Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Tác giả: Lưu Chấn Vân
Thể loại: Tiểu Thuyết
Dịch giả: Đông Mai
Biên tập: Ha Ngoc Quyen
Upload bìa: Ha Ngoc Quyen
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 12
Cập nhật: 2023-03-26 23:05:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 22
ừ hôm đó trở đi, bốn mặt nhà Tuyết Liên luôn có bốn tay cảnh sát đứng quanh, ngày đêm theo dõi. Mấy tay cảnh sát mặc thường phục, hút thuốc, không ngừng đi đi lại lại. Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tuyết Liên bị cảnh sát theo dõi. Trong hai chục năm qua, mỗi lần tới Đại hội đại biểu nhân dân xung quanh nhà Tuyết Liên đều sẽ có vài người đứng như vậy, có lúc ba người, có lúc bốn người. Có khi dịp Ủy ban huyện hoặc Ủy ban thành phố thay nhiệm kỳ mới cũng sẽ có hai ba người tới. Bởi năm nào cũng thế, kể cả cảnh sát lẫn Tuyết Liên đều đã coi đó là chuyện quen thuộc và bình thường. Mọi người gặp nhau, còn chào hỏi lẫn nhau. Vì Tuyết Liên chẳng phải phạm nhân, bình thường mọi người cũng không thù không oán nên mấy tay cảnh sát này rất khách khí khi gặp cô. Họ đều cười gọi là “thím”. Trong số những người năm sau đến, thường sẽ có một hai người của năm trước. Mỗi khi nhìn thấy, Tuyết Liên thường hỏi: “Lại đến đấy à?”
Người kia bèn cười: “Thím, lại đến làm vệ sĩ cho thím đây.”
Tuyết Liên làm gì ở trong nhà họ không quan tâm, nhưng hễ cô ra khỏi cửa, họ bèn tò tò đi theo sau. Tuyết Liên nói: “Tôi đây tích đức bao nhiêu đời mà thoắt cái đã có lắm tùy tùng thế này.”
Tên cảnh sát phía sau bèn đáp: “Lại chẳng, tổng thống Mỹ cũng chỉ được đãi ngộ đến thế này thôi là cùng.”
Khi Tuyết Liên ở nhà, đám cảnh sát khát nước bước vào xin nước uống cô cũng lấy bình nước ấm rót nước cho họ.
Bốn tay cảnh sát năm nay có hai người cũ, hai người mới. Trong đó, một người mới là con trai lão Hồ bán thịt trên thị trấn năm xưa, làm cảnh sát ngoài biên chế tại đồn cảnh sát trên thị trấn. 20 năm trước khi muốn giết Ngọc Hà, Tuyết Liên đến tìm em trai giúp trước, nhưng cậu ta trốn đi Sơn Đông mất, cô lại lên thị trấn tìm lão Hồ mổ lợn. Để lừa lão Hồ, Tuyết Liên không nói giết người, chỉ nói nhờ lão giúp đánh người. Vì một vụ đánh người, lão Hồ để nghị “làm trước, đánh sau” nhưng cô lại muốn “đánh trước, làm sau”. Sau đó Tuyết Liên đến trước cửa Ủy ban thành phố khi ấy ngồi biểu tình, bị cảnh sát nhốt vào trại tạm giam, từ trại tạm giam ra cô lại muốn giết người, lại đi tìm lão Hồ và đồng ý “làm trước, giết sau”. Nhưng lão Hồ vừa nghe đến giết người, lại còn giết tới mấy mạng, thoáng đã run sợ. Giờ lão ta bại liệt nằm nhà, cũng không đến chợ bán thịt nữa. Ngày thứ hai sau khi cảnh sát đến, Tuyết Liên mới biết cậu ta là con trai lão Hồ. Lão ấy thấp lùn, đen béo, núng nính thịt mỡ, ai ngờ Tiểu Hồ con trai lão mặt mày lại thanh tú, chân tay thon nhỏ. Biết cậu ta là con trai lão Hồ, Tuyết Liên bèn bắt chuyện. Nói vài câu, cô nhận thấy thằng nhỏ này không ra gì, bèn nói: “Hóa ra cậu là con trai lão Hồ, lão Hồ giờ sao rồi?”
Tiểu Hồ: “Chả ra sao, vẫn đang nằm trên giường, cách ngày gặp Diêm Vương cũng chẳng xa nữa.”
Tuyết Liên: “Năm nay sao lại đến lượt cậu tới trông tôi?”
Tiểu Hồ: “Muốn trị tôi chứ sao nữa. Tháng trước tôi cãi lại đồn trưởng nên lão ta đem việc dở hơi này đổ lên đầu tôi đây.”
Tuyết Liên: “Trông người không tốt sao?
Không tốt hơn đi bắt người à?”
Tiểu Hồ: “Thím nói thì nhẹ nhàng lắm. Đêm thím ôm cuộn chăn ấm trên giường ngủ còn bọn này vẫn phải đứng dưới đất lạnh. Dù lập xuân rồi đêm vẫn lạnh kinh lên được.”
Tuyết Liên: “Có ai bắt mấy cậu phải trông tôi đâu?”
Tiểu Hồ: “Thím khỏi phải nói gì nữa, không trách thím, không trách cháu, chỉ trách cái Đại hội Nhân dân.”
Câu nói ấy của cậu ta khiến Tuyết Liên bật cười.
Nói vẫn nói, cười vẫn cười, nhưng cô vẫn muốn đi kiện. Muốn kiện thì không thể để chúng thấy mà lại phải chạy trốn. Không chạy trốn thì không có cách nào đến Bắc Kinh kiện được. Còn tận bảy ngày mới đến Đại hội Nhân dân, có đi sớm cũng vô ích. Mấy năm trước cũng đã trốn nhưng cô thường trốn vào ban đêm, có lúc trốn thành công, cũng có khi không thành. Hôm nay Lễ đầu to đạp xe đạp từ huyện về thăm Tuyết Liên đã thấy bốn tay cảnh sát đứng bốn phía nhà cô. Anh ta cũng quen với một người trong số đó, chào hỏi người kia xong, bước vào cửa nói với Tuyết Liên: “Ở Trung Quốc có hai nơi mới được bố trí trạm gác nghiêm ngặt như thế này thôi.”
Tuyết Liên: “Hai nơi nào?”
Lễ đầu to: “Một nơi là Trung Nam Hải(10), chỗ còn lại chính là nhà cậu đây này.”
Hai người ngồi xuống dưới gốc cây táo. Lễ đầu to nói: “Chuyện lần trước, cậu nghĩ sao rồi?”
Tuyết Liên thẫn người: “Chuyện gì?”
Lễ đầu to: “Chuyện kết hôn của chúng ta.”
Tuyết Liên: “Lễ đầu to, bất kể giờ mình nghĩ sao thì việc này cũng phải gác lại để sau.”
Lễ đầu to ngẩn người: “Tại sao?”
Tuyết Liên: “Trước khi xem xét chuyện ấy mình vẫn phải đi kiện trước.”
Lễ đầu to lại ngẩn ra: “Lần trước chẳng phải cậu nói nghe lời bò, không kiện nữa rồi sao? Cho dù không nghe lời bò, cũng phải nghe mình một câu chứ.”
Tuyết Liên bèn đem chuyện gặp mặt Chủ tịch ở quán canh thịt dê trên trấn, dẫn tới xung đột như thế nào, không vui mà tàn ra sao. Một năm một mười đem đầu đuôi ngọn nguồn kể lại cho Lễ đầu to. Cô nói: “Bọn họ bắt nạt người quá đáng.”
Càng nói Tuyết Liên lại càng nổi giận: “Vốn dĩ mình không định kiện tiếp. Ấy thế mà khi mình nói chúng lại không tin, coi mình thành con lừa đảo. Mình bảo mình nghe lời bò, chúng cho rằng mình đang chửi chúng. Lần trước mình nói chuyện con bò cho cậu, cậu có thể hiểu được. Nói cho chúng sao chúng lại không hiểu chứ? Tại sao mình nói cái gì chúng đểu nghĩ theo ý xấu? Nếu không coi mình là người xấu, liệu có cử cảnh sát tới trông mình không? Chúng từng bước siết ép lại dồn mình đến đường cùng rồi. Vốn dĩ không kiện cáo nữa là vì bản thân mình, giờ mà không kiện thì đâm vô tích sự. Không kiện, chúng còn tưởng rằng do cảnh sát trông mình chặt quá. Vốn dĩ kiện cáo là kiện Tần Ngọc Hà, giờ kiện cáo là kiện mấy tên tham quan ô lại. Chúng đã coi mình là người xấu, mình không thể để chúng yên dược. Sao chúng không bằng một con bò chứ?”
Lễ đấu to nghe xong cũng cảm thấy đám Chủ tịch không biết điều. Tuyết Liên vốn không định kiện, họ lại khiến mâu thuẫn gay gắt hơn. Họ khiến mâu thuẫn gay gắt hơn cũng chẳng sao, nhưng lại làm lỡ chuyện hỉ của Lễ đầu to. Lễ đầu to gãi cái đầu to của mình: “Đừng chấp bọn họ nữa được không? Vẫn theo những gì mình nói ban đầu, từ bỏ kiện cáo, sống cuộc đời yên bình của chúng mình chả tốt hơn à?”
Tuyết Liên: “Không được. Sự tình bị ép đến bước này, mình nuốt không trôi được cục giận ấy. Nếu còn giận ở trong lòng, dù chúng mình lấy nhau, mình cũng không thể sống vui vẻ nổi.”
Lễ đầu to thấy chuyện không thể cứu vãn, không nén nổi chút buồn bực: “Không ngờ chuyện tưởng thành rồi lại xảy ra biến cố lớn như vậy.”
Lúc này Tuyết Liên nói: “Đầu to, mình muốn nhờ cậu một việc.”
Đầu to ngẩn người: “Việc gì?”
Tuyết Liên chỉ ra ngoài sân: “Bên ngoài có bốn đứa đang trông coi mình, mình muốn kiện thì phải trốn được khỏi nhà, một mình mình đối phó không lại bọn chúng, cậu giúp mình trốn ra được không?”
Đây lại là điều Lễ đầu to không nghĩ tới. Lễ đầu to: “Bảo mình giúp cậu đánh nhau á?”
Tuyết Liên: “Đánh cũng nhau được, không đánh cũng được. Chỉ cần có thể giúp mình trốn ra ngoài.”
Lễ đầu to tiu nghỉu: “Một mình mình, đánh sao lại bốn người bọn nó.”
Lại nói: “Hơn nữa, đây là việc chống đối chính quyền, hậu quả sẽ nghiêm trọng lắm đấy.”
Tuyết Liên hơi cáu: “Mình đã chống đối bọn chúng 20 năm rồi. Cậu đến một lần cũng chẳng dám ra mặt, còn đòi kết hôn với mình. Hai người không cùng suy nghĩ thì dù có ở cùng nhau cũng không thể sống hạnh phúc được.”
Lễ đầu to hoảng quá vội nói: “Cậu đừng nóng, không phải mình đang suy nghĩ sao? Đến nghĩ mà cậu cũng không cho à?”
Tuyết Liên bật cười, nói: “Đầu to, đây là lúc mình thử thách cậu đấy. 20 năm trước mình từng thử thách lão Hồ bán thịt ở thị trấn, lão Hồ không vượt qua được thử thách. Cậu đừng có học theo lão Hồ đấy.”
Lễ đầu to: “Lão Hồ á? Mình không phải lão Hồ. Chỉ là nhất thời chưa nghĩ ra cách hay thôi.”
Tuyết Liên: “Cậu về nghĩ kỹ đi. Còn một tuần nữa là đến ngày họp Đại hội đại biểu Nhân dân rồi. Ba ngày sau cậu đến gặp mình giúp mình trốn ra ngoài.”
Ba ngày sau Lễ đầu to không tới. Cô vừa thử thách đã biết rõ lòng dạ anh ta. Hóa ra cũng như lão Hồ bán thịt ở thị trấn 20 năm trước, chỉ muốn đạt được chuyện ấy với cô chứ không muốn dính vào phiền phức bên ngoài. Thấy phiền phức là quay người bỏ chạy. Không có Đầu to, Tuyết Liên cũng không từ bỏ ý định trốn đi. Chạy trốn phải vào ban đêm. Nhưng hôm nay là rằm, trên trời trăng sáng vằng vặc, chiếu xuống mặt đất trắng như tuyết. Canh một, canh ba, canh năm, từ nhà vệ sinh, Tuyết Liên nhoài người qua tường sân nhìn ra ngoài, bốn tên cảnh sát đều đang dạo bộ hút thuốc. Rõ ràng đây không phải cơ hội để trốn. Nếu cô cố trèo tường chạy, bị bọn chúng phát giác thì cũng không thể chạy thoát nổi. Tuyết Liên 49 trong khi mấy tên cảnh sát đều mới hai, ba mươi. Cô chỉ có một mình, chúng có tới bốn tên. Một lần chạy trốn không thành công lại khiến chúng càng đề cao cảnh giác. Nói không chừng ngày thứ hai sẽ có bảy, tám tên cảnh sát tới, như vậy càng không dễ bỏ trốn. Trong hai chục năm qua, Tuyết Liên từng chịu nhiều thiệt thòi như vậy. Chỉ cần một lấn trốn không thành bị chúng tóm được, chúng sẽ tăng cường cảnh sát, lần sau trốn càng khó. Đợi mãi đến khi trời sáng, Tuyết Liên vẫn không dám làm gì. Trời sáng rồi, mặt trời hửng lên, dưới ánh mặt trời rực rỡ càng không dễ trốn.
Cả ngày không có đến một cơ hội nào. Đến tối Tuyết Liên hy vọng trời âm u, ai ngờ trời vẫn quang đãng, không một gợn mấy. Trời vừa chập tối, mặt trăng to tròn đã từ từ nhô cao. Tuyết Liên bèn chửi trời vì không giúp cô. Lúc này có người gõ cửa. Tuyết Liên ngỡ tưởng cảnh sát xin nước, ai ngờ lại là Lễ đầu to. Anh ta dắt một chiếc xe đạp, trên yên xe phía sau, thồ một thùng giấy lớn. Tuyết Liên nói vẻ không hài lòng: “Chẳng phải đằng ấy không dám đến sao?”
Lễ đầu to đẩy Lý Tuyết Liên vào trong sân, bắt đầu gỡ thùng giấy trên xe đạp xuống. Mở toang thùng giây, lồi từ bên trong ra ba con gà quay, bốn chiếc giò heo kho xì dầu, còn có năm cái óc thỏ rim và sột soạt lôi ra sáu chai rượu Lão Bạch Can. Tuyết Liên bần thần rồi đột nhiên hiểu dụng ý của Lễ đầu to, kéo cái đầu to của Lễ đầu to lại, hôn lên mặt anh ta: “Đầu to được lắm! Mình cứ tưởng cậu không có gan cơ. Ai ngờ cậu đang nghĩ mưu kế. Mình ngỡ cậu là thằng đầu đất, ai ngờ bên trong vẫn có không ít trò ma mãnh.”
Lễ đầu to xua tay: “Mau bật bếp lên, rồi đi xào mấy món đi.”
Đợi khi sắp xếp tiệc rượu ở phòng chính xong xuôi, Lễ đầu to ra ngoài đi tìm cảnh sát. Mặc dù đã lập xuân nhưng đêm vẫn còn lạnh, bốn tay cảnh sát chia nhau nhặt ít cành cây rồi cùng nhau nhóm lửa ở ngoài bờ tường phía Tây, bốn tên đang giơ tám bàn tay ra, ngồi xổm xung quanh đống lửa. Lễ đầu to quen với một tên trong đó, bèn gọi: “Lão Hình, đừng ngồi lạnh cóng ngoài gió nữa, vào nhà uống rượu đi.”
Lão Hình đứng dậy, cười: “Đang thi hành nhiệm vụ, nào dám uống rượu”
Lễ đầu to: “Chẳng qua là trông người thôi mà? Người ở trong nhà, ở trong nhà mắt dán vào cô ấy, còn không bảo đảm hơn là ở ngoài sao?”
Bốn người nhìn nhau. Lễ đầu to nói tiếp: “Hơn nữa, các cậu trông người này, thật ra cũng chẳng cần trông nữa."
Lão Hình: “Ý là sao?"
Lễ đầu to: “Mục đích các cậu trông cô ấy, chẳng phải vì không để cô ấy đi kiện sao? Năm nay không giống các năm trước, năm nay cô ấy không kiện nữa.”
Lão Hình thẩn người ra, sau đó cười khẩy: “Câu này ai tin được chứ?”
Lễ đầu to: “Tuyết Liên sắp kết hôn với tôi rồi. Tiệc rượu hôm nay, chính là rượu đính hôn. Cô ấy kết hôn với tôi, vẫn còn đi kiện vụ ly hôn năm xưa sao?”
Bốn người lại nhìn nhau. Lão Hình hỏi: “Thật hay giả thế?”
Lễ đầu to: “Chuyện này đùa được à? Dù tôi muốn đùa nhưng người ta là phụ nữ đứng đắn, cũng sẽ không đùa với mình. Năm nay các cậu có trông thì coi như vô ích thôi.”
Lão Hình gãi đầu: “Anh nói kể cũng hợp tình hợp lý. Chỉ sợ vào nhà uống rượu mà để đồn trưởng biết, sau này lại mắng tụi em.”
Ai ngờ Tiểu Hồ, con trai lão Hồ rời khỏi đống lửa đầu tiên, vào trong sân: “Người ta sắp kết hôn rồi mình còn ngồi lạnh cóng bên ngoài hóa dở hơi à?”
Ba người còn lại nhìn nhau, cũng ngần ngừ bước vào trong sân.
Cuộc rượu bắt đầu từ 8 giờ tối, uống suốt đến 3 giờ đêm. Lúc mới đầu mọi người còn hơi dè dặt, lão Hình vẫn có chút thận trọng đối với cuộc rượu này. Nhưng thấy Tuyết Liên khi thi vui mừng hớn hở xào rau, lúc bưng rau lên còn dựa vào người Lễ đầu to, để anh ta đút giò heo vào miệng. Cuối cùng họ cũng tin những lời Lễ đầu to nói là thật.
Khi rượu đã uống hăng thì chẳng còn biết đâu là điểm dừng. Mới đầu là cùng uống, sau đó lại oẳn tù tì uống. Thoắt cái ba con gà quay, bốn chiếc giò heo, sáu cái óc thỏ đều đã nằm hết trong bụng. Sáu đĩa rau Tuyết Liên xào cũng chỉ còn thừa lại ít nước sốt. Sáu chai Lão Bạch Can 57 độ cũng nốc cả vào bụng năm người. Như vậy trung bình mỗi người hơn một lít rượu. Lễ đầu to cả đời làm đầu bếp, uống hơn lít rượu bụng vẫn như không. Lão Hình, Tiểu Hồ đều uống đến đổ gục xuống bàn rồi ngủ ly bì. Còn một tên cảnh sát đi nhà xí cũng gục ngay bên cạnh bồn cầu. Một tên còn lại vẫn tỉnh, cũng muốn đi nhà xí, nhưng chân mềm nhũn không thể đứng dậy được. Lễ đầu to và Tuyết Liên ung dung thu dọn hành lý, thu luôn di động của bốn tay cảnh sát, cất trong túi vải, vất lên trên mái nhà. Hai người lấy xe đạp dắt ra khỏi sân, khóa trái cửa lại rồi lên đường nhấn lúc ánh trăng còn rọi sáng. Tên cảnh sát vẫn tỉnh ở trong nhà cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn muốn đứng dậy đuổi theo nhưng chân đã mềm nhũn không sao đứng dậy nổi, gắng gượng lết ra ngoài sân, bò tới trước cửa, lấy tay đập cửa, miệng gào to: “Quay lại, chúng mày quay lại cho tao.”
Tuyết Liên ngồi phía sau, ôm eo Lễ đầu to. Hai người sớm đã đi được hơn hai dặm đường.
Tôi Không Phải Phan Kim Liên Tôi Không Phải Phan Kim Liên - Lưu Chấn Vân Tôi Không Phải Phan Kim Liên