Not all of us have to possess earthshaking talent. Just common sense and love will do.

Myrtle Auvil

 
 
 
 
 
Tác giả: Sergeanne Golon
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: sach123
Upload bìa: Son Vo Di
Số chương: 35
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2252 / 26
Cập nhật: 2016-04-30 17:48:55 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Phần III: Những Hành Lang Của Điện Lơ Luvrơ
HƯƠNG 24
- Đủ rồi, Tôi đang suy sụp vì đau buồn, vậy mà vẫn còn phải chịu đựng những kẻ ngu đần ở quanh mình. Nếu tôi không phải lo giữ gìn cho xứng với cương vị mình, tôi đã chẳng ngần ngại gì mà không lao đầu qua ban công này để chấm dứt cuộc đời.
Những lời lẽ chua chát đó lêu lên với giọng the thé, khiến Angiêlic chạy vội ra cửa sổ phòng mình. Nàng trông thấy một phụ nữ to béo mặc quần áo ngủ, khuôn mặt bị che khuất sau chiếc mùi xoa đang cúi xuống ở ban công nhà bên cạnh. Một phu nhân khác lại gần người phụ nữ đang thổn thức khiến bà này vung tay lên rối rít.
- Bà ngốc ơi, cứ mặc tôi, đã bảo mà! Chỉ vì sự ngu ngốc của các bà mà tôi chẳng bao giờ chuẩn bị sẵn sàng được. Dù sao điều đó cũng chẳng quan trọng gì. Tôi đang có tang, và chỉ tự chôn vùi mình trong đau buồn. Chẳng có ai quan tâm gì nếu tôi đầu bù tóc rối như con quạ!
Người phụ nữ hất tung mớ tóc để lộ một khuôn mặt đầm đìa nước mắt, bà này tuổi trạc ngoài ba mươi, có những nét thanh tú, quý phái nhưng đã bắt đầu tàn tạ.
- Nếubà Vanbanh ốm, ai làm đầu cho tôi bây giờ? – bà ta gào lên thê thảm. Tất cả các bà đều chân tay lóng ngóng, khác gì con gấu làm trò xiếc!
- Thưa phu nhân,... - Angiêlic cất tiếng.
Hai cái ban công kề nhau, chỉ cách nhau một sải tay ở giữa cái phố hẹp này của thị trấn Xanh Giăng đờ Lui, mà tất cả các khách sạn đều đã chật ních các nhà quý tộc của triều đình. Mặc dù đang lúc rạng đông và mặt trời mới bắt đầu ửng hồng, cả thị trấn đã ồn ào như đàn ong vỡ tổ.
- Thưa phu nhân, - Angiêlic nhắc lại – tôi có thể giúp được gì chăng? Tôi nghe thấy là phu nhân đang có chuyện không ổn về bộ tóc. Tôi có một ông thợ làm tóc giả thành thạo và đủ dụng cụ làm tóc và thuốc chải tóc. Ông ta có thể sang để phu nhân sai bảo.
Vị phu nhân xoa phấn lên cái mũi dọc dừa hồng hồng của mình rồi thở thật dài, nói:
- Bà thật tốt bụng quá, bà bạn thân mến. Tôi xin làm theo như ý bà. Sáng nay bọn người hầu của tôi thật chẳng được tích sự gì cả. Thấy đoàn người Tây Ban Nha đến, là bọn họ cứ rối tinh rối mù lên! Dù sao thì tôi cũng chả kịp nữa rồi. Cứ cái đà này thì chẳng còn thì giờ nữa để sửa đầu tóc và chỉnh đốn áo quần.
- Xin phu nhân vui lòng chờ một chút, tôi mặc áo dài xong sẽ xin đưa ngay người làm tóc sang hầu phu nhân.
Angiêlic tìm thấy ông thợ làm tóc Binê ở tầng dưới, nơi ông ta đã thức suốt đêm uốn lại tóc cho các phu nhân là bạn thân của nàng từ Tuludơ đến. Ông ta đi theo nàng sang nhà bên cạnh.
Căn nhà này chật ních người. Angiêlic nhận thấy bọn người hầu mặc chế phục rât đẹp, và đoán rằng bà chủ đang giận dỗi này là một nhân vật có tước vị cao. Để được chắc chắn, nàng nhún thấp chân chào khi tới trước mặt chủ nhà.
Vị phu nhân có khuôn mặt buồn bã nói với nàng trong khi ông thợ chuẩn bị dụng cụ làm tóc.
- Cô thật là đáng yêu! Nếu không có cô, có lẽ tôi khóc đến làm xấu xí khuôn mặt mình mất thôi.
Khi bà ta soi mặt trong chiếc gương mà ông thợ sửa tóc Binê quỳ gối dâng lên, khuôn mặt bỗng tươi hẳn:
- Ôi thật là khéo! – bà ta kêu lên – Kiểu tóc này lịch sự và duyên dáng biết bao! Ông thợ của cô thật là một nghệ sỹ, cô bạn thân mến ạ. Tôi biết rõ là tóc tôi khó làm mà.
Có tiếng động ở cầu thang, rồi một nhà quý tộc trẻ hiện ra ở ngưỡng cửa. Ông này người rất thấp bé, có khuôn mặt búp bê, cổ áo, ống tay áo và đầu gối đều thêu đăng ten. Dù hãy còn là sáng sớm, ông ta đã ăn mặc rất chải chuốt.
- Bà chị họ tôi ơi, - Ông ta nói với giọng kiểu cách – tôi nghe nói chị có một ông thợ sửa tóc khéo tay tuyệt vời, phải không chị?
- A, cậu Philip! Trong việc thu góp những câu chuyện thiên hạ kháo nhau như vậy, cậu còn tinh ranh hơn cả một cô gái làm đỏm nữa kia.
Nhà quý tộc trẻ quay ra phòng đợi và cúi xuống bao lơn gọi:
- Đờ Ghisơ, bạn thân yêu, lên đây! Không đến đây thì còn đi đâu nữa!
Angiêlic nhận ra nhà quý tộc mới bước vào: một thanh niên đẹp trai, da màu rất sẫm, thana hình cân đối, đó là bá tước Đờ Ghisơ, con trai lớn của Công tước Gramông, thống đốc tỉnh Bêac. Người thanh niên mang tên Philip nắm lấy cánh tay bá tước Đờ Ghisơ và âu yếm ghé gần vai bạn:
- Ồ, tôi vui sướng quá chừng! Chúng ta chắc chắn sẽ có những kiểu tóc thanh lịch nhất triều đình. Bọn Pêghilanh và Hầu tước Huymie sẽ điên người lên vì ghen tị mất.
Ông ta bật lên cười khanh khách, đưa bàn tay xoa cái cằm vừa cạo nhẵn thín, rồi với một cử chỉ dễ thương lại vuốt má bá tước Đờ Ghisơ. Ông ta dựa vào người chàng thanh niên này một cách rất thoải mái, mắt đắm đuối nhìn anh ta. Bá tước Đờ Ghisơ nở nụ cười tự mãn, tiếp nhận sự ngưỡng mộ đó mà chẳng hề tỏ ra lúng túng chút nào. Angiêlic chưa bao giờ thấy hai gã đàn ông nào đối xử với nhau theo kiểu đó, và nàng cảm thấy khó chịu. Điêu này hình như cũng chẳng làm cho bà chủ ở đây thích thú chút nào, vì thấy bà đột nhiên kêu to:
- Chao ôi! Philip, đừng đến đây phô trương những cử chỉ nịnh bợ như vậy, kẻo mà mẹ cậu lại lên án tôi đã khuyến khích những bản năng sa đọa của cậu!
Với vẻ năng nổ ồn ào, bà chủ chạy bổ lại ban công, rồi lùi lại một tay đặt lên bộ ngực đồ sộ của mình:
- Ôi, lạy Chúa! Ông ta ở kia!
- Ông Pêghilanh ư?
- Không phải! Nhà quý tộc ở Tuludơ, con người đã làm tôi khiếp sợ hết hồn đấy mà.
Angiêlic cũng vội chạy ra ban công, nàng trông thấy chồng mình, Bá tước Perắc, đang đi trên phố có anh người hầu Cuaxi-Ba theo sau.
Cũng lúc đó, ông Perắc ngước mắt nhìn lên ban công. Ông dừng lại, ngả chiếc mũ cắm một chiếc lông và cũi xuống thật thấp chào nhiều lần.
- Chị có thấy không? Dư luận đồn đại chẳng đúng chút nào! – Nhà quý tộc trẻ nói – Con người này vẫn nổi tiếng là hết sức kiêu ngạo, ấy vậy mà... ai có thể chào duyên dáng hơn ông ta được? Bạn nghĩ thế nào chàng trai yêu quý của tôi?
Angiêlic rón rén đi vào trong phòng và kéo riêng ông thợ sửa tóc Binê ra một chỗ bảo:
- Bá tước của anh đã về đấy và sẽ gọi anh. Đừng có quá say sưa với những đồng tiền vàng mà mấy vị quý tộc kia thưởng cho anh nhé, kẻo lại bị trận đòn ra trò đấy.
- Xin phu nhân yên tâm ạ. Tôi sắp làm xong tóc cho cô tiểu thư kia, rồi tôi sẽ xin về ngay ạ.
Angiêlic xuống thang gác và trở về nhà mình. Bước vào phòng, nàng thấy chồng mình đã quấn sẵn khăn quanh cổ, ngồi đợi ông thợ cạo râu.
- Sao, phu nhân của anh, em chẳng bỏ phí giây phút nào! – Ông Perắc nói – Anh đã nhân lúc em còn đang ngủ ngon giấc, đi hỏi tin và nắm chương trình các nghi lễ. Vậy mà chỉ một giờ sau, trờ về anh đã thây em ở lan can kề vai với nữ Công tước Môngpăngxiê và Đức ông, em trai của Đức vua.
- Lạy chúa! Ra đấy là nữ Công tước Môngpăngxiê “Quận chúa lớn”.
Vừa bỏ áo dài ra, Angiêlic vừa kể lại do tình cờ như thế nào, nàng đã làm quen được với bà phu nhân nổi loạn lừng danh này, bà quận chúa lớn tuổi chưa chồng, mà sau khi cha là hoàng thân Gaxtông Oóclêăng chết, đã trở thành người phụ nữ thừa kế giàu nhất nước Pháp.
Người thợ sửa tóc hớt hải chạy về và bắt đầu cạo râu cằm ngay cho chủ. Điều quan trọng lúc này là phải thật khẩn trương để kịp vào yết kiến Đức vua, vì Hoàng thượng đã ra lệnh cho phép tất cả các vị quý tộc trong triều đình đến chầu ngay sáng hôm đó. Bởi vì sau đó là bao nhiêu việc bận rộn đề ra do cuộc gặp mặt với đoàn khách của Vương triều Tây Ban Nha sẽ không còn thì giờ dành cho các vị công hầu yết kiến Vua nữa.
- Vậy anh bảo chàng thanh niên ỏn ẻn như phụ nữ ấy lại chính là em ruột Đức vua ư? – Angiêlic hỏi chồng – Ông ta cư xử thật kỳ quặc đối với Bá tước Đờ Ghisơ, người ta có thẻ nghĩ ông ta say mê ông Bá tước trẻ này. Ôi, anh Perắc! Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng hai con người đó... rằng họ lại...
- Đó chính là cái được gọi tên là “yêu đương kiểu Italia” đấy mà! – Bá tước Perắc bật cười.
Ông Perắc cúi xuống ngâm mặt vào chậu nước hoa hồng cho dịu bớt làn da nóng rát vì lưỡi dao cạo.
- Anh Perắc, em nên mang đồ trang sức gì? – nàng hỏi chồng.
- Ngọc thạch em ạ, cho hợp với màu mắt của em. Nữ trang bằng vàng có phần không khiêm tốn và nặng nề. Màu mắt của em sẽ làm cho nó nhẹ nhõm, sinh động hơn. Em nên mang hoa tai, vòng cổ bằng vàng điểm ngọc thạch, nhẫn đeo tay nên có nạm ít hạt kim cương.
Bá tước Perắc mặc toàn màu đen tô điểm bằng bạc. Bên trong cái áo choàng bằng lụa đen, lộ ra một áo chẽn bằng gấm thêu sợi bạc, tô điểm bằng tấm đăng ten đen. Các ngón tay của ông mang nhiều hạt kim cương nhỏ và một viên hồng ngọc lớn.
Bá tước đội một cái mũ cắm lông chim trắng lên đầu, rồi nhắc Cuaxi-ba sửa soạn những tặng phảm ông định dâng lên Đức vua để ngài trao cho cô dâu. Anh người hầu da đen này bưng ra một cái hộp bằng da quý rất đẹp đóng đinh bằng vàng, bên dưới hộp có lót đệm.
Hai cái kiệu đã chờ sẵn ngoài cửa để đón Bá tước Perắc và Angiêlic.
Chẳng mấy chốc hai vợ chồng nàng đã tới lâu đài nơi Đức vua cùng Thái hậu và giáo chủ đang nghỉ lại. Các nhà quý tộc ra vào tấp nập và ở quảng trường trước lâu đài, các lông chim cắm trên mũ họ rung rinh trước ngọn gió thổi từ đại dương vào, mang theo vị muối mặn.
Angiêlic thấy tim mình đập nhanh khi bước qua ngưỡng cửa toà lâu đài.
Từ trước đến giờ nàng luôn luôn cảm thấy ông Vua trẻ tuổi này gần gũi với tâm trí mình, dù là khi ông bị những đám đông của quần chúng chống đối ở Paris, hay khi ông buộc phải đi lang thang từ thành phố này sang thành phố khác, từ lâu đài này đến lâu đài kia, số phận bấp bênh trước những bè phái của các vương hầu chống chọi nhau, hếtt bị bầy tôi phản bội lại bị chúng bỏ rơi, nhưng rồi cuối cùng đã chiến thắng. Bây giờ Đức vua đang gặt hái thành quả những cuộc chiến đấu của mình. Và còn hơn cả Đức vua, chính người phụ nữ Angiêlic nhìn thấy ở tận cuối phòng, với tấm mạng che mặt màu đen, nước da mờ của phụ nữ Tây Ban Nha, với vẻ xa cách nhưng hiền hậu, đoi bàn tay nhỏ tuyệt đẹp đặt trên tấm áo dài đen – chính Thái hậu là người tận hưởng giờ phút thắng lợi vẻ vang này của Hoàng gia.
Angiêlic cùng chồng đi qua căn phòng trên sàn gỗ đánh xi bóng lộn. Anh chàng Cuaxi-Ba khổng lồ đi theo sau hai người.
Vị quý tộc hầu cận Hoàng gia giới thiệu:
- Bá tước Perắc đờ Moren.
Angiêlic nhún chân xuống cúi chào thật thấp, hồi hộp tới mức gần nghẹn thở. Trước mặt nàng sừng sững một khối đen kịt và một khối đỏ thẫm: đó là Thái hậu và giáo chủ Madaranh.
Nàng nghĩ thầm:
- Anh Perắc lẽ ra phải cúi chào thấp hơn nữa mới phải. Vừa nãy anh đã cúi chào bà “Quận chúa lớn” đẹp đến thế kia mà. Vậy mà, đứng trước những vị có quyền thế nhất nước này thì anh lại cố tình chỉ hơi động đậy bàn chân một chút thôi!
Một tiếng nói cất lên:
- Chúng tôi rất vui lòng được gặp lại ông, và được chúc mừng... được khâm phục Bà Bá tước, con người dã được hết lời ca ngợi, khi người ta nói chuyện với chúng tôi. Trái với lệ thường., chúng tôi thấy lần này lời đồn đại còn thua kém thực tế nhiều.
Angiêlic ngước mắt lên: nàng bắt gặp cái nhìn của đôi mắt sáng ngắm mình rất chăm chú: đôi mắt của vua Lui 14.
Ăn mặc lộng lẫy, khổ người tầm thước, Vua ngồi và đứng thật thẳng người, nên trông uy nghi hơn bất cứ vị vương hầu nào trong triều đình. Angiêlic thấy da mặt vua hơi rỗ hoa và sống mũi hơi dài nhưng cái miệng thì khỏe khoắn và đa tình với làm ria mép thanh tú. Mớ tóc dày màu hạt dẻ tỏa thành nhiêu uốn quăn tự nhiên, chẳng cần dùng tóc giả. Vua Lui có đôi chân thanh nhã và đôi bàn tay đẹp. Dưới những tấm đăng ten và những dải lụa, người ta cảm thấy có một thân hình mềm mại và cường tráng, phi ngựa và săn bắn thành thạo.
Thái hậu cho lệnh mở chiếc hộp tặng phẩm mà anh hầu Cuaxi-Ba vừa quỳ trán cúi gập sát đất dâng lên. Một loạt tiếng reo cực kỳ thích thú ồ lên khi các hộp đựng đồ dùng lặt vặt đi đường: túi, lượcm kéo, móc đan, con dấu, tất cả đều bằng vàng hoặc đồi mồi được mở ra. Nhưng cái mà tất cả các nhóm phu nhân sùng đạo hầu cận Thái hậu đều tâm đắc, chính là cái hộp nhỏ đựng tượng thánh để mang đi đường. Chính Thái hậu trông thấy cũng mỉm cười, và làm dấu. Bà nói rằng Công chúa Tây Ban Nha, vốn nổi tiếng là mộ đạo, nhất định sẽ rất vui thích về quà tặng này.
Thái hậu quay sang phía Giáo chủ, chỉ cho ông xem những tranh và tượng thánh trong hộp.
Giáo chủ mỉm cười, cầm một cái gương con trong hộp, nâng lên trước mặt và đưa nhanh con mắt soi vào gương. Mặc dù ông đã dùng phấn xoa mặt để giấu nước da vàng bủng, trên hai thái dương vẫn lấm tấm chút mồ hôi làm ẩm những mớ tóc quăn nằm dưới cái mũi đỏ của giáo chủ. Ông đã bị bệnh tật làm kiệt sức trong nhiều tháng. Angiêlic bắt gặp luồng mắt của Thái hậu nhìn giáo chủ Madaranh, đó là cái nhìn của một phụ nữ với những lo âu, phiền muộn. Nàng nghĩ thầm: có đúng là thái hậu yêu vị giáo chủ người Italia này không? Bà đã nhiều năm bị một ông chồng quá chay tịnh ghẻ lạnh... Ai cũng nói thế, nhưng không một ai biết chắc, những cầu thang bí mật của điện Lơ Luvrơ giữ kín các điều bí mật trong hoàng cung. Có lẽ chỉ một người duy nhất biết rõ, nhưng lại là người con được bà mẹ bảo trợ kiên quyết nhất: Đức vua.
Giáo chủ nói với ông Perắc:
- Tôi muốn sau này có dịp bàn bạc về công việc của ông.
Ông vua trẻ tuổi nói thêm một cách bóng bẩy:
- Trẫm cũng vậy. Điều ta được nghe đã khêu gợi tò mò của ta.
- Thần xin sẵn sàng chờ lệnh của Đức vua và của Đức giáo chủ.
Cuộc yết kiến đã xong.
Angiêlic cùng với chồng đến chào Tổng giám mục Phrôngtơnác mà họ nhìn thấy trong đám người tùy tùng ở liền bên giáo chủ. Rồi hai người đi một vòng chào các nhân vật chủ chốt cùng những người thân của họ. Angiêlic lưng đau nhừ vì phải cúi chào liên tục, nhưng nàng phấn chấn và vui thích nên quên cả mệt. Những lời khen nhận được làm nàng tin rằng người ta khâm phục mình. Chắc chắn nàng và ông Perắc là một cặp lôi cuốn được sự chú ý của nhiều người.
Trong khi chồng nàng nói chuyện với thống chế Gramông, một người đàn ông trẻ vóc người thấp bé nhưng có những nét dễ thương đến đứng sừng sững trước mặt nàng.
- Phu nhân có nhận ra tôi không, hỡi nữ thần vừa từ cỗ xe của thần Mặt trời bước xuống?
- Có chứ, cố nhiên! – Angiêlic reo lên vui thích – Ông là Pighêlanh.
Rồi nàng vội vàng xin lỗi:
- Tôi nói suồng sã quá, thưa ngài Lôdăng, nhưng tôi buột miệng gọi thế, bởi vì đến đâu cũng thấy có người nhắc đến tên Pighêlanh, với bao nhiêu lòng quý mến.
- Phu nhân thật đáng yêu quá chừng. Phu nhân đem hạnh phúc lại cho đôi mắt tôi và cả trái tim tôi nữa. Tôi biết có những phu nhân suýt nữa xé tan quạt giấy hay khăn tay mình vì ghen tức với tấm áo dài của Phu nhân.
Ông ta thân mật cầm tay nàng kéo đi:
- Ta đi nào, tôi muốn giới thiệu Phu nhân với mấy người bạn, họ thiết tha được gặp Phu nhân.
Những người bạn của ông Lôdăng này hóa ra đều là thành viên trẻ tuổi của đoàn tuỳ tùng của Vua. Angiêlic rất vui thích được đối xử ngang hàng giữa một đám nhà quý tộc có vai vế trong triều đình.
Chợt đám đông bị rung chuyển, tiếp theo có sự xô đẩy, và hàng loạt cánh tay đưa ra, để giữ cho nàng khỏi bị chen ngã. Các nhân viên tùy tùng của Đức vua đứng gọn lại để nhường chỗ cho motọ đoàn người hầu bưng những đĩa và bình đựng thức ăn bằng bạc đi qua. Người ta xì xào rằng Đức vua cùng Thái hậu và Giáo chủ đã rút vào phòng riêng để ăn một chút và nghỉ ngơi sau hàng loạt những cuộc yết kiến.
Ông Lôdăng và các bạn ông chia tay với Angiêlic để quay về làm nhiệm vụ. Nàng nhìn quanh để tìm kiếm những người bạn từ Tuludơ đến, nhưng nàng chỉ nhìn thấy toàn là những khuôn mặt không quen biết.
Tình cờ nàng tới một chỗ khuất ở dưới một cầu thang và ngồi xuống một cái ghế dài để nghỉ và quạt cho mát. Cách đấy vài bước, bức tường có treo thảm trang hoàng để lộ ra một cửa hé mở. Angiêlic đưa mắt nhìn vào phòng, nàng trông thấy Đức vua và Thái hậu ngồi ở một cái bàn cùng với Giáo chủ, hai vị Tổng giám mục vùng Bayon và vùng Tuludơ, với thống chế Gramông và ông Lion.
Với sự tò mò đến sự say mê, nàng quan sát những vĩ nhân trong sinh hoạt riêng của họ. Đức vua ăn một cách ngon lành, nhưng vẫn ở tư thế đường hoàng, ông uống rượu ít thôi, và nhiều lần bảo người hầu pha thêm nước vào cốc rượu nho ông đang uống.
- Hãy tin lời tôi, - Vua bỗng lên tiếng – cảnh tượng khác thường nhất trong buổi sáng nay chắc chắn là cặp vợ chồng kỳ dị mặc đồ đen đeo đầy vàng, từ Tuludơ tới. Người phụ nữ mới đẹp làm sao, thưa các vị! Đúng là một tuyệt thế giai nhân! Có người đã nói trước với tôi điều đó, nhưng tôi không tin. Và người phụ nữ ấy hình như yêu chồng một cách chân thành. Quả thật Người thọt chân đó làm tôi khó hiểu.
- Con người làm kinh ngạc bất cứ ai gặp ông ta. – Tổng Giám mục Tuludơ nói với vẻ mỉa mai... Dù đã quen biết ông ta từ nhiều năm nay, tôi cũng đã từ bỏ mọi cố gắng để hiểu được ông ta. Trong tất cả mọi điều ông ta làm, có cái gì ma quỷ.
- “Ông tổng giám mục lai nói nhảm nhí rồi” - Angiêlic buồn bã nghĩ thế.
Nghe mấy lời nhận xét của Vua, lúc đầu nàng hồi hộp thích thú, nhưng lời ông Tổng giám mục lại làm nàng lo ngại: ông này vẫn giữ thái độ quyết liệt đối với chồng nàng.
Giáo chủ Madaranh nói mà không cong lưỡi đối với những âm cứng:
- Sáng nay tôi có cảm giác như xem một cuộc biểu diễn trên sân khấu. Con người đó thì xấu xí, chân đi khập khiễng, mặt mũi dị dạng, vậy mà khi ông ta bước tới cùng với bà vợ lộng lẫy, theo sau có anh chàng da đen mặc bộ quần áo xatanh trắng, thì tôi nghĩ thầm “cặp vợ chồng này xinh đẹp biết bao!»
- Khác nào ta được hưởng một luồng gió mới, sau khi đã phải nhìn mãi những bộ mặt làm ta chán ngấy – Đức vua nói – Có đúng là ông ta có giọng hát rất hay không?
- Tháy ai cũng nói như vậy đấy ạ.
Thấy một người quý tộc trong phòng quay nhìn ra phía mình đang ngồi, Angiêlic vội vã đứng lên đi ra chỗ khác. Nàng đi được vài bước qua phòng đợi, nhưng tấm áo choàng nặng của nàng mắc vào núm ngăn kéo của một cái bàn. Trong khi nàng cúi xuống gỡ áo, thì người quý tộc trẻ tuổi bước ra, khép cánh cửa nhỏ lấp sau một tấm thảm.
Ông ta bước uể oải, đi qua sát bên Angiêlic rồi quay lại nhìn nàng:
- Ủa, đây là người phụ nữ trang sức đầy vàng!
Nàng nhìn lại một cách kiêu hãnh, và dự định đi tiếp, nhưng bị chặn lại:
- Vội thế! Để ta chiêm ngưỡng cái của lạ này. Vậy ra đây là phu nhân hết lòng yêu thương chồng kia đấy? Mà chồng nào kia chứ! Một chàng trai đẹp tuyệt trần!
Nàng nhìn gã kia với sự im lặng khinh bỉ. Hắn đưa mắt nhìn quanh rồi tóm lấy cổ tay nàng và đẩy nàng vào một góc dưới gầm cầu thang.
- Buông tôi ra! – Angiêlic nói.
- Chỉ một lát thôi, cô em xinh đẹp ạ. Nhưng chúng ta phải thanh toán xong món nợ nhỏ này trước đã.
Trước khi nàng kịp xét đoán xem hắn định giở trò gì, hắn đã giật ngửa đầu nàng ra phía sau và cắn mạnh vào môi nàng. Angiêlic kêu thét lên. Và nhanh như chớp, nàng giang tay tát mạnh vào má tên mất dạy. Cái tát vang lên trong phòng và có lẽ làm cho gã này choáng váng. Hắn lùi lại và đưa tay lên ôm má:
- Quả là cái tát của mọt con mẹ thợ giặt giặc cái!
- Để ta đi – Angiêlic nhắc lại – Nếu không, ta sẽ cào tan nát bộ mặt của anh ra, khiến anh không dám vác mặt ra chầu Đức vua nữa.
Cảm thấy nàng sẵn sàng làm đúng lời hứa, gã kia đành lùi một bước nữa.
Angiêlic bỏ đi ra phía cửa. Đám người đã thưa đi nhiều. Căm phẫn và xấu hổ, Angiêlic ấp nhẹ khăn tay vào cái môi bị thương. Nàng nghĩ thầm:
- “Miễn là vêt thương này không trông rõ mấy... Nếu anh Perắc hỏi, ta phải nói gì đấy? Ta phải ngăn không để anh rút gương đâm xuyên người con vật đó. Mặc dù có thể là anh ấy sẽ chỉ cười thôi. Anh đâu còn chút ảo tưởng nào về tư cách của bọn quý tộc miền Bắc này!”
Giữa đám người đông đúc xô đẩy nhau ở quảng trường trước lâu đài, nàng cố sức tìm kiếm cái kiệu và người đầy tớ của mình.
Bỗng có motọ cánh tay đưa ra nắm lấy nàng.
- Tôi đang tìm bạn đây, bạn thân yêu ạ - Đệ nhất Công nương, với vóc người cao lớn hiện ra bên nàng và nói – Tôi rất ân hận khi nhớ lại là mình đã nói toàn những câu ngốc nghếch trước mặt bạn mà chẳng biết rõ bạn là ai.
- Công nương không việc gì phải phiền lòng: cô đã không nói điều gì không đúng sự thật, hoặc không làm nức lòng người – Angiêlic đáp.
- Bạn là lòng tốt hiện thân. Được có một người láng giềng như bạn tôi thật vui sướng quá. Bạn sẽ cho tôi mượn ông thợ sửa tóc một lần nữa chứ? Bạn có thì giờ rảnh chứ? Hay ta ra bên ngoài, ngồi nghỉ ngơi dưới bóng dâm và nếm ít quả nho? Sao mà bọn người Tây Ban Nha lề mề thế?
- Tôi xin dành toàn bộ thì giờ để phục vụ Công nương. – Angiêlic nhún thấp chân cúi chào.
Sáng hôm sau, theo đúng chương trình, diễn ra cuộc đi thăm Đảo chim trĩ để xem Đức vua Tây Ban Nha ăn trưa. Cả đám quý tộc trong triều đình vua Lui 14 xô đẩy nhau lên các tàu, nhưng đôi giày sang trọng của họ bị thấm nước sông, các vị phu nhân kêu the thé khi họ vén cao váy bước lên tàu.
Angiêlic trong bộ quần áo bằng xatanh màu trắng và xanh lá cây thêu chỉ bạc, bị ông Pêghilanh bắt cóc đưa đến ngồi giữa một bà vương tước dí dỏm, ý nhị và ông Hầu tước Uymie. Đức ông trẻ cùng đi ở nhóm này. Ông ta không nhịn được cười khi môt tả khuôn mặt xa xầm của Đức Vương huynh của mình khi bị buộc phải ở lại trên bờ sông thuộc đất Pháp. Theo phong tục, vua Lui 14 không được phép gặp công chúa Tây Ban Nha trước khi cuộc hôn lễ theo ủy nhiệm được tiến hành trên bờ sông thuộc đất Tây Ban Nha để trao vương miện Hoàng hậu nước Pháp cho công chúa. Chỉ sau đó, vua Lui 14 mới có quyền đích thân đến đảo Chim trĩ để ký kết hòa ước với Tây Ban Nha và đưa về nước thành quả chinh phục kỳ diệu của mình. Và lễ cưới thật sự sẽ được tiến hành tại Xanh Giăng đờ Lui do Giám mục địa phận Bayon làm phép cưới.
Các con tàu nhẹ lướt trên dòng sông phẳng lặng và cập bến.
Angiêlic bắt đầu thấy mệt vì những câu chuyện giữa đám quý tộc nông nổi và thích săn lùng nhưng chuyện giật gân mà những thói hư đốn chỉ được che phủ bằng một lớp mỏng lịch sự quá cầu kỳ.
Nàng chợt nhớ tới chồng và tự hỏi thầm: lạ thật, ông Perắc đang ở đâu? Từ đêm hôm trước nàng không trông thấy chồng. Ông Perắc có ghé qua nhà để thay áo và cạo râu, nhưng lúc đó nàng hãy còn ở nhà Đệ nhất công nương. Bản thân nàng cũng phải thay áo ba hay bốn lần, lần nào cũng phải vôi vã khiến thần kinh căng thẳng. Đêm qua nàng chỉ được nghỉ có vài giờ nhưng nhờ được uống rượu nho ngon trong bất cứ dịp nào, nàng vẫn thấy người tỉnh táo.
Cuối cùng nàng trông thấy ông Perắc trong đám đông đang chen chúc tại căn nhà ở giữa đảo, nàng len được tới chỗ chồng và lấy cái quạt giấy chạm vào ông. Ông cúi xuống nhìn nàng hơi lơ đãng:
- A, em đấy ư?
- Em nhớ anh ghê gớm. Nhưng hình như anh trông thấy em mà cũng chẳng vui thích gì lắm. Hay là anh cũng chịu khuất phục trước cái thành kiến cho rằng viẹc hai vợ chồng yêu nhau là chuyện tức cười? Em cho rằng anh ngượng vì em đấy.
Ông Perắc lại mỉm cười chân thật và ôm ngang người vợ:
- Không phải thế, em yêu ạ. Nhưng thấy em đang ở giữa đám người tước cao chức trọng, tính tình dễ chịu như vậy...
- Vâng, dễ chịu lắm đấy! – Angiêlic nói nhại. – Từ hôm qua đến giờ, anh làm những cái gì nào?
- Anh gặp gỡ bạn bè, nói chuyện này chuyện nọ. A, em đã được thấy Đức vua Tây Ban Nha chưa thế?
- Chưa, chưa đâu.
- Vậy chúng ta hãy đi vào căn phòng kia. Người ta đang đặt bàn ăn, theo lễ tân của Tây Ban Nha. Vua nước này chỉ ăn có một mình thôi và phải tuân theo một nghi lễ rất phức tạp.
Phòng ăn này có treo nhiều bức thảm lớn trên tường minh họa lịch sử vương quốc Tây Ban Nha. Căn phòng đã chật ních người. Các nhà quý tộc của hai vương triều không chịu thua kém nhau về mặt xa hoa, lông lẫy. Người Tây Ban Nha vượt người Pháp về đeo vàng và ngọc quý, những người Pháp lại trội hơn về kiểu ăn mặc đẹp và thanh nhã.
Bỗng cả gian phòng im bặt: Đức vua Tây Ban Nha vừa bước vào. Angiêlic, người không được cao nên đã tìm cách trèo lên một cái ghế đẩu để nhìn rõ hơn.
Vua Philip đệ tứ có nước da vàng bủng. Ông thong thả bước tới bàn ăn với những bước chân của một người máy, đôi mắt mở to buồn bã không chớp. Hàm dưới nhô ra với cái môi đỏ, và mái tóc thưa thớt màu đồng tô đậm dáng dấp ốm yếu của ông. Thấm nhuần sứ mệnh vương giả vĩ đại Trời trao cho mình, ông chỉ làm những động tác nào được lễ tân đòi hỏi nghiêm ngặt. Bị những giây ràng buộc của quyền lực làm tê liệt, cô độc, ngồi ở cái bàn nhỏ của mình, ông ăn từ tốn như một nghi lễ tôn giáo.
Lễ cưới theo ủy nhiệm diễn ra bên bờ sông thuộc đất Tây Ban Nha, tại Xanh Xêbaxchian, Đệ nhất công nương đem Angiêlic đi theo đến đó dự lễ.
Bên trong nhà thờ thành phố Xanh Xêbaxchian, đằng sau bàn thờ Chúa, có một cầu thang được trang trí bằng hàng nghìn cây nến, đặt trên các bậc lên cao dần tới gần mái.
Angiêlic nhìn thấy ở phía trên cao một người cao lớn mặc áo xatanh tím và áo choàng lông chồn trắng đang đi trên một cái ban công bằng gỗ dát vàng. Đó là Tổng giám mục Phrôngtơnắc. Ông ta đang cúi người xuống lan can. Đôi mắt ông sáng lên một ý chí phá hoại mạnh mẽ. Ông đang nói chuyện với một người mà Angiêlic không trông thấy.
Đột nhiên lo ngại, nàng cố sức lách người qua đám đông đi về phái ông ta. Tới gần nàng trông thây ông Perắc ở chân cầu thang đang ngước bộ mặt cười mỉa mai nhìn ông Tổng giám mục:
- Thưa ông Tổng giám mục, tôi mến ông. – Ông Perắc nói sẽ - tôi khâm phục ông. Ông có sự chân thực và sự độc ác của một người trong sạch. Tôi nhìn thấy được những ngọn lửa của Tòa án giáo hội bừng sáng trong đôi mắt ông. Vậy thì chắc ông sẽ khong chịu buông tha tôi, phải không?
- Vĩnh biệt ông, - Ông tổng giám mục mím chặt môi nói.
- Vĩnh biệt, ông Phuncờ Nơy.
Những cây nến chiếu sáng khuôn mặt ông Perắc. Đôi mắt ông mở to nhìn ra phía xa.
- Cái gì vửa xảy ra thế, anh? – Angiêlic thì thầm hỏi chồng.
- Có gì quan trọng đâu, em xinh đẹp của anh. Câu chuyện tranh cãi lâu đời giã ông ta với anh ấy mà...
Vua Tây Ban Nha, mặt tái nhợt như một bóng ma, đang bước đi theo tuyến trung tâm của Nhà thờ, đơn giản, không có nghi lễ rườm ra, tay trái dắt Công chúa. Nước da công chúa rất trắng, vì được các cung điện thâm nghiêm ở Mađrít bảo vệ. Công chúa có đôi mắt xanh, mớ tóc mượt mà nhạt màu có kết thêm những bím tóc giả cho bồng lên. Từ người công chúa toát ra vẻ phục tùng và hiền hòa.
Vua Philip đệ tứ dắt con tới trước bàn thờ Chúa. Đến đây, công chúa quỳ xuống. Nhà quý tộc Tây Ban Nha Đôn Lui đờ Harô – người làm lễ cưới công chúa theo ủy nhiệm của vua nước Pháp đứng bên công chúa, nhưng hơi xa một chút. Khi đã đến lúc trao đổi lời tuyên thệ, công chúa Tây Ban Nha và Đôn Lui đờ Harô cùng giơ tay ra cho nhau, nhưng hai bàn tay không chạm vào nhau. Và công chúa đặt bàn tay vào tay Vua cha và hôn Vua. Những giọt nước mắt chảy trên đôi má màu ngà của Vua.
Tình Sử Angélique - Nữ Hầu Tước Của Các Thiên Thần Tình Sử Angélique - Nữ Hầu Tước Của Các Thiên Thần - Sergeanne Golon Tình Sử Angélique - Nữ Hầu Tước Của Các Thiên Thần