Số lần đọc/download: 2521 / 29
Cập nhật: 2015-12-01 18:08:42 +0700
Chương 23
“C
ũng không phải khó khăn gì, chỉ là gặp một tên nhóc ngốc nghếch, không muốn làm tổn thương cậu ta quá nhiều, đành phải để cậu ta tránh xa mình lúc còn chưa muộn.”
“Tên nhóc ngốc nghếch thích cậu?”
“Ừ.”
“Đôi lúc mình thật không hiểu nổi tư duy điên rồ của cậu, chưa đến với nhau làm sao biết chắc sẽ bị tổn thương? Đừng nói với mình cậu cũng là thành phần bại não đấy.”
“Không bắt đầu còn tốt hơn bắt đầu nhưng kết thúc thảm hại. đến với nhau rồi lại phải chia tay sẽ còn đau đớn hơn, cậu rõ điều này hơn mình chứ?”
“Nhưng mình không hối hận.”
“Mình không muốn cậu nhóc đó phải hối hận.”
“Tùy cậu thôi, lúc khóc lóc đừng đến tìm mình.”
“Cậu cũng thế thôi.”
Tiêu Phàm mỉm cười cúi đầu nhắn tin, Vệ Đằng vẫn ngồi uống bia, hết cốc này đến cốc khác, bụng càng lúc càng nóng rực, khó chịu như bị lửa đốt, nhưng trong lòng càng lúc càng lạnh lẽo.
Tựa như cơ thể bị ném vào một vựa băng, những mảnh băng vụn đang cắm sâu vào bên trong cơ thể.
Lạnh đến thấu xương.
Nhìn Vệ Đằng chỉ cúi đầu uống bia trước mặt, khuôn mặt đỏ bừng, Tiêu Phàm bỗng cảm thấy đau lòng.
Cậu ta chắc chắn không biết vừa rồi chỉ là diễn kịch, chắc chắn tin mình rất quan tâm Diệp Kính Văn.
Sâu thẳm trong tim có tiếng kêu gào, ngươi không nên lừa dối, đối xử tồi tệ với một người ngây thơ đơn giản như cậu ta.
Nhưng lí trí lại mach bảo, trong nhiều trường hợp phải thẳng tay tàn nhẫn, đau ngắn còn hơn đau dài.
Tình ý của Vệ Đằng với mình hiện rõ trên mặt, không thể trơ mắt nhìn cậu ta ngày càng lún sâu vào bùn lầy, để như thế càng tàn nhẫn với cậu ta hơn.
Càng nhùng nhằng càng làm cậu ta thêm đau đớn.
Không muốn từ chối thẳng thừng khiến cậu ta khổ sở, vì thế nói bóng nói gió hết lần này đến lần khác để cho cậu ta biết ý tứ của mình.
Nhưng Vệ Đằng sống chết không chịu bỏ cuộc,cậu ta cố chấp như vậy làm người ta vừa ngao ngán vừa đau lòng.
Mong cậu ta có thể hiểu được nỗi khổ của mình, sớm từ bỏ, như thế tốt cho cả hai người.
“Tiêu Phàm…quan hệ giữa anh và Diệp Kính Văn… có vẻ rất tốt nhỉ?”, Vệ Đằng vẫn cúi đầu, âm thanh khẽ khàng làm người ta thương cảm.
“Đúng thế, quan hệ giữa tôi và cậu ta rất tốt, biệt danh hắc bạch song lang cậu được nghe rồi phải không? Gia thế hai đứa cũng tương tự, đều là kinh doanh buôn bán, phương pháp giáo dục của gia đình với hai đứa khá giống nhau, thậm chí hồi nhỏ giống nhau đến mức khó tin. Cùng chung một típ người, vì thế nói chuyện rất ăn ý và chú đề phong phú.” Tôi hiếm khi mới nói một câu dài như thế này, chủ đề liên quan đến Diệp Kính Văn, cậu có hiểu ý của tôi không? Tiêu Phàm vừa nói vừa nhìn Vệ Đằng, chỉ thấy cậu ta cứ cúi gằm mặt, không có phản ứng gì đặc biệt.
“Ừm…”
Vệ Đằng miễn cưỡng ậm ừ một tiếng, cố đè nén khóe mắt nhưng nhức, tiếp tục rót bia, giả bộ không có chuyện gì đưa cốc lên uống.
Đúng thế, hai anh là người chung một thế giới, đều rất phong độ, kiêu ngạo, giỏi giang, hoàn cảnh sống cũng giống nhau, dĩ nhiên nói chuyện tâm đầu ý hợp. đâu giống tôi, đứng trước mặt anh không biết phải nói gì cho đúng, sợ nói ra những thứ anh không quan tâm, sợ anh chê tôi tầm thường nông cạn, sợ anh không thèm nói gì với tôi nữa.
Sinh nhật của anh ta, anh canh chuẩn từng giây, đúng mười hai giờ đêm, gọi điện thoại quốc tế chúc mừng anh ta, còn tôi? Là gì chứ?
Chỉ là bạn chơi bời lúc anh buồn chán, đối tượng để anh xả Stress, đùa giỡn lúc hết trò thôi phải không?
“Tiêu Phàm, không sớm nữa, về thôi. Hôm nay uống thật đã, ha ha.” Khuôn mặt Vệ Đằng đỏ lựng, lúc đứng dậy thì lảo đảo như sắp ngã.
“Cậu say à?”, Tiêu Phàm vội đỡ. Vệ Đằng toàn thân không chút sức lực, dựa vào ngực Tiêu Phàm cười ngớ ngẩn.
“Say cái khỉ gì, lão đây bao năm nay chưa từng uống say, ha ha ha, hôm nay mới uống vài chai làm sao say được! anh đừng có coi thường tôi…”
Tiêu Phàm liếc qua đống vỏ bia rơi vãi khắp bàn ăn, khẽ thở dài, gọi nhân viên tính tiền, sau đó đỡ Vệ Đằng đi về.
Gió lạnh thổi đến, Vệ Đằng dường như càng mông lung, bước đi xiêu vẹo, Tiêu Phàm đành phải để cậu dựa vào lòng mình, chầm chậm dìu cậu từng bước.
“Tôi buồn quá, anh nói xem sao lại buồn thế này…”
“Giống như bị kim đâm, à không, giống như bị kiến cắn, ha ha, toàn thân bị kiến cắn…”
“Sao tôi lại tự chuốc khổ vào thân chứ, anh nói xem, có phải anh cảm thấy tôi rất dễ bắt nạt không? Ha ha, tôi cũng cảm thấy mình giống như bao cát. Thực ra tôi cũng rõ lắm, người như tôi rất dễ bắt nạt…”
Vệ Đằng đúng là đã uống say, hai mắt mơ màng, bước chân loạng choạng, lời lẽ thốt ra rất lộn xộn.
Tiêu Phàm để cậu dựa hẳn vào lòng mình, cậu vẫn không đi nổi, cảm giác giống như xác chết vậy.
“Oẹ…”
Vệ Đằng đột nhiên đẩy Tiêu Phàm ra, bám lấy một gốc cây nôn lấy nôn để, bữa tối bị nôn hết ra ngoài.
Tiêu Phàm bước tới, nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, “Không sao chứ?”.
“Ọe…không sao, tôi nói cho anh biết, tôi không say, ha ha, chưa bao giờ say…”
“Ọe…”
Nôn ọe một lúc lâu, cổ họng khản đặc, tim phổi, ruột gan đều khó chịu tột cùng, như thể dạ dày bị lộn ra vậy.
Tiêu Phàm đứng sau lưng, thấy cậu nôn ọe thê thảm, trong lòng nhói đau từng cơn.
Khó khăn lắm mới nôn hết ra được, Vệ Đằng lúc này mới chịu im lặng, ngoan ngoãn dựa vào lòng Tiêu Phàm, nhắm mặt lại không nói gì nữa.
Tiêu Phàm cầm khăn giấy lau khóe môi, dìu cậu đi nhưng Vệ Đằng không chịu, anh chỉ còn nước bế cậu lên.
Gầy quá.
Do dạ dày không tốt sao? Bình thường thấy cậu ăn cũng nhiều, nhưng không béo nổi, rất nhẹ.
Cậu yên lặng ngủ, nhưng không được an tâm, đôi mi dài chốc chốc lại động đậy, không biết mơ thấy gì, khuôn mặt vừa đỏ bừng vừa nóng rực, bờ môi hé ra, hơi thở mệt nhọc, nồng nặc mùi bia.
Tiêu Phàm đột nhiên nghĩ, chi bằng cứ ôm cậu ta như thê này là được rồi, chẳng cần nghĩ thêm gì cả, cứ để cậu ta lấp đầy vòng tay mình, đây chẳng phải là điều cậu ta mong muốn sao?
Nhưng ngay sau đó, lí trí đã dập tắt ý nghĩ khó hiểu này.
Tiêu Phàm biết, hiện nay vẫn không tài nào cắt đứt tình cảm rắc rối của mình đối với Diệp Kính Văn và Lâm Vi, vì vậy tiếp nhận tình cảm của Vệ Đằng chỉ là lừa dối cậu ta. Lừa dối cậu ta, cũng là lừa dối bản thân, cuối cùng hai bên đều đau khổ.
Không yêu nhưng lại tiếp nhận tình cảm, như vậy là không công bằng cũng không tôn trọng tình cảm ấy.
Vì thế phải tranh thủ lúc còn chưa muộn chấm dứt tất cả, để cậu ta từ bỏ và đi tìm người xứng đáng với tình yêu mà cậu ấy đã gây dựng.
Về đến khu nghiên cứu sinh là gần một giờ đêm, khu ký túc của Vệ Đằng đã đóng cổng từ lâu, Tiêu Phàm cũng không muốn ôm Vệ Đằng đang say khướt thế này về phòng cậu, chỉ đành nói một tiếng với người quản lý ký túc, bế cậu lên phòng mình.
Vệ Đằng vừa được đặt lên sô pha liền tỉnh dậy, trong cơn mơ màng nhìn thấy Tiêu Phàm đang lắc lư trước mặt mình bật cười ngớ ngẩn,
“Tôi giúp cậu tắm qua một cái, được không?” Tiêu Phàm không phát hiện ra giọng nói của mình dịu dàng như đang dỗ dành người yêu vậy.
“Đau đầu, hì hì, đi tắm thôi…”
Vệ Đằng vẫn chưa tỉnh táo, ăn nói lung ta lung tung, Tiêu Phàm ôm cậu vào phòng tắm, nhẹ nhàng cởi chiếc áo ngoài nhớp nhúa của cậu ra, cởi cả áo mình vứt hết vào máy giặt.
Nhanh chóng cởi luôn lớp đồ trong cùng của cậu, bây giờ trên người Vệ Đằng không còn gì cả, làn da trắng muốt dưới lớp đèn đặc biệt thu hút, lúc bế cậu vào bồn tắm, cánh tay Tiêu Phàm cảm thấy trơn tru láng mịn.
“Cậu đừng cử động, tôi giúp cậu tắm”, Tiêu Phàm trầm giọng nói.
Vệ Đằng ngoan ngoãn nghe lời nheo mắt nhìn Tiêu Phàm, nằm im trong bồn tắm.
Vì say nên cơ thể Vệ Đằng đỏ ửng, đôi mắt mơ màng, bờ môi hé ra khe khẽ, đáng yêu đến mê người.
Nhưng tâm tư của Tiêu Phàm không đặt trên thân thể cậu, cũng không có suy nghĩ gì bất chính, chỉ nhìn rồi thở dài thườn thượt.
Mặc dù hơi gầy nhưng rất bắt mắt.
Xương quai xanh khiêu gợi, bụng thon phẳng, mông cong, đôi chân thon dài, tất cả kết hợp lại tạo nên một cơ thể đầy sức quyến rũ.
Tiêu Phàm cười cười, thản nhiên giúp Vệ Đằng lau qua một lượt, sau đó lấy khăn tắm quấn quanh người và bế cậu ta vào phòng ngủ.
Vừa định đi tắm thì tay bị giữ lại.
Tiêu Phàm quay đầu thì thấy Vệ Đằng đang nhìn mình không chớp mắt.
Tiêu Phàm cúi xuống, dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
Không ngờ, ngay tức khắc, môi anh chạm phải một bờ môi nóng bỏng khác.
“Tiêu Phàm, ha ha ha hết đường trốn rồi nhé, lần này anh chịu trận đi.” Vệ Đằng tưởng mình đang nằm mơ, ôm chặt Tiêu Phàm, hôn lấy hôn để.
Tiêu Phàm vốn đang định đẩy cậu ra nhưng lại bị câu nói tiếp theo làm sững sờ.
“Em rất thích anh, rất thích anh.”
Phút chốc cơ thể Tiêu Phàm trở nên cứng đờ, để mặc cho cậu vừa ôm vừa hôn, hơi thở Vệ Đằng hổn hển, đôi mắt ươn ướt.
“Hôn em, đi mà, hôn em một cái.” Vệ Đằng cười hi hi, môi tiếp tục quấn lấy khuôn mặt Tiêu Phàm, rõ ràng cậu không có kinh nghiệm gì, chỉ là áp đôi môi nóng bừng lại, sau đó không biết nên làm gì nữa, chỉ chạm lên chạm xuống một hồi ở chỗ đó.
“Hôn em.” Hai tay Vệ Đằng nhẹ nhàng ôm chặt lưng Tiêu Phàm, cười híp cả mắt.
Tiêu Phàm thở dài, ôm eo và đặt môi hôn cậu, Vệ Đằng chủ động hé miệng ra, lưỡi Tiêu Phàm liền len vào, dịu dàng quấn lấy cái lưỡi không chịu nằm yên của cậu.
Nụ hôn ngọt ngào đó càng làm đôi mắt Vệ Đằng trở nên mông lung, cổ họng không ngừng phát ra tiếng rên rỉ.
Nụ hôn kéo dài rất lâu, hai người đều cảm thấy khó thở, lúc đó Tiêu Phàm mới buông Vệ Đằng ra, hôn lên chop mũi cậu.
Chắc mình cũng say rồi? sao lại mất kiểm soát thế này?
Nụ hôn này sẽ là dấu chấm hết giữa hai chúng ta.
“Tiêu Phàm.”
“Tôi đây.”
“Em rất thích anh, thực ra anh biết phải không, ha ha…” Vệ Đằng nắm tay Tiêu Phàm, nhỏ nhẹ nói, “Con người em mặc dù không tinh tế, nhưng cũng không phải thằng ngu, em biết anh đang trêu đùa em, con người anh tâm tư quá phức tạp, chỉ yêu nhau thôi có gì mà phải so đi tính lại, anh không mệt à?”
“Ai da, thích anh thật rồi, em chịu thua rồi, ha ha.”
Vệ Đằng cười như điên dại, cười xong đột nhiên nín bặt, rất nhanh hơi thở đều đặn chìm vào cõi mộng.
Vệ Đằng uống say thật ra rất đáng yêu.
Tiêu Phàm ngồi bên canh giường, cúi xuống nhẹ nhàng ôm Vệ Đằng vào lòng, thì thầm vào tai cậu: “Trước khi có thể quên hết chuyện quá khứ, tôi không thể tiếp nhận cậu được,nếu không đó sẽ là sự nhục mạ đối với cậu, tôi không muốn đùa cợt tình cảm của cậu, tôi tôn trọng cậu, cậu có hiểu không? Hiểu không hả?”
Nhìn Vệ Đằng ngủ rất ngon lành, Tiêu Phàm lấy tay xoa xoa tóc cậu “Cái đầu này, đúng là khó cải tạo”.
Sáng sớm hôm sau, Vệ Đằng tỉnh dậy từ rất sớm, chiếc đệm mềm mại, tấm chăn ấm áp, chắc chắn đây không phải chuồng heo của mình.
Bên cạnh có người, hơi thở kia chỉ có thể là Tiêu Phàm.
Cấu đùi một cái thật mạnh, đau quá, tuyệt đối không phải là nằm mơ.
Không phải nằm mơ, nhưng thực tế sao lại đáng sợ thế này? Sao lại trần như nhộng? quần trong cũng không mặc? lấy tay sờ sang bên cạnh, hình như Tiêu Phàm cũng không mặc gì?
Trời đất…chắc không phải rượu vào, thú tính nổi lên, mình đã làm gì Tiêu Phàm đấy chứ?
Vệ Đằng hoảng hốt bật dậy.
“Ha ha, Tiêu Phàm mau dậy đi.”
Thực ra Tiêu Phàm đã dậy từ đời nào rồi, chỉ chờ Vệ Đằng gọi liền ngồi dậy, “Cậu dậy sớm thế”.
“Ha ha…đêm qua thế nào vậy, hình như tôi say à?”
“Ừ, tôi bế…tôi đỡ cậu về phòng.”
“Sau đó?”
“Sau đó cậu ngủ mất.”
“Ồ,cảm ơn.” Vệ Đằng vò mái tóc rối tung của mình, thở phào, may mà chưa làm chuyện gì trời không dung đất không tha, nụ hôn say đắm với Tiêu Phàm, chắc chắn là mơ rồi.
Thật tốt quá đi Vệ Đằng, uống say rồi ngươi không làm chuyện bậy bạ, nếu như ngươi dám làm gì Tiêu Phàm thì quả là khiến con người và thần thánh đều căm phẫn.
Ngước mắt nhìn, bộ ngực rắn chắc của Tiêu Phàm chình ình trước mặt, Vệ Đằng cúi đầu, đúng là nghĩ nhiều quá rồi, mình được mấy cân chứ, có thể làm gì được anh ấy đây?
Đùa à, chỉ cần một cước anh ấy cũng đá tung mình lên trời.
Vệ Đằng đang định vén chăn bước xuống giường thì chợt nhận ra cơ thể mình không mảnh vải che thân, vội thu người lại.
Tiêu Phàm nhìn thấy chỉ mỉm cười, “Cậu uống say nôn ọe bẩn hết quần áo. Tất cả quần áo trên người cậu tôi đã đem giặt rồi.”
“A… thế còn quần trong…”dứt lời, Vệ Đằng thật muốn cho mình ăn tát, Vệ Đằng ngươi đúng là đồ ngu, sao lại hỏi vấn đề nhạy cảm thế chứ?
“Ở trong máy giặt cả, không ngại chứ?”
“Ha ha,không sao không sao. Thế còn tắm…” khỉ thật, mình lại tiếp tục hỏi vớ vẩn rồi, có điều đây là câu hỏi mà bản thân vô cùng thắc mắc.
“Tôi tắm giúp cậu.”
Khuôn mặt Vệ Đằng nóng bừng, cười hì hì, “Vậy cảm ơn anh”.
Tiêu Phàm “ừm” một tiếng, vén chăn trèo xuống giường, Vệ Đằng nhìn thấy anh ta mặc quần đùi, bất giác không vui.
Có điều, đêm qua Tiêu Phàm giúp mình tắm, đúng là khiến người ta phấn khích, chỉ là…anh ta nhìn cơ thể trần truồng của mình mà chẳng có phản ứng gì, chứng tỏ anh ta chả có tình ý gì với mình? Hay là cơ thể mình không có sức hấp dẫn?
Vệ Đằng uể oải nghĩ thầm, nhưng có một ký ức kỳ lạ trong cơn mơ màng, dường như anh ấy nhẹ nhàng ôm mình nói gì đó, giọng nói rất đỗi dịu dàng.
Có lẽ nào vẫn còn cơ hội? không thử thì làm sao biết được.