó với các con gái và cháu ngoại của tôi đâu. Giờ thì xin phép, tôi không còn thời gian nữa. Tôi sẽ tiễn cô về.”
Tracy để danh thiếp lại cho Tiffany và lái xe quay lại Trung tâm Tư pháp. Đầu cô cứ quanh quẩn câu nói của bà ta rằng Darren Gallentine chưa bao giờ kể về việc giành giải vô địch bóng bầu dục toàn bang, dù hai người họ quen nhau ở đại học, chỉ vài năm sau chiến thắng lịch sử ấy, một thời điểm mà Tracy nghĩ rằng sẽ luôn là niềm kiêu hãnh trong cuộc đời của bất kỳ vận động viên trẻ khỏe sung mãn nào. Darren Gallentine rõ ràng không muốn lưu giữ chiến thắng ấy. Ông ta không muốn liên quan gì tới Stoneridge, thậm chí không cả về thăm bố mẹ. Dù đã rời bỏ quê nhà trong tư thế của một người hùng nhưng dường như trong tâm trí của Darren Gallentine không có chỗ cho những hồi tưởng vinh quang. Nó ngổn ngang với những thứ đã biến thành ác mộng dằn vặt giấc ngủ của ông ta, khiến ông ta tìm vui trong men rượu và cuối cùng tự kết liễu cuộc đời mình. Tracy tự hỏi liệu những cơn ác mộng ấy có liên quan đến chuyện của Kimi Kanasket hay không? Sam Goldman, sử gia của Stoneridge, người lưu giữ bằng chứng lịch sử duy nhất của thị trấn – tờ Lính canh Stoneridge – từng nói ông đã thử tái hiện niềm vui chiến thắng trong một ấn bản kỷ niệm hai mươi lăm năm, nhưng cuối cùng một trong những nhân vật chủ chốt đã tự kết liễu cuộc đời mình, một người khác thì suy nhược thần kinh trong quân đội, còn người thứ ba biến thành một tên nát rượu.
Bốn hoặc có thể năm người đàn ông đã có mặt ở trảng đất trống vào đêm đó.
Chuông điện thoại reo cắt đứt dòng suy tưởng của cô. Người gọi là Michael Melton ở Phòng Nghiên cứu Tội phạm.
“Tôi vừa gửi báo cáo cho cô.” Ông nói. “Tôi nghĩ tôi sẽ cho cô phiên bản của Reader’s Digest.”
“Được vậy thì tốt quá.”
“Chiếc lốp tạo ra các vết hằn đó được sản xuất bởi hãng BF Goodrich, số hiệu sản phẩm 35x12.50R15.” Melton nói. “Đó là loại lốp đa địa hình phổ biến cho xe tải và các xe địa hình thời bấy giờ nên có hàng triệu cái được đưa vào sử dụng. Giờ cô muốn nghe tin xấu chứ?”
“Tôi tưởng đó là tin xấu rồi. Để tôi đoán xem nào, nhãn hiệu và loại lốp xe của chiếc xe trắng trong ảnh khác với loại lốp để lại vết hằn chứ gì?” Tracy nói.
“Ước gì tôi khẳng định được như thế.” Melton nói. “Chúng tôi có thể xử lý phim chụp xe tải mà cô cung cấp, nhưng tôi chỉ đọc được một phần về loại lốp, không có gì liên quan đến nhãn hiệu.”
“Một phần đó cho biết điều gì?”
“Cỡ lốp chiếc xe tải khớp với cỡ chiếc lốp để lại dấu vết, nhưng không đủ để quyết định nhãn hiệu hay kiểu dáng.”
“Vậy là chúng ta không biết.”
“Xin lỗi. Giá mà tôi có thể khẳng định thêm điều gì.”
Khi Tracy bước vào văn phòng, Kins ngừng nhìn vào máy tính, đứng dậy và đưa cô hai tập giấy.
“Trúng phóc.” Anh chỉ vào hai email đầu tiên. “Angela Collins đã trao đổi với một người môi giới bất động sản về việc bán nhà. Người đó đã gửi cho bà ta bản định giá.”
“Từ bao giờ?” Tracy vừa hỏi vừa tìm ngày của email.
“Cùng tuần bà ta mua một khẩu súng.”
“Anh đã nói chuyện với người này chưa?”
“Vừa cúp máy xong. Anh ta nói bà ta yêu cầu định giá và nói bà ta đã nghĩ tới việc bán nó ngay sau kỳ nghỉ. Đó là trong khi phiên tòa đang diễn ra.” Kins nói.
“Có lẽ còn trước cả khi có kết quả cuối cùng của vụ ly dị.” Tracy nói. “Tôi biết bà ta đang sửa sang lại nhà để bán mà.”
“Điều đó vi phạm thỏa thuận, nhưng chỉ trong trường hợp Tim Collins còn sống. Có thể coi đó là hành động có chủ ý.”
“Có thể.”
“Tôi định lái xe tới đó đây. Tôi muốn chốt luôn gã này. Cô muốn đi cùng không?”
Điện thoại của Tracy reo. “Đợi chút.” Cô lục ví lấy điện thoại ra. Người gọi là Jenni Almond.
“Chắc cậu gọi tới hỏi thăm tình hình hả?” Tracy nói.
“Thực ra là để báo tin.” Jenni nói. “Mình nghe đồn Earl Kanasket đang nhập viện.”
Jenni sẽ không gọi chỉ để thông báo Earl bị đau dạ dày. “Nghiêm trọng tới mức nào?”
“Nghe nói ông ta lên cơn động kinh. Người con trai đưa ông ấy vào viện, dù ông ấy không muốn.”
“Sao cậu biết?”
“Mình gọi tới bệnh viện và nói chuyện với bác sĩ của ông ấy.”
“Giờ ông ấy thế nào?”
“Hiện giờ ông ấy vẫn tự thở được, nhưng ông ấy từ chối tất cả các biện pháp tăng cường để đảm bảo tính mạng. Bác sĩ nói Earl bảo ông ấy đã sẵn sàng rời bỏ cõi trần để về bên vợ và con gái.”
Tracy nhớ Élan Kanasket từng nói rằng mẹ ông ta đã phải xuống mồ mà chưa biết được chuyện gì xảy ra với Kimi, và ông ta dự đoán cha mình cũng sẽ cùng chung số phận. Cô không quan tâm lắm tới việc chứng minh Élan sai hay đúng; điều cô quan tâm hơn cả là làm thế nào để giúp Kimi được siêu thoát trong lúc Earl vẫn còn trên cõi đời này. Cánh cửa để làm việc đó vừa đóng sập lại trước mũi cô.
“Các hoạt động họp khóa sẽ bắt đầu vào tuần này phải không?”
“Đúng vậy.”
“Chiều nay mình bận chút việc, nhưng mình sẽ quay lại đó. Mình vẫn mượn nhà mẹ cậu, có được không?”
“Được. Phải đến tuần sau mẹ mình mới về cơ.”
“Tối nay chắc mình sẽ tới muộn. Mai chúng ta gặp nhau rồi mình sẽ kể cho cậu nghe nhé?”
Trảng Đất Trống Trảng Đất Trống - Robert Dugoni Trảng Đất Trống